sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

12. Hạt mưa sa

HẠT MƯA SA

Tiếng mưa vẫn gào thét ngoài khung cửa sổ, trong căn phòng ẩm thấp, chật chội thiếu ánh sáng cô vẫn ngồi trước gương, như đang soi lại chính cuộc đời mình. Hôm nay vừa tròn hai năm cô làm dâu trong ngôi nhà này. Đây là một ngôi nhà? Đã không ít lần cô gái giật mình với câu hỏi đó.

Cô ngồi như vậy rất lâu, trong gương là người đàn bà tóc tai rối bời, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trũng sâu và thâm quầng, gò má nhô cao, đen sạm.

Trước mặt cô là lọ thuốc ngủ. Chỉ cần uống hết nó, cô sẽ được giải thoát. Giải thoát, tốt biết bao! Bất chợt hình ảnh đám cưới hiện lên trước mắt cô. Ngày cô lên xe hoa, một ngày mưa tầm tã, tiễn con gái, cha cô chỉ nói một câu: “Ngày hôm nay một nửa hồn ba đã chết, còn một nửa sẽ theo con về nhà chồng!”. Mẹ cô khi đó đứng yên như bị đóng đinh, đôi mắt khô cạn, bà thấy như đang rơi xuống chín tầng địa ngục. Con gái bà xinh đẹp, giỏi giang như thế lại đi lấy một anh chồng vừa nghèo vừa không bình thường, chưa kể bà mẹ chồng vừa nhìn đã khiến người ta sợ. Chao ôi!

Mọi chuyện bắt đầu từ chuyến xa nhà đầu tiên của cô. Chẳng hiểu vì cơ duyên nào, lên thành phố trọ học cô đã chọn đúng ngôi nhà ấy để thuê. Cô ở căn phòng nhỏ cạnh ban công. Những ngày đầu nhập học, nhớ nhà cô thường đứng ở đó nhìn xuống dưới, thấy rõ nhất là cảnh sinh hoạt của gia đình chủ nhà. Họ có bốn người, bà mẹ và ba đứa con, hai gái một trai. Người con gái thứ là trụ cột gia đình, điều hành công ty người cha để lại. Cô này xinh đẹp, thông minh và cũng rất quyền uy. Cô em gái đang học lớp mười, hồn nhiên và sống rất tình cảm. Ngày cô dọn đến căn phòng trên gác ở cô út nhà chủ nhìn cô buồn buồn, giọt nước mắt lăn dài, giọng nghèn nghẹn:

“Đây là phòng em. Chị ở giữ gìn giùm em với. Thi thoảng chị cho em tạt qua nhìn ngắm nó một tí nhé”.

Nói xong cô bé ôm mặt chạy, cô đứng lại thẫn thờ.

Bà mẹ gần sáu mươi tuổi, mắt xếch, gò má cao, miệng vổ, tối ngày tụng kinh niệm Phật, nhưng sau những lần đi lễ chùa về bà ấy lại chửi rủa nhiều hơn. Và những khi ấy, chỉ có anh con trai cả ngồi nghe, không một lời cự cãi!

Anh con trai là người người kém may mắn nhất trong nhà. Năm mười tuổi anh bị một tai nạn khủng khiếp, hôn mê sáu tháng liền, sau đó là hơn ba năm chạy chữa khắp nơi, cuối cùng anh cũng hồi phục, nhưng từ đó anh có vẻ ngu ngơ. Lớn lên mình anh lủi thủi như cái bóng trong nhà, cô đơn giữa ba người phụ nữ. Anh lúc nào cũng cười hiền từ khiến cô gái thấy mến. Lâu dần, cô bắt đầu để ý tới anh, nắm rõ lịch trình một ngày của anh, từ giờ thức dậy, công việc hàng ngày cho đến giờ đi ngủ của anh cô đều nhớ. Anh cũng rất dịu dàng với cô, hàng ngày chờ cô về để dắt xe cô vào nhà, có những hôm nửa đêm cô mới về, vẫn thấy anh để đèn ngồi đợi cô. Từ lúc nào, cô bắt đầu so sánh anh với những người đàn ông khác. Cô thấy anh vụng về nhưng chân thành, không toan tính. Cứ thế, tình yêu đến với họ lúc nào không hay.

Họ vội vã bước vào hôn nhân khi cô có thai. Không phải cô không đắn đo, không lo sợ, nhưng cô tin anh, yêu thương anh. Cô cũng tin khi đã thành con cái trong nhà, cô sẽ được đối xử khác. Nhưng sự thật thật khác xa những gì cô nghĩ. Bà chủ nhà thành mẹ chồng lại càng cay nghiệt với cô hơn. Không có việc gì cũng kiếm cớ mắng chửi, trút giận lên cô. May còn có chồng bên cạnh và hai cô em chồng bênh vực, động viên nên cô mới có thể nhẫn nhịn để làm tròn bổn phận dâu con.

Tuy nhiên qua thời gian, tâm hồn nhạy cảm của cô càng lúc càng bị tổn thương nhiều hơn bởi những lời đay nghiến độc ác của mẹ chồng. Cô càng lúc càng co mình lại. Đến hôm nay cô đã không khác gì một cái bóng. Nỗi đau đã thành câm lặng.

Tiếng khóc của đứa con kéo cô về với hiện thực. Lao tới giường ôm lấy đứa bé, cô cũng òa khóc theo:

“Cún yêu của mẹ, mẹ xin lỗi, mẹ sai, mẹ sai rồi con ạ!”.

Dỗ con khiến cô vừa bình tĩnh lại thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, đầu bên kia cô bạn gái rầu rĩ:

“Tao khổ quá mày ạ, tao chỉ muốn chết cho xong…”

Cô hỏi lại:

“Sao vậy? Mày luôn tự hào khi lấy được một người chồng thành đạt, đẹp trai cơ mà”.

“Ừ tao biết, tao biết chứ! Nhưng liệu mày có sống nổi không khi lấy phải một người không yêu thương mình, mà còn phản bội mình nữa chứ. Tao muốn tự tử quá”.

Nghe xong cô liếc nhìn lọ thuốc ngủ vẫn còn nguyên trên bàn. Cô không biết nên khuyên bạn như thế nào khi chính cô cũng vừa trải qua những phút giây không còn thiết tha với cuộc sống. Chợt hình ảnh người chồng ùa về, nụ cười hiền từ mỗi lần anh đứng trong bếp nấu cơm hay đến công ty đón cô. Ấp úng mãi trong điện thoại cuối cùng cô cũng nói:

“Thôi mày à, con người ta sinh ra có nhiều mục đích để sống, giờ mày chết thì để con ai nuôi, sinh ra nó thì phải có trách nhiệm chứ. Còn chồng mày để tính sau”.

Nói xong cô tắt điện thoại.

Đứa bé đã ngủ say trong vòng tay mẹ từ lúc nào, nhìn ra cửa sổ từng hạt mưa vẫn rơi, dưới nhà vọng lên tiếng mẹ chồng:

“Giờ này còn không lo nấu cơm, nó nghĩ mình là vua trong cái nhà này chắc”.

Tiếng cô em út:

“Chị dâu đang ốm, để con nấu cho, sau này con và chị ba cũng lấy chồng đấy mẹ”.

Bà mẹ lẳng lặng vào phòng đóng cửa, gõ mõ tụng kinh.

Trên gác tiếng hát ru vang lên: “Thân em như hạt mưa sa, hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày”.

SÀI GÒN 3/6/2011

Truyện ngắn đăng trên Thế Giới Eva và Phụ Nữ Việt Nam số ra tháng 6/2011


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx