sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2: Trái Dâu Thượng Hải

Hoài Hoa âu yếm nhìn chàng. Bà ngoại của nàng vẫn ngủ say. Khí lạnh tầng cao mơn man da thịt chàng.Tuy vậy, Hoài Hoa lại kéo cái mền len ấm áp sang bên, để lộ cánh tay nõn nà hở đến nách và cặp giò đều đặn. Văn Bình có cảm tưởng là nàng không muốn khoe khoang thân thể cân đối trắng trẻo, mà chính vì là da thịt nàng trở nên nóng hổi sau những phút trò chuyện với người đàn ông lạ trên phi cơ.

Và nhất là sau khi được Văn Bình hôn nhẹ lên tóc.

Chàng định hôn nữa nhưng nàng từ chối khéo:

- Ông tham quá. Nếu ông còn tái phạm lần nữa, em sẽ không mời ông về nhà, nấu món ăn Thượng Hải để ông thưởng thức. Ông có biết món ăn của quê em nổi tiếng nhất thế giới không?

Văn Bình là kẻ sành ăn, không nơi nào chàng không biết, không món nào chàng không nếm mùi. Món ăn Tàu từng được khách ẩm thực năm châu ca tụng. Tuy không phải người Tàu, Văn Bình lại ăn nhiều món Tàu đặc biệt hơn người Tàu chính cống nữa. Chàng đã ăn mọi thứ rắn lạ, chim lạ, cá lạ, rau lạ. Chàng đã ăn mọi món ăn thuần túy Trung Hoa, nấu theo phương pháp Bắc Kinh, Thượng hải, Quảng đông, Tế xuyên, Hồ nam và Phúc kiến.

Kể ra, nấu theo phương pháp nào cũng ngon, và là ngon tuyệt, nhưng mỗi địa phương nấu một khác, mỗi địa phương lại có một số món ăn đặc biệt. Như Bắc kinh thì có vịt nướng và lẩu thịt cừu, Thượng hải thì lừng danh về lươn chiên và đùi ếch chiên. Như Tứ xuyên thì có gà chiên ớt xanh và vịt nướng lá thơm và lá trà. Như Phúc kiến thì có gà không nhổ lông nướng trong bùn.

Văn Bình gật đầu. Và để làm nàng vui lòng, chàng nói thêm:

- Mỗi lần ghé Đài Bắc, tôi đều tới nhà hàng Lao Cheng Hsing ăn. Tôi ưa món Thượng hải lắm.

Nhà hàng Lao Cheng Hsing tọa lạc tại số 1733 đường Chung Cheng là một trong hai tiệm ăn chuyên về món Thượng hải ở thủ đô Đài Loan. Yến, vây cá, bào ngư, tôm là những món bất hủ vì Thượng hải ở trên sông Dương tử, thủy sản ê hề. Trên thực tế, mỗi lần tới đất Tàu lưu vong, Văn Bình đều tạt qua tiệm ăn Thượng hải này, nhưng là để ăn món ba ba nướng và món lươn nướng, những món độc đáo mà khách du ăn một muốn ăn hai, ăn hai muốn ăn ba....

Hoài Hoa thao thao bất tuyệt:

- Ôi chao, ăn ở tiệm không bằng ăn ở nhà. Bà ngoại em nấu giỏi có tiếng. Chính ngoại dạy em đấy. Nếu ăn ở tiệm thì mỗi khi thích món Thượng hải, phải tới Lao Cheng Hsing, món Bắc kinh tới Feng Tse Lou, món Tứ xuyên và Hồ nam tới Lido. Nhưng em xin hỏi anh: giả sử anh đưa em đi ăn, em lại làm nũng đòi ăn luôn hai món vịt Bắc kinh và gà Hồ nam thì anh nghĩ sao?

Văn Bình cười vui vẻ:

- Thì tôi sẽ bảo là em tham ăn.

- Phải, em tham ăn như vậy đó, ông chê thì thôi.

Nàng phụng phịu quay mặt sang phía bà ngoại.

Văn Bình bèn đấu dịu:

- Nói đùa thôi mà...Tôi xin lỗi em. Em dạy tôi cách nấu vịt Bắc kinh và gà Hồ nam đi.

Hoài Hoa trở lại nhí nhảnh:

- Tại nhiều tiệm ăn lớn ở Đông nam á, người ta quảng cáo vịt nướng Bắc kinh là láo toét. Vì khí hậu Bắc kinh mới thích hợp với loài vịt. Cách nuôi cũng đặc biệt. Vịt được ăn thực phẩm riêng, thường trộn với thuốc bổ, và được nhốt trong những cái lồng nhỏ khiến vịt không thể cử động tự do...

Ông có thấy người ta làm thịt trâu bò kéo cày không? Nhất định là không vì loại súc vật làm lụng này rất dai thịt. Nếu không cử động, thịt sẽ mềm. Vịt mà nhốt trong lồng chật chội sẽ làm thịt mềm, dễ nấu nướng, ăn vào có mùi thơm lạ lùng. Chiêu vịt nướng với rượu Kaoliang thì tuyệt.

- Theo tôi, thì nhắm lẩu thịt cừu với rượu Kaoliang có vẻ hợp thần khẩu hơn.

Trong quá khứ, nhiều lần Văn Bình đã thưởng thức lẩu thịt cừu, món ăn độc đáo của miền Hoa Bắc lạnh giá. Thịt cừu thái từng miếng mỏng, dần cho mềm, và ướp gia vị thơm tho, được bỏ vào trong cái nồi sôi sùng sục đặt trên bếp than hồng.

Khách dúng tái thịt cừu rồi đem ra nhậu nhẹt. Thú vị nhất là rượu Kao-

liang được uống kèm với lẩu thịt cừu. Văn Bình từng uống huýt-ky như uống nước lã mà khi đụng tới rượu Hoa Bắc cũng phải kiêng dè.

Vì rượu Kaoliang nặng gấp hai, đôi khi gấp ba loại huýt-ky nặng nhất.

Hoài Hoa reo lên:

- Té ra ông đã ở Bắc kinh rồi!

Văn Bình đáp:

- Độ ba, bốn lần gì đó. Nhưng thú thật với cô, tôi ưa món gà Hồ nam hơn. Chỉ tiếc là đầu bếp ngày nay đã để mất hương vị ẩm thực đặc biệt của Hồ nam chính thống...

- Ông nói đúng. Ngoại cũng bảo em như thế. Theo ngoại thì món gà nướng bùn này do bọn cái bang, chuyên nghề hành khất ở Hồ nam đặt ra. Cắt cổ gà không được dùng dao vì hơi kim khí làm cho tiết gà bị tanh tưởi. Mà phải dùng cật nứa, hoặc miếng chén bát vỡ được mài sắc. Lông gà cũng để nguyên, không vặt. Người ta khoét lỗ ở gần đuôi và moi hết bộ lòng ra, và đem rửa thật sạch. Xong xuôi, gà được sát kỹ bằng muối trước khi bỏ dầu hào, hành gừng và một số gia vị khác vào ruột, lấy chỉ may kín lại. Người ta đốt lửa, bọc con gà trong một lớp bùn dày rồi mang nướng.

Khi nào bùn khô đét. Có mùigà thơm bay ra là được. Lông gà dính theo bùn chỉ còn lại thịt. Trời! Thịt gà nướng Hồ nam ngon ngoài sức tưởng tượng. Anh đã ăn bao giờ chưa?

Từ ông, Văn Bình vừa tuột chức xuống anh. Trên đường chinh phục tình yêu, tự nàng đã đẩy chàng đi thêm một bước dài. Môi chàng đã bóng nhẫy thịt gà Hồ nam, song chàng phải đáp là "chưa ăn" để cho nàng vui lòng.

Mặt nàng tươi hẳn:

- Ồ. Thế thì may quá! Em sẽ đích thân nướng gà Hồ nam mời anh.

Đối với những người quen thuộc miền rừng núi như Văn Bình thì gà nướng bùn không phải là món độc quyền của tỉnh Hồ nam, Trung quốc. Hồi mới lớn, chàng đã ăn gà nướng bùn tại một làng Mường ở thượng lưu sông Mã, trong tỉnh Thanh hóa giáp biên giới Ai lao.

Gà nướng ở đó không thua gà nướng chính cống ở Hồ nam, có lẽ còn ngon hơn nữa. Vì bùn dùng để bọc gà là bùn do sông Mã bồi lên, chứa nhiều chất lá và chất đạm bổ dưỡng. Trai gái thường chọn gà giò, vặn cổ cho chết, chứ không cắt tiết, vì theo họ, nếu cắt tiết, gà sẽ mất ngon. Khi nướng, họ lại tìm cho kỳ được củi soan.

Trong khi hai ba người ở lại trên bờ cặm cụi nướng gà, hóng nếp lam trong ống nứa thì toàn thể trai gái đều vùng vẫy nô đùa trong làn nước mát rợi, không cần che giấu nhau điều gì hoặc bộ phận gì trên da thịt vì họ tắm theo chủ nghĩa thiên nhiên...Tắm xong ăn gà nướng bùn xé phay với cơm nếp lam là một trong những thú thần tiên nhất trên trái đất...

Văn Bình nhìn Hoài Hoa bằng cặp mắt đầy ý nghĩa. Nàng vừa kể chuyện gà nướng Hồ nam cho chàng nghe, khêu gợi trong lòng Văn Bình những kỷ niệm yêu đương thiên nhiên của thưở xa xưa. Dường như nàng đọc thấy ý nghĩ thầm kín của chàng nên vội quay ra cửa sổ phi cơ. Nàng phản đối hay ngượng ngùng?

Văn Bình quên cả nhiệm vụ. Chàng mong phi cơ hạ cánh ngay để được cặp kè với người đẹp.

Nếu chàng không phải là quán quân si tình thì chàng đã phải khắc sâu trong trí những lời căn dặn của ông Tổng giám đốc lại Đông kinh trước giờ chia tay:

- Nguy hiểm lắm, không phải tầm thường đâu, lời ông Hoàng, anh nên lưu ý đặc biệt. Hai điệp viên BND và CIA bị giết đều thuộc loại thành thạo, quyền biến và xuất sắc. Anh nên giữ kín hành tung, đừng cho ai biết. Đừng cho ai biết anh là người Nam Việt..Vì ở Nam Việt chỉ có anh là điệp viên thượng thặng, toàn thế giới đều biết danh. Vì thế, tôi đã chọn tên Mã lai, Abdul, sinh sống tại Tân gia ba cho anh. (Vậy mà chàng đã thú thật với Hoài Hoa ngay trong buổi sơ kiến rằng chàng là người Nam Việt)...

Kế hoạch mà anh có nhiệm vụ thực hiện tại Đài loan mang tên là Kế hoạch Hoa Quỳnh. Danh từ hoa quỳnh này không dính dáng đến ban Biệt vụ của Sở mà các nữ nhân viên được gọi là Điệp viên Hoa quỳnh. Tổng hành doanh điệp báo Đồng minh ở Viễn đông thường được viết tắt là HQ.2, và biểu hình là một đóa hoa, trông hao hao như hoa quỳnh. Vì lý do này, và cũng vì anh vốn có cảm tình với giống hoa quỳnh quý phái nên tôi mới lấy chữ "hoa quỳnh". Hoa quỳnh hợp với chữ tắt HQ, tức là Headquarters...

Và như thần Tình yêu luôn luôn phù hộ độ trì cho Văn Bình, chàng vừa mong phi cơ hạ cánh thì ở phía dưới trường bay quốc tế Sangshun đã trải rộng dưới ánh nắng hoàng hôn.....

° ° °

Khi hành khách chen chúc xuống máy bay, Văn Bình hơi chột dạ. Vì chàng đã thấy Hoài Hoa tỏ vẻ nghiêm trang, không tủm tỉm cười một mình, hoặc liếc mắt nhìn chàng như trước nữa. Chàng tiến lại, chưa kịp lên tiếng thì nàng đã nói:

- Chào ông. Tôi sẽ liên lạc với ông bằng điện thoại.

Nàng dùng tiếng ông đượm màu xa lạ, và giọng nói lạnh như nước đá. Văn Bình định hỏi thêm song bà ngoại của nàng đã ôm ngực ho rũ rượi và nàng phải dìu xuống thang.

Phong cảnh trường bay không có những nét đặc sắc nào khiến Văn Bình lưu ý. Phần nào vì chàng đã tới Đài Bắc như đi chợ. Phần khác vì Hoài Hoa đã cướp hết mặt trời trong lòng của chàng, và mang trời đêm đen tối phủ kín phi cảng...

Tại sao nàng đột nhiên thay đổi thái độ? Văn Bình tự hỏi nhiều lần mà chưa tìm ra lời giải đáp. Trong khoảng khắc, nàng đã biến dạng sau ghi-sê quan thuế. Một chiếc xe hơi đen, mở cửa sẵn, đã đợi nàng bên ngoài...

Văn Bình cảm thấy bực mình. Trong quá khứ, mỗi lần đến thủ đô hải ngoại, chàng đều được đón tiếp. Hoặc là do điệp viên của Sở.. Hoặc là do nhân viên chính thức của Tòa Đại sứ. Hoặc ít ra cũng là một chiếc xe hơi đậu trước phi cảng, chìa khóa đã cắm sẵn vào công tắc, chàng chỉ mở nửa vòng là đã nghe tiếng máy nổ tròn trịa.

Nhưng lần này, không một ai chờ chàng cả. Chàng phải gọi xe về khách sạn một mình.

May thay có một chiếc tắc-xi đậu xịch một bên...

Tài xế bước xuống, nhanh nhẩu:

- Ông đưa va-li cho tôi cất trong xe.

Văn Bình ngả lưng vào nệm trắng thơm tho. Lâu lắm, chàng mới được gặp lại một chiếc tắc-xi nệm trắng sạch sẽ và thanh tân. Chàng lim dim cặp mắt, để gân cốt được duỗi ra thoải mái. Chàng mong con đường từ phi trường về trung tâm thành phố kéo dài vô tận, để chàng có thời giờ nghỉ ngơi, đền bù những ngày mệt mỏi ở Đông kinh đấu Shindai với người đẹp xảo quyệt, và sửa soạn đền bù cho những ngày đêm sắp tới ở Đài Bắc, thị trấn nổi tiếng có nhiều giai nhân..

Nhưng chàng phải mở mắt ngay, vì có tiếng người hỏi:

- Ông là Abdul?

Kẻ hỏi chàng là một thanh niên trên 30, mặc com-lê mỡ gà shantung sang trọng, đội mũ rơm panaina, thắt cà-vạt sặc sỡ, răng nhe trắng nhởn trên khuôn mặt đen xì. Hắn ung dung mở cửa xe, ló đầu vào.

Câu hỏi của hắn làm Văn Bình chột dạ. Không ai biết chàng mang sổ thông hành đề tên Abdul, công dân Tân gia ba, ngoại trừ mấy nhân viên công an và quan thuế. Có thể nhà chức trách phi cảng muốn gặp chàng. Nhưng...

Văn Bình gật đầu thì hắn cười hà hà một cách vô cùng khả ố:

- Chào ông Abdul. Tôi trông ông không thấy ông có chút nào Mã lai cả. Vì thưa ông, trên quần áo của bất cứ người Mã lai nào cũng có mùi ca-ri. Ngược lại trên người ông, tôi chỉ ngửi thấy mùi rượu. Rượu huýt-ky. Tín đồ Hồi giáo coi rượu như là kẻ thù bất cộng đái thiên. Abdul là đệ tử của Ma-hô-mét mà cũng uống huýt-ky nữa sao?

Văn Bình cứng họng, không bào chữa được nữa. Khi ấy, chàng mới sực nhớ là người Mã lai theo đạo Hồi không uống rượu. Ông Hoàng đã quên (quên vô tình hay quên cố ý, thì Văn Bình chưa biết) dặn chàng.

Tuy nhiên, chàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh cố hữu. Tên mặc com-lê mỡ gà vỗ vai chàng, bộ điệu xuồng sã:

- Ông nội của tôi ơi, ông còn cố giả vờ làm gì nữa?

Văn Bình gạt tay hắn ra:

- Giả vờ cái gì?

- Giả vờ ông là Abdul.

- Tôi là Abdul hay là người nào khác thì cũng không ăn nhập gì tới anh.

- Có chứ.

- Đừng nhiều lời vô ích. Anh muốn gì tôi?

- Ồ, kính mời thượng khách về tệ xá, sơi tạm chén rượu nhạt...

- Tôi có việc bận. Vả lại, tôi cần tắm rửa, thay quần áo. Phiền anh về lữ quán chờ tôi...

- Tệ xá có đầy đủ tiện nghi không kém đại lữ quán. Và còn nhiều tiện nghi hơn là khác.

- Tôi không đi.

Hắn xì một tiếng rồi nói:

- Đại tá Văn Bình vẫn được thiên hạ biết tiếng là thức thời lắm mà... Tôi tin chắc đại tá sẽ đi..

Văn Bình muốn kêu to một tiếng cho lồng ngực bớt dồn ép. Lời dặn của ông Tổng giám đốc đang đè nặng lên phổi của chàng, như tảng đá khổng lồ. Theo lời ông, thì sự hiện diện của chàng tại Đài Bắc được giữ kín. Nghĩa là trừ ông Hoàng, trừ các thủ lãnh tình báo cao cấp Tây phương, không ai biết. A, chàng vừa sực nhớ...

Siu Lou cũng biết.....

Văn Bình bắt đầu vén được một góc màn bí mật thì lại bị địch cho vào xiếc. Nhưng địch là ai? Chàng phải hỏi tên mặc com-lê mỡ gà diêm dúa.

-Vâng, tôi sẽ đi. Nhưng anh cũng nên cho tôi biết là ai?

- À, giản dị lắm. Chúng tôi là những người không thích thấy mặt anh tại Đài Bắc....

Xe hơi phóng nhanh trên con đường thẳng tắp từ phi trường Sungshan đến ngã ba đại lộ Jenai thì quẹo bên phải. Đó là một chiếc Falcon Futura, đời mới, toàn kền bóng loáng. Kiếng xe xanh mát, tiếng máy điều hòa khí hậu chạy êm ái.

Văn Bình nhăn mặt, tự trách. Lẽ ra chàng phải quan sát bên trong xe trước khi bước lên. Vì thèm ngủ, chàng đã nhắm tít hai mắt. Nếu chàng sáng suốt - không cần sáng suốt nhiều, mà chỉ cần sáng suốt một chút —chàng đã phải kết luận rằng tài xế tắc-xi không thể nào có máy lạnh trong xe, và quay kiếng xanh kín mít. Khi chàng ngả lưng xuống nệm, hơi lạnh làm chàng thoải mái. Nếu là tắc-xi, thay đổi hành khách luôn, cửa xe cũng mở luôn, bên trong xe không thể nào lạnh như vậy...

Cuộc đấu gối tình ở Đông kinh đã bìến Văn Bình thành con dao cùn, và tệ hơn nữa, rỉ sét.

Chàng hỏi tên mặc com-lê ngồi bên:

- Đi đâu?

Hắn đáp:

- Thong thả....Anh định hỏi đi đâu để tìm kế ca bài tẩu mã ấy à? Xin nói trước là hoàn toàn vô ích. Phía sau còn một chiếc xe khác, bám sát chúng ta. Trong trường hợp xe này bị trục trặc, hoặc anh triệt hạ được tôi và tài xế thì xe sau sẽ ra tay đối phó. Anh giỏi võ lắm, nhưng anh ơi, võ chỉ đánh bại được xương thịt con người chứ không thể đánh bật nổi khối óc điện tử....

Nói để anh khỏi phí sức, trong xe này có một hệ thống điện tử khá đặc biệt. Cho dẫu anh triệt hạ được tôi, anh cũng không thể ra khỏi được xe hơi; kiếng xe được chế tạo riêng, gồm nhiều lớp gắn chận lên nhau, đạn trung liên cũng không thể xuyên phá, huống hồ anh chỉ có quả đấm làm khí giới, ổ khóa thì do óc điện tử điều khiển... Việc mở cửa, đóng cửa chỉ có tài xế là biết. Anh phải biết ấn nút đúng của nó. Phía trước có chừng 20 cái nút khác nhau, ấn lầm nút có thể sẽ làm cho đạn thuốc mê bắn ra, anh sẽ bị mê man, chúng tôi chỉ cần khiêng anh vứt sang xe khác.

Văn Bình cười tình với hắn:

- Trong 20 cái nút ấy, có nút nào bấm ra tủ lạnh đựng rượu huýt-ky, sô-da và đá vụn không?

Hắn gật đầu:

- Có, anh chờ tôi một phút.

Tài xế lái vòng lên rồi lộn xuống, dường như muốn trì hoãn giờ tới. Văn Bình thấy xe hơi chạy qua sứ quán Thái lan, rồi một lát sau lại chạy qua sứ quán Ba tây trước khi tiến vào đường Hằng châu.

Trời đã xâm xẩm tối.

Chỉ một quãng nữa là tới trục đèn giao thông. Xe cộ buổi chiều đông nghẹt khắp các ngả đường.

Phía trước là một chiếc xe đua mui trần kiểu Nhật - kiểu Toyota 800 nhỏ xíu - chạy nghênh ngang giữa con đường lộ khá rộng, có lẽ cố tình ngăn cản chiếc Falcon định vọt lên. Tài xế Falcon càu nhàu, tay ấn kèn liên tiếp. Chiếc Toyota kỳ đà cản mũi vẫn tỉnh khô.

Văn Bình nhận thấy tài xế Toyota mỗi lúc một thêm ngang chướng. Đang choán giữa đường, hắn vụt trườn sang bên hữu để rồi trong chớp mắt phóng lại sang bên tả. Tài xế xe Falcon phải thắng liên tiếp mới khỏi đâm sầm vào xe trước.

Văn Bình cau mày suy nghĩ.

Có thể là tên tài-xế xe đua say rượu. Hoặc đang cặp kè gái đẹp, nổi máu anh hùng rơm, muốn cho thiên hạ một bài học. Song cũng có thể là một nhân viên nào đó của ông Hoàng, biết chàng bị nạn nên đến tiếp tay....

Dầu hắn là ai đi nữa, Văn Bình cũng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. Giai thoại xảy ra cách đây mấy năm tại kinh đô xứ Chùa Tháp hiện lên rõ rệt như cuốn phim màu chụp rửa tuyệt đẹp và quay chậm trong trí chàng. Hồi ấy, chàng cũng bị địch bắt và điệu lên xe hơi, chạy trong châu thành Nam vang. May thay xe hơi của địch húc vào càng sau của một chiếc xe đua. Mọi người phải dừng lại gần trụcđèn giao thông cho cảnh sát làm biên bản tai nạn.

Lợi dụng cơ hội, Văn Bình ung dung mở cửa xe, bước xuống. Trước khi biến vào bóng tối, chàng đã không quên từ giã bọn nhân viên của

địch bằng một nụ cười mỉa mai.

Lần này, chàng có thể diễn lại tuồng cũ. Nghĩ vậy, chàng bèn rướn

mình, thở một hơi dài, rồi bất thần thét lên tiếng kiai.

Trên võ đài, hoặc giữa đồng trống, tiếng kiai, kết quả của nhiều năm tập luyện đúng phương pháp, thường có tác dụng chuyển bại thành thắng. Khi chàng cất tiếng, đối phương bình tĩnh nhất cũng rụng rời tay chân. Nhiều kẻ đã ngã lăn ra bất tỉnh. Nhiều kẻ đã đổ máu ra tai, mũi và miệng. Và nhiều kẻ đã chết.

Văn Bình chờ cho tài xế xe Falcon tìm một khoảng trống, sửa soạn vọt lên mới cất tiếng hét võ sĩ đạo...

Trong xe hơi kéo kiếng kín mít, tiếng kiai của chàng có thể làm rách nhĩ tai đối phương. Tài xế mất hẳn tinh thần, hốt hoảng đạp mạnh vào chân ga, khiến lòng máy gần nằm ngàn phân khối của chiếc Falcon bay vù lên phía trước.

Rầm...

Rầm...

Cái càng thép mạ kền bóng loáng có thể húc đổ tường bê-tông vẹt ngang cốp sau của chiếc xe đua bé bỏng và yếu đuối. Bị đâm bất thình lình, chiếc Toyota 800 quay tròn một vòng trước khi lộn ngửa trên lề đường, tài xế bị văng ra ngoài.

Đúng với dự tính của Văn Bình, tai nạn đã xảy ra. Tên mặc com-lê mỡ gà rút súng ra định bắn song Văn Bình đã hoành tay, xô hắn vào góc xe hơi. Chiếc Falcon được thắng gấp, rít lên những tiếng ghê răng trên đường nhựa.

Văn Bình đẩy khối thịt bất tỉnh của tên tài xế sang bên, loay hoay tìm nút mở cửa xe. Nhưng một toán đầu trâu mặt ngựa, có lẽ từ chiếc xe hộ tống, đã ùa đến vây kín. Một tên tra chìa khóa, mở cửa xe. Té ra phải mở bên ngoài.....

Tiếng quát dữ dằn đập vào tai Văn Bình:

- Xuống ngay, để ra xe sau....

Văn Bình cố ý rềnh rang, để đợi nhân viên cảnh sát công lộ tới. Chàng vừa đặt chân xuống đất thì hai cảnh sát viên mặc sắc phục giơ bàn tay lên trán chào.

Nếu là tai nạn tầm thường thì chỉ cần mươi phút làm biên bản hoặc dàn xếp, nhưng trong trường hợp này tài xế xe Toyota bị thương, có thể nguy đến tính mạng, Văn Bình và bọn áp giải chàng sẽ bị kẹt cả giờ. Vì vậy, chàng khoan thai rút thuốc Salem ra hút.

Tên mặc com-lê mỡ gà lồm cồm bò dậy, chắn ngang mặt Văn Bình rồi nói liến thoắng với hai nhân viên cảnh sát. Hắn nói tiếng Bắc thật nhanh nên Văn Bình nghe không rõ. Chàng thấy hắn móc bót-phơi trình giấy tờ rồi nghe hắn dóng dả:

- Công vụ của tôi có tính cách quan trọng và cấp bách đặc biệt. Các ông để cho chúng tôi đi. Lát nữa, thượng cấp của chúng tôi sẽ gọi điện thoại về ty.

Hai người cảnh sát công lộ châu đầu vào nhau bàn bạc. Nhưng một phút sau họ khước từ đề nghị của tên mặc com-lê màu mỡ gà. Hắn sẵng giọng:

- Yêu cầu hai ông tránh ra cho chúng tôi đi.

Tiếng kèn xe Hồng thập tự rú inh ỏi.....

Một cảnh sát viên đặt tay vào bao súng. Nhưng tên mặc com-lê mỡ gà đã phản ứng nhanh hơn. Hắn xoay người nửa vòng, cả hai cảnh sát viên lăn xuống đất. Hai tên mặc com-lê sẫm khác, đàn em của tên mặc com-lê mỡ gà, đã xấn lên, kèm bên hông Văn Bình. Tức thời, chàng vung hai tay ra theo hình chữ V đánh luôn hai đòn hiểm. Trong chớp mắt, hai tên ác ôn đã nằm sóng xoài trên mặt lộ.

Chàng phi thân đá ngã tên thứ ba đang hầm hè xông tới. Con đường trước mắt đã mở rộng. Văn Bình phóng người lên lề. Chung quanh chàng, phía sau chàng, tiếng súng bắt đầu nổ. Song chàng đã nhanh chân biến ngay mất vào đám đông giữa bóng hoàng hôn đang đổ xuống hải đảo Đài Loan.

° ° °

Văn Bình ra hiệu cho tài-xế thắng lại sát lề. Sau khi thoát khỏi mê hồn trận của địch, chàng đi ngược tới ngã tư, rồi vẫy tắc-xi, dặn lái tới Grand Hotel.

Lần nào tới Đài loan, chàng cũng ngụ tại Grand Hotel. Đó là lữ quán hạng nhất của thủ đô Trung hoa dân quốc, cũng như Caravélle đối với thủ đô của Việt nam cộng hòa. Khác với Caravélle, đại khách sạn này đứng sừng sững trên một thưở đất cao, giữa khung cảnh thuần túy Á đông và những tiện nghi Tây phương tân tiến. Khi cần, lữ khách có thể tắm mát ngay trong hồ bơi hoặc chơi tơ-nít trong sân riêng. Ra tới cửa thì lúc nào cũng có tắc-xi chờ sẵn.

Tuy nhiên lần này, chàng không đến Grand Hotel. Không phải vì ông Hoàng không thể trả tiền phòng 600 NT, nghĩa là bạc Đài loan - cứ 40 NT thì ăn một đô-la Mỹ - nhưng vì ở đó dễ bại lộ tung tích. Thành ra, Văn Bình phải lấy phòng ở lữ quán Park Hotel 7 tầng. Trọ ở Park Hotel có cái lợi là thực đơn Quảng đông phù hợp với tì vị của Văn Bình.

Vì thời giờ gấp rút, chàng chưa thể về Park Hotel. Vả lại, hành lý của chàng đang bị kẹt trên chiếc Falcon của địch. Không lẽ chàng đến trọ mà không có cả cái bàn chải đánh răng và cái quần ngủ. Lát nữa, sau khi hoàn thành phần đầu của công việc, chàng phải ra phố mua sắm một số vận dũng cần thiết.

Đến gần Park Hotel, Văn Bình xuống xe.

Chàng lên một tắc-xi khác, tới một hộp đêm nhỏ xíu vô danh tọa lạc trong một đường hẻm, giữa tòa đại sứ Phi luật tân và Thảo cầm viên thuộc phía tây thành phố. Hộp đêm này mang cái tên vô thưởng vô phạt là Ngôi sao.

Hôm qua, tại Đông kinh, khi ông Hoàng dặn chàng tới Ngôi sao để tiếp xúc với người đẹp Sin Lou, Văn Bình đã rền rĩ:

- Thiếu gì chữ trong tự điển mà họ lại đặt tên là Ngôi sao, tên mà nhiều người cho là rất xấu.

Ông Hoàng hỏi " xấu như thế nào " thì Văn Bình giải thích:

- Thưa ngôi sao thì có sao chổi là xấu nhất hạng. Sao chổi trên trời chỉ gây ra tai họa. Sao hôm và sao mai thì bao giờ cũng xa nhau. Còn sao.....

Văn Bình định nói một hơi dài song ông Tổng giám đốc đã chặn lại. Giờ đây, chàng mới thấy ông Hoàng nói đúng. Hộp đêm "Ngôi sao" có một diện mạo mỹ miều và ấm cúng chứ không cũ kỹ, tồi tàn và vắng vẻ như chàng lo ngại.

Như mọi hộp đêm khác trên trái đất dạ lạc, vũ trường Ngôi sao nằm giấu trong một cái ngõ kín đáo, ánh điện ở đầu đường không léo hánh tới. Đứng xa, người ta chỉ thấy hai ngọn đèn nê-ông màu đỏ bắt tréo vào nhau thành hình chữ X dưới tấm bảng hiệu vẽ ngôi sao năm cánh bằng sơn có chất lân tinh.

Bên ngoài hộp đêm, mái hiên được che bằng cái dù tròn, cũng màu đỏ. Văn Bình chắt lưỡi khi thấy nhiều tấm hình vũ nữ phục sức hở hang trong tủ kính, treo trên tường, cạnh cửa ra vào.

Một người bồi mặc đồng phục trắng viền đỏ cung kính mở cửa xe. Văn Bình ném vào lòng gã tai xế lẻo mép một tờ bạc năm đô-la Mỹ. Thoạt mới trèo lên xe, chàng đinh ninh sẽ được yên thân vì tài xế đã lớn tuổi, râu mép đã lún phún bạc, mắt đã đeo kiếng trắng hai tròng. Yên vị được một phút chàng mới biết là lầm. Gã tài xế đã tấn công chàng sát sạt với bản danh sách những ổ nhện nổi danh nhất thị trấn, với những thú vui kỳ lạ mà phải là thổ công ban đêm mới biết là có thật. Chàng lắc đầu quầy quậy, chẳng phải chàng ghét đàn bà, hoặc đã kiệt sức sau trận đấu Shindai (vì khí trời Đài loan vừa mang lại cho chàng một luồng sinh khí mới) mà vì đầu óc chàng đang rối beng. Tuy nhiên, chàng phải hứa biếu ít tiền hút thuốc lá, gã tài-xế trung niên mới chịu buông tha.

Văn Bình trèo ba bậc cấp, bước vào trong, đưa mũ dạ cho một cô gái mặc đồ tắm cất, rồi bắt tay một người đàn ông súng sính dạ phục đen, trên ve áo có bông hoa màu đỏ. Người đàn ông này là quản lý hộp đêm Ngôi sao.

Vũ trường được thiết trí thành nhiều tầng như trong rạp hát. Tầng dưới nhà dành cho sàn nhảy, và phía sau sàn nhảy là cái bục cao sơn vàng chói, bên trên cho màn nhung đỏ thêu chỉ kim tuyến. Cái bục này được dùng làm sân khấu trình diễn ca nhạc và dĩ nhiên là thoát y vũ.

Từ dưới nhà lên hai tầng trên, phải trèo một cầu thang uốn bằng gỗ đánh vẹt-ni bóng loáng. Dưới nhà đã đông nghẹt, không có chỗ chen chân. Theo lời mời của viên quản lý, Văn Bình trèo lên tầng cao nhất.

Tấm màn trên bục vừa được kéo sang hai bên. Đèn trong hộp đêm cùng tắt ngúm một lượt. Hai ngọn đèn pha trước sâu khấu loé sáng...

Cuộc trình diễn bắt đầu. Một cô gái có cái eo nhỏ vừa trét tay, oằn oại từ trong bước ra, mặc bộ din may sát da thịt, màu đỏ như nhuộm bằng máu. Cô gái nghiêng đầu chào thực khách giữa tràng pháo tay ròn rã. Rồi nàng hất mớ tóc đuôi ngựa lên, bắt đầu rền rĩ than vãn một bài ca bít-tơn.

Nàng hát không đến nỗi dở. Vả lại, riêng thân hình của nàng cũng đáng để mọi người phải nín hơi thở. Huống hồ, giọng ca thiên phú phát xuất từ cái miệng hình trái tim nũng nịu và cái ức trắng trẻo, lồ lộ dưới ánh đèn 500 nến, lại lên bổng xuống trầm.

Văn Bình đến đây không phải để nghe giọng hát hoặc ngắm thân hình của những cô gái trình diễn trên sân khấu bỏ túi. Mà là gặp Siu Lou.

Vì vậy, lợi dụng đèn tắt, nửa vũ trường chìm trong bóng tối, chàng tiến lại quầy rượu.

Bồi rượu chạc 30, lông mày sâu róm, mắt liếc ngang liếc dọc, miệng cười toe toét, đang tì tay vào mặt bàn mạ kền sáng loáng.

Thấy chàng, hắn vội đứng thẳng người:

- Thưa, ông dùng huýt-ky?

Dĩ nhiên, trên đời này, Văn Bình chỉ ưa huýt-ky. Nhưng ông Hoàng đã dặn chàng:

- Đến hộp đêm Ngôi sao, không nên kêu huýt-ky. Nên gọi rom. Vì trong số vũ nữ và tài tử trình diễn tại đó, chỉ có Siu là người duy nhất ở đó uống rom. Anh gọi rom, và gọi đúng cái thứ được Lou ưa chuộng, thế tất bồi rượu cũng buột miệng nhắc tới chàng....

Văn Bình hỏi:

- Đành là rom, nhưng thưa ông nên gọi thứ rom nào.

Ông Hoàng đáp:

- Rom bacardi.

Nghe ông Hoàng nói, Văn Bình sực nhớ đến Lê Tùng. Lê Tùng cũng mê rom bacardi kinh khủng. Bacardi mà pha với nước ngọt, côca côla thì tuyệt. Nhưng bacardi cũng chia làm nhiều loại khác nhau cũng như nước ngọt ở Sàigòn thì có thứ đóng hộp, thứ đóng chai, thứ BGI, thứ Con Cọp, thứ SEGI....

Chàng bèn hỏi tiếp:

- Bacardi nào, thưa ông?

Ông Hoàng hơi ngạc nhiên:

- Tôi tưởng chỉ có một thứ bacardi. Thứ mà Lê Tùng vẫn uống.

Văn Bình bèn đáp:

- Ít nhất là hai thứ. Jamaica và Trinidad.

Rom sản xuất tại Jamaica thì mầu nâu, cay và nặng còn rom Trinidad hoặc rom Barbados thì màu lạt và nhẹ hơn. Văn Bình không có thiện cảm với rom. Nếu phải uống rom thay huýt-ky, thì chàng chọn bacardi hơn 1...

Vì vậy, nghe gã bồi rượu mời huýt-ky, Văn Bình lắc đầu và nói:

- Bacardi.

- Jamaica hay Trinidad.

- Cốc tay 2

Gã bồi trố mắt:

- À, lạ thật...

Văn Bình chụp lấy cơ hội:

- Uống cốc tay bacardi có gì là lạ... Nghe nói Siu Lou ở đây cũng nghiện cốc tay như tôi.

Gã bồi đáp, giọng vui vẻ:

- Vâng. Siu là một cây bacardi.

Phía dưới vẳng lên những tràng cười ròn rã. Văn Bình nghiêng đầu qua lan can, nhìn xuống. Nhiều cặp trai gái phục sức ngắn cũn cỡn đang ôm nhau nhảy.

Họ khiêu vũ lối mới nên cười đùa ròn rã, ngoáy mông loạn xạ, và hai tay múa đảo liên hồi. Một cậu trai rượu say bí tỉ, loạng choạng trên sàn nhảy, cô gái đang dựa vào vai hắn đang cười sằng sặc như bị cù nách. Quang cảnh hộp đêm sặc mùi trác táng.

Gã bồi đặt trước mặt Văn Bình một cái khăn vuông xếp tư bằng giấy màu, và bên trên để ly rượu sủi bọt.

Nâng ly cốc tai lên ngang mặt, Văn Bình lơ đãng hỏi:

- Siu Lou không thấy đâu cả, anh nhỉ?

Gã bồi đáp lí nhí:

- Vâng.

- Siu bị đau phải không?

- Tôi không biết.

- Anh nói dối.

- Xin lỗi ông. Ông cũng không thành thật. Vì ông chưa hề quen biết Siu Lou.

- Không lẽ muốn quen nàng, tôi phải xin phép anh. Nàng trình diễn nơi đây, tôi là khách mến chuộng tài nàng. Tôi quen nàng cũng như hàng chục, hàng trăm người đàn ông khác, chẳng có gì lạ.

- Nhưng đối với người như ông, lại là chuyện lạ. Vì thưa ông, Siu Lou chỉ làm ở đây, phải, làm ở đây độc quyền. Nàng có cái tật là không bao giờ tiếp khách ở nhà. Mọi bè bạn của nàng, sơ cũng như thân, đều tới đây. Tôi pha rượu trong nhà hàng Ngôi sao từ ngày khai trương, tôi lại thân tình với Siu, nên không thể không biết hết người quen của nàng.

- Anh nói đúng. Tôi chỉ nghe tiếng nàng, chứ chưa được hân hạnh quen nàng.

- Ông tới Đài Bắc lâu chưa?

- Lâu. Tôi là một nhà kinh doanh. Đồng tiền đối với tôi không có nghĩa gì hết. Ái mộ Siu Lou, tôi muốn gặp nàng. Đích thân gặp nàng. Dường như đêm nay nàng không có mặt. Nhà nàng ở đâu, hả anh?

- Ông đã du lịch nhiều chắc thừa rõ rằng nhân viên hộp đêm không được phép cho khách biết tên thật và địa chỉ của vũ nữ.

Văn Bình không lạ gì nguyên tắc sơ đẳng này. Chàng cũng không lạ gì thói úp mở của bọn bồi vũ trường, để xin tiền thưởng thật lớn. Đi tới đâu, chàng cũng mang sẵn xấp bạc mới tinh trong túi áo. Muốn hỏi một tin tức nào gay go, chàng chỉ cần rút ra một loạt đô-la. Đúng với chiến thuật mua chuộc tuần tự nhi tiến, Văn Bình bắt đầu bằng tờ 5 đô-la:

- Bằng lòng chưa?

Gã bồi liến thoắng:

- Thưa, chai la ve ở đây đã là 40 NT, nghĩa là xấp xỉ một mỹ-kim. Ông cho 5 đô-la, tôi mới mua được...

Văn Bình gạt ngang:

- Ừ thì gấp đôi.

Gã bồi nín thing, giả vờ loay hoay với cái pha rượu cốc tay. Văn Bình bèn rút thêm giấy bạc:

- Khiếp... Bây giờ 20 đô-la. Siu Lou ở đâu?

Gã bồi nhìn ngang ngửa quanh vũ trường, vẻ mặt sợ sệt (Văn Bình không khám phá ra được là hắn sợ sệt thật sự hay là sợ sệt giả vờ nữa):

- Tôi sợ Kao Cheng lắm.

Văn Bình hỏi gặng:

- Anh sợ Kao Cheng. Nhưng Kao Cheng là ai?

- Ông chủ.

- Biết sao được!

- Ông chủ có tai mắt khắp nơi. Ông ấy gắn loa thu âm bí mật vào bàn này không biết chừng. Thôi, phiền ông đi hỏi người khác, tôi không dám. Dầu sao tôi còn nuôi vợ con. Ông tính 4 đứa con ăn như tằm ăn lên, cô vợ thì còn quá trẻ nên mưa không tới mặt, nắng không tới đầu.

- Kao sẽ đuổi anh ư?

- Đuổi là dĩ nhiên. Làm ở đây, chỉ cãi sơ sơ với ông chủ về một chuyện không đâu cũng đủ để ra ngoài vỉa hè rồi huống hồ dám nhận 20 đô-la của khách lạ để cho biết chỗ ở của một trong các con mèo cưng nhất của ông chủ...

- Siu Lou là nhân tình của ông chủ?

- Gần như vậy. Bảo rằng Siu yêu ông ta thì e là không đúng. Nàng có trái tim bằng thép nguội nên chẳng yêu ai hết, tuy nhiều khi nàng cũng cười nói luôn miệng, và uống rom hàng chai. Nhưng không hiểu sao ông chủ lại ghen kinh khủng. Mỗi lần ghen, vũ trường bị lung lay, như sắp sửa xụp đổ. Tôi sợ là vì thế.

- Ồ, thiếu gì hộp đêm cần người. Anh pha rượu giỏi, bỏ đây mà đi, anh sẽ kiếm công việc dễ dàng ở nơi khác. Nếu anh muốn, tôi sẽ kiếm công việc giùm anh. Tôi có một người bạn thân, chủ bar đông khách ở khu Peitou.

Peitou là xóm yên hoa của Đài Bắc. Ghé thăm Đài Bắc mà quên đến Peitou cũng như kẻ phàm trần lạc vào vườn đào của bà Tây vương mẫu trên thượng giới mà không ăn trái tiên đào sống đến ngàn năm.

- Thưa ông, tôi không sợ mất việc. Mà là sợ nhừ đòn. Ông Kao Cheng rất nghiêm khắc. Ai trái ý ông đều bị đảnh thừa sống, thiếu chết. Bọn vệ sĩ của ông rất giỏi võ.

Biết gã bồi lưu manh vòi thêm tiền, Văn Bình bèn gõ ngón tay xuống

bàn:

- Vậy bao nhiêu thì anh thỏa thuận?

Hắn chắp tay, suýt soa:

- Thưa, cái đó tùy ông.

- 50 đô-la. Giá cuối cùng, tôi không trả thêm đồng xu nào nữa. Trên thế giới, không ai hỏi một cái địa chỉ vũ nữ mà phải tốn 50 mỹ kim như tôi. Chịu không? Nói đi, tôi sắp sửa nổi giận rồi đấy.

Gã bồi cười toe toét sau khi cẩn thận cất tờ bạc 50 đô-la vào túi áo trong. Rồi hắn lấy bút chì viết tháu vào mảnh giấy tính tiền trước mặt.

Văn Bình hỏi:

- Đường Nanchang?

Gã bồi đáp:

- Vâng, Nanchang, khúc đối diện với Sứ quán Phi luật tân. Phòng của Shi Lou rất dễ tìm: tầng thứ nhất trong bin-đinh 6 tầng, mới cất, ở góc đường, quét vôi trắng toát.

Văn Bình đẩy ly cốc-tay lại phía gã bồi, giọng thân mật:

- Uống đi. Mai tôi trở lại.

Chàng đột nhiên gằn giọng:

- Nhưng nếu anh chỉ sai chỗ ở thì tôi sẽ trở lại liền. Tôi sẽ đòi lại 50 đô-la, và sẽ bẻ gãy cổ anh luôn thể.

Gà bồi giãy nảy:

- Huang này làm ăn rất đúng đắn. Có giao dịch một vài lần ông mới biết.

Huang còn lải nhải ca tụng đức tính kinh doanh nghiêm chỉnh của người Trung hoa song Văn Bình đã xô ghế, tiến nhanh ra cửa.

Chàng vừa bách bộ ra đến đầu đường thì một chiếc xe Toyota Crown đậu xịch trước hộp đêm Ngôi sao. Từ trên xe bước xuống một người Tàu trạc 30, mặc com-lê chỉnh tề, sơ-mi trắng toát, lông mày chổi xể, miệng mím chặt, như thể không biết cười là gì. Trong xe, người ngồi lố nhố.

Người vừa xuống xe đi thẳng vào trong hộp đêm, qua mặt cô gái khêu gợi mặc đồ tắm nhỏ xíu và mỏng dính bán thuốc lá, kẹo xu-ing gơm và cất giữ mũ, dù cho khách, mà không thèm liếc nhìn. Thấy ai, cô gái cũng cười duyên — riêng với Văn Bình, người đẹp đã cố ý đứng sát người chàng, cho chàng tự do khám phá bằng xúc giác một vài kho tàng quý giá — song khi thấy gã lông mày chổi xể cô gái vội né sang bên, vẻ mặt lấm lét...

Bên trong ban nhạc đang say sưa với bản nhạc kích động thời trang,

tiếng kèn và trống kêu ầm ĩ, như muốn phá toang bốn bức tường. Trai gái ôm nhau sát hơn trước, và ánh đèn lờ mờ cũng lờ mờ hơn trước. Tuy nhiên, gã lông mày chổi xể không quan tâm đến nốt nhạc khêu gợi và thân thể phô bày mời mọc sau làn vải mỏng dính của đội nữ binh Vệ thần đang quay cuồng trên sàn nhảy đánh xi bóng loáng.

Hắn đi vòng quanh dãy bàn ghế ngổn ngang, đi thẳng đến cuối vũ trường, dừng lại bên cạnh sân khấu, bên trên cô gái mặc din màu đỏ máu rên rỉ chưa dứt bài ca bít-tơn, thuật lại một mẩu tình vụn dâm đãng.

Hắn đẩy cửa bước vào. Sau cánh cửa gỗ tếch kiên cố bọc da dày, là một hành lang nhỏ hẹp. Cuối hành lang, có một cánh cửa sắt mở hé. Một người Tàu trán hói, mặt mũi phì nộn, bụng phệ, tay chân ngắn ngủn, ngồi sau cái bàn mun khảm sà cừ, vội đứng lên. Hắn là Kao Cheng, ông chủ nhân của hộp đêm Ngôi sao.

Gã lông mày chổi xể hất hàm:

- Từ nãy đến giờ có mấy người lạ tới đây?

Kao Cheng suy nghĩ một phút trước khi đáp:

- Tôi đứng chờ ngoài cửa đúng 15 phút, với chú quản lý. Toàn là khách quen. Trong số người lạ có một tên diện mạo và phục sức đúng như anh dặn trước.

- Anh có đích thân gặp hắn không?

- Không. Tôi giao cho chú quản lý.

- Chắc hắn đã hỏi chú quản lý về Sin Lou.

- Hắn ranh như quỷ. Tuy chú quản lý đon đả bắt chuyện, hắn lại lảng vảng lên tầng trên, tới quầy rượu, giả vờ uống cốc-tay bacardi để hỏi tin tức về Sin.

- Hỏi Huang?

- Vâng, thằng Huang bồi rượu.

- Anh sai bọn vệ sĩ lên lầu lôi cổ hắn xuống đây cho tôi tiếp chuyện.

- Hắn vừa ra khỏi.

- Có cho ai theo không?

- Có. Vả lại, hắn tới phòng Sin Lou, không cần cho đàn em đi theo ta cũng biết.

- Được. Còn thằng Huang?

- Vẫn ở trên lầu.

Kao Cheng có vẻ ngần ngừ khi gã lông mày chổi xể đòi " lôi cổ thằng Huang xuống ". Rồi nói:

- Theo tôi, nên gượng nhẹ với hắn. Vì hắn là nhân viên chuyên nghiệp.

Gã lông mày chổi xể quắc mắt:

- Nhanh lên. Công việc là công việc. Tình cảm vụn vặt hãy dành cho đàn bà. Anh thừa hiểu rằng tôi không thích thuộc viên cãi lệnh.

Kao Cheng tiu nghỉu mở cửa ra ngoài, gã lông mày chổi xể còn tại một mình trong phòng, rút điếu xì-gà trong túi ra, đưa lên miệng cắn đứt một đầu, thổi mẩu thuốc kêu bụp vào góc, đoạn khệnh khạng châm lửa bằng cái quẹt máy Zippo dán hình đàn bà cởi truồng sặc sỡ. Hắn lắc lư cái đầu, ngắm nghía cô gái khỏa thân đang khoe khoang trong hình những đường cong đứng tim, rồi nhún vai, cầm ống điện thoại đặt trên bàn, áp vào tai.

Đầu dây nói là một giọng đàn bà....

Gã lông mày chổi xể nói, giọng có vẻ đàn anh được kính nể:

- Đang ở hộp đêm của Kao Cheng đây. Em hãy cho xe tới đón con nhỏ và mang lại đây.

- Để anh bù khú hả?

- Đừng nói nhảm. Để nhận diện thằng trời đánh ấy cho dễ. Vì ngoài con nhỏ ra không ai biết được mặt hắn.

- Anh không sợ hư lá bài con nhỏ ư?

- Lát nữa sẽ tính.

- Thằng trời đánh dám đến Ngôi sao à?

- Dám.

- Hắn phải là một tay chơi gan góc.

- Nếu anh không lầm, em đã có cảm tình với hắn....

- Đàn ông như anh thì trên thế giới chỉ có một. Ghen gì mà ghen lắm thế? Em đã gặp hắn đâu mà anh bảo là em mê say.

Gã lông mày chổi xể cười ha hả.

Kao Cheng bước vào. Huang theo sau, vẻ mặt ngơ ngác. Hắn li nhí "chào ông" trong khi gã lông mày chổi xể tay chống nạnh, quan sát hắn từ đầu xuống chân, hất hàm:

- Anh là Huang, bồi rượu?

Huang đáp, giọng hơi run:

- Vâng.

Giọng gã lông mày chổi xể xoắn tròn như cái áo mỏng trong máy giặt:

- Anh đã biết tại sao bị gọi xuống đây không?

Huang đáp:

- Thưa ông không. Tôi vẫn làm việc đúng bổn phận. Thưa.....Tôi chưa được hân hạnh biết ông là ai.

- Vậy bây giờ mày sẽ biết.

Gã lông mày chổi xể xấn lại, bàn tay gân guốc vung ra bất thần, trúng giữa sống mũi Huang. Tên bồi rượu Iảo đảo, níu lấy lưng ghế, để giữ thăng bằng thì miếng đòn thứ hai vút tới. Gã lông mày chổi xể cốt đánh cảnh cáo chứ không giết nên bồi Huang chỉ bị văng vào chân bàn rồi lồm cồm bò dậy được. Lông mày hắn rách một mảng, máu chảy ri rỉ xuống mắt.

Biết thân phận, Huang cúi đầu xuống, nghiến răng chịu đau.

Gã lông mày chổi xể quắc mắt:

- Mày đã sợ oai ông chưa?

Huang rên rỉ:

- Thưa, từ nay tôi không dám nữa.

- Không dám cái gì?

- Thưa, không dám hỗn xược với ông...

Gã lông mày chổi xể cười ngạo mạn:

- Ái chà, mày cũng biết đóng tuồng nữa hả? Tao đánh mày, không phải vì mày hỗn xược. Mà vì mày có tội. Tội mày rất nặng. Mày đã tự biết tội chưa?

Bồi Huang ngơ ngác:

- Thưa, lúc nào tôi cũng tuân theo mệnh lệnh của ông chủ. Tôi làm đây đã lâu, và chưa bao giờ dám trái lời.

Gã lông mày chổi xể quát:

- Nghĩa là mày chối. Mày vô tội? Vậy tao không thể nhân đạo với mày nữa...

Gã lông mày chổi xể tiến lên. Mặt tái mét, bồi Huang lùi lại. Song hắn không thể lùi được nữa. Vì phía sau hắn là tường. Thấy bàn tay cứng như thép đung đưa phía trước, sửa soạn giáng xuống, bồi Huang vội van vỉ:

- Ông đừng đánh nữa. Tôi chịu không nổi. Ông muốn gì, tôi xin nói.

Gã lông mày chổi xể dí ngón tay vào mặt bồi Huang:

- Tao muốn hỏi hồi nãy mày gặp ai?

Bồ hôi toát đầy áo bồi Huang. Chung quy cũng tại 50 đô-la. Giờ đây hắn ngậm miệng cũng dừ đòn mà mở miệng cũng bị đánh đau không kém. Hắn thú nhận đi, may ra....

Hắn bèn khúm núm:

- Thưa, một người khách lạ.

- Cho mày bao nhiêu tiền?

- Năm chục đô-la Mỹ.

- Để đâu?

- Trong giày.

- Khôn ngoan ghê...Bọn vũ nữ giấu tiền trong xú chiêng và xì líp còn mày thì nhét vào giày. Đưa 50 đô-la đây.

Bồi Huang nhìn tờ bạc mới toanh đổi chủ mà rớt nước mắt. Gã lông mày chổi xể vứt 50 đô-la xuống bàn, rồi sẵng giọng:

- Nó hỏi mày về chuyện gì?

Bồi Huang đáp:

- Siu Lou.

- Và mày cho biết địa chỉ.

- Vâng!

- Nó còn hỏi gì nữa không?

- Thưa không.

Gã lông mày chổi xể suy nghĩ một lát, rồi trả tờ 50 đô-la cho bồi Huang, giọng nói trở thành ngọt ngào, thân thiết:

- Lần này là lần dầu tiên tôi bỏ qua cho anh. Lần sau, không được cho

người lạ biết chỗ ở của vũ nữ, nghe không?

- Thưa ông, nghe.

- Thôi, trở lên làm việc lại như cũ. Và không được kể lại với ai về chuyện vừa xảy ra.

Bồi Huang mừng rú trở ra....

Trong phòng chỉ còn lại gã lông mày chổi xể và Kao Cheng. Cheng dựa lưng vào tường, vẻ mặt đăm chiêu, tay mân mê điếu xì-gà cháy dở...

Gã lông mày chổi xể hỏi:

- Thằng Huang làm việc ở đây lâu chưa?

Kao Cheng đáp:

- Hơn một năm.

- Hắn thích nhậu nhẹt không?

- Thích. Nếu có thể, xin anh...

- Không hiểu sao, đêm nay anh lại thương người đến thế. Tôi hiểu rồi, Huang làm ma cô dẫn gái cho anh. Bộ mã anh chẳng có điểm nào sạch sẽ nên bọn đàn bà sợ anh như sợ kẻ phong cùi. Nên anh cần thằng Huang. Nhưng anh đừng quên rằng cái miệng của hắn rất độc. Hắn phun ra thì mình hết đời. Cả anh lẫn tôi đều hết đời. Vì vậy, mình không thể nhân nhượng được.

Mai hoặc mốt, anh phải giải quyết cho xong. Mỗi khi có tiền Huang thường đánh chén ở đâu?

- Hắn quê ở Thượng hải nên thường tới tiệm ăn Tháng Giêng 3. Hắn có một người bạn thân. Làm đầu bếp ở đó. Hắn nhậu nhẹt ở tiệm Tháng Giêng vừa ngon lại vừa rẻ.

- Vậy thì tốt. Bố trí cho hắn ăn món "dâu Thượng hải" 4. Trộn nhiều độc dược cho hắn khỏi hấp hối lâu. Công an sẽ điều tra bạn hắn. Nhớ đừng để lại vết tích....Nếu anh làm ăn lơ đễnh, bị bại lộ, thì kẻ được thưởng thức món "dâu Thượng hải" sẽ là anh đấy.

Kao Cheng lặng thinh...

Gã lông mày chổi xể bước ra ngoài, xập cửa đánh rầm.....

° ° °

Bin-đinh 6 tầng mới cất. Ở góc đường. Quét vôi trắng....Nếu bồi Huang không cho số nha, Văn Bình vẫn tìm ra rất dễ dàng. Vì trên quãng đường này chỉ có một bin-đinh 6 tầng mới cất, ở góc đường và quét vôi trắng xóa giữa những ngôi nhà thấp lùn, cũ kỹ, quét vôi sẫm. Dầu Sin Lou ở trong hẻm, nhà cửa chen chúc, lộn tùng phèo như trong bát trận đồ, Văn Bình vẫn tìm ra không khó.

Vì nghề nghiệp của chàng là tìm ra cây kim nhỏ xíu trong đống rác khổng lồ...

Lầu nhất không có ánh đèn. Phòng Siu Lou cũng không có ánh đèn. Đối với con nhà lành thì trời đã hơi khuya. Song đối với các loài vạc cái ăn đêm như Sin thì giờ này còn quá sớm. Những lần khác, Văn Bình thường dùng chìa khóa giả — phần nhiều chỉ là một sợi thép cứng - mở cửa, lẻn vào phòng, lục tủ lấy rượu uống thả cửa (đôi khi còn vào phòng tắm, cạo râu, tắm nước lạnh cho thoải mái, hoặc mở tủ lạnh kiếm miếng xăng-uých ăn đỡ xót ruột) trước khi trèo đại lên giường, tắt đèn kéo một giấc trả thù con mắt..

Tuy nhiên, lần này Văn Bình lại ngần ngại.

Chàng núp trong bóng tối bên kia đường, quan sát các lối ra vào bin-đinh. Chỗ núp của chàng khá an toàn: người Tàu có thói quen xây nhà với mái hiên và hàng-ba, họ lại có thói quen bầu bạn với bóng tối. Khi nào cần lắm, họ mới chịu thắp đèn. Và chỉ thích thắp đèn tù mù.

Linh tính của Văn Bình không đến nỗi rỉ sét. Vì từ góc đường tiến tới một chiếc Toyota Crown đen sì.

Chiếc xe này đã tới quán Ngôi sao sau Văn Bình mấy phút. Xe hơi đến gần cửa bin-đinh thì đậu lại. Văn Bình nhận thấy tài xế mặc com lê chỉnh tề, sơ mi trắng, nổi bật trên nền đen ảm đạm của xe hơi.

Cửa mở, một toán người túa xuống vỉa hè. Tài xế rú ga, phóng thẳng.

Văn Bình đếm đưọc bốn người. Bốn người đàn ông cao lớn, đội mũ phớt. Họ chạy ra giữa đường, nhìn ngược nhìn xuôi, tay đút túi, dường như để thủ sẵn súng lục. Văn Bình có cảm tưởng họ là điệp viên tập sự, miệng chưa hết mùi sữa, hoặc họ là những kẻ bất cần thiên hạ.

Họ kéo nhau đến dưới ngọn đèn đường thì đứng lại, châu đầu vào nhau hút thuốc lá. Trong bọn, chàng nhận ra một tên đã ngồi cùng xe với chàng từ phi trường về thành phố.

Trống ngực Văn Bình bỗng đập thình thịch.

Còn người thứ năm nữa mà chàng không nhìn thấy. Có lẽ vì hắn nhỏ thó nên bị đồng bạn che khuất.

Khuôn mặt hắn hiện rõ dưới ánh đèn vàng.

Văn Bình mơ ngủ chăng? Không, chàng vẫn tỉnh. Chàng tự véo vào cánh tay: chàng vẫn biết đau. Nghĩa là chàng vẫn tỉnh, trí óc vẫn còn minh mẫn.

Sự đời ngang trái đến như vậy là cùng. Nhiều chuyện mà Văn Bình không dám nghĩ là có thật đã xẩy ra ngay trước mắt chàng, ngoan cố đến đâu, chàng cũng không thể nào bào chữa được nữa...

Chàng muốn thét to lên một tiếng để lồng ngực khỏi bị dồn ép ngạt thở.

Chàng muốn tát mạnh vào má, với những lời mắng nhiếc:

- Văn Bình! Vậy mà mày dám đeo lon đại tá điệp báo! Vậy mà dám tự hào là điệp viên khét tiếng hoàn vũ! Láo hết!

Chàng phải tự khiển trách nặng nề vì con người nhỏ thó vừa chường mặt ra lại là đàn bà, đàn bà bằng xương, bằng thịt, đàn bà một trăm phần trăm.

Nàng chính là Hoài Hoa Lục. Gọi tắt là Hoài Hoa. Giai nhân có đôi môi như hoa đào nở, có giọng nói như mật ong nguyên chất, có làn da như trứng gà bóc, có bộ ngực như hai trái tuyết lê Nhật bản, chẳng phải là ai xa lạ.

Chàng vừa từ biệt nàng xong.....

Nàng chính là Hoài Hoa Lục. Gọi tắt là Hoài Hoa....

Cô gái đầy quyến rũ, đầy đức tính mà chàng trò chuyện thân mật trên chuyến bay từ Hồng kông qua Đài Bắc......

--------------------------------

1: Vụ Lê Tùng được thuật lại trong tác phẩm Bản án Tử Hình, 2 cuốn trọn bộ, Tân Quang, Tổng phát hành, 54 Lê văn Duyệt, Sài gòn...

2: Cốc tay Bacardi gồm 1/2 rom bacardi, 1/4 nước cốt trái chanh, 1/4 grenadine. Xóc cho kỹ, rồi lọc lại, trước khi rót vào từng Iy.

3: Tiệm ăn này chuyên bán thực đơn Thượng hải ở 176 I, đường Chung Cheng....

4: Món đùi ếch chiên, món đặc biệt Thượng hải, được các tiệm ăn đặt cái tên mỹ miều là " trái dâu Thượng hải "...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx