sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 2 - Chương 01-4

Kế hoạch cải biến tường thành cũng hoàn thành xong, thời gian qua nhanh, Triệu Cát càng mê muội trong những công trình bằng gỗ, đá hoa cương khiến cho dân chúng lầm than, nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới thế sự, thỏa thích hưởng lạc.Mãi cho đến khi quân Kim đánh về phía nam, đánh đến thành Biện Kinh, chủ tướng quân Kim thấy những thành tường đều đặn, vui vẻ bố trí pháo trên ruộng, theo hướng tấn công. Tường thành thẳng thóm, chỉ một quả pháo, dễ dàng phá hủy tường thành mới tu sửa, toàn bộ kinh thành Đại Tống giống như thiếu nữ tùy tiện bị người ta xé rách y phục, cũng không có cách nào chống lại sự xâm lấn của quân Kim gót sắt.Triệu Cát do dự đứng ở trong gió lạnh, tâm loạn như ma. Trong hoàng cung, đập vào mắt vẫn là mĩ cảnh làm say mê lòng người, nhưng xa xa dường như có thể nghe được tiếng lửa đạn nổ vang, mặc dù lọt vào tầm mắt vẫn là cảnh quan làm mê hoặc lòng người, nhưng hắn cảm thấy dường như mình đã rơi vào trong địa ngục Tu La.Trong tay hắn cầm “Đạp Tuyết Đồ” vẫn còn tốt. Mấy hôm trước lúc quân Kim vây thành, hắn liền nghĩ đến “Tứ Quý Đồ,” nhưng khi hắn tìm được “Lạc Diệp Đồ” thì chỉ thấy được một trang giấy trắng.Hai năm trước hắn thoái vị nhường ngôi, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tử, hắn buông tha cho ngôi hoàng đế cao quý, cũng không thể thay đổi bại cục.Lần này muốn mang đi, là quốc gia của hắn sao? Hiện tại trong cung đã loạn thành một đoàn, cung nữ và thái giám như xong việc ngày, không để ý đến sự ngăn cản của thị vệ liền chạy đến cửa cung. Lúc đầu thị vệ còn khua đao ra oai chém giết, mà Triệu Cát thấy không đành lòng, phất tay để thị vệ cho họ đi. Tức thời, trong cung một mảnh lộn xộn, lúc xưa nói cung điện giống như quái vật ăn thịt người, làm cho mọi người tranh nhau bỏ chạy ra ngoài.Triệu Cát đau lòng thấy một chậu thược dược bị lật úp trên mặt đất, không người để ý tới, cuối cùng hắn chịu không được tự mình đi đến nâng dậy, sau đó phủi sạch bụi trên cánh hoa. Hắn si ngốc nhìn hoa đang nở, tiếng lửa đạn, tiếng thét chói tai, dường như đều cách xa hắn, trong lòng một mảnh yên lặng.Người đời mắng hắn là hôn quân, đắm chìm hưởng lạc... Nhưng mà... Nhưng mà... Hắn vuốt ve cánh hoa tay không chịu được run lên một chút. Trong tận xương cốt, hắn chỉ là một người thích làm thơ chơi chữ, một vương gia nhàn tản trồng nuôi cây cỏ mà thôi.Đột nhiên, dường như có một tiếng thở dài từ xa xa vang đến, Triệu Cát theo tiếng nhìn lại, dường như trong đám người la hét ầm ĩ, có một xích sắc hồng nhìn quen mắt đến cực điểm, thế nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy nữa.Là hắn sao? Hắn đến thu lại “Lạc Diệp Đồ” sao?“Thượng hoàng, thỉnh tránh vào Duyên Phúc cung!” Một gã thị vệ tiến đến, thấp giọng nói. Triệu Cát lưu luyến nhìn thoáng qua cung thành nơi chính mình sinh trưởng, nghẹn ngào không nói gì.“Triệt dạ tây phong hám phá phi, tiêu cô quán nhất nhất đăng vi. Gia sơn hồi thủ tam thiên lí, mục đoạn sơn nam vô nhạn phi.”Đời này Triệu Cát không hề nghĩ tới, mình sẽ trở thành tù nhân.Hắn vốn là một hoàng đế cửu ngũ chí tôn! Nhưng hiện tại đã bị nhốt chín năm, ở Ngũ quốc thành tại phương Bắc xa xôi, chịu khổ quãng đời còn lại.Triệu Cát đưa tay nhìn về phía trăng tròn trên bầu trời, hôm nay là tết tết Nguyên Tiêu ngày mười lăm tháng Giêng. Lúc hắn còn tại vị, tết Nguyên Tiêu ngày rằm tháng Giêng hàng năm đều xem đèn thâu đêm. Toàn bộ Biện Kinh hiểu rõ ngọn đèn dầu châm cả đêm cũng không tắt. Từ hoàng cung cửa chính giăng đèn thành sơn lâu, đèn đủ màu sắc, ánh sáng như ban ngày, liên miên không dứt, cực kì đồ sộ. À, đúng rồi, còn có đốt xe trầm hương, còn có pháo hoa cao chót vót.Ngẩn ngơ, dường như còn có thể ngửi thấy mùi trầm hương mê người, hình như còn có thể thấy vệt pháo hoa sáng chói giữa trời đêm.Triệu Cát mặc trên người một bộ y phục mùa thu bó sát phong phanh, bị nhốt ở phương Bắc chín năm, áo cơm không có là chuyện thường, con hắn có nhiều người đã chết đói. Hắn nhắm hai mắt lại, nước mắt cay đắng bị thương rơi xuống. Hắn không đành lòng suy nghĩ, cảnh con của hắn xanh xao vàng vọt, dáng dấp thống khổ rên rỉ hiện lên trước mắt hắn.Chậm rãi mở “Đạp Tuyết Đồ” trong tay, cuối cùng, “Tứ Quý Đồ” chỉ còn một bức tranh giữ lại trong tay, người Kim cướp đi tất cả tài vật hắn sở hữu, chỉ có cái này không lấy đi. Có thể là bởi vì mặt trên của bức tranh đã không còn rõ ràng, người Kim không hiểu văn hóa vùng Trung Nguyên chỉ cho rằng đây là một bức họa xấu xí mà thôi.Đột nhiên, trong lòng khẽ động. Bỗng nhiên Triệu Cát có cảm ứng, ngẩng đầu lên, trước hết thấy hoa tuyết bay khắp trời, xích sắc hồng long trông rất sống động.“Ngươi... Rốt cuộc ngươi cũng tới.” Triệu Cát rối loạn nhìn dung nhan ông chủ vẫn trẻ như trước, hắn đã già rồi, hai tóc hoa râm, tiều tụy như phế nhân, đâu có khí thế như năm đó, tuổi trẻ nông cạn giục ngựa chạy nhanh trong hoàng thành. Nhưng đối phương vẫn giống như vậy - Giống như ba mươi năm trước gặp nhau, vẫn còn trẻ trung.“Đúng vậy, ta đến thu lại bức “Đạp Tuyết Đồ’.”Ông chủ nhàn nhạt cười, như là đã chờ đợi lâu lắm rồi.“Vì sao lại là ta? Vì sao lại là ta!” Triệu Cát cảm thấy ngực khó chịu, hắn bị nhốt chín năm vẫn nghĩ vấn đề này, “Vì sao ‘Tứ Quý Đồ’ lại chọn ta?”Khóe môi ông chủ nở ra nụ cười châm chọc, thản nhiên nói: “Nói ra rất buồn cười, triều đại này, là một triều đại rất kì lạ. Nó sở hữu văn hóa mà được người khác tán thưởng và hậu nhân không thể chạm tới, nhưng bảo thủ và nỗi khổ tích tụ lại, nhiều lần bị dân tộc khác áp bức. Tuy rằng trong triều tranh chấp không ít, nhưng tiền triều lại trong sạch, ngay cả một sĩ phu cũng có thể phê bình về chính trị hiện thực mà không bị hãm hại. Mà phương diện kĩ thuật lại làm người ta kinh ngạc, thuật in chữ rời, thuốc nổ, la bàn, những phát minh này chắc chắn sẽ thay đổi theo thời gian.”Ông chủ dừng một chút, từ trước đến nay trong ánh mắt đạm bạc, hiếm thấy xuất hiện tâm tình, là ai oán, là tiếc hận, là phẫn nộ.“Nhưng mà... Thuật in ấn dùng để truyền bá văn hóa lại dùng để in sách đạo giáo, thuốc nổ có thể dùng để sát thương người lại tạo thành pháo hoa tìm vui, mà la bàn dùng trong hàng hải lại dùng để xem phong thủy...” Lời nói của ông chủ giống như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát, đều cắt lòng Triệu Cát. Hắn hết sức đau lòng quỳ trên tuyết, biết là hắn đã hủy đi cơ nghiệp mà tổ tông để lại, là tội nhân thiên cổ.Thật ra hắn biết, vì trong trong “Tứ Quý Đồ” chỉ có “Du Xuân Đồ” không bị phai nhạt, bởi vì hắn của hai mươi năm trước, không có sống lệch với bản tâm. Nhưng mà sau khi hắn đăng cơ, cũng chỉ làm hoàng đế tốt được một năm rưỡi, đã bị quyền lực và tài phú làm cho biến chất.Nếu như cho hắn một cơ hội để trọng sinh lại, hắn sẽ làm gì? Sẽ nỗ lực trở thành một minh quan sao? Nếu như hoàng huynh không chết, nếu như hắn yên lành vẫn là vương gia nhàn hạ, thì Đại Tống sẽ như mặt trời ban trưa phải không?Triệu Cát cảm thấy hoa tuyết rơi vào mặt, sau đó liền hóa thành giọt nước thật nhỏ, chậm rãi chảy đọc theo gương mặt hắn, cuối cùng rơi xuống trên nền tuyết, trở thành một giọt băng trong suốt.Thật đẹp... Tuyết bay khắp bầu trời, hoa tuyết tinh tế rơi mau, đem cả thế giới biến thành màu trắng, như tưởng là nữ tử xinh đẹp băng thanh ngọc khiết, đoan chính ưu nhã ngồi ngay ngắn. Nếu trong tay có họa bút, nhất định hắn sẽ vẽ một bức tranh, mà không muốn giải quyết việc chính sự rối rắm trong triều.Buồn cười thật buồn cười, đã sắp chết đến nơi, nhưng ngực hắn... Lại nhớ về những điều yếu đuối, mà buồn cười nhất là, cuối đời hắn còn theo đuổi cái gọi là lí tưởng.Hắn không muốn trở thành hoàng đế quyền cao. Người thống khổ, theo đuổi những điều sai lầm.Ông chủ nhìn thấy biểu tình Triệu Cát mê man, không nói gì nữa.Bản tâm, đến tột cùng có bao nhiều người ở giữa quyền lực và tài phú, có thể bảo trì bản tâm của mình? Đừng nói là Triệu Cát, ngay cả Triệu Lệnh Nhương, trong thời gian đó chậm rãi làm trái đi bản tâm của mình.Ông chủ thở dài, chính hắn cũng như thế? Hắn có thể nói bản tâm của mình không lệch hướng sao?“Kiếp sau, ngươi hãy làm một hòa sĩ bình thường...” Ông chủ lấy đi bức “Đạp Tuyết Đồ” từ trong tay Triệu Cát, trong lòng Triệu Cát cực kì không muốn, hắn dùng toàn bộ sức nắm chặt lòng bàn tay, nhưng vẫn cầm không được họa quyển, hắn mở mắt trừng trừng nhìn họa quyển như nước chảy khỏi lòng bàn tay hắn, bức tranh trắng bóng như tuyết trên mặt đất trắng xóa.Triệu Cát chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn biết, lần này “Tứ Quý Đồ” mang đi, chính là sinh mệnh của hắn...

Chuyện xưa kết thúc khi hoa tuyết bay giữa bầu trời, âm thanh ông chủ đã tắt từ lâu, bác sĩ vẫn không thể tượng tượng nổi, họa sĩ kia lại có thể là chuyển thế của Tống Huy Tông Triệu Cát? Hắn chỉ biết khách nhân của Á Xá đều không thể là người thường! Nhưng thanh niên ngạo mạn kia lại là hoàng đế cửu ngũ chí tôn!“Bắc Tống mất nước, thật ra không phải hoàn toàn là lỗi của hắn. Hoàng huynh của hắn rất khá, vì chưa mười tuổi mà Tống Triết Tông đã đăng cơ, cho nên được dạy dỗ hoàn toàn để trở thành hoàng trừ. Mà từ nhỏ Triệu Cát đã được xác định là một vương gia nhàn hạ, triều Tống đối với tôn thất rất đề phòng, nhóm tôn thất xa nhất, cũng chỉ có thể đến ngoại thành để tế bái mà thôi, cả đời không được rời khỏi kinh thành, không được tham dự chính sự trong triều...” Ông chủ nhàn nhạt nói, trong lòng thật sự thấy Triệu Lệnh Nhương là một nhân tài hiếm thấy, đáng tiếc lại khăng khăng xem trọng tổ huấn tôn thất, không thể triển khai đại nghiệp, chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào thi họa, uống rượu mua vui.Bác sĩ nghe sụt sịt không ngớt, không biết nên nói gì, chỉ thấy họa sĩ kia từ phòng trong đi ra, viện trưởng chống quải trượng theo sau.“Hôm nay cậu đi ra rất sớm.” Ông chủ có chút nghi hoặc.“Ừ, bức tranh xong rồi, hiển nhiên sẽ đi ra sớm.” Họa sĩ bĩu môi, hắn luôn kiêu căng, đối với ông chủ đã là khách khí.Bác sĩ không xem sắc mặt người khác, vừa nghe bức tranh xong, lập tức hiếu kì đến gần hỏi: “Có thể cho tôi xem được không?”Đối với tính cách như quen thuộc từ lâu của bác sĩ, khóe miệng họa sĩ cong lên, tuy rằng trong bụng không vui, nhưng thấy nét mặt của ông chủ, đem từ tranh từ trong ống ra, dè dặt bày ra trên quầy hàng. Cảnh “Đạp Tuyết Đồ” và “Du Xuân Đồ” giống nhau, chỉ là mùa khác nhau. Chiều dài bức tranh tám mươi centimet, miêu tả cảnh du khách đi núi và đạp tuyết.Bức tranh thể hiện vùng không gian rộng lớn, núi xanh tuyết trắng, hồ nước lân lân, một lữ nhân thúc ngựa đạp tuyết, hoa tuyết bay lượn, một mảnh óng ánh tinh khiết, đẹp không sao tả xiết. Cảnh sông núi vẫn có vẻ tinh khôi, chân núi dùng nhũ kim loại, cành cây trên núi dùng đất đỏ tạo thành, tuyết đọng trên lá cây với nước lắng trên đại thụ phác họa thành, tùng thụ mảnh như lá thông, với màu xanh lục đậm, người dùng phấn điểm thành, tăng thêm màu sắc, phân ra nếp nhăn trên y phục.Bác sĩ luôn luôn nghĩ tranh sơn thủy Trung Quốc so với bức tranh phương Tây tả thực, nhưng nhìn kĩ lại, phát hiện có thể đánh giá bức họa tương đương với “Chỉ xích hữu thiên lí thú,” trong gang tấc bức họa được cuộn tròn lại, thể hiện cảnh sắc giang sơn ngàn dặm.Bác sĩ liên tục gật đầu, tuy rằng có một lí do gì đó nói không nên lời, nhưng lại vô thức thuận miệng hỏi: “Tranh này có bán không? Bao nhiêu tiền?” Trong khái niệm của cậu, chỉ cần là họa sĩ, hiển nhiên đều vì bán tranh, bằng không vẽ bức tranh làm gì chứ?Viện trưởng ở một bên nghe đều phải thổi râu trừng mắt, ông cũng muốn mua! Người ta cả ngày mới vẽ một nét bút giờ mới ra được bức tranh, cậu ta có ý muốn mua xem như là khinh thường đối phương! Họa sĩ kia có vẻ mặt kiêu ngạo, chắc chắn tự cho mình là cao nhân, bác sĩ nói vậy sẽ mạo phạm hắn.Nhưng không như tưởng tượng, họa sĩ nghe vậy lập tức nói: “Bán.” Dứt lời lấy tay ra hiệu. Bác sĩ nghe vậy chợt nói: “Rất cao, có thể bớt chút không?” Đối với tiền lương của cậu mà nói, thật sự là một con số trên trời.Viện trưởng lo lắng ra dấu, ý là con số này ông có thể ra. Không chờ viện trưởng mở miệng, họa sĩ bên kia cũng thản nhiên nói: “Không thể ít hơn.” Hơn nữa vừa nói, một lần nữa đem bức tranh chậm rãi xé.Mắt viện trưởng sắp rớt ra, không thể cứu vãn, hối hận đấm ngực. Trời ạ! Ông không có bệnh tim cũng bị bọn họ làm cho có bệnh. Giá bức họa này hoàn toàn đắc hơn giá họa sĩ đưa ra. Trên đời này không ai biết ba bức khác của “Tứ Quý Đồ” như thế nào, bản mẫu này cực kì quý báu nha!Bác sĩ kinh ngạc nhìn bức tranh mà họa sĩ đã tốn nhiều năm xé bỏ, đành chịu than thở: “Tôi nói giá một chút thôi mà? Sao cậu lại còn đem xé bỏ?”“Không có gì, tôi cho rằng giá bức họa này như vậy, nhưng cậu mặc cả, ý nói trong lòng cậu bức họa này chưa đủ tốt. Đồ không tốt, còn giữ lại làm gì? Tôi tiếp tục nỗ lực là được.” Hoạ sĩ ngạo nghễ giương cằm, đem họa quyển bị xé bỏ ném vào lò lửa, cầm lấy ống tranh thản nhiên rời đi.Bác sĩ không còn gì để nói, còn bị viện trưởng mắng cho một trận, thế cậu mới biết, trên đời này khó hầu hạ nhất chính là người làm nghệ thuật, không chừng câu nào cũng đắc tội với đối phương, căn bản điện não đồ không phải tần số chung mà!Thật vất vả mới tiễn viện trưởng về, bác sĩ mất hứng ngồi phịch trên ghế, không hề muốn nhúc nhích. Ông chủ cười nói: “Không cần để ý, đời này của hắn, không cần che giấu bản tâm, tùy theo ý mình, sống tự tại hơn.”“Tôi đâu có để ý.” Bác sĩ hừ nói, họa sĩ kia chắc chắn là người theo chủ nghĩa hoàn mĩ, đã sớm muốn hủy bức tranh, chỉ là mượn cớ mà thôi. “Mặc kệ tính cách anh ta thế nào, cũng rất cổ quái. Trách không được, lúc đầu tôi không thích anh ta.” Cậu tự nhiên hiểu, trong sự kiện kia Nhạc Nhi chết yểu lúc mười hai tuổi, chắc chắn là Phù Tô chuyển thế.“Kia chỉ là một người chuyển thế, cậu không có kí ức.” Ông chủ cười cười.“Ha, ai nói? Biết đâu sẽ nhớ?” Bác sĩ không phục“Phải không? Đó cũng chính là nói cậu còn nhớ rõ cậu và nam nhân đã nói qua chuyện yêu đương?” Ông chủ đều đều nói nhưng lại ném một quả bom.“Cái gì?” Bác sĩ nghe như bị sét đánh! Thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy xuống“Ha ha, đó chính là một câu chuyện khác...”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx