sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Đôi Mắt Quan Tòa

Đàn bà thường giữ một vị trí ưu ái trong các tác phẩm của Người Thứ Tám. Hầu như là định lệ mọi vai nữ do tác giả sáng tạo đều có sắc đẹp mê hồn, và mê hồn nhất là đôi mắt.

Nơi mấy trăm vai nữ trong gần 60 bộ Truyện dài gián điệp của Người Thứ Tám bạn đọc thường gặp giai nhân mắt phượng ướt át, long lanh. Trong đoản thiên này, tác giả cũng đề cập tới mãnh lựс của đôi mắt. Nhưng không phải mắt đa tình, mắt lôi cuốn lòng người. Mà là đôi mắt tìm tội, buộc tội và làm tội chính xác, công minh và nghiêm túc của tòa án.

“Đôi mát quan tòa” là truyện có thật. Câu truyện thật đã xảy та tại Hoa Kỳ, một cây bút tây phương có biệt tài về tiểu thuyết bồ hôi lạnh là William Irish cách đây hai chục năm dựa vào đó để viết đoản thiên Eyes That watch You (Những Con mắt Ruồng xét).

“Đôi mắt quan tòa” mà bạn đọc sắp thưởng thức sau đây là ly cốc-tay gồm một phần truyện thật dĩ vãng, một phần truyện sắp xếp của Irish, cộng thêm phần lớn kỹ thuật bố cục và sắc thái tưởng tượng của Người Thứ Tám.

Bà Cúc cũng như Mộng Hiền, Thế Nhân cũng như Quang Vinh là nhân vật tiểu thuyết. Thế nhưng tiểu thuyết hòa trộn với thực tại nhào nhuyễn đến nỗi chúng ta sẽ nghĩ thảm trạng gia đình trong Đôi mắt Quan tòa có thể đã là thảm trạng gia đình trong xã hội Việt hiện tại.

Người Thứ Тám

Đôi mắt quan tòa

I

Hôm qua cũng như hôm nay. Cũng như ngày mai. Cũng như chuỗi ngày sẽ tới. Cũng như những ngày, những tuần, những tháng, những năm dài lê thê, tràn đầy phiền muộn trong quá khứ.

Cuộc đời lê đều một nhịp ấy, cuộc đời nặng chĩu chán chường và buồn thảm ấy là cuộc đời cùa bà Cực. Cuộc đời sống không ra sống, chết không ra chết từ 15 năm nay.

Cũng như hôm qua, bà Cực ngồi bất động trong cái xe lăn phế nhân quen thuộc, nhìn xuống đường phố náo nhiệt. Bà cần nắng, bao lơn phòng bà nhìn ra hướng đông, cho nên mỗi sáng xe lăn của bà được đẩy từ giường ra bao lơn. Bà Cực mắc một chứng bệnh lạ kỳ, bà đang khỏe mạnh, làm lụng từ sáng đến khuya không mệt bỗng xuội lơ mội bên hông, rồi cả hai bên, rồi dần dần bị bại hoàn toàn từ gan bàn chân lên cổ. Rồi dần dần một bức tường kiên cố vô hình xập xuống, ngăn bà tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Bà bị tê liệt song bà còn trò chuyện được với đứa con trai độc nhất còn lại của bà. Đùng một cái, bà câm. Căn bệnh quái ác thâm nhập dây thần kinh lưỡi miệng.

Bà Cực chỉ còn cặp tai và cặp mắt, mối liên lạc giữa bà và Thế Nhân. Số bà thật cực, bà mang tên Cực là đúng. Đúng ra tên bà là Cúc. Thu Cúc, không phải Cực, bà là con gái cưng một nhà điền chủ có tiếng tăm; ở lục tỉnh thì ruộng cò bay thẳng cánh, tại đô thị thì san sát nhà cửa, chỉ thu hoa lợi cũng đủ ăn chơi phủ phê từ đời này sang đời khác.

Từ thuở chào đời bà được hầu hạ, chăm chút, nhưng chẳng hiểu sao bà lại thích lam lũ. Bà ghét cảnh cơm bưng, nước rót, lên xe xuống ngựa. Cha mẹ bà bèn gọi trệch tên bà là Cực để riễu cợt sự thích cực một cách vô lý ấy. Bà lấy luôn tên Cực khi lên xe hoa về nhà chồng. Cha mẹ quy tiên, bà được chia khá nhiều sản nghiệp. Bà sinh 6 lần cả thảy, lũ con của bà lần lượt chết, không đứa nào sống qua tuổi ấu thơ.

Thế Nhân là con trai út và cũng là đứa con duy nhất còn sống. Thầy tướng bảo rằng tổ tiên bà ăn ở quá nghiệt ngã đối với tá điền nên bà phải gánh chịu hậu quả theo định luật đời cha ăn mặn, đời con khát nước.

5 đứa con chết yểu chưa đủ, luật nhân quả còn bắt bà Cực góa bụa nữa. Chồng bà tử thương trong một tai nạn lưu thông lãng nhách. Nhậu nhẹt say sưa, ông lảo đảo từ nhà hàng ra xe hơi riêng đậu bên lề đường, ông trượt chân, một chiếc xe gắn máy phóng tới, ông bị vỡ sọ, chết không kịp trối.

Bà Cực lập trai đàn cúng tế. Pháp sư nói là kẻ thù của giòng họ bà nơi cõi âm vẫn chưa hả dạ về 6 mạng đã chết. Họ còn muốn giết bà. Giết nốt Thế Nhân.

Của đáng tội, Thế Nhân là người hiền lành. Hiền lành quá mức cần thiết thành đụt, và sợ vợ. Con nhà giầu khỏi cần bằng cấp, do đó Thế Nhân rời ghế nhà trường khi còn ở trung học. Kể ra chàng ham chơi không đáng trách, bạc tiền chất đống trong nhà băng, chàng không xài phí cũng uổng. Được cái dễ thương là chàng rất tốt. Tốt với tất cả mọi người. Đối với mẹ thì hiếu thảo tột bực.

Mẹ nói gì chàng cũng tuân theo. Chàng chỉ không vâng lời mẹ mỗi một lần. Lần chàng lấy Mộng Hiền làm vợ. Khi ấy bà Cực sắp bị á khẩu. Bà ít đi đâu nên bà không biết rõ gia thế của con dâu tương lai, tuy nhiên trong buổi trình diện đầu tiên, Mộng Hiền không chiếm được cảm tình của bà.

Thế Nhân vui vẻ hỏi mẹ:

- Mẹ có đồng ý Mộng Hiền vừa đẹp vừa ngoan không?

Thì bà đáp:

- Đẹp thì đẹp thật, mẹ ít thấy đứa nào đẹp bằng nó, nhưng...

- Nó ngoan có tiếng, mẹ ơi...

- Ông ngoạị của con rất sành coi tướng, ông dậy lại cho mẹ. Mặt nó có tướng sát phu, mẹ sự nó không thể ăn đời ở kiếp với con.

- Chậc... ai cũng khen mắt nó đẹp, mũi nó đẹp, má nó đẹp, thậm chí khuôn mặt nó cũng đẹp như nặn.

- Mẹ có chê mắt, chê mũi, chê má, chê khuôn mặt nó đâu... Con nhìn lại thì thấy… nó có ria mép loáng thoáng mầu đen, đó là một trong 8 kị tướng của đàn bà, kị sinh tu, con biết không? Đàn bà mọc lông măng trên mép là đàn bà đa dâm, dễ làm chồng giảm thọ.

- Thời khoa học, thiếu gì thuốc men, thưa mẹ...

- Con mê nó, con bênh nó chầm chập. Con ơi, miệng nó rất xấu, còn xấu hơn tướng lông mép.

- Vâng, miệng nó hơi to. Mốt bây giờ là yêu con gái miệng to, mẹ ạ.

- Miệng to thì không nói làm gì, khi nó cười bị lộ sỉ, đàn bà lộ sỉ sinh đẻ ngặt nghèo, nếu có con thì con khó làm nên.

- Con xin mẹ xét lại. Con không dám cãi mẹ. nhưng mẹ ơi, con đã lỡ...

- Nó mang thai?

- Thưa mẹ vâng.

Đám cưới được cử hành chớp nhoáng. Mộng Hiền bị xảo thai. Đúng như lời bà Cực tiên đoán: kị sinh tu, kị lộ sỉ. Nửa năm sau, lại có chửa. Sinh đẻ đàng hoàng. Phiền một nỗi đứa con mang bẩm tật, miệng méo, mắt lé. Nó được các y sĩ lỗi lạc săn sóc mà chỉ sống được mấy tháng,

Từ đó Mộng Hiền không mang thai nữa. Trong nhà không khí bắt đầu ngột ngạt. Bà Cực bị câm đột ngột, bà đành ứa nước mắt ngồi nghe tiêng bấc tiếng chì phát xuất từ cái miệng lộ nướu xám ngoẹt của con dâu. Thế Nhân tiếp tục nhịn nhục. Chàng có vẻ ưu tư nhiều hơn. Mộng Hiền cũng ít lớn tiếng. Thời gian gần đây, Thế Nhân mê cá ngựa. Chủ nhật nào cũng thua lớn. Mộng Hiền vắng nhà luôn. Thỉnh thoảng vợ chồng mới ăn chung bàn. Ban đêm mỗi người một phòng. Bà Cực nhận thấy Thế Nhân còn yêu vợ. Ý nghĩ ly hôn chưa bao giờ được chàng nói thành lời. Mộng Hiền lại càng không bao giờ đề cập tới vấn đề ấy. Vì lẽ giản dị Thế Nhân được thừa hường một gia tài đồ sộ.

Tuy vậy, bà Cực có cảm giác sự yên lặng trong nhà chỉ là sự yên lặng tạm bợ. Sự yên lặng để chuẩn bị, sự yên lặng ghê gớm trước cơn bão lớn.

II

Cơn bão lớn chưa tới, bà Cực chờ đợi trong sự phập phồng khổ sở. Cũng như ngày hôm qua, bà ngồi bất động trong cái xe lăn phế nhân quen thuộc nhìn xuống đường phố náo nhiệt.

Ngôi nhà của bà là một biệt thự bề thế, nằm chĩnh chện giữa khoảnh đất ngàn mét vuông, trên một con đường đông đúc ở Chợ Lớn. Chung quanh toàn là nhà nhỏ. Biệt thự của bà được xây cất từ trước thế chiến, sau này được tân trang, cơi thêm lầu, sân thượng bê-tông, nhiều bao lơn khoảng khoát, cửa sổ gắn kiếng trong suốt và tiện nghi điện khí, vệ sinh tân tiến. Phòng bà Cực ở góc, ban-công vòng quanh, sáng và chiều đều có nắng. Buổi sáng, bà tắm nắng ở hướng đông. Xế chiều là nắng tây.

Sáng hôm ấy, bà Cực bỗng nóng ruột khác thường. Bà máy mắt liên hồi. Bà nhìn xuống cái sân rộng tráng xi-măng và trồng cỏ non. Không thấy xe hơi của Thế Nhân. Bà lại nhìn cái đồng hồ quả lắc treo trong tầm mắt của bà. Cây kim lớn chỉ con số 10. Đã đến giờ y tá ra bao lơn, kéo xe lăn vào phòng vì ánh nắng sắp gay gắt. Trên mặt đồng hồ còn có ô vuông ghi ngày. Thế Nhân thửa riêng chiếc đồng hồ chỉ ngày âm lịch này để bà Cực khỏi quên 4 ngày ăn chay trong tháng: mồng một, ngày rằm, 30 và 14. Nơi ô vuông nổi bật con số 30 bằng sơn đỏ.

Bà Cực bặm môi, lo lắng. Tại sao lo lắng, bà không hiểu. Theo thường lệ, mỗi tối 14 và 30 âm lịch, Thế Nhân ăn cơm chung với mẹ. Mộng Hiền không phải là Phật tử chính cống, song từ ngày về với chồng đến nay nàng luôn luôn tôn trọng sở thích của mẹ chồng. Nàng ăn chay mặc dầu nàng không ưa. Nàng ăn chung với mẹ và chồng mặc dầu nàng không ưa cả hai.

Sau lưng có tiếng động. Người điều dưỡng hiện ra ở ngưỡng cửa. Bà Cực được 2 nam y tá trông nom thường trực, người ban ngày, người ban đêm. Họ đều đứng tuổi, thạo nghề và tận tụy. Bà Cực không biết tên họ là gì. Dẫu biết cũng bằng không. Vì bà không thể trò chuyện với họ. Thế Nhân đặt tên họ là ông Ngày và ông Đêm, căn cứ vào phiên trực của mỗi người.

Nghe tiếng đằng hắng bà Cực biết là ông Ngày. Sợ bà giựt mình, họ thường đằng hắng trước khi làm việc, ông Ngày từ tốn đắp lại mền len mỏng lên đùi bà, sửa lại gọng kiếng trắng trên mắt bà cho ngay ngắn, đoạn đun xe vào nhà. Bà chớp mắt nhiều cái liên tiếp tỏ dấu cảm ơn khi ông Ngày bế bà ra khỏi xe lăn, đặt nằm trên giường.

Tắm nắng xong, bà nghỉ ngơi một lát rồi dùng bữa trưa. Ông Ngày sẽ bưng nước và thuốc lại cho bà uống, ông đổ từng muỗng nhỏ vào miệng bà. Nhưng hôm nay ông Ngày lại nhăn nhó, ra vẻ mệt mỏi. Mộng Hiền đứng sẵn bên giường. Ông Ngày nói với nàng:

- Nhờ bà trông cụ giùm lôi một lát. Tôi chỉ uống mỗi một tách cà-phê mà ruột đau quặn như muốn đứt. Có lẽ tôi bị trúng gió. Tôi về chích thuốc rồi quay lại ngay. Chậm lắm là 12 giờ trưa...

Mộng Hiền đáp, giọng nàng khả ái đến nỗi bà Cực phải kinh ngạc:

- Chẳng sao đâu. Nếu khỏe thì ông quay lại. Mệt thì thôi. Suốt ngày nay tôi ở nhà. Vả lại, là ngày ăn chay của cụ tôi. Tôi hầu cụ một mình cũng được.

Gớm, con đâu ngoan quá, con dâu thảo quá! Nếu không cấm khẩu bà Cực đã thét một tiếng dè bỉu. Вà đọc thấu gan ruột con dâu. Nó muốn bà chết đứ đừ thì có. Ngoan gì, thảo gì cái hạng đàn bà mọc lông mép và lộ sỉ...

Bỗng dưng bà Cực có ấn tượng thần Chết lởn vởn trong phòng. Bà cần ông Ngày ở lại với bà. Bà cần bất cứ với một sự hiện diện nào, ngoại trừ sự hiện diện của Mộng Hiền. Thế Nhân con ơi, con đi đâu chưa chịu về với mẹ?

Mộng Hiền cười thật tươi:

- Mẹ chờ con một phút. Có chuông điện thoại...

Reng, reng... Tiếng reng reng này thường làm lòng bà Cực ấm lại. Đang ngồi cửng đơ trong ghế, tâm thần trống trải được nghe tiếng chuông điện thoại reng reng bà cảm thấy gần gũi cuộc sống, gần gũi Thế Nhân thêm lên. Thế Nhân ham chơi, song không quên mẹ. Chàng thường kêu điện thoại về nhà, hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Hai người điều dưỡng trò chuyện bằng điện thoại với chàng luôn.

Máy điện thoại được đặt trên bàn giấy ở phòng bên. Mộng Hiền nhấc ống nghe, alô một tiếng rồi hạ xuống, chạy lại khép cửa, cánh cửa ăn thông với phòng mẹ chồng. Bà Cực nằm trên giường, tấm thân của bà bị đống gối mền che lấp, bà không thể theo dõi bằng mắt những gì xảy ra trong phòng điện thoại. Mộng Hiền xoay mặt bà vào tường, bà chỉ nhìn được một phía. Phía tường. Bức tường sơn xám, buồn tẻ và hiu quạnh.

Mắt bà không nhìn thấy nhưng tai bà đã «nhìn thấy». Bà nghe tiếng trả lời ngắn hấp tấp của con dâu. Bà nghe tiếng giày hấp tấp của con dâu. Bà nghe tiếng con dâu đóng cửa. Rồi tiếng trò truyện quá nhỏ, như thầm thì. Cánh cửa bằng ván ép bọc cao su hãm thanh chỉ để lọt ra ngoài những tiếng gió thoảng. Bà Cực nín thở. Thì ra người trong điện thoại không phải là Thế Nhân.

Mộng Hiền:

- Đến đi. Đến ngay đi, em chờ.

Im lặng.

Rồi Mộng Hiền:

- Thằng cha y tá uống cà-phê pha thuốc xố bị Tào Tháo đuổi đã cút rồi. Xừ-lủy cũng đi vắng. Sợ xừ-lủy về hả? Chưa đâu, ít ra xẩm tối mới về, hôm nay có nhiều độ ngựa giựt gân, xừ-lủy mê cá ngựa lắm.

Lại im lặng.

Vẫn Mộng Hiền với giọng nói chua lòm:

- Bọn đầy tớ hả? Làm gì có đầy tờ. Có thằng tài-xế trung thành nhất của xừ-lủy em đã kiếm cớ cho nghỉ việc từ hai tuần trước. Mụ bếp già thì chẳng sao, anh đến nhá!

Mộng Hiền gác điện thoại rồi huýt sáo miệng. Chỉ nghe nhịp điệu rần rật của tiếng huýt sáo đủ biết nàng sướng đến độ có thể nhẩy cà tâng. Mộng Hiền không phải là người dễ vui. Mặt nàng nặng chịch như đeo quả tạ những khi nàng vào phòng mẹ chồng hỏi thăm sức khỏe. Những ngày mới về làm vợ Thế Nhân nàng còn mang nụ cười trên miệng. Đành rằng miệng cười lộ sỉ, biểu lộ sự dâm đãng không kềm chế, nhưng ít ra nàng còn cười, còn vui. Một thời gian sau nàng mím miệng. Từ sáng đến tối không hề cười. Chứ đừng nói là huýt sáo miệng nữa.

Tại sao nghe điện thoại xong nàng lại vui như chim sơn ca? Bà Cực nhắm nghiền mắt. Phần bà nhắm mắt để cố tìm giấc ngủ trước bữa ăn trưa, Phần bà nhắm mắt để giả vờ ngủ...

Mộng Hiền đến bên giường:

- Mẹ, mẹ ngủ rồi hả?

Bà Cực không đáp, Mộng Hiền chép miệng:

- Chỉ làm phiền con, phiền cái... À, bà cụ ngủ say mà tốt... miễn đừng ngủ thẳng một giấc thiên thu là được.

Mộng Hiền lê giép sền sệt ra hành lang. Tiếng động nhỏ dần, chắc nàng đang xuống nhà dưới. Bà Cực cảm thấy đáy miệng mặn chát. Một giọt lệ vừa từ khóe mắt răn reo của bà rớt xuống miệng. Bà chỉ còn nước mắt làm nguồn an ủi trong khi con trai say mê đen đỏ ở trường đua đầy nắng và bụi bặm. Mộng Hiền quên cho bà uống nước. Bác sĩ đã dặn kỹ: bệnh nhân phải được ăn uống đúng giờ, Uống thuốc càng cần đúng giờ hơn nữa.

Bà Cực nghe tiếng xe hơi dưới vườn. Bà đã quá quen tiếng xe hơi của con trai. Thế Nhân hay rú ròn rã trước khi tắt máy. Nhiều người khác cũng rú máy như Thế Nhân, song qua nhĩ tai gạn lọc tinh vi của bà mỗi người có một lối riêng, ông bác sĩ mỗi tuần lái xe đến thăm một lần thường ầm ỹ, vội vã, thằng tài-xế trung thành của gia đình thì có vẻ êm ái, rụt rè hơn. Tiếng rú động cơ của con dâu Mộng Hiền luôn luôn hòa trộn âm thanh gay gắt, dường như điêu toa. Khi Mộng Hiền đi đâu về bà Cực phải bịt tai để khỏi nghe tiếng máy ngoa ngoắt, hỗn xược của nàng.

Tiếng xe hơi vừa nổi lên dưới vườn cũng ngược ngạo như tiếng xe hơi của Mộng Hiền. Ai vậy? Dĩ nhiên, bè bạn của Thế Nhân không đến vào giờ này. Vả lại, từ lâu Thế Nhân không còn tiếp khách nữa. Dẫu là khách rất thân. Chỉ có thể là người đàn ông lạ ấy...

Lạ mà không lạ. Vì không phải lần đầu hắn gọi dây nói cho Mộng Hiền. Hầu như hắn liên lạc bằng điện thoại với nàng hàng tuần. Những lần trước, nghe xong điện thoại, nàng tất tưởi xách xe đi, bỏ luôn giờ cơm, gần tối mời về. Nàng khôn ngoan về trước chồng nửa giờ. Giá nàng về muộn, tình hình vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu. Cách đây mấy hôm, bỗng dưng nàng nói với bà:

- Anh con gọi điện thoại, con phải đi gấp. Mẹ ở nhà với chú у tá nhé.

Thế Nhân từng tâm sự với mẹ về gia cảnh của vợ. Nàng bồ côi cha từ tấm bé. Bà mẹ còn trẻ và đẹp đã vứt con cho bên nội để tái giá. Anh em nàng chẳng còn ai. Tứ cố vô thân. Vậy mà đột ngột «anh » nàng xuất hiện?

Giong suy tư của bà Cực bị ngáng chặn vì tiếng đế giầy nện trên thảm cầu thang. Mộng Hiền lên lầu. Cùng với người đàn ông lạ.

Mộng Hiền dẫn người đàn ông lạ vào tất cả căn phòng trên lầu. Kể cả hai phòng tắm, cửa phòng tắm ở cạnh phòng bà Cực, và ăn thông với phòng bà được gắn một loại bản lề đặc biệt, mở ra thì nó tự động xập vào. Vì thế tiếng mở cửa nó khá độc đáo. Người đàn ông lạ vào phòng tắm của bà làm gì?

Bước chân của hắn nặng chình chịch, tuy chưa nhìn thấy hắn bà Cực đã biết lớn to gấp hai Thế Nhân. Loại đàn ông vạm vỡ vai u thịt bắp này thích hợp với loại đàn bà gầy nhẳng, sặc sụa dâm tính như Mộng Hiền. Chẳng bù với Thế Nhân, da thịt bèo nhèo, xương ròn như xương gà. Bà Cực đâm ra giận mình và giận Trời. Nếu bà không bị bại liệt thì đâu đến nỗi con trai bà rơi vào cạm bẫy hồ ly tinh. Nếu Trời không quá bất công...

Người đàn ông lạ đã vào phòng đặt máy điện thoại. Hai người đang thì thầm bỗng Mộng Hiền cười ré:

- Việc gì phải đóng cửa?

Tiếng người lạ:

- Sợ nghe.

- Nghe thì càng tốt.

- Bậy nào... Đâu, cái ấy em cất đâu?

Máu nóng bừng bừng trên má bà Cực. Bà thu hết nghị lực quay cổ về phía hành lang. Vô ích. Vô ích... Thần kinh cổ của bà đã nghỉ việc từ lâu. Bà không thể quay phải, quay trái, dừng nói tới xây lưng 180 độ nữa. Nước mắt lại rớt vào miệng. Mộng Hiền đã ngang nhiên mang tình nhân vào nhà. Về ngay trước mũi mẹ chồng. Trò chuyện vênh vang. Không khéo chúng nó còn giở trò bẩn thỉu trong phòng con trai bà nữa... Hừ... phòng này kê cái giừờng đôi gắn nệm mút dầy, trải khăn mầu hường. Tấm nệm xứt rụng nhiều chỗ được bà lưu giữ vì là món đồ kỷ niệm, tự bà chọn mua, tự bà đóng giường, tự bà đôn đốc gia nhân khiêng sát góc phòng, gần cửa sổ hướng nam, đêm đêm gió mát rười rượi. Vợ chồng bà nằm trên giường ấy. Bà để lại cho con trai. Hừ... đứa con dâu khốn nạn...

Tiếng giấy sột soạt. Một cái gói nhẹ được đặt trên bàn, Mộng Hiền đang mở.

- Chà... gói gì kỹ thế này.

Gã đàn ông hơi sốt ruột thì phải. Vì hắn bước lui bước tới trong phòng. Thái độ băn khoăn của hắn cho thấy cái gói giấy chứa đựng một vật hệ trọng. Hắn dừng lại, hỏi:

- Em chớp ý kiến này ở đâu?

Bà Cực phải moi óc một phút mới tìm ra nghĩa tiếng «chớp». Chớp là lấy, là đánh cắp. Bà nhớ năm ngoái Mộng Hiền sẵng tiếng với Thế Nhân, nàng tuôn ra những danh từ lạ hoắc, trong đó có tiếng «chớp» được lặp lại nhiều lần, rồi Thế Nhân thở dài, đau khổ «thiếu gì tiếng lịch sự, em dùng tiếng chớp, nói là đánh cắp có đúng đắn hơn không»... Con vua thì lại làm vua, Mộng Hiền xuất thân từ nơi cầu sương điếm cỏ tất ngôn ngữ của nó phải là ngôn ngữ cầu sương điếm cỏ...

Mộng Hiền đáp:

- Trong đống tiểu thuyết anh đưa em đọc. Anh quên rồi sao?

- Ừ nhỉ, anh thật đãng trí.

- Anh đãng trí với ai thì được, còn nếu đãng trí cả với em thì ốm đòn.

- Đâu dám, cưng của anh. Nè em cưng, em mua của ai?

- Trong tiệm lạc-soong.

- Tiệm bán đồ cũ?

- Phải. Lạc-soong nghĩa là bán đồ cũ. Một cửa hàng nhỏ xíu, nằm khuất trong một hẻm nhỏ xíu, tận cùng tận kiệt Chợ Lớn. Chủ tiệm là bà lão Tầu lãng tai, mắt kèm nhèm, nói tiếng Việt câu đươc, câu chăng. Bà lão ra giá, em mua liền, không mặc cả một tiếng. Từ lúc vào đến lúc ra, vẻn vẹn mấy phút đồng hồ. Không ai gặp em.

- Bà lão Tầu?

- Mắt bà ta kèm nhèm đến nỗi tờ bạc một ngàn ngó lầm ra tờ bạc 5 choạc. Anh yên tâm. Bà ta không nhận diện được em. Em lại đeo cặp kiếng híp-py xanh lè, to tổ bố. Ví phỏng bà ta có đôi mắt sáng quắc và trí quan sát phi thường bà ta cũng sẽ ngậm miệng trăm phần trăm. Người Trung Hoa mà anh... Điều em lo không phải là bị nhớ mặt, mà là liệu nó có tốt không, nó có ngon không, nó bị trục trặc thì... bỏ mẹ.

- Nơm bờ oăn.

Tiếng giấy sột soạt đúng một phút. Rồi ngừng bặt. Sau đó là một phút im lặng. Chắc Mộng Hiền và gã đàn ông lạ đang nhìn cái vật được mở ra, tênh hênh trên bàn.

Mộng Hiền phê bình:

- Trông nó méo mó, xấu xí quá, anh ơi!

Gã đàn ông cười rúc rích:

- Có cái méo mó, xấu xí hơn nhiều, em vẫn thích.

- Đồ nỡm.

Có tiếng chùn chụt. Rồi giọng nói cùa gã đàn ông trở nên nghiêm trang:

- Méo mó, xấu xí chẳng hại gì, miễn hồ nó tốt là được. Vả lại, anh chắc nó tốt. Trông nó còn mới toanh. À này... tại sao em mua những một cặp?

- Một cho bà cụ.

- Ừ, em khôn đấy. Làm luôn cả hai thì hơi mệt.

- Còn kẹt nữa là khác, anh ơi. Em đã nghĩ kỹ, cuốn tiểu thuyết của anh cũng tả một truyện tương tự. Anh biết không, bà cụ là cứu tinh của chúng mình đó.

- Cứu tinh?

- Là vì nhờ bà cụ chúng mình mới có thể sống phây phây. Nếu bà ta không bị gì hết, người ta sẽ tưởng là tai nạn. Tai nạn kiểu này xảy ra luôn, mấy tháng lại có một vụ đăng chềnh ềnh trên báo. Nhà chỉ có 3 mống nếu 2 mống bị sụm, riêng em còn sống, dẫu ngây thơ đến đâu người ta cũng ngờ vực.

- Đúng. Anh đinh ninh em kém thông minh, không dè em cừ khôi hơn anh một bực. Mới đầu anh là xếp sòng. Giờ đây, xếp sòng là em. Em điều khiển tất cả...

- Nhưng em chưa biết cách dùng.

- Dễ ợt. Để anh truyền nghề cho em.

Lại có tiếng động. Dường như đàn ông đứng sát người Mộng Hiền rồi có cử chỉ táy máy gì đó khiến nàng mắng yêu «đồ nỡm». Tuy nhiên nàng đang nói thì giọng nàng bỗng yếu hẳn và xa hẳn, bà Cực có cảm tưởng con dâu bà chui đầu vào một cái túi ni-lông.

Lục cục vài tiếng rồi gã đàn ông reo lên:

- Được, em biết cách đeo rồi đấy!

Đeo, Mộng Hiên đang đeo cái gì? Bà Cực cố moi trí não, tìm sự liên hệ giữa tiếng “đeo” và những dụng cụ thường nhật.

Mộng Hiền thở phào:

- Ngạt thở muốn chết, anh ơi!

Gã đàn ông chép miệng:

- Chẳng sao cả. Đeo một vài phút là quen. Nó có bình dưỡng khí riêng mà...

Bà Cực bắt đầu hiểu. Song bà chỉ hiểu lờ mờ. Bà chỉ mới đoán được Mộng Hiền vừa đeo lên một một vật gì làm ngạt thở, nếu không muốn ngạt thở thì phải dùng bình dưỡng khí riêng. Khi ấy cặp trai gái đứng giữa phòng, nếu bà Cực quay được lưng bà có thể nhìn thấy phần nào qua khe cửa mở. Dầu bà không biết rõ vật này là gì, bà cũng phải thốt lên một tiếng kinh ngạc. Vì nó là cái mặt nạ hình thù gớm ghiếc. Mặt nạ màu đen. Đen sì. Bằng cao su với hai lỗ tròn kiếng thay cho mắt, và cái ống dài thòng.

Mặt nạ này là mặt nạ phòng hơi độc. Loại mặt nạ được cảnh sát dã chiến dùng mỗi khi nổ lựu đạn cay mắt để giải tán những sự tụ tập đông đảo bất hợp pháp.

Gã đàn ông hỏi, giọng hơi băn khoăn:

- Em thành thạo chưa?

Mộng Hiền đáp, õng ẹo:

- Rất.

- Vậy anh nhắc lại lặn chót. Em cần bình tĩnh, khi đeo cho bà cụ cần kiểm soát lại xem nó khít không. Chúng mình sẽ bị dính nếu em luýnh quýnh, làm mặt nạ rớt ra ngoài, bà cụ đi tầu suốt luôn với xừ-lủy. Em không nên hấp tấp. Đeo trước khi hành sự chẳng may xừ-lủy tỉnh giấc nhìn thấy thì phiền. Chịu khó chờ một lát hãy đeo.

- Nghĩa là em phải thở cái đó?

- Thở vài ba phút không ngủm đâu mà sợ. Nhưng nó không phải là nước hoa Côty để em thở cho nhiều. Xừ-lủy về chầu ông bà xong xuôi là em rút hết những nùi giẻ bít kín khe cửa ra, nhồi tọng thành một gói, buộc chặt đàng hoàng. Nhất là đừng quên hai cái mặt nạ. Mặt nạ đem cột chung với gói giẻ, em xuống ga-ra, nhét vào cốp xe hơi...

- Còn việc gọi điện thoại?

- Số 17 là số điện thoại của Sở Cứu hỏa. Nhân viên Sở này túc trực suốt đêm, em quay số, đầu dây họ lên tiếng thì em ho sặc sụa rồi vừa ho vừa cho họ biết số điện thoại của em.

- Sau đó em ngã lăn xuống đất...

- Ngã lăn và buông điện thoại tòng teng. Chịu khó thở dốc vài ba tiếng để họ tưởng là em hấp hối. Chớ thở hổn hển nghe.

- Đồ nỡm.

- Anh nói thật đấy, không đùa bỡn đâu.

- Em cũng là tài tử xi-nê có hạng. Anh yên tâm.

- Giỏi. Nhân viên trực sẽ bảo động tức thời cho đội lính cứu hỏa. Họ mất khoảng một phút để coi trong niên giám số điện thoại của em ở đường nào, và khoảng 7 phút từ trụ sở trung ương đến nhà em. Họ lên lầu, phá được cửa để vào phòng thì xừ-lủy đã biến thành cục đá.

- Hừ... em nghe nói sở Cứu hỏa có mấy cái máy dưỡng khí xách tay tiện lợi, nạn nhân bị điện giựt cứng đơ, hoặc bị chìm dưới sông thân thể phồng nước họ chỉ cho thở dưỡng khí và hô hấp nhân tạo một lát là tỉnh. Xừ-lủy được họ cứu sống thì ô-hô... đến phiên chúng mình ngạt thở.

- Anh đã tính đâu vào đấy. Dầu sở Cứu hỏa có cả tấn dưỡng khí với cả chục ông bác sĩ rành hô hấp nhân tạo họ cũng phải khoanh tay.

- Làm cách nào em biết được là xừ-lủy...

- Nhìn mặt xừ-lủy. Khuôn mặt sẽ xanh lè hoặc tím than... Thế nào, em Mộng Hiền, em có chắc xừ-lủy thương yêu em và không viết sẵn chúc thư cất ở nhà một ông chưởng khế ác ôn nào đó tặng hết của chìm của nổi cho viện mồ côi?

- Chắc. Em là vợ chính thức có cưới, có hôn thú đàng hoàng...

- Hôn thú theo chế độ cộng đồng tài sản?

- Cộng đồng. Lại còn tiền bảo hiểm nhân thọ.

- Bảo hiểm ở ngoại quốc.

- Vâng, em làm đúng theo kế hoạch thần sầu của anh. Bảo hiểm ở ngoại quốc mới có nhiều tiền, chứ ở trong nước thì nghèo mạt rệp. Bảo hiểm ở 3 hãng cả thảy, mỗi hãng xêm xêm 200 ngàn đô-la Mỹ. Riêng tiền bảo hiểm nhân thọ của xừ-lủy chúng mình đã đớp gọn hơn nửa triệu mỹ kim. Chưa kể hàng chục món tiền và vàng bạc lỉnh kỉnh khác. Chúng mình sắp sửa giàu sụ.

- Hừm... khi nào xừ-lủy nằm yên dưới đất, tiền bạc rủng rẻng trong túi anh mới dám chắc.

- Anh thì rát như cáy… Chuẩn bị cho thiệt khỏe để... để hưởng tuần trăng mật với em. Chà... chúng mình sẽ được yêu nhau tự do, yêu nhau líp-ba-ga, khỏi phải trốn chui, trốn nhủi. Anh sẽ có xe hơi đua đờ-luých nè, anh sẽ có nhà mát ở Vũng Tàu nè, anh sẽ...

- Thôi, xin can người đẹp. Bà cụ của xừ-lủy ngủ rồi hả?

- Chưa. Chưa ăn cơm trưa thì ngủ sao được.

- Đang ở trong phòng?

- Ừ.

- Chết cha. Phòng bà cụ ở xế cửa phòng chúng mình nói chuyện.

- Có gì mà anh kêu chết cha chết mẹ.

- Bà cụ nghe hết rồi còn gì.

Mộng Hiền cười khẹt khẹt. Lối cười thật ngạo nghễ, thật xấc xược. Nàng thường cười khẹt khẹt những khi bị Thế Nhân kỳ kèo. Nàng bỏ đi chơi lung lung. Thế Nhân đâm ghen. Ghen thoáng nhưng cũng là ghen. Trước sự mè nheo ôn tồn hầu như quá yếu ớt của chồng nàng bật tiếng cười khẹt khẹt.

Nếu là người đàn ông khác thì Thế Nhân đã tát nàng ngậm miệng. Nhưng Thế Nhân là Thế Nhân. Thế Nhân chẳng là gì hết.

Cười khẹt khẹt xọng, Mộng Hiền nói:

- Bà сụ nghe hết từ đầu đến cuối thì đã sao chưa, anh Quang Vinh rát như cáy của em?

Gã đàn ông có tên Quang Vinh tần ngần một phút như để tìm hiểu ý nghĩa câu nói của Mộng Hiền rồi cười theo:

- Anh quên, anh quên... bà cụ nghe được, cũng vô ích, bà cụ nói không được, viết không được, thậm chí làm dấu bằng tay chân không được nữa...

Cả hai cùng cười khoái trá. Tiếng cười của họ như mũi dao nhọn đâm giữa tim bà Cực. Chưa đủ, họ còn ôm nhau hôn một cách ngang nhiên và ồn ào. Quang Vinh nện đế giầy trên cầu thang. Khi đến, hắn bước rụt rè, dường như sợ sệt. Khi về, hắn lộ vẻ bất cần.

Dầu muốn dầu không bà Cực chỉ có một mình. Một mình đương đầu với âm mưu thâm độc và tàn bạo của đôi gian phu dâm phụ nhằm giết con trai bà. Bà bâng khuâng nghĩ đến Thế Nhân.

III

Thế Nhân về nhà muộn hơn mọi ngày. Chắc chàng còn la cà ở quán nhậu sau khi rời trường đua. Đời sống của chàng có một nét đặc biệt, ấy là chàng chỉ ham trò đen đỏ chứ không mê gái. Dĩ nhiên chàng có liên hệ với đàn bà, song chàng chưa yêu ai, chưa mê ai bằng vợ. Cho dẫu Mộng Hiền lạnh nhạt quá rõ ràng chàng vẫn một lòng chung thủy.

Chàng là tip người dễ tin và ít muốn thay đổi. Chàng ghen vợ vì nàng vắng nhà luôn, chàng chưa hề nghi vợ ngoại tình. Ví phỏng nàng cặp kè người đàn ông nào, và chàng bắt gặp công khai, chàng cũng cố gắng bào chữa cho vợ.

Như thường lệ Thế Nhân lên phòng mẹ trước khi về phòng riêng. Khác mọi ngày, nàng không ở lì bên bàn phấn, lấy cớ trang điểm để tránh mặt chồng. Nàng xuống tận nhà xe đón Thế Nhân. Và từ lâu lắm nàng mới cười với chàng. Hơn thế nàng còn đưa tay cho chàng nắm. Cầm lòng không đậu Thế Nhân ôm vợ hôn.

Giọng nàng nũng nịu, như hồi hai người chưa thành hôn:

- Thua?

Thế Nhân thua cá ngựa hoài hoài. Tuy nhiên, đối với chàng thì thua hay được không quan trọng mấy. Chàng xiết chặt tay vợ:

- Được. Được nhiều mới lạ. Thầy bói bảo anh hên. Mẹ đâu?

- Mẹ đang chờ anh.

Bà Cực đã được đỡ dậy, đặt ngồi ngay ngắn trong xe lăn. Thế Nhân bá cổ mẹ:

- Con vừa về đây mẹ. Mẹ khỏe chứ?

Câu nói của Thế Nhân chỉ có tính cách thủ tục. Mẹ chàng chỉ nghe và hiểu mà không thể đáp lời. Ngoại trừ tiếng nói của cặp mắt. Mắt bà Cực ngước nhìn con trai, pha vẻ phiền muộn sững sờ.

- Mẹ thấy con về chậm hả? Vâng, con về chậm hơn mọi hôm, con không đi chơi nhăng nhít đâu, con gặp một anh bạn hồi nhỏ, anh ta soắn suýt lấy con, con giứt mãi mới ra, nếu không hứa trước với mẹ con đã đi ăn cơm tiệm trong Chợ Lớn với anh ta.

Nhỡn tuyến của người mẹ câm vẫn phiền muộn và sững sờ. Bắt đầu có chất ươn ướt nơi khóe mắt. Năm tháng còm cõi đã làm nước mắt bà Cực khô cạn. Chỉ có thể ươn ướt là nhiều.

- Mẹ nhớ con ư? Ô, con đã lớn, đã có gia đình, đâu còn bé bỏng như xưa mà mẹ thương với nhớ? Mẹ quá nhớ con nên mới nhìn con chằm chằm, nhìn con tội nghiệp như vậy... Con về rồi đó. Mẹ hết nhớ chưa?

Thế Nhân ngồi xuống bên xe lăn của mẹ, tay chàng kéo che tăm mền len vừa tuột khỏi đầu gối bà Cực. Mắt bà vẫn ngó trân trối. Trân trối. Không chớp... Rõ ràng là bà có điều gì muốn nói...

- Mẹ muốn dặn con điều gì ư? Khổ ghê... Thôi được, mẹ con mình chịu khó trò truyện bằng có và không cũng đủ. Như mọi làn, mẹ nói «có» bằng cách chớp mắt một cái. Và nói «không» bằng hai cái. Mẹ nghe rõ rồi chứ? Con hỏi mẹ nhé, mẹ giận con phải không?

Bà Cực không chớp mắt. Bà lộ vẻ buồn khổ khác thường. Thế Nhân quay về phía vợ. Mộng Hiền đứng yên, tay buông thõng. Chàng hỏi:

- Em nghĩ sao? Tối nay mẹ lạ quá. Chẳng nói gì cả. «Có» cũng không mà «không» cũng không. Chắc mẹ đau, em ạ.

Thế Nhân rờ trán mẹ. Chàng bật ra tiếng thở ngắn:

- Đúng rồi, trán mẹ lạnh ngắt như nước đá. Mẹ bị lạnh?

Chàng ngó mẹ. Bà Cực tiếp tục ngó con bằng đôi mắt bất động. Thế Nhân không thể hiểu rằng mẹ chàng sợ sự hiện diện của Mộng Hiền:

- Mẹ đói bụng?

Cặp mắt vẫn bất động.

- Hay là... hay là...

Mộng Hiền ngắt lời chồng:

- Anh không biết mẹ mệt hay sao mà cứ hỏi gặng mãi? Phòng tắm sửa soạn xong cho anh rồi đấy, anh vào rửa ráy rồi ra dùng cơm. Hôm nay 30, chúng mình hầu chay với mẹ.

Mộng Hiền đã ngắt lời chồng một cách chính đáng. Thế Nhân cũng nhận thấy chàng vừa đòi hỏi quá đáng nơi người mẹ già bị tàn tật nặng. Sực nhớ, chàng hỏi vợ:

- Thuốc của mẹ?

Chập tối, với sự trợ giúp của người điều dưỡng, Mộng Hiền cho bà Cực uống thuốc. Thuốc viên nghiền nhỏ thành bột pha với nước đường. Các cơ thịt trên mặt bệnh nhân đã cứng lại, chỉ còn đủ sức hé miệng cho cái muỗng lát-tích lọt vào mỗi khi ăn cơm hoặc uống thuốc. Cho nên mỗi lần như vậy kéo dài thật lâu. Một vài muỗng thuốc, bà Cực uống ba, bốn phút mới cạn.

Cử chỉ âu yếm, Mộng Hiền bưng cái ly nhỏ đựng thuốc lại trước xe lăn. Tự nhiên lòng Thế Nhân xốn xang. Từ nhiều tháng nay, chàng thèm nơi vợ một sự nồng hậu, nàng sống gân chàng mà xa cách lạ lùng. Chàng không hiểu tại sao nàng lại xa cách với chàng. Sự nồng hậu ấy cần thiết như hơi thở đối với chàng đã trở lại. Chàng mỉm nụ cười sung sướng. Mẹ chàng bắt gặp nụ cười này.

Ô kìa, bà Cực lại. chớp mắt 2 cái...

2 cái, nghĩa là không. Tại sao bà lại nói «không»?

Mộng Hiền nói, giọng êm ái:

- Thuốc hơi đắng, mẹ ráng uống một hớp cho nó khỏe. Nào, mẹ há miệng ra nào...

Mộng Hiền trải chiếc khăn trắng lên đùi bà Cực, đề phòng nước nhễu ra ngoài. Nàng chỉ múc một phần tư muỗng, từ tốn, thận trọng và dịu dàng. Cái muỗng đến sát môi bệnh nhân thì đứng lại. Đứng lại không nhúc nhích. Bệnh nhân không chịu uống.

Mộng Hiền phàn nàn:

- Mẹ không chịu há miệng, anh ơi!

Hai hàm răng của bà Cực cắn chặt lấy nhau. Đây không phải là vô tình, mà là dụng ý. Mộng Hiền cố đẩy cái muỗng vào khe môi. Cặp môi vẫn dính cứng. Muỗng thuốc bị lật úp, những giọt nước sánh màu nâu sẫm rớt đổ tung tóe xuống đất.

Thế Nhân vội lấy khăn lau mép cho mẹ:

- Mẹ uống đi, mẹ uống thuốc thì con mới vui.

Bà Cực lại chớp mắt. Và như hồi nãy, chớp luôn 2 cái. Không, bà không muốn uống.

- Mẹ đang mệt?

Bà Cực đáp câu hỏi của con trai bằng 2 cái chớp mắt. Bà không đau. Chỉ vì bà không muốn uống thuốc đấy thôi. Nhưng tại sao bà không muốn uống? Số thuốc do bác sĩ kê toa cần được uống đều đặn hầu ngăn chặn bệnh tê liệt lộng hành khắp châu thân.

Mộng Hiền nói:

- Tính mẹ dạo này thất thường như vậy đó.

Thể Nhân cầm ly thuốc:

- Chắc mẹ muốn anh hầu. Thôi được, em đưa muỗng cho anh.

Chàng hỏi mẹ:

- Con hầu thuốc, mẹ chịu không?

Ông già bà cả cô đơn, đau yếu, cảm thấy gần đất xa trời, thường làm nũng, như con nít. Thế Nhàn không lạ gì mối bất hòa thâm căn cố đế giữa mẹ chồng và nàng dâu. Chàng hơi ngạc nhiên vì miệng bà Cực vẫn ngậm chặt.

- Mẹ giận con?

Mắt bà Cực chớp 2 cái. Cặp mắt thật tội nghiệp. Cặp mắt tràn trề yêu thương. Cặp mắt không có gì giận hờn.

Người mẹ cứ lẳng lặng nhìn con và đứa con trai duy nhất cứ chăm chú theo dõi, nghiên cứu phản ứng của người mẹ. Giác quan thứ sáu của Thế Nhân thấy mẹ chàng muốn thổ lộ điều gì. Một điều quan trọng.

Chàng đứng lên nói với vợ:

- Hiểu rồi, anh hiểu rồi... loại thuốc này đắng như mật gấu. Mẹ vốn ưa ngọt, em chịu khó pha xi-rô cho mẹ. Xi-rô bạc hà, nghe em. Pha thật đặc...

Mộng Hiền không muốn chồng ngồi một mình với bà mẹ. Có lẽ nàng đã đọc thấu tâm tư của mẹ chồng. Bà mẹ đang tìm cách báo tin cho con. Vì thế, nàng không chịu quay đi. Nàng nói:

- Bác sĩ dặn đi dặn lại phải uống thuốc rồi mới được uống nước ngọt.

Thế Nhân lại năn nỉ mẹ. Đứng sau lưng chồng, nàng dâu cười nhạt với mẹ chồng. Bằng lối cườỉ nửa miệng này nàng muốn nói «A, bà muốn báo tin cho con trai bà hả, mời bà, tôi không ngăn cản, đêm nay, đêm nay... bà biết không…?»

Tich-tắc đồng hồ này bà Cực cũng nghĩ đến những việc sẽ xảy ra trong đêm. Đêm nay, đêm naу... Khổ quá, con bà chẳng hiểu gì cả. Con bà sắp bị giết mà vẫn cười vui như Tết.

Bà ngậm miệng cốt lưu ý Thế Nhân. Chàng lại tưởng bà giận. Bà đã thất bại. Bà phải làm cách khác.

Thế Nhân reo mừng:

- Mẹ uống thuốc rồi, em ơi!

Bà Cực uống vội vàng nên gần trọn muỗng nước bị đổ xuống đùi. Đến muỗng thứ hai bà trở nên bình tĩnh hơn. Mộng Hiền thở phào:

- Nào, anh đi tắm kẻo muộn.

Phòng tắm ở kế bên. Cửa phòng tắm luôn luôn mở, mùi thuốc sát trùng tạt vào mũi Thế Nhân. Chàng ưa mùi chanh thơm thơm. Nhưng ngày trăng mật Mộng Hiền mua thuốc sát trùng, xà-bông cạo râu, dầu xức tóc màu chanh. Khi hết tuần trăng mật thì mầu chanh thơm thơm cũng hết, nàng chẳng buồn săn sóc, chiều chuộng chàng nữa. Hôm nay, chàng đuợc ngửi lại mùi chanh thơm thơm quen thuộc...

Xúc động chàng hỏi vợ:

- Em mới mua?

Nàng đáp, âu yếm:

- Đặt mua từ lâu, bây giờ họ mới nhập cảng, anh bằng lòng không?

Dĩ nhiên chàng bằng lòng. Chàng ôm vợ hôn.

Lâu lắm chàng mới hôn môi nàng và hôn thật lâu. Lâu lắm nàng mới hôn chặt chịa, cuồng nhiệt. Kỳ cục, mẹ chàng không vui thì chớ, mặt bà lại sa sầm. Mộng Hiền nói đúng: mẹ chàng dạo này tính tình quả thất thường.

Đến cửa phòng tắm, Thế Nhân khựng lại, giọng bối rối:

- Nè Mộng Hiền, em kêu họ chưa?

Kêu ở đây có nghĩa là gọi điện thoại cho một hãng máy lạnh quen để sửa cái máy nước nóng bị hư từ hơn tuần nay. Dường như ống dẫn hơi đốt bị hở, nước vẫn nóng như thường, chỉ phiền là hơi đốt thoát ra ngoài, thối thum thủm, vào phòng tắm, Thế Nhân không dám đóng cửa sợ ngạt thở. Mộng Hiền bơm thuốc sát trùng thơm mùi chanh để che át mùi gaz thum thủm ấy.

Mộng Hiền suýt soa:

- Bậy quá, em lại quên.

Ngồi bất động trong xe phế nhân bà Cực muốn thét lớn «đồ láo khoét, đồ láo khoét, cô đâu cố quên, cô vẫn nhớ». Khi nghe đôi gian phu dâm phụ bàn chuyện giết Thế Nhân bà đoán họ dùng gaz. Thùng gaz ở trong bếp, phòng ngủ của cả hai mẹ con đều xa nhà bếp, họ không thể mang gaz tới, họ muốn thi hành kế hoạch sát nhân không phải dễ. Té ra họ giết Thế Nhân rất dễ... Phòng ngủ của cả hai mẹ con cùng chung phòng tắm. Chỉ cần lừa Thế Nhân ngủ say. Rồi mở cửa phòng tắm. Rồi mở bình gaz.

Rồi... rồi...

Thế Nhân nhảy mũi một dây dài. Nước mắt nước mũi đầm đìa, chàng nói với vợ:

- Mùi gaz khó chịu quá. Thôi, anh không tắm nữa. Để anh sang phòng tắm bên kia. Đóng cửa lại em. Phổi mẹ rất yếu. Mẹ bị nhiễm hơi gaz thì phiền.

Chàng nhìn mẹ rồi nhún vai:

- Mũi anh thính chứ không thì khốn to.

Mộng Hiền cười tình với chồng:

- Gaz xì ra ngoài là thường, có gì mà anh sợ?

- Hừ, không sợ! Một đêm đẹp trời nào đó, vợ chồng mình đang ngủ say, cửa đóng im ỉm, hơi gaz ác ôn ào ào kéo ra, chỉ trong chốc lát là em và anh chết ngạt...

- Chết ngạt?

- Phải. Khi nhân viên cứu hỏa và cảnh sát tới nơi chúng mình chỉ là hai cái xác không hồn. Anh thích sống, anh thèm sống, không, anh không muốn chết ngạt.

Mộng Hiền giả vờ bóp trán suy nghĩ:

- A, em nhớ rồi... Anh gọi cho tiệm Đồng Lương ở đầu đường. Chủ tiệm nể anh, tất sáng mai cho thợ tới. Dạo này, việc nhiều thợ ít, nếu em gọi tiệm quen của em họ sẽ khất lần hẹn lữa, dám đến ba, bốn ngày mới lại sửa.

Thế Nhân vỗ tay kêu bốp:

- Ồ, anh đãng trí hết chỗ nói. Lão Đồng Lương là bồ tèo của anh, anh phải kêu ngay, kẻo đêm nay bình gaz xì thì sáng mai anh biến thành cục đá. Em cưng của anh, em thích anh biến thành cục đá không?

Mộng Hiền hôn lấy hôn để Thế Nhân:

- Thích.

Thế Nhân cười sung sướng. Hạnh phúc lứa đôi chỉ đẹp nếu còn những câu nói đùa rí rỏm. Mộng Hiền quên hẳn sự rí rỏm này từ lâu. Nàng đã trở lại như xưa, mối tình vợ chồng nồng thắm hơn bao giờ hết, tuần tới chàng sẽ rủ nàng lên Đà Lạt, hưởng tuần trăng mật thứ nhì...

Thế Nhân quay số điện thoại cho tiệm Đồng Lương. Trong căn phòng có ba người thì cả ba đều có ý nghĩ khác nhau. Thế Nhân sung sướng nghĩ đến những đêm lạnh cao nguyên với Mộng Hiền dễ thương, Mộng Hiền đáng yêu, Mộng Hiền sưởi ấm một bèn. Mộng Hiền cũng sung sướng, nhưng lòng nàng lại hướng về Quang Vinh, đúng hơn, về những khoản tiền bảo hiểm nhân thọ và sản nghiệp chìm nổi của anh chồng khờ khạo...

Trong khi ấy bà mẹ chồng chỉ biết nhìn hai người. Trán bà lạnh như tảng băng. Lòng bà sôi như phún thạch của miệng núi lửa. Bà cố moi óc tìm cách cứu đứa con trai duy nhất.

IV

Thời giờ trôi qua thật nhanh. Những bữa ăn cơm chay chung khác, không ai nói với ai một tiếng, ngoại trừ tiếng mời mọc và ngưng dùng bữa của nàng dâu. Ngay cả những nghi thức này cũng cộc lốc, lạnh lùng đến độ rợn tóc gáy. Bữa ăn đêm nay khác hẳn. Mộng Hiền lăng xăng tiếp gắp thức ăn cho chồng. Nàng luôn luôn săn sóc mẹ chồng. Lây cái vui đột ngột và mãnh liệt của vợ, Thế Nhân chỉ chú ý đến mẹ rất ít. Bà Cực rơm rớm nước mắt mà chàng không nhìn thấy. Luồng nhỡn tuyến sắc lẻm của Mộng Hiền đã bắt chợt giọt nước mắt tố cáo này. Mộng Hiền khôn ngoan đứng dậy, giả vờ che miệng.

Thế Nhân hỏi:

- Em buồn ngủ?

Nàng đáp:

- Anh tự hiểu lấy.

Nàng hẹn chàng... ừ nhỉ... bổn phận chồng vợ... nàng che miệng ngáp để nhắc khéo chàng. Hai đứa mình xa nhau đã lâu. Đã quá lâu. Mặc dầu vẫn sống chung dưới một mái nhà. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc thứ nhì giữa đôi vợ chồng làm lành...

Thế Nhân bế bà mẹ gầy gò nhẹ tâng lên tay. Tuy có у tá chàng vẫn giành quyền bồng bà Cực từ ghế vào giường. Chàng tự tay đắp mền chu đáo cho bà, xong xuôi chàng mới trở về phòng.

Khi chàng bế mẹ mặt chàng gần đụng mặt mẹ. Bà Cực ráng nhích lên. Ráng nhích lên một phân tây để làn môi răn reo, nứt nẻ của bà chạm má người con. Sự cố gắng tuyệt vọng của bà không đi đến đâu. Bà nhích một ly cũng không được chứ đừng nói là một centimét.

Bà thở như thổi bễ. Thế Nhàn ghé sát mặt mẹ hơn:

- Mẹ có làm gì mệt đâu mà thở như thổi bễ hả mẹ?

Được đặt thẳng trên nệm bà Cực vẫn tiếp tục thở mạnh. Nếu Mộng Hiền chưa thuận thảo lại chàng đã nán thật lâu bên giường mẹ tìm sự an ủi mỗi đêm một mình một bóng. Chàng nghe tiếng róc rách trong phòng tắm. Nàng đang tắm. Không gì hấp dẫn bằng da thịt đàn bà đẹp sau cơn tắm đêm với xà-bông sữa tươi và nước cốt hoa hồng. Thế Nhân ngây ngất. Chàng quên tắt ngọn đèn đêm ở đầu giường. Chàng quên hôn trán mẹ.

Mộng Hiền mặc bộ đồ ngủ bằng voan mỏng mầu hoa cà. Nàng từng mặc bộ đồ này trong đêm tân hôn. Những đường cong trên thân thể nàng không thay hình đổi dạng bao nhiêu, chúng còn nẩy nở và rắn chắc hơn xưa nữa. Cái miệng cười lộ xỉ và những sợi lông măng trên mép không làm nàng xấu đi, trái lại Thế Nhân thấy chúng khả ái và quyến rũ hơn ngày thường. Đàn bà «lộ xỉ, sinh tu» rạt rào yêu đương hơn cả con gái đôi tám...

Mộng Hiền đứng nghiêng cho chồng ngắm:

- Vợ anh đẹp không anh?

Đẹp, đẹp... chính vì nàng đẹp Thế Nhân đã phải chống trả lại biết bao trở lực. Chính vì nàng đẹp Thế Nhân đã bỏ ngoài tai lời răn dạy thiết tha của mẹ, mặc dầu chàng là con có hiếu.

Bỗng Thế Nhân nói với Mộng.Hiền, giọng run run:

- Nè em, mẹ làm sao thế này?

Mộng Hiền hỏi:

- Chắc mẹ buồn ngủ.

- Không phải. Em lại đây với anh.

Mộng Hiền thướt tha đến bên chồng. Áo ngủ của nàng không có khuy, chỉ gồm 2 vạt khép lại như kimônô Nhật Bản, nàng giữ cho nó khỏi tung ra bằng sợi dây lưng sa-tanh tím. Lối phục sức nửa hở nửa kín này làm Mộng Hiền đẹp hẳn lên. Nàng cầm trên tay cái lược vàng tây óng ánh. Tóc nàng xõa xuống bờ vai thuôn mảnh và bộ ngực no tròn. Nàng vừa xức nước hoa. Trời, nước hoa do chàng mua tặng nàng, nhân ngày sinh nhật của nàng, tiếp sau lễ thành hôn. Mùi nước hoa quý phái bắt chàng nhớ lại dĩ vãng đầy mộng.

Giọng nàng thánh thót:

- Có cái gì đâu. Em chẳng thấy gì cả.

Thế Nhân kéo vợ lại cạnh giường bà Cực:

- Có chứ. Em nhìn kỹ thì thấy. Dường như mẹ có điều gì băn khoăn. Còn hơn băn khoăn nữa là khác. Mắt mẹ ướt nhèm, em ơi!

- Mẹ khóc?

- Phải, mẹ khóc. Mẹ không phải là người mau nước mắt...

Trên gương mặt tươi như hoa của Mộng Hiền thoáng nhẹ sự lo sợ. Giây phút trọng đại sắp đến. Nàng cố nói bằng giọng điềm tĩnh:

- Em thấy rồi. Nhưng chẳng sao đâu anh. Hồi trưa mẹ đang ngồi bị con muỗi lăn tăn bay vào mắt. Em thổi cho mẹ. Khiếp, mắt mẹ đỏ quạch lên, anh ơi! Sau đó, em giỏ thuốc cho mẹ. Thuốc giỏ mắt thường làm chảy nước mắt, mẹ chỉ ngủ một giấc là khỏi.

Mộng Hiền đã bịa ra chuyện con muỗi. Chưa hết, nàng còn nói thêm:

- Dẫu mẹ khóc cũng chẳng sao. Trước kia mẹ quá cương quyết, không khi nào khóc nên sự đau khổ chồng chất chìm lắng vào trong, lâu ngày sinh bệnh tâm não. Nhờ thuốc men chữa trị, mẹ dễ xúc cảm hơn. Thỉnh thoảng khóc được đôi chút rất lốt, anh ơi. Em cũng vậy, những khi giận anh, xả được nước mắt thì nguôi liền. Anh phải làm đàn bà như em mới biết nổi. Phương chi mẹ chúng mình mắc nhiều phế tật, thỉnh thoảng mình cũng phải để mẹ tủi thân một chút chứ!

Nàng vỗ nhẹ vai mẹ chồng, biểu lộ sự âu yếm:

- Phải không, thưa mẹ?

Mộng Hiền có lối giải thích rành rẽ và hùng hồn, Thế Nhân không thể không đồng ý. Chàng phản đối lấy lệ:

- Ừ, em nói đúng... nhưng tại sao chỉ đêm nay mẹ mới khóc?

Mộng Hiền đáp ngay:

- Vì lẽ giản dị chỉ đêm nay mẹ mới cảm thấy tủi thân... Anh nhìn ra ngoài trời хеm, em còn trẻ, em nghe tiếng gió thổi xào xạc qua rặng cây đen sì trong vườn cõi lòng cũng xao xuyến, tưởng như những chiếc lá vàng rụng là một phần đời của mình, huống hồ mẹ đã đến tuổi gần đất xa trời.

- Mẹ tủi thân, mẹ buồn cảnh đơn chiếc, mẹ khóc cũng được đi... đằng này mẹ cứ nhìn anh, nhìn mãi, nhìn hoài, nhìn không chớp từ lúc anh về đến giờ… Cặp mắt là tiếng nói của mẹ, mẹ chúng mình chỉ còn nói được bằng mắt. Anh có ấn tượng rõ rệt là mẹ muốn nói một điều gì gay cấn với anh... Em vào phòng trước đợi anh, anh ngồi chơi một lát với mẹ, rồi...

- Để em ngồi chơi với mẹ. Anh còn phải đánh răng, xúc miệng...

Bà Cực vẫn ngó con trai trân trân. Thế Nhân giứt không ra. Chàng không muốn đi. Mộng Hiền tỏ vẻ giận hờn:

- Tùy anh.

Thế Nhân hoảng hốt nắm bàn tay thon trắng của vợ. Chàng đành quay mặt. Tuy vậy, chàng chỉ rửa ráy qua loa. Từ phòng tắm chàng hỏi vọng ra:

- Mẹ còn nhìn chằm chằm như hồi nãy nữa không?

Mộng Hiền suýt một tiếng khẽ:

- Nho nhỏ một chút. Em gãi ngứa cho mẹ, mẹ ngủ được rồi. Anh khỏi cần ra chào mẹ.

Hai mắt người mẹ vẫn mở chong chong. Mở to. Không chớp. Tròng đen tuôn bốc sự căm phẫn. Nhưng Thế Nhân không thể nhìn thấy vì Mộng Hiền đã nhanh tay tắt đèn. Ngọn đèn nê-ông lớn trên trần đưọc tắt từ nãy. Còn lại cây đèn đêm độc nhất ở đầu giường chiếu sáng khuôn mặt hốc hác sầu thảm của người mẹ tàn phế thì nàng dâu hung bạo vừa tắt nốt. Căn phòng chìm trong bóng tối. Ánh sáng từ phòng tắm chỉ ra được đến nửa phòng ngủ thì dừng lại.

Bà Cực bỗng nhắm mắt. Bà cầu nguyện cho con trai bà cưỡng lời vợ, ở lại với bà. Ở lại đêm nay. Vì đêm nay là đêm cuối cùng của con trai bà. Đêm nay nó chết. Bà sẽ không còn gặp lại nó nữa. Sáng mai. Ngày mốt. Tuần tới. Tháng sau. Năm sau. Suốt đời. Từ nay đến ngày bà thở hơi cuối cùng, bà sẽ không còn gặp lại Thế Nhân trên cõi sống nữa.

Bà Cực biết có rất ít hy vọng cứu được con trai. Bà trông chờ phép thiêng. Nhưng phép thiêng từ đâu đến? Con ơi, con ơi, Thế Nhân thân yêu của mẹ ơi, mẹ không cứu được сon thì ít ra mẹ cũng được quyền cầu nguyện cho con ở lại một lát bên mẹ, ở lại để mẹ con mình vĩnh biệt...

Bà cất tiếng la «ai cứu tôi với». Tiếng la thất thanh xé toang nhĩ tai của bà, mà chỉ một mình bà nghe được. Nó đã bị chặn bít từ đáy họng. Nó không thể phát thành tiếng.

Hết rồi... hết rồi... Thế Nhân vắt cái khăn lông trên vai, chậm chạp về phòng, Mộng Hiền ôm cứng ngang lưng. Hai người trò truyện nho nhỏ. Mộng Hiền sợ Thê Nhân dùng dằng nên bỏ áo ngủ cho da thịt nàng gần gũi với da thịt của chồng. Cánh cửa ăn thông với phòng tắm đã được khép lại song bà Cực vẫn nghe được những âm thanh do hai người gây ra. Tiếp đến tiếng cửa mở. Nhữug đêm gió mát Thế Nhân thích ngủ với cửa sổ mở toang. Chàng không ưa máy điều hòa khí hậu, Đêm nay trời hơi nóng, bà Cực hy vọng Thế Nhân dùng máy lạnh. Vì máy lạnh sẽ lọc hơi độc của bình gaz ác ôn.

Nhưng cửa sổ đã mở. Mộng Hiền đã thắng, ít ra là thắng keo đầu... Bà Cực còn nghe được cả tiếng cụp của trái bấm. Trái bấm này tòng ten ở đầu giường, đụng nhẹ là ngọn đèn đêm tắt phụt.

Hết rồi... hết rồi... đứa con trai thân yêu của mình đã bị con hồ ly tinh dụ dỗ lên giường. Nó giả vờ yêu con trai mình. Yêu thật cuồng nhiệt. Yêu thật say sưa. Chẳng qua đó là bữa cơm rượu thịnh soạn được đao phủ thủ mang đến cho tử tội trước giờ lên đoạn đầu đài. Trời ơi, con mình khờ quá, con mình ngu quá, nó chẳng hay biết gì hết.

Mình biết tính sao đây? Bồ hôi lạnh chảy lã chã trên mặt, trên cổ bà Cực. Im lặng. Một sự im lặng kinh hoàng vây bọc bà. Bà có cảm tưởng những con côn trùng mọi đêm than van trên cành cây ngoài vườn, trên trần phòng, ở góc tủ đều rủ nhau câm bặt. Côn trùng đều đồng một lòng với bà. Tiếc là chúng không thể cứu bà...

Bà Cực mang bệnh ít ngủ từ nhiều năm nay. Có đêm thiếu thuốc, bà chong mắt luôn đến sáng. Dầu uống thuốc an thần, bà cũng chỉ ngủ được những giấc ngắn. Và những đêm thức trắng hoặc ngủ khó bà thấy sao dài thế, dài như không bao giờ chấm dứt. Từng giây, từng phút trôi qua từ từ, nặng nề, lắm lúc đồng hồ như nghỉ khỏe, không chịu tích-tắc, tích-tắc nữa.

Đêm nay lại khác hẳn. Thời khắc lao đi vun-vút. Mới đó đã vãn hát cải lương, tiếng giầy guốc trai gái chơi khuya về kéo lệt sệt, lộp cộp trên vỉa hè tráng xi-măng. Mới đó xe tuần cảnh đã rừ rừ chạy qua. Con gà trống già của biệt thự kế bên cất tiếng gáy. Tiếng gáy không còn trong trẻo, oai phong nữa. Song nó luôn luôn gáy đúng giờ.

4 giờ sáng. Như để xác nhận, tiếp theo tiếng gáy của con gà trống già quen thuộc là boong, boong, boong, boong, 4 tiếng boong liền nhịp của chiếc đồng hồ quả lắc Seiko treo ở chân cầu thang.

Tiếng boong thứ tư vừa dứt thì bà Cực nghe sột soạt. Rồi tiếng cửa đóng, Chết rồi... cửa sổ phòng bên bị đóng. Một cánh. Hai cánh. Ba cánh. Bốn cánh. Bốn cánh cửa sổ gắn gương trong suốt lần lượt bị đóng kín. Bà Cực không thể nhìn thấy nhưng trong trí não bà đã nhìn thấy Mộng Hiền....

Và Mộng Hiền xuất hiện. Tha thướt, lùng thùng trong bộ đồ ngủ rộng mầu hoa cà quét đất dài lê thê. Mộng Hiền tạt qua tầm mắt bà Cực, không dừng lại, đến trước cửa sổ cúi xuống. Hai cánh cửa sổ trong phòng bà Cực cũng bị đóng lại lần lượt. Chu đáo hơn, Mộng Hiềa còn lấy nỉ mỏng cuộn tròn trám bít các khe cửa.

Mộng Hiền mở bình gaz trong phòng tắm. Mở gaz ra đốt nó còn hôi sặc sụa, huống hồ không đốt. Mùi gaz giết người lặng lẽ theo nàng vào phòng bà mẹ chồng tàn tật. Nàng chỉ ở lại trong phòng độ một phút. Sau đó, nàng thoăn thoắt trở về phòng Thế Nhân. Lại sột soạt và lục cục. Phải rồi, Mộng Hiền đang lấy mặt nạ phòng hơi độc...

Hơi độc mỗi lúc một gia tăng. Hồi nãy, tiếng gaz xì xì vang dội trong tai bà Cực. Giờ đây tiếng xi xì chìm hẳn. Bà Cực bắt đầu choáng váng. Thái dương bà đau nhói. Cơn đau từ ngoài đâm vào rồi từ trong phá ra, bà Cực có cảm giác một bó kim nhọn đang thọc đâm ngang dọc trong sọ. Sau đó là những tiếng kêu thật lớn. Thật lớn, song bà không phân biệt được là tiếng gì. Tiếng kêu lanh tanh như binh khí chạm nhau. Tiếng kêu lạch xạch, rầm rầm như những toa tầu chở nặng nghiến trên đường sắt.

Tuy vậy, bà Cực còn nghe rõ tiếng ho khúc khắc từ phòng bên vọng lại. Tiếng ho của con trai bà. Thế Nhân đang ngủ thì bị tiềm thức lôi dậy. Dậy mà không tỉnh. Chỉ húng hắng được mấy tiếng rồi ngưng vì hơi độc thâm nhập tạng phủ.

Đối với Thế Nhân, hơi độc tác động nhanh hơn vì chàng nằm gần cửa phòng tắm, phòng chàng lại bị đóng kín từ trước khi mở gaz.

Mộng Hiền rảo bước tới. Nàng mặc áo voan mềm mại, bước đi của nàng cũng rất mềm mại. Dưới cặp mắt lạc thần của bà Cực, bóng dáng mềm mại này trở thành một khối vô tri nặng chĩu. Khi đến gần bà, khối vô tri nặng chĩu bỗng nhẹ tâng như được kết bằng khói,

Hết rồi... hết rồi... âm thanh lanh tanh, lạch xạch, rầm rầm không còn lanh lanh, lạch xạch, rầm rầm nữa. Thay vào đó là sấm chớp. Sấm nổ đùng đùng, Chớp giựt loang loáng. Những cảnh sáng tối, tối sáng liên tiếp diễu qua óc bà Cực. Nền nhà gạch hoa láng bóng đột nhiên nghiêng hẳn một phía. Giường bà đang nằm được giốc ngược, đầu xuống chân, chân lên đầu. Sàn phòng lật úp lên trên, trần nhà lăn lông lốc xuống dưới. Tất cả là một sự lộn xộn chưa từng thấy.

Nạn nhân đang lơ lửng trong cơn mê tỉnh nửa vời thì có ai tát vào má, rồi nhấc đầu kê lên gối cao. Có tiếng nói xa xăm:

- Trời ơi, mới hít một chút mà cũng hết xíu- quách rồi ư, bà già?

Một cái gì méo mó được chụp vào mặt bà Cực. Hết rồi... hết rồi... bà nghĩ vậy. Bà đinh ninh giây phút lâm chnng đã tới. Té ra buồng phổi của bà không còn bị nhồi tọng, dồn ép như trước nữa. Té ra bà được thở dưỡng khí thanh khiết, an lành...

Sấm chớp ngưng hoành hành, mọi tiếng động kỳ quái đua nhau nhòa nhạt. Bà Cực từ từ ra khỏi cơn mơ hơi độc. Bà sực nhớ đến Thế Nhân, bà muốn kêu lớn «con ơi, con ơi».

Qua lằn kiếng mica che mắt, bà Cực nhìn thấy lùm sáng mờ mờ. Lùm sáng báo hiệu rạng đông thì phải. Đúng... đó là lùm sáng rạng đông. Bà Cực nhìn thấy con dâu Mộng Hiền.

Mộng Hiền dựa lưg vào tường, miệng há hốc, cử chỉ mệt mỏi. Nàng cầm trong tay cái khăn ướt. Nàng ép khăn lên miệng với mục đích ngăn chặn những phân tử hơi độc còn tích lũy trong phòng sau khi nàng gỡ mặt nạ. Bước chân nàng hơi lảo đảo song nàng còn vững lắm. Nàng rút những sợi dây nỉ nhét dưới cửa ra, đút vào cái túi ni-lông mang theo, đoạn mở hé một cánh cửa sổ. Nàng lại giường bà Cực, nhấc đầu bà lên, lấy gối chèn chung quanh cho nạn nhân khỏi té, đoạn cởi mặt nạ cho bà.

Đầu óc bà Cực quay cuồng dữ dội tuy phần lớn hơi độc đã tháo rút ra vườn. Mộng Hiền ghé sát tai bà, nhấn mạnh từng tiếng:

- Ráng nín thở một lát nữa, bà cụ ơi. Bà cụ không nghe thì đừng trách.

Đừng trách nghĩa là thế nào? Bà Cực sống lay lứt là vì Thế Nhân, vì con. Con chết, mẹ còn thiết sống làm gì nữa. Bởi vậy bà không nín thở. Bà hít vào một cách tham lam. Bà thèm hơi độc như cách đây nửa phút bà thèm oxigen cải tử hoàn sinh. Nhiều năm trước, bà được đưa vào phòng mổ. Y tá dậy bà cách hít thuốc mê. Hồi ấy bà mê mấy giờ đồng hồ rồi tỉnh. Đêm nay, bà quyết mê luôn, không tỉnh nữa.

Chuỗi âm thanh lanh tanh, lạch xạch, rì rầm lại phát nổ trong óc bà Cực kèm theo sấm chớp ghê rợn.

Bà Cực đạt được ý nguyện.

V

Nhưng chỉ đạt được một nửa.

Bà Cực không mê được lâu: linh hồn bà lởn vởn trong phòng giây lâu rồi hồi nhập tấm thân còm bất động. Bà bỗng khát nước khác thường. Khát nước hơn cả lữ hành lạc đường trên sa mạc mênh mông cháy bỏng giữa trưa hè. Cánh mũi bà phập phồng trước những đợt sóng dưỡng khí rồn rập. Bà mở mắt. Bà không nhìn thấy gì hết. Bà đang nằm trong cái mùng lớn. Không phải loại mùng bằng tuyn có lỗ ngăn muỗi và thoáng khí thông dụng, mà là mùng bằng vải láng như sa-tanh ni lông.

Bà nghe tiếng người nói. Rất gần. Rất êm. Ánh sáng xanh mát luồn theo tiếng người vào mùng. Bà biết bà chưa được chết. Bà còn phải sống.

Có tiếng người reo:

- A, bệnh nhân tỉnh rồi. Bà cụ tỉnh rồi. Mình sắp được quyền nghỉ xả hơi một lát.

Tiếng một người khác:

- Nghỉ xả hơi chưa đủ. Riêng anh, anh đáng được gắn mề-đay nữa. Khi chở đến, ai cũng đinh ninh bà cụ vô phương cứu chữa. Ngần ấy tuổi đầu chỉ ngửi sơ vài hơi là chết ngạt, huống hồ...

- Bệnh nhân đã già lại yếu và bại liệt, hơi gaz nhập phổi mà còn sống nhăn kể cũng lạ...

- Sống chết có số mạng, anh ơi.

Bà Cực lờm lợm ở cuống họng, cửa mùng được khoát rộng và vén lên. Những người mặc áo choàng trắng vây quanh giường bà. Bà Cực hự một tiếng lớn. Người đàn ông đeo kiếng cận thị, ngực thêu chữ «Bác sĩ» bằng chỉ đỏ mỉm cười, khoan khoái:

- Tốt. Chở bà cụ về phòng. Tôi khám lại lần nữa, nếu không có gì khả nghi thì có thể xuất viện được.

Một tiếng hỏi:

- Hai người kia ra sao hả anh?

- Người vợ may mắn không sao. Ông chồng thì đành chịu. Chết từ hồi khuya.

Hết rồi... hết rồi… tia hy vọng mỏng manh bà Cực cố bám lấy đã tan biến. Bà Cực khép mi mắt để e ấp sự đau đớn. Bà được đặt trên băng-ca. Điều dưỡng viên sửa soạn khiêng bà ra ngoài thì có tiếng kêu khóc thảm thiết. Tiếng kêu khóc của Mộng Hiền.

Nàng nắm vạt áo bờ-lu của viên y sĩ trưởng, tiếng kêu khóc của nàng làm mọi người mủi lòng:

- Trăm lạy bác sĩ, ngàn lạy bác sĩ. Bác sĩ chích thêm thuốc cho chồng tôi. Bác sĩ bơm thêm dưỡng khí cho chồng tôi. Mặt chồng tôi còn tươi mà, bác sĩ, anh ấy còn sống, anh ấy chưa chết bác sĩ ơi!

Mộng Hiền lăn lộn rũ rượi trên đất. Người ta phải đỡ nàng dậy. Người ta phải dỗ dành an ủi nàng. Có người chép miệng thương sót:

- Tội nghiệp, còn trẻ như thế mà đã góa chồng...

Mấy ngày sau, Mộng Hiền đã thành người sương phụ khả kính. Nàng mặc đồ tang theo tây-phương, đen tuyền, áo đen, quần đen, khăn den, kiếng mát đen, giầy đen, sắc cầm tay đen. Mặt nàng mệt mỏi, hốc hác, chứng tỏ nàng từng thức đêm khóc chồng.

Y tá dẫn nàng vào phòng bệnh giành cho bà Cực. Bà đang nằm ngửa trên giường, mắt đăm đăm rõi theo cái chấm vô hình trong khoảng không vô tận thì nàng dâu giết chồng trịnh trọng bước vào.

Người y tả nói với bà Cực, giọng vui vẻ:

- Thưa cụ, cụ sắp sửa được về nhà rồi đấy. Bà Mộng Hiền, con dâu của cụ đến đón. Chúng cháu xin chia vui với cụ.

Phản ứng tức thời của bà Cực là hai cái chớp mắt rành rẽ, dứt khoát. Nghĩa là bả không chịu về. Khốn nỗi, mật hiệu liên lạc này không được ai lưu ý. Thế Nhân chết, mang theo tiếng không, tiếng có bằng chớp mắt xuống luôn dưới mồ.

Người y tá hỏi Mộng Hiền:

- Chúng tôi bế cụ ra xe?

Mộng Hiền lắc đầu:

- Tỏi xin cám ơn. Có người nhà chờ sẵn bên dưới. Chỉ dám phiền quý nhân viên bệnh viện đưa cụ tôi ra thang máy là đủ.

Giọng nói của Mộng Hiền thật ngọt ngào, thật lễ độ, người y tá có cảm tình ngay. Mộng Hiền cười thân với Bà Cực. Bà đáp lại bằng sự im lặng lạnh giá. Sau đó, bà báo tin cho người y tá bằng một loạt chớp mắt đôi. Không, không. Nhiều lần không.

Bà vẫn phải ngồi xe lăn cho Mộng Hiền đẩy ra hành lang. Xuống đến tầng dưới bà thấy một gã đàn ông vạm vỡ đứng hút thuốc lá bên xe hơi. Chiếc xe hơi do con trai bà mua cho Mộng Hiền. Gã đàn ông không cần xưng tên họ, bà Cực đã biết rõ lý lịch. Hắn là Quang Vinh.

Đồng lõa sát nhân với Mộng Hiền.

Vóc dáng và vẻ mặt của Quang Vinh thích hợp với tâm tính của Mộng Hiền. Loại đàn ông bô trai mà ăn bám đàn bà và cung ứng cho những con đàn bà dâm dật quá độ như Mộng Hiền những đòi hỏi sung mãn nhất.

Trước sự hiện diện soi mói của người nữ điều dưỡng, Quang Vinh chắp tay chào bà Cực:

- Cháu đây, thưa bác. Cháu đến để rước bác về. Tài-xế nghỉ nên cháu phải lái xe.

Người y tá phụ Quang Vinh một tay khiêng bệnh nhân lên xe. Băng trước hơi chật nên bà Cực được dựng ngồi phía sau. Người y tá vừa quay gót, Quang Vinh đã cười ré:

- Thế nào, mình đóng kịch có lột hết tinh thần nghệ thuật không cưng?

Mộng Hiền không cười, mặt nàng hơi cau. Nàng chống nạnh, giọng gay gắt:

- Lột hết. Không những lột hết tinh thần vai trò, anh còn mưu toan lột hết áo xống của người ta nữa...

- Ơ kìa, cưng làm gì vậy?

- Chẳng làm gì. Chỉ cảnh cáo anh thôi. Lần sau, anh còn khoái nhìn một cách đói khát như vậy tôi sẽ xé xác anh ra.

- Anh nhìn ai đâù?

- Lại chối. Cái miệng điếm đàng ấy chỉ chối xoen xoét. Anh kẻng trai, con y tá mát da mát thịt vừa rồi có vẻ chịu anh, nó bèn quên gài cái khuy trên ngực, tôi đứng chềnh ềnh một bên mà anh không sợ, anh cứ nhìn ngắm hau háu, giá không có tôi anh còn hỗn đến đâu.

- Vô tình đó, cưng ơi!

- Tính anh vốn hoang đàng, tôi chẳng lạ gì. Tôi yêu anh nên phải cắn răng chịu đựng. Nhưng anh coi chừng, tiền bạc tôi nắm hết, anh không chịu bỏ cái thói hoa nguyệt sàm sỡ thì đừng hòng...

- Mang tiền ra dọa thì anh sợ rồi. Thôi, anh van em, họ đang ngó chúng mình chằm chằm, có thể họ nghe được...

- Rõ thần hồn nát thần tính, họ đứng xa mình hàng chục mét, ho nghe sao đặng.

Quang Vinh ngồi băng sau, ôm gọn bà Cực trong vòng tay. Mộng Hiền rú ga, chiếc xe phóng băng băng ra đường lớn. Mộng Hiền quay mặt lại:

- Châm em điếu thuốc.

Quang Vinh giẫy nẩy:

- Thuốc có cần sa, không nên hút trong xe. Mùi nó lẩn quẩn cả ngày mới tản. Vả lại... người ta có thể trông thấy dọc đường.

Mộng Hiền nhún vai:

- Sàigòn gần ba triệu dân, xe cộ hàng trăm ngàn chiếc, thiên hạ còn bận làm ăn, cơm áo, ai thèm để ý đến mình. Châm thuốc ngay cho em...

- Còn bà cụ nữa...

- Trời ơi, anh cũng biết liêm sĩ nữa ư? Để bà cụ nghe, có sao đâu? Anh bầy mưu cho tôi giết con trai của bà anh còn không sợ, nữa là...

- Ngậm miệng lại em...

- Không. Em không ngậm miệng. Em lại còn mở miệng ra cho anh biết tay.

Mộng Hiền đậu xe dưới một cây đa lớn. Nàng cong môi, mắt long lanh:

- Anh hôn em đi. Hôn cho bà cụ chứng kiến.

Cặp gian phu dâm phụ ôm nhau hôn mùi mẫn. Bà Cực muốn ngoảnh đi chỗ khác cũng không được. Bà chỉ còn cách nhắm mắt lại. Mộng Hiền nhả người yêu ra rồi nói với mẹ chồng:

- Bọn tôi sẽ không làm gì bà đâu, bà đừng ngại. Vì đám đầy tớ trong nhà không phục tòng tôi, tôi đã đuổi hết. Kể cả tài-xế và hai chú y tá quen. Tôi không thù ghét họ, chẳng qua tôi muốn tất cả được đổi mới. Tôi đã liên lạc với hãng đưa người ở gần nhà, họ hứa nội ngày nay có một y-tá lành nghề, săn sóc cho bà. Lâu nay tôi không có dịp gần gũi với bà. Bà không ưa tôi, thành thật mà nói, tôi cũng không ưa bà. Nhưng tôi sẽ không cho bà chết. Bà phải sống cạnh tôi. Bà nghe rõ chưa?

Mộng Hiền lái xe vào tòa biệt thự rộng mênh mông của chồng. Hàng xóm và gia nhân đã tề tựu đông đủ. Mộng Hiền lấy mù-soa chấm mắt. Bước đi của nàng loạng choạng như muốn ngã. Bộ mặt của nàng thật thiểu não. Nàng khẽ nghiêng đầu chào mọi người. Rồi chậm chạp lên lầu.

Đến phòng, nàng giựt phăng cái khăn tang lòng thòng vứt xuống đất, dẫm chân lên. Quang Vinh lon ton cúi nhặt, nàng hích đầu gối vào mặt hắn:

- Chuồn đi, còn khề khà gì nữa?

Quang Vinh đáp:

- Chúng mình là anh em thúc bá, anh ở lại có sao đâu.

- Anh em thúc bá cũng khả nghi. Hôm nay, chịu khó về đi. Vài hôm nữa sẽ tính. Khi cần, anh phôn cho em. Lát nữa, nếu em nhớ em sẽ đến tìm anh.

- Chừng nào chúng mình sẽ...

- Lấy nhau hả? Hừ... chồng em còn sống sờ sờ chúng mình đã ăn ở với nhau thì anh còn thắc mắc nỗi gì? Đợi em lãnh xong tiền bảo hiểm nhân thọ. Hai ba tháng là xong.

- Anh hôn em nhé.

- Can anh. Bọn đầy tớ nhìn thấy thì bỏ mẹ. O-voa anh.

Quang Vinh nghênh ngang xuống vườn. Ngồi trong xe lăn, bà Cực không ngớt theo dõi Mộng Hiền bằng cặp mắt. Mộng Hiền phát bẳn:

- Bà nhìn tôi?

Luồng nhỡn tuyến của bà mẹ mất con gia tăng sức nóng căm hờn. Mộng Hiền chột dạ:

- Bà nghĩ cách báo thù? Bà muốn tố cáo hai đứa tôi? A, cái đó là việc riêng của bà, cái đó tùy bà, tôi thách bà đấy. Bà mét tôi với công an và tòa án đi. Bà yêu cầu người ta kết án tử hình hai đứa tôi đi. Còn lâu… thưa bà... cựu mẹ chồng yêu quí. Bà nghĩ gì, chuẩn bị gì thì.. mặc xác bà. Điều tôi mong muốn là bà tiếp tục thở không khí, tiếp tục uống thuốc và tiếp tục đớp cơm mỗi ngày. Và đặc biệt là tốp giùm cái lối nhìn thù nghịch.

Mộng Hiền lớn giọng:

- Tốp đi, tốp giùm đi. Kbông ai chịu nổi.

Bà Cực vẫn nhìn Mộng Hiền bằng cái nhìn không chớp. Cái nhìn của người không biết sợ. Cái nhìn của kẻ gan lì. Cái nhìn biểu hiện sự quyết tâm phục thù. Mộng Hiền chưa dám giết bà. Thì bà quyết tâm thách đố lại. Chúng nổi xung, chúng hạ sát bà, bà càng nhẹ nợ.

Nhưng Mộng Hiền lại e sợ. Nàng cúi gằm, rảo bước ra khỏi phòng.

VI

Cuộc chiến tranh cân não giữa hai người đàn bà mỗi ngày một thêm ác liệt. Hễ Mộng Hiền chường mặt ra là bà Cực nhìn chằm chằm không chớp, nhìn đến khi nào nàng phải tháo chạy.

Trong thời gian ấy Quang Vinh ghé nhà luôn luôn. Thoạt tiên, hai ba ngày một lần. Đến thăm một lát rồi kiếu từ. Tiếng là đến thăm và an ủi bà Cực. Kỳ thật, hắn không buồn ngó ngàng đến bà. Hắn tạt qua phòng bà. Mộng Hiền ngả vào cánh tay rắn chắc của hắn để rồi cả hai tình tự với nhau trên cái giường đầy kỷ niệm dọ bà Cực mua, cái giường đôi nệm dầy, trải khăn xinh xẻo màu hường.

Dần dà Quang Vinh ở lại lâu. Từ sáng đến trưa. Hoặc liền tù tì đến xẩm tối. Rồi hắn ghé đêm, khi gia nhân dọn dẹp xong xuôi và đi ngủ hết. Thời kỳ ghé đêm này kéo dài gần hai tháng. Sau đó, Quang Vinh xách đồ đoàn tới, ở chung nhà, chung phòng, và chung giường với cô vợ góa. Mộng Hiền không thể chờ đến giỗ đầu, chứ đừng nói là chờ đến đoạn tang nữa. Nhưng hai người chỉ sống tình vợ chồng lén lút. Không dám làm lễ cưới. Không dám báo tin cho mọi người. Vì như vậy sẽ không được hưởng sản nghiệp do Thế Nhân để lại.

Quang Vinh đóng đô thường trực trong nhà thì bà Cực cũng bắt đầu bị bỏ bê. Thuốc men bữa đực, bữa cái, về ăn uống thì khoán trắng cho một u già lãng tai, chậm chạp, vụng về và không thạo việc nên hầu như bà Cực không có chút gì bổ dưỡng vào cơ thể. Kết quả là bà Cực mắc bệnh cúm, phải mời bác sĩ. Suýt nữa bà đáp tàu suốt theo con trai.

Sau trận đau bất thần của bà, Mộng Hiền và Quang Vinh hoảng hồn. Mộng Hiền thúc giục hãng đưa người ở cùng đường giới thiệu một y tá tán tâm và giỏi dắn để thay cho những người đã đến làm và bị từ khước. Sau một tuần lễ tìm kiếm Mộng Hiền thuê được một y tá đứng tuổi. Trạc 45, 50 gì đó. Tên là Phèo, bác Phèo.

Cái tên Phèo của bác có một lai lịch khá ly kv. Số là khi bác oe oe chào đời, ông thân của bác đang nhậu rượu đế với lòng heo. Trước mặt ông thân có đĩa phèo to tổ bố. Ông thân bèn ghi tên Phèo vào giấy khai sinh tuy họ hàng phản đối, sợ tiếng phèo của lòng heo trùng nghĩa với tiếng phèo nghĩa là chết.

Kiêng cữ vô ích vì bác Phèo lớn nhơ thổi và khỏe như vâm, chẳng hề đau yếu. Bác có khiếu y tá, suốt hai chục năm làm nghề săn sóc bệnh nhân, bác được tín nhiệm và quý mến. Bác đến nhận việc và được Mộng Hiền mướn liền. Bà Cực cũng có cảm tình sâu đậm với bác.

Thân thể bà gầy hơn khi con trai bà còn sống. Bề ngoài, bà có vẻ yếu hơn. Nhưng trong trí não bà cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết. Còn khỏe hơn cả những ngày chưa bị tàn phế...

Bà vừa khám phá ra lẽ sống. Lẽ sống này là sự trả thù. Tia phục hận lóe sáng trong óc đã bùng lớn thành ngọn lửa, và ngọn lửa gia tăng sức nóng. Bà không chán đời nữa. Bà cố bám víu sự sống. Bà cầu trời khấn Phật cho được sống đến khi nào lôi được cặp gian phu dâm phụ ra trước vành móng ngựa.

Một cách gián tiếp họ đã giúp bà thực hiện ý nguyện. Khi chồng còn sống, Mộng Hiền thèm khát sự đổi mới, đến khi được tự do nàng đâm chán. Có lẽ Quang Vinh cũng chóng chán như nàng. Hắn bỏ đi chơi luôn, nhiều đêm đến 2, 3 giờ mới chịu về nhà, rượu say mèm. Mộng Hiền cũng xách xe đến vũ trường, nhảy với những người đàn ông lạ.

Sự xung đột xảy ra, tòa nhà đã rộng, ban đêm càng thấy rộng hơn. Bà Cực được giao phó cho bác Phèo săn sóc, Mộng Hiền chẳng buồn ngó ngàng tới, bác Phèo chỉ gặp nàng để xin tiền mua thuốc men và đồ ăn uống, còn Quang Vinh thì đi biệt.

Bác Phèo hầu hạ rất tận tụy, cả hai người nam y tá ngày trước cộng lại cũng chưa bằng một nửa của bác. Lương bác lại hạ, bác không có thói tò mò, việc mình mình làm, không soi mói kẻ khác, nên Mộng Hiền tin cậy đặc biệt.

Mộng Hiền không thể hiểu rằng tất cả những gì bác Phèo làm chỉ là vở kịch được sắp sẵn lớp lang. Thật ra bác tò mò hơn cả những kẻ tò mò nào khác.

Mộl bữa Mộng Hiền và Quang Vinh vắng nhà, bác Phèo đẩy bà Cực ra bao lơn hóng nắng, rồi đột ngột hỏi:

- Cụ ghét bà con dâu?

Bà Cực nhìn bác Phèo, mắt chớp một cái. Bác bèn đặt lại câu hỏi dưới một thể khác:

- Cụ bà thương con dâu?

Hai cái chớp mắt.

Bác Phèo có bộ mặt hiền hậu đến độ cù-lần, vậy mà lâm sự lại khôn ngoan và thông minh đáo để. Bác chỉ mất một phút đồng hồ là phăng ra mật hiệu bằng chớp mắt của bà Cực.

Bác nói:

- Tôi đến đây theo lệnh của thượng cấp. Tôi không phải là y tá. Tôi là nhân viên điều tra của Công an.

Bác móc bót-phơi, chìa trước mặt bà Cực tấm cạt in quốc kỳ sọc đỏ vàng, và dán hình bác đóng dấu nổi trang trọng. Té ra bác là đại úy. Tên thật của bác cũng không phải là Phèo.

Bác nói:

- Trước khi đi sâu vào chi tiết và tìm ra phương pháp liên lạc giữa cụ và tôi cụ thể hơn, tôi cần cụ xác nhận điều này: theo ý cụ, ông Thế Nhân thiệt mạng do tai nạn ngẫu nhiên hay bị giết? Nếu là tai nạn thì chớp mắt một cái, bị giết thì hai cái.

Hai cái chớp mắt.

- Yêu cầu cụ chớp lại lần nữa.

Vẫn hai cái chớp mắt.

- Cụ nghi ngờ bà Mộng Hiền?

Một cái chớp mắt

- Được. Nghĩa là cụ nghi ngờ bà Mộng Hiền dúng tay vào vụ giết chồng. Ngay sau khi có vụ này, Sở Công an đã tìm thấy nhiều nghi vấn nhưng giả vờ bỏ qua để có thời giờ mở cuộc điều tra cặn kẽ tại chỗ. Theo cung từ của bà Mộng Hiền với Công an thì bà đang ngủ bỗng choàng tỉnh vì mùi gaz. Bà chỉ tỉnh phần nào nên quên nghĩ đến ông Thế Nhân nằm bên, bà loạng choạng ra khỏi phòng, mắt nhắm mắt mở, men theo chân tường sang bên kia hành lang, nơi đặt máy điện thoại. Cửa phòng này cũng đóng kín, bà không có chìa khóa, phải đập vỡ ô kiếng, luồn tay vào trong mở trốt, đoạn lết đến bàn điện thoại. Bà chỉ còn đủ sức nhấc ống nói, quay số 17, nói được tiếng ngắn «cứu...» rồi lăn xuống đất, mê man, dây điện thoại buông tòng teng.

Phòng trực của Sở Cứu hỏa được gắn dụng cụ ghi âm nên chúng tôi đã gỡ cuộn băng hôm ấy về nghiên cứu và khám phá ra sự trục trặc. Giọng nói cấp cứu của bà Mộng Hiền khó thể là giọng nói của người đã ngửi quá nhiều hơi đốt, sắp bị ngất xỉu. Đây là giọng nói của người còn tỉnh, và còn khỏe.

Trục trặc thứ hai là ô kiếng của cửa phòng có điện thoại. Nó thuộc loại kiếng mờ, khá dầy, nếu quả thật bà Mộng Hiền sắp bị ngất xỉu thì bà không đập vỡ nổi. Trừ phi bà là võ sĩ vô địch karatế. Theo chỗ chúng tôi biết, bà Hiền chưa biết võ, chứ đừng nói là giỏi võ. Sự kiện này cho thấy bà Mộng Hiền khai man.

Tại sao bà ta khai man?

Một chi tiết khác đã thúc đẩy chúng tôi coi bà Mộng Hiền là chủ mưu hoặc đồng lõa trong vụ ám sát: đêm ấy bà ta dận giày ngủ bằng sa-tanh, đế nỉ, bà ta nói chỉ sang phòng đặt điện thoại, không hề xuống nhà, vậy mà đế giầy lại bám bụi xi-măng khô. Trước đó ba ngày, người ta chở xi-măng vào nhà để thợ xây lại một mảng tường bị xạt, một bao lũng lỗ xi-măng chảy ra ngoài, công nhân đã quét dọn sạch sẽ, song một số bụi nhỏ li-ti vẫn còn sót lại. Nhìn bằng mắt thường không thấy nhưng phòng thí nghiệm Công an có kiếng hiển-vi điện tử. Do đó, chúng tôi kết luận là trước khi kêu điện thoại bà Mộng Hiền đã xuống nhà dưới, ra hành lang.

Xuống nhà dưới, ra hành lang để làm gì? Tôi muốn hỏi cụ. Cụ biết không?

Bằng chớp mắt, bà Cực trả lời «không» một cách tuyệt vọng. Bác Phèo ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Thật kẹt nếu cụ chỉ có thể trả lời bằng «không» hay «có». Vì chúng tôi chỉ mới nghi ngờ chứ không nắm được bằng cớ. Phải thu lượm được đầy đủ bằng chứng, và là bằng chứng cụ thể mới có thể truy tố được bà Mộng Hiền. Nghi ngờ không thôi, chưa đủ. Chúng tôi không thể cật vấn bà ta về việc gót giầy dính xi-măng, và ô kiếng dầy. Vì bà ta sẽ đáp là hơi độc làm bà lãng trí. Các nhà khoa học sẽ sẵn sàng chứng nhận rằng nạn nhân của hơi gaz thường có lời khai tiền hậu bất nhất, do trí nhớ bị hỗn loạn. Và một luật sư có kinh nghiệm trong nghề có thể biện hộ cho bà ta trắng án như chơi.

Chúng tôi biết bà ta có tội. Kẻ có tội thì phải đền tội. Muốn kết tội phải trưng ra trước tòa bằng cớ cụ thể về các nghi vấn sau đây: một, tại sao bà Mộng Hiền giết chồng; hai, tự ý giết hay có đồng lõa; ba, giết như thế nào; tư, tại sao bà ta xuống nhà; và năm, nếu có dụng cụ được dùng vào việc giết chồng thì nó là gi, và được cất giấu tại đâu. Cả thảy 5 nghi vấn thì nghi vấn thứ nhất gần được soi sáng: bà Mộng Hiền giết chồng để chiếm đoạt sân nghiệp của chồng, đặc biệt là hưởng số tiền hơn nửa triệu đô-la bảo hiểm nhân thọ, đồng thời cũng để chung sống với người tình cũ, Quang Vinh. Anh nầy là một phần tử chơi bời, vô nghề nghiệp, chuyên buôn lậu, làm áp phe đen tối, từng mang tiền án về lường gạt. Giờ đây...

Có tiếng chân trên bực thang. Bác Phèo ngưng nói. Bác trở lại tác phong nhũn nhặn, phục tòng của người y tá trung niên cần mẫn. Bà Cực nhìn bác, tròng mắt rực vẻ vui mừng.

VII

Cặp gian phu dâm phụ tiếp tục vắng nhà, Bác Phèo tiếp tục điều tra vụ ám sát.

Mọi ngõ ngách trong tòa biệt thự đồ sộ đều được bác ghé mắt. Bác mất luôn mấy đêm không ngủ để suy nghĩ, tìm đoán lý do nữ hung thủ xuống nhà dưới khiến đế giấy dính bụi xi-măng. Té ra sự việc chẳng có gì huyền bí: đối diện hành lang, nơi bám bụi xi-măng là ga-ra xe hơi. Bác đột nhập ga-ra, lục xét từng centimét vuông.

Mở cốp xe hơi của Mộng Hiền, bác giựt mình. Bác ngửi loáng thoáng mùi gaz nấu bếp. Đêm sau, chuyên viên Công an lẻn vào, với một số hóa chất và dụng cụ thử nghiệm. Cuộc thử nghiệm này cho thấy Mộng Hiền đã bỏ trong cốp xe một vật gì có dính gaz.

Bác Phèo bèn hỏi bà Cực. Bác nhận thấy tròng mắt bà mở thật lớn khi bác tưởng thuật tự sự. Bác kết luận là cái đinh của vụ ám sát nằm trong thùng xe. Gần một ngày trôi qua, hàng trăm lần có và không nối đuôi nhau với hàng trăm câu hỏi không giúp bác tiến thêm được bước nào. Lại một đêm nữa thức trắng. *

Một tia chớp lóe trong óc. Mộng Hiền đã bỏ trong cốp xe một vật gì có dính gaz. Lấy một tờ giấy, kê ra đầy đủ những vật có thể dính gaz, đưa cho bà Cực là thượng kế. Bản mục lục không lấy gì làm nhiều, bác chỉ viết một lát là xong.

Bình gaz. Đầu van của bình gaz. Lò nấu gaz. Mặt nạ phòng gaz. Trời ơi, mặt nạ phòng gaz, có thế mà bác Phèo cứ vòng vo Tam quốc mãi. Vì chẳng lẽ Mộng Hiền giết chồng bằng bình gaz, bằng lò nấu gaz... Bác hỏi bà Cực:

- Cụ nói là cụ chỉ mê man một lát rối bừng tỉnh, cụ thấy một bóng người và đoán là bà Mộng Hiền, vậy lúc ấy trong phòng còn gaz độc không?

- Có.

- Nếu còn gaz tại sao bà Hiền vẫn đi lại được?

Bất động.

- Nghĩa là bà Hiền đeo mặt nạ?

— Cỏ.

A ha, màn bí mật bắt đầu được xé hở... Ba ngày sau khi Thế Nhân bị chết, Mộng Hiền lái xe ra phố. Bác Phèo phăng ra đầu mối dễ dàng vì nhân viên an ninh đã kín đáo theo dõi Mộng Hiền. Nàng cất xe trong một ga-ra ở Tân Dịnh, nhờ soát lại hệ thống thắng không ăn. Sửa xong, nàng lấy xe về. Hồ sơ công an cho biết Quang Vinh làm nghề gác đêm trong ga-ra. Hắn có tủ riêng đựng quần áo tại đó. Tủ riêng có khóa, loại Yale kiên cố, tuy nhiên, nó chỉ kiên cố với tay mơ, khó thể kiên cố với chuyên viên công an. Trong tủ, được giấu dưới đống đồng phục kaki tím là hai cái mặt nạ. Bác Phèo tìm thấy một sợi tóc bạc của bà Cực. Và dấu tay của đôi hung phạm.

Quang Vinh đệ đơn xin thôi việc tại ga-ra trước đó một tuần. Hắn còn ở lại, chờ người thay thế. Tuy hắn sống chung với Mộng Hiền, hắn vẫn có thời giờ làm nghề gác cửa, vì cứ ba đêm mới đến một phiên của hắn. Hắn sợ ra đi đột ngột sẽ gây ngờ vực. Hắn đã khôn nhưng chưa ngoan. Hắn lại quen thói ẩu tả. Giá bắn thủ tiêu hai cái mặt nạ thì cũng còn nhiều ngày nữa bác Phèo mới phăng ra manh mối...

Nội đêm ấy, cặp gian phu dâm phụ tàn ác bị thộp cổ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx