Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợChương 896: Truy xét —— (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ chốc lát sau, video quay công viên gần đó được gửi tới, Lăng Vi dời ghế, ngồi ở bên cạnh Diệp Đình xem.
“Chồng, anh xem... Nơi này nơi này! Đây là Thiên Ma!” Lăng Vi nhanh mắt phát hiện ra chiếc áo khoác dài màu xanh đậm Lý Thiên Mặc đã từng mặc qua! Anh ta đang đi bộ ở trong công viên, sau đí, có một người đàn ông ôm một con chó nhỏ đi ra từ khúc quanh bên đó, từ từ đi qua bên cạnh anh ta. Sau đó, Thiên Ma đột nhiên bị người ta che miệng!
Bây giờ nhìn rõ đoạn video, thật sự chính là bắt cóc!
Trái tim của Lăng Vi đều đã dâng lên đến tận cổ họng, vừa rồi cô còn không có lo lắng như vậy, bây giờ xác định được câu trả lời, cô thật sự lo lắng đến độ sắp điên lên rồi!
Bụng, ruột đều chao đảo, chao đảo đến nỗi cả người cô như muốn thiêu cháy.
Diệp Đình nắm lấy tay nhỏ của cô: “Em đừng có gấp, tình hình bây giờ còn chưa đặc biệt xấu, người bắt cóc cậu ấy lần này, quan trọng nhất là muốn tiền, hoặc là là muốn dụ chúng ta đi ra ngoài. Ít nhất bây giờ Lý Thiên Mặc sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta nhất định phải cứu được cậu ấy, trước khi cậu ấy bị thương tổn.”
“Được!” Lăng Vi lại tiếp tục xem video, kết quả trong số mấy camera theo dõi xung quanh, có một cái bị hỏng, không quay được cảnh người bắt cóc Thiên Ma đi chiếc xe nào.
“Chồng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lúc này, cửa thư phòng của Diệp Đình bị người gõ: “Cốc cốc cốc..."
Lăng Vi mau chóng đứng lên đi ra mở cửa, cô thấy Giang Quân đứng ở ngoài cửa, sau lưng anh ta còn có mấy nhân viên cảnh sát đi theo.
“Anh Quân! Thiên Mặc xảy ra chuyện rồi..." Khoảng khắc vừa nhìn thấy Giang Quân, Lăng Vi gần như không thể khống chế được cảm xúc.
Giang quân khó chịu gật đầu, vỗ vào lưng cô, an ủi nói: “Em đừng lo lắng, chúng ta sẽ cứu cậu ấy ra ngoài.”
Lăng Vi cắn môi gật đầu, mời bọn họ vào.
Giang Quân nói với mấy nhân viên cảnh sát khác: “Mau chóng bắt tay vào điều tra, bị người hại đã mất tích xấp xỉ năm giờ, nếu không ngoài dự liệu, trước tối nay, cha mẹ của Lý Thiên Mặc hoặc là chỗ của Diệp tiên sinh sẽ nhận được điện thoại kẻ bắt cóc gọi tới đòi tiền chuộc.”
“Dạ! Sếp!” Mấy cảnh sát lập tức lắp đặt thiết bị nghe lén, dò tìm sóng điện thoại ở trên điện thoại di động của anh, tiến hành nghe lén dò tìm sóng điện thoại cuộc gọi đến ở thư phòng của Diệp Đình.
Đau khổ chờ đợi đến hơn ba giờ rạng sáng mùng một đầu năm.
Chuông điện thoại di động của Lăng Vi đột nhiên vang lên.
Cô run rẩy, Giang Quân giơ tay lên tỏ ý muốn cô bình tĩnh, chờ mấy hồi chuông điện thoại vang lên rồi mới nhận điện thoại.
Lăng Vi chờ điện thoại vang lên ba mươi mấy giây, mới làm ra vẻ uể oải, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ, tức giận hét lên: “Ai vậy? Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện thoại? Có để cho người ta ngủ nữa hay không?... Có chuyện gì? Mau nói đi!...”
Mấy giây sau, giọng nói âm trầm của đối phương vang lên: “Bạn của cô đang ở chỗ tôi!”
Lăng Vi mắng: “Đúng là bệnh thần kinh!”
“Tít..." đối phương cúp điện thoại.
Phía đối phương, sắc mặt của năm người trong nhà gỗ nhỏ đồng loạt trầm xuống. Một người trong đó nói: “Lão đại...”
Người gọi điện thoại phất phất tay: “Binh bất yếm trá, gọi lại!”
“A lô..."
Nghe thấy giọng nói cực kỳ thiếu kiên nhẫn của Lăng Vi ở đầu bên kia, người này nói rõ ràng: “Bây giờ bạn cô, Lý Thiên Mặc đang ở trong tay chúng tôi.”
Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng hít thở mạnh, người này hài lòng nói: “Chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô, nhớ! Không được báo cảnh sát!”
Nói xong, đối phương lại cúp điện thoại.
Giang Quân nhìn thời gian điện thoại nói chuyện trên điện thoại: “Không tới 13 giây, GPS không xác định được vị trí của đối phương. Rõ ràng đối phương là kẻ đã có tiền án tiền sự, rất có kinh nghiệm.”
Lăng Vi nói: “Vừa rồi em nghe thấy đầu bên đó đặc biệt an tĩnh...”
Cô đặt tay ở trên trán, vắt óc suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô cau mày nói: “Hôm nay là mùng một đầu năm, rất nhiều địa phương đều đốt pháo ở ngoài nhà, mặc dù không quá ầm ĩ, nhưng chắc chắn phải có tiếng động. Nhưng... vừa rồi lúc đối phương gọi điện thoại đến, xung quanh đặc biệt đặc biệt an tĩnh... Nói rõ nơi bây giờ bọn họ đang ở đặc biệt yên tĩnh...”
“Đúng...”
Giang Quân gật đầu: “Bọn họ lựa chọn khoảng thời gian ba giờ sáng này. Lý do quan trọng nhất chính là sợ xung quanh có tiếng pháo, sẽ cung cấp đầu mối vị trí của bọn họ cho chúng ta. Nhưng mà, xung quanh an tĩnh như vậy, ngược lại cũng là một đầu mối.”
Lúc này, Diệp Đình đã khoanh vùng ra mấy phạm vi ở trong máy vi tính.
Anh chỉ vào máy vi tính nói: “Những chỗ này, đều là nơi dân cư thưa thớt. Chắc bọn họ ở trong phạm vi này.”
@by txiuqw4