sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 2 - Chương 01-2

Triệu Cát nhíu mi, rõ ràng là không ủng hộ Triệu Lệnh Nhương dùng mánh khóe lừa gạt tiểu hài tử. Triệu Lệnh Nhương biết hắn đã đắc tội đường ca, cười tủm tỉm nói rằng: “Đường ca, ngay cả tiểu hài tử cũng nói đó là bức họa trân quý nhất, chắc chắn không thể sai được. Hơn nữa cửa hàng đồ cổ này chưa chính thức mở cửa, thấy đồ tốt phải đoạt trước, đỡ phải sau này bị người khác cướp đi.” Dứt lời hắn cũng không quản Triệu Cát có đồng ý hay không, chạy đi đuổi theo tiểu nam hài.Triệu Cát cũng biết Triệu Lệnh Nhương nói không sai, rất nhiều cửa hàng đồ cổ có “trấn điếm chi bảo,” nhưng sẽ không cho ai coi. Trong Á Xá, ngay cả Việt Vương Kiếm thời Xuân Thu Chiến Quốc còn có thể để tiểu hài tử làm đồ chơi, dùng ngự bút của Đường Thái Tông làm câu đối treo cột nhà, thì thi họa trấn cửa hàng càng khó tưởng tượng hơn.Triệu Cát đấu tranh trong chốc lát, liền đi vào gian trong. Vừa mới đi vòng qua bình phong thật lớn bằng ngọc lưu li, chợt nghe thấy Triệu Lệnh Nhương đi phía trước cả giận: “Đồ nhãi con! Ngươi dám lừa ta?”“Ta lừa ngươi sao! Ông chủ nói qua ở đây tốt nhất, ta không có lừa ngươi.” Thanh âm ủy khuất của tiểu hài tử vang lên, không nói nhiều nữa bởi vì không có cách nào giải thích, giậm chân chạy ra ngoài. Việt Vương Kiếm trong tay hắn, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng “Kẹt.” Lúc Triệu Cát chạy đến, còn không quên ngẩng đầu lên làm mặt quỷ với hắn.“Chuyện gì xảy ra vậy?” Triệu Cát thấy Triệu Lệnh Nhương chạy ra, nghi hoặc hỏi thăm.“Trong phòng rõ ràng chỉ có bốn tờ giấy trắng! Tiểu tử này lợi dụng cơ hội kéo túi thơm của ta, là Oanh Oanh cố ý thêu cho ta đó.” Triệu Lệnh Nhương hổn hển giải thích hai câu, sau đó gào thét đuổi theo tiểu hài tử.Triệu Cát rất là bất ngờ, hắn không tin nơi này lại treo bốn tờ giấy trắng, nhưng Triệu Lệnh Nhương không thể gạt hắn. Hắn đã đi đến nơi này, có một sự kích thích kêu hắn phải đi vào gian trong.Phòng trong không có cửa sổ, cũng không có bày biện gì khác, trong gian phòng chỉ có chiếc bàn tròn trên đó có chiếc chén đang châm đèn cung đình, mà khi Triệu Cát nhìn bốn vách tường trong phòng, thì cảm giác vui mừng như điên ùa tới.Trên bốn vách tường, đều rõ ràng có bốn bức tranh phong cảnh được vẽ rất tỉ mỉ. Bức tranh phong cảnh trên bốn bức họa hoàn toàn đồng nhất, khác nhau chỉ là mùa, xuân, hạ, thu, đông mỗi bức một mùa.Triệu Cát thấy lạc khoản trên bức tranh, cho dù kiến thức hắn rộng rãi cũng không khỏi run rẩy, đúng là Tứ Quý Đồ trong truyền thuyết của Triển Tử Kiền.Phác họa bốn bức họa bao la hùng vĩ trầm tĩnh, màu sắc cổ xưa mà tươi đẹp, Triệu Cát đứng ở giữa gian nhà, trong ánh mắt bức tranh chậm rãi xoay vòng, trong khoảnh khắc Tứ Quý Đồ giống như lưu chuyển. Sĩ tử mĩ nhân cùng du xuân, mùa hè đồng tử nghịch nước, lão nhân phiền muộn nhìn lá rụng, lữ nhân bay nhanh trong tuyết... Triệu Cát bị hấp dẫn, hoàn toàn không để ý vì sao Triệu Lệnh Nhương nói đây là bốn tờ giấy trắng, một thanh âm đột ngột vang lên.“Ngươi có thể thấy được bốn bức họa này?”Triệu Cát như từ trong ảo ảnh giật mình tỉnh giấc, chợt phát hiện trong phòng đã không còn mình hắn, không biết từ khi nào ngay cửa có đứng một nam tử trẻ tuổi. Hắn mặc trang phục thời Tấn Hán, tay áo rộng sát người tà áo rất sâu, vạt áo màu đen buông xuống dưới chân, càng tôn thêm diện mạo như ngọc của hắn, giống như là người đi ra từ bức họa cổ. Triệu Cát nhận thấy nhìn đối phương chằm chằm là vô cùng thất lễ, vội vã che giấu ho nhẹ một tiếng: “Ngươi là...”“Ông chủ của cửa hàng này.”Đối phương mỉm cười, trả lời một câu làm Triệu Cát kinh ngạc.Triệu Cát không nghĩ tới ông chủ cũng cửa hàng đồ cổ này trẻ như vậy, nhưng xem khí chất của đối phương, có lẽ là con cháu của một phú gia có gia cảnh sa sút. Triệu Cát tự biết đuối lí, chắp tay thành tâm nói rằng: “Tại hạ đường đột, tự tiện xông vào, xin thứ tội.”“Không sao cả, chắc là Lạc nhi mang ngươi đi vào, xưa nay nó rất bướng bỉnh.”Ông chủ cười khẽ, hiển nhiên đối với tiểu hài tử kia không hề có biện pháp.“Lệnh lang hoạt bát khả ái, sau này sẽ thành tài.” Triệu Cát cũng nở nụ cười, nghĩ đến Triệu Lệnh Nhương còn chưa quay lại, chỉ sợ là bị tiểu ma đầu kia hành hạ rồi.“Nó không phải con của ta, chỉ là... Hài tử của họ hàng.” Ông chủ nhướng mày, nhàn nhạt giải thích. Như là không muốn tiếp tục chủ đề này, hắn chuyển hướng nhìn vách tường có họa quyển[3]hỏi: “Ngươi có thể thấy bốn bức họa này sao?”[3] Họa quyển: Quyển (hand-scroll) là loại tranh cuộn theo chiều ngang vốn do gốc tích từ những thanh tre hoặc gỗ nối với nhau thành một chuỗi. Quyển mở từ phải sang trái vì người Trung Hoa đọc từ trên xuống dưới, phải sang trái nên khi xem một họa quyển, người ta cũng đi theo thứ tự đó. Chiều dài quyển không giới hạn có khi chỉ một mảnh nhưng có khi rất dài. Nhiều họa sĩ ghi lại cảnh vật của sông Dương tử hay Vạn Lý Trường Thành trên cùng một quyển chiều dài hàng trăm thước. Có thể coi đó là một bức tranh hoặc nhiều bức tranh cộng lại.

“Đương nhiên có thể.” Triệu Cát không hiểu sao cả gật đầu, tuy rằng ngọn đèn dầu trong phòng rất mờ mịt, nhưng đủ để cho hắn thấy cảnh sắc trên bốn bức họa, ngay cả những cành cây rất nhỏ đều thấy rất rõ ràng. “Tứ Quý Đồ của Triển Tử Kiền, ông chủ, bao nhiêu tiền ngươi mới bằng lòng nhượng lại cho ta?”Ông chủ không nói gì, mà dùng một ánh mắt bí hiểm nhìn hắn. Triệu Cát thoải mái mặc hắn nhìn, cho rằng đối phương đang cân nhắc nói bao nhiêu mới thích hợp. Một lúc lâu sau, ông chủ yếu ớt mở miệng nói nói: “Ngươi không thể mua nổi.”Triệu Cát nhíu mày, thân là vương gia Đại Tống, vẫn còn có thứ hắn không mua nổi sao. Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ kĩ về giá cả, nhưng vẫn không thể quản được miệng mình, hừ lạnh nói: “Ngươi chỉ cần nói ra, là ta có thể mua được!” Bình thường hắn ít khi bị kích động như vậy, nhưng khi hắn thấy bốn bức họa, không thể kiềm chế được khát vọng trong lòng, nghĩ không có gì yêu thích hơn, nghìn vàng cũng có thể mua, hắn quyết định không để ý đến giá tiền muốn mua bức họa.Lúc này ông chủ nhìn về phía hắn, vẻ mặt nghiêm túc, nhàn nhạt nói rằng: “Muốn bức họa thuộc về mình, nhất định phải duy trì được bản tâm.”“Bản tâm?” Triệu Cát tuyệt đối không nghĩ tới ông chủ sẽ nói một câu không liên quan, không khỏi ngây người.“Vạn chung tắc bất biện lễ nghĩa nhi thụ chi, vạn chung với ta có ích gì? Vi cung thất chi mĩ, thê thiếp chi phụng, sở thức bần cùng...” Ông chủ từ từ nói, âm thanh trong trẻo vang lên, thản nhiên thẳng thắn.“Thị diệc bất khả dĩ dĩ hồ? Thử chi vị thất kì bản tâm.” Triệu Cát đón lời ông chủ nói tiếp. Đoạn này lấy từ “Cáo Từ” của Mạch Tử, lý giải về“Bản tâm” còn nhiều hơn thế, chính là liêm sĩ chi tâm. Trong sách Mạnh Tử có nói, có người đang lúc sống chết, có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, thậm chí có thể hi sinh vì nghĩa. Mà lúc thiên hạ thái bình, lại có thể không để ý liêm sĩ thậm chí không từ thủ đoạn đuổi danh trục lợi, đánh mất lập trường và phẩm đức.“Giống như ngươi muốn bốn bức họa này, nhất định phải duy trì bản tâm của mình.” Mong muốn của ông chủ rất hờ hững, như là không thể tin hắn có thể làm được.Triệu Cát giận dữ cười nói: “Sao? Chỉ cần như vậy?”“Đúng vậy, chỉ cần như vậy.”Ông chủ vẫn nhàn nhạt cười, “Ngươi đã quyết định muốn có bốn bức họa này, vậy hãy dùng dấu tay đặt lên bốn bức họa này đi. Bốn bức họa này sẽ mang đến cho người quyền lực và tài phú, nhưng nếu ngươi không thể giữ gìn bản tâm, chúng nó sẽ tuyệt tình thu hồi, thu lại gấp mấy lần.”Triệu Cát không ý kiến tay tùy ý chạm vào bốn trang giấy, đối với cửa hàng đồ cổ này ấn tượng rất tốt nhưng qua vài câu đối thoại thì không sót lại chút gì. Nếu không thấy bốn bức họa tại đây bút tích rất quý giá, hắn đã sớm quay đầu rời đi rồi.Trong lòng Triệu Cát cười thầm, hắn đã là vương gia, còn có cái gì so với vị trí này mà quyền lực và tài phú hơn?Ngay lúc ngón tay hắn rời khỏi bức tranh Đạp Tuyết Đồ thì từ hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, vẻ mặt Triệu Lệnh Nhương nghi ngờ vọt đi lên, hoang mang rối loạn nói rằng: “Đường, đường ca! Việc lớn không tốt... Cung... Trong cung có người truyền tin đến, nói... Nói...”Trong lòng Triệu Cát xuất hiện một dự cảm xấu, lớn tiếng quát hỏi nói: “Nói cái gì?”Triệu Lệnh Nhương cắn răng một cái, ầm một cái quỳ xuống mặt đất nói: “Nói là bệnh tình hoàng thượng đang nguy kịch.” Những lời này như sấm đánh bên tai Triệu Cát, trong một khoảnh khắc, Triệu Cát vô ý thức nghĩ đến, hoàng huynh của hắn đến nay chưa có con nối dõi, vậy ngôi vị hoàng đế... Mà so với vị trí vương gia này thêm quyền lực và tài phú thì...Vậy bốn bức họa này sẽ mang đến cho hắn quyền lực và tài phú vô hạn?Triệu Cát vô ý thức nhìn ông chủ đứng một bên, ánh mắt nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, không khỏi hốt hoảng.Ông chủ đứng một mình trong phòng, cẩn thận nhìn Tứ Quý Đồ treo trên bốn vách tường, hồi lâu cũng không nói gì. Hắn không nghĩ ra, vì sao Tứ Quý Đồ lại chọn Triệu Cát làm người hữu duyên.“Bọn họ đi rồi?” Giọng trẻ con trong trẻo lại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của ông chủ.“Nhạc Nhi, đưa Việt Vương Kiếm cho ta.” Ông chủ giận tái mặt đưa tay trước mặt tiểu nam hài.Nhạc Nhi xoắn xuýt trong chốc lát, giương mắt nhìn sắc mặt ông chủ, vạn phần không muốn đưa Việt Vương Kiếm ra, có vẻ oán giận nói: “Nhạc Nhi không rút ra được, người khác cũng không rút ra được!”Ông chủ cầm Việt Vương Kiếm trong tay, tay sờ sờ đầu mềm mại của Nhạc Nhi, cười yếu ớt nói: “Ngươi không phải là chủ nhân của thanh kiếm này, hiển nhiên không rút ra được.”Nhạc Nhi bĩu môi, nhưng tâm tính tiểu hài tử, sau khi nháo xong liền quên mất. Hắn mới phát hiện trong phòng khác biệt, kinh ngạc reo lên: “Hả? Bức tranh!” Vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy bốn trang giấy trắng, sao chỉ trong chớp mắt liền biến thành bốn bức tranh thủy mặc? Nhạc Nhi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía ông chủ, nghĩ vừa rối đại thúc kia mắng hắn ăn mày, hắn không gạt người! Là ông chủ gạt người!“Tứ Quý Đồ nhận chủ, hiển nhiên sẽ hiện hình.” Ông chủ thở dài: “Cũng không biết lần này có thể duy trì bao lâu.”Nhạc Nhi nghiêng đầu nghe không hiểu, nhưng vẫn thức thời không xen vào nói.“Mặc dù có tâm sáng tỏ, chí hướng nhân nghĩa, một mai phú quý, lại quên ước nguyện, đánh mất bản tâm...” Thanh âm nhàn nhạt của ông chủ vang lên trong gian phòng vắng vẻ, như là một lời khuyên khó hiểu...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx