Chương 3 39 Manh Mối có thể là một cuộc săn tìm kho báu đỉnh cao với phần thưởng là sự thống trị cả thế giới. Nhưng sớm muộn gì bạn cũng phải kết thúc ở cái bảo tàng ngớ ngẩn nào đó. Đáng buồn như sự thật là vậy, Dan nghĩ khi người hướng dẫn viên du lịch mỉm cười dẫn chúng đi qua cái sảnh rộng lớn đầy những hộp trưng bày chất từ sàn lên tới tận trần nhà. Bảo tàng Cố Cung bên trong Tử Cấm Thành lưu giữ hơn ba trăm ngàn đồ gốm sứ và các mảnh vỡ. “Chị có thể ăn súp trong mấy cái chén khác nhau từng ngày luôn trong, khoảng, một ngàn năm,” nó thì thào với Amy. “Đây là bộ sưu tập nghệ thuật vĩ đại nhất mà chị từng thấy,”con bé kinh ngạc, bỏ qua sự mỉa mai của thằng nhóc. “Thậm chí còn hơn cả thành trì nhà Janus ở Venice!” "Mấy ông vua đó là nhà Cahill, nhé,” Dan nói. “Hoàn toàn luôn - như tất cả mọi người trong gia tộc trừ bọn mình ra.” Amy nhăn trán. “Các hoàng đế sống cách đây hơn sáu thế kỷ. Làm sao mình biết thế hệ nào có dính dáng tới cuộc săn tìm đầu mối?” “Ba mẹ chắc có ý tưởng,” Dan nói. “Vậy điều gì đưa họ tới đây sau khi tới Châu Phi?” Con bé gật đầu. “ Chính xác. Nghe hướng dẫn viên nào. Mình có thể biết được gì đó quan trọng.” Dan rên rỉ. Nghe như sẽ tìm được Manh Mối trong hình bươm bướm trên một cái bô cũ kỹ. Chúng đều biết chúng đang tìm – cái huy hiệu trong Hoàng Đế Cuối Cùng. Nó ở đâu đó ngoài kia, đã phai mờ nhưng vẫn thấy được, trên bức tường của một trong mấy tòa nhà này. Dan dòm đồng hồ. Vẫn còn hơn ba tiếng nữa mới tới giờ hẹn với Nellie, cô nàng đang đi cùng Saladin, đi tìm khách sạn. Và không có cách nào để đẩy thời gian lên nhanh hơn. Không có cái điện thoại mới nào của tụi nó bắt được sóng ở Trung Quốc. Tụi nó bị mắc kẹt ở đây với ba trăm ngàn chén đĩa. “Bộ sưu tập này bắt đầu từ triều Minh, nhưng đến nhà Thanh thì bộ sưu tập gia tăng kích cỡ lên rất nhiều,” hướng dẫn viên nói. “ Các hoàng đế triều Thanh vốn nổi tiếng với sự tận tụy đầy ám ảnh với nghệ thuật…” “Chính là vậy!” Amy rít lên. “Chính cái gì?” “Ám ảnh về nghệ thuật? Nghe quen không?” Dan bắt được manh mối. “Nhà Janus! Mấy người đó dám sẽ bán cả mẹ mình để đổi lấy mấy bức tranh!” Đôi mắt Amy long lanh phấn khích. “Dan, mọi thứ đi cùng nhau. Bất kể điều gì đã mang cha mẹ mình tới Trung Quốc – nó có liên quan đến chi nhà Janus. Cái gì đó lớn.” Dan gật đầu. “Nhưng làm cách nào chúng ta tìm ra được huy hiệu nhà Janus trong khi mình đang kẹt với đống chén dĩa?” Amy chỉ vào cái bộ đàm đang đong đưa trên thắt lưng của hướng dẫn viên. “Nếu gã đó thấy mình chuồn đi, gã sẽ gọi bảo vệ. Ngoài ra, mình còn không biết phải tìm ở đâu. Tử Cấm Thành là cung điện lớn nhất thế giới. Có hơn chín trăm tòa nhà đó!” Dan mở tờ giới thiệu của sơ đồ khu Tử Cấm Thành rộng hơn bảy mươi héc ta. “Em nghĩ em còn nhớ bộ phim. Nếu em có thể chỉ ra được lối đi từ cái bản đồ này -“ Nó xoay xoay trang giấy, nghiên cứu kỹ lưỡng. Dan có trí nhớ như máy sao chụp, nhưng kết hợp cảnh phim với sơ đồ được in ra thì thật thách thức. “Coi nào, cái đồ tí hin của đấng tối cao mà aicũngbiếtlàaiđó ở đằng kia –“ “Điện Thái Hòa,” Amy chỉnh lại. “-vậy em cá là huy hiệu của Janus phải ở đâu đó ở khu vực này, trên chỗ yên tĩnh gìcũngđược của ngườimàaicũngbiếtlàaiđó.” “Ninh Thọ Cung,” Amy bổ sung. “Em sẽ tìm ra,” Dan khẳng định.”Ok, chị đánh lạc hướng đi-“ Chị nó căng thẳng. “Lạc hướng gì? Chị không có lộn nhào ở đây được. Đổ bể đồ hết.” “Ờ,”Dan nói,”chị không muốn mấy gã này hết mấy cái đĩa. Chẳng có gì to tát đâu. Chị chỉ cần đi đến góc kia của nhóm và bắt đầu hỏi mấy câu hỏi chán òm. Và trong khi gã trả lời câu hỏi chán òm của chị, em sẽ chuồn đi.” “Được rồi,” con bé trả lời, nghe có vẻ có chút phật ý về cách lựa chọn từ ngữ của nó. Con bé giơ tay lên. "Xin- xin-" Thôi vụ đó nào, nó tự ra lệnh cho bản thân. Tật nói lắp bắp của nó thường xuất hiện khi căng thẳng, nhưng việc này quan trọng. “Xin lỗi, mấy cái kia cổ cỡ nào – không, mấy cái này ở đây -" Amy lựa chọn khá ổn. Một hàng những cái hộp thủy tinh cao cắt ngang Dan khỏi nhóm. Chẳng có vấn đề gì cho nó khi chuồn khỏi căn phòng. Chị nó phiền phức, nhưng nó dám cam đoan rằng tụi nó là một đội tuyệt vời. Không tệ cho một cặp đôi nhà Madrigal, nó tự nhủ, và ngay lập tức hối hận về suy nghĩ đó. Không phải chuyện đùa. Khi ở Châu Phi tụi nó đã biết bí danh trên hộ chiếu của cha mẹ tụi nó là – Ông và Bà Nudelman – trùng khớp với tên của cặp đôi giết người trộm cắp khét tiếng. Mẹ và Cha – Bonnie và Clyde của Nam Bán Cầu? Nực cười. Một sự trùng hợp. Và chưa hết… Chồng và vợ … sát nhân tàn nhẫn … Chi Madrigal … Chỉ cần nghĩ về điều đó cũng làm nó oằn cả vai. Nó đi lạc vài lần khi lén lẻn ra khỏi tòa nhà, lang thang qua mê cung các căn phòng trang trí công phu. Sau cùng, nó đã xoay sở để tìm ra lối vào và bước chân vào Tử Cấm Thành. Đó là một quần thể bao la, với năm cung điện to vĩ đại và mười bảy cái chỉ được coi là khổng lồ - không kể tới gần cả ngàn tòa nhà nhỏ hơn với đủ mọi hình dạng và kích cỡ. Các đền chùa, tượng đài, và các khu vườn dường như kéo dài tít tắp. Nó thật sự là một thành phố - như là một nửa khu trung tâm Boston được xây lên chỉ để cho một người sống ở đó. Nhưng cái này nhiều màu sắc hơn bất cứ khu vực nào của Boston – như một lăng kính vạn hoa của màu vàng hoàng tộc, màu đỏ lộng lẫy, và lấp lánh vàng lá. Mọi thứ đều toát lên vẻ giàu có và sang trọng ngoài sức tưởng tượng. Tuy nhiên ngoài kích thước của nơi này, Dan không thể thoát khỏi cảm giác tù túng – bốn cổng lớn bao bọc bên ngoài, tường cao vút, tháp canh ở mỗi góc. Nó cố gắng hình dung Phổ Nghi – hoàng đế trẻ con trong bộ phim – có cả khu vực này như sân chơi của riêng mình. Theo như người hướng dẫn viên, Phổ Nghi chính thức thoái vị khi lên sáu, nhưng chính phủ Trung Quốc cho ông ở lại đây cho đến khi trưởng thành. Dùng Thiên An Môn như điểm tham chiếu, Dan khoanh tròn và hướng tới khu vực mà nó nhớ trong Hoàng Đế Cuối Cùng. Nó có chút không chắc chắn. Nó đang tìm kiếm một cái huy hiệu ở Trung Quốc cách xa sáu ngàn dặm xuất hiện trên phim trường Hollywood ư? Giờ đã quá trễ để lo nghĩ về điều đó rồi… Nó nhanh chóng đi vào một khu vực với những tòa nhà nhỏ và thấp hơn. Ngay cả khi Tử Cấm Thành là nhà của vua, ở đó vẫn có những người phục vụ, sư sãi, và –oài – thái giám nữa. Có lẽ có thể coi như là khu vực lân vận của họ. Khi nó bắt đầu đi giữa mấy dãy nhà, săm soi tìm trên các bức tường huy hiệu nhà Janus, nó tự hỏi sẽ gặp rắc rối cỡ nào nếu bị bắt ở đây. Không có khách du lịch xung quanh, và cũng không có bảo vệ. Mọi người dường như đều ở khu vực Đĩa “Như” Chúng Ta, để nhìn ngắm hay là canh gác mấy cái đĩa. Dan di chuyển chầm chậm về phía trước. Tranh ảnh, đồ thiết kế, và thư pháp ở khắp nơi quanh nó trên những cây cột, bảng chỉ dẫn, và những bức tường. Một nơi rất Janus, chắc chắn rồi. Nhưng cái huy hiệu ở đâu? Một cảm giác sợ hãi xoắn xuýt trong ruột nó. Đây là chỉ dẫn duy nhất của tụi nó. Nếu tụi nó không tìm thấy, tụi nó có thể bị bỏ đó lang thang quanh một đất nước bao la với hơn một tỷ người mà không có bất cứ ý tưởng mờ nhạt nào về việc tụi nó đang tìm kiếm cái gì. Sự thất vọng tràn trề báo động nó. Nó nhầm lẫn ở đâu đó rồi. Có lẽ trí nhớ như máy sao chụp của nó không có chính xác như nó nghĩ. Nó quay quanh một cách tuyệt vọng. Chả có gì cả! Ngoại trừ - Quanh góc , trên bức tường của một ngôi chùa nhỏ, tầm mắt nó rơi vào một hình dạng không thuộc về nơi đó. Một chữ S. Tất cả mọi thứ đều bằng tiếng Hoa. Một chữ S làm gì ở đó? Bức tranh cổ xưa và đã bị hư hại nặng, hầu như không còn nhìn thấy được nữa. Nó nheo mắt nhìn bức tường … và bất chợt nó nhìn thẳng vào đó. Nó không phải là một chữ S! Đó là một cái đuôi cong của một con vật – một bức tranh đã phai mờ theo năm tháng, bị bay màu bởi ánh nắng và xóa mòn bởi thời tiết. Một con sói đứng trong tư thế chiến đấu, liếc nhìn qua vai của nó. Biểu tượng của nhà Janus!
@by txiuqw4