sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 2 - Chương 01-3

Triệu Lệnh Nhương sửa lại y bào trên người, đi vào Duyên Phúc cung.Triệu Cát đã đăng cơ hai năm, hàng ngày mặc hoàng sắc y phục, chắp tay đứng giữa gian nhà, tập trung tinh thần thưởng thức “Đồng Tử Hí Thủy Đồ” treo trước mặt.Triệu Lệnh Nhương phe phẩy chiết phiến trong tay, gian thông gió giữa hè càng thêm oi bức, cũng không biết sao đường ca có thể chịu đựng được. Triệu Lệnh Nhương biết bốn vách tường trong phòng đều treo bốn bức họa, năm Triệu Cát đăng cơ, ông chủ Á Xá tự mình đưa tới. Không lấy xu nào, thật sự là ngoài dự liệu của hắn. Hắn cho rằng, năm đó giả thần giả quỷ chuẩn bị bốn tờ giấy trắng treo ở nơi đó, chắc chắn là có mưu đồ, ai ngờ đối phương lại không hề có yêu cầu gì cả.Nhưng mà đó là chuyện nhỏ, chớp mắt Triệu Lệnh Nhương để chuyện đó ra sau. Hắn sùng bái nhìn Triệu Cát trước mặt, vị đường ca này của hắn mười chín tuổi đăng cơ hoàng đế, nhiều lần hạ chiếu chỉ, trục xuất gian thần, giải tội tù oan, nghe lời trung thần, cho nên bây giờ, rất được lòng dân chúng và triều đình.Nhưng trong lúc đó Triệu Lệnh Nhương mơ hồ cũng cảm thấy bất an, bè cánh cũ và bè cánh mới ở thời kì Triết Tông càng đấu càng dầu sôi lửa bỏng, hắn tin rất nhiều người cũng không làm rõ được những cách tân của bè phái mới là tốt, hay như bè phái cũ giữ khư khư cái cũ mới hay. Nhưng gần đây chính sự có dấu hiệu thay đổi, bởi vì là tôn thất bị trói buộc, nên Triệu Lệnh Nhương rất ít tiếp xúc chính sự, nhưng nghe nói Triệu Cát có những cải cách, và gần đây nhất trong triều xuất hiện một vị quan tên Thái Kinh có quan hệ rất tốt.Là bởi Thái Kinh viết chữ rất đẹp, được Triệu Cát khen ngợi Triệu Lệnh Nhương đã gặp qua Thái Kinh vài lần, đối với hắn không có ấn tượng tốt, thậm chí hắn cũng không giống như lúc trước gọi đường ca, bất kể là lén lút hay công khai, hắn chỉ có thể cúi đầu hèn mọn quỳ hai gối xuống.Thấy Triệu Cát từ trong tư tưởng lấy lại tinh thần, Triệu Lệnh Nhương vội vã làm theo lễ tiết hằng ngày, quỳ xuống làm lễ: “Tham kiến quan gia.” (Ghi chú: Thời kì nhà Tống, hoàng đế được gọi là quan gia. Vì “Tam đế hoàng quan thiên hạ, Ngũ đế độc chiếm thiên hạ,” vì hoàng đế phải chí công vô tư, nên gọi là “Quan gia.”)“Đứng lên đi.” Trên mặt Triệu Cát đã không còn thời kì niên thiếu trẻ con, lúc này tất cả đều là trên cao nhìn xuống ngạo nghễ, “Đại Niên, hôm nay gọi ngươi lại, là muốn được ngươi cân nhắc, có phải Duyên Phúc cung quá nhỏ hay không?”Triệu Lệnh Nhương đoán ngụ ý những lời này, sau đó hắn sợ hãi phát hiện, hẳn là đường huynh muốn xây thêm một cung thất nữa. Từ trước đến nay Duyên Phúc cung đều là nơi hành cung của hoàng đế Đại Tống, nơi nổi tiếng tao nhã, nhưng chưa từng có hoàng đế nào ngại ở đây quá nhỏ... Triệu Lệnh Nhương cảm thấy không khí trong phòng càng oi bức nghẹt thở, quả thực làm hắn không thở nổi.Hắn hiểu hắn phải nói gì, Triệu Lệnh Nhương cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, sau đó cười mỉa, nghe thấy chính mình nói: “Thần đệ cũng thấy như vậy.”Triệu Cát vui mừng hớn hở, gật đầu cưới nói: “Đúng vậy, ở đây thật sự quá nóng, chúng ta ra ngoài nói chuyện cụ thể đi.” Dứt lời liền dẫn đầu ra khỏi thiên điện.Từ trong lòng Triệu Lệnh Nhương rút ra khăn lụa, lau lau trán đầy mồ hôi.Vì dễ dàng phung phí, nên tiết kiệm rất khó. Lần này chỉ là mở rộng Duyên Phúc cung, như vậy lần sau thế nào... Triệu Lệnh Nhương không dám tưởng tượng, năm đó Triệu Cát cũng từng cười nhạo, nói với hắn về lai lịch của bốn bức họa. Nói là bốn bức họa này không cần trả giá, chỉ cần duy trì bản tâm. Triệu Lệnh Nhương cười khổ, hôm nay không riêng gì đường ca, chính hắn cũng không thể duy trì bản tâm của chính mình, tình nguyện nói ra những câu trái lương tâm.Âm thầm thở dài, Triệu Lệnh Nhương xoay người đi ra khỏi thiên điện, trong khoảnh khắc khi hắn xoay người đi, bức tranh “Đồng Tử Hí Thủy Đồ” trên tường chậm rãi nhạt đi...Triệu Cát thay thường phục, mang theo vài thị vệ, đi đến phố Đông.Thời gian giống như nước chảy rất nhanh, hắn đã đăng cơ tròn mười năm rồi.Hắn nghĩ hắn là một hoàng đế tốt, mặc dù chính sự lộn xộn rất khó xử lí, nhưng Thái thừa tướng đều giúp hắn xử lí tốt, làm cho hắn có tinh lực tập trung vào sự nghiệp thi họa. Hắn chưởng quản Hàn Lâm Viện, xây dựng Tuyên Hoà viện hoạ, tự mình làm viện trưởng viện họa, vừa qua biên soạn các loại sách“Tuyên Hoà thư phổ,” “Tuyên Hoà họa phổ,” “Tuyên Hòa bác cổ đồ.”Nhưng gần đây xảy ra một chuyện làm hắn ngàn lần nghĩ không thông, hắn cấp bách tìm người nói rõ một chút. Người đi dò hỏi tin tức hồi báo, nói cửa hàng đồ cổ Á Xá mấy ngày nay chưa từng mở cửa. Nghe nói mấy hôm trước có tang sự.Ông chủ kia đã chết? Triệu Cát nhíu mi. Mấy năm nay hắn chưa từng một lần đi đến Á Xá, sao lại khéo như thế? Mấy người thị vệ đoán tâm tư hoàng đế, không để ý Á Xá đang đóng cửa, kịch liệt chém rơi cửa khóa sắt, đẩy cửa mà vào.Lúc Triệu Cát đi vào, phát hiện dường như trong đó vẫn bố trí giống như mười năm trước, đồ cổ vẫn như xưa. Triệu Cát nghĩ không ra, lẽ này cửa hàng đồ cổ này làm ăn ế ẩm đến bây giờ? Mười năm rồi mà một món đồ cổ vẫn chưa từng bán đi? Dường như Triệu Cát tưởng rằng mình đi vào mười năm trước đây, nhất là, khi thấy ông chủ Á Xá từ gian trong bước ra.Mặt mày vẫn trẻ như mười năm trước, không có một chút thay đổi. Hắn vẫn mặc bộ Hán phục màu đen, sắc mặt tái nhợt như trang giấy trắng.Lập tức Triệu Cát đoán được người qua đời chính là ai, hắn thở dài nói: “Nén bi thương.”Năm đó ở trong Á Xá hắn chỉ gặp qua hai người, hôm nay ông chủ ở đây, như vậy rõ ràng là đưa tang Nhạc Nhi. Mười hai năm trước Nhạc Nhi hai tuổi, qua mười năm, cũng chỉ mới mười hai tuổi mà thôi. Mấy năm nay Triệu Cát mắt thấy chính nhi tử của mình chết, nhất thời trong lòng cảm thấy đồng cảm với ông chủ.“Không có gì, đến ngày rồi, nó cũng nên đi.” Sắc mặt ông chủ nghiêm lại, như là hồn nhiên không thèm để ý hài tử mà mình yêu thích lại ra đi như vậy, ngược lại nhàn nhạt mà hỏi thăm: “Hôm nay quan gia hạ mình đến đây, có chuyện gì quan trọng?”Triệu Cát cũng nghe ra trong giọng đối phương có vẻ không kiên nhẫn, nhưng cũng không so đo. Dù sao người thân nhất mất đi, ai cũng không có tâm tình tốt. Triệu Cát khoát tay với thị vệ hai bên, người đứng sau lập tức đưa lên một hộp gấm nhỏ. Triệu Cát lại vung tay ra sau, thị vệ này liền theo lệnh lui ra, để lại Triệu Cát và ông chủ ở cùng một chỗ.Triệu Cát dè dặt mở hộp gấm trong tay ra, để lộ cuộn tranh, trải dài trên bàn.Dĩ nhiên trên bức tranh hoàn toàn trống rỗng.Ông chủ thấy bức tranh trống rỗng, hiểu rõ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Đây là một bức trong Tứ Quý Đồ?”Triệu Cát khẩn trương liếm liếm môi nói: “Đây là ‘Đồng Tử Hí Thủy Đồ,’‘Du Xuân Đồ’ vẫn treo hoàn hảo ở nơi đó, kì thật ‘Đồng Tử Hí Thủy Đồ’ đã sớm biến thành giấy trắng, ta cho rằng có cung nhân nào không cẩn thận phá hủy họa quyển, chỉ treo lên tạm một tờ giấy trắng. Thế nhưng ngày hôm qua bỗng nhiên ta phát hiện màu sắc của ‘Lạc Diệp Đồ’ cũng bắt đầu thay đổi, ta mới nghĩ có điểm không bình thường...”Ông chủ mỉm cười, không nhanh không chậm nói rằng: “Hết thảy mọi chuyện trên thế gian, đều vô cùng công bằng. Nếu ngươi đã lựa chọn quyền lực vô hạn và tài phú, nhưng lại không thể duy trì bản tâm, thì tất nhiên Tứ Quý Đồ muốn được đáp lại tương ứng.”“Đáp lại cái gì?” Triệu Cát vội hỏi.“Đây là ‘Đồng Tử Hí Thủy Đồ’.” Ông chủ vẫn cười cười, vẫn chưa trả lời, mà là thản nhiên lặp lại tên bức tranh.Triệu Cát giống như bị ai đó bóp cổ, một câu đều không nói nên lời. Năm nay hắn tròn hai mươi chín tuổi, trước khi đăng cơ hắn có sinh đại nhi tử, không có hoàng tử nào có thể thuận lợi lớn lên, không hề có ngoại lệ mà đều chết sớm... Hắn cũng mơ hồ nghĩ có gì không đúng, nhất là hai hài tử chết non, có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng từng tiểu hài tử đều không sống qua năm tuổi, cũng thật quá đáng... Hắn vẫn cho rằng có người âm thầm hạ cổ chú, thế nhưng tuyệt đối không ngờ họa chính là từ bức tranh.“Ông chủ... Vậy... Điều này sao hóa giải?” Cho dù là vua một nước, nhưng Triệu Cát cũng biết mình chỉ là con người, không có cách nào chống lại quỷ thần.Ông chủ không nói gì, giơ tay lên, chậm rãi là đem họa quyển cuộn lại. Lúc này Triệu Cát mới chú ý tới, tay áo rộng rãi trên bộ Hán phục của ông chủ, có một vết rách gọn gàng, như là bị kiếm làm rách. Triệu Cát biết có lẽ y phục này là vật yêu thích của ông chủ, bằng không sẽ không thể mặc suốt mười năm, bị phá hỏng cũng luyến tiếc không đổi. Triệu Cát có việc cầu người, liền làm đẹp lòng nói: “Ông chủ, y phục này bị rách rồi, hãy đi đến Văn Tú Viện sửa lại chút đi, ta cam đoan các tú nương trong Văn Tú Viện tay nghề vô cùng khéo léo.”Tay cuộn họa quyển của ông chủ dừng một chút, rõ ràng lời kiến nghị của Triệu Cát đã tác động đến hắn. Văn Tú Viện là nơi Triệu Cát ngự dụng để thêu thùa, chắc là sẽ có hi vọng. Hắn không muốn chết đi, Nhạc Nhi là Phù Tô chuyển thế, hắn không thể ngăn cản vận mệnh đến mười hai tuổi sẽ chết đi, nhưng hắn không cam lòng. Trăm nghìn năm qua đều sống như vậy, tuy rằng bị Việt Vương Kiếm làm rách y phục, nhưng hắn còn muốn tiếp tục sống. Đây là ý niệm duy nhất trong lòng hắn, mà lại bị Triệu Cát chuẩn xác nắm được tử huyệt của hắn.“Quan gia, y phục của ta không phải là vải thường, tú nương bình thường không thể làm được.” Ông chủ nhìn về phía Triệu Cát, ánh mắt có chút lóe, “Hơn nữa ta hi vọng thời gian may y phục này, ta phải ở trong gian phòng đó.”Triệu Cát liên tục gật đầu, chuyện này căn bản không đáng nhắc tới, hắn đã nhìn ra, y phục này chắc chắn là đồ cổ thời Tần Hán, mới có thể làm ông chủ quý trọng như vậy.Ông chủ thâm trầm suy tư một hồi, liền đóng Á Xá, theo Triệu Cát về Duyên Phúc cung ở ngoài thành.Mùa xuân năm Chính Hòa thứ ba ở Duyên Phúc cung, chính thức hạ lệnh tu sửa xây dựng mở rộng, được gọi là Duyên Phúc ngũ khu. Duyên Phúc cung được xây mới có chiều dài bằng với đại nội hoàng cung, chỉ có quy mô nam đến bắc khá nhỏ, thật ra cũng giống như Triệu Cát vì chính mình là sửa chữa lại hoàng cung. Đông đến có cảnh Long môn, tây đến Thiên Ba môn, ở giữa điện lầu các huy hoàng, cảnh vật tú lệ, có tất cả mười tòa đình thai các. Hai tảng đá như núi, ao hồ làm biển, nước suối ở hồ, ở giữa điểm xuyến chim thú quý hiếm vui tai vui mắt cùng gỗ quý, quả thật giống như tiên cảnh. Từ lúc Duyên Phúc cung được xây dựng cho, phần lớn thời gian Triệu Cát ở chỗ này không muốn rời đi.Cung điện xa hoa mĩ lệ như vậy, Triệu Cát cũng có ý muốn khoe khoang, chỉ dẫn ông chủ một đường đi đến, nhưng không thấy trên mặt hắn có bất cử biểu hiện xúc động gì, trái lại vẫn có ý xem thường mĩ cảnh trước mặt.Triệu Cát hít vào một hơi, quyết định chờ Vạn Thọ Sơn xây dựng xong thì sẽ dẫn ông chủ đến xem nữa, không tin sắc mặt hắn sẽ không thay đổi. Ông chủ nhìn hoa lá cây rừng trùng điệp xanh mướt trước mắt, điện đài lầu các nối tiếp nhau san sát, trong lòng than thở không biết làm sao.Hôn quân như vậy, “Lạc Diệp Đồ” không tàn lụi mới là lạ. Ông chủ ở thiên điện trong Duyên Phúc cung, Duyên Phúc cung hiện tại to lớn không gì sánh được, hơn nữa lại không có ai ở đây. Mà vài ngày đầu Triệu Cát rất nhiệt tình chiêu đãi hắn, sau đó thấy ông chủ không có chỉ điểm hắn làm sao để bảo lưu con nối dòng, nên cũng ít tới thăm.Về phần “Tứ Quý Đồ,” Triệu Cát chỉ để lại hai bức tranh hoàn hảo là “Du Xuân Đồ” và “Đạp Tuyết Đồ,” còn “Đồng Tử Hí Thủy Đồ” trống rỗng và “Lạc Diệp Đồ” nhợt nhạt thì đều đưa đến chỗ ông chủ. Ông chủ đem “Đồng Tử Hí Thủy Đồ” cất đi, mà “Lạc Điệp Đồ” đặt ở trong thiên điện nơi hắn ở.Trái lại, bình thường Triệu Lệnh Nhương hay tìm hắn nói chuyện phiếm, có lẽ là hoàng tộc nhàn rỗi không có việc làm, hay là thất vọng với triều đình và dân chúng, Triệu Lệnh Nhương uống rượu, hết uống rượu lại bắt đầu oán trách.“Này! Ta nói ông chủ! Rốt cuộc ngươi có cách để làm đường ca có một hoàng tử không?” Triệu Lệnh Nhương lắc chén rượu, say. Cũng chỉ có lúc hắn uống say, mới có thể gọi hoàng thượng là đường ca. Lúc hắn thanh tỉnh, hắn chỉ có thể cung kính gọi quan gia.Ông chủ thản nhiên cười nói: “Là hắn muốn vá y phục giúp ta, ta chưa từng nói phải giúp hắn.” Triệu Lệnh Nhương sửng sốt trong chốc lát, gật đầu tán dương: “Thực sự là gian thương, quả nhiên là gian thương! Bội phục! Bội phục!”Gian thương sao? Ông chủ cúi đầu nhìn tay phải đã thêu được phân nửa móng rồng, hắn vẫn kiên trì mỗi ngày lúc tú nương may vá, đem y phục mặc lên người. Dám chắc Triệu Cát cũng đã nghe người khác hồi báo lại biết được, những đường chỉ màu hồng thật ra đã nhuộm dần máu hắn.Y phục hắn mặc không phải làm phàm vật, mỗi hoa văn đều được sắp xếp, không thể tùy ý may vá, hiển nhiên không thể dùng tơ thường để may vá.Ha... Ông chủ khẽ cười một tiếng. Tám chín phần mười Triệu Cát có thể đoán được y phục có tác dụng gì sao? Ông chủ âm thầm cười nhạt, thật ra, hắn tưởng có thể chiếm bộ y phục này làm của riêng sao? Bằng không hắn là dân thường, sao có thể mặc trang phục thêu tú long? Hoa văn rồng là hoa văn của hoàng gia, mưu đồ của Triệu Cát, là tương lai cũng có một ngày, hắn đem y phục này mặc trên người.Triệu Lệnh Nhương không nhận thấy ông chủ có vẻ khác thường, hắn tiếp tục uống rượu, oán giận nói: “Thật ra gian thương cũng tốt, đáng trách nhất chỉ là gian thần! Tên Thái Kinh kia, tự nhiên muốn sửa lại tường thành mà Thái Tổ tự mình thiết kế!”Ông chủ nghe vậy cũng ngẩn ngơ, Đông Kinh Biện Lương kì thật là thiên hạ chi trung, vùng đất bằng phẳng, là nơi họa binh. Không núi hiểm trở, cũng không có quan ải, chỉ phương tiện đường thủy, giao thông phát triển, nhưng lại khó phòng thủ. Biện Kinh không thể đánh chỉ có thể thủ, cũng chỉ có gia cố thành trì, xây dựng thành tường vừa dày vừa nặng thay thế cho núi, dựa vào trọng giáp chi sư để thay thế quan ải.Tống Thái Tổ tự mình thiết kế bản vẽ, giống như đố chữ uốn lượn vòng vèo nghiêng lệch. Năm đó không ai có thể xem hiểu ý tứ của Tống Thái Tổ, nhưng dựa theo tình hình mà xây dựng tường thành, phù hộ Đại Tống qua mấy trăm năm yên ổn thái bình.“Tên Thái Kinh kia, lại có thể cho rằng ngoại thành rối loạn, ngại về hình tượng! Nói phải hạ lệnh trùng tu tường thành, thành tường quanh co khúc khuỷnh đổi thành hình nhữ khẩu ngăn nắp! Điều này không phải hồ đồ sao?” Triệu Lệnh Nhương mượn rượu đùa giỡn, vỗ bàn tức giận đứng lên. Hắn còn muốn nói cái gì, nhưng rượu đã làm tê liệt đại não hắn, không lâu sau liền nặng nề ngủ.Ông chủ quay qua nhìn “Lạc Diệp Đồ” nhợt nhạt không thấy rõ hình ảnh, vẻ mặt làm cho người ta đoán không ra, hắn nhàn nhạt nói rằng: “Thật sự là hồ đồ. Chữ nhân trong chữ khẩu... Chẳng phải là một chữ tù sao?” Xích long phục may hai năm mới hoàn thành, dùng máu tươi tạo nên màu hồng, hơn nữa mười mấy tú nương tay nghề tinh xảo, làm cho hồng long dường như sống lại, giương nanh múa vuốt bấu víu vào y phục, rất thật làm chấn động nhân tâm, giống như một ngày nào đó, sẽ quân lâm thiên hạ. Hoàn mĩ, chỉ có hai chữ.Song, Triệu Cát không đoạt được bộ y phục này như nguyện vọng, bởi vì hắn coi thường mà cũng không đoạt kịp, ông chủ cũng đã đi. Dường như hắn là yêu ma, thủ vệ nghiêm cẩn canh gác hoàng thành, mà hắn lại lặng yên biến mất.Hắn chỉ mang theo “Đồng Tử Hí Thủy Đồ” trống rỗng. “Lạc Diệp Đồ” mờ nhạt vẫn trơ trọi trên tường, mỗi lần Triệu Cát nhìn đều thấy tim đập nhanh, một sự hoang mang dường như nắm chặt tim hắn, hắn không dám xem nhiều, liền sai người thu lên.“Tứ Quý Đồ” đã lấy đi con nối dõi của hắn, hắn không muốn tự hỏi, tiếp theo, “Tứ Quý Đồ” sẽ lấy đi cái gì từ hắn.Trải qua khủng hoảng hai năm, Triệu Cát đã ba mươi batuổi nhưng ngoài hoàng thái tử ở ngoài, vẫn như cũ không có con nói dỗi. Một ngày, Triệu Lệnh Nhương tìm đến một mao sơn đạo sĩ, xem qua phong thuỷ vườn ngự uyển nói đông bắc hoàng cung có cung Cấn, địa thế quá thấp, gây trở ngại đến con nối dõi. Triệu Cát liền xây vườn ngự uyển phía đông bắc cao lên, dựng lên một tòa núi tạo hình đẹp.Nói đến cũng thật kì lạ, ngay lúc ngọn núi này xây xong, trong hậu viện hoàng cung liên tiếp truyền đến tin vui, hoàng tử liên tiếp được hạ sinh, hơn nữa đều phi thường khỏe mạnh hoạt bát khả ái. Kể từ đó, Triệu Cát tin chắc rằng “Tứ Quý Đồ” chỉ là gạt người, càng ngày càng sùng bái đạo thuật.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx