sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác quỷ - Chương 12

Chương 12

Sau khi dùng mật mã gửi mail cho IV, Arilda vẫn không ngừng được cảm giác bất an trong lòng. Cô không lo lắng IV xảy ra chuyện. Việc hắn sống chết thế nào với cô không có chút ý nghĩa. Nhưng lời đe dọa của I hôm trước, Arilda biết, kẻ đó không nói suông bao giờ. Cô không muốn bị liên lụy vì IV hành động ngu xuẩn. Lúc này chỉ có thể đợi IV hồi âm, hy vọng hắn biết điều dừng việc giết chóc lại. Cô chẳng mong gì khác ngoài việc được tiếp tục ở cạnh A. H.

12 giờ, Nguyễn An và người giúp việc đã say ngủ. Arilda đi bằng đầu ngón chân, di chuyển không một tiếng động, rời khỏi phòng ngủ. Bên ngoài khoảnh sân rộng là bức tường cao hơn 2 mét. Arilda lộn trái áo khoác mềm, buộc một cái móc kim loại vào ống tay áo, ném qua gờ tường. Vật kia đã được quấn vải từ trước, không hề phát ra âm thanh đánh động người khác. Thân hình nhỏ bé của Arilda nhanh nhẹn như con sóc, chân giẫm lên áo thoắt cái đã đáp xuống bên kia bức tường. Arilda cẩn thận thu lại dụng cụ, không lưu lại bất kì dấu chân hay vết bẩn nào. Cô nhẹ nhàng phủi áo, mặc lại lên người. Chất vải của áo này rất tốt, có thể co giãn đến mức đáng kinh ngạc.

Một tiếng đồng hồ sau, Arilda cẩn thận quan sát xung quanh căn nhà hoang rồi nhanh chóng đi vào. Vừa đặt một chân lên bậc cầu thang đầu tiên dẫn lên lầu 2, cơ thể Arilda phản ứng lại với nguy hiểm. Từ nhỏ đã tiếp xúc với máu tươi khiến cho khứu giác của cô trở nên đặc biệt mẫn cảm. Mà hiện tại, thứ mùi không thể lầm lẫn được bốc ra từ lầu trên chính là máu người. Arilda nắm chặt con dao giải phẫu, từng bước từng bước dè chừng tiến lên cầu thang. Cánh cửa căn phòng đầu tiên mở toang, mùi máu theo đó phát tán ra bên ngoài, đi kèm là mùi thuốc súng khiến người ngửi cảm thấy ớn lạnh.

"Chậm chạp quá đấy. Cô làm tôi đợi hơn nửa tiếng rồi".

Nhận ra giọng nói đối phương, Arilda chỉ vừa thoáng thả lỏng, lập tức sững người nhìn "vật" nằm bất động dưới chân IV. Là thi thể một người đàn ông. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ lờ nhờ rọi lên mặt cái xác, lồng ngực Arilda cuộn lên cơn giận. Cô phóng mạnh con dao trong tay. Kẻ kia chỉ khẽ nghiêng nửa thân trên né đòn. IV dùng ngón tay cái quệt ngang gò má lau đi vết máu, rít lên:

"Cô điên rồi chắc?".

"Anh mới là kẻ điên. Tôi đã bảo anh dừng cái việc vô nghĩa này lại rồi. Đó là lệnh của I đấy!".

Gã đàn ông nhếch môi vẻ khinh miệt thấy rõ.

"Lệnh của I? Hắn là cái thá gì mà có quyền ra lệnh cho người khác. Chả hiểu sao cả đám mấy người lại sợ hắn như vậy. Cô sợ, chứ tôi thì không".

Arilda siết chặt tay. Không giống như cô may mắn được cùng với ba người kia ở cạnh A. H, thời gian IV tiếp xúc với A. H lẫn ba người kia đều không nhiều. Thế nên kẻ này hoàn toàn không hiểu sự ngu xuẩn và tự đắc có thể khiến hắn chết không kịp phòng bị. Trong lòng Arilda thầm suy tính, cô không muốn bị liên lụy trong việc này. Nhiệm vụ duy nhất của cô là thông báo. Cô đã đưa tin rồi, kẻ làm trái mệnh lệnh là IV chứ không phải cô.

"Nể tình anh giúp tôi đến đất nước này, tôi tặng cho anh một câu: Muốn giữ mạng thì tuyệt đối đừng chống lại I".

Cô đi tới thu hồi lại con dao của mình. Trước khi quay lưng rời khỏi căn phòng tanh mùi máu, cô cáu kỉnh nói:

"Tôi không muốn dấu chân mình lưu lại hiện trường một vụ án mạng, anh biết phải làm thế nào rồi đấy. Tạm biệt!".

Arilda cụp mắt sửa lại trong đầu. Không, là vĩnh biệt. Cô tin chắc đây là lần cuối cùng cô gặp gã đàn ông này.

Hai ngày sau, chính trong căn nhà hoang Arilda hẹn gặp IV, mười mấy viên cảnh sát dựng rào chắn, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng. Cảnh sát Dương Tây ở bên cạnh gốc cây bên ngoài lối vào, đôi mắt đỏ ngầu như thú dữ.

Một anh chàng cấp dưới bên đội giám định đi đến chỗ Dương Tây báo cáo:

"Tổ trưởng, cả hai thi thể đều trúng đạn sau đó bị thiêu cháy, không lấy được mẫu ADN. Không tìm thấy giấy tờ chứng minh thân phận của hai nạn nhân".

Dương Tây khẽ gật đầu. Quả nhiên là dân chuyên nghiệp. Anh đưa đôi mắt vằn tia máu vì thiếu ngủ nhìn khắp khu vườn, hi vọng những đồng nghiệp đang tìm kiếm xung quanh hiện trường có thể phát hiện được manh mối gì đấy khả quan. Mà chắc là không rồi... Anh thở dài, gọi Đăng Huy đến.

"Nói cách nghĩ của cậu đi".

Đối diện với đôi mắt hổ của Dương Tây là đôi mắt gấu trúc thâm đen sưng húp của cậu cảnh sát trẻ. Đăng Huy ngồi xuống bên cạnh hai thi thể vừa được khiêng ra bên ngoài, nhăn mặt đáp:

"So với những vụ án liên hoàn trước thì vụ án này càng khó hiểu", Đăng Huy chỉ vào thi thể ngắn hơn nằm bên trái, nói tiếp: "Đầu đạn tìm thấy trong thi thể này trùng khớp với sáu nạn nhân trước, phỏng đoán người này có thể là nạn nhân thứ 7. Điều tra về những người mất tích mấy ngày gần đây, có thể tra ra được thân phận người này. Còn thi thể bên cạnh, chiều cao trùng khớp với mô tả của hung thủ chúng ta đang truy tìm. Nhưng nếu người này là hung thủ, vậy ai giết anh ta? Trong đầu thi thể lẫn hiện trường đều không lưu lại đầu đạn. Em không nghĩ người thân của sáu nạn nhân tìm hung thủ báo thù lại có người có khả năng này".

Dương Tây cũng có cùng suy nghĩ. Tổ chuyên án của bọn họ vẫn phong tỏa tin tức, không hề tiết lộ cho thân nhân của các nạn nhân về việc hung thủ có khả năng là người nước ngoài. Cảnh sát bọn họ vất vả lắm mới tra ra được thông tin đó, người nhà nạn nhân không có khả năng điều tra được kết quả. Hơn nữa khoan nói việc trong nước có người sử dụng súng trái phép hay không, chỉ riêng sự chuyên nghiệp từ thủ đoạn giết người đến xóa đi dấu vết đã nói lên kẻ gây án không phải dân nghiệp dư.

"Chỉ là...", Đăng Huy có chút ngập ngừng, "em thật sự không đoán được động cơ của hung thủ. So với hung thủ của sáu vụ án liên hoàn thì kẻ này còn cao tay hơn. Hoàn toàn không lưu lại cho chúng ta manh mối nào".

Dương Tây cau mày.

"Có lẽ bọn chúng có quen biết. Tôi đoán kẻ nọ ra tay giết người diệt khẩu vì muốn bảo vệ bí mật nào đó. Chúng ta chỉ mới có được tin tức về hung thủ giết người hàng loạt, tên hung thủ thứ hai này lại vừa kịp lúc nhanh hơn chúng ta một bước. Hắn theo dõi tên kia thì khả năng rất cao là hắn biết cảnh sát đã phát hiện hành tung tên kia. Nếu đơn thuần là có thù oán cá nhân thì chỉ việc báo tin cho cảnh sát hoặc đợi xem tên kia bị bắt. Nhưng hắn lại nóng vội ra tay thủ tiêu đối phương. Ngoài lý do bịt đầu mối ra, tôi không nghĩ còn có khả năng nào khác".

"Nếu bọn chúng quen biết nhau, vậy hung thủ vụ án này phải chăng cũng là người nước ngoài? Vậy chúng ta chỉ cần điều tra...".

Dương Tây mệt mỏi xua tay, ngắt lời:

"Chi phí điều tra vụ án liên hoàn đã vượt quá mức cho phép rồi. Chỉ có đầu mối duy nhất là người nước ngoài thì không thể lao đầu vào tìm kiếm được. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên kết quả điều tra, khép lại vụ án liên hoàn. Chuyện còn lại giao cho cậu xử lý. Bên phía phóng viên đã rùm beng hết lên rồi. Chậc".

"Ơ... thế không điều tra nữa ạ? Hung thủ thứ hai còn chưa bị bắt, em...".

"Cậu cũng vất vả mấy ngày rồi. Lần này cậu làm rất tốt, tôi cũng sẽ báo cáo lại lên trên. Còn chuyện điều tra, tạm thời không nóng vội được".

Dương Tây lên xe rời khỏi. Không phải anh không muốn tìm ra kẻ giết người, mà vụ án ở trường học lâm vào bế tắc, hung thủ vụ án giết người hàng loạt lại bị thủ tiêu. Thời hạn cấp trên lệnh cho anh phá án đã hết. Chịu áp lực căng thẳng từ dư luận, bên trên không muốn công bố thêm tin tức chấn động rằng có hơn một kẻ cầm súng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà muốn nhanh chóng khép lại hồ sơ vụ án. Dương Tây cúi nhìn quần áo nhăn nhúm trên người, cằm lỉa chỉa những râu đã lâu ngày không cạo mà nhếch môi. Không nghĩ đến về nước còn có thể trông thấy bộ dạng này của bản thân. Anh cứ ngỡ chỉ có những tên sát nhân ở Mỹ mới đủ khả năng "hành hạ" anh đến mức quên ăn quên ngủ.

"Thế giới này thật chẳng yên bình chút nào". Anh lẩm bẩm.

Trong ngôi biệt thự của nhà họ Nguyễn, bà Lan vừa bày biện thức ăn lên bàn vừa lo lắng nói với Nguyễn Đan:

"Sao cô không bảo cậu An dọn về đây ở, xã hội bây giờ đáng sợ quá. Biệt thự bên đó hẻo lánh, hai anh em cậu ấy ở đó không an toàn chút nào".

Nguyễn Đan mỉm cười trấn an:

"Chẳng phải tin tức vừa thông báo tên giết người đã chết rồi à, cô đừng lo nữa. Bé Ánh ở bên ấy đi học gần hơn, mà anh An với cháu chưa kết hôn, ở chung nhà cũng không tiện lắm".

"Giờ là thời đại nào rồi, hơn nữa hai cô cậu cũng đã đính hôn đàng hoàng. Ai dám nói gì xem tôi có mắng cho không. Chỉ khổ cho cậu An, ở bên đó không biết ăn uống thế nào. Từ lúc cậu ấy chuyển ra ngoài, bà chủ lại như cũ đi đi về về mãi. Hai cô cậu nhanh chóng cưới đi, để hai anh em cậu An dọn về đây lại. Em gái cậu ấy đang tuổi ăn tuổi chơi, ở bên đó làm gì có bạn bè, hàng xóm. Haizz...".

Cùng với tiếng thở dài của bà Lan, chân mày Nguyễn Đan cũng cau lại. Nếu không phải có kẻ phá rối, thì rất nhanh đám cưới của cô sẽ diễn ra rồi. Diêu Tân, tên khó ưa đó!

...

"Hắt... xì...".

"Giám đốc hắt hơi nãy giờ, có cần tôi đi mua thuốc?". Thư kí Ngô Phong e ngại nhìn Diêu Tân đang xoa xoa mũi, hỏi.

"Không cần. Gần đây người đó có động tĩnh gì không?".

"Anh ta tan làm chỉ về nhà, thỉnh thoảng ra ngoài ăn tối với Nguyễn tiểu thư, ngoài ra không có gì đặc biệt".

Diêu Tân gật đầu, cho thư kí ra ngoài. Mắt anh vẫn không rời khỏi tấm ảnh và tư liệu trước mặt. Thám tử bên Đức của anh báo về, bọn họ không thu được tin tức nào đáng kể. Người sống sờ sờ trước mắt lại không tra được thông tin? Diêu Tân cười mỉa mai. Quả nhiên là người bên cạnh cậu ta. Ấn tượng về lần đầu tiên gặp Nguyễn An là ánh mắt khó phán đoán, còn cả cái bắt tay lần trước, nhiệt độ thấp khác thường truyền từ da thịt cậu tới tay anh khiến Diêu Tân càng thêm hiếu kỳ. Ấn tượng về cô em gái nhỏ của cậu ta là hôm anh đến bệnh viện thăm cậu. Mái tóc đỏ, đôi mắt sắc lạnh khác xa dáng vẻ một đứa bé cùng với hơi lạnh tỏa ra từ người cô bé bủa vây lấy anh khiến Diêu Tân lập tức cho người đi điều tra. Kết quả là anh chẳng thu được thông tin nào khả dĩ để tháo gỡ dần những sợi chỉ rối dẫn đến chân tướng sự thật.

"Cậu càng bí ẩn, tôi lại càng có hứng thú với cậu".

Diêu Tân lướt nhẹ ngón tay lên gương mặt Nguyễn An chụp nghiêng bởi ống kín máy ảnh. Bên cạnh bức ảnh Nguyễn An, không gì khác chính là bức ảnh Arilda mặc đồng phục học sinh đứng ở cổng trường, tóc đỏ như lửa. Có lẽ vì màu tóc người trong bức ảnh quá nổi bật, khiến ngôi trường đằng sau cùng những học sinh bên cạnh giống như bị phủ lên một lớp plastic trong suốt hơi mờ. Sắc thái trong ảnh gây ra cảm giác thật kì quặc. Lại như báo hiệu một điềm không may sắp sửa xảy ra...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx