sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 2 - Chương 01-1

Hôm nay, theo thói quen, sau khi trực xong ca đêm bác sĩ mua điểm tâm đến Á Xá ăn. Từ Tây An trở về, quan hệ giữa cậu và ông chủ càng thân thiết hơn, nếu như trước đây là bạn bè tốt, thì bây giờ có thể gọi là anh em đồng sinh cộng tử.Dù sao, thiếu chút nữa thì bọn họ đã chết trong Tần Thủy Hoàng lăng ở Ly Sơn.Bây giờ bác sĩ nhớ lại buổi tối kia, đều nghĩ quá mức điên rồ, chính cậu cũng không xác định được có phải mình đã trải qua một giấc mộng không, đừng nói đến những người khác nghe tin là thật, ở đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc sẽ nói thẳng cậu bị bệnh tâm thần.Bác sĩ ngơ ngác ngồi bên quầy hàng Á Xá, nhìn ông chủ thuần thục ngâm trà, bên trong Á Xá mười phần hứng thú, hương trà tràn ngập.Y phục của ông chủ không thể tạo thành kiểu áo Tôn Trung Sơn nữa, lúc bọn họ từ Tần Thủy Hoàng lăng ở Ly Sơn đi ra chỉ còn nửa bộ y phục kim hắc ngọc, lại được đại sư cắt thành chiếc áo sơ mi rất đặc biệt. Chất vải của áo sơ mi này cũng giống như kiểu áo Tôn Trung Sơn, đều là màu đen, tay áo và vạt áo đều thêu biên màu đỏ, mà xích long như âm hồn không tan, vì không cắt được, nên nó ở trên áo sơ mi, lúc này đầu dựa vào vai phải ông chủ, thân rồng trườn xuống sau lưng. Lúc tạo ra áo sơ mi này nó không thay đổi, giống như ngủ đông, tuy rằng có thể làm người khác an tâm, nhưng mỗi khi thấy hình ảnh dữ tợn, thì làm cho người ta sợ hãi.Đối với chiếc áo sơ mi mới này bác sĩ không hề hứng thú, thứ cậu cảm thấy hứng thú đó là ông chủ. Cậu muốn lấy một sợi tóc hay một giọt máu đi xét nghiệm... Còn muốn biết thân thể ông chủ cấu tạo thế nào... Nghĩ muốn chính tay giải phẫu ông chủ... Tay rất ngứa ngáy... Bác sĩ khó chịu trong lòng, từ khi biết ông chủ đã sống hai ngàn năm, cậu không thể kiềm chế được tính tò mò của mình.Nhưng cậu biết ông chủ không thích đi xét nghiệm, hơn nữa nếu không giữ bí mật tốt, chắc chắn sẽ không có ngày bình yên. Ông chủ nhìn gương mặt xanh xao của bác sĩ, vẫn thản nhiên pha trà trong chén. Thật ra ông chủ cũng muốn hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình trường sinh bất lão, những điều trước đây đã nói với bác sĩ chỉ là suy đoán mà thôi, để máy móc kiểm tra, nếu như giữ bí mật, có thể đồng ý.Nhưng, ông chủ không vội. Đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, điều ông chủ không thiếu nhất đó là thời gian.Ông chủ che nụ cười bên môi, trong lòng bác sĩ chắc hẳn phải tính toán nhiều mới có thể nói ra yêu cầu này. Bác sĩ nhàn nhã dựa vào ghế Hoàng Hoa Lê trong Á Xá đọc báo, bình luận trà xuân.Trước khi ông chủ và bác sĩ đi Tây An, đã gửi Apache cho em họ nuôi trong nhà, ai biết như thế sẽ phát sinh tình cảm, cậu đến đón vài lần cũng không chịu về, chắc sẽ không quay lại nữa.Vào buổi sáng, bình thường không có khách đến Á Xá, hết sức vắng vẻ, cho nên bác sĩ thấy một người đeo ống đựng tranh, mặc áo sơ mi trắng giản đơn sạch sẽ, một thanh niên đeo kính đen thanh tú đẩy cửa đi vào trong, liền cảm thấy ngạc nhiên.Đối phương ngạo mạn chào ông chủ đang ngồi ở quầy hàng, sau đó nhẹ nhàng đi đến phòng trong của Á Xá.Mắt bác sĩ trợn ngược lên, nhìn chằm chằm thanh niên kia đi vòng qua bình phong bằng ngọc, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi ông chủ: “Người nọ là ai? Sao lại làm như nhà mình vậy?”Ông chủ nhanh nhẹn đem chén trà đặt trước mũi ngửi trà hương, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Cậu ta là người của lão sư, đến chỗ tôi vẽ thư họa. Cậu ta cũng rất bình thường, ngẩn ngơ ở bên trong ngây ngốc cả ngày, nên cậu ít thấy cậu ta.”“Vẽ thư họa?” Bác sĩ không tin nhắc lại, từ bao giờ ông chủ nhân từ như vậy? “Đối với cậu ta đặc biệt như vậy? Cậu ta sẽ không phải là cái gì chuyển thế chứ?” Cũng không thể trách bác sĩ nghi ngờ như vậy, dù sao cậu cũng đã nghe qua Hoắc Khứ Bệnh chuyển thế, Hạng Vũ chuyển thế... Ngay cả chính mình cũng là chuyển thế của Phù Tô, nói không chừng người vừa tới kiếp trước là họa sĩ gì đó...Cách cửa gỗ khắc hoa nặng nề lại bị đẩy ra, viện trưởng chống quải trượng đi đến. Đầu tiên đập vào mắt khi vừa vào cửa là một tượng binh mã cao to. Đẩy kính mắt bằng tơ vàng, viện trưởng không dám tin tưởng nói rằng: “Đây là... Đây là tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng? Đây là ai làm giả? Sao lại khoa trương như vậy? Đây thật sự là thanh kiếm đồng...”Bác sĩ ho khan che giấu ý cười, hàng nhái sao? Trời ạ! Nếu như viện trưởng biết tượng binh mã này là từ địa cung Tần lăng đuổi theo tới đây, chắc chắn sẽ đập nát mắt kính. Nhưng cậu biết ánh mắt viện trưởng rất tốt, không tin màu sắc tươi đẹp trên tượng binh mã giống với màu thuốc nhuộm đang dần tan đi, cậu không biết ông chủ dùng cách gì, để lưu lại màu sắc trên tượng binh mã. Nếu viện trưởng biết tượng binh mã còn có thể di chuyển... Bác sĩ quay mặt qua chỗ khác, nhịn cười rất cực khổ.Tuy rằng viện trưởng thấy tượng binh mã có chút kì quái, nhưng không suy nghĩ nhiều, ông nhìn ông chủ đang ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, nhướng mi cười nói: “Đổi áo sơ mi sao? Tôi thấy y phục lúc trước thích hợp với cậu hơn.”“Bộ y phục mặc lâu như vậy, cũng nên thay đổi.” Ông chủ lấy ra một chiếc chén mới, đặt ở trước mặt viện trưởng, rót nước trà xanh.Viện trưởng ngồi trước quầy hàng, nhìn quanh cửa hàng một vòng, khó hiểu hỏi thăm: “Tôi vừa mới thấy có người bước vào, người đó đâu?”Bác sĩ chỉ về phía sau nói: “Đi vào trong rồi.”“Cái gì?” Viện trưởng như bị sét đánh, vẻ mặt cũng giống như bác sĩ ước ao, đố kị! Ông biết bên trong đó so với bên ngoài tốt bao nhiêu, nhưng cơ hội để ông tiến vào trong cũng không hề có!Ông chủ đem lí do vừa mới nói với bác sĩ nói lại lần nữa, viện trưởng vẫn không cam tâm nhưng phải buông lời khách sáo nói: “Vậy cậu ta vẽ lại một bức họa cổ?”Ông chủ không gạt viện trưởng, thản nhiên nói: “Mới đây cậu ta vẽ lại bức Đạp Tuyết Đồ của Triển Tử Kiền, tiến độ rất chậm, trung bình một ngày chỉ vẽ một nét mà thôi.”Một ngày một nét? Bác sĩ âm thầm tặc lưỡi, đây là tốc độ gì chứ!Cậu quay đầu, thấy viện trưởng ôm ngực, vẻ mặt nhăn nhó, lại càng hoảng sợ: “Viện trưởng, ông làm sao vậy? Có phải bị bệnh tim không?” Bác sĩ nhảy dựng lên, đỡ viện trưởng ngồi xuống.Viện trưởng lấy khăn tay ra lau trán đầy mồ hôi, run lẩy bẩy nói: “Tôi, tôi... Tôi không có bệnh tim cũng bị cậu ta làm cho có bệnh tim! Triển Tử Kiền đó! Sao lại là Đạp Tuyết Đồ của Triển Tử Kiền?”“Triển Tử Kiền? Hắn rất nổi tiếng sao?” Bác sĩ nghe qua tên này, lơ đễnh hỏi.“Đương nhiên là nổi tiếng!” Viện trưởng dùng quải trượng nặng nề đập xuống, âm thanh có vẻ buồn bực, “Hiện nay còn lạiquyển trục tranh sơn thủy,bức Du Xuân Đồ do đại hoạ sĩ Triển Tử Kiền đời Tùy được phát hiện sớm nhất, là một bức họa cổ được bảo tồn cực kì toàn vẹn, hiện trưng bày ở viện bảo tàng cố cung ở Bác Kinh, trên đó còn có đề khoản do Tống Huy Tông tự tay viết. Theo sách ghi chép, Triển Tử Kiền nổi danh nhất với tác phẩm Tứ Quý Đồ, Du Xuân Đồ chỉ là một bức tranh trong Tứ Quý Đồ, ngoài ra còn có Đồng Tử Hí Thủy Đồ, Lạc Diệp Đồ, Đạp Tuyết Đồ. Chỉ là ba bức tranh kia không có bản gốc, rất nhiều người nghi vấn tam phúc đồ có tồn tại hay không... Ông chủ, có thể để tôi nhìn một chút không?” Viện trưởng chuyển hướng cầu xin nói.Ông chủ bất ngờ gật đầu: “Gian phòng thứ nhất bên phải. Nhưng mà tam phúc đồ không phải là người có duyên thì sẽ nhìn không thấy, ông phải chuẩn bị tâm lí.”Viện trưởng lập tức chống quải trượng khập khiễng đi vào trong. Bác sĩ cũng hiếu kì đi theo phía sau. Ông chủ không ngăn cản, chỉ cúi đầu cầm vải lau chén trà trong tay, không đến một phút sao, bác sĩ đi ra từ sau tấm bình phong bằng ngọc, miệng tức giận lải nhải nói: “Cậu gạt người! Trong phòng chỉ có giấy trắng thôi! Tên họa sĩ kia có thể nhìn tờ giấy trắng đến đờ ra hay sao!?“Đã nói là hữu duyên mới có thể thấy, viện trưởng không cùng cậu đi ra sao?” Ông chủ khẽ cười nói.“Không, ông ta cũng thấy giấy trắng, nhưng thấy bức vẽ trên bàn của họa sĩ đã sắp hoàn thành, viện trưởng quay ra nghiên cứu bức tranh.” Bác sĩ nói xong bổ sung một câu, “Cần tôi gọi ông ta đi ra không?”“Không cần, nếu họa sĩ chưa nói gì, để ông ta ở đó đi.” Ông chủ cũng không phải không hợp tình hợp lý.“Ừ.” Bác sĩ ngồi xuống lần nữa, lại không có tâm tình đọc báo, “Ông chủ, viện trưởng nói mặc dù tam phúc cổ họa mà ông ta đang nhìn là giấy trắng, nhưng xác nhận giấy rất có niên đại, ông ta muốn xem Tứ Quý Đồ trong truyền thuyết là như thế nào? Sao cậu ta có thể nhìn thấy được?”Ông chủ dừng tay lau chén trà, mỉm cười nói: “Muốn nghe chuyện xưa không?”“Muốn nghe.” Bác sĩ lập tức đi qua, cậu rất buồn chán rồi!“Ừ... Tôi nhớ, chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi...”******Thời kì Bắc Tống.“Nói đến tuổi trẻ của Đoan vương, trong kinh thành không người nào không biết, không người nào không hiểu! Tạm thời không nói đến thi họa của hắn tài hoa hơn người được lưu truyền bên ngoài, trước tiên bây giờ sẽ nói đến chuyện tình phong lưu thời niên thiếu của hắn...” Đông Kinh Biện Lương có một quán trà lâu, nước bọt của tiên sinh kể chuyện tung bay giảng về bát quái, những người dự thính đều vô cùng chăm chú. Đối với dân chúng bình thường mà nói, những sự kiện về những mối quan hệ bất chính mới là món điểm tâm giờ rỗi rãi.Trong góc phòng của trà lâu có lan can, có hai gã thiếu niên mặt hoa phục, trong đó có một thiếu niên mặc y phục xanh ngọc cười đến sáng lạn, hạ giọng hỏi thiếu niên mặc tử bào: “Vương gia, đây chính là đang nói người! Nhưng mà, dù thế nào cũng không biết người có đoạn cố sự như thế?”Một vị thiếu niên lấy từ hộp một chiếc bánh trà, dùng cối kiên trì giã thành bột, đợi bột vụn ra, để vào khay trà đợi dùng, đợi siêu bàn bên cạnh sôi lên.Pha trà kị nhất là phân tâm, thiếu niên áo lam không nói gì nữa, chỉ chốc lát sau, nước trong siêu liền sôi lên. Gã sai vặt bên cạnh đưa lên một bộ trà trản màu xanh như lá sen, thiếu niên áo lam nhịn không được cầm lấy một cái, cầm trong tay nhìn thật kĩ. Cảm thấy thích đồ gốm mặt sáng bóng nhu hòa, thuần khiết như ngọc. Sờ mịn như lụa, gốm như phấn, ẩn chứa vân phiến đa đạng khi ánh mặt trời chiếu qua óng ánh, vừa nhìn đúng là loại vật quý giá. Lại nhìn qua lạc khoản của chén trà, tức khắc bất bình thì thầm: “Hoàng thượng thật đúng là đối vơi ngươi rất tốt, được ban thưởng cái gì đều đem ra dùng? Không sợ bị hỏng sao?”Thiếu niên mặc áo bào màu tím liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đồ vật thì nên lấy ra dùng, hư thì xin hoàng huynh là được.” Dứt lời liền cầm lấy siêu trên lò, động tác ưu nhã cầm bình, chén ấm, kiền hồ, bày trà, hong trà, đổ nước... Nước sôi chảy vào trong chén, hắn dùng trà tiển[1]khuấy trà. Trà vụn trong chén bị nước làm nóng, tản ra hơi nóng và mùi hương, thoáng chốc ngập mũi, làm cho người ta thoải mái vui vẻ.[1] Trà tiển: chổi làm từ thanh trúc già nhỏ, đập dập, thân nặng và có cán dùng để khuấy trà.

Chỉ chốc lát sau, trong chén trà nước trà và trà nhũ hòa vào nhau, nổi bột lên, nhìn như tuyết đọng.“Đường ca, tay nghề pha trà của ca ngày càng tuyệt hảo.” Thiếu niên áo lam ngây ngốc nhìn chén trà trước mặt mình, chỉ thấy màu xanh giữa chén trà, bọt trắng toát, vết bọt xuất hiện chậm mà không tan, đây chính là cảnh giới cao nhất của pha trà.“Chuyện kể rằng, trước kia có mấy người Nhật Bản tới, đi khắp nơi học về trà đạo của chúng ta, chuẩn bị mọi thứ y hệt, xem chừng dự định mang về quốc gia bọn họ đó.”“Vẽ hổ không được lại thành chó, bọn họ không hiểu về tinh túy trong văn hóa trà đạo của triều ta, rập khuôn, chỉ là rêu xanh nổi trên mặt nước mà thôi.” Thiếu niên mặc tử bào nhàn nhạt nói, cầm chén trà, lặp lại trình tự vừa rồi, cho chính mình dùng một chén cống trà.Hai vị thiếu niên, người mặc tử bào chính là Đoan Vương Triệu Cát gần đây rất nổi tiếng ở Đông Kinh Biện Lương, còn vị mặc áo lam kia, chí là cháu đời thứ năm của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận - Triệu Lệnh Nhương, cũng xem như là con cháu hoàng tộc của Triệu gia. Hai người cùng thế hệ, tuổi tác cũng tương đương, sở thích giống nhau, cho nên Triệu Lệnh Nhương trước một tiếng đường ca, sau một tiếng đường ca, không thiếu người trong nhà chỉ vào trán hắn nói hắn không biết trên dưới. Nhưng Triệu Lệnh Nhương cũng lớn lên trong hoàng thất, hiển nhiên cũng có chừng mực, nhưng bình thường ở cạnh Triệu Cát nhiều, gọi hắn là vương gia, ngược lại còn lộ ra vẻ tức giận.Triệu Cát cũng không xem trọng, ba tuổi hắn được phong làm vương gia, một chút cũng chưa từng nghĩ tên này có gì đặc biệt, ngược lại cực thích giấu giếm thân phận lưu luyến với phố phường, trái lại cực thích thái độ này của Triệu Lệnh Nhương.Đợi Triệu Cát dùng tay ra hiệu mình được dùng cống trà, lập tức Triệu Lệnh Nhương cầm lấy chén trà, cảm nhận nhiệt độ ấm áp, sắc xanh giữa chén trà và trà nhũ hòa hợp, thủy chất đặc sệt. Triệu Lệnh Nhương thưởng thức trong chốc lát, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Nước trà chảy xuống, nhưng bọt trà vẫn không tan đi, pha trà tốt đến tận cùng mới xuất hiện “Giảo trản[2].”[2] Giảo trản: Cái gọi là giảo trản, là chỉ bột trà trong nước li ti đều nhau, có thể “cắn chặt” mép chén, tụ lâu không tán.

Triệu Cát cũng uống chén trà nhỏ, thỏa mãn nhìn giảo trản ở thành chén.Hắn là Đoan Vương Triệu Cát, làm chuyện gì tất nhiên sẽ làm tốt nhất.Triệu Lệnh Nhương cầm lấy siêu bên cạnh, thêm nước cho chén trà trong tay Triệu Cát, nước trà trong không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, chảy vào trong chén trà. Nước nóng xông lên dính vào trà bọt trên vách, Triệu Cát uống hết chén trà, tâm tình tốt, dùng khăn gã sai vặt đưa qua xoa xoa tay, cười yếu ớt hỏi: “Đại Niên, hôm nay có tiết mục gì không?”Triệu Lệnh Nhương oán thầm phụ thân đặt cho hắn nhũ danh này, đệ đệ của hắn tên Vĩnh Niên so với tên Đại Niên của hắn dễ nghe biết chừng nào! Nhưng thật không muốn Triệu Cát đổi cách xưng hô, dù sao gọi nhũ danh còn có thể thể hiện sự thân cận! Triệu Lệnh Nhương cũng uống xong trà của mình, lau miệng, trở về chỗ cũ đầy trà hương, lúc này vừa cười vừa nói: “Phố Đông bên kia mới mở một cửa hàng đồ cổ, một hồi qua đó nhìn coi có bảo bối gì không.”Đề nghị rất đúng với sở thích của Triệu Cát, ngay lập tức không ăn điểm tâm, cứ thế đứng dậy ra ngoài.Triệu Lệnh Nhương lấy hai viên đường, bỏ vào trong miệng, phân phó gã sai vặt dọn dẹp toàn bộ cống phẩm trà cụ, lúc này mới đuổi theo Triệu Cát.Trong quán trà bình thư tiên sinh vẫn rung đùi đắc ý kể chuyện tình yêu của Đoan Vương, người ở xung quanh nghe rất chăm chú, hồn nhiên chưa phát giác ra ra Đoan Vương đang ở ngay cạnh bọn họ.Đông Kinh Biện Lương là một tòa thánh cực kì phồn hoa, có rất nhiều thương nhân lui đến Biện Lương, được xưng là không có một thành thị nào có thể so sánh với sự phồn hoa mĩ lệ ở đây.Điều này, người ngạo mạn như Triệu Cát cũng thầm chấp nhận, bố cục của Biện Kinh không hề noi theo chế độ phong bế phố phường như Đại Đường, thương nhân chỉ cần nộp thuế, liền có thể tùy ý mở cửa hàng. Như vậy khu mua sắm nối tiếp nhau, nhà san sát nhau, đường hai bên từng hàng mái hiên như một, lại bố trí màn trướng, bày chật kín báu vật, hoặc là hàng hóa, trên đường người tới tui, thành một cảnh tượng huyên náo thái bình.Triều Tống trước kia, phố xá mở ra cấm đi lại ban đêm, cổng thành và các phường đóng vào ban đêm. Nhưng triều Tống sau này, đã phá vỡ quy định này, ở thời Tống Thần Tông chợ đêm phát triển nhất nhiều, thêm một bước thúc đẩy phố xá phát triển. Tuy rằng mở quán rất dễ, nhưng các cửa hiệu lâu đời san sát ở phố Đông, không có khoảng trống đển cửa hàng mới mở có thể vào đây, cho nên nghe Triệu Lệnh Nhương nóicửa hàng đồ cổ mở ra ở phố Đông, Triệu Cát liền biết cửa hàng đồ cổ này có lai lịch không nhỏ.Không có thực lực, sao có khả năng mở cửa hàng trên phố Đông?“Đường ca, đến rồi.” Nghe thanh âm của Triệu Lệnh Nhương, Triệu Cát vừa ngẩng đầu thấy phong cách cổ xưa, phía trước cửa hàng còn có khắc hai chữ triện, gật đầu khen: “Á Xá, tên này thật có ý vị, còn hơn cái gì Đức Các, Tam Bảo Hiên, lịch sự mà rất tao nhã.”Triệu Lệnh Nhương chỉ biết Triệu Cát rất có hứng thú với cửa hàng đồ cổ, đắc ý cười nói: “Chỉ biết đường ca sẽ thích. Nhưng Á Xá ta chỉ nghe người khác nói, chưa tiến vào, nếu đường ca chỉ thấy tốt vẻ ngoài, cũng đừng trách ta nha.”Triệu Cát còn chưa nói gì, chỉ thấy đại môn của cửa hàng đồ cổ “Kẹt” một tiếng mở ra một chút, một bé trai khoảng hai tuổi đi ra.Triệu Cát thấy hài tử này trắng nõn dễ thương, nghĩ là tiểu công tử ở đây, nhưng bị Thanh Đồng kiếm trong tay tiểu hài tử thu hút toàn bộ sự chú ý.Nói ra ôm có chút không đúng, bởi vì thanh kiếm dài quá hầu như cao hơn tiểu hài tử, cho nên với tuổi của tiểu hài tử không thể cầm hết Thanh Đồng kiếm, nên hai tay hài tử cầm chuôi kiếm, mà vỏ kiếm thì bị kéo lê trên mặt đất. Mặc dù Thanh Đồng kiếm chưa bị rút ra, nhưng với nhãn lực của mình, ít nhất Thanh Đồng kiếm này cũng vào thời Xuân Thu Chiến Quốc.Triệu Lệnh Nhương cũng lớn lên với đồ cổ, vừa nhìn thấy tiểu hài tử kéo lê Thanh Đồng kiếm đi ra ngoài, không nỡ nhanh chân, nhanh chóng cúi người giúp đỡ thanh kiếm. Cầm qua tay, Triệu Lệnh Nhương liền thấy rõ trên vỏ kiếm khắc chữ triện, nhất thời giật mình, kinh hô: “Đường ca, đây chính xác là Việt Vương Kiếm.”Triệu Cát nhíu mày, triều Tống có thông lệ trọng văn khinh võ, cho nên nghe Việt Vương Kiếm, hắn cũng không cảm thấy hứng thú lắm. Nhưng cửa hàng đồ cổ này, lại có thể đem một vật trân phẩm đưa cho đứa trẻ hai tuổi làm đồ chơi, có thể thấy được trong đó có bao nhiêu bảo bối. Hai mắt Triệu Cát sáng ngời, liền nhấc chân đi vào bên trong.So với bên ngoài ánh nắng soi rọi, bên trong cửa hàng rất tối tăm. Sau cửa khắc hoa nặng nề, có hai ngọn đèn cung đình yếu ớt chiếu sáng, trong cửa hàng tràn ngập mùi huân hương dễ chịu, tìm nơi phát ra mùi hương, là ở tượng điêu khắc gỗ trên quầy hàng, chính là đặt một pho tượng mạ vàng long bác sơn lư hương, nhè nhẹ từng làn khói từ miệng rồng phun ra. Trong bố trí trang nhã hợp lòng người, không có cảm giác tầm thường của những cửa hàng trưng bày mà con buôn treo giá cao, mà như đi vào phòng của một người nhà giàu, mỗi một thứ đồ cổ, đều là vô giá, bậc vương gia như Triệu Cát, cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, tự nhiên nảy lên sự ngưỡng mộ, muốn kết giao với ông chủ.Nhưng cửa hàng tuy lớn, Triệu Cát đảo mắt qua, liền biết trong cửa hàng không có ai. Hắn cũng không gấp, nhìn hai câu đối trong sảnh, nếu như hắn không lầm, đây chính là ngự bút của Đường Thái Tông Lý Thế Dân.“Các ngươi là ai? Cửa hàng còn chưa khai trương!” Thanh âm trẻ con bỗng nhiên vang lên, Triệu Cát quay đầu nhìn lại, tiểu nam hài kéo Việt Vương Kiếm chơi đùa từ cửa đi đến, một đôi mắt to trừng mắt nhìn.Triệu Lệnh Nhương giúp đứa bé cầm Việt Vương Kiếm sờ sờ mũi, cười hắc hắc nói: “Chưa mở cũng không phải là không mở? Này, tiểu tử, trong cửa hàng của ngươi có tranh chữ gì quý hiếm không?”Ngay từ đầu tiểu hài tử không muốn cho hai người kia tùy tiện vào, nhưng theo lời Triệu Lệnh Nhương nói, hiển nhiên là cho hắn trở thành ông chủ, lập tức ưỡn ngực, kiêu ngạo hò hét nói rằng: “Đương nhiên là có! Đi theo ta.”Nói xong kéo chuôi Việt Vương Kiếm, chạy nhanh vào trong.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx