sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 02-1

Tô Vãn Lạc ôm túi sách vào ngực, ngồi trên bậc thang ở quảng trường, không hề để ý chính mình đã bị mưa tạt ướt hết, người đi đường cầm ô vội vàng đi qua, thỉnh thoảng có người nhìn cô với ánh mắt kì quái. Cô cũng không thèm để ý, chỉ ngơ ngác nhìn hạt mưa rơi trên mặt đất tạo thành bọt nước hình vương miện. Mưa rơi trên người cô, vừa lạnh lại đau, nhưng cô không có ý muốn tránh mưa. Từng giọt mưa lạnh như băng theo tóc của cô chảy qua hai má, hòa với nước mắt trên mặt lại chảy xuống cổ.Tô Vãn Lạc mờ mịt nhìn bọt nước vừa tạo thành lại vỡ òa rồi trôi đi, đột nhiên có người giơ ô lên che cho cô, che từng giọt mưa rơi xuống."Đã khuya muộn rồi, sao vẫn chưa về nhà?" Một giọng nam dịu dàng dễ nghe cất lên.Cô ngẩng đầu, nhìn một người đàn ông mặc trang phục thời nhà Đường, tay trái cầm túi bảo vệ môi trường, tay phải cầm ô màu đen to quan tâm nhìn cô.Người đàn ông này thực sự còn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi đầu, rõ ràng là một người bình thường đến mức nếu đi trên người mà gặp thoáng qua sẽ quên mất hình đáng, nhưng lại mặc trang phục thời Đường như làm bằng gấm màu đen, trên thân có những chiếc nút đỏ thẫm như máu, tay phải có một con rồng màu đỏ, thân rồng uốn lượn theo cánh tay áo đi lên, miệng rồng ở cổ áo, giống như vật còn sống, ngay sau đó sẽ cắn đứt cổ hắn, nhìn kì dị mà cực kì sống động, làm cho người ta cảm thấy một loại khí chất thần bí không thể nói nên lời.Tô Vãn Lạc rất muốn nói không cần anh xen vào việc của người khác, nhưng mở miệng ra không có cách nào khống chế tâm tình của mình, uể oải nói: "Tôi đã đánh mất một thứ rất quan trọng...""Thật sự rất đáng thương." Người thanh niên thương tiếc thở dài.Tô Vãn Lạc mếu máo, nhịn không được lại khóc lên... Chiếc ô hắn cho cô mượn để che mưa đã bị mất. Lúc tan học mưa thật sự rất lớn, bạn học ngồi cùng bàn thấy cô bối rối, có lòng tốt đưa ô cho cô. Cô ngây người một chút, lòng tràn đầy niềm vui có suy nghĩ muốn cám ơn, lại nhìn thấy hắn cùng một nữ sinh che chung một ô, vừa nói vừa cười đi ra khỏi trường. Thế giới của cô như sụp đổ trong giây phút đó. Vì vậy ngay cả ô cũng không cầm, một đường trở về nhà, nửa đường mới phát hiện, hắn cho cô mượn ô che, không biết đã đánh mất khi nào.Thật ra việc mất ô là chuyện nhỏ, việc cô đau lòng đó là cô ý thức được lòng cô đã đánh mất rồi. Người đàn ông không đi ngay, ngược lại trầm ngâm trong chốc lát hỏi: "Có phải cô rất muốn tìm nó về không?"Tô Vãn Lạc dùng sức gật gật đầu."Muốn đến cửa hàng của tôi ngồi một chút không?" Người thanh niên trẻ tuổi nhẹ giọng đề nghị.Tô Vãn Lạc sửng sốt, ngẩng đầu lên.Người đàn ông này dáng vẻ bình thường, nhưng giờ phút này khi hắn cười rộ lên, sau lưng hắn dày đặc mây đen lại như có ánh mặt trời tỏa ra, lập tức xóa sạch sự lo lắng, làm cho tâm tình người ta bất ngờ trở nên tốt hơn, như là bị thôi miên, Tô Vãn Lạc nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Mưa dần nhỏ đi,tí ta tí tách rơi trên ô, âm thanh trong trẻo dễ nghe.Tô Vãn Lạc lại hối hận, sao đột nhiên cô giống như bị quỷ ám, đáp ứng người xa lạ này? Không được, phải tìm lý do chuồn nhanh thôi.Lúc này người thanh niên ôn nhu nói: "Tới rồi."Tô Vãn Lạc ngẩng đầu thấy, đây là một cửa hàng có mặt tiền nhỏ hẹp, bày trí với phong cách cổ xưa, cửa sổ có kiểu dáng cổ điển tinh xảo, cảnh hỗn loạn của cửa hàng thức ăn nhanh kế bên có vẻ chẳng ra gì cả. Trên bảng hiệu có hai chữ tiểu triện, có thể đọc rõ ràng là "Á Xá"."Á xá?" Lòng Tô Vãn Lạc đầy nghi vấn."Đây là cửa hàng đồ cổ của tôi, mỗi thứ ở nơi này đều chứa rất nhiều chuyện xưa, nhưng chúng không biết nói, nên không có cách nào làm cho người ta nghe được tâm sự của chúng nó."Ông chủ trẻ tuổi đẩy cửa gỗ khắc hoa văn cổ xưa ra, điều Tô Vãn Lạc cảm thấy khác thường chính là trong cửa hàng không có người nhưng hắn lại không khóa cửa."Đừng lo lắng, tôi chưa bao giờ khóa cửa, không có kẻ trộm nào dám tới đây ăn cắp đồ vật đâu." Như là biết những thắc mắc trong đáy lòng cô, ông chủ trẻ tuổi đứng ở nơi tối tăm trong cửa hàng, chậm rãi quay đầu, cười cười."Hoan nghênh quang lâm Á Xá."Người thanh niên tươi cười, đứng ở chỗ tối tăm làm cho Tô Vãn Lạc cảm thấy rất quỷ dị. Cửa hàng đồ cổ kì quái, ông chủ tiệm thần bí.Tô Vãn Lạc nuốt nước miếng, không lui về phía sau, ngược lại ma xui quỷ khiến sao mà ôm chặt túi sách đi vào.Á Xá nhìn không nhỏ như bên ngoài, ngược lại như là một đường đi dài nhỏ, mờ mịt, cũng không biết dài bao nhiêu. Ông chủ châm hai đèn lồng cung đình, Tô Vãn Lạc nhìn lướt qua, thiếu chút nữa sợ tới mức nhảy dựng lên... Hai cái đèn lồng cung đình này sao giống đèn lồng cung đình trong sách vậy?Chắc là đồ dỏm... Nhất định là đồ dỏm.Khóe miệng Tô Vãn Lạc co rút, cảnh giác nói: "Cái kia...Tôi không có tiền, nếu như muốn bán đồ thì tôi không có khả năng mua nổi đâu."Ông chủ nghe vậy khẽ cười nói: "Tôi không bán cho cô đồ cổ, chỗ của tôi có một kiện đồ nhưng rất thích hợp với cô. Nếu cô thích thì sẽ tặng nó cho cô.""Tặng? Có thể có chuyện tốt thế sao? Ánh mắt Tô Vãn Lạc xoe tròn, nghĩ thầm nếu có thể xem trước hắn đưa mình cái gì, thì cũng không thiệt hại gì... Cô ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ liêm bên cạnh, sau đó ông chủ cầm một cái hộp đi ra.Ánh sáng mờ nhạt bao phủ lấy nó, hộp điêu khắc hoa văn hình rồng chậm rãi mở ra, vòng tay bằng bảo thạch được đặt trên tấm vải lụa màu vàng."Cái này rất quý giá! Tô Vãn Lạc bất ngờ đứng lên, mở to mắt."Chủ nhân đầu tiên của vòng tay này là một vị phi tần được sủng ái của hoàng đế Càn Long thời Thanh, cũng chính là "Ngọc Dung vị cận, Phương Hương tập nhân" Hương phi."Mắt Tô Vãn Lạc mở to hơn, ông chủ không vội, từ từ nói: "Nghe nói nàng chính là thiếp của tù trưởng Tân Cương Hoắc Tập Chiêm, nhưng hắn lại làm phản, Hoắc Tập Chiêm bị triều đình nhà Thanh tiêu diệt, tướng quân Triệu Huệ bắt giữ Hương Phi đưa đến cho Càn Long, nhưng lòng Hương phi lại mang tâm niệm "Quốc phá chi vong, tình nguyện nhất tử", trước sau vẫn không theo Càn Long, tương truyền Càn Long vì muốn mỹ nhân vui vẻ, đã sưu tập bảy khối bảo thạch màu sắc khác nhau, bảo thạch ẩn chứa linh khí, dày công tạo vòng tay đưa cho nàng."Ông chủ trẻ tuổi chậm rãi giải thích, thanh âm nhu hòa êm tai: "Bảy khối bảo thạch này là đá Opal, đá thiên thanh, đá Topaz, Nguyệt Quang Thạch, đá peridot, Thạch Lưu thạch và Hắc Diệu thạch, truyền thuyết nói rằng ai mang vòng tay này, có thể tìm được thứ mình bị mất đi.""Bảy viên? Nhưng trên mặt có hai viên bị trống." Tô Vãn Lạc có chút nghi ngờ."Mỗi khi tìm được một thứ đồ vật thì một viên bảo thạch sẽ biến mất. Hương phi là người thứ nhất sử dụng, muốn tìm lại hài cốt Hoắc Tập Chiêm là chồng của nàng. Người thứ hai muốn tìm về là..." Ông chủ dừng nói. "Đúng vậy, là cố hương của nàng, vì thế nàng bị thái hậu ban chết, rốt cuộc hồn về quê cũ. Nguyện vọng của nàng lần lượt được thực hiện, cho nên tương ứng là đá Opal và Thiên Thanh thạch biến mất, hiện tại chỉ còn lại năm viên bảo thạch."Ông chủ trẻ tuổi cầm lấy vòng tay, đặt lên bàn tay, đưa cho Tô Vãn Lạc, nói: "Không phải cô đã đánh mất đồ quan trọng sao? Đeo lên thử đi."Tô Vãn Lạc biết những người bán cổ vật đều kể chuyện xưa rất hay, nhưng không nghĩ đến một câu chuyện thái quá như vậy. Đeo vòng tay vào, có thể tìm được đồ thất lạc sao? Lừa cậu bé mấy tuổi còn có thể, nhưng cô đã qua cái tuổi tin vào truyện thần thoại.Nhưng mà... Cho dù là lừa đảo, cho dù vòng tay này thiếu hai viên bảo thạch, cũng không thể phủ nhận vòng tay này rất đẹp, mỗi viên bảo thạch đều to bằng ngón cái, được khảm bốn phía, ngọn đèn mờ mờ làm nó như tỏa sáng, giống như mang theo ma lực. Cô mang vài ngày chắc cũng không sao đâu?"Thật sự tặng cho em sao?" Tô Vãn Lạc hỏi để xác nhận."Đúng vậy." Ông chủ trẻ tuổi cười cười: "Nhưng có một vài điều em phải nhớ kỹ, sau khi mang vòng tay này sẽ không thể tháo ra, nếu không những thứ đã tìm về được sẽ lại mất đi."Tô Vãn Lạc gật gật đầu, đưa tay trái ra, ông chủ cúi đầu, đeo vòng tay lên cổ tay trắng ngần, cẩn thận gài khóa.Cổ tay thả xuống làm lòng cảm thấy lạnh lẽo. Bên ngoài không còn mưa nữa, ánh nắng chiếu đầy trời, như lửa cháy đỏ tươi.Thứ bảy, ngày 8 tháng 5 năm 2010 trời nhiều mây chuyển mưa nhỏ.Tô Văn Lạc bị đánh thức bởi tiếng đục tường trên lầu, nhìn trần nhà trắng tinh, trong óc giống như có ai đó gõ vào.Tâm trí rối loạn, cô không còn cách nào khác xoa thái dương, cổ tay động đậy, lúc này mới nhớ, hôm qua có một người quái lạ tặng cô một chiếc vòng tay. Cô đưa tay trái đến trước mắt, nắng sớm chiếu vào phòng, nhìn các màu bảo thạch trên vòng tay, màu cam là đá Topaz, màu rượu vang là là Thạch Lưu thạch, màu xanh tươi của đá Peridot, màu xanh tỏa ra vầng sáng trắng là Nguyệt Quang thạch... A? Sao chỉ còn bốn viên bảo thạch?Tô Vãn Lạc lập tức dùng tốc độ chưa từng có dọn dẹp phòng, lại không thấy bảo thạch rơi xuống. Rõ ràng cô nhớ rõ, tối hôm qua trước lúc đi ngủ, vòng tay còn có năm viên bảo thạch mà.Chẳng lẽ... Đúng như ông chủ tiệm cổ vật nói sao? Mỗi khi tìm được một thứ bị mất, một viên bảo thạch sẽ biến mất? Vậy viên bảo thạch bị mất chính là Hắc Diệu thạch... Đi đến chỗ túi sách đang được phơi ngoài ban công, vẫn không có chiếc ô mà cô làm mất. Quả nhiên là gạt người, trong lòng Tô Vãn Lạc vừa dâng lên một tia hy vọng lại lập tức bị dập tắt.Tự nhiên đem hy vọng gửi vào vòng tay... Đúng là cô đã hết thuốc chữa, vẫn là nên đi ra ngoài mua ô trả lại cho cậu ấy, so sánh thật ra thì...Tô Vãn Lạc vò đầu tóc như bùi nhùi đang rối tung, đi xuyên qua phòng khách muốn tìm điểm tâm, lại nghe thấy tiếng chó sủa.Sao lại thế này? Cô nhớ rõ khu nhà này cấm nuôi chó mà. Tô Vãn Lạc nghi hoặc mở cửa, lập tức đứng sững tại chỗ, sau đó kinh ngạc hô to: "Mẹ! Mẹ! Khả Nhạc đã trở lại rồi.""Con nói bậy bạ gì đó? Sao Khả Nhạc có thể tìm tới nơi này? Không phải nó đã mất tích rồi sao?" Mẹ của Tô Vãn Lạc chùi tay từ phòng bếp đi ra."Không! Là Khả Nhạc! Đây nhất định là Khả Nhạc." Tô Vãn Lạc ôm con chó nhỏ vào lồng ngực, con chó nhỏ màu trắng như tuyết, chỉ có một nhúm lông bên miệng màu đen, giống như ăn vụng mà không chùi mép, có hình dáng độc đáo như vậy thì ngoài Khả Nhạc ra là ai đây?"Khả Nhạc, bẩn quá. Để tao mang mày đi tắm rửa." Mắt Tô Vãn Lạc đẫm lệ liên tục kêu tên Khả Nhạc ôm nó đi đến phòng tắm, không chú ý đến sắc mặt mẹ mình rất kì quái.Tắm cho Khả Nhạc thơm tho sạch sẽ, Tô Vãn Lạc cầm máy sấy làm khô lông cho nó, đột nhiên nghĩ đến Khả Nhạc cũng là một trong những thứ quan trọng mình đánh mất.Lúc trước Khả Nhạc ở nhà cô, nhưng khi chuyển đến nhà trọ mới thì nó đã đi mất, đã sắp hai năm rồi, rốt cuộc nó tìm đến nơi này như thế nào? Có thể nào... Là do sức mạnh của vòng tay? Cô cúi đầu nhìn vào nơi ba viên bảo thạch bị mất, trái tim đập thình thịnh, cô chỉ sợ vòng tay này thật sự có ma lực, bất quá không phải tìm về chính xác vật bị mất đi, mà những vật cô đã vứt bỏ cũng đem trở về. Vòng tay còn bốn viên bảo thạch, điều này cho thấy cô còn có cơ hội tìm về bốn món đồ bị vứt bỏ. Bốn món đồ, cô vứt bỏ quá nhiều đồ vật, phải tìm cái gì về mới là tốt đây?Tô Vãn Lạc kích động nghĩ, Khả Nhạc đang lăn qua lăn lại trên giường cô, còn liếm liếm mặt cô tỏ vẻ thân thiết vô cùng."Đừng lộn xộn, Khả Nhạc, có đói bụng không? Chị đi tìm đồ ăn cho em, hãy sống tốt ở đây. Ngồi xuống!" Tô Vãn Lạc ra lệnh một tiếng, giống như trước đây, con chó nhỏ nhu thuận ngồi xuống, lè lưỡi ra như muốn lấy lòng cô.Trong khoảnh khắc, Tô Vãn Lạc nhớ đến mấy năm trước, lúc đó cha chưa được thăng chức, một nhà bọn họ ba người, còn có Khả Nhạc sống trong một căn phòng nho nhỏ. Cuộc sống tuy rất kham khổ, tuy rằng chỉ có Khả Nhạc và cô, nhưng Tô Vãn Lạc vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Chỉ cần nghe lệnh của cô, Khả Nhạc đều không biết mệt nghe theo. Mỗi khi hoàng hôn, cô đều mang nó ra ngoài đi dạo, một người một chó thường xuyên ngồi trên ghế dài, nhìn chân trời dần biến mất.Khi cô cô đơn nhất, nó hay dùng thân mình ấm áp dựa vào cô. Lúc cô đau khổ nhất, nó hay dùng lưỡi ấm nóng liếm tay cô, dùng toàn bộ sức lực của mình để an ủi cô. Nó luôn yên lặng ngồi bên cạnh cô, mặc kệ là vui vẻ hay bi thương, đối với cô mà nói, nó là vật cưng, cũng như một đứa em trong nhà,Nhớ lại kỉ niệm đẹp đẽ làm khóe miệng Tô Vãn Lạc cong lên, xoa đầu Khả Nhạc, xoay người đi vào bếp, lại phát hiện mẹ không ở bên trong.Lúc đi qua phòng khách, Tô Vãn Lạc lơ đãng phát hiện cửa chính khép hờ, cô tò mò đi đến, lại nghe giọng nói ngoài dự đoán: "Mình à, Khả Nhạc đã trở lại! Làm sao bây giờ? Đúng, em không nhìn nhầm đâu, đúng là Khả Nhạc. Lúc trước... Không phải anh đã đưa nó về quê rồi sao? Sao bây giờ nó đã trở lại? Thật là, trong nhà trọ không thể nuôi chó, nếu không anh sẽ không vứt nó đi một lần... Chỉ nói với Vãn Vãn là Khả Nhạc đã đi mất thôi. Nó thật biết điều, chúng ta nói gì nó cũng tin hết..."Cái gì? Tô Vãn Lạc đứng cạnh cửa, khiếp sợ giống như bị sét đánh trúng. Người đang hạ giọng nói chuyện đó chính là mẹ của cô? Vậy tại sao... Lại nói những câu kì quái như thế? Khả Nhạc không phải bị mất tích? Mà là bị người cha hiền lành hòa ái của mình vứt bỏ?Tô Vãn Lạc có thể tưởng tượng năm đó Khả Nhạc còn nhỏ, liều mạng đuổi theo xe của cha, liều mạng chạy, cuối cùng chỉ có thể ghé vào ven đường, dáng vẻ mỏng manh, tuyệt vọng và nghẹn ngào...Nước mắt không hề báo hiệu mà chảy xuống, cô phải lau nước mắt, lại không biết phải làm thế nào, vòng tay vướng vào quần áo, khóa bỗng nhiên buông lỏng rồi tuột ra.Vòng tay rơi lạch cạch trên mặt đất, ông chủ tiệm cổ vật nói, tiếng nói vọng bên tai: "Nhưng có một vài điều em phải nhớ kỹ, sau khi mang vòng tay này sẽ không thể tháo ra, nếu không những thứ đã tìm về được sẽ lại mất đi."Cô không muốn nghĩ những lời nói này có ý gì, tầm mắt trở nên mơ hồ, thấy một hình bóng màu trắng lướt qua phòng khách, lướt qua hành lang, chạy theo khe cửa chưa đóng phóng ra ngoài."Khả Nhạc." Tô Vãn Lạc vội vàng đuổi theo."Vãn Vãn. Đổi dép rồi hãy ra ngoài." Mẹ la lớn phía sau cô, nghe tiếng làm người ta chán ghét.Tô Vãn Lạc lau giọt nước mắt rơi xuống, chạy với tốc độ nhanh nhất đi xuống cầu thang ra ngoài đuổi theo. Cô nhất định phải tìm Khả Nhạc về! Tuyệt đối không thể để mất nó lần nữa.Hoàng hôn, hai bác gái đang mua đồ ăn trở về vừa đi vừa nói chuyện phiếm."Cô bé kia còn tìm con chó bị thất lạc sao?""Đêm qua, nghe nói trên đường cái phía trước, có một con chó bị xe cán chết. Lúc đó tôi có đi ngang qua nhìn, thật sự vô cùng thê thảm. Chú chó màu trắng, bên miệng còn có một chùm lông màu đen, nhìn rất đáng yêu."Tô Vãn Lạc hồn bay phách lạc đi qua người hai người nọ, nàng không biết rốt cuộc cái gì là ảo giác, cái gì mới là sự thật...Thời tiết bên ngoài không tốt, gió rất lớn, có thể đủ để thổi khô nước mắt trên mặt, nhưng không lâu sau, từng giọt mưa tí tách rơi xuống, thay thế nước mắt chảy trên mặt cô.(Hắc Diệu thạch còn gọi là Apache Chi Lệ. Trong truyền thuyết Ấn Độ, có một đội quân bị địch nhân mai phục, không thể đánh lại, toàn quân bị diệt. Tin dữ truyền đến, mọi người trong nhà rất đau khổ, nước mắt đều rơi trên mặt đất, sau đó biến thành một viên đá đen nhỏ. Còn được gọi là bảo thạch không khóc, ai có được Hắc Diệu thạch màu đen này vĩnh viễn không cần khóc nữa, bởi vì các thiếu nữ Apache sẽ khóc thay ngươi. Tặng Hắc Diệu thạch cho người mình thích với ý nghĩa đừng khóc nữa, hãy vui vẻ hạnh phúc.)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx