sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương Kết: Mối Tình Của Z.28

ĐOẠN KẾT

Mối Tình của Z.28

Khi phi cơ riêng của ông Hoàng cất cánh khỏi Tân Sơn Nhất thì sấm nổ ầm ầm, và mưa trút xuống như thác lũ.

Ông tổng giám đốc không để ý tới thời tiết bên ngoài mà chỉ cúi đầu vào đống hồ sơ dầy cộm, và điếu xì-gà Ha-van bất hủ, phun khói ngập đầy ca-bin. Dường như ông không nhớ rằng hành khách không được hút thuốc trong khi phi cơ cất cánh nên vẫn phì phèo. Lê Diệp lẵng lặng dứt điếu xì-gà ra khỏi tay ông tổng giám đốc rồi dụi tắt.

Ông Hoàng cũng không hay biết. Đến khi ngẩng đầu lên, không thấy điếu thuốc quen thuộc, ông mới bật lên tiếng kêu:

- Lạ thật!

Tìm thấy điếu xì-gà trong cái hộp sắt thay cho đĩa đựng tàn trước mắt, ông lại cầm lấy, châm lửa. Lê Diệp đánh bạo nói:

- Thưa ông, thời tiết xấu lắm.

Ông Hoàng buông một tiếng:

- Thế à!

Rồi lặng thinh.

Lê Diệp muốn trình cho ông tổng giám đốc biết rằng phi cơ đang gặp bão. Hoa tiêu bắt buộc phải bay vòng ra miền Trung rồi rẽ sang Lào, không theo không trình Savannakhet, Paksé như thường lệ. Song chàng không dám mở miệng.

Vì chàng có cảm tưởng là ông Hoàng đang lạc vào một thế giới khác.

Đột nhiên, ông hỏi Lê Diệp:

- Đến nơi chưa?

Lê Diệp giật mình:

- Thưa chưa. Hoa tiêu cho biết trời xấu, độ 2 giờ nữa mới đáp xuống Vạn Tượng được. Tuy nhiên, nếu trường bay Wattay nhiều sương mù...

Ông Hoàng gạt phắt:

- Không trở về được đâu. Bằng bất cứ giá nào, tôi phải có mặt đêm nay tại Vạn Tượng. Nếu không hạ cánh được thì nhảy dù.

- Thưa, ông chưa nhảy quen, có thể nguy đến tính mạng.

- Hừ, tính mạng của Thu Thu đang bị nguy hơn tôi nhiều. Bắt buộc tôi phải nhảy dù. Trong trường hợp tôi thiệt mạng, anh phải thay tôi tiến hành công tác.

Giọng ông tổng giám đốc trở nên mơ màng:

- Mình ăn nhiều lần rồi, có lẽ lần này phải thua. Thu Thu và Lisa đã đánh mật điện cáo biệt về cho tôi, báo tin họ bị bắt.

Lê Diệp hỏi, giọng nôn nóng:

- Thưa, liệu cứu họ được không?

- Tôi đích thân lên Ai Lao là để bố trí công cuộc giải thoát.

- Thưa, tôi xin xung phong đến Trung tâm KX với Văn Bình.

- Hừ, anh biết một mà chưa biết hai. Từ xưa đến nay, chưa điệp viên Tây phương nào bén mảng được tới trung tâm này. Hệ thống phòng thủ của nó được liệt vào hàng tối tân và kiến hiệu nhất nhì thế giới, không thua kém các căn cứ hỏa tiễn tối mật Nga-Mỹ. Văn Bình và anh sẽ biến thành vật hy sinh vô ích. Một trung đoàn võ trang đầy đủ nhảy xuống cũng bị tiêu diệt trong chớp mắt, huống hồ hai anh… Tôi không coi thường tài năng của hai anh, nhưng mà...

- Vậy, ông tính cách nào?

- Tôi còn lá bài cuối cùng. Hỏng nữa là thất bại, hoàn toàn thất bại. Song tôi không tin...

Cửa phòng phi hành hé mở.

Một quân nhân đeo cấp hiệu thiếu tá bước ra vội vàng. Ông Hoàng chặn lại:

- Có điện đặc biệt cho tôi phải không?

Lê Diệp khựng người. Từ lúc lên phi cơ, ông Hoàng ngồi bâng khuâng, có vẻ chờ đợi.

Thì ra ông chờ đợi một bức điện đặc biệt.

Viên thiếu tá cung kính đáp:

- Thưa cụ vâng. Sài Gòn yêu cầu trình ngay lên cụ.

Mắt ông tổng giám đốc vụt sáng khi đọc những chữ số đầu tiên. Đúng là bức điện quan trọng mà ông đang chờ đợi.

Dáng điệu khoan thai, ông mở va-li để dưới chân. Bên trong là một cái máy lạ lùng, trông như máy chữ điện.

Ông mở nắp máy, đặt tờ giấy vào một cái khung, rối bấm nút. Tờ giấy được cuộn vào ống cao su, rồi tiếng tạch tạch - như tiếng tạch tạch của máy chữ nổi lên.

Một phút sau, một tờ giấy khác màu trắng từ máy tuột ra. Đó là máy dịch mật mã điện tử, loại xách tay mà ông thường mang theo người mỗi khi viễn du.

Ồng tổng giám đốc nhoẻn miệng cười. Lê Diệp cảm thấy cõi lòng ấm áp trước nụ cười tươi tỉnh của ông Hoàng.

Suy nghĩ một phút, ông ngẩng đầu, hỏi viên thiếu tá:

- Mấy giờ đến nơi?

Ôug đã hỏi câu này đến lần thứ mười. Viên thiếu tá đáp:

- Thưa, trận bão đã tan về hướng tây-nam, không nằm trên đường bay của phi cơ. Vì vậy, chúng tôi hy vọng sẽ tới đúng giờ. Hoặc chỉ chậm nửa giờ là cùng.

Ông tổng giám đốc vứt mẫu xìỉ-gà cuối cùng vào hộp sắt:

- Cám ơn thiếu tá. Bây giờ, tôi cần ngủ một lát.

Rồi ông nhắm nghiền mắt. Lê Diệp sửng sốt nhìn ông tổng giám đốc.

Bên ngoài, trời vẫn mưa to.

*

* *

Những trận mưa xối xả làm sông Cửu long nổi sóng cuồn cuộn. Văn Bình bó gối trong căn lều xiêu vẹo nhìn nước sông đen sì, tâm thần bứt rứt và buồn bã lạ lùng.

Không hiểu sao từ ngày Thu Thu ra đi, chàng trở nên lo lắng và sầu muộn. Suốt ngày chàng ra bờ sông, ngồi trong căn lều tranh, trước đây được quân đội của tướng Kông Lê dùng làm chòi canh. Chàng không biết ra bờ sông để làm gì nữa.

Có lẽ chàng ra bờ sông Cửu long để tìm về dĩ vãng. Cuộc đời của chàng chảy xiết như giòng sông đỏ ngầu, không bao giờ ngừng. Đột nhiên, chàng đu tu, nước sông dâng cao, sắp sửa tràn qua bờ, gây ra trận lụt...

Đêm nay, chàng lại ra bờ sông...

Tăng chúng trong chùa đã biết tính chàng nên không hỏi han tò mò. Họ biết chàng mang một tâm sự u uẩn trong lòng. Họ lại biết chàng không có căn duyên tu hành mặc dầu chàng cương quyết đoạn tuyệt với cuộc sống bên ngoài.

Gió thổi ầm ầm. Một lằn chớp hình chữ chi xẹt sáng trên nền mây hắc ín.

Văn Bình đứng vụt dậy. Chàng vươn vai, đưa hai tay ra phía trước. Mắt chàng sáng rực.

Ầm ầm… ầm ầm...

Sấm sét nổ vang.

Như chiếc lá, Văn Bình vọt tới một cây xi lớn. Giữa tiếng sấm rền, gió than, sóng réo, chàng thét lên tiếng kiai quen thuộc. Rồi bàn tay chàng xòe ra, chặt vào cây xi.

Thân cây to lớn kêu rắc một tiếng khô khan rồi gục xuống. Văn Bình há hốc miệng nhìn. Chính chàng cũng kinh ngạc trước những tiến bộ phi thường về võ công của mình. Lâu lắm, chàng chưa rượt lại karaté. Nhờ thần ảo công - bộ quyền tối huyền bí do vị lão hòa thượng truyền lại - Văn Bình đã chặt đứt cây xi dễ dàng như hồi trước chàn chém nát viên gạch.

Như thán phục tài ba xuất thế của nhà sư trẻ bất đắc dĩ, tạo hóa vụt im tiếng động. Gió im, sóng im. Sấm sét đều im. Vạn vật chìm trong cảnh yên lặng khác thường.

Từ phía sau, một tiếng nói cất lên:

- Tuyệt!

Văn Bình quay lại. Dầu trời lạnh, chàng toát bồ hôi. Trong bóng đêm, chàng nhận rõ luồng nhỡn quang sáng như sao sa của lão hòa thượng, tay chống gậy trúc, lưg dựa thân cây bồ đề.

Chàng chắp tay vái:

- Bạch thầy.

Nhà sư già cười, khoan hậu:

- Nghệ thuật thần ảo công của con đã đạt đến chỗ tột đỉnh rồi. Con không cần phải học thêm nữa. Thật, ta không ngờ... Tа không ngờ chỉ trong mấy ngày, con đã tiến bộ như người luyện tập hàng năm...

- Bạch thầy chưa đi nghĩ...

- Chưa. Con hỏi một câu hơi lạ lùng. Ở đây gần một năm, con đã biết ta lên giường rất khuya, và đêm nào ta cũng tham thiền hai giờ...

- Bạch thầy, tha lỗi.

- Con chẳng có lỗi nào hết. Có lỗi, phải chăng là nhân loại đang ngập trong vũng bùn tham sân si, nhân loại đang rình rập nhau, chém giết nhau trước mặt và sau lưng.

- Bạch thầy, vì chán ghét nhân loại tham sân si nên con mới nương bóng cửa thiền.

- Làm rồi, con ơi... Khi con mới đến, ta không muốn nói, vì thú thật với con là ta sợ con nông nổi bỏ đi chùa khác. Ta nhận con chẳng phải vì muốn giác ngộ con mà chính vì thấy con là kẻ anh hòng, con có thể làm nhiều việc lớn. Bộ thần ảo công kỳ bí của ta mốc meo từ hơn nửa thế kỷ, ta lại gần đất xa trời, ta sợ nhắm mắt mà chưa kịp truyền lại cho người xứng đáng.

Vì vậy, ta thu nhận con.

- Trời ơi!

Giọng vị hòa thượng bỗng trầm xuống trong cảnh yên tĩnh khác thường của vạn vật pha trộn vẻ buồn thương man mác:

- Đã lâu, ta chờ dịp để nói thật với con. Đại nạn сủа con hết rồi, con phải trở lại cuộc đời sóng gió của con ngày trước.

- Thầy đã biết?

- Biết. Biết hết. Thoạt tiên, thầy tìm hiểu con bằng tướng số. Có lẽ con chưa biết thầy là một nhà tướng số đại tài, hoàng gia Thái phải khét tiếng. Thầy yêu con lắm, song số trời đã định, theo tử vi của con, con phải cứu nhân độ thế một thời gian nữa.

- Thưa, nghề của con là nghề tàn bạo có một không hai trên thế giới. Nghề giết người như ngóe.

- Hừ, con định gợi đến giới sát để lung lạc ta ư? Con ơi, đạo Phật cấm sát sinh, song đạo Phật không cấm hy sinh tiểu tiết để phục vụ nhân loại. Nhưng thôi, họ sắp đến rồi. Con vào chùa ngay mới kịp.

- Bạch thầy, họ là ai?

- Ông Hoàng.

- A di đà Phật. Té ra thầy cũng quen ông Hoàng.

- Tử hải giai huynh đệ con ạ. Thầy quen ông Hoàng từ ngày ông còn là người đàn ông bất đắc chí, lang thang trên khắp thế giới, mang nặng trong lòng mối thù vong quốc. Đã gần bốn chục năm rồi, con ạ... Ông Hoàng đáng là bực thầy của con. Thuở hoa niên, ta đã khâm phục ông Hoàng. Trên quả đất, ta chưa thấy ai tài ba xuất chúng như ông: võ nghệ đã phi thường, mưu chước còn phi thường hơn nữa. Nhưng võ nghệ và mưu chước cũng chưa phi thường bằng đức độ của ông.

Không hiểu sao ông Hoàng tìm ra con ở đây. Và từ con. Ông Hoàng tìm ra ta. Ông Hoàng đã đích thân gửi gắm con cho ta. Giờ đây, nhiệm vụ của ta đã hết.

Văn Bình thở dài:

- Con tưởng qua Lào là trốn thóat, ngờ đâu vẫn gần ông Hoàng, gần thực tại phũ phàng hơn bao giờ hết. Bạch thầy xin thầy xá tội, đêm nay con sẽ vượt sông sang Thái, và từ Thái qua Ấn Độ.

Lão hòa thượng nghiêm mặt:

- Con đừng làm vậy.Ta sẽ thất lễ với người bạn thâm giao của ta. Con lại đắc tội với lương tâm nữa.

- Bạch thầy, lương tâm con vẫn được bình thản. Cách đây một năm, con ngập đầy hối hận. Lương tâm con chưa bao giờ lại bình thản bằng bây giờ.

- Con quên rồi. Tuần trước, con đã hứa với người ta...

- …

- Phải, con đã hứa với bạn con là sẵn sàng tiếp cứu khi lâm nạn. Con có hứa như vậy không?

Văn Bình lại thở dài:

- Bạch thầv, có.

Nhà sư già mỉm cười:

- Vậy, con chuẩn bị đi thì vừa.

- Bạch thầy, đi đâu?

- Ta không biết. Ông Hoàng đang chờ сon tại khách sạn Vieng Vilay.

- Thưa, lại sao ông Hoàng không đến chùa thăm thầy?

- Vì lý do an ninh. Vạn Tượng đầy ắp nhân viên điệp báo quốc tế, ông Hoàng ló mặt ra là thiên hạ biết liền. Riêng con, con cũng phải cải trang trước khi lên đường.

- Bạch thầy, con là một nhân viên vô danh, kbông ai biết tên, và không ai để ý.

- Con khiêm tốn như vậy rất đáng khen. Nhưng quá khiêm tốn cũng là cái hại. Ta là nhà sư còn nghe tên tuổi của điệp viên Z.28, không lẽ những kẻ trong nghề lại không biết.

Văn Bình lạnh toát người.

Gần năm nay, chàng mới nghe lại tiếng Z.28 lần đầu. Chàng có cảm tưởng Z.28 là người bạn cố trí từ cõi xa xăm vừa trở về. Chàng bần thần giây lâu bên gốc cây bồ đề.

Bỗng có tiếng pin, pin...

Lão hòa thượng đặt bàn tay răn reo lên vai Văn Bình:

- Thôi, con đi... Xe hơi đã lại.

“Thôi, con đi...” ba tiếng chua sót này như mũi dùi nhọn hoắt đâm ngập tim Văn Bình. Trong quá khứ, lăn lộn trong nghề điệp báo tàn nhẫn, coi mạng sống như cỏ rác, chàng không còn tình cảm nữa. Cái chết đau đớn của ba người đàn bà tuyệt đẹp trên tình đảo Hồng Kông đột nhiên làm chàng trở lại con người biết rung động. Rồi chàng bỏ đi tu.

Gần một năm trong ngồi chùa hoang vắng, xa hẳn cuộc sống náo nhiệt bên ngoài, chàng cảm thấy yên ổn, tâm hồn phẳng lặng như nước hồ thu. Bỗng dưng Thu Thu tới chùa, nước mắt đầm đìa.

Rồi đến ông Hoàng...

Pin. Pin…

Văn Bình không thể chần chờ nữa. Lão hòa thượng cũng muốn chàng lên đường.

Máu giang hồ đã nguội từ lâu sôi sục trong huyết quản, chàng vòng tay xá nhà sư già:

- Bạch thầy...

Nhà sư già gạt phắt:

- Công việc xong, con trở lại thăm ta. Ta còn một vài chuyện cần nói với con.

Xe của ông Hoàng là một chiếc trắc-xông cũ kỹ, giống hệt chiếc trắc-xông cổ lỗ sĩ mà ông thường dùng ở Sài Gòn. Hoạt động ở nước ngoài, ông tổng giám đốc thích loại xe hòm đen cũ kỹ kín đáo nhưng đắc lực này.

Văn Bình không ngạc nhiên khi thấy tài xế là Lê Diệp, anh chàng sếu vườn ít nói, gan lì số một thế giới của Sở Mật vụ, luôn luôn ở bên ông Hoàng như hình với bóng.

Xa bạn một năm, Văn Bình nhận thấy Lê Diệp già hơn xưa nhiều. Dưới ánh đèn táp-lô lờ mờ, cặp mắt của Lê Diệp sâu lõm xnống, tố cáo nhiều đêm thức trắng. Trong lòng Văn Bình dâng lên một niềm luyến tiếc vô biên.

Lê Diệp nhe răng cười:

- Chào Z.28.

Văn Bình trèo lên xe, ngồi cạnh vô lăng gật đầu chào lại. Nhà sư già đứng trong chùa hé cửa nhìn ra ngoài. Cửa chùa đã đóng kín mít. Tiếng gió khuya xào xạc trong cây bồ đề cao ngất hòa trộn với tiếng sông Cửu long rì rầm.

Cơn mưa đêm đã tạnh hẳn.

Lê Diệp sang số, lái xe ra đường lớn. Chạy được một quãng, chàng ngoảnh sang phía Văn Bình:

- Anh gầy hơn trước nhiều. ’1

Văn Bình nhún vai:

- Thế à!?

Chàng định hỏi thăm Thu Thu, nhưng không dám hé môi. Lê Diệp bỗng phá lên cười:

- Lạ thật, Z.28 mà đi tu thì lạ thật!

Văn Bình đáp:

- Chẳng có gì lạ cả. Chán đời, tôi đi tu, thế thôi. Tôi đã hứa với Thu Thu là nếu nàng mắc nạn sẽ cứu nàng. Xong việc này là hết, ông Hoàng và anh đừng hòng thuyết phục tôi.

- Hừ, gần năm nay, anh uống bao nhiêu chai huýt ky rồi?

- Tôi chưa uống ngụm nào. Ngoại trừ đêm đầu tiên, sau khi từ Hồng Kông qua Vạn Tượng. Tôi thức suốt đêm, uống luôn 5 chai. Rồi đập vỡ một tá ly, thề không uống nữa.

- Lạ thật! Anh không thèm ư?

- Kể cũng có, nhưng lau dần cũng quen. À, Thu Thu ở đâu?

- Bị bắt.

- Tôi khuyên nàng đừng đi, nàng không chịu. Tôi cũng gửi điện cho ông Hoàng, ông Hoàng cũng nằng nặc phái nàng ra Hà Nội cho bằng được. Nhiều khi, tôi có cảm tưởng là ông Hoàng và Thu Thu lừa tôi... Lừa tôi vào tròng, khiến tôi từ bỏ cảnh chùa.

- Lý luận của anh chỉ đúng phần nào. Trong Sở, ai cũng muốn anh về. Nguyên Hương khóc sưng húp cả mắt. Ngày nay, nàng gầy như con ve, da dẻ tái mét, ai nhắc đến tên anh là đòi uống thuốc ngủ tự vận. Katy viết hàng chục lá thư từ Mỹ về hỏi thăm anh. Còn Thúy Liễu... trời ơi, hôm nàng ở Đông Kinh về, nghe tin anh bỏ đi, đã ngất xỉu trong văn phòng ông Hoàng. Báo hại tôi phải gọi điện thoại tíu tít cho ban cứu thương, đưa nàng vào bệnh viện. Nâng ốm luôn hai tháng.

- Thôi, anh đừng nhắc lại làm tôi buồn thêm.

- Đâu dễ dàng như vậy được. Từ 8 tháng nay, tôi vẫn chờ cơ hội gặp anh để nói cho sướng miệng. Anh còn nhớ Như Luyến không?

- Vợ bác sĩ Đoàn Trung ấy à? Cám ơn anh, trở về với Sở hôm nay, tôi đã phạm giới, anh đừng bắt tôi phạm tội nữa.

- Không, tôi có nói gì đâu. Vì tháng trước, Như Luyến gửi quà tặng anh.

- Anh gửi trả lại nàng chưa?

- Có, nhưng nàng nhất định từ chối. Nàng cũng biết anh bỏ Sở. Song nàng tiên đoán anh trở về.

- Nàng gửi biếu tôi cái gì?

- Đố anh đấy.

- Tôi khỏng phải là thầy bói.

- A, chịu thì thôi. Mở rộng tai mà nghe: nàng tặng anh một bó hoa Lưu ly.

- Trời đất ơi!

- Kêu Trời là phải. Lưu ly là hoa myosotis người Tây phương gọi là ne-m'oubliez-pas, forget me-not, tức là đừng quên em. Nàng muốn nhắc lại những cái hôn nồng chảy mà nàng trao cho anh... và yêu cầu anh đừng quên nàng.

- Để rồi tôi sẽ bị ra tòa về tội ngoại tình.

- Khỏi lo.

- Nàng bỏ Đoàn Trung rồi ư?

- Anh đoán đúng không thua thầy bói là bao. Đúng, nàng ly hôn với Đoàn Trung rồi. Ly hôn một tuần sau ngàv anh thất tình ở Hồng Kông.

- Có lẽ anh sắp đổ tội cho tôi đã quyến rũ nàng. Vâng, tôi xin lãnh hết.

- Sự thật là sự thật, anh ạ. Từ khi gặp anh, nàng yêu anh ngay, yêu tha thiết, yêu ghê gớrn như quả bom nguyên tử. Song anh đã gán nàng cho Đoàn Trung. Nàng tỏ tình thì anh cự tuyệt. Buộc lòng, nàng phải làm vợ Đoàn Trung. Nàng đinh ninh thời gian là liều thuốc quên linh nghiệm, và nàng đã lầm.

Lầm một cách tai hại. Vì nàng không thể quên anh được. Nàng mang sự thật thổ lộ với Đoàn Trung.

- Giữa nàng và tôi, chưa có chuyện gì hết.

- Anh đã hôn nàng.

- Hôn với tôi là việc rất thường. Hơn ai hết, anh đã biết là trong đời tôi hôn hàng trăm người đàn bà. Hoặc còn đi xa hơn nữa. Nhựng đó không có nghĩa là tôi gắn bó với họ.

- Anh quên nàng là Như Luyến, con người chan chứa tình cảm. Một cái hôn đối với nàng là nhiều lắm rồi.

- Đoàn Trung bảo sao?

- Hắn cố gắng khuyên nàng nhưng nàng không nghe. Kể ra, nàng cũng chưa định ly hôn nhưng vĩ Đoàn Trung ngờ nghệch.

- Ngờ nghệch?

- Phải, Đoàn Trung mang chuyện phàn nàn với ông Hoàng. Ổng Hoàng trả lời là anh bỏ Sở đi mất tích, vả lại trước đó anh luôn luôn ở ngoại quốc, không có mặt ở Sài Gòn để có thể lăng nhăng với Như Luyến.

- Rồi nàng phăng ra tự sự phai không anh?

- Phải, không hiểu ai đã tiết lộ với nàng. Dường như một nữ nhân viên trong văn phòng. Trước khi gặp ông Hoàng, Đoàn Trung đã nói bô bô với nhân viên.

- Bây giờ cặp vợ chồng ở đâu?

- Đoàn Trung đã sang Mỹ. Còn Như Luyến vẫn ở một mình ở Sài Gòn.

- Thằng Lập?

- Nó học giỏi lắm, và ngoan nhất lớp. Thứ năm trước, tôi lái xe đưa nó đi chơi, nó vừa nhắc đến anh (1).

Xe hơi đã vào trung tâm Vạn Tượng. Ngồi bên bạn, Văn Bình buồn thiu. Bao nhiêu chuyện sầu muộn đã xảy ra trong thời gian chàng vắng mặt. Lâu lắm, chàng ở lì trong ngôi chùa hoang vắng, không bén mảng đến cuộc sống náo nhiệt trong thành phố. Những tấm bảng nê-ông nhiều màu rực rỡ, những nhà hàng thơm ngào ngạt, những tiệm nhảy trang trí diêm dúa đối với chàng xa xăm lạ thường.

Sực nhớ ra, Văn Bình hỏi Lê Diệp:

- Tại sao anh lại nhắc chuyện Như Luyến với tôi.

Diệp vẫn dán mắt vào con đường hẹp phía trước:

- Không hiểu sao gặp anh là tôi nhớ đến nàng. À, phải rồi, kế hoạch ông Hoàng sắp nhờ anh thực hiện là kế hoạch Lưu ly thảo. Phần khác, cũng vì Như Luyến đã hợp tác với Sở, và hiện nay là chuyên viên trong Nha Chuyên môn.

- Chẳng qua chỉ làm khổ tôi.

- Nghĩa là anh vừa thú nhận yêu nàng.

- Anh chưa hiểu rõ lòng tôi. Đến chính tôi cũng chưa hiểu rõ là tôi yêu ai nữa... Vì nếu tôi yêu Như Luyến, tại sao tôi lại hy sinh tính mạng đi cứu Thu Thu. Nếu tôi yêu Thu Thu, tại sao tôi lại thích nghe chuyện Như Luyến. Sau một năm suy tư, tôi bắt đầu thấy rằng tôi chưa hề yêu ai, nhưng vẫn yêu nhiều người, tôi không có người yêu nhưng tất cả những người đàn bà tôi gặp đều là người yêu.

- Tôi chẳng hiểu gì hết.

- Có lẽ tôi điên.

Lê Diệp đậu xe trước khách sạn Vieng Vilay.

Con đường Nokeo Koumane nhỏ xíu bằng đất này không xa lạ đối với Văn Bình.

Lầu nào lên đất Lào, chàng cũng ghé thăm. Ghé thăm lữ quán Vieng Vilay, nơi chàng lưu lại nhiều kỷ niệm. Ghé thăm tiệm đấm bóp, kiêm mãi dâm trá hình, bên trong toàn phụ nữ Thái, đen sì, nhưng chắc nịch và không bao giờ biết mệt.

Cửa trước đã đóng.

Lê Diệp ra hiệu cho Văn Bình lên lầu bằng đường hẻm. Cầu thang vẫn bằng gỗ mục, trơn trượt như xưa. Bên trên, Văn Bình đụng đầu một gã hộ pháp.

Hắn nhe răng cười với chàng. Chàng đi qua, hắn vẫn cười, cặp mắt đầy vẻ kinh ngạc và rí rỏm. Văn Bình bỗng cảm thấy ngượng nghịu. Chàng nhớ ra cái đầu trọc tếu của mình. Văn Bình ngày xưa được người đẹp bám cứng như nam châm nhờ mớ tóc quăn mềm tuyệt diệu. Với sọ dừa trọc lông lốc, chàng trở thành nghiêm nghị và lạnh lùng.

Lê Diệp vẫy tay chào. Văn Bình đã quen mặt gã hộ pháp, một trong các vệ sĩ bị thịt của ông tổng giám đốc.

Gã vệ sĩ xô cửa phòng ở cuối hành lang.

Văn Bình giật mình khi thấy ông Hoàng. Ông đang quay mặt vào tường, nhìn qua cửa số ra con đường lờ mờ ánh đèn sau khách sạn.

Ông Hoàng già quá, gầy quá! Trước kia, ông đã già, song mái tóc chưa bạc bằng bây giờ, thân thể ốm o cố hữu của ông co rút lại như con mắm, đầy vết răn.

Nghe động, ông Hoàng quay lại.

Vẫn bộ âu phục cũ kỹ, tồi tàn. Vẫn cặp kính cận thị dày cộm. Vẫn điếu xì gà Ha-van bất hủ trên môi.

Tuy nhiên, trên bộ âu phục cũ kỹ, tồi tàn, trên cặp kính cận thị dày cộm, trên điếu xì gà Ha-van bất hủ, Văn Bình đọc thấy điềm bất tường. Ông Hoàng già quá, gầy quá! Có lẽ ông Hoàng gặp chàng lần này rồi chết.

Bỗng dưng, lòng chàng ngập đầy hối hận.

Vì chàng bở Sở đi tu, ông Hoàng phải gánh hết trách nhiệm nặng nề. Tôn trọng sự đau khổ của chàng, ông Hoàng để cho chàng sống ở Vạn Tượng.

Vì chàng, ông Hoàng bỏ ăn, bỏ ngủ. Vì chàng, ông Hoàng trở thành ngọn đèn cạn dầu, chờ gió nhẹ là tắt...

Sau làn kính cận thị, mắt ông Hoàng đỏ hoe. Văn Bình, con người bằng thép, con người ít khi rung động, cũng đứng sững nhìn ông tổng giám đốc Mật vụ bằng đôi mắt đỏ hoe.

Lê Diệp có vẻ kinh ngạc nhiều hơn xúc động. Sống lâu bên cạnh ông Hoàng, chàng chưa hề thấy ông long lanh nước mắt. Là bạn сố giao của Văn Bình, chàng cũng chưa hề thấy Văn Bình xúc cảm đến sa lệ.

Thế mà ông Hoàng và Văn Bình đều muốn khóc.

Không khí trong phòng đột nhiên trang nghiêm lạ thường. Lê Diệp có cảm tưởng đang đứng trong giáo đường tôn kính, đối diện những cây bạch lạp rung rinh và những cành hoa huệ trắng muốt.

Ông Hoàng nắm bàn tay rắn chắc cửa Văn Bình:

- Nhớ anh ghê!

Văn Bình ôm vai ông Hoàng:

- Ông yên tâm. Từ nay, tôi không đi nữa đâu.

Ông tổng giám đốc khui bao thuốc Salem, giọng thân mật:

- Có lẽ từ lâu anh không hút thuốc. Hôm nay, tôi tập hút Salem cho vui. Đây là lần đầu tôi bỏ xì gà để hút Salem.

Mùi bạc hà thơm ngát gian phòng.

Nhìn đồng hồ tay, ông Hoàng bắt đầu câu chuyện:

- Tôi chỉ nói hết sức tóm tắt: Thu Thu hiện bị địch bắt. Đúng ra, địch còn bắt một nữ nhân viên C. I. A. khác, hoạt động chung với Thu Thu, tên giả là Lisa. Nhờ khôn ngoan, Thu Thu đã đội lốt một nữ bác học Xô Viết, đột nhập Trung tâm phát minh Tia sáng Giết người, gần biên giới Ai Lao và Bắc Việt. Nàng đã đoạt được tài liệu bí mật của địch.

Tuy nhiên, vào giờ chót, vai trò của nàng bị lộ. Nàng phải tiêu hủy toàn bộ tài liệu. Không những thế, cả nàng và Lisa đều bị bắt.

Văn Bình ngắt lời:

- Thưa, nghĩa là công việc hoàn toàn thất bại?

- Không hoàn toàn thành công thì đúng hơn. Vì nhờ Thu Thu lọt vào Trung tâm của địch, ta đã khám phá ra sự thiếu thành thật của đồng minh. Như anh đã biết, ta đã ký thỏa ước chia sẻ tin tức với tình báo MI-6, Anh Quốc. Theo một điều khoản đặc biệt, mọi hoạt động trên vùng Đông Nam Á phải có sự tham dự của ta. MI-6 hoạt động dọc biên giới Lào-Việt, trà trộn vào Trung tâm khoa học của địch mà giấu không cho ta biết.

Thắng lợi thứ hai là ta đã phăng ra vị trí Trung tâm khoa học bí mật của KGB, bắt buộc Nga Xô phải di chuyến máy móc đến nơi khác để bảo toàn an ninh. Nga Xô sẽ mất hàng triệu đô la. Nếu không, vạn nhất chiến tranh xảy ra, Trung tâm này sẽ bị san thành bình địa trong những phút đầu tiên. Chúng ta chỉ gặp bất lợi vì hai nhân viên ưu tú bị bắt.

Lê Diệp xen vào:

- Thưa, Văn Bình và tôi sẽ nhảy dù xuống Trung tâm để cứu họ.

Ông Hoàng khoát tay:

- Không được đâu. Trung tâm này không giống như căn cứ RU ở Vang Vieng mà anh tới ngày nọ để cứu Văn Bình. Từ xưa tới nay, chưa ai bén mảng được vào chu vi của Trung tâm. Trong đường kính 10 cây số, một con chim cũng không bay lọt.

Nhảy dù xuống cả một trung đoàn cũng vô ích, huống hồ chỉ có hai người. Tôi không coi thường tài năng của hai anh, song tôi lại không muốn nhân viên thân tín và ưu tú của Sở bị hy sinh oan uổng. Vả lại, Thu Thu và Lisa không còn ở Trung tâm nữa.

Văn Bình khựng người:

- Té ra ông đang còn nhân viên khác bên trong Trung tâm?

Ông Hoàng đáp:

- Phải. Và y là nhân viên duy nhất. Đúng ra, y là nhân viên CIA. Sau nhiều năm ở Nga Xô, y đã trèo tới nấc thang danh vọng của KGB-Smerch. Tên y là Ivan. Ivan, y sĩ riêng cao cấp của Smerch. Trước khi rời đất Nga, Môna phải đeo máy khám phá nói dối.

Kết quả của cuộc trắc nghiệm này rất bất lợi cho nàng. Đúng ra nàng không được xuất ngoại, nếu không có Ivan…

- Thưa, Ivan đã thay đổi kết quả của cuộc trắc nghiệm?

- Phải, Ivan đã phúc trình lên thượng cấp rằng Môna hoàn toàn trung thành. Không hiểu sao người ta tóm được một vài chi tiết đáng ngờ. Có lẽ vì nhân viên của ta đội lốt sĩ quan KGB ở Hà Nội bị bại lộ. Căn cứ vào nnững điểm này, người ta ngờ Lisa...

Ivan được lệnh qua Bắc Việt để điều tra. Vì Ivan quen Môna, cũng như Lisa. Song đến nơi, y phải bó tay. Sự việc xảy ra quá nhanh chóng, y chưa có cơ hội tiếp xúc với Thu Thu, thì nàng bị bắt. Y không thể giải thoát cho nàng, vì dẫu sao CIA đã mất hàng chục năm trường, và hàng chục triệu đô la mới gài được Ivan trong trung ương KGB-Smerch. Tính mạng củaThu Thu và Lisa qnan trọng thực đấy. song vẫn chưa quan trọng bằng những tin tức tối mật mà Ivan cung cấp trong tương lai cho thế giới tự do.

Văn Bình nói, giọng run run:

- Nghĩa là hai người đàn bà bị hy sinh...

Ông Hoàng ném điếu Salem – điếu Salem thứ nhất của đời ông - qua cửa sổ xuống sân:

- Trên nguyên tắc, họ đã bị hy sinh, ông Sìmít cho tôi biết là giữa Lisa và Ivan, thì CIA đành phải chọn Ivan.

- Nhưng còn ông?

- Tôi cũng như ông Sìmít. Tôi mến Thu Thu vô cùng, song tôi không thể vì một cá nhân mà làm tổ chức sụp đổ. Vì vậy, tôi đích thân gặp anh để bàn. ,

- Thưa ông, dầu mất mạng, tôi cũng xin đi cứu nàng.

- Tôi biết trước ý định của anh nên đã vạch ra một kế hoạch đặc biệt. Đối với ngưòi khác thì cứu Thu Thu rất khó. Song đối với anh thì rất khó mà cũng rất dễ.

Theo mật điện cuối cùng của Ivan thì hai người đã được chở bằng phi cơ từ Trung tâm khoa học tới Khang Khay và Vạn Tượng.

- Lạ nhỉ? Sao họ không mang về Hà Nội?

- Hà Nội hiện nằm trong áp lực không kích của phi cơ Hoa Kỳ. Vả lại, nếu về Hà Nội, phi cơ phải ghé xuống Lục địa Trung Hoa mới có thể tới Mạc Tư Khoa. Anh còn lạ gì, Trung Cộng và Nga Xô đang hầm hè nhau, cơ quan tình báo hai nước lại đang hầm hè mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Kết quả của sự xích mích trầm trọng này là KGB-GRU thuyên chuyển trụ sở Nam Á ra khỏi Hà Nội mà đưa về Vạu Tượng.

Từ Vạn Tượng, lộ trình về Nga Xô có thể đi Calcutta, rồi một mạch tới Tachkeut, trên lãnh thổ Xô Viết.

- Thưa, hiện giờ họ bị giam tại Vạn Tượng?

- Phải.

- Vậy, giải thoát có khó gì đâu.

Ông Hoàng lắc đầu:

- Chắc anh lại yêu cầu tôi cho Lê Diệp cùng đi để cứu Thu Thu và Lisa. Vô ích, anh ạ. Sáng sớm mai, phi cơ sẽ cất cánh. Nhà giam là cái hầm bê-tông kiên cố, bom nặng thả xuống cũng không sụp, trong sứ quán Xô Viết.

Sứ quán Xô Viết được phòng thủ rất đắc lực. Ban đêm, anh cũng không có hy vọng trèo tường lẻn vào. Vả lại, tôi không muốn gây ra biến cố ngoại giao ở đây... Dầu sao, chính phủ Lào cũng là đồng minh của ta.

- Vậy, ông muốn tôi làm gì? Về bắn súng, cũng như về quyền thuật, như ông đã biết, tôi không đến nỗi kém cỏi. Không lẽ ông gọi tôi về, chỉ để bàn xuông. Hoặc giả, ông muốn tôi uốn ba tấc lưỡi như nhà du thuyết Tô Tần thời chiến quốc...

Ông Hoàng mỉm cười (lần đầu tiên, ông mỉm cười hân hoan):

- Súng đạn, võ thuật, không có lợi gì hết. Lần này, tôi giao cho anh một nhiệm vụ mới, có vẻ xa lạ đối với anh: nhiệm vụ uốn ba tấc lưỡi Tô Tần.

Văn Bình lắc đầu quầy quậy:

- Xin ông tìm người khác.

Ông tổng giám đốc nghiêm giọng:

- Phi anh, không ai làm nổi. Nếu đích thân tôi làm được, tôi đã không phiền anh.

- Hừ, ông đã biết tôi là nhà ngoại giao hạng bét. Từ nhiều năm nay, tôi chỉ chuyên ngoại giao bằng đạn 9 li và atémi.

- Anh đã nhiều lần thành công, và thành công vẻ vang trong một ngành ngoại giao đặc biệt.

- Trời ơi! Ruột gan tôi nát như tương mà ông còn muốn riễu cợt tôi nữa ư! Vâng, thưa ông tôi đã thành công vẻ vang đối với đàn bà... Nhưng cũng vì sự thành công này mà tôi phải rúc vào ngôi chùa ở Thát Luông trong gần một năm, để rồi phải cởi áo, lao đầu vào súng đạn... Thôi, thôi, xin ông đừng nhắc tới cái chiến thắng ghê tởm và đau buồn ấy nữa...

- Z.28, tôi không riễu cợt đâu. Hơn ai hết, anh đã biết tôi không phải hạng người riễu cợt trước cái chết của cộng sự viên. Phàm trong đời, không cái gì toàn tốt, cũng như không cái gì toàn xấu. Tài ngoại giao của anh đối với phụ nữ đã mang lại cho anh nhiều kỷ niệm sâu cay, nhưng lại giúp Sở, giúp tôi đêm nay...

- Thưa ông, tôi điên rồi.

- Anh điên là chuyện dĩ nhiên vì điệp báo là nghề của những người điên.

- Vậy ông muốn tôi làm gì?

Ông Hoàng xô ghế đứng dậy, luồng mắt trở nên xa xăm lạ lùng. Lê Diệp dựa lưng vào tường, không dám thở mạnh, tưởng như hơi thở của chàng sẽ làm trần nhà sụp xuống.

Rồi ông Hoàng nhìn thẳng vào mắt Văn Bình, giọng đanh thép:

- Anh còn nhớ Suzy không?

Văn Bình giật nẩy người.

Suzy... Suzy... Suzy... Trái tim chàng đã rạo rực vì Suzy. Suzy đã rạo rực vì chàng. Dư âm của chuyến công tác trên đảo Phù Tang đầy hoa anh đào nực rỡ vang lên trong trí nhớ.

Đêm ấy, nàng mặc sơ mi mầu nước biển, quần din chẽn ống màu tím, tóc nàng búi cao như để khoe cái cổ ba ngấn nõn nà, còn trắng hơn ngó sen trong hồ nước trong vắt gần hoàng cung.

Nàng tới tòa đại sứ Việt Nam để xin tha cho chồng là trung tá GRU Timôsenkô.

Và chàng đã tha Timôsenkô.

Suzy là một phần của đời chàng. Dầu có chồng và 2 con, nàng vẫn yêu chàng tha thiết. Hồi hai người vào tiệm ăn cá fugu, nàng thở dài nói với chàng:

- Anh này, cá fugu cũng như mối tình giữa hai đứa mình. Thịt nó thơm thật, song gan nó lại độc, đụng vào là chết. Biết yêu anh là khổ mà em vẫn yêu...

Tự dưng ông Hoàng lại nhắc đến Suzy. Văn Bình thở dài, chua chát:

- Thưa ông, tôi quên nàng sao được. Lẽ ra, nàng là vợ tôi...

Ông Hoàng nói:

- Tôi biết. Tôi biết nàng vẫn nhớ anh. Nàng có thể giúp anh cứu được Thu Thu và Lisa. Timôsenkô đã được anh tha chết tại Đông Kinh, lẽ nào, hắn không tha Thu Thu và Lisa. Nhất là anh còn có Suzy một bên nữa.

- Thưa ông Timôsenkô là...

- Là thiếu tướng Luy xốp, chỉ huy Phản gián tại Trung tâm khoa học KX. Timôsenkô được vinh thăng thiếu tướng sau chuyến Đông Kinh, vì trung ương GRU không biết hắn bị anh đánh tan không còn manh giáp. Hắn được đổi xuống Nam Á, và hiện là cố vấn trong tòa đại sứ Xô Viết tại Vạn Tượng. Giờ này, hắn đang ở nhà.

Ở nhà với Suzy... Tính mạng của Thu Thu và Lisa hiện nằm trong tài ngoại giao đặc biệt của anh.

Văn Bình rú lên:

- Trời ơi!

Ông Hoàng lại quay mặt ra cửa sổ, nhìn xuống đường.

Bên ngoài, trời bắt đầu mưa.

Gió lạnh thổi rì rào. Cũng lạnh gần bằng đêm Suzy đến sứ quán Việt Nam tại Đông Kinh.

*

* *

Suzy đóng cửa phòng.

Nàng mỉm cưới sung sướng khi thấy hai con đã ngủ say sưa. Như thường lề, nàng thức rất khuya. Phụ nữ Nhật thường thức khuya chờ chồng.

Đứng trước tấm gương lớn, nàng chậm rãi cởi quần áo. Xong xuôi, nàn khoác áo ngủ rộng thùng thình bằng voan ni-lông vào người. Sau làn vải mỏng dính, nbững đường cong tuyệt diệu của nàng nổi lên rõ ràng. Ngày xưa, Văn Bình thường thích nàng mặc áo ngũ bằng voan. Chồng nàng cùng thích nàng mặc áo ngủ bằng voan.

Suzy tắt đèn trần, để lại ngọn đèn đêm xanh mát. Nàng nghe tiếng dép dừa lệt xệt.

Chồng nàng: thiếu tướng Timôsenkô, hiện đội tên Luy xốp. Vẻ mặt mệt mỏi, Timôsenkô bước vào, ngồi bệt xuống giường. Suzy xà xuống, giọng âu yếm:

- Anh đi nghỉ nhé!

Timôsenkô gật đầu:

- Ừ, vì anh phải đi sớm. Bốn giờ sáng, phi cơ rời Wattay. Lần này anh vắng mặt độ 2 tuần.

Suzy phụng phịu:

- Hai tuần, lâu quá.

- Tuy là sĩ quan cấp tướng, anh vẫn phải triệt để tuân lệnh Trung ương. Anh sẽ cố gắng về sớm, rồi chúng mình qua Đông Kinh chơi.

Hai tiếng Đông Kinh như tiếng sét dội bên tai Suzy. Nàng thừ người một lát. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến chàng. Người đàn ông cường tráng, khôi ngô, có vẻ đẹp và sức mạnh như thiên thần Hy Lạp. Từ lần gặp nhau ở Đông kinh, mỗi người đi một ngả.

Biết lỡ lời, Timôsenkô nín lặng.

Kỷ niệm Đông Kinh rồn rập trong lòng hắn. Đêm ấy, cánh tay quấn bông băng trắng xỏa, hắn quàng ngang lưng nàng, chậm chạp bước ra khỏi sứ quán Việt Nam. Lên xe, hắn nghe rõ tiếng nghiến răng và thở dài áo não củu Văn Bình, kẻ thù nghề nghiệp, và cũng là kẻ thủ tình ái của hắn.

Timôsenkô bị thua Văn Bình về nghề nghiệp, nhưng lại đánh bại Văn Bình về tình ái. Đâm ấy, hai người đàn ông khác chủng tộc ngồi đối diện nhau bên lò sưởi củi reo lách tách.

Hắn hỏi Văn Bình: .» ■;

- Nhà tôi quen anh từ lâu rồi phải không?

Văn Bình đáp:

- Từ lâu rồi. Trước khi nàng làm bạn với anh. Anh đừng giận nàng, tội nghiệp. Bây giờ nàng yêu anh tha thiết. Anh nên bằng lòng với số phận của anh.

Timôsenkô nhún vai:

- Song, anh là kẻ thắng, tôi là kẻ bại.

Văn Bình cũng nhún vai:

- Anh là kẻ thắng đúng hơn. Trong đời, không thắng lợi nào bằng thắng lợi trong tình trường...

Sự thật là thế. Suzy đã hoàn toàn thuộc về Timôsenkô. Có thể trong lòng nàng còn vương lại một vài dư âm của quá khứ, nhưng nàng vẫn nghĩ đến thiên chức làm vợ, làm mẹ. Hắn đã đè bẹp Văn Bình.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng vẫn đẹp như hồi hắn gặp nàng, cách đây đã lâu. Nàng vẫn đẹp như hoa khôi thế giới. Nàng vẫn đẹp như những giấc mộng đẹp nhất của hắn.

Nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Timôsenkô đứng dậy, tâm thần xao xuyến. Hắn muốn ôm nàng vào lòng vuốt ve. Song một tiếng động vừa nổi lên ngoài cửa.

Ngoảnh ra, hắn bàng hoàng như trúng phong. Cửa phòng được mở ra từ từ. Một người lạ từ từ bước vào.

Một nhà sư.

Một nhà sư trung niên, dáng dấp cao lớn, khoan thai, đầu cạo trọc, khoác áo cà sa vàng sặc sỡ.

Nhà sư đứng ở ngưỡng cửa, chấp tay vái:

- A di đà Phật. Kính chào ông bà thiếu tướng Timôsenkô.

Timôsenkô rút súng nhanh như chớp. Là thiện xạ, hắn đã rút súng là trên đời này không ai thoát chết. Song nhà sư đã cúi đầu: >

- Xin thiếu tướng cất súng vào túi. Tôi đến đây một mình với chuỗi tràng hạt. Vả lại, tôi đến đây với ý niệm chủ hòa.

Suzy nhìn nhà sư bằng cặp mắt sửng sốt. Rồi nàng thét lên nho nhỏ:

- Trời ơi, Văn Bình.

Văn Bình, vâng nhà sư là Văn Bình Z.28, lại nghiêng mình:

- Vâng, thưa ông bà, tôi là Tống Văn Bình, bạn cố giao của ông bà...

Timôsenkô chĩa súng vào ngực Văn Bình:

- Anh vào đây làm gì? Anh đừng hòng ám sát tôi. Anh cũng đừng hòng đoạt Suzy trên tay tôi.

Văn Bình nghiêm giọng:

- A di đà Phật. Thiếu tướng đừng quên tôi là nhà tu hành. Nếu không khoác áo cà sa này, tôi cũng không dám tơ tưởng đến bà nừa. Tôi đã nói rõ điều ấy từ hồi chúng ta gặp nhau ở Đông Kinh rồi.

- Vậy ông đường đột vào nhà tôi làm gì?

- Xin lỗi thiếu tướng. Tôi có một việc quan, trọng cần nói.

- Đây là nhà riêng của tôi. Việc công, yêu cầu ông đến sứ quán. Sứ quán mở cửa từ 8 giờ sấng, tôi sẵn sàng tiếp ông.

- Lẽ ra, theo phép lịch sự tối thiểu tôi không thể vào nhà riêng, nhất là vào phòng riêng của thiếu tướng. Song tôi không thể chờ đến mai. Sáng mai, thiếu tướng sẽ lên phi cơ sớm.

- Té ra ông núp nghe chuyện bí mật. Lính gác đâu?

Văn Bình mỉm cười:

- Tôi lại phải xin lỗi thiếu tướng lần nữa. Thiếu tướng gọi khản hơi, lính gác cũng không thưa đâu. Vì họ đã ngủ say rồi.

- Ông đã giết những người vô tội. Tôi sẽ giết ông để trả thù.

- Muốn giết tôi nào khó khăn gì, thiếu tướng chỉ cần lảy cò. Từ xưa đến nay, thiếu tướng chưa bao giờ bắn trật. Nhưng có 2 điều khiến thiếu tướng không thể giết tôi: thứ nhất, tôi không phạm đến tính mạng của lính gác trong tư thất, tôi chỉ dùng phép thần ảo công đột nhập vào hành lang, rồi mượn thủ thuật nhu đạo làm họ ngủ thiếp 15 phút; thứ hai, thiên hạ sẽ chê cười nếu thiếu tướng giết tôi.

- Trong nghề này, tình cảm là phụ, ai chê cười cũng mặc.

- Dư luận trên thế giới sẽ chê cười thiếu tướng là lợi dụng chức vụ để giết một người trước kia đã quen vợ thiếu tướng. Và tôi tin rằng bà sẽ chê cười thiếu tướng nhiều nhất.

Timôsenkô đỏ mặt, ngồi yên. Suzy lên tiếng:

- Anh Văn Bình gặp chúng tôi về việc gì?

Văn Bình đáp, giọng cung kính:

- Thưa bà, để xin tha cho hai nữ nhân viên vừa được đưa từ biên giới về đây.

Suzy quay sang chồng, vẻ trách móc:

- Tại sao anh đã cam kết với em là không bắt nhân viên của Văn Bình mà lại giam họ?

Timôsenkô thở dài:

- Đây là một vụ quan trọng, vô cùng quan trọng, vượt khỏi thẩm quvền của anh. Hai thiếu phụ này đã cải trang làm công dân Xô Viết, lọt vào Trung tâm KX. Chắc em đã biết KX là Trung tâm tối mật, định đoạt cho sự mất còn của Liên Xô và phe xã hội chủ nghĩa ở Đông Nam Á. Anh không thể nào, anh cũng không có quyền tha họ.

Văn Bình chậm rãi nói:

- Trung tâm KX rất quan trọng, điều này chúng tôi cũng biết. Chúng tôi lại biết Trung tâm KX quan trọng gấp vạn lần sinh mạng của hai nữ nhân viên. Song vì là bạn lâu năm của ông bà thiếu tướng, tôi đánh bạo tới điều đình. Mang hai thiếu phụ về Mạc Tư Khoa, thiếu tướng sẽ chẳng khai thác được gì, họ là nhân viên trung cấp nên thà chết không bao giờ chịu đầu hàng.

Rốt cuộc, thiếu tướng phải xử tử họ.

- Dĩ nhiên.

- Và dĩ nhiên là chúng tôi sẽ báo thù bằng cách oanh tạc Trung tâm KX.

- Đại chiến sẽ xảy ra.

- Thiếu tướng tính sai rồi. Nếu phe tự do dội bom Mạc Tư Khoa, hoặc một căn cứ nào trên lãnh thổ Xô Viết, đại chiến có thể sẽ xảy ra. Tôi nói “có thể” vì hiện nay không nước nào dại dột gây đại chiến. Nhưng KX lại tọa lạc trên đất Bắc Việt. Nga Xô lại không tuyên bố cho thế giới biết là cỏ một Trung tâm tối mật ở Bắc Việt.

Không quân của chúng tôi tấn công Bắc Việt ngày cũng như đêm. Nội ngày nay, một trăm pháo đài chiến lược B-52 sẽ tập kích Trung tâm KX, phá tan thành đất bằng. Mạc Tư Khoa sẽ phải ngậm miệng, nuốt bồ hòn làm ngọt. Vì nếu phản đối sẽ vạch áo cho người xem lưng. Phản đối sẽ tự tố cáo trước dư luận thế giới rằng Nga Xô đặt căn cứ tại Bắc Việt. Vả là căn cứ phóng Tia sáng Giết người, có thể đe đọa an ninh và sinh mạng của hàng ngàn triệu nhân dân Châu Á. Hàng chục quốc gia sẽ vùng dậy phản đối ầm ỹ. Vừa mất thể diện quốc tế. Mạc Tư Khoa vừa mất hàng trăm triệu đô la. Mất một cách vô ích...

Timôsenkô nhíu mày nghĩ ngợi. Văn Bình đã nói đúng. Một phút sau, Timôsenkô hỏi:

- Đề nghị của anh ra sao?

Văn Bình đáp:

- Chúng ta sẽ ký với nhau một thỏa ước trong danh dự. Thiếu tướng trả tự do cho hai nữ nhân viên của tôi. Đền lại, chúng tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ cho thiếu tướng gỡ máy móc, dụng cụ rời Trung tâm KX tới địa điểm bí mật khác. Tôi xin đề nghị một cuộc hưu chiến 3 tháng.

- Lấy gì bảo đảm cho sự thành thật của anh?

- Lần trước, tại Đông Kinh, chúng ta đã cam kết với nhau bằng miệng, và lời cam kết đã được thi hành đúng đắn (2).

- Vì lần ấy...

- Vì lần ấy, có Suzy làm chứng...

- Anh không nên kéo vợ tôi vào vụ này.

- Suzy cần đứng ra làm trung gian. Thiếu tướng không dại gì để mất Suzy, vì thưa thiếu tướng, nếu bỏ hết sự nghiệp để theo Suzy tôi cũng nhận lời liền, không cần cân nhắc. Chiếm được Suzy, thiếu tướng đã làm chủ được một kho báu của nhân loại. Tôi cũng chẳng dại gì thất hứa để bị Suzy khinh rẻ.

Ngoảnh sang Suzy, Văn Bình hỏi:

- Bà bằng lòng không?

Suzy nhìn chồng, luồng mắt van lơn. Timôsencô lặng lẽ lấy chai vốt ka trên bàn rót vào ly rồi nói: '

- Hừ, tôi không ngờ lại gặp anh. Ở đâu cũng gặp anh. Anh là quỷ Sa tăng.

Văn Bình cười:

- Ở Đông Kinh, thiếu tướng đã mắng tôi một lần là quỷ Sa tăng. Lần này, thiếu tướng đã lầm. Vì tôi bỏ ông Hoàng đã lâu. Tôi về Vạn Tượng tu gần một năm nay. Nể lời ông Hoàng, tôi đến gặp thiếu tướng.

Timôsenkô tợp một ngụm vốt ka:

- Thôi được. Lần này là lần cuối. Anh đã trả tự do cho tôi ở Đông Kinh, lần này tôi trả tự do cho hai nữ nhân viên của anh. Thế là huề.

Văn Bình chắp tay xá:

- Trân trọng cám ơn thiếu tướng. Bao giờ nhân viên tôi được tha?

Timôsenkô đáp:

- Ngay bây giờ. Tôi sẽ cho xe hơi chở họ về sứ quán Nam Việt. Song còn đề nghị hưu chiến...

- Suzy.

Suzy đứng dậy:

- Vâng, em bằng lòng. Nhận lời đi, anh Timôsenkô. Em tin là Văn Bình giữ đúng lời hứa.

Văn Bình chắp tay xá lần nữa:

- Bây giờ tôi xin cáo từ.

Timôsenkô hỏi:

- Anh về chùa ư?

Văn Bình lắc đầu:

- Không. Tôi đã thề là không bao giờ ở cùng một nơi với Suzy nữa. Dầu sao tôi cũng là con người. Tôi sợ ở gần sẽ không kềm hãm được lòng. Vì hạnh phúc của Suzy, vì anh, vì các con anh, tôi phải đi xa. Đi thật xa.

Timôsenkô chia tay:

- Từ lầu, tôi vẫn ao ước bắt tay một đối thủ đồng cân, đồng lạng. Xin anh chấp nhận lời yêu cầu tha thiết của tôi.

Văn Bình lại lắc đầu:

- Tôi không dám tranh tài với anh nữa. Hồi ở Đông Kinh, tôi đã thú nhận thua anh. Lần nầy nữa, tôi xác nhận lại quan điểm của tôi. Được Suzy, auh có thể lấy làm hãnh diện. Thôi đêm đã khuya rồi, anh cần nghỉ để mai đi sớm. Tôi chờ hai nữ nhân viên của tôi tại sứ quán Nam Việt.

Văn Bình khép cửa. Suzy vẫn ngồi yên, mắt đỏ hoe.

Ngoài đường, trời bỗng đổ mưa. Mặt Văn Bình đầy nước. Cũng may trời mưa nên Vân Bình có thể tự an ủi rằng đó không phải là nước mắt.

Sài Gòn, một đêm trăng sáng

Người Thứ Tám.

(1) Câu chuyện Như Luyến - Đoàn Trung đã được thuật lại trong cuốn “Một vụ đánh cắp tài liệu Nguyên tử” đã xuất bản.

(2) Thiên tình sử giữa bộ ba Văn Bình - Suzy - Timôsenkô đã được thuật lại trong Phù Tang Nổi Sóng (Z.28) đã xuất bản (thượng và hạ).


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx