sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2: Nương Nương

Cuba dưới thời ông thủ tướng râu xồm là xứ chứa nhiều bí mật. Mặt mũi nhân vật cầm quyền đầy râu, căn cứ vào kích thước bộ râu, người ta có thể biết được chức tước cao thấp. Người vô tu phải đeo râu giả để được cấp trên sủng ái. Râu mọc thưa thớt, chậm chạp, thì dùng mỹ phẩm. Các thứ thuốc mọc râu, dưỡng râu, nhuộm râu đua nhau nhập nôi. Râu trở thành thời trang, thành phong trào chính trị.

Riêng Nương Nương không đeo râu như thủ tướng Castro mặc dầu Nương Nương là một trong những cây cột chống kiên cố của chế độ. Giữa những nhân vật cầm quyền bí mật. Nương Nương là gương mặt bí mật nhất.

Không ai biết tên thật và lai lịch của Nương Nương. Một ngày kia từ chuyến phản lực cơ đặc biệt từ Liên Sô tới lặng lẽ bước xuống một người đàn ông gầy nhẳng, da trắng như da da đàn bà tây phương, đôi mắt bồ câu ướt át như mắt đàn bà, bàn tay dài thuôn như bàn tay đàn bà, cử chỉ rụt rè sượng sùng như cử chỉ đàn bà. Tài-xế thân tín của thủ tướng chờ sẳn ở sân đáp, cách phi cảng gần nửa cây số, cùng viên đại sứ Sô Viết và viên giám đốc trú sứ K.G.B. đặc trách trung bộ châu Mỹ.

Người đàn ông gầy nhẳng này có tướng phụ nữ nên bà con trong "làng" gọi là Nương Nương. "Làng" ở đây là làng điệp báo quốc tế. Nương Nương xuất thân từ lò đào tạo K.G.B. Sô Viết, phục vụ lâu năm tại Mạc tư khoa trong tổng hành doanh mật vụ Nga. Sau ngày Che 1, cánh tay phải của thủ tướng râu xồm bỏ đi, tình hình trong xứ rối beng, Nương Nương được triệu thỉnh từ Mạc tư khoa về Ha-van để điều khiển màng lưới G-2.

24 giờ sau vụ rượt bắt và cái chết của điệp viên Giắc gần căn cứ hải quân Mỹ, tổng giám đốc G-2 Nương Nương ngồi suy nghĩ trong căn phòng gắn máy điều hòa khí hậu ở cuối đường 60 nhìn ra biển trong thủ đô Ha-van. Trụ sở công khai của G-2 được đặt ở vùng ngoại ô, trong một bin-đinh to lớn, lộng lẫy, góc đại lộ số 5 và đường 14. Trụ sở ở cuối đường 60 bên trong thành phố là nơi làm việc riêng của Nương Nương. Mỗi khi cần bàn bạc với cộng sự viên cao cấp, Nương Nương thường đến đó.

Nghề điệp báo là nghề con vạc ăn sương, thiên hạ đi ngủ thì mình thức làm việc, các lãnh tụ điệp báo lại phải thức đêm nhiều hơn ai hết. Nương Nương thì không, y chỉ đến bàn giấy ban ngày, ban đêm y ngủ kỹ. Trừ phi có điệp vụ khẩn cấp phải giải quyết đúng kỳ hạn Nương Nương mới ngồi đến khuya. Tối đa là 12 giờ đêm.

Cái chết của điệp viên Giắc đảo lộn hoàn toàn nếp sống cố hữu của Nương Nương. Không những y phá lệ làm việc đêm, đồng hồ đã gõ 12 tiếng lãnh lót y vẫn ngồi lì trên cái ghế xoay, mắt dán vào xấp hồ sơ đánh máy, vệ sĩ và phụ tá ở phòng ngoài đều nín thở, không dám bước mạnh, không dám húng hắng.

Tính tình Nương Nương thay đổi khác bất thần: thường ngày y ăn nói nhỏ nhẹ, giờ đây y gắt ngậu xị. Y ra lệnh cho phòng bí thư cúp hết điện thoại với bên ngoài. Y cần tĩnh tâm để tính toán và quyết định.

Gần 2 giờ sáng, y bấm chuông gọi vệ sĩ:

- Nước cà chua.

Nương Nương không uống rượu bao giờ, quanh năm chỉ uống một thứ nước cà tô-mát. Nương Nương ghét nước Mỹ song lại ưa cà-chua Mỹ, phải là nước tô-mát chế ép ở Mỹ mới dùng. Tuy là người Cuba chính cống, Nương Nương lại có ác cảm với hai món quốc hồn quốc túy ngoài rượu rom, ấy là xì-gà Cuba và đường Cuba. Người ta đồn y chê đường vì mắc bệnh tiểu đường. Nhưng còn xì-gà?

Uống xong ly cà-tô-mát. Nương Nương ngẩng đầu ngó người đàn ông râu quai nón rậm rì, đeo kiếng trắng, mặc quân phục nhầu nếp, không đeo cấp hiệu, khẩu súng trái khế trễ dưới hông. Cộng sự viên của Nương Nương đều mang bí danh, người đàn ông râu rậm này là phó giám đốc đặc trách nội vụ G-2, cấp bậc thiếu tá, thân hình mập thù lù, gần 80 kí đối với bề cao trung bình 1m65 nên được kêu là thiếu tá mập hoặc ông Phó Mập.

Giám đốc G-2 Nương Nương hất hàm:

- Hoàn thành báo cáo chưa?

Phó Mập sửa lại gọng kiếng trắng tuy y mới quá ba mươi, nghĩa là chưa đến tuổi phải tùy thuộc vào mục kỉnh:

- Thưa rồi.

- Đúng nó là nhân viên C.I.A. Mỹ tại Thái Lan?

- Dạ đúng. Mọi chi tiết thu lượm được trong cuộc điều tra tại chỗ và tham khảo thư khố trung ương xác nhận trăm phần trăm nó là FET-7 2, phục vụ tại trú sứ Thái-Lan, Vọng Các. Tên thật của nó là Giắc Tati. Nó đội lốt thông tín viên báo chí đến Thái ngày 16 tháng 4 năm ngoái. Mặt ngoài là nó đại diện và lấy tin cho một tờ nhật báo ở Hoa thịnh đốn, tờ Bưu Báo. Mặt trong, nó thu thập tài liệu, tin tức liên quan đến phong trào du kích ở các tỉnh Đông-Bắc. Trong thời gian hoạt động ở Vọng Các, nó tỏ ra kín đáo, thận trọng, khôn ngoan, song trú sứ K.G.B. đã phăng ra chân tướng và bí mật theo dõi nó. Đùng một cái, nó mất tích.

- Trong chuyến viếng thăm các tỉnh biên giới?

- Dạ, theo tin đăng trên tờ Bưu Báo ngày 20 tháng 8, nghĩa là hơn 4 tháng sau ngày Giắc đến Vọng Các. Bản tin cho biết Giắc đáp xe hỏa lên tỉnh Nồng Khai, sát biên giới Thái-Lào ngày 5 tháng 8. Giắc đi như vậy nhiều lần, mỗi lần kéo dài chừng một tuần. Quá 10 ngày không thấy Giắc xuất hiện tại Vọng Các, bạn bè tá hỏa tam tinh, đổ đi tìm. Tờ Bưu Báo cho rằng Giắc bị du kích quân bắt giữ.

- Sự thật?

- Tôi đã thỉnh cầu K.G.B. mở cuộc điều tra. Họ đã hỏi phía du kích Thái-Lào, và được phúc trình dứt khoát Giắc không hề bị bắt giữ hoặc hạ sát. Trước đó và sau đó một tháng, không một người da trắng nào bị du kích bắt giữ hoặc hạ sát dọc biên giới. Bởi vậy, tôi mạo muội nghĩ rằng sự biệt tích của điệp viên Giắc do C.I.A. sắp xếp.

- Nghĩa là đồng chí muốn đưa ra một kết luận?

- Dạ.

- C.I.A. phịa ra chuyện thông tín viên Giắc biệt tích trong khu vực do du kích kiểm soát để bí mật kêu về Mỹ.

- Dạ.

- Rồi bí mật đưa vào Cuba.

- Dạ.

- Dạ xuông chưa đủ. Phải trưng bằng cớ.

- Hồ sơ trong thư khố của ta mang nhiều chứng tích về gia đình của Giắc. Nó sinh trưởng tại đây, cha là người Mỹ, mẹ lai Pêru. Cha Giắc làm nghề thú y sĩ. Giắc đến tuổi đi học, gia đình dọn sang Mỹ rồi ở luôn.

- Kết luận của đồng chí?

- Dạ, một trong các nguyên tắc chỉ đạo của ngành lấy tin là thu nạp người địa phương. Giắc sinh đẻ ở Cuba nên...

- Bác bỏ. Điều anh nói không thể gọi là bằng cớ. Thứ nhất, ta chỉ biết Giắc không bị du kích bắt giữ, chứ ta chưa soi sáng được nguồn gốc của sự biệt tích. Thứ hai, chưa có bằng cớ cho thấy C.I.A. đưa Giắc về Mỹ. Thứ ba, chưa có bằng cớ cho thấy C.I.A. đưa Giắc vào Cuba. Tôi chỉ luận định trên bằng cớ cụ thể, không thể luận định trên những sự phỏng đoán.

- Dạ... còn cái cặp đựng tài liệu mật.

- Phải, còn cái cặp đựng tài liệu mật tìm thấy trên xe cam-nhông của Giắc. Song việc này không nằm trong phạm vi của anh. Đại úy Hô sẽ báo cáo sau. Có bình nước lọc đây, anh uống một hớp.

- Dạ... tôi không khát.

- Không khát cũng nên uống. Từ ngày làm việc với tôi, anh đã biết tôi thù thuốc lá. Ai vào phòng tôi cũng không dám hút. Miệng anh hôi không chịu nổi.

Thiếu tá Mập riu ríu rót nước và uống ừng ực. Nương Nương có tính ác khẩu mỗi khi buồn bực. Đừng tưởng bàn tay tháp bút mềm mại ẻo lả ấy chỉ biết dạo đàn. Trong cơn nóng nẩy, Nương Nương vung nhẹ tay là cái bàn sắt nặng hơn một tạ lật nghiêng như bằng bìa cứng.

Đại úy Hô đã nghiêm chỉnh trình diện trên bàn giấy. Gọi là Hô vì hàm răng hô độc đáo, dầu ngậm miệng, mấy cái răng cửa lớn bằng cái móng tay vẫn chìa ra ngoài môi. Đại úy Hô là phó giám đốc đặc trách Phản Gián. Nương Nương quay sang đại úy răng vẩu:

- Việc kiểm kê tài liệu trong cặp da đến đâu rồi?

Giọng báo cáo của đại úy Hô có vẻ trịnh trọng và kiểu cách hơn giọng thiếu tá mập tuy y không đeo kiếng trắng và y không đằng hắng liên hồi trước khi mở miệng:

- Tai nạn xảy ra trong khi tôi công tác ở Santiagô. Tôi đáp trực thăng tới nơi ngay. Binh sĩ ta vây kín chiếc cam-nhông, xa lộ bị chặn lại hai đầu, sự lưu thông bị gián đoạn tạm thời, bọn Mỹ trong căn cứ chỉ trố mắt nhìn ra, chứ không phản ứng. Tên Giắc bị một mũi chông thép xuyên thủng phổi, tắt thở lập tức. Khám bót-phơi ở túi quần sau thì thấy một tấm thẻ báo chí bọc lát-tích cấp tại Mỹ, mang tên Giắc Tati. Ngoài ra còn những giấy tờ linh tinh khác, không quan hệ mấy.

Nơi chân nạn nhân, đút dưới gầm ghế có cái cặp da màu đen đựng những mẩu báo cắt ra và đồ đạc tùy thân vặt vãnh. Quai xách của cặp da rỗng ruột, đựng một ống nhom nhỏ xíu hàn kín kỹ lưỡng. Mở ống thấy một cuộn phim nhỏ gồm 36 "bô". Rửa tráng, in thành ảnh thì 36 "bô" này là bản chụp những tài liệu tối mật hạng A của chính phủ ta. Tuân lệnh đồng chí giám đốc, tôi đã đích thân rọi mỗi "bô" một tấm lớn.

Nương Nương giở xấp hình láng bóng kẹp giữa hai cái bìa cứng, liếc sơ qua rồi đẩy dồn vào góc. Y chỉ đống ảnh?

- Anh nghĩ sao?

Đại úy Hô đáp:

- Trừ một tấm, tất cả đều là bản sao văn thư tối mật và biên bản hội nghị tối mật trong văn phòng Tổng Thư Ký Phủ Tổng Thống.

- Tôi muốn hỏi ý kiến anh về tấm hình kia.

- Dạ, tấm hình số 36, tấm hình cuối cùng của cuộn phim. Nó là bức điện viết bằng mật mã. Mật mã số QS-42-a của trung ương tình báo C.I.A.. Ta nắm được chia khóa mật mã QS-42-a nên hiểu rõ nội dung bức điện. Nó được ký tên "Rô-be" và gửi cho trung ương. Cho đến nay tôi chưa rõ Rô-be là ai, và trung ương là trung ương nào.

Giám đốc G-2 Nương Nương đăm chiêu đọc bản dịch của bức mật điện, lời lẽ như sau:

"Rô-be kính gửi trung ương,

"Tiếp theo đây là phần nhì bản báo cáo điều tra về đời tư của Matêra, tổng thư ký Phủ Tổng Thống. Mặc dầu vợ con đùm đề, con lớn gần hai mươi, Matêra còn đèo bồng thêm nhiều vợ bé, cô mới đa mang tháng trước là trang quốc sắc thiên hương tên là Bạch Hồng. Nàng hát hay, vũ khéo, ăn nói lôi cuốn, thân hình nẩy lửa và là diễn viên màn bạc. Nàng bắt bồ một thời gian dài với viên cố vấn chính trị của Thủ Tướng rồi đi với viên bộ trưởng Lao Động. Sau nhiều liên hệ tình ái lung tung, nàng làm vợ bé cho Matêra....

Bản dịch còn non nửa trang. Nương Nương vứt tờ giấy xuống bàn, không buồn đọc hết. Y hỏi đại úy Hô:

- Tin về Matêra và Bạch Hồng đúng bao nhiêu phần trăm?

- Thưa, 99 phần trăm. Nó cho thấy C.I.A. gài được nội tuyến ở cấp cao nhất, ngay trong phủ Tổng Thống của ta.

- Tại sao?

- Giắc là nhân viên C.I.A..

- Dốt. Giắc là nhân viên C.I.A. ở Thái. Từ ngày Giắc biệt tích, vấn đề phải được xét lại. Nhân viên C.I.A. chẳng dại gì cất giữ tấm thẻ báo chí mang tên Giắc trong bót-phơi.

- Theo ngu ý, chỉ những cơ quan do thám chống lại ta mới cầy cục tìm hiểu kỳ được đời tư của yếu nhân ta, nhằm mục đích săng-ta.

- Không cứ gì C.I.A. hay cơ quan điệp báo nào của địch, ai cũng làm như vậy, dẫu là bạn hay thù. Liên Sô và Trung Hoa là hai nước xã hội chủ nghĩa, tại sao không ai chia xẻ tin tức với ai, tai sao chúng ta hợp tác tình báo chặt chẽ với K.G.B. mà lãnh đạm với Quốc Tế Tình Báo Sở?

- Thưa, tôi mạn phép được trình thêm những khám phá kỹ thuật...

- Hồi tối, anh ghi trong bản báo cáo đợt đầu là cuộn phim chụp tài liệu thuộc loại đặc biệt do C.I.A. chế tạo.

- Dạ, loại phim nhựa này không được bầy bán ngoài thị trường, máy chụp nó cũng là máy đặc biệt, tư nhân không có.

- Tư nhân không có, đồng ý. Nhưng còn các sở gián điệp? Như G-2 của ta chẳng hạn..

- Thưa... thưa...

- Lát nữa tôi sẽ cho anh thấy những hộp phim và những cái máy đặc biệt của C.I.A.. Anh nghĩ sao?

- Dạ, tôi...

- Anh quên nói thêm nạn nhân Giắc Tati mặc âu phục bằng vải Mỹ, cặp da bằng da Mỹ, trong túi có gói thuốc lá Mỹ, hộp quẹt Mỹ, Mỹ..., Mỹ tuốt luốt.... Một số điệp viên của ta đang hoạt động trên đất Mỹ, họ có dùng phim ảnh Cuba, máy chụp hình Cuba, thuốc lá Cuba, bao quẹt Cuba... trước mũi công an F.B.I. không?

- Thưa, không, đồng chí giám đốc.

- Tại sao anh và đồng chí Mập cứ nằng nặc bắt tôi phải tin vụ Guantanamô do C.I.A. Mỹ bố trí?

- Thành thật xin lỗi. Thật ra tôi cũng chưa hiểu tại sao.

Giám đốc G-2 Nương Nương thẩn thờ đứng dậy, khoanh tay trước ngực, bước ra cửa sổ. Cửa sổ nhìn xuống biển - cũng như mọi cửa khác trong văn phòng - luôn luôn được đóng kín và che riềm dầy. Nương Nương ra hiệu cho đại úy Hô vặn kê-môn, khí trời bên ngoài ùa vào. Tuy phòng giấy mát rợi nó không dễ chịu bằng sự mát rợi của ban mai từ biển rộng dâng lên tòa nhà nhiều tầng.

Thủ đô Ha-van chỉ cách thị trấn Ki-oét 3 Hoa Kỳ một eo biển 140 cây số, tuy nhiên vượt khỏi hải phận ra khơi để được khoái đỉnh Mỹ tiếp cứu là một sự liều lĩnh kinh hoàng. Người ta mệnh danh vùng biển hẹp này là "con đường đại liên". Cơ quan G-2 của Nương Nương góp phần quan trọng vào công cuộc trấn giữ con đường đại liên. Nương Nương đặt phòng giấy đối diện với bờ biển để chiêm ngưỡng thường trực những thành tích của mình.

Hừ... mình đã chặn đứng được phong trào bỏ trốn và nhập cảnh lậu, tên tuổi mình vang dội khắp tây bán cầu, không lẽ mình chịu lép vế phen này, hừ... âm mưu thâm độc, tinh vi quá chừng...

Nương Nương vùng quay lại, nghiêm giọng với hai cộng sự viên, thiếu tá Mập và đại úy Hô, miệng há hốc biểu lộ sự kinh ngạc vô biên như đang đứng trước một kỳ quan của vũ trụ:

- Ngay từ đầu tôi đã thấy nhiều nghi vấn. Riêng nghi vấn này đủ chứng tỏ vụ Giắc Tati khó thể do C.I.A. dàn cảnh. Đó là bộ mật mã QS-42-a. Từ 8 tuần nay, mật mã QS-42-a không được dùng nữa. Lý do: một nhân viên sứ quán Mỹ đào nhiệm mang theo bộ mật mã này. Sự đào nhiệm được giữ kín, tình báo Mỹ ở hải ngoại lặng lẽ đổi mới hệ thống mật mã. Nếu quả thật C.I.A., họ không thể dùng một mật mã bị lọt vào tay K.G.B., nghĩa là trong tay ta, trên đất ta.

Phương chi ngoài vụ mật mã QS còn một chi tiết nổi bật khác: sự tăng cường phòng vệ dọc chu vi căn cứ Guantanamô. Cách đây 15 ngày, binh sĩ ta đào cái hào sâu 30 mét, bề ngang 6 mét, bên dưới cắm chông thép nhọn. Với hào chông này, không loại xe nào có thể vượt qua. Cái hào chỉ cách chu vị căn cứ mấy chục mét, lẽ nào C.I.A. nhan nhản trong căn cứ lại không biết? Binh sĩ ta làm việc rầm rộ suốt một tuần, cả ngày lẫn đêm không nghỉ. Nhân viên C.I.A. ở Guantanamô đã biết, tất trung ương C.I.A. biết và trung ương C.I.A. biết phải cho nhân viên mình biết. Vì thế bàn tay bí mật núp sau vụ Giắc Tati không phải là C.I.A.. Theo ý hai anh, họ là ai?

Hai phó giám đốc G-2 im thin thít. Có thể trong thâm tâm họ liên tưởng đến một danh tính nào đó, song vì sợ mắc kẹt, họ đành nín lặng.

Nương Nương ngồi phịch xuống ghế xoay, nhìn giữa mắt đại úy Hô, dằn từng tiếng một

- Từ sau ngày Mỹ thất bại trên Vịnh con Heo, mối giao hảo giữa họ và ta sa dần xuống vực thẳm. Phải mất nhiều tháng năm, mất nhiều do thám, trật trẹo, trung gian gay go, hai bên mới có thể nối lại cuộc đối thoại. Và cuộc đối thoại tiến tới bình thường hóa quan hệ ngoại giao Cuba-Mỹ sửa soạn bắt đầu, với nhiều triển vọng thành tựu. Tình báo C.I.A. không có lợi gì để gây sự với ta, ít ra ít ra trong lúc này, mặc dầu họ vẫn là kẻ thù.. Ha... ha, kẻ gây sự không qua mặt được Nương Nương đâu.... Rồi họ giật nẩy người. Rồi họ chết không kịp ngáp. Đại úy Hô, thiếu tá Mập?

Hai phó giám đốc G-2 rập đế giầy theo tư thế nghiệm, miệng dạ rân. Giám đốc Nương Nương chưa kịp ra lệnh thì cửa xẹt mở. Y cau mày, vẻ bất bình hiện rõ trong tròng con mắt sắc rợn. Trong giờ giám đốc tiếp cộng sự viên, ngoài cửa thắp ngọn đèn đỏ, chiếu sáng tấm bảng "cấm vào". Việc cần đến mấy cũng phải đợi.

Nhưng cô bí thư đã phá lệ. Nàng hiện ra hiện ra giữa khung cửa mở rộng. Nàng mặc quân phục, không đeo cấp bậc, khẩu súng nằm trưỡn trên cái mông tròn nở. Áo quần may chật và gọn nên nàng trông khá hấp dẫn. Sự căng phồng đáng yêu này không làm tan chảy được tảng băng kiên cố trong lòng Nương Nương nên y mở miệng gắt um:

- Ra ngay, léo hánh vào đây làm gì?

Cô bí thư nhăn nhó:

- Em xin chịu lỗi với đồng chí giám đốc. Vì có kết quả chính thức của luật y và phòng thử nghiệm. Kết quả này phù hợp với sự tiên đoán chính xác như thần của đồng chí.

Cô bí thư gãi đúng chỗ ngứa của "đồng chí giám đốc", bệnh háo thắng và tự kiêu quá mức, khiến bầu không khí căng thẳng trở nên hiền dịu. Nương Nương mỉm cười:

- Trong tạng phủ người chết có chất độc?

Cô bí thư đáp, tay trao tờ biên bản đánh máy cho viên giám đốc G-2:

- Dạ có.

Nương Nương đọc lướt qua rồi ném cho đại úy Hô:

- Dài quá, lại gồm toàn danh từ y học rắc rối. Đồng chí bí thư tóm tắt lại cũng đủ.

Cô bí thư nói:

- Thưa, cơ thể tên Giắc Tati còn sót lại một chất mà công thức hóa học gần giống tinh bột của nhựa cây Chondrodendon tomentosum, loại cây độc được các bộ lạc Orinôcô ép rút ra chất u-ra-ri...

- Đau đầu lắm, tôi không hiểu nổi. Tiếng bình dân của chất độc quái quỷ này là gì?

- Cu-ra 4.

- Ừ, nói cu-ra có giản dị hơn không. Cu-ra làm mắt mờ đi, nhìn một thành hai, cơ mí mắt xụp xuống, thị giác bị hư hại, lưỡi líu lại, nạn nhân bị á khẩu, bắp thịt trên cổ bị tê liệt, sau đó đến sự tê liệt ở cơ lưng, cơ ngực để rồi buồng phổi ngưng hoạt động, nạn nhân tắc đường thở mà chết. Chất cu-ra tác oai tác quái trong vòng từ một đến hai phút đồng hồ. Khi ấy Giắc đang lái xe và đang phóng nhanh ở tốc độ một trăm cây số giờ. Bên cạnh Giắc không có ai để chích cu-ra làm tê liệt. Giắc không thể chích cho mình. Vậy thì ai chích? Không lẽ là ma?

- Thưa. Không chích.

Nương Nương quắc mắt:

- Cô điên hả? Cu-ra chỉ tác động nếu được chích vào cơ thể, chích gân hoặc chích thịt. Luật y nói rằng Giắc uống cu-ra chứ không chích?

- Dạ phải. Họ quan sát từng mili-mét vuông da và không tìm ra vết kim tiêm. Vả lại, chích cu-ra trước khi xảy ra tai nạn một, hai phút đồng hồ là một chuyện không thể có được.

- Đúng. Một chuyện không thể có được. Nhưng nếu uống thì vấn đề đầu độc không còn đặt ra nữa.

- Thưa, các luật y cho rằng cu-ra có thể tác động bằng đường bao tử nếu được phối hợp với một hóa chất, hoặc một kỹ thuật điện tử nào đó.

- Nghĩa là luật y chỉ mới phỏng định?

- Dạ.

- Vứt đi. Có bằng cớ cu-ra được uống bằng miệng?

- Thưa có. Trên mép, môi, kẽ răng, thực quản còn dính lại đôi chút.

- Tại sao trong lần giải phẩu xác chết đầu tiên, người ta không tìm thấy?

- Thưa, vì tác động của cu-ra chỉ kéo dài từ 15 đến 20 phút, sau thời gian này nó bị thải ra bằng đường tiểu hoặc nó bị các kháng-tố tiêu hủy ngay trong cơ thể. Dựa trên tính chất này, người ta chữa trị nạn nhân cu-ra bằng cách cho thở bằng máy, chờ cu-ra hết tác động thì nạn nhân hô hấp bình thường như cũ. Chuyên viên của ta phân chất những giọt nước đã khô trên sàn xe, và thấy chất cu-ra. Họ bèn thử nghiệm lại, và khi ấy...

- Hiểu rồi. Tuy chưa có đủ yếu tố khoa học để thẩm định, ta đã có thể đoan quyết Giắc Tarti bị đưa đến Guantanamô với một số tài liệu mật của ta nhằm tạo xì-căng-đan. Xì-căng-đan loại nào, ta sẽ biết trong những ngày tới. Đồng chí bí thư?

- Dạ, xin chờ lệnh.

- Nhờ bộ Ngoại Giao liên lạc ngay với tòa đại sứ Thụy-Sĩ đại diện cho người Mỹ ở đây, yêu cầu điện cho Hoa-thịnh-đốn nói với ông tổng giám đốc Sì-mít của C.I.A. rằng tôi có chuyện riêng muốn bàn...

- Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ....

- Trước khác, giờ khác. Nghề điệp báo không phải là nghề của người cộng 2 với 2 là 4. Ta cần gặp mặt họ, xem họ bị thiên hạ chơi xỏ hay họ ném đá giấu tay chơi xỏ ta. Trong trường hợp ông Sì-mít đồng ý, và tôi tin là đồng ý, tôi sẽ cử người đáp phi cơ riêng đi Hoa-thịnh-đốn nội ngày nay.

- Dạ.

Cô thư ký uốn éo bước ra. Sau gần 2 năm làm việc gần gũi, mãi đến hôm nay giám đốc G-2 Nương Nương mới nhận thấy cô bí thư có một cái gì trên gương mặt và thân hình dễ làm đàn ông say say. Say say như uống rượu rom ép từ mía Cuba.

Nương Nương gọi giựt:

- Chừng nào đồng chí về?

Cô bí thư đáp:

- Giờ giấc làm việc của em tùy theo lệnh của đồng chí giám đốc.

- Ngoài giờ giấc, tôi còn có thể ra lệnh gì?

- Tất cả những lệnh liên quan đến công vụ.

- Nếu tôi ra lệnh riêng?

- Dạ, dạ, lệnh như thế nào ạ?

- Đồng chí đóng hết cửa sổ và kéo hết riềm nhe.

- Dạ.

- Khóa cửa lại.

- Dạ, cửa sổ làm gì có khóa.

- Không, tôi muốn nói cửa chính, cửa ra vào kia... nhanh lên, đồng chí đã biết tính tôi. Tôi hay giận....

Cô bí thư tần ngần một phút rồi ngoan ngoãn tuân lệnh của đồng chí giám đốc.!!!24 giờ trước, sấm chớp điệp báo nổ rền trên đảo Cuba.!!!Giờ đây, sấm chớp ái tình nổ rền trong văn phòng tối mật của giám đốc G-2 Cuba....

Rồi 24 giờ sau....

1

Tức Ernesto (Che) Guevara, sinh ngày 14-6-1923 tại Á-căn-đình, bác sĩ y khoa, đảng viên cộng sản, từng giúp Castro tổ chức du kích chiến lật đổ chế độ Batista, sau đó thành thủ tướng, bộ trưởng Tài Chánh, thống đốc ngân hàng, nhân vật số 2 sau Castro, trước khi bí mật đi Venezuela lãnh đạo phong trào cộng sản ở đó và bị hạ sát.

2

FET là Far East-Thailand.

3

Key West.

4

Tức Curare, được y học tìm ra năm 1940, tinh chất của nó là tubocurarin. Các bộ lạc trong rừng rậm dùng nó từ thời thượng cổ để giết người. Hiện Curare được y học dùng phần nào trong việc gây mê, gây tê và trị liệu thần kinh.

Chương 3: Từ Ông Sì-Mít Đến Ông Hoàng

Sấm chớp tiếp tục nổ rền....

Nhưng là ở Hoa-thiịnh-đốn. Và trong ngôi nhà đầy nhóc con cái của đại ta Pít, phụ tá thân tín của ông Sì-mít, tổng giám đốc C.I.A.. Và là bạn nối khố của Văn Bình Z.28 1.

Tiếng là phụ tá hành động, chức vụ cao cấp từng làm mọi người thèm rỏ giải và kẻ thù xanh máu mặt, Pít chỉ giữ một chân cạo giấy, đuổi mạng nhện và xua ruồi trong tổng hành doanh Lan-gờ-li bên cạnh buya-rô của ông tổng. Chàng được miễn công việc nặng nề, đầu sóng ngọn gió, là do hảo tâm và sự thông cảm của ông Sì-mít. Thấy chàng quá nặng gánh gia đình, ông bèn kiếm cho chàng một chỗ ngồi nhàn hạ. Gần như đại tá Pít được trao một phần vụ duy nhất: khi cần, liên lạc với Z.28.

Hôm ấy vì bị ông tổng lưu lại sở bàn về việc gặp Z.28, đại tá Pít về trình diện sư tử Hà Đông hơi muộn. Tối mịt mù chàng mới xong việc. Từ sở ở Lan-gờ-li về nhà đường xa 50 cây số, bị kẹt cứng bởi thiên hạ lũ lượt ra ngoại ô đổi gió cuối tuần. Pít đến nhà đúng 9 giờ. Bà xã là vô địch ghen ẩu, chàng chưa kịp phân bua, giải thích, năn nỉ thì sấm chớp gia đình nổ rền, bát đĩa rủ nhau bay rớt loảng xoảng. Đến khi giông tố tạm yên thì bữa cơm chiều ngon lành đầy chất bổ dưỡng đã văng tứ tán, hai vợ chồng phải hì hục vào bếp. Nấu nướng xong đến hầu bọn trẻ ăn uống. Thay đồ cho chúng. Rửa ráy. Giặt dũ. Dọn dẹp. Vân vân... Vân vân....

Hơn 2 giờ sáng đại tá Pít đặt cái lưng muốn gẫy đôi vì mệt xuống nệm mút. Đã kiệt sức, chàng còn phải làm tròn bổn phận đối với bà xã. Vợ muốn là Trời muốn.

Thì điện thoại từ tổng hành doanh gọi tới. Mắt nhắm mắt mở chàng trèo lên trực thăng riêng của ông Sì-mít đậu chềnh ềnh ngay trong sân nhà, tất tưởi vào thang máy lên văn phòng ông tổng. Đèn điện sáng trưng, văn võ bá quan của triều đình Xịa trung ương không thiếu một ai. Chàng chưa kịp hoàn hồn thì ông tổng đã hỏi lia lịa về vụ điệp viên Giắc Tati.

- Lệ thường tôi không bao giờ kêu anh vào giờ này vì biết anh bận vợ con. Đêm nay là chuyện chẳng đặng đừng. Lúc đại diện giám đốc G-2 Cuba gặp tôi, anh đang có mặt ở Sở, và anh đã rõ ý muốn của họ. Tôi xin 48 giờ để suy nghĩ, họ đồng ý, nhưng khi anh về, họ gọi dây nói lại yêu cầu tôi dứt khoát nội đêm nay. Chắc họ bị Vakin lôi kéo.

- Thưa, vakin, đại diện toàn quyền K.G.B. tại châu Mỹ?

- Ừ. Hắn ra mặt với một số điều kiện làm tôi ớn lạnh. Đại diện G-2 chỉ mới nghi ngờ, nghi ngờ một nước nào chơi xỏ ta, hoặc nghi ngờ ta âm thầm chơi xỏ G-2, còn Vakin thì hoàn toàn minh bạch. Hắn một mực đổ riệt cho ta. Ta đưa Giắc vào Cuba, ta gây ra mọi chuyện móc họng từ A đến Z. Oan tôi lắm, anh ơi, anh dư biết là tôi vô can. Liên Sô làm trung gian cho mình thương thuyết với Cuba mới mệt chứ! Mình và Cuba sắp ký một số mật ước. Nếu không bị trục trặc, trong vòng 2 tuần, ta sẽ ký mật ước hàng không tay đôi, từ rày xấp đi, ngăn chặn mọi kẻ cưỡng đoạt máy bay đáp xuống Cuba. Vakin thấy mình thèm nên lớn giọng hăm dọa "ông bạn sì-mít khả kính ơi, G-2 nói riêng với tôi là họ sẽ không ký như đã hứa".

- Khó người khó ta, cần gì thưa ông....

- Lôi thôi lắm, anh đừng tưởng. Nạn cưỡng đoạt máy bay bắt đầu từ năm 1961 làm tốn cơ man tiền của, công lao và thời giờ. Năm 1968, 30 chuyến bay phải đáp xuống Cuba. Riêng trong hai tháng đầu năm 1969, 16 chuyến. Không có cách nào chặn được hữu hiệu vì mỗi ngày có mấy ngàn chuyến, như phi trường Miami gần Cuba chẳng hạn, mỗi ngày 500 lần cất cánh và hạ cánh. Tính mạng của hàng trăm hành khách trên độ cao 9000 mét không phải là trò đùa, bọn cưỡng đoạt đều là du đãng, đào binh, tội phạm nguy hiểm 2 nên bằng mọi điều kiện ta phải thỏa thuận với G-2.

Vả lại, muốn hờn mát như anh vừa rồi cũng không được vì là cố vấn an ninh Bạch Cung đã ban lệnh rõ rệt: chấp nhận, chấp nhận và chấp nhận dầu phải thiệt thòi ghê gớm. Do đó tôi cần gặp anh gấp rút. Anh từng là bạn nhỏ của Giắc, anh đỡ đầu cho y vào làm nhân viên ở đây, tất anh hiểu y nhiều. Theo anh, Giắc có thể là nhị-trùng không?

Đại tá Pít quả quyết:

- Thưa ông tổng, không, ngàn lần không. Ba của Giắc từ Cuba tới quê tôi lập nghiệp, ông chơi thân với ba tôi. Giắc và tôi học cùng trường, cùng lớp, từ tiểu học lên đến trung học. Mỗi đứa nhập đại học ở một tiểu bang khác nhau, rồi mỗi đứa theo một ngành khác nhau, tôi đi lính, làm tình báo, y say mê văn chương, báo chí. Lăn lóc qua nhiều tòa soạn, Giắc thất nghiệp, thèm phiêu lưu, tôi bèn bảo lãnh cho y gia nhập Sở. Y là con người đàng hoàng, không ưa sự lừa lọc, phản bội. Giắc không thể hoạt động nhị-trùng.

- Sắc đẹp, rượu chè, cờ bạc, biết đâu đó?

- Lại càng không thể xảy ra đối với Giắc. Y ghét bê tha. Về khoản đàn bà, y không phải là người dễ bị gài bẫy và bị săng-ta.

- Vậy thì Giắc bị bó buộc rời Thái-Lan đi Cuba... Ai bó buộc? Tôi giao nhiệm vụ này cho anh.

- Đi Cuba?

- Phải. Tôi đã hẹn với họ.

- Thưa ông tổng, ông đã rõ dạo này sức khỏe của tôi không còn cứng cát như ngày xưa. Võ nghệ đã lạu không tập luyện, đã lâu tôi chưa mó đến khẩu súng, tôi e....

- Không ai bắt anh đấu quyền và bắn súng... Họ muốn mình đến thì mình đến. Bằng cửa trước. Đại diện cho tôi, anh sẽ hợp tác với G-2, điều tra tại chỗ vụ Giắc Tati. Xong xuôi, anh trở về. Cũng bằng cửa trước. Công khai và chính thức. Vấn đề đánh đấm, xục xạo bí mật để người khác lo.

- Z.28.

- Ừ.

- Mình đã liên lạc với ông Hoàng chưa?

- Tôi đã thông báo bằng điện tín. Ông phó D.D.A. 3 lên đường qua Sàigòn từ hồi chiều. Trong ít giờ nữa, ông phó sẽ giáp mặt ông tổng giám đốc Hoàng, thảo luận về việc mượn Z.28.

- Z.28 đi cùng với tôi sang Cuba?

- Đi cùng.

- Đâu được, thưa ông. Tôi thì không sao, trên mọi phương diện, tôi chỉ là tép riu, vô thưởng vô phạt. Nhưng còn Văn Bình Z.28. Theo thời giá, mạng sống của Z.28 được ước lượng tối thiểu 50 triệu đô-la. Thưa 50 triệu là chết. Tóm được anh ta còn sống thì giá gấp đôi, một trăm triệu là giá chót. Giám đốc G-2 Nương Nương là đàn em gọi dạ bảo vâng của trùm K.G.B. Vakin. Dầu kính trọng ông tuyệt đối, tôi vẫn dám cá một ngàn ăn một đồng là Z.28 sẽ bị Vakin đón bắt ngay sau khi đặt chân xuống Ha-van.

- A, nếu Z.28 đến Ha-van với cái tên Z.28 và khuôn mặt thật của Z.28.

- Thưa, Z.28 sẽ đổi dạng?

- Cải trang làm một người hiện có mặt tại Ha-van. Tên người này là Santa. Màn kịch của ta sẽ diễn ra như sau: tôi sẽ cử hai cộng sự viên đến Cuba, người cầm đầu là anh, đại tá Pít, và một người phụ tá, tên là gì, làm chức vụ gì tại trung ương C.I.A., tôi đã ra lệnh cho ban Chuyên Môn soạn thảo giấy tờ. Cuộc điều tra tại chỗ kết thúc, phái đoàn ra về, vẫn đại tá Pít và người phụ tá, kỳ thật Santa tráo chỗ của Văn Bình và Văn Bình ở lại...

- Thưa, tại sao ông phải sắp đặt cầu kỳ, rối ren như vậy? Dùng tàu ngầm bỏ túi, đổ Z.28 lên bất cứ bãi cát nào trong xứ? Cuba thiếu gì bờ biển thích hợp....

- Lâu lắm, tôi chưa có dịp bàn chuyện tâm tình với anh. Người ta báo cáo bà vợ ghen tuông phá kỷ lục về đẻ và đàn con lúc nhúc của anh đã làm óc anh rỉ sét. Anh bận bịu vợ con, quên theo dõi những sự việc xảy ra quanh mình. Vì nếu óc anh chưa rỉ sét, nếu anh chịu khó nghiên cứu, học hỏi, anh đã biết là Liên Sô thiết lập một căn cứ tiềm thủy đỉnh tân tiến tại Ca-ba-riên trong tỉnh Ma-tan-zát, cách Ha-van 240 cây số về phía Đông. Với hơn một trăm tàu tuần duyên, hàng trăm tàu đánh cá trá hình, chưa kể tiềm thủy đĩnh thường và nguyên tử, trực thăng, phi cơ đủ cỡ, đủ loại, họ dư sức chặn bắt một con tôm hùm bò lên bãi chứ đừng nói là tầu ngầm đổ bộ Z.28. Nói thật ra, nếu ta muốn, vẫn có thể bố trí một cuộc nhập cảnh lậu kín đáo. Nhưng đây lại khác. Văn Bình cần đến tận nơi, quan sát tận mắt sự việc xảy ra để rút đúc kết luận, và trực tiếp cọ sát với đối phương trước khi hành động.

Thôi, anh về sửa soạn hành lý.

Ông tổng giám đốc Sì-mít chụp cái bê-rê ấn vào đầu. Mầu mũ nồi đen làm tăng mầu trắng bạc của mái tóc. Ông lấy cái túi vải đặt dưới chân khoác vào vai. Một vệ sĩ chực sẵn với những cái cần câu bằng tra và lát-tích mềm.

Đại tá Pít hỏi:

- Ông đi câu?

Ông Sì-mít cười, gật đầu.

- Thưa, trời đang tối.

- Lát nữa sẽ sáng. Mỗi người có một thú đi câu riêng, tôi thích đi trước khi rạng đông. Lừa cá trong bóng tối khoái hơn. Còn anh, anh khoái đi câu cá không?

- Thưa... tôi đang tập.

- Ừ, anh mắc kẹt vợ con. Nhưng tập là vừa. Đàn bà càng về già càng bẳn tính. Làm nghề này bắt buộc phải luyện đức tính của người thợ câu.

Vẻ trang nghiêm của chức vụ tổng giám đốc một cơ quan điệp báo hùng mạnh nhất nhì thế giới biến mất trên gương mặt ông Sì-mít. Ông trở lại hiền từ, khoan dung như cha già đối với con. Ông cất tiếng cười vui vẻ, bỏ mặc đại tá Pít ngơ ngác trước thang máy.

° ° °

Ông Hoàng cũng mê câu cá như ông Sì-mít. Chẳng hiểu công việc bận rộn đến thế, ông tìm đâu ra thời giờ giải trí, chỉ biết là khi máy bay riêng chở ông D.D.A., phó giám đốc hành chính của ông Sì-mít đáp xuống Tân Sơn Nhứt thì ông Hoàng đang ngồi câu trên một khúc sông Biên-Hòa, gần xa lộ.

Khúc sông này nằm sau một cái trại lớn, trồng đủ loại cây ăn trái, và nuôi gà vịt. Trang trại này được lũy tre dầy và tường gạch dầy che khuất, không ai nhìn được bên trong. Nó là trang trại duy nhất đứng giữa những thửa ruộng khô rộng mênh mông, người ta bén mảng tới gần là bị vệ sĩ vô hình của ông Hoàng nhận thấy. Họ không treo bảng "cấm người lạ đột nhập", họ cũng không đuổi ai bao giờ. Nhưng coi chừng, kẻ không lương thiện đừng hòng xớ rớ đến ông Hoàng.

Ông rời trụ sở Sàigòn đến đây đi câu trên chiếc cam-nhông 12 bánh bít bùng, phía sau vuông vức như cái hộp. Trong cái thùng thép này là văn phòng kiêm nhà ở lưu động của ông với đầy đủ tiện nghi sinh hoạt và phương tiện liên lạc tức thời với bất cứ xó xỉnh nào trên trái đất.

Phó giám đốc D.D.A. được Lê Diệp chờ đón và đích thân lái xe đến trại nghỉ. Tháp tùng ông phó có 4 vệ sĩ tủ gương, mồ hôi nhễ nhại, mặt mày đỏ gay một cách thảm hại vì trời nắng chang chang, mặt đường bốc khói nghi ngút, toàn thể đều diện vét-tông thời trang chật ních, cổ áo cà-vạt to tướng như cái gông.

Ông phó D.D.A. hơi kinh ngạc khi thấy ông Hoàng mặc bà-ba trắng vải thô nhàu nát, rộng thùng thình đang ngồi một mình dưới gốc sung, rễ bò ngoằn ngoèo xuống làn nước trong xanh. Tứ phía vắng tanh, trang trại toàn cây cối và bụi bờ um tùm, ngoài ông Hoàng và các dụng cụ câu cá ra, không thấy ai. Ông phó tỏ vẻ lo sợ cho tình trạng an ninh của ông tổng giám đốc Sở Mật Vụ thì được đáp lại bằng nụ cười.

Chàng "sếu vườn" lỉnh đâu mất. Toán vệ sĩ của ông phó cũng bị đuổi khéo lên nhà trên, cách nơi câu gần hai trăm mét. Hai thủ lãnh điệp báo trao đổi những câu chào hỏi đưa đẩy thường lệ. Ông phó D.D.A. sắp nhập đề thì một cô gái có nhan sắc phi thường và khuôn mặt thông minh lịch duyệt từ sau bụi rậm hiện ra.

Ông Hoàng giới thiệu:

- Nguyên Hương, bí thư của tôi. Ông phó cứ tự nhiên, khỏi phải e ngại. Mọi cuộc bàn luận đều có Nguyên Hương tham dự.

Ông phó tấm tắc khen:

- Cô đẹp quá, trẻ quá.

Nguyên Hương mặc đồ pát ống rộng, áo hở nách khít khao, da nàng trắng hồng, mắt nàng đen láy, miệng nàng tươi như hoa nở. Ông phó đã quá tuổi rung động từ lâu mà sắc đẹp của Nguyên Hương vẫn làm mạch máu ông đập mạnh.

Cuộc trò chuyện giữa ông Hoàng và ông phó D.D.A. kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ. Ông phó sửa soạn kiếu về thì trời bảng lảng. Dây phao trên mặt nước bỗng giật mạnh, trong chớp mắt, ông Hoàng kéo lên một con cá gáy khá lớn. Ông phó vỗ tay hân hoan:

- Tuyệt vời, con này nặng trên 5 kí, cụ ơi. Từ nhiều năm nay tôi chưa hề thấy ai câu được cá gáy to hơn thế.

Ông Hoàng gầy gò, ốm yếu, tưởng chừng búng nhẹ là ngã, vậy mà ông gỡ con cá 5 kí ra khỏi lưỡi câu và ném vào giỏ đựng nhẹ nhàng, êm ái. Ông Hoàng cười:

- Ông phó cũng ưa câu cá gáy?

- Dạ. Tôi nhận thấy các ông tổng giám đốc điệp báo trong thế giới tự do hoặc ở phía sau bức màn sắt không ham câu thì thôi, đã đi câu đều thích cá gáy. Ông Sì-mít của tôi lắm bữa ngồi rình từ sáng đến chiều quên ăn. Ông tổng giám đốc G.R.U. Sô Viết sai thuộc viên bưng thức ăn đến tận chỗ câu, ông ta thèm câu cá gáy đến nỗi những khi quá bận việc, phải nuôi cá gáy trong bồn tắm để chốc chốc từ phòng giấy tạt vào câu cho đỡ nhớ.

- Tại sao chúng tôi thích câu cá gáy?

- Vì cá gáy thuộc loại lớn, có con nặng đến 10 kí. Tài ba phải tương ứng với đối thủ, phải không cụ?

- Gần như ông nói. Tuy nhiên, về khoảng nặng, tôi xin cải chính là cá gáy nặng 10 kí chưa được gọi là lớn. Hồi còn trẻ, sống bên Pháp, tôi từng thấy cá gáy từ 10 đến 20 kí. Con cá gáy lớn nhất từ trước đến nay được câu ở Lỗ mã ni trước thế chiến thứ hai, nặng 35 kí. Nhưng ông phó ơi, nghề chúng ta là nghề mưu mẹo, ông Sì-mít và tôi thích câu cá gáy vì trong các loại cá nước ngọt, nó là một trong những con lắm thủ đoạn nhất. Những khi bí xị, không tìm ra mưu mẹo, tôi thường xách cần ra đây để học mưu mẹo của cá.

Giọng thao thao, say sưa, ông Hoàng nói tiếp:

- Mưu mẹo điệp báo thiên hình vạn trạng thì câu cá cũng dùng mồi thiên hình vạn trạng. Ông thấy hộp mồi của tôi chưa? Chẳng có gì khác thường. Câu cá gáy lớn thì bằng ruột bánh mì viên tròn. Cá gáy cỡ trung bình thì chấm ruột bánh mì vào sữa ngọt. Có người trộn với lòng đỏ trứng gà hoặc với bột bắp. Đủ thứ ông phó ơi, nhiều dân câu thiện nghệ làm mồi bằng mì hũ tíu, bằng thịt vụn, bằng phó mát, bằng tiết heo đóng cục, hoặc thả cá bé cho cá lớn đớp mồi. Chưa kể dùng các mầu vàng, đỏ loạn xị để lừa cá. Này, ông phó, chuyến đi Cuba sắp tới có thể ví với cuộc đi câu cá bống-mú...

- Cá bống-mú?

- Phải. Cá bống-mú ở xứ tôi đem kho hoặc tẩm bột chiên dòn thì tuyệt. Người ta không câu cá bống-mú bằng kỹ thuật dùng mồi thông thường mà bằng chiến thuật là lạ. Người ta nhảy tùm xuống nước, chân đạp cát dưới đáy cho nước vẩn đục, là mấy chú bống-mú trồi lên. Hoặc lấy cái sào móc ở đầu một chiếc gậy cũ thọc xuống sông, cá bống-mú bị mắc mưu dễ dàng. Vụ Cuba cũng vậy: G-2 và K.G.B. dùng một chiến thuật là lạ, mời ta đến điều tra chung. Ông Sì-mít đáp lại bằng một chiến thuật cũng là lạ không kém. Xin ông phó chuyển lời tôi khâm phục tài bố trí của ông Sì-mít.

- Cụ quá nhún nhường.

Ông tổng giám đốc cười hồn nhiên như cái cười của chàng trai mới bước chân vào đời:

- Không đâu. Có những khía cạnh tôi không thể nhún nhường, chẳng hạn như khía cạnh đài thọ tài chính. Ông nghĩ coi, Sở tôi xài tiền như nước, số công tác phí ông vừa đề nghị e chưa đủ....

- Thưa cụ, tôi chỉ là cấp dưới mặc dầu giữ chức phó. Mọi quyền quyết định đều do ông Sì-mít, tôi xin lãnh ý cụ và xin về trình ngay. Trong thời gian này, cũng xin cụ cho Z.28 lên đường....

- Chẳng sao. Dầu số tiền quý ông hứa trả còn ở dưới mức chờ đợi của tôi, tôi vẫn sẵn sàng giúp quý ông. Tôi chỉ xin ông trình lên ông Sì-mít 2 điều nhận xét sau đây của tôi: thứ nhất, Z.28 là vốn liếng của Sở tôi, sản nghiệp đầu tư này mỗi ngày một tăng trưởng, trị giá năm nay gần gấp rưỡi trị giá năm ngoái, ông đã rõ đại công ty Lloyds không chịu bảo kê cho Văn Bình tuy tôi chịu trả cả triệu đô-la.

- Dạ, tôi hiểu ý cụ.

- Còn điều thứ hai. Ông phó tham dự cuộc thi câu cá nào chưa?

- Rồi, thưa cụ.

- Vậy ông đã am tường luật lệ. Mỗi vùng một khác, song đại để các cuộc thi câu quốc tế đều tính một con cá 5 điểm và một gờ-ram cá là một điểm cho những cuộc câu cá nước ngọt dài 90 phút, với một trăm đấu thủ. Các tay câu thường giở trăm phương ngàn kế để gian lận thêm điểm và một trong những mánh lới cổ điển mà thông dụng nhất là....

- Nhét những hột chì nhỏ xíu vào họng cá.

- Đúng, mánh lới nhét chì nặng này xưa như trái đất nhưng thiên hạ vẫn dùng.

- Tội nghiệp chúng tôi, cụ Hoàng ơi. Ông Sì-mít không dám đòn phép cụ đâu.

Ông Hoàng tiếp tục cười hồn nhiên:

- Một vài lần trong quá khứ, ông Sì-mít thường quên một vài chi tiết nên nhiệm vụ của Z.28 khó khăn. Đành rằng khó khăn ông Sì-mít mới nhờ chúng tôi, nhưng....

Ông phó D.D.A. biểu diễn một bộ mặt nhăn như bị:

- Da, tôi hiểu ý cụ. Nhân danh ông Sì-mít, tôi xin bảo đảm lần này có gì chúng tôi nói hết, chúng tôi không dám giấu diếm nữa.

Ông tổng giám đốc Hoàng đứng dậy, trao cần câu cho Nguyên Hương, tiễn ông phó D.D.A. ra xe. Giữa lúc ấy, một chiếc ca-nô sơn đỏ rẽ nước chạy phăng phăng đến gần cây sung ông Hoàng ngồi câu thì thắng rộp. Từ ca-nô túa xuống một tiểu đội phụ nữ. Toàn thể điều đẹp như giai nhân trong tranh. Tất cả đều thơm như múi mít. Họ đều mặc đồ ngắn, gọn gàng, hấp dẫn. Ông phó D.D.A. ngẩn tò te ngắm từng người đẹp.

Ông Hoàng nói:

- Nhân viên trong ban Biệt Vụ: Thu Thu, Katy, Thúy Liễu, Quỳnh Loan...

Mọi người nghiêng đầu chào ông phó. Một thiếu niên trạc 10, 11 tuổi, vóc dáng vạm vỡ, nhanh nhẹn vèo đến như trận cuồng phong. Nó nhảy bổ vào người ông Hoàng, ôm chầm lấy ông, hôn lấy hôn để. Ông Hoàng cũng ôm nó hôn lấy hôn để. Thằng bé liếng thoắng "cháu nhớ ông quá, cháu nhớ ông quá"....

Ông phó hỏi:

- Thằng bé bô trai kinh khủng. Nó là cháu nội của cụ?

Ông Hoàng đáp:

- Tôi không có con trai. Nó là Văn Hoàng.

- Té ra đây là Văn Hoàng, con trai của Z.28. Tôi nghe đồn từ lâu giờ mới được gặp. Giống cha như đúc cùng khuôn. Sau này chắc chắn nó sẽ khét tiếng năm châu như cha nó.

- Ông phó đã gặp Z.28?

- Chưa. Thật bất hạnh cho tôi. Nhân dịp tôi ghé Sàigòn, tôi xin phép cụ được...

- Hôm nay Z.28 không có mặt trong trại này. Anh ta đang dạy học trên Sàigòn.

- Thưa cụ, chắc dậy võ?

Ông Hoàng cầm tay ông phó D.D.A dắt qua những luống khoai ngay ngắn lá xanh và mướt đến xe cam-nhông bít bùng, tổng hành doanh lưu động. Cửa sau mở rộng, bên trong toàn máy là máy, có ghế ngồi, có giường nằm, bàn làm việc đàng hoàng, không khí điều hòa mát lạnh, âm nhạc ru hồn trầm bổng. Ông Hoàng mời:

- Ông phó lên coi tivi với tôi.

Từ xe cam-nhông bít bùng, ông Hoàng có thể theo dõi mọi việc xảy ra ở trụ sở trung ương, đại lộ Nguyễn Huệ Sàigòn, bằng hệ thống truyền hình riêng. Ông bấm nút, trên khung tivi 16 inc gắn vào sườn xe, hiện ra quang cảnh một phòng học trang bị dụng cụ thính thị. Học viên gồm nam nữ lẫn lộn, đúng 12 người, số tuổi từ 20 đến 25. Trai cũng như gái đều đẹp. Gái thì đẹp quyến rũ, đẹp như hỏa diệm sơn phun lửa. Trai thì đẹp vạm vỡ, hào hoa, hao hao như tài tử xi-nê. Mọi học viên đang chăm chú nhìn lên bảng đen, nơi đó đã vẽ sẵn nhiều kiểu cặm hoa. Trên buya-rô của thầy giáo cũng có một giẫy bình lọ bằng pha lê với nhiều cành hoa cúc, hoa hồng, hoa thược dược, hoa hải đường cặm thật đẹp.

Học viên đã đẹp, thầy giáo còn đẹp hơn. Vẻ đẹp tráng sĩ mà dịu dàng. Nhu mì mà cương quyết. Vẻ đẹp rất đàn ông mà cũng rất đàn bà. Ông phó D.D.A. buột miệng:

- Z.28.

Ông Hoàng nói:

- Lát nữa, Văn Bình dạy xong, tôi sẽ bàn bạc về cuộc hành trình. Ông phó yên tâm, Văn Bình có thể đến nơi đúng hẹn.

Ông phó gãi tai:

- Z.28 đang dậy nghệ thuật cắm hoa?

- Phải.

- Z.28 là giáo sư ikêbana?

- Phải. Z.28 hiện là giáo sư nổi danh nhất của chúng tôi, vì bên Nhật chia làm 20 trường phái ikêbana thì Z.28 học được gần đủ. Tôi với anh ta như nước và lửa, như mặt trăng và mặt trời, ông phó ạ, anh ta là thanh niên tân tiến, cái gì cũng ưa mới mẻ, vậy mà về ikêbana lại xưa đáo để, còn tôi, tuổi già gần kề miệng lỗ, tôi lại cổ súy trường phái bay bướm Sofu 4...

- Té ra ông tổng cũng giỏi ikêbana... Lạ thật... lạ thật.... tôi cứ đinh ninh Z.28 chỉ giỏi đấm đá, bắn súng, tôi cứ đinh ninh ikêbana là nghệ thuật trang trí dành riêng cho phụ nữ...

Ông Hoàng cười, bao dung:

- Nhiều người cũng quan niệm như ông phó. Có lẽ vì họ thấy hiện nay hơn 40 triệu phụ nữ Nhật học ikêbana... Thật ra ikêbana là một môn học đặc biệt, nhiều trường công và tư ở Nhật đều dậy, người ta còn dậy cả trên tivi, hàng năm có chừng 8 triệu người Nhật học ở lớp trung cấp. Vì tính chất đặc biệt này, đảng Hắc Long ra lệnh cho đảng viên phải học ikêbana...

- Ikêbana, môn học đặc biệt... đảng Hắc Long... thú thật với cụ, cụ giải thích cho, tôi như vịt nghe sấm.

- Môn cặm hoa này mang lại sự yên ổn tâm hồn. Làm nghề đao súng, gần cận nguy hiểm cần yên ổn tâm hồn hơn ai khác. Vào thế kỷ 14, một bậc trưởng thượng võ sĩ đạo 5 chán ngấy chém giết, chết chóc, rút lui về Kyôtô, bầu bạn với hoa, nghiên cứu phép trồng hoa, cặm hoa, và đặt nền móng cho nghệ thuật ikêbana. Ông phó thấy không, các cộng sự viên của tôi hàng ngày, hàng giờ thách đố với tử thần, tim óc luôn căng nghẹt, nếu không có sự di dưỡng thoải mái thích hợp thì sẽ phát điên. Tôi bắt họ học ikêbana là vì vậy....

Ông phó D.D.A. chỉ những giòng chữ viết bằng phấn trên bảng:

- Thưa ông tổng... cách xếp hoa và mầu hoa cũng có ý nghĩa riêng ư?

Ông Hoàng đáp:

- Vâng, người giỏi ikêbana có thể phát biểu ý kiến và tâm tình bằng hoa, theo người Nhật thì cẩm chướng, thược dược nở tươi tượng trưng cho tình yêu rào rạt, huệ và cúc niềm vui, nhánh thông, trúc và mận nở hoa là quà chúc thọ trong ngày sinh nhật, cành cây là biểu hiệu nam phái, đóa hoa là biểu hiệu nữ phái, còn 4 cái chập một, 4 hoa hoặc 4 nhánh báo hiệu tin buồn, vận đen...

- Thưa cụ, người tây phương chúng tôi lại tìm thấy những ý nghĩa khác...

- Ông phó nói đúng. Theo người tây phương, hoa thược dược vàng khác đỏ, đỏ khác trắng, và trắng khác hồng, cẩm chướng cũng vậy, 5 loại khác nhau, trắng là tình bạn khắng khít, đỏ tươi là chung thủy trong yêu đương, lại có cẩm chướng nói lên tình đam mê hoặc mối tương tư điên loạn. Cũng là tỏ tình, mà bằng huệ trắng thì tình yêu băng tuyết, hoa hải đường chỉ nên đóng khung trong tình bạn, hoa lê-dơn, hò hẹn với nhau, hoa tu-líp, tình yêu thứ nhất, hoa mimosa, tình yêu kính đáo, hoa súng (nénuphar), tình yêu câm lặng, hoa lưu ly (myosotis) tình yêu không bao giờ quên... hàng trăm thứ hoa, hàng trăm ngôn ngữ. Chúng tôi căn cứ vào ngôn ngữ của hoa từ Đông sang Tây để...

- Ngàn lần kính phục cụ, tôi hiểu rồi. Ikêbana vừa là môn di dưỡng tính tình lại vừa là một kho mật ngữ, và mật mã. Đại tá Z.28 đang dậy nhân viên dùng ikêbana để liên lạc thông tin phải không cụ?

Ông Hoàng lại cười:

- Phải. Chẳng giấu gì ông phó. Tiên liệu quý Sở sẽ cần giáo sư ikêbana nên tôi nhờ Z.28 đào tạo gấp rút. 10 nhân viên này sẽ được gửi sang Mỹ.

- Trời, ông Tổng Sì-mít chưa yêu cầu, chúng tôi chưa hiểu ikênana là gì, tại sao cụ lại...

- Chẳng có gì bí hiểm cả, ông phó ơi. Chúng tôi sống bằng nghề cung cấp hàng hóa, dịch vụ cho khách hàng, không đoán biết được sở thích của khách hàng thì đói là cái chắc. G.R.U. Sô Viết vừa bí mật cho người qua Đông Kinh tuyển mộ giáo sư cao đẳng về ikêbana. G.R.U. đã học, tất quý Sở không thể làm ngơ, cho nên....

Ông phó D.D.A. chắp tay vái ông Hoàng. Gió chiều thổi phất phơ bộ đồ bà ba bằng vải thô nghèo nàn của ông Hoàng. Ông tiễn bạn ra tận xe có vệ sĩ cung kính đứng chờ. Mùi hoa thơm ngào ngạt. Hai người bước qua những hàng hoa khoe sắc rực rỡ.

Ông Phó tấm tắc:

- Hoa đẹp quá, thưa cụ.

Ông Hoàng hỏi:

- Ông thích hoa gì, tôi xin biếu.

Ông phó ngần ngừ, ông Hoàng bèn ngắt một bông hoa bạc hà ngay dưới chân, cài vào túi trên của khách. Ông phó giựt mình:

- Hoa bạc hà, à cụ? Tôi quá dốt, xin cụ chỉ bảo cho.

- À, trai gái thường tặng nhau hoa này sau một thời gian giao du thân mật với nhau, người đời gọi bóng bẩy là "thời gian tìm hiểu".

- Để tỏ thái độ.

- Đúng. Khỏi cần dài dòng. Cô gái tặng hoa cho chàng trai là cách chấm dứt đi lại. Nhưng là chấm dứt nên thơ, sòng phẳng. Ngụ ý của hoa là "dầu chúng mình chẳng thể ăn đời ở kiếp bên nhau, cũng đừng giận ghét nhau, vì riêng em, em luôn luôn ghi nhớ kỷ niệm đẹp của chúng mình..."

Ông phó D.D.A. bắt tay ông Hoàng, giọng run run, bồ hôi lạnh nhỏ giọt trên vầng trán rộng:

- Vâng, vâng, tôi xin ghi nhớ. Xin cụ lấy lại cánh hoa bạc hà... tôi xin trình tất cả lên ông Sì-mít... kính chào cụ...

Xe rồ máy.

Nguyên Hương nắm tay bé Văn Hoàng tung tăng đến bên ông Hoàng. Quỳnh Loan, mẹ của Văn Hoàng đang cười nói vui vẻ với Thúy Liễu và Thu Thu. Đột nhiên, mọi người đều hướng về chiếc xe hòm đen chở ông phó D.D.A. bon bon ra cổng trại. Không ai bảo ai, mọi người đều buồn thiu.

Ông Hoàng nói với Nguyên Hương:

- May quá, sắp hết tiền thì có người đến biếu.

Văn Hoàng nắm vạt áo bà ba của ông tổng giám đốc:

- Bẩm ông, vậy là ba sắp đi...

Ông Hoàng vuốt má nó:

- Ừ, ba sắp đi. Cháu không muốn, mẹ cháu không muốn, ông không muốn, tất cả đều không muốn ba cháu đi. Vì đi là nguy hiểm. Đi không biết đến bao giờ về. Và có về được hay không... Nhưng cháu ơi, ông không còn con đường nào khác. Ba cháu cũng không còn con đường nào khác...

Ông Hoàng ngưng bặt, nhìn ra bờ sông, mặt nước mầu tím than nhấp nhô dưới ánh hoàng hôn. Rồi ông lẩm bẩm một mình:

- Cuba... Cuba...

1 Đại tá Pít đã xuất hiện nhiều lần, chẳng hạn trong Núi đá Tiên Tri (1957-1958) và gần đây "Hạ-uy-di, đáy biển mò kim, "Riô, đảo tình bốc cháy", "Macao, trinh nữ giang hồ".

2 Sự kiện này có thật.

3 D.D.A. tức Deputy Director for Administration, phó giám đốc (C.I.A.) đặc trách Hành Chính.

4 Sofu Toshigahara, con một giáo sư ikêbana hữu danh, sau đại chiến 2, đã phá lệ, sáng tạo một trường phái tân tiến và đã thành công vẻ vang, Sofu từng được mệnh danh là Picasso Nhật Bản. Hiện bên Nhật có từ 200.000 đến 250.000 giáo sư về ikêbana.

5 Yoshimasa Ashikaga.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx