sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 01-2

"Ngươi..." Hà Diệc Dao muốn cùng hắn nói lời từ biệt, nhưng khi lời nói đến miệng lại không thể nào nói nên lời. Chiếc gương đồng này chắc chắn là đồ quý giá, muốn cô mua, cô cũng không mua nổi. Hơn nữa, cô không thể tiếp tục cùng hắn tán gẫu như vậy. Một tháng này, cô biết mình không thể thay đổi lịch sử, cũng không nói với hắn gì cả, chỉ luôn lắng nghe hắn, hiện tại có khi hắn còn cho rằng cô là ma nữ sống trong chiếc gương."Nữ nhân, cô có biết không? Thật ra ta rất ít khi cùng người ta nói chuyện. Nhưng đối với cô, lại nói hoài không hết chuyện, có lẽ nguyên nhân là do tôi vốn không quen biết cô, cô cũng không biết tôi…"Hà Diệc Dao ngẩn ngơ, không biết nói cái gì cho phải.Mấy ngày nay hắn bực tức, cô đều nghe thấy. Hoàng hậu Vệ Phu Tử là dì của hắn, cậu hắn là Vệ Thanh tướng quân của Đại Hán, hắn muốn ra trận giết địch, không muốn sống cuộc đời bình yên thấy như vậy... Cô luôn cảm thấy được, đó là một thế giới không liên quan đến cô, nhưng dưới sự thẩm thấu mỗi ngày từng chút của hắn, cô như được tận mắt nhìn thấy, được ở bên cạnh hắn, xuyên qua tấm gương có chút mơ hồ, nhìn thấy hắn phóng ngựa trên thao trường… "Nữ nhân, tôi nhớ mình từng nói, muốn dẫn cô đi xem sa mạc, thảo nguyên đúng không? Mười ngày sau tôi sẽ dẫn cô đi xem!" Hoắc Khứ Bệnh cao hứng phấn chấn nói, Hà Diệc Dao có thể nhìn thấy niềm vui của hắn hiện lên đôi lông mày, như nhập thành hai thanh đao, sắc bén mà đặc biệt, "Tôi đã chủ động dâng tấu, xin Thánh Thượng phong tôi làm Phiêu Diêu Giáo Úy theo quân xuất chinh rồi! Mười ngày sau, nhất định phải đợi tôi!"Mặt gương đã trở lại bình thường, nhưng thanh âm phấn chấn của Hoắc Khứ Bệnh giống như đang quanh quẩn bên tai của cô. Lòng Hà Diệc Dao mềm nhũn, chống cằm ngơ ngác nhìn gương cổ. Cô chưa từng nói điều gì dư thừa cả, chỉ làm người nghe, vậy là được rồi chứ? Mai đi Á Xá hỏi chủ tiệm, có thể cho cô tiếp tục thuê gương cổ không, cô có thể dùng tất cả tiền dành dụm trong heo ra, trả trước một năm tiền thuê, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?Từ đó về sau, buổi tối của Hà Diệc Dao trở nên thật đặc sắc. Qua chiếc gương cổ này, cô có thể được ánh trăng mê người, thấy được huyết vũ tinh phong trên sa trường, thấy được đại mạc mờ mịt...Một bên liên tục lật sách sử, một bên nhìn gương cổ.Theo những hàng chữ trong sách sử mà nhìn thấy sa trường thông qua gương cổ.Cô chưa từng nói gì, chỉ là ở bên cạnh hắn, cổ vũ hắn, an ủi hắn, vượt qua thời gian cùng nhau.Một ngày nơi cô là mười ngày nơi hắn.Nguyên Sóc năm thứ sáu, hắn lãnh đạo tám trăm kị binh, ở trên hoang mạc rộng lớn tìm kiếm tung tích kẻ địch, kết quả chiến thuật chiến đấu lâu dài của hắn đã toàn thắng, chiến đấu với hơn hai ngàn người, hai thủ lĩnh của Hung Nô một người mất mạng, một người bị bắt sống. Hắn dẫn toàn binh trở về. Hán Vũ đế lập tức phong hắn làm Quan Quân hầu, làm chủ ba quân.Cô cách tấm gương đồng, nhìn hắn bôn ba mấy trăm dặm, vó ngựa làm bụi tung mù mịt, trước ngực hắn chảy xuống dòng máu tươi, như che khuất mặt kính suốt một đêm.Hắn nói, đây là lần đầu hắn ra trận, liền có được chiến tích.Cô không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn gương cổ loang lổ vết máu, đây là lần đầu tiên hắn bị thương nặng như vậy.Mùa xuân Nguyên Thú năm thứ hai, hắn được phong làm Phiêu Kị tướng quân, một mình thống lĩnh một vạn tinh binh đánh Hung Nô.Vừa mới mười chín tuổi, tập kích ở đại mạc, trong sáu ngày hắn chiến đấu với năm bộ lạc của Hung Nô. Một đường đánh thẳng, đánh một trận quyết chiến sinh tử ở núi Cao Lan. Cuộc chiến này hắn toàn thắng, mặc dù giết gần một vạn người, nhưng một vạn tinh binh của hắn cũng mất đi ba nghìn người.Cô nhìn qua gương cổ, không thấy lúc hắn đang chinh chiến. Gặp lại, chỉ thấy hình ảnh thắng lợi của hắn. Hắn nói, vì không muốn cho cô thấy máu đổ nên lựa lúc hai người bọn họ không trò chuyện để đánh giặc.Cô chưa từng nói gì cả, lần này trên mặt gương không có mùi máu tươi, nhưng cô phát hiện, ở bên trái mặt hắn có một vết đao rất sâu. Cô có thể thấy vết thương trên gương cổ. Nhưng trên hắn có bao nhiêu vết thương, cô lại vốn không nhìn thấy.Mùa hè năm đó, Hán Vũ Đế quyết định chiếm lại Hà Tây. Trận chiến này hắn trở thành thống soái, một mình thâm nhập, tiếp tục đại thắng. Ngay tại Kỳ Liên Sơn, binh lính của hắn giết được ba vạn quân địch. Hán vương thu phục được Hà Tây. Từ nay về sau, quân Hán uy danh muôn nơi. Năm mười chín tuổi, hắn trở thành chiến thần mà quân Hung Nô vừa nghe tên đã phải khiếp sợ.Cô nhìn qua gương cổ, nhìn Hà Tây dưới chân hắn, nhìn khí thế của hắn, nhìn hàng ngàn hàng vạn binh lính ngưỡng mộ nhìn hắn...Hắn nói hắn thật muốn cô đứng ở bên cạnh hắn, cảm nhận được mọi chuyện. Cô chưa từng nói gì cả, bởi vì cô biết cô không thể...Mùa thu năm đó, Hồn Tà Vương cùng Hưu Đồ Vương đầu hàng quân Hán. Hắn đi đến bờ Hoàng Hà tiếp nhận sự đầu hàng. Ngay lúc hắn vượt qua Hoàng Hà, quân Hung Nô bất ngờ làm phản. Hắn chỉ mang theo vài thân binh liền rơi vào doanh trại của quân Hung Nô, đối diện trực tiếp với Hồn Tà Vương, hạ lệnh giết những binh sĩ làm phản. Hồn Tà Vương hoàn toàn có thể bắt hắn làm tù binh hoặc là giết chết để báo thù, nhưng đến cuối cùng Hồn Tà Vương cũng tha cho hắn. Hắn có gan một mình đi vào doanh trại, khí thế không sợ chết chẳng những chế phục Hồn Tà Vương mà còn chế phục được hơn bốn vạn binh sĩ Hung Nô. Hà Tây chấp nhận đầu hàng vô điều kiện.Cô nhìn qua gương cổ, nhìn ánh sáng của ngọn nến kia, thế cục nguy cơ tứ phía, hắn vẫn bình tĩnh đứng ở doanh trướng. Chỉ cần một biểu hiện, một cái phất tay đã làm bốn vạn quân quy hàng, tám ngàn loạn binh bình tĩnh lại. Thiên hạ khiếp sợ, hô to chiến thần vô địch.Hắn nói, lần này hắn thật sự đang mạo hiểm, nhưng có cô bên hắn, cô chính là nữ thần bảo hộ của hắn.Cô không nói gì, chỉ ở bên này tấm gương, lặng lẽ thả vạt áo đã bị cô xoắn đến biến dạng.Nguyên Thú năm thứ ba, bởi vì những gì hắn làm được nên Hán Vũ Đế ban cho hắn một dinh thự, hơn nữa còn dặn hắn hãy đi xem.Cô cách hắn một chiếc gương cổ, nhìn hoàng đế coi trọng hắn, nhìn công chúa bên cạnh hắn cười khanh khách. Cô biết, Hán Vũ Đế không chỉ ban cho hắn một ngôi nhà khang trang, mà còn có ý ban cho hắn công chúa. Hắn nói ngày nào chưa diệt được quân Hung Nô, thì chưa lập gia thất.Cô không nói gì cả, nhưng lúc nhìn hắn nói chuyện, tay đặt trên mặt kính, cách đường chỉ tay cũng nhìn thấy rõ ràng. Lần đầu cô vươn tay, đặt lên tay hắn. Bọn họ chạm tay, không chỉ cách một mặt kính lạnh như băng, mà còn cách nhau hai ngàn năm. Nhưng có một thứ gì đó chậm rãi lưu động.Nguyên Thú năm thứ năm, vì toàn lực tiêu diệt quân Hung Nô, Hán Vũ Đế khởi xướng cuộc chiến với quy mô chưa từng có với Mặc Bắc. Hắn dẫn quân thâm nhập vào Mạc Bắc, tiêu diệt bảy vạn quân địch. Vì đuổi giết thủ lĩnh của quân Hung Nô là Thiền Vu, hắn đánh thẳng đến núi Lang Cư Tư, dẫn đại quân tiến hành đại lễ . Lúc sau hắn lại tiếp tục dẫn quân đánh vào nơi cư trú của người Hồ, chiến thắng liên tục. Nghe được tin này, quân Hung Nô chạy trốn, Mạc Nam mất vua. "Phong lang cư tư" của hắn từ đó trở thành mục tiêu theo đuổi cao nhất của các binh gia trong lịch sử Trung Quốc, phấn đấu cả đời để đạt ước mơ. Năm đó hắn hai mươi hai tuổi.Cô nhìn qua gương cổ, trận chiến này chiến đấu rất oanh liệt, nhìn hắn đứng trên đỉnh cao, bao phủ là vinh quang.Trong suốt sáu năm chinh chiến của hắn, cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn, trước ngực hắn. Hắn nói, nữ nhân, ngươi thật là ma sao? Nhiều năm như vậy, dung mạo của ngươi không hề thay đổi.Ở trong gương, loang lổ vô số vết đao kiếm, mặt kính lại ngày càng rõ hơn. Thậm chí cô có thể thấy được bóng dáng của mình trong mắt hắn.Hắn nói, lý tưởng chinh phục Hung Nô của hắn đã thực hiện được. Ước mơ trở thành tướng quân đã trở thành thực tế. Hắn gần như đã hoàn thành tất cả các nguyện vọng của mình, cũng gần như có được tất cả những gì hắn muốn. Hắn nói, hắn muốn cô.Cô không nói gì cả, chỉ yên lặng lắc đầu, đem gương đặt vào trong một chiếc hộp kín, để vào nơi sâu nhất trong tủ rồi khóa lại.Đã đủ rồi, cô tự nói với chính mình. Cô đã ở bên cạnh hắn bảy tháng, nhìn hắn từng bước, từng bước đi qua khó khăn, bây giờ hắn đã đứng trên đỉnh cao, thế này là đủ rồi.Cuối cùng thì bọn họ không phải là người ở cùng một thế giới, cô thà rằng để hắn cho rằng cô là một ma nữ, vĩnh viễn mất đi pháp lực, hồn phiêu phách tán, không bao giờ gặp lại nữa.Cô phải quên hắn.Cô vùi đầu vào việc học, đem toàn bộ sự chú ý của mình đặt vào sách vở, tuyệt đối không cho mình có cơ hội nghĩ đến hắn. Trừ bỏ mỗi ngày vào lúc mười giờ tối trái tim cảm thấy đau đớn, cứ theo thói quen nhìn về vị trí đặt gương, sau đó lại ép buộc bản thân dời ánh mắt đi nơi khác.Hắn đang làm gì? Muốn làm gì? Cùng ai ở chung một chỗ?Cô khẽ cắn môi, hắn đã không có quan hệ với cô nữa rồi.Sao cô có thể nhìn hắn bị bệnh, yếu dần rồi chết đi?Cô đã chịu đủ cảnh chỉ có thể nhìn hắn qua gương cổ, cái gì cũng không làm được, đụng vào cũng không thể.Cô thừa nhận chính mình rất yếu đuối, nên lựa chọn cách trốn tránh.Cuộc sống vẫn như trước đây, đến trường, học thêm, làm bài tập... Nhưng mỗi sáng thức giấc, trên mặt đều ướt đẫm nước mắt.Rốt cuộc việc thi vào trường đại học cũng chấm dứt. Cô thi rất tốt, cô nói với cha mẹ có thể cô sẽ đỗ vào trường đại học mà cô mong muốn theo học từ nhỏ, cha mẹ mừng rỡ như điên, chỉ có cô đóng cửa ảm đạm ưu thương.Cuộc thi đã xong, cô rất rảnh. Không còn lấy lí do học nữa, cô bắt đầu nhớ hắn.Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mở khóa tủ lấy chiếc hộp ra, đã lâu không nhìn gương cổ, nhẹ nhàng vuốt qua.Lần này nhất định phải nói cho hắn biết, tuy nàng cô với hắn không cùng một chỗ nhưng nhất định phải nói cho hắn biết cô thích hắn.Trong phòng trống trải tịch mịch, cô ngồi lẳng lặng như thế chờ đến mười giờ.Cô không nghe được tiếng hắn, chỉ có một thanh âm vang lên - chiếc gương cổ trong tay cô nứt ra.Sau đó cô thấy được trên gương cổ xuất hiện một mảnh vải lụa. Trên đó nét chữ mạnh mẽ, ghi vài chữ "A Dao, kiếp sau, nhất định chúng ta phải gặp lại."Cô khóc không thành tiếng."Ông chủ." Hà Diệc Dao đứng ở quầy tính tiền, mở hộp ra bên trong gương cổ có vết nứt. Hôm nay là ngày khai giảng ở đại học, cũng là một năm ngày thuê gương."Chiếc gương cổ này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua nó."Chủ tiệm nhìn vết nứt trên gương cổ, trên mặt không có biểu hiện gì nói: "Không cần, tiền thuê của cô cũng là giá của nó.""Thật vậy sao?" Hà Diệc Dao không tin, chiếc gương cổ này mà nói với cô là một bảo vật vô giá, cho dù chủ tiệm có đưa ra còn số trên trời cô cũng nhất định phải mua được.Chủ tiệm đậy nắp hộp lại, đẩy trả lại cho cô, mỉm cười nói: "Bây giờ nó là của cô."Hà Diệc Dao cụp mi mắt xuống, cẩn thận cầm lấy chiếc hộp. Đối với cô đây là thứ quý giá nhất."Đúng rồi, còn một thứ cũng là cặp với chiếc gương cổ này. Để tôi tìm thử. Chủ tiệm đi ra phía sau, một lúc tìm kiếm, trong tay cầm lấy một mảnh vải màu vàng cũ, chậm rãi đi ra.Hà Diệc Dao như bị sét đánh, run rẩy cầm mảnh lụa.Tay run run mở tấm lụa ra, trên mặt ghi vài chữ rất to: A Dao, kiếp sau chúng ta nhất định phải gặp lại.Tay cầm hộp gương cổ, nắm chặt mảnh lụa. Cô không biết mình rời khỏi Á Xá thế nào, chỉ biết khi mình lấy lại tinh thần thì đã được cha mẹ đưa đến sân trường đại học.Mọi người ổn ào ở sân trường, mà cô cứ tưởng mình đang ở một không gian khác.Lúc đang ngẩn ngơ, cô bị người ta đụng phải, té ngã trên đất. Cô liều mạng ôm gương cổ, nhưng mảnh lụa lại rơi xuống mặt đất.Một bàn tay thay cô nhặt mảnh lụa lên, đó là một cánh tay xương xẩu. Lòng của cô bỗng nhiên quặn đau, ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có.Ngẩng đầu, thấy gương mặt quen thuộc. Lần này không cách nhau qua gương cổ, không cách xa xôi hai ngàn năm, không có chiến mã, lưỡi mác đao kiếm, bụi đất bay lên... Khuôn mặt của hắn rõ ràng mà chân thật.Nhưng sự khác biệt chính là hắn không mặc áo giáp mà mặc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu lam.Nước mắt từng giọt rơi xuống, mở vải lụa ra, như là vô tình mới nhớ những chữ trên đó, hoặc là đã biết trên đó viết gì, dùng sức nói: "A Dao, kiếp sau chúng ta nhất định phải gặp lại."Á Xá chuyên bán đồ cổ, mỗi một thứ đều mang trong mình một câu chuyện xưa, phải chịu đựng rất nhiều năm không ai lắng nghe.Nhưng chúng nó đều đang chờ đợi...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx