sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11: Trước Cơn Giông Tố

Trong khi thành phố Hà Nội ngủ say, một phòng giấy bí mật ở đại lộ Lý Thường Kiệt, gần ga Hàng Cỏ vẫn sáng đèn. Đèn trong phòng được mở suốt ngày đêm, vì đó là một trong các trụ sở thường trực của Đông Nam Á vụ GRU.

Muốn lên phòng giấy này, phải qua 5 vọng gác kiên cố. Trước hết, phải trình căn cước cho vọng gác ở công ra vào, được trí súng đại liên, với hai quân nhân Xô Viết cao lớn đội mũ sắt. Tầng dưới của tòa nhà mới cất rộng mênh mông được dành cho nhân viên cấp dưới. Lầu nhì tập trung các văn phòng quan trọng, ở ngoài cửa có lính gác, xuất nhập phải có giấy phép riêng.

Chỉ một số ít người được lên lầu ba. Ngay cả đội canh phòng cũng không rõ bên trên có những gì. Thang máy vừa mở ra bằng điện là hai người mặc thường phục xanh, có bẹt giê hung dữ vẫy đuôi theo sau chặn lại khám chứng minh thư. Người ta thuật lại nhiều lần các nhân vật điều khiển chính quyền Hà Nội muốn lên lầu ba phải đợi hơn 15 phút mới hoàn thành thủ tục kiểm soát, trước khi được dẫn vào thang máy riêng.

Khách phải nộp hết đồ kim khí trong người cho lính gác. Nếu còn sót trong túi một vật bằng sắt nhỏ xíu, như bật lửa, hoặc rũa móng tay, thang máy sẽ từ chối không chạy. Thang máy được đặt trong tầm mắt kiểm soát của hệ thống vô tuyến truyền hình: nhân viên trên lầu ba bấm nút riêng, Cửa mới mở ra được.

Đêm ấy, trong căn phòng bí mật nhất của tòa nhà bí mật nhất thủ đô Bắc Việt, một người đàn ông trạc ngũ tuần ngồi bóp trán sau cái bàn rộng thênh thang nặng chĩu hồ sơ và máy điện thoại. Yếu bóng vía mà gặp người ấy sẽ phải rùng mình. Với thân hình cao quá khổ, đôi mắt sâu hoắm toát ra những tia lành lạnh, những khớp xương nhọn nhô lên ở yết hầu và lưỡng quyền, người ấy tạo cho kẻ mới gặp một cảm giác nghẹn thở. Dáng đi, cách nói chứng tỏ người ấy là sĩ quan cao cấp quen với tác phong chỉ huy.

Cửa sang phòng bên kẹt mở. Người bước vào là một đại tá Hồng quân Xô Viết.

Viên đại tá đứng nghiêm lại chào:

- Thưa, ngài cho gọi tôi.

Giọng người ngồi sau bàn trở nên gắt gỏng:

- Ông liên lạc được với tàu ngầm chưa?

- Thưa rồi. Hạm trưởng báo cáo là không thể trở vào điểm đã định, vì phòng máy bị hỏng, sửa chữa không kịp.

- Tại sao?

- Thưa, tàu chạm vào ngư lôi ở gần hải phận quốc tế.

- Hạm trưởng tuân theo đúng lộ trình do tôi vạch ra không?

- Thưa đúng. Sau khi đụng ngư lôi, tàu của ta gặp chiến hạm tuần tiễu của địch, phải mở hết tốc lực mới thoát ra khỏi vùng biển Nam Việt. Hạm trưởng phải lết về Cửa Tùng, để sửa chữa phòng máy. Ba ngày nữa mới xong. Hạm trưởng cho biết là hải quân địch gia tăng canh phòng dọc bờ biển, nhất là gần Vũng Tàu, nên dầu sửa chữa xong cũng không thể vào dược.

Người chỉ huy nhăn mặt:

- Hỏng hết. Chung quy cũng vì cẩu thả mà ra. Hạm trương biết tội hắn chưa?

- Thưa ngài, biết.

- Vậy ông còn đợi gì mà không cho hắn bài học?

- Thưa ngài, sao ạ?

- Ông ngu lắm. Ông phải điện cho căn cứ Bến Thủy. Tàu ngầm ghé vào, quân cảnh phải ập xuống, bắt tên hạm trưởng giải về đây.

- Thưa ngài, hạm trưởng là sĩ quan có tài, từng được huân chương về thủy chiến.

- Hắn giỏi hay dốt tôi không cần biết. Nếu giỏi, hắn đã không chạm ngư lôi, làm kế hoạch tan nát.

- Thưa, ban kế hoạch cho biết là không phải lỗi hạm trưởng. Hải quân Việt Nam thay đổi hệ thống phòng thủ mà ta chưa được thông báo.

- Tôi không thích mất thời giờ vì những chuyện không đâu. Ông nhớ chưa? Nhốt hạm trưởng vào khám, chờ lệnh tôi. Nếu cần, tôi sẽ lôi hắn ra tòa án quân sự.

- Dạ.

- Ai phụ trách tình báo duyên hải?

- Thưa, trung tá trưởng phòng 8.

- Lát nữa, ông ra lệnh cho vệ sĩ bắt hắn, đem giam dưới hầm. Nếu Y-739 thất bại, toàn thể sĩ quan cao cấp sẽ đi Tây Bá Lợi Á, trong số có tôi. Điện Cẩm Linh bắt buộc chúng ta phải thành công với bất cứ giá nào.

- Dạ.

- 739 vượt tuyến bẳng phi cơ được không?

- Dạ được. Thưa ngài, 739 mới điện về. Tôi mang bản dịch của bức khẩn điện lên trình ngài.

- Ồ, tin tức quan trọng mà ông trù trừ mãi mới vào báo cáo. Đàn bà Hà Nội làm ông trở nên chậm chạp và lừng khừng. Ông qua đây bao lâu rồi?

- Thưa, 6 tháng.

- Lấy vợ bản xứ chưa?

- Thưa, tôi còn đợi ngài cho phép.

- Hừ, coi chừng đấy. Gián điệp địch trà trộn vào cơ quan an ninh của ta. Tôi được tin lão Hoàng thành lập một tổ chức ghê gớm gọi là ban Biệt vụ, gồm toàn nữ nhân viên, được huấn luyện đặc biệt, họạt động ráo riết ở Hà Nội, với nhiệm vụ chiếm cảm tình của các nhân viên tình báo Xô Viết. Trong quá khứ, nhiều vụ tiết lậu quan trọng đã xảy ra. Tôi không tha thứ nữa.

Viên đại tá toát bồ hôi, tay run run đặt lên bàn tập hồ sơ bên ngoài mang hai chữ Tối Mật. Mở ra là một tờ giấy màu đỏ, đánh máy. Nội dung bức điện như sau:

«Y-739 rất tiếc khi được tin tiềm thủy đĩnh bị hư hại nặng. Vì địch bố trí chặt chẽ và đáng sợ nên tôi quyết định thi hành kế hoạch ARL. Cơ sở bí mật YS đã được huy động để đưa nhà bác học Miến ra Bắc Việt.

Nội sáng mai, máy bay chở Y-739 sẽ vượt qua vĩ tuyến 17. Trân trọng yêu cầu trung ương áp dụng mọi biện pháp bảo vệ cần thiết. Có thể địch sẽ chận lại ở Sàigòn hoặc giữa đường, nên tôi xin cử một nữ đồng chí có đủ tài năng và lòng trung thành đi thay thế tôi, trong trường hợp tôi gặp chuyện không may.

Tên người này là Phạm Hoàng Ngọc Tú. Khẩu hiệu tiếp xúc:

Người ấy nói: Tôi là đại diện của VKHJ cử tới.

Thì ta đáp: MGFD đã nhận được chỉ thị đón rước cô.

Cùng đi với tôi trên chuyến bày này có bác sĩ U Myen, cô nhân tình người Việt, và nữ đồng chí Ngọc Tú. Nếu không gặp trở ngại giờ chót, Senkô và Lisép sẽ tháp tùng.

Người chỉ huy thở dài:

- Lê Ái chết rồi phải không?

- Thưa, theo báo cáo của 739, Lê Ái bị thiệt mạng trong một trận đụng độ với Phản gián.

- Ở Sàigòn hiện nay ta chỉ có 2 cơ sở đắc lực, cơ sở của Lê Ái và tiểu tổ YS. Cả hai đều dính vào công tác quan trọng của 739. Thất bại chuyến này là hết. Ta mất gần hai năm trời, và tiêu trên nửa triệu đô la. Còn nếu thành công...

Người chỉ huy nhoẻn nụ cười kiêu hãnh:

- Nếu thành công, ta sẽ làm bá chủ thiên hạ. Tôi sẽ đề nghị với Trung ương thăng đại tá lên thiếu tướng.

Viên đại tá lắp bắp:

- Xin đa tạ ngài.

Chợt nhớ ra, người chỉ huy hỏi:

- Ngọc Tú là ai?

- Thưa, tôi không biết. Trong thư khố, không có hồ sơ nào nói về Ngọc Tú. 739 điện về cho biết Ngọc Tú là nữ nhân viên tài giỏi, tuyệt đối trung thành, do Lê Ái giới thiệu.

Ngẫm nghĩ một lát, người chỉ huy bấm nút trên bàn, một tiếng nói lễ phép vẳng ra:

- Thưa, ngài cần gì?

Người chỉ huy ra lệnh:

- Gọi thiếu tướng tư lệnh phi đoàn VX cho tôi.

- Thưa, giờ này đã khuya, chắc thiếu tướng không quân Milốt ngủ rồi. Milốt rất khó tính.

- Lôi cổ Milốt dậy. Nói là Đôbinin cần gặp.

Viên đại tá nhìn người chỉ huy không chớp mắt. Tuy không phải là quân nhân, người chỉ huy RU ở Việt Nam có thể ra lệnh cho sĩ quan cấp tướng, như ra lệnh cho tùy phái văn phòng. Nghe tên Đôbinin, mọi người ở Bắc Việt đều tái mặt. Một cái gật đầu hoặc ngoắt tay của Đôbinin có thể biến viên thiếu tướng thành binh nhì trong chớp mắt hoặc có thể tống một tiểu đoàn vào khám về những tội trạng vô hình. Dường như Đôbinin là một nhân vật có thế lực kinh khủng trong Điện Cẩm Linh.

Chuông điện thoại reo. Đôbinin hất hàm:

- Thiếu tướng Milốt phải không?

Ở đầu giây thoạt tiên vọng lại một tiếng ngái ngủ xen lẫn câu rủa tục tĩu. Nhưng chữ Đôbinin như có mãnh lực phi thường khiến viên tư lệnh phi đoàn đổi sang giọng kính nể:

- Thưa, chính tôi đây. Xin lỗi ngài, tôi cứ tưởng ai.

Đôbinin gắt:

- Ngoài tôi ra, còn ai dám đánh thức thiếu tướng vào giờ này. Từ trưa đến giờ, tôi ngồi làm việc ở văn phòng chưa nghĩ đến ăn uống. Trong khi ấy, thiếu tướng hú hí trên giường. Thiếu tướng ngủ đẫy giấc chưa?

- Thưa ngài...

- Chắc cô bạn nhỏ của thiếu tướng không bằng lòng. Nếu là công việc thông thường, có thể đợi đến mai, tôi đã không phiền nhiễu thiếu tướng.

- Thua ngài không sao.

- Sở tôi không muốn can thiệp vào đời tư của sĩ quan cao cấp. Cho nên từ nhiều tuần nay, tôi nhắm mắt làm ngơ cho thiếu tướng mang gái đẹp về tư thất. Hiện nay, tôi muốn nói một chuyện quan trọng, không muốn ai, ngoài thiếu tướng được nghe.

- Thưa, trong phòng chỉ có một mình tôi.

Đôbinin cười gằn:

- Hừ, thiếu tướng giấu tôi làm gì! Tôi có hàng ngàn cặp mắt, hàng ngàn cái tai, việc gì tôi cũng biết. Cô bạn của thiếu tướng có mặt trong phòng thiếu tướng từ lúc 7 giờ tối. Phiền thiếu tướng bảo nàng choàng tạm cái áo ngủ, lánh sang phòng bên trong khi tôi nói chuyện. Rồi thiếu tướng sai tài xế lái xe cho nàng về. Vì đêm nay thiếu tướng bận công vụ khẩn cấp.

Tiếng nói của tư lệnh Milốt trở nên lí nhí:

- Tôi thành thật xin lỗi ngài...

Đôbinin hừ một tiếng rồi nói:

- Ồ, tôi không giận thiếu tướng đâu. Ngày trước, nhiều đêm gọi giây nói vào điện Cẩm Linh cho đồng chí Síttalin tôi phải trò chuyện với bọn thiếu nữ nhí nhảnh là thuường. Dầu sao thiếu tưởng cũng chưa có nhiều nhân tình bằng đồng chí Síttalin. Kể ra, thiếu tướng có số đào hoa thật. Bao giờ bà thiếu tướng tới Hà Nội?

- Thưa ngài, tôi hy vọng ngài không nói lại với nhà tôi.

- Dĩ nhiên. Nhưng cũng còn tùy ở tinh thần làm việc của thiếu tướng.

- Xin ngài rộng lượng cho lần nữa.

- Hà, hà, đêm nay, tôi muốn nhờ thiếu tưởng một việc, chẳng hiểu thiếu tướng còn đủ gân cốt và óc sáng suốt không?

- Thưa, nếu ngài cần tôi xin làm ngay.

- Còn gì hay bằng. Thiếu tưởng hẳn biết tôi rất ghét đi máy bay. Và tôi chỉ chịu trèo lên phi cơ nếu hoa tiêu là người giàu kinh nghiệm.

- Vâng, tôi rất hân hạnh được lái máy bay cho ngài đêm nay. Ngài định đi đâu?

- Trong nửa giờ, tôi sẽ có mặt ở trường bay Gia Lâm.

- Tuân lệnh.

- Còn điều này nữa. Thiếu tướng ra lệnh cho phi đội túc trực gần vĩ tuyến 17, đốt nóng động cơ và lái máy bay ra ngoài phi đạo, để có thể cất cánh trong vòng 2 phút. Về đường bay, về công tác sẽ làm, phi đội phải liên lạc với văn phòng đại diện của tôi ở địa phương. Tôi cần những phi công thật giỏi.

- Xin ngài cho biết mục đích.

- Để hộ tống một phi cơ quan trọng từ miền Nam bay tới.

- Thưa, tôi cần thông báo cho đại tướng Võ Nguyên Giáp biết không? Theo chỗ tôi biết, những việc to tát phải có sự thỏa thuận của họ.

- Ai bảo thiếu tướng?

- Thưa, theo một thỏa ước mà đại sứ quán của ta ký với bộ Ngoại giao.

- Hừ, ông đại sứ ký, không phải tôi. Việc tôi làm, tôi không muốn ai dính vào. Cả ông đại sứ cũng không được quyền biết. Nếu ông đại sứ không chịu, thì thu xếp va-li trở về Mạc Tư Khoa. Hay là thiếu tướng muốn hồi hương với ông đại sứ?

- Thưa, tôi đâu dám trái lệnh ngài.

- Thiếu tướng nói đúng. Tôi không ưa mọi người cãi lại. Thiếu tướng kệ thây Võ Nguyên Giáp. Ai hỏi lôi thôi, thiếu tướng bảo là tôi ra lệnh.

- Xin vâng.

Đôbinin đặt ống nói xuống giá, kêu rầm một tiếng, bình mực lăn xuống đất. Viên đại tá sợ hãi đứng chôn chân trên sàn nhà, không dám lượm lên. Đôbinin hất hàm:

- Ông điện ngay về Trung ương báo cáo là kế hoạch sắp thành công mỹ mãn. Nội trong 24 giờ nữa, sẽ trình báo cáo chi tiết.

Viên đại tá sửa soạn bước ra, Đôbinin gọi giật lại:

- À, ông dặn vệ sĩ sửa soạn xe hơi và đoàn hộ tống, đưa tôi ra trường bay Bạch Mai.

- Thưa, ngài vừa ra lệnh cho thiếu tướng Milốt tới trường bay Gia Lâm,

Đôbinin cười khảy:

- Hắn sẽ gặp tôi ở Bạch Mai. Tôi muốn hắn thử máy bay trước. Ông nhớ loan tin cho trạm Đồng Hới biết tôi sắp đến. Không được tổ chức tiếp rước linh đình, địch thấy mặt tôi thì hỏng hết. Còn thời giờ điện cho Y.739 được không?

- Thưa còn.

- Cho 739 biết là tôi thành thật khen ngợi. Bắt đầu từ ngày nay, 739 được vinh thăng trung tá, và sau khi đến Hà Nội, được nghỉ phép 6 tháng.

Đôbinin vứt điếu thuốc cháy dở vào cái đĩa đựng tàn to tướng, rồi đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Đại lộ Lý Thường Kiệt chìm trong bóng tối. Toán lính canh đổi gác, giày nện cồm cộp và súng chạm lách cách dưới nhà. Đôbinin quên bẵng chưa ăn tối. Hắn cũng quên bẵng là ba đêm liền chưa chợp mắt. Hắn chỉ có thể ngủ yên giấc sau khi kế hoạch thành công.

Đôbinin xoa hai bàn tay vào nhau, dáng điệu hể hả:

- Lão Hoàng rồi biết tay ta!

Thiếu tướng không quân Milốt càu nhàu, rồi thốt ra một câu nói tục tĩu. Tiếng chuông điện thoại vừa reo vang trong phòng ngủ, vào lúc không người đàn ông đa tình nào thích nghe.

Milốt là một tưởng lãnh đa tình, tuy đã quá lục tuần. Đối với Milốt, ban đêm trên giường nệm êm ái là thời khắc thần tiên nhất.

Reng... reng... reng... Mặt đỏ gay, Milốt cầm ống nghe. Nếu là sĩ quan dưới quyền, Milốt sẽ ném điện thoại vào góc phòng, quát tháo ầm ỹ. Kẻ phá đám phải bị tống giam vào sà-lim tối om 15 ngày, uống nước lạnh và ăn cơm lạt.

Tuy nhiên, giọng nói ở đầu giây làm Milốt giật mình. Kẻ đối thoại là bí thư Đôbinin. Tên Đôbinin như sét đánh bên tai làm Milốt tỉnh ngủ. Hẳn nuốt nước bọt ừng ực:

- Vâng, vâng, tôi xin tuân lệnh. Vâng, vâng, tôi xin làm theo ý ngài...

Cô gái có làn da trắng xanh vì thức đêm nhiều lồm cồm ngồi dậy dưới ánh đèn nê-ông trơ trẽn và tò mò. Nàng chỉ trạc 20 tuổi là cùng, 20 làm bạn với ông già 60 không phải là việc lạ đối với thế kỷ hỏa tiễn và bom khinh khí.

Nàng mở rộng mắt nhìn Milốt cởi trần trùng trục, bồ hôi nhễ nhại. Milốt thở dài, ngồi phịch xuống giường như vừa bị bắt quả tang ăn cắp. Viên thiếu tướng không quân Xô Viết không dám nhìn cô gái lõa lồ ngồi cười dâm đãng, thân thể nhỏ nhắn nằm gọn trong tay, với những đường cong kinh khủng có thể làm đoàn phi cơ đang bay tắt máy và đâm đầu xuống đất.

Nàng hỏi, giọng ngây thơ:

- Ai gọi anh?

- Đôbinin.

- Hắn là ai mà dám quấy rầy anh vào giờ này?

Milốt vội bịt miệng nàng lại. Đoạn nhìn lấm lét chung quanh, hắn nói giọng nho nhỏ:

- Đừng nói thế, Đôbinin nghe được thì khốn. Đôbinin có tai mắt khắp nơi. Không khéo có trong phòng, dưới giường này cũng nên. Đôbinin là đại tướng, song quyền hành lớn hơn đại tướng nhiều.

- Bây giờ anh đi với Đôbinin phải không?

- Phải.

- Sao anh không cáo ốm ở nhà với em?

- Không được. Cái gì Đôbinin cũng biết. Việc em tới phòng anh đêm nay đã lọt vào tai Đôbinin.

Milốt thở dài, mặc bộ quân phục vào người. Cô gái nằm ưỡn dài trên đệm trắng tinh, ánh đèn lẳng lơ mơn trớn làn da êm mát của nàng. Milốt có cảm tưởng sau một đêm ân ái với cái thân hình cân đối ấy hắn sẽ thọ thêm một năm nữa.

Nhân viên tổng đài quân đội đã liên lạc được với trường bay Đồng Hới. Milốt ghé miệng vào điện thoại, dõng dạc ra lệnh. Thiếu nữ đan hai tay ra sau gáy, cốt làm mặt ngửa lên và bộ ngục căng cứng vươn ra một cách khêu gợi. Nàng lim dim mắt, song vẫn nghe hết cuộc điện đàm giữa thiếu tướng Milốt và viên chỉ huy phi trường quân sự gần Vĩ tuyến 17.

- Dưới quyền thiếu tá có mấy chiếc Mig-21 có thể bay ngay được?

- Thưa 10 chiếc.

Thiếu nữ nhếch một nụ cười đầy ý nghĩa. Khác với các cô gái giang hồ, nàng đã biết Mig 21 là loại máy bay săn giặc tối tân và hữu hiệu trên thế giới, có thể vượt hai tốc độ âm thanh. Nàng còn biết Mig 21 nặng 9 tấn, từ đầu tới đuôi dài đúng 11 thước. - Thiếu tá hãy đặt 10 chiếc Mig 21 vào tình trạng báo động 1. Trong vòng 30 phút, tôi sẽ cất cánh ở Hà Nội trên một chiếc Sukhôi.

Thiếu nữ mừng rơn, Sukhôi là loại máy bay Xô Viết có những chi tiết rất bí mật. Người ta chỉ biết mang máng cánh nó hình tam giác, với 2 khẩu súng 37 ly dưới bụng, có thể bay trên ba ngàn cây số một giờ, một tốc độ siêu thanh ghê gớm.

Milốt nói:

- Em mặc quần áo, để lính lái xe về nhà.

Thiếu nữ õng ẹo:

- Không, em ở đâv với anh.

- Nhưng anh phải đi Đồng Hới gấp.

- Thì em nằm trên giường chờ anh về.

Milốt nhăn mặt. Hắn không dám cưỡng lệnh Đôbinin song cũng không muốn phật ý cô nhân tình nhỏ bé. Nhìn đồng hồ, hắn nói:

- Em ở trong phòng, đừng đi đâu! Họ thấy em thì phiền lắm!

- Té ra anh coi em là đồ chơi tầm thường, và anh chưa hề yêu em thật sự, như em từng yêu anh.

- Em lầm rồi. Anh yêu em nhất đời.

- Vậy, anh bảo tài xế đánh xe riêng của anh đậu trước cửa. Tắm rửa xong, em lái xe về nhà. Sáng mai, em quay lại.

Milốt nhăn nhó:

- Anh sợ nhân viên Phản gián truy nguyên ra em.

- Thì thôi, em không dám làm phiền anh nữa.

Nàng phụng phịu đứng dậy, nước mắt ròng ròng. Giọt lệ của nàng có một tác dụng ghê gớm. Milốt vội nắm tay nàng, phân vua:

- Đừng giận anh, tội nghiệp. Anh xin chiều ý em. Anh cấp ngay cho em một giấy chứng nhận.

Cô gái níu cổ áo Milốt kéo xuống. Những sợi râu mới cạo của Milốt cọ vào má nàng. Milốt ôm ghì thân thể bóng loáng của nàng, rồi hôn lấy hôn để vào mặt, vào ngực, vào vai.

Tiếng máy xe hơi rú lên dưới nhà. Nhắm mắt lại, thiếu nữ cũng biết đó là chiếc Zim dài ngoằng, uống bốn chục lít xăng một trăm cây số. Tài xế là gã nông dân Nga, hễ gặp đàn bà đẹp là nhìn chằm chằm vào chỗ không đáng nhìn giữa nơi đông đúc.

Milốt hôn nàng lần nữa rồi mới chịu mở cửa phòng. Thiếu nữ đứng trước cửa sổ, mắt bâng khuâng ngó xuống khu vườn rộng thênh thang, trồng roi nặng chĩu trái đỏ ối. Trái roi thơm tho ấy, nàng thích ăn lúc còn cắp sách tới trường, trong sự nuông chìu của cha mẹ. Ngày nay, thú thần tiên này không còn nữa. Nàng đã trở thành gái giang hồ, trao tay từ thiếu tướng này sang đại tá kia.

Thiếu nữ thở dài. Nàng xót xa nghĩ tới người yêu khả ái đang ngóng nàng ở một nơi tuy gần mà xa, gần mấy giờ phi cơ, song xa vì cách biệt giới tuyến ngăn đôi Miền Nam và Miền Bắc. Không biết ngày nào chàng được tái ngộ với nàng, và chưa chắc ngày ấy nàng còn sống.

Thiếu nữ che kín riềm lại, và bước vào buồng tắm. Buồng tắm của thiếu tướng Milốt còn rộng hơn phòng ngủ của gia đình nàng. Mùi nước hoa thơm ngát. Nàng cúi đầu xuống, tia nước nóng tuôn ra sự dễ chịu, làm tâm hồn nàng thư thái.

Mặc xong quần áo, nàng ra gương ngắm. Đôi mắt bồ câu đen láy của nàng đang hiện rõ trên nền gương sáng quắc. Đêm qua, nàng có hẹn với một người đàn ông bí mật, trong một căn phòng đầy gương lớn. Tuy nhiên, người ấy không đưa nàng vào phòng để chiêm ngưỡng và thưởng thức sắc đẹp nẩy lửa của nàng. Đối với người ấy, nàng chỉ là một con số vô tri giác, cũng như hàng trăm con số vô tri giác khác trong bài toán lạ lùng.

Nàng ngồi xuống ghế, người ấy mở đầu bằng câu giới thiệu:

- Tôi thay thế cho Z.765. Hân hạnh làm việc với cô.

Nàng hỏi, giọng lo sợ:

- 765 đâu?

- Chết rồi. Chết trong khi đang đánh điện cho ông Hoàng. Cuộc đời của cô, của tôi, và của những anh chị em khác của Sở ở đây cũng như 765. Nghĩa là không biết sống chết lúc nào. Từ nay, vì điều kiện an ninh, ta phải đổi số hiệu. Cô là 810. Còn tôi là 914. Mật hiệu liên lạc vẫn không thay đổi. Khi nào có tin quan trọng, cô sẽ gặp tôi, theo thể thức đã định. Ông Hoàng vừa gởi chỉ thị đặc biệt cho cô.

- Ông Hoàng dặn tôi làm gì?

- Báo cáo mọi tin tức có liên quan tới Đôbinin và Milốt. Cô là nhân viên duy nhất của Sở ở gần hai nhân vật quan trọng này của địch. Thời gian phục vụ của cô ở Hà Nội sắp hết. Nếu cô yêu cầu, ông Hoàng sẽ đưa cô vào Nam, nhận nhiệm vụ tại Trung ương.

Nàng thừ người nghĩ ngợi. Từ lâu, nàng chờ ngày được vào Nam. Nàng sẽ có cơ hội đoàn tụ với chàng, sau bao năm xa cách. Tuy nhiên, nàng vừa nhớ đến 765. Vợ chưa cưới của 765 đang sống ờ Sàigòn. Sau hai năm hoạt động ở phía bắc vĩ tuyến 17, 765 được quyền trở về. Song chàng đã xin ở lại. Và chàng đã thiệt mạng. Nàng ngẩng đầu, nói nhanh, giọng quả quyết:

- Xin anh trình về là tôi xin ở lại 6 tháng nữa.

- Cô đang sống trong hoàn cảnh nguy hiểm. Địch có thể phăng ra cô bất cứ lúc nào.

Nàng mỉm cười:

- Cám ơn anh. Tôi đã nghĩ kỹ.

Rồi nàng chia tay. Đêm nay, nàng phải gặp Z.914. Khoác áo dạ lên vai cho đỡ lạnh, nàng mở cửa ra sân. Người lính đội mũ sắt đứng gác nhìn nàng bằng cặp mắt thèm muốn. Nếu nàng không là nhân tình bán chính thức của tướng Milốt, hắn đã vồ lấy nàng, ăn tươi nuốt sống trong nháy mắt,

Hắn hỏi nàng:

- Cô đi đâu?

Nàng nhún vai:

- Tôi về qua nhà một lát. Phiền anh dặn vệ sĩ đừng đi theo.

- Vâng. Tướng Milốt không muốn cô đi lâu, tôi đã làm giường sẵn cho cô. Ban đêm, cô cần gì, xin gọi tôi. Tôi gác suốt đêm ngoài này.

Hắn đứng sát người nàng, hơi thở nóng hổi. Nàng lảng ra, giọng lả lơi:

- Anh muốn mất đầu không?

Hắn thở dài:

- Không ai lại muốn mất đầu. Tuy nhiên, nếu được gần cô thì mất đầu cũng đáng.

Nàng cười ròn tan:

- Anh yên tâm. Rồi anh sẽ toại nguyện.

Nàng trèo lên xe, lái băng băng ra khỏi biệt thự, trước con mắt chưng hửng của bọn gác hiếu sắc. Con đường Cột Cờ tối om. Dầu trời tối, nàng vẫn luôn luôn nhìn kính chiếu hậu. Đến khi biết chắc phía sau không có bóng xe khả nghi, nàng mới lộn lên Hàng Đậu. Nàng đậu xe dưới một cày đa lớn, rồi tiến vào hẻm,

Z.914, nhân viên truyền tin của ông Hoàng chờ nàng trong ngôi nhà lầu ọp ẹp. 914 mở cửa cho nàng vào, vẻ mặt nghiêm trọng:

- Cỏ muốn gửi gì, viết đi. Còn 10 phút nữa đến giờ liên lạc.

Nàng ngồi xuống cái thùng gỗ thay ghế, hí hoáy viết. 914 lẳng lặng hút thuốc lá. Viết xong, nàng trao bức điện cho 914. Không lộ vẻ cảm động, 914 cầm bút chì gạch xóa trên giấy, dịch bức điện sang mật mã.

Ánh đèn leo lét chiếu vào khuôn mặt vuông, trắng trẻo như mặt nhà văn của 914. Cử chỉ của 914 từ tồn, chậm rải, chắc nịch, chứng tỏ được huấn luyện thành thạo, và quen với hoạt động truyền tin nguy hiểm.

Đoạn 914 đứng dậy:

- Cám ơn cô. Đến giờ rồi. Cô không thể ở đây với tôi. Theo chỗ tôi biết, địch sắp phăng ra địa điểm này. Lát nữa, căn cứ vào luồng sóng điện, địch sẽ bủa vây khu Hàng Đậu. Tôi không muốn cô bị phản gián nghi ngờ. 15 ngày nữa, chúng ta sẽ gặp nhau lại. Trừ phi cô có tin gấp. Cô đã biết cách thức liên lạc với tôi. Nếu vì lẽ não, tôi không còn hân hạnh gặp cô lại, một nhân viên khác sẽ thav tôi Cô nên biết rằng nhân viên điện đài dễ bị phản gián tìm ra nhất.

Bâng khuâng như người mất hồn, nàng trèo lên xe hơi. Sớm muộn, phản gián sẽ tìm ra đầu mối. Làm nghề gián điệp, nhất là gián điệp trong vùng cộng sản, thì tính mạng còn bấp bênh hơn trứng để đầu đẳng. Nàng thừa biết không điệp viên nào hoạt động trót lọt trong thời gian dài. Ngày ấy, địch sẽ tra còng vào đôi tay xinh xẻo của nàng. Hơi thép lành lạnh làm nàng rùng mình. Nhưng hơi lạnh của còng sắt chưa lạnh bằng hơi lạnh của miệng súng kề vào lưng.

Nàng xả hết tốc lực trên con đường vắng. Ngoài sân bay Gia Lâm, chiếc Sukhôi sơn trắng của không quân Xô Viết cất cánh trong tiếng cát bay, đá chạy. Trong khi ấy, màn kịch quyết định bắt đầu diễn ra ở Sàigòn...

- Tôkarin, Senkô, Lisếp, cấm nhúc nhích!

Trong ba người, duy Tôkarin giữ được bình tĩnh. Hắn đứng sững, nét mặt chỉ thay đối thoáng qua, rồi trở lại phẳng lì, như không có chuyện gì xảy ra. Senkô chôn chân trên nên nhà, còn Lisếp cho tay vào trong áo, định rút súng.

- Lisếp, bỏ tay ra kẻo chết.

Lisếp ríu ríu đưa tay lên khỏi đầu. Người vừa cất tiếng hăm hắn không phải là Văn Bình, hay Rôdin, mà là u già. Không hiểu khẩu súng lục cầm trong tay, u già lấy được ở đâu. Tôkarin nói trước, giọng phớt tỉnh:

- Nể u già lớn tuổi, tôi bằng lòng giơ tay, thật ra u già đừng hòng chế ngự được tôi. U già nhìn lại xem, khẩu súng này không có đạn.

Đứng gần Tôkarin, Văn Bình vung tay là đụng người hắn. Hắn là tên nguy hiểm nhất trong bọn. Nếu hắn bị đánh ngã, hai tên kia sẽ như rắn mất đầu. Với hai tay không, Văn Bình có thể bắt Tôkarin đầu hàng trong chớp mắt, và trong vòng một phút ngắn ngủi, Senkô và Lisếp sẽ ngã sóng soài trên nền gạch hoa. Nhưng chàng chỉ được phép sắp đặt kế hoạch phản công trong óc mà không được phép thi hành. Chàng đâm ra tức bực vai trò ông Hoàng cố tình trao cho chàng, vai trò một nhà bác học võ vẽ nhu thuật và quyền Anh.

U già cười khanh khách:

- Đại tá lừa tôi sao nổi! Hồi trước, tôi đã tham gia kháng chiến trong tiểu đội du kích nên biết sử dụng mọi loại súng, nhứt là súng ngắn. Chỉ cần cầm lên là tôi biết súng có đạn hay không. Nếu đại tá cho là súng không có đạn tôi sẽ biểu diễn cho đại tá xem.

Tôkarin tiu nghỉu đứng lặng người. Rôdin nói với u già:

- Bỏ súng xuống, u già. Bác sĩ U Myen và tôi đã ưng thuận theo đại tá Tôkarin. Thái độ của u sẽ mất lòng đại tá.

U già thở dài:

- Thưa cô, tôi không thể nào quên được đại tá Tôkarin. Chính đại tá đã nhẫn tâm đánh lừa tôi bế em đi tới bác sĩ, nói là theo lời cô dặn, kỳ thật là đưa về đây. Cũng chính đại tá đánh tôi chết ngất, mặc dầu tôi không có cử chỉ khiếm nhã.

- Chuyện qua rồi, còn nhắc lại làm gì nữa, hở u?

- Cô còn ít tuổi, còn mấy chục năm trên trường đời nữa. Tôi già rồi, sống năm nào khổ thêm năm ấy. Cô hãy nghe lời tôi, đừng dại dột theo Tôkarin sang Nga. Thằng con cả của tôi chiến đấu ở hậu phương đã đi Nga trong thời gian kháng chiến. Nó bị chết bên ấy. Trước khi chết, nó đã gửi nhiều thư về. Cuộc sống mất tự do và túng thiếu vật chất bên Nga không thích hợp với cô, em nhỏ và bác sĩ U Myen. Cô hãy dẫn bác sĩ ra vườn, trèo lên xe hơi, lái đi trước. Tôi sẽ đi sau.

- U già nghĩ quẩn rồi. Tôi sẽ chẳng đi đâu hết. Rôdin đáp.

Tôkarin xen vào:

- Tôi giành cho u già một dịp may nữa, và đây là dịp may cuối cùng. Nếu u khăng khăng không chịu, buộc lòng tôi phải hành động. U chỉ có thể bắn một, không thể bắn cả ba người chúng tôi một lúc. Phát đạn thứ nhất vừa bắn ra, u già chưa kịp lảy cò lần thứ hai, Senkô đã đoạt được súng. Tôi sẵn sàng quên câu chuyện đáng tiếc này nếu u cất súng.

U già chĩa họng súng về phía Tôkarin:

- Đại tá không dạy, tôi cũng biết. Vì tôi đã bắn nhiều lần, không phải lần đầu. Cố nhiên tôi chỉ bắn được một phát rồi bị tước súng, nhưng viên đạn ấy được giành riêng cho đại tá. Tôi chỉ cần bắn một phát là đủ. Giết được đại tá càng tốt, nếu không cũng gây ra tiếng ồn. Nghe súng nổ cảnh sát sẽ kéo vào, và ít ra tôi cũng ngăn cản được kế hoạch của đại tá.

Tởkarin quát lên:

- Hừ, tôi không ngờ u già là tay sai đế quốc.

U già cười mát mẻ:

- Thưa đại tá, con tôi đã nghe giọng lưỡi tuyên truyền này hàng vạn, hàng triệu lần rồi. Dại dột, nó bùi tai qua nước ông, và nó đã chết. Tôi có bổn phận rửa thù cho vong linh nó được thư thái dưới suối vàng. Đại tá không thoát khỏi miệng súng này đâu.

Rồi quay sang Rôdin:

- Tôi van cô. Cô bế em ra ngoài kia.

Rôdin đáp, giọng cầu khẩn:

- U hãy nghĩ lại, đừng làm bậy như thế.

Vẻ mặt thiểu não, u già ngồi bệt xuống ghế. Tay mặt chĩa súng, còn tay trái quay số điện thoại. Tôkarin hỏi:

- U gọi giây nói cho ai?

U già buông thõng:

- Gọi cho ai, đại tá sẽ biết.

Tiếng nói của u già làm mọi người rợn xương sống. U già hỏi:

- Công an phải không? Sau đây là một tin tức quan trọng, vô cùng quan trọng. Bọn gián diệp Nga đang bắt giam nhà khoa học U Myen trong một tòa biệt thự lớn, xây cất nửa chừng, cuối đại lộ Trần Quốc Toản. Trong biệt thự có ba nhân viên của địch, tên là Tôkarin, Senkô và Lisếp. Tôi là bõ già của cô Rôdin. Tôi đang uy hiếp địch bằng súng. Yêu cầu các ông tới ngay. Chậm thì hỏng hết.

U già đặt ống nói vào máy. Trong cặp mắt nhăn nheo, lóe ra tia sáng kiêu hãnh, u già có cảm tưởng là sắp báo được thù cho đứa con thiệt mạng oan uổng. Tôkarin, Lisếp và Senkô vẫn giơ tay lên khỏi đầu, đối diện u già. Văn Binh ngồi yên trên ghế, không nói một lời từ nãy đến giờ. Tôkarin bảo chàng:

- Bác sĩ nghĩ thế nào?

Văn Bình lắc đầu:

- Tôi là nhà khoa học, tôi chẳng có ý kiến nào hết.

Vừa đáp, chàng vừa lưu ý tới Senkô. Senkô là người lùn nên hoạt động nhanh nhẹn như vượn. Nếu không gặp trở ngại, trong vòng mươi lăm phút, công an sẽ tìm ra tòa biệt thự. Công an không biết rõ kế hoạch trá hình làm U Myen, nên rất có thể sự tận tâm của họ sẽ làm sai lệch chương trình hành động của ông Hoàng. Nhưng dầu sao, chàng chỉ là quan sát viên, không được dính vào các biến chuyển khác thường.

Theo kinh nghiệm, chàng đoán biết Senkô sắp phản công. Mắt tên lùn mở rộng không chớp. Chàng đâm ra ái ngại cho số phận u già, vì nếu ở vào hoàn cảnh khác chàng đã can thiệp, không nỡ để u già thiệt mạng thảm thương.

Senkô hơi cúi mình xuống, sửa soạn nhảy về phía u già. Chàng nhắm mắt lại để khỏi chứng kiến cảnh u già bị đoạt súng và gục ngã trong vũng máu. Nhưng u già đã quát lớn:

- Senkô, đừng giở trò nữa?

Tên lùn đứng im thin thít. Văn Bình thở phào ra. U già gằn giọng:

- Kể từ phút này, hễ một trong ba anh có cử chỉ khả nghi là tôi bắn ngay. Tôi hạ sát cả ba anh, không tha người nào.

Một linh tinh khác thường làm Văn Bình cồn cào ruột gan. Chàng liếc qua vai u già. Cảnh cửa ra vườn hé mở. Một người đàn bà ló đầu vào. Ngọc Tú.

Nghe động, u già quay lại. Song Ngọc Tú đã tỏ ra nhanh hơn. Không biết nàng rút súng ra từ lúc nào, vì Văn Bình vừa kịp nhận ra nàng thì một phát súng nổ vang.

Viên đạn chì cắm phập giữa ngực, u già buông súng, thét lên một tiếng đau đớn. Ngọc Tú tiến lên bước nữa. Phát thứ nhì trúng tim. Người hầu gái giẫy lên một cái thật mạnh rồi nằm yên.

Cả ba điệp viên R.U. đều reo lên một lượt. Ngọc Tú thản nhiên nói với Tôkarin:

- May mà em về kịp!

Tôkarin nhìn đồng hồ:

- Mụ vú đã gọi giây nói tố cáo ta với công an, em biết chưa?

Ngọc Tú đáp:

- Biết. Nên em vội về ngay. Mở máy thu thanh em nghe công an ra lệnh cho đội tuần tiễu tìm xem mình ở đâu.

Hơi biến sắc mặt, Tôkarin tiến lại máy thu thanh xách tay, đặt trên bàn. Hắn vặn luồng sóng ngắn, đúng theo tần số thường dùng của cảnh sát.

Mẫu đối thoại nhát gừng diễn ra giữa trưng ương công ao và xe tuần tiễu. Tôkarin ra lệnh cho thuộc viên:

- Chuẩn bị mau lên.

Đoạn hắn quay về phía Rôdin. Nàng đã quỳ xuống bên u già, nước mắt tuôn như mưa. Hắn gắt ngặu sị:

- Bà còn lưu luyến gì nữa? Hay bà muốn cho công an đến bắt chúng tôi?

Chẳng nói, chẳng rằng, Rôdin đứng dậy. Đứa bé ngồi trên ghế khóc vang. Trong khi ấy, Lisếp rút vào ống xơ-ranh nhỏ cầm tay một thứ nước vàng sẫm. Nhìn quan tài mở nắp ở giữa nhà, Văn Bình đoán ra ngay.

Rôdin ngó ống xơ-ranh, có vẻ sợ sệt. Tôkarin an ủi:

- Bà đừng sợ. Không hề gì đâu. Đây là thuốc ngủ. Bà chỉ ngủ một lát, máy bay cất cánh bà sẽ tỉnh lại như thường.

Nàng nhìn Văn Bình, như muốn cầu cứu. Chàng giả vờ quay đi chỗ khác. Nàng lắc đầu phản đối:

- Tôi không bằng lòng.

Lisếp ôm ghì lấy nàng. Nàng vùng ra, song mũi kim của Tôkarin đã phóng vào cánh tay nàng. Thuốc ngấm vào thịt, toàn tbàn nàng mềm nhũn. Văn Bình cố moi trong trí nhớ xem loại thuốc mê này do chất nào mà ra. Song chàng cố gắng vô ích, vì đây là lần đầu chàng được chứng kiến tác dụng của một loại thuốc mê phi thường.

Trên xe hơi, Senkô đã tiêm thuốc mê cho chàng. Chàng chỉ nghe đau nhói như ong đốt, rồi thiếp đi, chẳng biết gì nữa. Nhưng một lát sau, chàng tỉnh dậy. Không giống các loại độc dược khác, loại này không làm đầu nặng, mắt hoa, miệng lợm mửa, và tay chân rời rã khi thức giấc.

Tôkarin đề nghị với Văn Bình:

- Phiền bác sĩ cho tôi chích thuốc mê.

Văn Bình đáp:

- Tôi rất sẵn lòng. Tuy nhiên, tôi yêu cầu một điều, tiêm ít thôi.

Tôkarin nói:

- Mục đích của tôi là làm bác sĩ mê man rồi đặt vào quan tài, khiêng ra sân bay để che mắt công an.

- Trời, nằm trong quan tài chật chội, thở sao được? Và nếu tôi không lầm thì cả tôi lẫn hai mẹ con Rôdin đều nằm chung?

Tôkarin mỉm cười:

- Chúng tôi đã lo liệu đâu vào đấy. Quan tài được chia làm 2 lớp. Bác sĩ nằm dưới. Tầng trên giành cho bà và cháu. Bác sĩ sẽ thở bằng máy cung cấp dưỡng khí.

Không cần hỏi thêm nữa, chàng chìa cánh tay ra. Trong vòng một phút, chàng sẽ mê man. Chàng không biết sau khi mê man, sẽ bị đưa tới đâu, chắc là trường bay Tân Sơn Nhất. Ý nghĩ sau cùng của chàng trước khi bất tỉnh đã hướng về ông Hoàng. Ông Hoàng bịa ra trò ú tim nguy hiểm này và bắt chàng bịt mắt nhảy vào. Tính mạng chàng hoàn toàn phó thác cho sự sắp xếp của ông Hoàng. Phen này liệu chàng thoát chết để trở về với rượu huýt-ky, thuốc lá Salem, và gái đẹp nguyên tử không, hay là đi luôn không phản hồi.

Mắt chàng từ từ nhắm lại. Nhưng óc chàng chưa bị tê liệt. Chân dung đạo mạo của ông tổng giám đốc hiện ra trong trí chàng, với cặp kính cận thị dày cộm, vởi bộ âu phục hàng chục năm không hấp lại, với dáng diệu lù khù của một tiểu chức về hưu.

Ông Hoàng cũng nghĩ tới Văn Bình. Trước khi Văn Binh ngủ thiếp, ông Hoàng đã giải quyết xong một việc vô cùng quan trọng. Chuông điện thoại reo vang, đặt ống nghe vào tai, ông bỗng nhăn mặt:

- Phải, đây là hãng máy lạnh Vạn Tân. Ông cần gặp ai?

Ở đầu giây, tiếng người nói:

- Tôi muốn mua 3 cái máy điều hòa không khí, loại Ken-vi-na-to, hai ngựa.

Ông Hoàng đổi sang giọng nghiêm nghị:

- 310 phải không? Có chuyện gì lạ, nói đi?

Hãng máy lạnh Vạn Tân cũng như việc mua máy điều hòa không khí chỉ là mật hiệu liên lạc, và 310 là số hiệu của một nhân viên tòng sự trong ban phản gián công an. Điệp viên 310 báo cáo một hơi:

- Thưa, tôi vừa nhận được tin. Nhân viên trực nhật cho biết một thiếu phụ tự xưng là vú già của Rôdin gọi giây nói cho công an, yêu cầu giải thoát cho bác sĩ U Myen bị giam trong Chợ Lớn.

Ông Hoàng cắn môi, ra vẻ khó chịu. Rồi ông hỏi:

- Công an tới đó chưa?

- Thưa chưa. Người u già này nói chưa rõ. Nhân viên trực nhật định hỏi thêm, giây nói đã bị cắt. Ban phản gián đang tiếp xúc với đội tuần tiễu để truy xem tòa nhà ở đâu.

- Họ sẵn sàng lên đường chưa?

- Thưa, sẵn sàng rồi. Nếu là ở Phú Thọ, xe hơi riêng chỉ chạy mất 10 phút là lâu nhất.

- Tôi muốn họ chậm lại 15 phút.

- Thưa, biết làm cách nào bây giờ?

- Ồ, có thế mà anh chưa nghĩ ra. Cắt hết giây điện trong máy, xe hơi sẽ không chạy được.

- Thưa, họ phăng ra tôi thì phiền lắm!

- Việc riêng của anh, tôi không cần biết. Vả lại anh nên nhớ là trên văn kiện chính thức không hề có Sở Mật vụ. Nếu bị bắt quả tang anh ráng chịu vậy. Thế nào, anh làm nổi việc này không, hay tôi phải nhờ người khác?

- Thưa, tôi cam đoan làm được.

Ông Hoàng gác ống nói, rồi bấm nút riêng, Tiếng Lê Diệp nổi lên trong máy vi âm:

- Thưa ông, tôi đây.

- Yêu cầu anh liên lạc ngay bằng vô tuyến với Z.53, dặn phải thi hành kế hoạch AM.

- Thưa, kế hoạch AM.

- Xong xuôi, anh lấy xe đeo số giả lái tới gần công an trung ương. Trong vòng 15 phút, đoàn xe của ty phản gián sẽ chạy vào Chợ Lớn. Anh nhớ mang theo súng hãm thanh, thứ bắn thật êm, chờ xe phóng qua thì bắn vào lốp xe của chiếc dẫn đầu. Anh hiểu chưa? Cốt cho đoàn xe chậm lại 5, 10 phút. Chắc họ chỉ đi 2, hay 3 xe là nhiều, xe chỉ huy, gắn vô tuyến thường chạy trước. Tôi nói sơ qua, chắc anh đã hiểu, để anh tùy cơ ứng biến. Sau đó, anh lên ngay sân bay Tân Sơn Nhất và thi hành đúng chỉ thị của tôi.

Ông Hoàng bấm một cái nút khác. Tiếng Nguyên Hương vẳng ra.

Ông Hoàng hỏi:

- Máy bay gần cất cánh chưa?

- Thưa, còn đợi lệnh ông.

- Cô dặn họ chờ tôi lên rồi đi một thể.

- Ông cũng đi hay sao?

- Bây giờ, tôi đổi ý kiến. Cô sửa soạn để đi cùng với tôi. Trong 5 phút, ta sẽ có mặt ở sân bay.

Đoạn, ông tổng giám đốc ra lệnh cho điện thoại viên liên lạc bằng đường giây riêng với Quảng Trị. 3 phút sau, người đối thoại lên tiếng ở đầu giây.

Ông Hoàng nói:

- Yêu cầu thiếu tá ra lệnh cho đội công tác ở phi trường Đồng Hới hoãn việc ấy tới một ngày khác định sau.

- Thưa, máy bay Mig 21 của địch đã cất cánh lên hết, và lượn gần giới tuyến. Tình trạng này rất thuận lợi cho anh em thi hành chương trình phá hoại.

- Tôi đã nói rồi, thiếu tá đừng bắt tôi nhắc lại. Thiếu tá hãy đình chỉ mọi công tác đặc biệt, đợi lệnh mới.

Tại Quảng Trị, trong một căn nhà ngói xiệu vẹo nhìn thẳng ra giòng sông Bến Hải, một người đàn ông bận đồ bà ba tầm thường ngồi bâng khuâng bên máy điện thoại, không hiểu mình mơ hay tỉnh. Với loại điện thoại tối tân này, Quảng Trị có thể liên lạc thẳng với Sàigòn không sợ ai nghe trộm.

Người ấy nhìn ra ngoài trời. Nắng lên sáng rực cánh đồng. Cách một quãng là cầu Hiền Lương, mỗi bên sơn một màu khác nhau. Lá cờ vàng đỏ bay phấp phới trưởc gió.

Người ấy lẩm bẩm:

- Lạ nhỉ, mỡ đã tới miệng mèo rồi lại không ăn nữa! Hay là...

Trong đời gián điệp, người ấy đã nhiều lần phải thốt hai tiếng «hay là...» sửng sốt trước những chỉ thị quái gở của ông Hoàng. Trên máy ra đa riêng, những chấm trắng nối đuôi nhau nổi lên. 10 chiếc Mig-21 của phi trương cộng sản ở Đồng Hới đang lảng vảng dọc vĩ tuyến 17.

Viên thiếu tá mật vụ bật đèn xanh trong máy kê trước mặt. Tiếng nói khàn khàn cất lên:

- Alô, alô Tô Thị đây...

Tiếng đáp lại, nghe rõ mồn một:

- Alô, nghe rồi. Đây là Vọng Phu, Tô Thị muôn gì?

Viên thiếu tá nói luôn một hơi. Gác máy, viên thiếu tá mỉm cười vì bỗng nhớ tới hai mật hiệu Vọng Phu và Tô Thị. Chắc hẳn anh chàng ở Sở Mật Vụ trung ương nghĩ ra hai mật hiệu này đang tương tư một cô gái đa tình nào đó nên liên tưởng tới hòn đá bồng con. Viên thiếu tá thở dài. Vì trong trí vừa hiện lên hình ảnh của những người đàn bà cân đối và diễm lệ.

Lisếp vừa vặn xong cái vít cuối cùng trên nắp quan tài bọc kẽm thì máy thu thanh rền lên những câu nói làm mọi người giật mình.

- Đội tuần tiễu xin báo cáo... Đã tìm ra rồi. Đó là một tòa biệt thự cất chưa xong ở cuối đại lộ Trần Quốc Toản. Số... Xin đợi lệnh.

- Trong 10 phút nữa, chúng tôi sẽ đến. Các anh hãy vây chặt lấy mọi ngả đường.

Tôkarin trừng mắt, ra lệnh cho Lisếp. Một gã đàn ông vạm vỡ đẩy cửa bước vào. Thấy Tôkarin, hắn cất mũ chào. Tôkarin hất hàm về phía quan tài. Gã vạm vỡ cúi xuống nâng quan tài lên. Loáng một cái, quan tài nặng chĩu được hai người khiêng ra sân đặt vào xe hơi tống táng đen trắng, và phủ lên trên bằng những vòng hoa tươi và hạt cườm.

Xe hơi ngoài sân đã mở máy. Tokarin đặt bàn tay lên vai tên lùn Senkô:

- Bây giờ, anh phải lên sân bay. Vì an ninh chung, một đồng chí có bản lĩnh phải ở lại. Anh đoán trong 10 phút nữa họ sẽ tới. Trong 20 phút nữa, máy bay cất cánh. Anh yêu cầu em ở lại. Em bằng lòng không?

Senkô đứng nghiêm:

- Em xin tuân lệnh.

Tôkarin nói:

- Với tài thiện xạ và leo trèo của em, thế nào em cũng thoát hiểm. Anh để lại cho em hai con bẹt giê tinh khốn nhất. Em ráng cầm cự càng lâu càng tốt.

Tôkarin bế Senkô lên, hôn vào má. Đối với cơ quan gián điệp Xô Viết, loại người lùn như Senkô rất hiếm, nhưng Tôkarin không còn giải pháp nào hơn nữa. Hắn huýt lên tiếng sáo. Hai con bẹt-giê to tướng nhảy sổ lại. Nếu hồi sáng, hắn không nhốt chúng dưới hầm, u già đã không thể làm mất của hắn 15 phút đồng hồ quý báu. Và giờ đây, hắn không đến nỗi phải dùng Senkô làm vật hy sinh.

Trong tòa nhà rộng rãi, còn lại một mình Senkô và hai con chó kếch sù. Hắn bình tĩnh đóng chặt cửa ra vào, lấy giường và bàn chặn lại, rồi trèo lên gác. Hắn chia cho mỗi con bẹt-giê trấn giữ một nơi. Con lớn ở dưới nhà. Con thứ hai ở đầu cầu thang.

Bằng ống viễn kính, Senkô nhìn ra ngoài. Hắn nhận thấy một chiếc díp đậu lại, rồi một toán người nhảy xuống. Senkô nhếch mép cười, khinh mạn. Với mấy khẩu súng và đầy đủ đạn dược, hắn thừa sức chống cự từ sáng đến chiều. Nhưng kế hoạch của hắn là bắn cầm chừng trong vòng nửa giờ, chờ phi cơ chở Tôkarin bay lên là thót lên lưng bẹt-giê nhảy qua cửa sổ xuống sân, vọt bờ rào biến vào khu nhà lá trước mặt. Đối với thiên hạ thì nhảy từ trên cao 4, 5 thước xuống đất là đại họa, có thể gẫy xương, hoặc thiệt mạng, nhưng Senkô lại coi thường. Trong rạp xiếc, hắn còn nhảy cao hơn nhiều. Một khi hắn chạy trốn trừ phi giống vượn mới bắt được hắn. Vả lại, trong đời gián điệp R.U., Senkô đã vào sinh ra tử nhiều lần.

Một tiếng gọi từ dưới sân vọng lên:

- Tôkarin, Senkô, Lisếp, đầu hàng đi!

Hai con bẹt giê trả lời bằng tiếng sủa dữ tợn. Senkô chĩa súng vào một bóng người vừa nhô lên khỏi bụi rậm dưới sân.

Đoàng.

Nạn nhân đầu tiên của Senkô nằm sóng soài trên đất. Các nhân viên công an nhất tề rạp mình xuống. Cuộc giao phong diễn ra ác liệt. Môt tràng đạn súng máy bắn tua tủa lên gác. Senkô núp sau cửa sổ, không bắn trả lại.

Một chiếc xe hòm đen phóng vùn vụt từ đường cái vào vườn qua cánh cổng mở rộng. Senkô kê khẩu tiểu liên vào thành cửa sổ, và bóp cò. Loạt đạn của hắn làm kính trước của xe hơi vỡ toang. Hắn thích chí cười vang. Nhiều loạt súng lại nổ ròn. Có lẽ nhân viên công an tưởng trong nhà đông người.

Dưới nhà, cửa phòng khách bị phá toang. Hai công an viên xung phong đội mũ sắt, cầm tiểu liên, tiến vào. Con bẹt-giê to như beo co cẳng nhảy vọt tới, thân hình đồ sộ của nó táp hai người ngã xuống. Nó định cấu cổ nạn nhân thì một viên đạn đã bay vào bụng. Nó gầm lên như con sư tử rồi bỏ chạy lên cầu thang. Lên được nửa chừng, nó dừng lại. Một băng đạn súng máy làm nó tắt thở. Thân hình nặng nề của con bẹt-giê được huấn luyện thành thạo lăn lông lốc xuống nền nhà.

Thấy bạn bị giết, con bẹt-giê trên gác cúp đuôi chạy vào phòng Sênkô. Tên lùn xoa đầu con chó:

- Mày đừng sợ. Năm phút nữa, chúng mình sẽ thoát thân.

Con chó vểnh tai nghe ngóng. Nó vừa nghe tiếng chân người bước rón rén trên cầu thang.

Senkô hé cửa nhìn ra. Hắn không cho người công an xung phong tiên lên nữa. Xạc giơ đạn trong khẩu tiêu liên của hắn được bắn vãi ra trong vòng nửa phút đồng hồ. Không rõ bị đạn hay là né tránh, người ấy nằm mọp xuống.

Phía dưới có tiếng kêu:

- Hề gì không?

Senkô nói chõ xuống:

- Đừng lên đây nữa, mất mạng vô ích. Họa may một trung đội súng máy mới diệt nổi chúng tôi.

Tiếng người chỉ huy dười nhà:

- Tôkarin, Senkô, Lisếp, các anh đã bị vây tứ phía. Yêu cầu các anh vứt khí giới và ra khỏi chỗ nấp. Nếu không, chúng tôi sẽ xung phong lên gác.

Senkô đáp:

- Mời các anh thử xung phong.

- Lầm to rồi. Từ nãy đến giờ các anh có thể bắn nhân viên của tôi bị thương, vì tôi chưa chủ trương quyết liệt. Không cần dùng súng tôi vẫn bắt sống được các anh. Trong 5 phút nữa, nếu cảc anh không đầu hàng, tôi sẽ ra lệnh ném tạc đạn hơi ngạt, và bom cay mắt lên gác.

Lời nói ấy làm Senkô suy nghĩ. Đọ sức bằng súng còn lâu nữa hắn mới bị chế ngự, vì tuy đông, nhân viên công an lại ở vào thế bất lợi dưới nhà, không rõ đối phương núp ở đâu bắn xuống.

Nhưng sau khi công an sử dụng hơi ngạt, tài bách bộ xuyên dương và thùng đạn đầy ắp của hắn trở nên vô ích.

Hơi ngạt sẽ làm hắn nghẹt thở, nước mắt tuôn ra ròng ròng. Hắn sẽ không thấy gì nữa, và người ta sẽ ập vào xích tay hắn như xích tay một tên ăn cắp vô danh ngoài phố. Là sĩ quan Hồng quân, hắn không thể đầu hàng nhục nhã.

Ra khỏi vòng vây hắn trở về nhà riêng không khó. Với thân hình cao một thước, hắn tha hồ chạy giữa đám đông không sợ công an bắt lại. Hắn được đưa vào Sàigòn bằng tàu ngầm mấy tháng trước. Bạn thân của hắn đã bỏ mạng trong một cuộc rượt đuổi của công an. Sau bao năm tung hoành trên khắp thế giới, hắn không ngờ phải chấm dứt cuộc đời gián điệp tại Sàigòn. May được thoát chết, hẳn sẽ vượt biên giới Cao Miên, rồi từ đó sẽ đi thẳng về Liên Xô.

Tại đó, một người đàn bà đang chờ hắn. Nàng cũng lùn một thước như hắn. Hắn xa nàng đã lâu, và cấp trên hứa hẹn là công tác này xong sẽ cho phép hắn về thăm. Hắn bỗng nhớ ra một điều quan trọng: Tôkarin cũng biết Senkô sắp được về Mạc Tư Khoa nghỉ phép. Tại sao Tôkarin cử hắn ở lại để hứng lấy cái chết?

Senkô quắc mắt trong giận dữ. Nếu có Tôkarin hắn đã nhảy tới cấu vào yết hầu, và dầu là võ sĩ tuyệt luân, vị tất Tôkarin gỡ được những móng tay nhọn hoắt và cứng như mũi dùi của hắn.

Senkô cảm thấy yêu đời lạ thường. Dưới nhà, tiếng nói lúc nãy lại cất lên:

- Tôkarin, Lisếp, Senkô! Còn hai phút nữa thôi. Trong hai phút nữa, các anh phải quyết định dứt khoát, kẻo sau đó muốn hối cũng không kịp.

Còn hai phút nữa, lựu đạn cay mới dược tung lên gác. Hai phút tức là 120 giây đồng hồ. Senkô còn đủ thời giờ đào tẩu.

Hắn đeo khẩu súng lục lên vai, ấn vào túi mấy bì đạn, đoạn dắt con bẹt-giê ra ngoài hành lang. Cuối hành lang, có một cửa sổ mở xuống cái sân nhỏ đầy cát. Đứng ngoài vườn không nhìn thấy sân này vì bị che bởi những đống gạch cao lút đầu người. Nhảy vào sân cát, Senkô coi dễ như bỡn. Bò sát đất độ 5 thước hắn có thể vọt tường qua nhà bên.

Senkô đẩy con bẹt giê. Con chó băng mình xuống, êm như ru. Senkô co chân nhảy theo.

Không may cho hắn, nhân viên công an đã chờ sẵn bên dưới. Đến khi hai chân chấm đất, Senkô phăng ra thì không kịp nữa. Chân hắn bị chôn vào đống cát. Một miệng súng đen ngòm chĩa ra:

- Giơ tay lên.

Con bẹt-giê trổ tài ra cứu chủ. Nó vùng lên, đuôi quật ngang như ngọn roi cá đuối. Song nhân viên công an đứng sau đống gạch đã né kịp và nhả đạn. Con chó bị thương vào ức. Senkô hăng máu rút súng ra. Nhưng bắn đã ôm lấy bàn tay. Người công an chạy vụt ra, giáng bá súng vào đầu Senkô. Tên lùn ngã lăn xuống cát. Rồi hắn chẳng biết gì nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx