sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngoại Truyện #2

Tại một nơi khác trong thành phố, tại trường đại học Sư phạm - nơi Quỳnh Giao đang học. Ở đây Quỳnh Giao cũng được xem là một cô sinh viên xinh đẹp, cô cũng có nhiều chàng trai theo đuổi. Đến giờ Quỳnh Giao mới nhận ra hóa ra những năm tháng cấp ba tươi đẹp nhiều kỉ niệm ấy cô lại dành quá nhiều cho sự ghen ghét, đố kị và chỉ thấy mỗi Hải Đăng trong mắt dù biết rõ cậu sẽ chẳng bao giờ là của Quỳnh Giao. Chính vì bỏ lỡ ba năm trung học đó mà bây giờ Quỳnh Giao cảm thấy rất hối hận. Quỳnh Giao cũng hiểu ra một điều chính vì Hải Đăng đã thích Diệu Anh từ lâu nên trong mắt cậu không hề có cô chứ không phải Quỳnh Giao thua kém Diệu Anh. Đối với những chàng trai khác, Quỳnh Giao vẫn là một cô gái tốt.

Quỳnh Giao hai tay ôm một chồng sách lảo đảo từ thư viện bước ra, dạo này cô rất có hứng thú đọc sách, đặc biệt việc làm này có thể tiêu tốn thời gian rất nhanh. Vốn Quỳnh Giao đã đi không vững rồi vậy mà còn đâm sầm vào một người nào đó nữa. Ôi, cái mông của cô! Sao lại nhớ đất Mẹ mà hôn thắm thiết thế này?

- Có sao không? Để tôi đỡ cậu dậy.

Vì cú va chạm vừa rồi mà sách của Quỳnh Giao rơi cả ra đất rồi, cô đang cúi đầu nhặt lại thì chạm phải bàn tay của ai đó, trên đỉnh đầu cũng vang lên giọng nói có đôi chút quen quen thì phải.

- Là cậu! Sao dạo này cậu cứ đến làm phiền tôi thế hả? Học Luật như cậu rảnh rỗi lắm sao?

Người đang xuất hiện trước mặt Quỳnh Giao chính là Mạnh Hoàng - tân sinh viên học Luật Hà Nội. Quỳnh Giao không hiểu kiếp trước mình mắc nợ gì mà cậu ta cứ liên tục đến tìm cô như vậy.

- Cậu còn nhớ tôi học Luật là tốt lắm rồi!

Mạnh Hoàng giúp Quỳnh Giao thu dọn mấy quyển sách tranh thủ nhìn tên tựa đề, ra là mấy quyển truyện tiểu thuyết, đặc biệt những loại này toàn là truyện trinh thám, cậu không ngờ Quỳnh Giao lại có sở thích như vậy đấy.

- Do cậu đã giới thiệu còn gì.

Nghe được giọng điệu bất mãn của Quỳnh Giao người đối diện vẫn không nói gì, chỉ cười cười. Sách đều đã gom đủ cả rồi, còn một cuốn nữa thôi. Tại khoảnh khắc cả Mạnh Hoàng và Quỳnh Giao đều muốn lấy quyển sách đó vô tình thế nào tay chạm tay, giữa hai người như có dòng điện xẹt qua, tim thì cứ đập thình thịch không ngừng. Mặt nhìn mặt, mắt đối mắt, cứ như vậy từng giây trôi qua hai người cứ ngắm nhau không biết chán. Mãi đến khi điện thoại trong túi vang lên Quỳnh Giao mới giật mình nhặt lại cuốn sách rồi nghe máy.

- Tao nghe đây Diệu Anh.

Mạnh Hoàng nghe thấy cái tên đấy chỉ biết lắc đầu, Diệu Anh ơi là Diệu Anh, không sớm không muộn lại gọi ngay vào lúc này.

- Được tao biết rồi, hẹn hò vui vẻ!

Trước khi ngắt máy Quỳnh Giao còn cố ý cười thật lớn vào điện thoại với mục đích trêu chọc Diệu Anh, cô biết rõ Diệu Anh là người rất dễ xấu hổ, chắc giờ này Diệu Anh đang ôm cái điện thoại ngượng ngượng ngùng ngùng mắng chửi Quỳnh Giao đây.

Y như rằng ở đầu dây bên kia Diệu Anh hắt xì mấy cái liền, mặt mũi cứ hồng hồng lên, miệng thầm rủa xả con nhỏ bạn thân.

Quỳnh Giao định ôm chồng sách đi về nhà thì bị Mạnh Hoàng chắn trước mặt, cô bước sang phải cậu cũng di chuyển sang phải, đi sang trái cậu cũng theo sang trái.

- Rốt cuộc cậu muốn cái gì đây?

- Chúng ta về chung đi. Gần tối rồi đi một mình không an toàn.

Cái quái gì vậy? Giờ còn muốn về chung nữa sao? Hình như kiếp trước Quỳnh Giao mắc nợ tên này thật rồi, kiếp này trả chừng nào mới đủ đây.

- Tôi không cần vệ sĩ.

- Tôi không có nói muốn làm vệ sĩ của cậu.

Sahara lời! Quỳnh Giao không thèm quan tâm đến tên dở hơi đó nữa, ôm chồng sách cao dày cộp bỏ đi một mạch. Trên đường đi Mạnh Hoàng cứ luôn miệng nói mãi, kiểu như trăm năm rồi mới được phép mở miệng vậy. Trước đây Quỳnh Giao cứ nghĩ Mạnh Hoàng thuộc tuýp người ít nói, trầm tính như Hải Đăng, nhưng hóa ra cô đã sai hoàn toàn rồi.

- Này, có cần tôi giúp không đấy?

-...

- Không cần thật à?

-...

- Haizzz... chồng sách đó cao lắm đấy! Nhất quyết ôm như vậy không thấy đường đi ngã rồi đừng nói tôi nhé...

- Nè, ôm hết luôn đi!

Bực mình hết sức Quỳnh Giao quăng luôn cả chồng sách vào người Mạnh Hoàng rồi chạy đi mất, để lại cậu lắc đầu bất đắc dĩ thu dọn sách lại một lần nữa.

Đến khi Mạnh Hoàng ôm chồng sách đến nhà đã thấy Quỳnh Giao đứng trước cửa đợi rồi, trên môi cô còn có nụ cười đắc ý. Nhìn từ trên xuống dưới cả người Mạnh Hoàng thực khiến Quỳnh Giao ghen tỵ nha, người gì đâu cao quá trời. Nghĩ đi ngẫm lại sao con trai xung quanh Quỳnh Giao toàn là lũ thừa chiều cao vậy nhỉ. Bất giác Quỳnh Giao nhìn xuống chân mình... ôi thôi khỏi bàn về chiều cao của cô đi.

- Mệt không?

Quỳnh Giao ra hiệu cho Mạnh Hoàng để chồng sách xuống đất rồi ném chai nước trên tay về phía cậu. Không cần trả lời Quỳnh Giao cũng đủ biết Mạnh Hoàng mệt rồi, trong một lần cậu đã uống hết sạch chai nước suối. Cửa đã được mở sẵn, Quỳnh Giao định ôm chồng sách vào nhà thì bị Mạnh Hoàng ngăn lại.

- Quỳnh Giao, cho tôi một cơ hội được không?

Phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều Mạnh Hoàng mới nói ra được câu đó, từ nét mặt của cậu Quỳnh Giao không tìm ra một chút gì là đùa cợt. Cô biết Mạnh Hoàng đang nói về chuyện gì, nhưng cô không biết phải trả lời thế nào. Trước khi thi Đại học Diệu Anh đã kể cho Quỳnh Giao nghe mọi chuyện về Mạnh Hoàng bao gồm tình cảm của cậu. Diệu Anh đã nói Mạnh Hoàng và Diệu Anh không có bất cứ quan hệ tình cảm gì cả, lần hẹn hò đó chỉ là giả vờ và tung tin đồn thôi. Mạnh Hoàng là một người tốt, Quỳnh Giao biết điều đó, nhưng cô lại do dự, bởi vì cô không phải một cô gái tốt.

Ngay vào thời khắc Quỳnh Giao nói ra suy nghĩ của mình cho Diệu Anh nghe xém chút nữa cô đã bị Diệu Anh tát một cái rồi.

" - Mày hãy tỉnh táo một chút đi. Những việc mày làm ai nói là không tốt chứ? Vì mày yêu Hải Đăng thôi. Hơn nữa những chuyện đó đã là quá khứ rồi, mày nghĩ Mạnh Hoàng là người nhỏ nhen chấp nhặt những chuyện cũ ư? "

Với thái độ giận dữ Diệu Anh đã nói như vậy, Quỳnh Giao trước giờ rất sợ lúc Diệu Anh nổi giận, bởi vì khi đó chuyện khiến Diệu Anh nổi giận hẳn là rất lớn, rất quan trọng. Thời gian qua Mạnh Hoàng lúc nào cũng ở bên cạnh Quỳnh Giao, thú thật tim cô có chút rung động, vì tình cảm của cậu, vì sự quan tâm thật sự của cậu, nhưng...

- Hãy cho tôi thời gian, có điều tôi không chắc tôi sẽ cho cậu một đáp án như cậu mong muốn.

- Được, tôi đợi! - Mạnh Hoàng gật đầu mỉm cười, chỉ cần một câu như vậy thôi đã là có hi vọng rồi. Cậu tình nguyện đợi, đợi đến khi nào Quỳnh Giao chịu mở lòng một lần nữa.

Trên đường về nhà Mạnh Hoàng nghĩ về một người, không phải Quỳnh Giao, mà là Diệu Anh. Chính Diệu Anh là người tiếp thêm động lực để Mạnh Hoàng có thể đứng trước mặt Quỳnh Giao thổ lộ lòng mình. Vào buổi tiệc tốt nghiệp cuối cấp năm mười hai Diệu Anh và Mạnh Hoàng là một cặp đi chung với nhau. Tại thời điểm đó tâm trạng Diệu Anh thật sự rất tệ, tệ đến mức khiến Mạnh Hoàng xót xa vì không thể làm gì giúp cô.

Đêm đó bầu trời có sao sáng, gió cũng thổi mát rượi. Diệu Anh đứng ở sân trường rộng lớn trông rất cô độc, ánh trăng phản chiếu bóng của cô dưới mặt đất, mỏng manh gầy yếu. Cô đã ngẩng đầu lên nhìn trời đêm và nói với Mạnh Hoàng rằng.

" - Nếu cậu thích Quỳnh Giao thì hãy tỏ tình đi, đời người không có nhiều cơ hội để cậu do dự, lựa chọn đâu. Đừng để như tôi, đã bỏ lỡ rồi sẽ phải tiếc nuối cả đời đấy! "

Khoảnh khắc ấy Mạnh Hoàng đã nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt Diệu Anh. Cũng chính khoảnh khắc ấy Mạnh Hoàng biết cậu nên làm gì, và cậu cũng hi vọng Hải Đăng hãy trở về. Giờ đây điều đó đã thành sự thật, Mạnh Hoàng đã nói ra tình cảm của mình và... Hải Đăng cũng đã quay về.

- Diệu Anh, cám ơn cậu rất nhiều!

Câu cảm ơn đó Mạnh Hoàng chưa từng nói với Diệu Anh, nhưng sẽ có một lúc nào đấy cậu đến trước mặt cô và nói cám ơn một cách trọn vẹn, chứ không phải chỉ độc thoại như bây giờ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx