sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 12-5

Trong đầu bác sĩ đầy dấu chấm hỏi, nhưng không có khả năng xông vào hỏi tên sát tinh kia. Khi cậu và ông chủ đi qua mộ đạo, một lần nữa trở lại nơi trước mật đạo các thợ thầy đào ra, ông chủ dọc đường đi vẫn im lặng đột nhiên nói: “Cậu đi tiếp đi, đường còn lại không có cơ quan, chắc chắn không có nguy hiểm đâu.”Bác sĩ nghe vậy liền sợ hãi, theo phản xạ muốn túm tay áo ông chủ, nhưng áo bào rộng thùng thình trượt khỏi tay cậu, hồng long chợt lóe, sau đó hoàn toàn hòa vào bóng tối.Bác sĩ hối hận không kịp, cậu nên sớm nhìn ra, tuyệt đối ông chủ sẽ không cho phép Hồ Hợi ở một mình trong lăng mộ ngầm. Nhưng trên người Hồ Hợi có chim sơn ca có thể hóa thành Minh Hồng Đao, còn ông chủ tay trần, chẳng phải để mặc cho bị giết sao?Bác sĩ cắn răng, nghe âm thanh ông chủ dần xa, biết rằng nếu để ông chủ đi quá xa thì cả đời bọn họ sẽ không gặp lại. Cậu hít sâu một hơi, nghiến răng bước lung tung về phía trước. Đặt chân lên viên gạch trống, chỉ nghe tiếng cơ quan vang lên, bác sĩ vội vàng lách mình tránh thoát khỏi mũi tên bắn ra từ trong tường. Nhìn những mùi tên sắc bén bắn vào viên gạch, đuôi mũi tên vẫn còn rung động liên tục, đủ thầy lực cực mạnh, nếu bắn vào người, chắc chắn sẽ xuyên qua thân thể cậu.“Cậu đang làm cái gì?” Thanh âm ẩn chứa tức giận của ông chủ từ trong bóng tối truyền đến, bác sĩ biết ông chủ quay lại, không khỏi vui mừng.“Cậu theo tôi đi ra ngoài đi.” Thấy ông chủ đi tới, bác sĩ nắm chặt cổ tay ông chủ, nói gì cũng không chịu buông.Ông chủ nhìn ánh mắt cậu, nhất thời hiểu rõ ý định, ánh mắt phúc tạp, trong lòng có đủ loại cảm xúc.Bác sĩ liếm môi khô, khó khăn nói: “Tuy rằng bộ y phục bị chém đứt phân nửa, nhưng phần trên vẫn còn, cậu có thể sống sót. Quên quá khứ đi, đã hai ngàn năm trôi qua rồi.”Ánh mắt ông chủ lóe lên, không trả lời bác sĩ.Anh có thể thật sự quên chuyện trước đây, một lần nữa sống tiếp sao?Thật ra anh chỉ là một linh hồn quanh quẩn hai ngàn năm, không có ai để ý đến sự sống chết của mình.Ánh nến của nến nhân ngư nảy lên, ánh sáng mờ nhạt bao phủ hai người bọn họ. Khói nến tràn ngập, Chúc trôi nổi trên vùng trời, mê man nhìn một màn, dường như nhớ đến mấy trăm năm trước, thời gian mà nàng và tiểu hòa thượng ở chung.Nhân sinh rốt cuộc dài bao nhiêu.Nhân sinh... Ở giữa ta và ngươi.Ông chủ cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ tay bác sĩ, loại ấm áp này theo cánh tay lan lên trên, vẫn hâm nóng đáy lòng.Ông chủ giật giật môi, vừa định muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy mặt đất như có địa chấn, hai người dường như không đứng thẳng được, đứng dựa vào mộ đạo. Chờ sự rung động qua một chút, bác sĩ sợ hãi nói: “Chẳng lẽ là động đất?”“Chỉ là Hồ Hợi mở cơ quan thôi.” Sắc mặt ông chủ cứng đờ, sau đó cười khổ nói, “Chỉ sợ chúng ta không thể ra được.”Bác sĩ nhìn theo hướng ông chủ, phát hiện mộ đạo chỗ bọn họ đang đứng phải rất bền chắc, có thể chống được sự rung động, nhưng mật đạo mà các người thợ đào lại không chống được, đất cát rơi xuống, hoàn toàn phá hỏng mật đạo kia.“May mà vừa nãy ngươi lo cho hắn, nên nhanh chóng rời đi, không bị chôn sống bên trong rồi.” Chúc bay giữ không trung, âm thanh lạnh lùng nói rằng, “Phật viết, loại người như thế, sẽ có quả báo tương ứng, tất cả do tâm tạo. Quả thực là như vậy...”Bác sĩ biết có lẽ Chúc ở bên cạnh tiểu hòa thượng ngốc lâu, nên thỉnh thoảng nói vài câu kinh Phật, nhưng những điều nàng nói là đúng, nếu lúc nãy cậu đi vào mật đạo... Bác sĩ nhìn mật đạo đã bị phong kín, kinh hãi không ngớt, da đầu tê dại.“Chúng ta đi ra ngoài thế nào?” Bác sĩ nhìn phía ông chủ xin giúp đỡ.Ông chủ cười khổ nói: “Xung quanh địa cung của Tần Thủy Hoàng có một tầng cát rất dày, cũng là biển cát trong truyền thuyết. Biển cát này cũng là phòng tuyến thứ nhất trong địa cung Tần lăng, làm cho bọn trộm mộ không thể đào qua đi vào mộ thất. Mật đạo này các thợ đã dùng bí pháp thi công, nhưng rung động lần này đã làm mật đạo bị hủy hoại trong chốc lát, một lần nữa bị cát vùi lấp.”Nói đúng là, bọn họ không thể ra được?Bác sĩ không hề có cảm giác bị nhốt, trong phía sâu mộ đạo truyền đến từng tiếng bước chân vang lên. “Là cái gì vậy?”“Chắc là tượng binh lính bị khởi động.”Trên mặt ông chủ xuất hiện nụ cười khổ không thể giấu được,“Chúng ta vừa đi qua mộ đạo có tượng binh mã hai bên, thật ra đều là bị cơ quan không chế, chỉ cần xác nhận có người xâm lấn, sẽ tự động giơ kiếm công kích.”Bác sĩ không nói gì, hèn gì lúc đầu nhìn tượng binh mã này trên người đều mang kiếm thật.Tiếng bước chân đinh tai nhức óc càng tối gần, như quỷ đòi mạng câu hồn, trong mắt ông chủ lần đầu bác sĩ thấy sự hoảng loạn và áy náy, tâm tình cậu khẩn trương ngược lại bây giờ bình tĩnh hơn, thản nhiên cười nói: “Không cần xin lỗi, có lẽ số phận đã định trước tôi sống không lâu, thế gian có mấy người như tôi chết oanh oanh liệt liệt? Này ông chủ, cậu nói năm sau, có người khai quật lăng Tần Thủy Hoàng phát hiện hài cốt của chúng ta, có thể nghĩ ta thân phận của chúng ta không? Được rồi, có cần tôi để tiền trong túi để chứng minh thân phận không...”Ông chủ không nói gì.Bác sĩ lại lảm nhảm, một chút cũng không giống người đang ở cảnh hiểm nguy, thế nhưng khi tượng binh mã xuất hiện tronng tầm mắt bọn họ thì bác sĩ nhịn không được hít một hơi khí lạnh, vội kéo ông chủ lùi về sau một chút.Bọn họ đã đến bước cuối cùng của mộ đạo, phía sau là phong thạch phong kín mộ đạo mà thuốc nổ cũng phá không được.Bác sĩ cũng không cảm thấy tuyệt vọng, mà chắn trước người ông chủ, nở nụ cười nói: “Lần trước cậu chắn phía trước tôi, lần này tôi bảo hộ cậu.”Ông chủ biết cậu nói về lần đối diện Bạch xà kia, nhưng ở tình trạng này, ở trước hay sau cũng không có gì khác biệt, chỉ là chết sớm một giây hay chậm một giây thôi. Ông chỉ biết bác sĩ đã kiên quyết đứng phía trước, nhưng nhìn đôi vai run run của cậu, cười cười, bỗng nhiên nghĩ sống hai ngàn năm cũng không uổng phí.Chúc bay giữa mộ đạo, mặt không cảm xúc. Đối với nàng mà nói không thể nói ai sống ai chết, thực sự không thể nói là...Bác sĩ và ông chủ hai người không hề nói gì, mà nhìn tượng binh mã đang từ từ đến gần, trong mắt thấy sẽ chết ở đây, thì vách tường bên phải mổ đạo hiện ra một vầng sáng trắng. Mà ở giữa vầng sáng, truyền ra một tiếng chim kêu.“Không phải là tiếng Tam Thanh Điểu sao? Ai nha, không hổ là tôi nuôi, nghe tiếng quả thật hay hơn con chim sơn ca nhiều.” Bác sĩ vui mừng động đậy đầu, một lát mới phát hiện có gì đó không đúng, “Cái gì? Ở đây sao nghe được tiếng Tam Thanh Điểu?” Tam Thanh Điểu đã được giải trừ phong ấn trong Sơn Hải Kinh, bác sĩ nuôi ở Á Xá, sao ở đây lại nghe được?Bác sĩ nhìn lại vòng sáng trắng kia, chỉ thấy ánh sáng tản ra, nơi trung tâm vòng sáng hiện lên cảnh vật ở Á Xá, cậu mua thức ăn nhanh đặt lên quầy. Tam Thanh Điểu bay tới bay lui trong Á Xá, không ngừng kêu to. Bác sĩ biết nó có thể muốn nói gì, nhưng cậu không nghe hiểu được tiếng chim!“Các người nhanh lên một chút đi, năng lực chia cách không gian của Tiểu Bạch không được lâu đâu.” Một con chó Husky nằm trên ghế trong Á Xá vươn đầu ra, lười biếng ngáp một cái, “Nhờ Tam Thanh Điểu liều chết, bằng không chúng ta cũng không thể đến kịp.”“Meo meo! Không được gọi tôi là Tiểu Bạch.” Bàn tay của Tiểu Bạch đập lên quầy hàng.Bác sĩ nghe rõ, không để ý ông chủ đồng ý hay không, nhanh tay túm ông chủ đi qua vòng sáng. Lúc bước trên sàn gỗ Á Xá, bác sĩ mới có cảm giác chân thật, mà lúc vừa thả lỏng thì một cơn gió lạnh thổi tới, lập tức bị một lực mạnh đẩy ra.Đầu choáng váng ngồi dưới đất, thiếu chút nữa là cầm nến nhân ngư quăng lên mặt đất. Bác sĩ vội vã đặt nến nhân ngư xuống, lúc này mới ngẩng đầu, thấy hình ảnh mộ đạo dần tan biến, mà ông chủ ở phía sau đứng trước tượng binh mã cầm kiếm đồng, mũi kiếm còn bị ông chủ giữ trong tay, nhìn thấy tượng binh mã này theo bọn họ đi tới Á Xá.“Có một gian phòng ở đằng sau, đặc biệt để chứa vị khách này.” Ông chủ nhíu mày, ngón tay đặt trước ngực pho tượng, thoáng cái tượng đang giãy giụa lập tức bất động, một lần nữa biến thành tượng thị vệ.“Ha ha, thật ra có thể đem tượng đặt trước cửa, để bảo vệ...” Bác sĩ tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm trạng ổn định lại, không còn khí lực đứng dậy, chỉ dựa vào sàn, cười ha hả. Tam Thanh Điểu bay đến trước mặt cấu, vuốt ve gương mặt.Bên cạnh, Cùng Kì và Hoàn Cẩu theo thường lệ lại đánh nhau, ông chủ dần giãn mày, khóe miệng không khống chế được nhếch lên.Như vậy về sau, thật ra cũng rất tốt.Về sau, đại sư đem kim ngọc lũ y màu đen cắt thành áo sơ mi. Xích long vẫn như cũ xuất hiện trên áo sơ mi, chỉ là lần này tốc độ chậm hơn nhiều, giống như ngủ đông.Tam Thanh Điểu vẫn như cũ được ăn uống ở Á Xá, Cùng Kì và Hoàn Cẩu theo lệ cũ trở về nhà Phương Thu ở. Trong mắt Phương Thu, chúng nó không phải là thần thú thượng cổ, mà chỉ là một con mèo dễ thương và một con husky hung hãn mà thôi.Một lần nữa bác sĩ lại đến Tây An, đem máy móc ở quán trọ đóng gói trở về, trả lại cho viện trưởng. Đối mặt với những câu hỏi của viện trưởng, tất nhiên không hề nói đến chuyện bọn họ thật sự đi vào địa cung Tần lăng. Đêm đó ở ngoại ô Tây An xảy ra động đất, trên các trang mạng online, có người nó là động đất, nhưng chính phủ lại không dự báo, có người nó do bọn trộm mộ chạm vào các cơ quan, nhưng điều này lại không có chứng cứ. Duy nhất chỉ có viện trưởng nghi ngờ, nhưng nhìn thấy ông chủ và bác sĩ không bị thương tổn gì, cũng phải bỏ đi ý niệm trong đầu.Bác sĩ không nói với ông chủ, lúc bọn họ đi đến lối ra địa cung, không có vết người đi ra.Thật sự là Hồ Hợi bị nhốt ở trong địa cung sao? Bác sĩ nghĩ đến Minh Hồng Đao, thật sự không thể.Nhưng cậu có thể giữ kín chuyện này, cũng được rồi.Kì nghỉ đông qua đi, cậu vẫn đến bệnh viện như trước, chữa bệnh cứu người.Cậu vẫn sinh hoạt như bình thường, mà ở Á Xá, vẫn mở cửa như cũ.Chỉ cần cậu đi vào, là có một người, pha chén trà trà Long Tĩnh thượng hạng, chờ nghe cậu than phiền dài dòng.Giữa khói trà mờ mịt lộ ra nụ cười.Bác sĩ luôn nghĩ, có thể ông chủ cũng là một món đồ cổ trong Á Xá. Mỗi món đồ cổ trong Á Xá đều có chuyện của riêng mình, chịu đựng rất nhiều năm, không người lắng nghe.Bởi vì, chúng nó đều không nói...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx