sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 12-4

Bác sĩ biết đây đại diện cho mặt trời, mà khi quả cầu lửa bùng lên, thì viên dạ minh châu chế thành quả trăng tròn cùng ngôi sao hoàn toàn bị che đi, dường như đang ở trong bầu trời thật sự.Địa cung hoàn toàn hiện ra, bác sĩ cũng rất rõ ràng. Ở đây hoàn toàn không có bảo vật quý giá.Nhưng bác sĩ có thể biết được dụng ý của Tần Thủy Hoàng. Dưới thân ôm lấy nghìn dặm non sông, bao quanh có mười vạn đại quân bảo vệ, hắn còn muốn bảo vật gì nữa.Đây là bảo vật trân quý nhất.Sau đó, bác sĩ thấy được, giữa dãy ngân hà bằng vàng, dường như có kiến trúc nhân tạo.Bác sĩ còn chưa nhìn kĩ, ông chủ bên cạnh đã di chuyển. Bác sĩ không muốn bị bỏ ở đây, vội vàng đuổi theo. Một bước đạp lên vàng tạo thành núi cao, trong lòng bác sĩ hò hét, trong đời cậu chưa từng xa xỉ, “Nằm trên núi vàng,” những lời này thật đúng là không thể tùy tiện nói.Giữa lúc cậu đang đứng trên đỉnh cao nhất của núi vàng, thấy ông chủ đã đi trước cậu vời bước đi đến ngôi cao kia, thấy trên bản đồ vị trí của Hàm Dương, cũng biết là nơi ở thực tế của bọn họ trên trái đất.Theo góc của bác sĩ nhìn qua, có thể thấy rõ ràng, trên cao kia có một chiếc quan tài tuyệt mĩ vô song. Cái quan tài kia không hề khép kín, bên trong có một người đang lẳng lặng nằm.Mặt mũi người nọ rất thanh tao, giống như đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở mắt ra.Bác sĩ ngây ngốc đứng ở nơi đó, bước chân cũng cứng lại.Bởi vì hình dáng của người đó, trong sương mù dày đặc cậu đã gặp qua rất nhiều, đó là hoàng thái tử điện hạ của đế quốc Đại Tần - Phù Tô.Tuy rằng bác sĩ đã sớm biết người nằm trong địa cung của Tần Thủy Hoàng không phải là Tần Thủy Hoàng mà là Phù Tô, nhưng cậu thật sự không ngờ Phù Tô đã chết hơn hai ngàn năm mà lại không có chút mục rữa, cũng giống như trong sương mù dày đặc lúc đó thấy được gương mặt ngọc như vậy.Bác sĩ hiểu rõ vì sao ông chủ nghĩ trong lòng sẽ có ngày Phù Tô tỉnh lại, Phù Tô thế này, bất luận là ai thấy, cũng chỉ cho là đang ngủ mà thôi.Bác sĩ sửng sốt một lát, phát hiện ông chủ vẫn đứng trước quan tài vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Phù Tô, vội vàng bước vài bước, nhảy qua nơi thủy ngân chảy qua tạo thành sông Hoàng Hà, đi lên phía trên. Càng đến gần, bác sĩ càng cảm thấy kì quái. Cậu làm bác sĩ, đương nhiên đã có thói quen nhìn thi thể, nhưng những người đã chết không phải đều có màu da trắng mất đi huyết sắc sao? Không - Phù Tô mang sắc mặt hồng hào, nếu không phải thật sự ngực Phù Tô không phập phồng, gần như bác sĩ cho rằng Phù Tô còn sống.Lòng còn điều nghi hoặc, bác sĩ đứng trước quan tài nghiêng đầu chăm chú đánh giá Phù Tô, mới phát hiện y phục hắn mặc có chút kì lạ, vải màu đen, giống như đã từng thấy qua.Nhìn lại xích long phục ông chủ đang mặc, bác sĩ mới bình tĩnh xác định hai người mặc chung một loại vải. Ông chủ cũng đã từng nói qua, kim lũ ngọc y nàyhắc kim hắc ngọc, là một vật thần kì để bảo tồn thi thể không thối rữa. Nếu ông chủ muốn sống, nhất định phải bỏ đi xích long phục trên người, mặc y phục trên người Phù Tô thay thế.Mà như vậy chỉ có một kết quả, Phù Tô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.Chả trách ông chủ vẫn do dự.Bác sĩ biết ông chủ đối với Phù Tô không hề câu nệ, anh ta lo lắng đến nỗi muốn đến Tần Thủy Hoàng lăng để an nghỉ cùng với Phù Tô, hiện tại xem ra, bây giờ lo lắng cũng không thừa.“Cậu không ra tay được thì để tôi.” Bác sĩ nói, liền vươn tay đến chỗ Phù Tô. Nhưng vừa duỗi được phân nửa, tay lạnh giá không có nhiệt độ như một chiếc vòng sắt nắm cổ tay cậu. Bác sĩ rùng mình một cái, tưởng Phù Tô bị thi biến, giây sau đó mới nhìn rõ là cậu bị ông chủ ở đối diện nắm được cổ tay.“Chờ một chút.” Ông chủ nhẹ giọng nói nhỏ.Bác sĩ rõ ràng thấy được hồng long trên y phục ông chủ đã bắt đầu đi chuyển, thân rồng to lớn quấn lấy thân thể ông chủ, như nơi đó chứa linh khí tươi mới, giống như trong nháy mắt sẽ cắn nuốt cả người ông chủ. Tim bác sĩ nhảy lên, cố sức tránh khỏi bàn tay ông chủ, “Đợi lát nữa là chờ bao lâu? Phù Tô đã ngủ say hai nghìn năm rồi, cậu khẳng định khóa trường mệnh trói hồn phách của hắn mà? Nói không chừng vì thân thể bất diệt nên hồn phách mới không siêu thoát.”Ông chủ nghe cậu nói xong quên dùng sức, mà bác sĩ nhân cơ hội này lại dùng lực giãy ra, làm tay cậu thoáng chạm vào mặt Phù Tô.Giống như là ma pháp đột nhiên mất đi công dụng, hai người trơ mắt nhìn thân thể Phù Tô trong nháy mắt biến thành tro tàn, vốn bộ kim lũ ngọc y màu đen Phù Tô mặc ở trên người, liền như thế nhẹ nhàng nằm trong quan tài.Trong nhất thời, bác sĩ và ông chủ đều mất đi khả năng nói chuyện, ngây ngốc đứng nới đó, thậm chí bác sĩ vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay ra.“Này... Tôi không cố ý...” Sau một lúc lâu, bác sĩ mới đứng thẳng, không dám tin nhìn tay mình lần này đến lần khác. Rõ ràng đầu ngón tay cậu đã có cảm giác chạm vào da hắn, nhưng sao vừa tiếp xúc thì giây sau Phù Tô đã hóa thành tro tàn rồi?Ông chủ thở dải nói: “Dù sao cũng hơn hai nghìn năm rồi, cho dù đồ liệm có thể bảo vệ thân thể không thối rữa, hơi thủy ngân có thể bảo vệ khuôn mặt không mục nát, nhưng cuối cùng thì hắn cũng đã chết rồi...”Bác sĩ có thể nhìn ra tâm trạng ông chủ không tốt, nên không nói gì thêm. Cậu đưa tay vào quan tài lấy kim lũ ngọc y màu đen ra, đi qua quan tài đến cạnh ông chủ, nhẹ nhàng đem trường bào mặc lên người ông chủ, “Mặc vào đi, Phù Tô đã ở trong y phục này rồi.”Cậu nói cũng không sai, Phù Tô đã hóa thành tro bụi, một ít tro cốt nằm trong quan tài, một số khác lại ẩn vào trong đồ liệm, cũng không thể phân ra được.Ông chủ phải thừa nhận bác sĩ rất biết cách an ủi người khác. Ông chủ cúi đầu ngoan ngoãn mặc trường bào vào. Bộ kim lũ ngọc ymàu đen này dựa vào kiểu dáng ở Tần triều, ống tay áo nhỏ, đường chỉ may biên bằng vàng. Xiêm áo huyền y, chỉ có người tài tôn quý nhất ở Tần triều mới có thể mặc trang phục tế tự, tế tự viện của Tần triều phải tìm vài chục năm mới tạo thành, so với đồ năm đó ông chủ lấy một bộ bình thường trong bảo khố, thì bộ này quý hơn ngàn lần.Bác sĩ có thể cảm nhận được tâm trạng cực kì xúc động của ông chủ, nhưng cậu có thể thấy được trong khoảnh khắc trường bào được khoác vào, trong nháy mắt sắc mặt ông chủ hồng hào hơn. Cậu biết thật sự có thể cứu được ông chủ, tâm tình cũng tốt hơn, nhịn không được cười đùa nói: “Nếu tóc dài một chút, phối cùng y phục này nhất định rất đẹp.”Thật ra bây giờ cũng rất chấn động rồi, trong lòng bác sĩ mang theo sự ca tụng đánh giá. Ngẩn ngơ nhớ lại, trong lúc sương mù dày đặc, ông chủ cũng mặc y phục cổ trang, lần này lại đứng trước mặc cậu, không có cảm giác khác lạ, giống như trời sinh thích hợp mặc trang phục như vậy. Chỉ tiếc bộ y phục này may theo thân người cảm, so sánh với vóc người cao to của Tần Thủy Hoàng, thì ông chủ hết sức gầy, bộ đồ này rất không vừa người.Ánh mắt ông chủ phức tạp nhìn quan tài, thản nhiên nói: “Chúng ta đóng lại đi.”Bác sĩ gật đầu, biết lúc trước ông chủ cũng không hề khép quan tài lại, chỉ sợ khi Phù Tô sống lại, sẽ nằm bất động trong quan tài nặng trĩu. Hiện tại thi thể Phù Tô đã hóa thành tro tàn, ông chủ sẽ không có nghĩ vậy nữa.Hai người khó khăn đem nắp quan tài nâng lên, chậm rãi đóng lại, trong khắc cuối cùng, từ y phục bác sĩ lấy ra hai khối ngọc, trịnh trọng để vào.Ông chủ thấy rất rõ, biết bác sĩ bỏ vào chính là khóa trường mệnh đã bị vỡ ra. Cậu cũng không hề ngăn cản, coi như là lời từ biệt bác sĩ nói với Phù Tô đi.Bọn họ hoàn toàn không có quan hệ gì cả, tuy rằng bác sĩ là chuyển thế của Phù Tô, nhưng bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau.Nhớ đến lúc vừa rồi Phù Tô hóa thành tro bụi, mặc dù trong lòng ông chủ không muốn, nhưng cũng biết rằng, Phù Tô đã thật sự được giải thoát rồi.Chiếc quan tài hợp lại thành một, phát ra âm thanh.Bác sĩ như trút được gánh nặng xoa xoa mồ hôi trên trán, lại ngẩng đầu nhưng sắc mặt thay đổi, chỉ vào vai trái của ông chủ hoảng sợ lúng túng nói: “ Ông chủ... Y phục của anh...”Ông chủ theo ánh mắt của cậu nhìn lại, liếc mắt thấy trên vai trái xuất hiện móng vuốt màu đỏ, sau đó giống như là phim điện ảnh, chậm rãi lộ ra thân rồng, thậm chí vảy rồng còn lộ ra ánh sáng gai mắt.Chết tiệt! Sao cậu lại quên được? Xích long kia nếu như có thể ở trên kiểu áo Tôn Trung Sơn, vậy thì cũng có thể ở trên trường bào cổ trang.Bác sĩ vội vàng vọt qua, cởi kiểu áo Tôn Trung Sơn bên trong, nhưng sau khi bọn họ cởi trường bào bên ngoài ra, mới phát hiện hai bộ y phục đã quấn nhau như tơ, hoàn toàn không chia ra được.Ông chủ cười khổ nói: “Là tôi tính sai, xem ra tôi không thể thoát khỏi xích long rồi.”Bác sĩ dùng dao Thụy Sĩ muôn mang theo bên người để cắt sợi tơ đi, nhưng giống như cắt dây thép, mà khi cậu dùng thêm lực thì hoảng hốt nghe được tiếng rồng rống bên tai. Bác sĩ khẽ cắn môi, muốn tiếp tục cắt, nhưng ông chủ cản cậu lại: “Không cần cố sức, dao thường cắt không được đâu.”Lúc này đầu xích long đã hoàn toàn lộ ra mặt ngoài trường bào, nhe nanh múa vuốt giãn thân thể, tựa như trừng mắt ra oai với bác sĩ.Bác sĩ vừa định dùng phương pháp khác thử xem thì đột nhiên toàn bộ đèn trong địa cung đều tắt ngấm, quả cầu lửa biểu tượng cho thái dương tắt trong nháy mắt, lửa trên tàu ngựa cũng biến thành khói, chỉ còn lại nến nhân ngư trong tay bác sĩ còn lẳng lặng cháy.“Không thể nào? Không phải nói có thể cháy ngàn năm không tắt hay sao? Chẳng lẽ trong Tần Thủy Hoàng lăng dùng đồ giả kém chất lượng?”Bác sĩ theo thói quen nói nhảm.Từ nơi khác Chúc bay trở về bên người bọn họ, khẽ hừ một tiếng: “Không phải như vậy. Tôi vừa thấy một người. Dùng một thanh đao chạm vào tàu ngựa, toàn bộ lửa đều bị đao hút vào trong rồi.” Thanh âm của Chúc giống như hình dáng của nàng nhẹ nhàng lúc có lúc không, nhưng nói ra thì như búa tạ đập vào tim ông chủ và bác sĩ.“Là cô nói... Còn có người khác ở đây sao?” Bác sĩ không dám tin tưởng nhìnxung quanh, nhưng chỉ thấy một mảng tối đen. Lúc này những viên dạ minh châu tạo ra khung trời, ánh sao đầy trời, mê người không gì sánh được, nhưng bác sĩ không có tâm trạng thưởng thức.“Đương nhiên là trong địa cung không có người sống, nhưng có thể có người theo chúng ta vào.” Ông chủ nheo hai mắt, thản nhiên nói: “Biết rõ các cơ quan ở địa cung, cộng thêm Minh Hồng Đao có khả năng hút lửa, ngoại trừ Hồ Hợi, những người khác không thể nào.”“Minh Hồng Đao?” Bác sĩ thấy cách đó không xa có tia sáng lóe lên, nhưng không chắc chắn lắm.“Tương truyền lúc hoàng đế luyện Hiên Viên kiếm, thì có dư nguyên liệu, bởi vì lò nung nhiệt độ cao chưa hạ, nên nguyên liệu tan ra chảy về lò, sau đó tự làm lạnh tạo thành hình thanh đao. Không gió tự kêu, tên là Minh Hồng Đao. Hoàng đế cho rằng đao ý của Minh Hồng Đao quá mạnh, đủ đệ phản lại người dùng. Không để thanh đao này lưu lạc nhân gian, muốn dùng Hiên Viên kiếm hủy đi, không ngờ đao trong tay hóa thành chim sơn ca màu đỏ, mà bay đi.” Lời ông chủ nói chưa dứt, một con chim từ xa đến gần, bay nhanh đến ngôi sao gần bọn họ.Bác sĩ cầm nến nhân ngư trong tay, thấy rõ ràng, một con chim ưng cỡ như chim sơn ca bay đến, một bóng người giữ lấy chân chim sơn ca, lên đến đài cao thì trong nháy mắt chim sơn ca biến thành một thanh đao dài ba thước, người nọ cầm chuôi đao, không hề lưu tình mà bổ tới bọn họ.Mặt đao phản xạ ánh sáng của nến nhân ngư, vừa lúc chiếu lên mặt đối phương, làm lộ ra gương mặt đáng sợ. Dung nhan này đã thấy trong sương mù, chính là Tần Nhị Thế Hồ Hợi.Dung mạo của hắn cũng giống như hơn hai ngàn năm trước, không hề thay đổi. Chỉ là không hiểu vì sao tóc của hắn hoàn toàn biến thành màu trắng, việc này chỉ có người ở tuổi sáu mươi mới thay đổi, xứng với dung nhan anh tuấn, ngược lại có sự kết hợp không diễn tả được. Ánh mắt phượng lộ màu đỏ nhàn nhạt, sắc mặt như tro nguội có điểm đỏ thẫm, đều lộ ra vẻ suy sụp.Khi ánh chớp sáng lên, bác sĩ đã nghĩ ra nguyên nhân vì sao Hồ Hợi lại theo bọn họ đến đây.Chắc chắn là vì kiện y phục trên người ông chủ.Cậu không biết Hồ Hợi không có kim lũ ngọc y thì sống thế nào qua hai ngàn năm, nhưng cậu tuyệt đối không để Hồ Hợi có thể thực hiện được.Bác sĩ thấy ông chủ còn đang sững sờ, kéo tay về phía sau tránh đi.Nhưng đao của đối phương lại nhanh hơn, trường bào của ông chủ chưa mặc xong, kéo như thế, trường bào lại tung bay lên, vừa lúc đó nhận lấy một chém của Minh Hồng Đao.“Xoẹt.”Hiển nhiên Minh Hồng Đao không phải vật phàm, một đao cắt trường bào làm hai.Bác sĩ ôm ông chủ nhảy xuống, sắc mặt ông chủ được nến nhân ngư soi rọi, có vẻ cực kì khó coi. Bác sĩ đang cân nhắc có nên liều mạng với Hồ Hợi không, thì ông chủ trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”Bác sĩ theo ông chủ qua mọi khó khăn, nhưng không cảm giác được phía sau truyền đến âm thanh truy kích. Khi sắp đến cửa địa cung, bác sĩ không nhịn được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối, Hồ Hợi đứng trên ngôi cao, chăm chú nhìn quan tài trước mắt. Chim sơn ca lại biến thành nhỏ trong bàn tay, đứng trên đầu vai hắn dùng mỏ liếm vài sợi lông chim.Hình như... Mọi việc không như cậu tưởng tượng... Chẳng lẽ Hồ Hợi còn không bỏ qua giấc mộng yên giấc ngàn thu sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx