Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều VợChương 1899: Tin tức tốt, dễ dàng làm
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lữ Tâm Tâm hung hăng trợn mắt nhìn Mạc Khinh Hàn, cô nũng nịu yếu ớt nói: “Kiều Ba, thấy mấy người kia không? Bọn họ khi dễ em!”
Tống Kiều Ba là một tên lưu manh giang hồ, trước kia vẫn luôn theo đuổi cô, nhưng mà cô coi thường anh, cho nên vẫn không đồng ý.
hôm nay, cô muốn Tống Kiều Ba hả giận thay mình, cho nên, hẹn anh ra nơi này.
Cô biết Mạc Khinh Hàn mới tây ăn thịt nướng, cho nên, cô cố ý mang Tống Kiều Ba đến chặn bọn họ!
Tống Kiều Ba kiêu ngạo hừ một tiếng, căn bản là không đặt mấy người này vào mắt.
Anh tùy tiện nhìn lướt qua trên bàn nói: “Mấy con giun nhỏ mà thôi, mặc kệ bọn họ.”
Lữ Tâm Tâm dùng sức trừng Mạc Khinh Hàn. Ôm tống Kiều Ba lên lầu vừa đi vừa nói: “Anh thu dọn bọn họ giúp em! Bọn họ làm em mất mặt, còn phá hư công việc làm ăn của ba mẹ em.”
Tống Kiều Ba hừ lạnh một tiếng, nhìn sang hai cô gái trên bàn. Mạc Khinh Hàn cùng Đô Đô đang ăn ngon đâu, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt ghê tởm làm người ta mắc ói nhìn sang bọn họ.
Đô Đô chán ghét híp mắt.
“Cô gái này, dáng vẻ không tệ.” Trong lòng Tống Kiều Ba bắt đầu ngứa ngáy. Anh cùng Lữ Tâm Tâm đi lên lầu hai.
Mọi người ăn thịt nướng xong từ trong tiệm đi ra. Lữ Tâm Tâm từ lầu hai nhìn xuống, bội vàng khều cánh tay Tống Kiều Ba: “bọn họ muốn đi!”
Tống Kiều Ba gọi điện thoại cho đàn em của mình: “Lên cho tao! Bắt hai đứa con gái kia lại, tao có lời muốn nói.”
Lữ Tâm Tâm không vui: “Đánh một trận là được, anh bắt người làm gì? Anh còn muốn chơi trò bắt cóc à?”
tống Kiều Ba lạnh lùng nhìn cô một cái: “Chuyện của tôi, cần cô để ý đến sao? Đừng quơ tay múa chân với lão tử!”
Hai người còn chưa nói hết lời, chỉ thấy mười mấy tên đàn em của Tống Kiều Ba cản hai cô gái kia lại.
Một đám học sinh bên dưới bắt đầu xù lông: “Làm gì? Các người làm gì? Tránh ra!”
Tống Kiều Ba cầm điện thoại ra lệnh cho đàn em: “Ai dám ra tay, liền bẽ gãy tay nó. Hai đứa con gái kia, mang lên xe cho tao.”
Đàn em của anh lập tức muốn bắt Đô Đô và Mạc Khinh Hàn.
Còn chưa chờ bọn họ ra tay, đột nhiên thấy mấy người mặc âu phục đen mang kính mát từ chỗ tối xuất hiện.
Sau đó “Ca ca ca...” Mười mấy tến đàn em của Tống Kiều Ba đều bị bẽ trật tay.
“A...” Lữ Tâm Tâm kêu lớn thành tiếng! Tại sao có thể như vậy?
Thời gian dường như chỉ nháy mắt, Tống Kiều Ba còn chưa rõ chyện gì xảy ra, đã thấy tất cả đàn em của mình đều ôm cánh tay nằm dưới đất lăn lộn kêu gào.
Anh trơ mắt nhìn đám học sinh kia nghênh ngang mà đi...
Trong đó, một thằng nhóc giống Diệp Thần còn cười khinh miệt.
“Tại sao người của anh lại ngu xuẩn như vậy?” Lữ Tâm Tâm tức giận: “Mười mấy người, không đánh lại sáu người người ta!”
“Đừng nói nhảm! Ba...” Lu74Tam6 Tâm bị tát một cái, bạt tai thứ hai còn chưa rơi xuống, chỉ thấy trên cửa lầu hai xuất hiện bốn người mặc âu phục đen...
Bốn người này, mắt lộ hung hăng đi về phía bọn họ. Nháy mắt Lữ Tâm Tâm và Tống Kiều Ba rụt cổ một cái.
“Bành - Ùm...” Lữ Tâm Tâm chỉ thấy mình bị người xách lên, sau đó, bay một đường thẳng giữa không trung, cô bị người ta ném xuống lầu như một quả banh vậy “Ầm phanh phanh“. Cô từ lầu hai lăn xuống dưới, vẫn lăn đến lầu một mới dừng lại.
Lữ Tâm Tâm đập đầu sưng mặt sưng mũi, xương cũng tan nát hết, còn chưa chờ cô bò dậy, đột nhiên lại nghe tiếng “ầm phanh phanh” truyền vào lỗ tai, sau đó... “lạch cạch” Tống Kiều Ba trực tiếp đập về phía cô.
“Quang...” Mông của Tống Kiều Ba trực tiếp đập lên đầu Lữ Tâm Tâm.
“Phốc...” Tống Kiều Ba bị đập đến phun ra một cái rắm: “Ngô... má của tôi ơi.” Một cái rắm thúi vô cùng xong đến, Lữ Tâm Tâm “oa” một cái ói ra.
Cái rắm này, có một mùi hương thật mê người...
Hai ngày sai, ba của Lữ Tâm Tâm sa sút tuyên bố phá sản, cũng không biết nhà có chuyện gì mà vài ba ngày lại bị rắn bò vào.
Tống Kiều Ba đó gãy tay, gãy chân nằm trong bệnh viện, anh nơm nớp lo sợ ngay cả cửa phòng bệnh cũng không dám bước ra, cũng không biết là gần đây đắc tội với ai, đã sửa chữa anh thảm như vậy... cánh tay, chân vừa tiếp lại đã bị người ta làm gãy nữa.
Sau khi kết thúc cuộc thi, Mạc Khinh Hàn lấy thành tích cuộc thi về nhà, cha mẹ cô vui mừng muốn chết mau chóng xuống bếp nấu ăn cho cô!
Mạc Khinh Hàn nói: “Là bạn cùng bàn giúp con có thành tích cao. Không có anh ấy, con không thể thi được như vậy.”
Cô nói chuyện Diệp Thần cùng cô học thêm cho ba mẹ nghe. Ba cô liền vội vàng nói: “Đây là một đứa bé ngoan, có rãnh rỗi chúng ta mời cậu ấy về nhà, ba sẽ làm thịt kho cho cậu ấy ăn.”
Mạc Khinh Hàn vui vẻ đồng ý, cô hy vọng ba mẹ thích Diệp Thần... Hì hì, cô mang một chút tư tâm nhỏ.
Chị của Mạc Khinh Hàn cũng nói: “Cảm tình thời trung học cấp 2 là chân thật nhất, không có nhiều lợi ích như vậy, kết bạn rất đơn thuần, cũng còn không có một ít ngừa lừa ta gạt khi vào xã hội. Chờ sau khi em đi làm việc sẽ biết, người ta muốn làm quen em, cũng bởi vì em có thể giúp người ta, nếu không không ai thèm để ý đến em. Chờ ra xã hội rồi, rất khó tìm được một người bạn thật lòng với em.”
Mạc Khinh Hàn gật đầu một cái, anh Thần có thật lòng tốt với cô hay không, cô hiểu.
Cả nhà bọn họ đang dùng cơm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo. Khương Mai vội vàng nhận, nghe được đối phương nói: “Tôi là đại học y khoa tỉnh, xin hỏi là người thân của Mạc Ninh Viễn sao? đã phối hợp thay thận cho Mạc Ninh Viễn thành công!”
Sau đó, bác sĩ nói cái gì Khương Mai đã hoàn toàn không nghe rõ, bởi vì hai lỗ tai của cô đột nhiên vang lên “vo ve”!
Thật giống như có mấy cây pháo nổ bên trong, bà đã kích động không thể nói nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu: “Tốt tốt tốt... thật tốt!”
Cúp điện thoại, Mạc Ninh Viễn và hai cô con gái nhìn bà chằm chằm.
“Sao vậy?” Mạc Ninh Viễn hỏi bà.
Nước mắt Khương Mai lập tức rơi xuống, môi của bà run rẩy, muốn nói cái gì... nhưng không nói được.
Bỗng chốc Mạc Khinh Hàn biết! Ba cô đã phối hợp thành công, nhưng mà... tiền còn chưa đủ!
Cô nóng lòng gọi điện thoại cho ông chủ quảng cáo kia, sau khi cô xem hợp đồng mới biết, quay quảng cáo vậy có thể nhận được tiền hoa hồng.
Bây giờ cô quá cần khoản tiền này, nhưng mà công ty quảng cáo kia quá bận rộn, chậm chạp không có thời gian quay.
Mạc Khinh Hàn gọi điện thoại, ông chủ kia bối rối một chút, vỗ trán nói: “Oh oh oh... lập tức khai mạc! Buổi tối cô cứ tới đây. Bây giờ có rãnh không?”
“Có rãnh! Tôi lập tức tới.” Mạc Khinh Hàn mừng rỡ như điên, mau chóng nói với ba mẹ: “Tiền đã có, bây giờ con ra cửa, trễ chút sẽ trở lại.”
Cô vừa nói vừa chạy ra ngoài. Mới vừa chạy ra hẻm đã thấy xe của Diệp Thần chạy về phía cô.
“Lên xe...” Anh ở trong xe ngoắc ngoắc cô. Nhà quảng cáo kia sau khi cúp điện thoại với Mạc Khinh Hàn đã gọi cho Diệp Thần.
Diệp Thần vội vàng chạy tới.
Quảng cáo quay vô cùng thuận lợi! Ông chủ và đạo diễn cũng rất là hài lòng. Vẫn luôn quay đến mười một giờ đêm mới xong.
Mạc Khinh Hàn đầu óc quay cuồng đi đến chỗ kế toán nhận một tấm thẻ ngân hàng.
Cô thật là mệt mỏi thảm.
Cô không biết bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng mà cô biết, số tiền bên trong này tuyệt đối không phải số lượng nhỏ.
Mạc Khinh Hàn cần thẻ ngân hàng trong tay, từ công ty quảng cáo đi ra, Diệp Thần kéo tay cô lên xe,
Anh ngồi bên cạnh, giơ tay chải vuốt sợi tóc của cô, nhỏ giọng hỏi: “Mệt không?”
Đột nhiên cô lại gần hôn một cái lên mặt anh, ánh mắt yêu kiều nói: “Không mệt.”
@by txiuqw4