sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 123: Đám Cưới Gã Thiên Lôi

Chúng tôi quyết định như một tia chớp. Hai Khởi luôn luôn trêu:

- Bạn dì nữa thôi? Tôi bắt nhãn thấy rõ là gà cáp độ đã lâu nhưng chưa ra trường đá. Bên cao vai, bên dư cựa, đầm lút hang cua, huyết lưu mãn địa coi mê tơi nghe bà con!

Hai Khởi nói toang ra cho cả cán binh nghe rõ:

- Hổng có phải bạn dì thường mà là "bạn dì xéo, chú bác lật" đó tụi bây ơi! Hèn chi lâu nay ổng cứ úp úp mở mở. Bây giờ thả giàn, ổng ra mặt "oẳng cái lồng" công khai dồi!

Địa điểm đám cưới: một ngôi nhà ngói sụp một chái, bỏ hoang có một hầm lớn giữa nhà, tấn bằng ván gõ, chứa được 10 người. Như vậy đủ cho đại diện các C do ban tổ chức qui định với con số tối thiểu. Nhưng liếc sơ qua thấy ít nhất cũng gần 100 đầu. Thủ trưởng cưới vợ tại đơn vị làm sao cản lính tới được. Hầm chứa bao nhiêu còn bao nhiêu "tự túc". Đó là chưa kể các má địa phương, nghe thăng Hai "tiên bố" phải tới coi con dâu ra sao.

Chú rể cô dâu mặc giáp trụ giải phóng" coi oai ghê, nhưng trong bụng sợ B52. Ông Trưởng ban tổ chức Hai Khởi cho treo một tấm băng đờ rôn ngay giữa nhà: "Lễ thành hôn 2-9-69" (không nói rõ lễ thành hôn của ai)

Một chiếc bàn cắm vài cành hoa bông bụp hoa ngãi. Một lá cờ. Vài chục chiếc ghế sứt tay xẹo chân giành cho quan khách. Một chú lợn vinh dự hi sinh mạng sống. Thịt xương sẽ được chia cho các đơn vị theo chính sách phân tán, không nấu nướng ăn uống tập trung. Xưa kia Tô Ký cưới bà Cầm Phụ nữ Cứu quốc Thủ Dầu Một, lính tráng ăn nhậu 3 ngày, đèn măng-sông thắp sáng rừng Hố Bò 3 đêm. Thịt quay ăn không hết dùng để ném chơi, rượu thừa đổ lên đầu nhau.

Bây giờ Thiên Lôi cưới vợ, Ngọc Hoàng chỉ cho phép vài tiếng đồng hồ tiến hành lễ nghi đơn giản tối đa. Có lẽ thấy buổi lễ kém phần long trọng nên Hai Khởi cho trang hoàng thêm địa điểm bằng mấy cái khẩu hiệu vẽ nguệch ngoạc: "Lập thành tích mừng quốc khánh, Quyết tâm đánh thắng gốc Mỹ cứu nước... "

Nhưng vì nhà không có vách phên nên khẩu hiệu phải dán dọc trên thân cột. Ai muốn đọc phải chịu khó mặc quần tiều nằm ngửa dưới đất. Khi lễ sắp cử hành thì "đờn cò", ò e trên trời. Đó là con đầm già mang guốc xách đuốc đến thăm Củ Chi hơi sớm hơn thường lệ.

Máy bay trinh sát L19 có 2 bánh xe thòng xuống giống như đôi guốc nên lính hình tượng hóa nó là "đầm già mang guốc".

Bỗng nghe xè xè như có một chục con trâu đái cùng một lúc. Xè xè xe trên mây. Rồi bật ra một giọng ồm ồm: "Hồ Chí Minh đã chết. Hồ Chí Minh đã chết!"

- Hả, cái gì? - mọi người nhảy chồm lên sửng sốt nhìn nhau.

Thế là quan khách phải tản hàng và cuộc lễ đình lại.

Hai Khởi hỏi:

- Thầy có nghe gì không?

- Tai tôi bị B52 bữa hôm nên nghễnh ngẩng, ông nghe gì?

Hai Khởi đáp:

- Tôi cũng không nghe gì hết!

Tôi bảo:

- Con đầm này ở Dầu Tiếng xuống hay Sài Gòn lên?

- Tôi không chú ý, đến chừng ò e mới thấy. Nhưng chắc từ Sài Gòn lên vì cái đuôi nó ngoảnh về phía Sài Gòn.

- Nếu từ Sài Gòn lên thì có chuyện.

Hai Khởi ra ngoài hàng ba, đứng núp gốc cột theo dõi một lúc rồi trở vào:

- Nó đi thẳng ra sông, chắc không có gì đâu!

- Ông gọi cho các đơn vị ra công sự mau! Thằng Lức đâu?

- Nó vẫn ở vị trí cũ. Hai Khởi tiếp tục dựng sa bàn:- Thầy muốn ai làm chủ hôn bên trai, bên gái. Ai chủ tọa buổi lễ?

Tôi ngập ngừng không biết trả lời ra sao. Tôi từng làm chủ hôn nhiều đám, nay không chuẩn bị nhờ ai làm lại cho mình. Hai Khởi nói:

- Hai Mỏ mới vừa khua răng với mình, chắc y sượng, không tới. Thăng chả không tới thì cả bè Hai Xót, Tám Phụng cũng lờ đí! Vậy nhờ ai chủ hôn?

- Để thong thả xem. Ối! mà không có cũng được. - Tôi hơi cáu, đáp xẳng.

- Ai chủ tọa?

- Ông chớ còn ai!

- Phải có người cao cấp hơn thầy đứng ra chủ tọa thì buổi lễ mới long trọng.

- Chằng lẽ thỉnh Năm Tiều "về" được sao?

- Thôi ông lãnh luôn 3 chức một lượt đi. Để đức lại cho con.

- Làm thì làm, nhưng sợ không đúng nghi thức, cô dâu buồn!

- Tình hình này đòi hỏi như thời bình không thể được. Lễ xong dắt nhau chạy chớ không có động phòng hoa chúc hoa chót gì đâu!

- Thầy cũng phải nghỉ phép như thằng Lức chớ!

- Nghỉ rồi đi đâu? Chúng mình là cá lia thia không bọt mà!

- Thầy liệu có trở ngại gì không?

- Tôi đâu có báo cáo láo với tổ chức điều gì mà phải ngại!

- Tôi biết thầy còn "nguyên" chưa sứt mẻ, nhưng... Hai Khởi nheo nheo mắt, nói. - Tôi chỉ ngại các em bất mãn khuấy rối. Nhưng mấy vụ đó để tôi cho trinh sát lo. Tôi sợ nhất là "người tình có trái tim rực lửa" của ông thôi. Nàng bay Honda tới quăng hồ lô lên sợ e chú rể không có phép gì hô thâu được. Còn nàng dũng sĩ thì phản ứng tiêu cực bằng cách xin nghỉ phép. Tôi cho luôn 2 tuần. Vậy là thầy hổng có lõ cái "mũi nhọn" đáng gờm hơn này. Cuộc tuyên bố coi như an toàn 95%.

- Tôi đâu có hứa với ai điều gì mà họ phá tôi?

- Bà già vô kỳ đó. Nghe đâu đã chấm con chích chòe. Rồi "bà má vô" cho mượn lúa kỳ rồi nữa! Tôi còn nghe chú Sáu Huỳnh nói thầy đã nhang đèn thề thốt với ai? Vậy là thầy có tới 3 địch thủ nghe!

Tôi lắc:

- Tôi không có thề gì với ai cả. Người ta bày đặt đó thôi!

Mặt trời lặn quan khách lai rai tới. Quả thật Hai Mỏ, Hai Xót và gánh hát dân chánh không đến, trừ Hai Văn là nhân viên cũ lúc tôi làm quận đội trưởng và cô Bảy Nề mới được đề bạt làm quận đội phó Nam Chi. Nàng là người đi sát anh Hai và "học được ở anh Hai rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu của anh Hai nhất!!"

Vào phút chót Sáu Hùm tình cũ nghĩa xưa đem đến một túi tôm khô và một chai rượu. Lính nhà thì lao xao đông đủ. Hai Khởi cạo râu nhãn nhụi với cái lưỡi bào liếc mài mất nửa giờ trong lòng ly bầu. Quần áo thẳng thớm đứng ra tằng hắng đúng ba cái, lấy vẻ trịnh trọng sắp cất giọng. Thì trên bầu trời lại nghe tiếng trâu đái xè xè. "Hồ chí Minh đã chết! Hồ chí Minh đã chết!"

Cả đám người rụt cổ cò, ngước mắt nhìn trời. Con đầm già liệng vòng tròn xa từ Đồng Lớn ra bờ sông rồi quay trở lại vẫn cái giọng ồm ồm: "Hồ chí Minh đã chết! Hồ chí Minh đã chết!" Âm vang lồng lộng dội lên trong không khí, chụp xuống ruộng đồng.

Cả đám nhìn nhau ngẩn ngơ. Có nên tiếp tục buổi lễ?

Tôi bảo Hai Khởi:

- Tùy ý ông!

- Hỏi cô dâu xem sao!

- Cổ không có ý kiến gì đâu.

- Cưới chạy tang?

- Chạy gì được. Tang đã đến rồi chứ phải người ốm còn đang hấp hối hay sao mà chạy?

- Vậy thầy quyết định cách nào?

Con đầm già quay lại, lắc lư đôi cánh, xàng qua xàng lại rồi ỉa ra một vệt dài trắng xóa. Cái vệt trắng vỡ ra thành những mảnh li ti rồi rơi xuống đất. Phủ trên ngọn cây, đáp trên nóc nhà, trên ruộng.

Vài tấm rơi ngay trước sân. Thằng Đá chạy ra lượm mấy tờ trở vào đưa cho tôi. Tờ truyền đơn nhỏ bằng bàn tay. Một tờ in hình 7 lá cờ đồng minh với dòng chữ: "Hãy hồi chánh để tránh cái chết bi thảm". Mặt kia hình một sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa trỏ đường cho một đoàn người đi với dòng chữ: "Hãy trở về với quốc gia dân tộc ".

Tờ kia mang hình một lão già với hai gạch tréo bít mặt: Hồ tặc đã đền tội ngày 2-9-69. Mặt sau ghi chữ to: "Đồng bào nên ghi nhớ Hồ Chí Minh là kẻ chủ trương xâm lược Miền Nam với con đường mòn mang lên hắn. Họ Hồ đã bị đồng bọn Duẩn, Chinh, Đồng bức tử để chiêm quyền. Họ Hồ chết đúng ngày Quốc Khánh miền Bắc cộng sản 2 tháng 9. "

Hai Khởi nói to:

- Đây là trò bịp. Bà con đừng tin. Cụ Hồ đang khỏe mạnh. Hồi Tết có gởi thơ chúc Tết đồng bào. Nếu cụ bị bịnh thì có bác sĩ Trung Quốc Liên Xô chăm sóc làm sao chết được?

Tôi không nói gì lẳng lặng cuốn băng, dẹp bàn, gỡ khẩu hiệu. Buổi lễ sẽ tiến hành một dịp khác thuận tiện hơn.

Đồng Dù dường như biết rõ tin vui nên nã mấy phát chia buồn. Tôi và Thu Hà về nhà riêng. Buổi chiều hai đứa cùng nghe đài Bbxeo. Tin quan trọng đầu tiên:

- Hồ Chí Minh chủ tịch Cộng đảng Bắc Việt và là linh hồn của đảng này đã trút linh hồn vào đúng ngày 2.9 là ngày cách đây 24 năm ông ta đã đọc bản tuyên ngôn khai sinh nước Việt Nam dân chủ cộng hòa mà ông ta là chủ tịch. Tin ông Hồ chết đã được bịt kín nhưng vẫn xì ra bên ngoài. Người ta không muốn cho dân chúng biết vì sợ cộng quân miền Nam mất tinh thần và miền Bắc nổi loạn.

- Trong lúc đó cộng quân khắp miền Nam đã rút ra khỏi các thành phố mà họ không chiếm được bao nhiêu. Việt Nam Cộng Hòa phải tốn công chôn xác Cộng quân bỏ lại khắp các phố phường.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx