sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 01-1

Hà Diệc Dao mê mẩn nhìn cái gương cổ tròn trong tủ kính trước mặt, mắt không chớp lấy một cái.“Nếu thích thì có thể lấy ra xem một chút.” Ông chủ cửa hàng đồ cổ khẽ cười nói, ngữ khí ôn nhu khiến người ta cảm thấy có thiện cảm. Hà Diệc Dao liên tục gật đầu, tuy rằng cô biết không thể mua nổi tấm gương cổ này, nhưng cô vẫn muốn cầm nó trong tay, sờ một chút.Ông chủ mở khóa tủ, lấy gương đồng ra, “Vật này là một tấm gương đồng hoa văn hình cá rất hiếm thấy ở thời Hán, bởi vì gương đồng thời Hán thường lấy Tứ thần Long Hổ Phượng Điểu làm hoa văn. Phẩm chất của tấm gương hồng lục tú này vô cùng tốt, nghe đồn chính là món đồ yêu thích của danh tướng thời Hán Hoắc Khứ Bệnh, tiểu thư cũng thật tinh mắt.”Hà Diệc Dao cẩn thận cầm gương đồng, chăm chú nhìn bốn con cá chép sống động tinh xảo lồi lên ở mặt trái gương. Hoa văn điêu khắc đơn giản mà uyển chuyển, hình thái khác nhau, thực giống như đang vui vẻ bơi lội trong nước. Cái gương đại khái chỉ lớn bằng bàn tay cô, thân gương rất mỏng, vô cùng nhẹ, ít nhất là nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Hà Diệc Dao thầm nghĩ không biết liệu cái gương này có phải đồ giả hay không, nhưng khi cô lật xem mặt gương loang lổ thì lại có chút không chắc chắn.Mặt gương tạm coi là bằng phẳng, tràn đầy vết xước, từng vết đều đại biểu cho những thử thách của năm tháng. Thấp thoáng có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của cô ở trong gương, Hà Diệc Dao cảm nhận được một loại mỹ cảm mơ hồ, không cam lòng đặt gương xuống.Trên đường đến lớp học thêm cô vô tình đi vào cửa hàng đồ cổ này, bởi vì cái tên “Á Xá” kỳ quái của cửa hàng đã thu hút cô. Cô hiếu kỳ hỏi ông chủ vì sao gọi là Á Xá, ông chủ đáp: Mỗi món đồ cổ trong tiệm đều có câu chuyện của chính nó, chứa đựng rất nhiều năm, nhưng không ai lắng nghe, bởi vì chúng không thể nói chuyện. Cho nên đặt tên là Á Xá. (Á Xá = Ngôi nhà câm)Tuy rằng nơi này thật cũ kỹ, cũng không buôn bán gì, song cô biết nếu cửa hàng này trưng bày toàn đồ thật thì một học sinh cấp 3 như cô đây không thể nào mua nổi.Nhưng ngay khi cô chuẩn bị quay người rời đi thì phát hiện cái gương cổ này.Cô muốn có nó, làm sao bây giờ? Cô không muốn buông tấm gương ra, cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái này như chạm đến tận đáy lòng cô.Trong đầu Hà Diệc Dao đột nhiên hiện lên một cái cớ vô cùng hoang đường: “Ông chủ, câu lạc bộ trường em muốn diễn một vở kịch, cần dùng đến một tấm gương cổ, có thể cho tụi em thuê dùng một tháng được không ạ?” Cô nghĩ cô chỉ nhất thời ham thích cái mới lạ, môt tháng sau có lẽ cô đã không còn thích cái gương bẩn như vậy nữa rồi.Chỉ là ngay cả bản thân cô cũng thấy yêu cầu này rất vô lý, đang muốn nói thêm vài câu cứu vãn tình hình thì bất ngờ nghe thấy một tiếng “Được.” từ ông chủ trẻ tuổi của cửa hàng đồ cổ này.Hà Diệc Dao ngây người một lúc, sau đó liền hưng phấn hỏi cần thế chấp cái gì, bao nhiêu tiền mới đủ. Kết quả đối phương chỉ muốn mượn thẻ học sinh của cô để ghi sổ, mấy thứ khác đều không cần.“Tiền thế chấp thì tùy tiện là được rồi, mười đồng đi.”Đơn giản vậy sao? Hà Diệc Dao có chút hối hận, biết sớm như vậy thì trực tiếp hỏi giá cho rồi. Có lẽ do cô nghĩ nhiều quá, gương đồng này chỉ là đồ dỏm, nhưng cô đã nói muốn thuê rồi, đành phải dùng tên mình để đăng kí. Cô quyết định nếu sau một tháng, cô vẫn thích chiếc gương cổ này thì nhất định sẽ đến hỏi giá tiền.Người chủ tiệm trẻ tuổi nhìn tên đăng kí, đôi mắt dài nhỏ càng hiện lên sự giảo hoạt, ngón tay xẹt qua chữ Dao, nói nhỏ: "Đúng rồi, còn có chuyện.""Chuyện gì?" Hà Diệc Dao cầm chiếc gương cổ không buông tay, nghe lời nói này của anh ta thì theo phản xạ ngẩng đầu lên."Có một việc cô phải nhớ kỹ, tấm gương này tuyệt đối không thể chà lau, tuyệt đối không được." Lúc nghe những câu nói này, Hà Diệc Dao hoảng hốt nhìn chủ tiệm, khóe miệng anh ta hiện lên ý cười quỷ dị, nhưng cô không chú ý đến. Vào lúc đó, cô chỉ đem chiếc gương vào trong cặp, vội vã đi đến chỗ học thêm.Buổi tối, sau khi Hà Diệc Dao làm xong bài tập, mới mở đèn bàn, đem chiếc gương cổ ra cẩn thận nhìn ngắm."Mờ như vậy, sao nữ nhân ở cổ đại có thể trang điểm?" Hà Diệc Dao nhìn mặt kính không rõ hình bóng mình ở trong đó, nhịn không được trầm giọng nói. Cô xem trên mặt kính loang lổ hoa ngân, vốn định cầm nước sát trùng để lau màn hình máy tính mà lau chùi, nhưng tay vừa đụng đến mặt kính, lại nhớ đến lời dặn dò của chủ tiệm."Có một việc cô phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được lau chùi, tuyệt đối không được."Hà Diệc Dao bất đắc dĩ buông chai nước sát trùng xuống, đoán chừng chắc chắn gương đồng này là đồ dỏm, chủ tiệm sợ cô lau chùi thì nó sẽ trông như mới đây mà, ha ha!Ngay lúc cô buông chiếc gương xuống, lơ đãng nhìn thoáng qua lại khiến cho tim của cô đập nhanh một nhịp. Bởi vì cô phát hiện ra trong gương có một bóng người mơ hồ... Người đó dường như không phải là cô. Ít ra thì trên đầu cô sẽ không mọc thêm một búi tóc như vậy, hơn nữa khi cô di chuyển thì bóng người kia vẫn đứng im.."Ngươi, ngươi là ai?" Hà Diệc Dao nhịn không được lên tiếng hỏi.Không có phản ứng.Cô thở ra một hơi, dụi mắt, tự chế giễu mình hoa mắt, ngay khi cô chuẩn bị bỏ cuộc, trong căn phòng yên ắng đột nhiên truyền đến một âm thanh hư ảo."Ngươi, ngươi là ai?" Thanh âm nhẹ nhàng đến nỗi Hà Diệc Dao tưởng mình bị ảo giác, nhưng giây tiếp theo, cô chết đứng trừng mắt nhìn chiếc gương trong tay mình. "Là ai?" Lần này thanh âm rõ ràng hơn một chút, đúng là trong mặt gương truyền ra.Dưới ánh sáng của chiếc đèn bàn, hoa ngân trên đó càng thêm rõ ràng, nhưng lần này Hà Diệc Dao nhìn rất rõ ràng, hình ảnh mơ hồ trong gương không phải là cô."Ngươi là ai?" Người trong gương kia hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, liền la lớn."Tôi không phải là ai cả... Tôi tên là Hà Diệc Dao." Hà Diệc Dao nhỏ giọng tức giận dùng cổ ngữ, đầu đầy hắc tuyến, mình không phải bị thần kinh? Hay là tại gương đồng này không phải đồ dỏm, mà bên trong nó đang phong ấn một hồn ma?"Ta là Hoắc Khứ Bệnh." Lần này thanh âm trong gương phát ra nhanh hơn nhiều, hơn nữa cũng rõ ràng hơn, còn có thể nghe được ra đây là tiếng của nam nhân."Choang!" Gương từ tay cô rơi xuống, rớt xuống bàn, phát ra thanh âm thật lớn."Tiểu Dao! Con còn chưa ngủ sao? Đã mười giờ rưỡi rồi! Ngày mai con không cần đi học sao?" Mẹ của Hà Diệc Dao đứng ngoài phòng gõ cửa, Hà Diệc Dao nhanh tay đem chiếc gương cổ kẹp vào trong quyển sách, sau đó tắt đèn.Nhưng nằm trên giường lại trằn trọc suy nghĩ, đó là u hồn ngàn năm sao? Đường đường là đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh lại bị nhốt trong gương cổ? Hà Diệc Dao phát hiện, những lúc bình thường, mặc kệ cô làm gì chiếc gương này cũng không có phản ứng, chỉ có buổi tối đúng mười giờ gương mới biến đổi."Ngươi là Hoắc Khứ Bệnh? Là vị đại tướng quân rất nổi tiếng thời Hán sao?""Tướng quân? Ta bây giờ chỉ là giáo úy thôi, nhưng rất nhanh sẽ trở thành tướng quân!""Trong sách viết ngươi là tướng quân." Hôm nay Hà Diệc Dao cố ý đến thư viện mượn sách lịch sử thời Hán, chẳng lẽ chỉ là con ma cùng họ cùng tên?"Ha ha! Không biết ngươi đang nói sách gì. Còn ngươi? Chết như thế nào? Sao lại ở trong chiếc gương đồng mà dì cho ta?Lời nói của hắn làm cho Hà Diệc Dao hoảng sợ, cô đã chết? Đã chết khi nào? Vội vàng lấy tay nhéo má. Ô! Đau quá!"Ta sống rất tốt! Đang đi học! Đang đọc sách!""Hử? Vậy sao ngươi nói cái gì mà ông đây đã chết? Ta đây cũng sống rất tốt! Đang cưỡi ngựa! Đang bắn tên!"Hà Diệc Dao ngây người, cô không chết, hắn cũng không chết, như vậy thì... Chiếc gương này có thể vượt qua thời không liên kết hai thế giới sao?"Này! Nếu ngươi nói mình không phải ma nữ, thì hãy hiện ra để ông đây nhìn xem diện mạo của ngươi! Đừng bởi vì nhan sắc xấu xí của mình mà không dám gặp người khác!"Hà Diệc Dao sớm đã quên lời cảnh cáo của chủ tiệm dặn dò cô không được lau chùi mặt gương, nhẹ nhàng lau chùi mặt gương.Sau khi chà lau một chút, mặt gương sáng hơn một chút, đến lúc tay nàng mỏi đến rụng rời mới nghe được thanh âm trêu tức nói: "U! Tóc tai bù xù, còn nói không phải ma nữ?"Hà Diệc Dao đem cuốn sách đặt lên gương cổ, mặc kệ bóng người trong gương kêu gọi thế nào, leo lên giường đi ngủ.Cứ như vậy, để đó đúng ba ngày. Bài tập trên lớp học thêm và bài giáo viên trong trường giao cho làm cô không còn thời gian suy nghĩ chuyện khác.Cho đến mấy ngày nàu cô vô tình lật mở tài liệu tham khảo, đột nhiên phát hiện tấm gương đồng kẹp trong cuốn sách. Mấy ngày qua không nghe thấy những từ "Ta, ngươi" không rõ ràng của hắn, ngược lại cảm thấy rất nhớ . Hà Diệc Dao đem gương cổ dựa vào chồng sách tham khảo, đang muốn cúi đầu làm bài tập, nhìn tóc mình rũ xuống, lại nhớ đến lời nói của Hoắc Khứ Bệnh, vội buộc tóc đuôi ngựa, bắt đầu học bài.Cho đến mười giờ, quả nhiên đã nghe tiếng trêu tức từ gương đồng: "Đã lâu không gặp! Đã một tháng rồi? A? Đầu đã buộc lên rồi? Không phải ma nữ không thể chạm vào tóc của mình hay sao?"Hà Diệc Dao đặt bút máy trên tay xuống, cắt ngang những lời hắn nói: "Ngươi mới là ma nữ! Không đúng, ngươi nói cái gì một tháng? Chỗ ta mới ba ngày thôi!" Cô nhìn lại gương đồng, phát hiện mặt kính so với lần trước đã rõ hơn một chút, có thể mơ hồ thấy ánh nến bên kia, còn thấy hình dáng nam nhân kia."Uy, nữ nhân, ngươi… Cô lau mặt gương lần nữa đi, lần trước sau khi cô lau, ta rất muốn nhìn rõ hơn chút nữa." Hoắc Khứ Bệnh học cách nói chuyện của Hà Diệc Dao sửa lại từ ta, ngươi, mặc dù không quen nhưng hắn cũng cảm thấy rất mới lạ.Hà Diệc Dao nhìn bài tập mình đã làm xong, cầm lấy chiếc khăn trên bàn bắt đầu lau, "Ngươi nói một tháng không gặp tôi? Sao lại như thế? Trước kia ngươi có thể thấy tôi vào lúc nào?""Lần đầu là mùng một tháng sáu, sau đó là mười một tháng sáu, mà hôm nay đã là mười một tháng bảy rồi. Tôi nhớ rất rõ , mùng một tháng sáu tôi đi lên rừng săn bắn, có uống hơi nhiều rượu, lúc quay về thì thấy cô trong gương.""A? Chẳng lẽ thời gian của chúng ta không đồng nhất? Có lẽ chiếc gương cổ này giống như webcam, nối thời không với nhau! Chẳng qua đường truyền quá dài nên nó bị chậm trễ, nhưng sao khi chúng ta trò chuyện nó không thay đổi?""Nữ nhân, mời nói những lời mà ta có thể nghe hiểu được! Webcam là gì? Đường truyền là cái gì?" Hoắc Khứ Bệnh chăm chú lắng nghe, nhưng hắn phát hiện nghe lại không hiểu."Webcam chính là camera kết nối đến máy tính, trên đó có màn ảnh... Mà quên đi, coi như tôi chưa nói." Hà Diệc Dao đảo mắt, cảm thấy được mình và cổ nhân sao lại nói về webcam? Bọn họ chỉ biết kính thông thiên!"Uy! Ngươi cũng lau đi! Đừng bắt tôi phải làm một mình chứ.""Tôi lau? Gương trong tay tôi rất mới rồi! Đã rất sáng! Lau cái gì mà lau?"Hoắc Khứ Bệnh búng búng vào gương "Nữ nhân, khi tôi búng tấm gương cô có đau không? Người ta nói, nếu làm hỏng đồ vật, hồn ma sống trong đó cũng sẽ bị đau.""Đau cái đầu ngươi!" Hà Diệc Dao nhìn mặt gương, tưởng tượng đó là mặt Hoắc Khứ Bệnh, mạnh tay dùng sức cọ: "Tôi đây mới không phải là ma nữ.""Biết rồi, cho nên tôi chỉ gọi cô là nữ nhân thôi!" Người nào đó nói rất khí phách.Hà Diệc Dao hận nghiến răng nghiến lợi, lại lau kính mạnh hơn, một lát sau thanh âm khiến người ta chán ghét kia lại vang lên."Nhìn thấy cô rồi! Gì thế kia! Mấy đại thúc kia đúng là gạt người! Ma nữ nào có xinh đẹp tuyệt trần chứ! Bộ dáng dọa người mới đúng.""Nói nhảm!" Hà Diệc Dao trực tiếp đem chiếc gương úp xuống bàn, sau đó cầm quyển sách đập vài cái để phát tiết.Bộ dáng cô dọa người? Hà Diệc Dao không nhịn được nhìn vào tấm gương trang điểm trên bàn, trong đó phản chiếu một gương mặt thanh tú đáng yêu.Mắt tên kia có vấn đề! Nói gì mà cưỡi ngựa bắn tên! Không tự bắn trúng chính mình đã là giỏi lắm rồi!Gương cổ không ngừng truyền đến tiếng kêu: "Nữ nhân! Nữ nhân!"Hà Diệc Dao lấy tay vuốt những hoa văn trên mặt trái gương, nhớ đến lúc nãy trước khi đem tấm gương úp xuống, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tuấn dật.Sao cô lại đỏ mặt? Ai thèm để ý đến tên kia chứ? Tắt đèn, ngủ!"Nè! Nữ nhân, có ở đó không? Đúng mười giờ tối, từ gương cổ truyền đến thanh âm của ai đó, lần này không đùa giỡn mà thanh âm có chút thâm trầm.Nội tâm Hà Diệc Dao chỉ do dự hai giây, sau đó đem gương đồng lật lại. Cô phải thừa nhận, có một người bạn ảo từ hơn hai ngàn năm trước cũng không tệ, còn chưa nói đến đó là Hoắc tướng quân nổi tiếng.Trên mặt gương lốm đốm, hoa ngân đã ít đi một chút, bên kia tỏa ra tia sáng làm nổi bật dung nhan anh tuấn hiên ngang. Có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt long lanh có thần, trong suốt lấp lánh ánh sáng, làm lòng Hà Diệc Dao rung động, không dời tầm mắt.Nhưng hắn đang nhìn đi đâu vậy?Hà Diệc Dao cúi đầu thấy mình đang mặc váy ngủ, thầm mắng tiểu sắc lang, lập tức đi tìm áo khoác khoác lên. Loại này chắc nam nhân cổ đại rất thích. Nhưng mà, nam nhân? Hà Diệc Dao chọt mặt Hoắc Khứ Bệnh trong gương, tò mò hỏi: " Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?""Tôi năm nay mười sáu tuổi, sao vậy? Bọn họ không cho tôi tòng quân!" Hoắc Khứ Bệnh cầm bầu rượu trong tay uống một hơi, "Tôi đã đủ tư cách ra chiến trường giết địch! Đừng nói cô cũng như bọn họ chê tôi nhỏ tuổi."Mười sáu, khó trách ngũ quan nhìn non nớt, thì ra chỉ là một cậu bé vị thành niên, Hà Diệc Dao nhướng mi nói: "Ngoan, kêu chị đi.""Không gọi! Nữ nhân, cô có thể mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với tôi không? Mỗi lần phải đợi mười ngày! Không thể gọi đến thì đến à?" Hoắc Khứ Bệnh ợ một tiếng, yêu cầu một cách vô lại."Mỗi ngày tôi đều cùng ngươi nói chuyện phiếm." Hà Diệc Dao bĩu môi, gọi đến thì đến sao? Hoắc thiếu gia nghĩ hắn là bạn học của Harry Potter, có học qua phép thuật à?"Xem ra bầu trời một ngày, mặt đất mười ngày ." Hoắc Khứ Bệnh tiếc nuối than thở."Vừa nãy ngươi khen tôi là tiên nữ? Thật là!" Hà Diệc ngượng ngùng che hai má của mình, cố ý xuyên tạc lời nói của Hoắc Khứ Bệnh.Hoắc Khứ Bệnh không cãi nhau với cô, hắn uống rượu nên thần trí không tỉnh táo, làu bàu có chút mơ hồ: "Nữ nhân, cô có muốn đi xem phong cảnh bên ngoài không? Nếu muốn… Cứ ở cạnh tôi, đừng đi…Tôi sẽ dẫn cô đi xem." Vừa dứt lời đã nằm trên bàn ngủ mất.Hà Diệc Dao lặng im nhìn vị tướng quân trẻ tuổi ôm một bụng chí lớn buồn bực uống sau bí tỉ trong gương, cảm thấy có gì đó đè nặng trong lòng... Cô nhớ rõ, trong lịch sử, Hoắc Khứ Bệnh tuổi trẻ đoản mệnh, hai mươi tư tuổi đã qua đời.Có nên nói cho hắn biết không? Nhưng nói rồi biết đâu hắn chỉ xem như trò đùa."Nữ nhân, Hoắc Khứ Bệnh tôi sinh ra là số nô tài, lớn lên trong nhung lụa, nhưng chưa bao giờ đắm chìm trong vinh hoa phú quý. Đại trượng phu sinh ra là phải sống chết nơi sa trường, bảo vệ quốc gia.""Nữ nhân, ngươi biết không? Mỗi khi Hung Nô quấy phá biên giới, Thánh thượng lại lấy việc hòa thân cùng của hồi môn để duy trì hòa bình!""Nữ nhân, nếu ta có thể ra sa trường, chắc chắn sẽ giết địch mọi nơi!""Nữ nhân, ... Nè! Cô có nghe tôi nói không hả?""Đang nghe, đang nghe!" Hà Diệc Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.Việc này thường xảy ra, mỗi ngày đúng mười giờ tối, cô có thể thông qua gương đồng mà gặp người bạn ảo ở hai ngàn năm trước này, khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó thì dứt khoát logout. Mà mỗi mười ngày Hoắc Khứ Bệnh mới có thể nhìn thấy Hà Diệc Dao một lần nên tính cho đến bây giờ thì chắc cũng gần một năm rồi."Cô lừa ai chứ? Ngay cả mặt của ta ngươi cũng lười liếc mắt nhìn, cái ngươi đang viết thú vị lắm sao? So với ta còn thú vị hơn à?"Bài tập này ngày mai là hạn chót cô phải giao rồi, mai là ngày học thêm cuối cùng, sau đó sẽ khai giảng! Bất quá, Hà Diệc Dao mở trừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn lịch bàn, đột nhiên lúc đó tỉnh ngộ lại, mai là lúc cô phải đem gương đồng trả rồi.Tuy rằng Hoắc Khứ Bệnh cứ lải nhải rất phiền toái, hay làm người ta bực mình, nhưng cô phát hiện, cô đã có thói quen mỗi đêm nghe hắn kể khổ. Không nhịn được cô nhìn gương đồng bên tay phải, trên mặt kính loang lổ, hiện lên gương mặt non nớt nhưng cũng rất khí phách.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx