sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác quỷ - Chương 13

CHƯƠNG 13

Trời bắt đầu nổi gió, dường như sắp có một cơn mưa bất thường đổ bộ xuống khu vực này. Trên gờ tường, đàn kiến nghệ đang gấp gáp rút quân về nơi trú ngụ trên cây. Gần phía cuối hàng, chú kiến vóc dáng nhỏ bé nhất đang cõng món chiến lợi phẩm có kích thước khá là... quan ngại so với tầm vóc của mình. Mấy cái chân nhỏ bắt đầu díu vào nhau, kiến ta loạng choạng như kẻ say rượu, cuối cùng ngả ngửa rơi một hơi thẳng tắp xuống mặt đất bên dưới. Nguyễn An phì cười, thật là đứa bé vụng về. Với cử chỉ duyên dáng tao nhã như một nghệ sĩ, cậu nhấc chú kiến đặt lên trên ngón tay thon dài chính giữa, cánh tay vươn ra thẳng tắp thành một cây cầu. Đột nhiên động tác Nguyễn An khựng lại, cả người bất động như bức tượng thạch cao được điêu khắc tỉ mỉ.

Ngay trước tầm mắt cậu, một bóng đen đứng trên đầu tường thẳng tắp, cơ thể kẻ nọ không chút lung lay, chỉ có mái tóc vàng như vị thần Apollo lay động trong gió. Sau lưng anh ta là khoảng trời xám xịt đầy những mây đen tầng tầng lớp lớp dày đặc. Đôi giày đen từ trên đầu tường nhẹ nhàng đáp xuống, người đàn ông trẻ cúi mình cung kính, một tay đặt trước ngực như đang trong một nghi thức của kẻ bề tôi diện kiến chủ nhân. Người đàn ông có đôi mắt xanh như viên saphhire ngẩng đầu mỉm cười.

"Mừng quay trở lại, ngài Adolf".

Cây cầu dưới chân chú kiến nhỏ rung lên, ngón tay giữa đột ngột gập lại. Chỉ giây sau, cái bóng màu vàng cam rơi thẳng xuống. Trên mặt đất là xác kiến đã đứt lìa thành từng mẩu vụn li ti.

Ban công lầu 2, thân hình bé nhỏ của Arilda run lên. Người đàn ông mới xuất hiện đánh ánh mắt về phía trên ngôi biệt thự, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Tối ngày hôm đó, Nguyễn Đan như thường lệ đánh xe vào trong sân căn biệt thự đen. Cô nhìn khoảng tối bao trùm xung quanh, nhăn mũi vẻ không vui. Không ngờ ở ngoại ô lại bị mất điện. Thời tiết bất thường khiến giao thông tắc nghẽn, hại cô đến đây trễ giờ, không biết anh và bé Ánh đợi lâu có đói bụng lắm không.

Khi cô bước vào, phòng khách yên tĩnh không một tiếng động. Nguyễn Đan nương theo ánh sáng hắt ra từ phòng ăn, đôi giày cao gót xuyên qua hành lang hướng về phía đó. Nguyễn Đan khựng lại ngay trước cửa phòng. Bên bàn có ba người đang dùng bữa dưới ánh nến. Họ không hề trò chuyện, chỉ có âm thanh dao nỉa va chạm vang lên tiếng lách cách nho nhỏ.

Chồng chưa cưới của cô đứng dậy, nhưng không đi đến bên cô như mọi ngày mà bước về phía tủ kệ, lấy ra một bộ dao nỉa và chiếc đĩa mới. Nguyễn Đan mang theo tâm trạng hiếu kỳ khác lạ ngồi xuống chiếc ghế cạnh Nguyễn Ánh. Người đàn ông lạ mặt lên tiếng chào hỏi bằng thứ tiếng Anh rất chuẩn và đầy từ tính sau khi mỉm cười thân thiện với cô.

"Tôi là William Kirwan, bác sĩ riêng đồng thời là người nhận ủy thác từ ngài Himmler chăm sóc cho Adolf. Rất tiếc vì sự xuất hiện đường đột của mình đã gây cho quý cô đây sự kinh ngạc ngoài ý muốn".

Nguyễn Đan mở to mắt nhìn đối phương. Người đàn ông đối diện cô có vẻ ngoài rất thu hút, nhưng điều khiến cô thấy kì lạ là kiểu cách nói chuyện hơi lịch thiệp quá mức mang nét cổ điển cùng với cái tên Adolf mà anh ta vừa gọi ra.

"Anh ấy không khỏe ư, tại sao lại cần bác sĩ riêng? Mà khoan đã, anh vừa mới gọi An là Adolf?".

"Ồ, xin lỗi. Tôi vẫn hay buột miệng một cách ngớ ngẩn như vậy đấy. Ý tôi là Alarik. Thời gian chúng tôi quen biết khá là lâu, lâu đến mức tôi cứ không quen gọi anh ấy bằng cái tên được đặt sau này. Adolf có chứng bệnh mất trí nhớ trùng lặp, mỗi khi phát bệnh là anh ấy lại quên sạch những chuyện trước kia".

Bàn tay cầm dao của Arilda run lên khe khẽ, cô không dám ngước mặt nhìn người vừa ngồi lại xuống đối diện. A. H đã quay trở lại, Nguyễn An đã không còn ở đây nữa. Điều này tất nhiên khiến cô vui mừng, nhưng không hiểu sao lại có chút cảm giác mất mát, lo sợ.

Nguyễn Đan nhìn hai người đàn ông trước mặt, không nhịn được thắc mắc:

"Nếu anh đã nhận sự ủy thác tại sao không tìm thấy An sớm hơn? Lúc tôi gặp, anh ấy đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang tồi tàn, chẳng ai biết anh ấy là ai. Tôi không có ý quy trách nhiệm nhưng mà...".

William vẻ mặt bối rối và vô cùng buồn bã thốt lên:

"Tôi thật sự rất áy náy về điều này. Quả thực là một sự cố xui rủi đáng nguyền rủa khi mà tôi phải nằm bẹp dí trong một bệnh viện, hôn mê đến sáu tháng mới tỉnh lại. Mong cô hãy tin tưởng, rằng tôi chưa bao giờ có ý muốn bỏ mặc Adolf. Và từ nay về sau, tôi xin hứa sẽ không bao giờ xa rời anh ấy dù chỉ là nửa bước chân".

Người ngồi cạnh William lúc này mới lên tiếng:

"Tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Em không đói bụng ư? Tay nghề nấu nướng của Kir rất đáng thưởng thức, em nếm thử xem".

Cô chăm chú nhìn anh. Vậy là anh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện trong quá khứ ư, nhưng sao vẻ mặt anh lại có thể bình thản như thế? Cô thật sự muốn hỏi anh rất nhiều chuyện, nhưng ánh mắt dửng dưng của anh khiến cô ngập ngừng. Nguyễn Đan cắt nhỏ miếng thịt bò đưa lên miệng.

"Ngon lắm! Mùi vị thật sự rất tuyệt!".

Cô mỉm cười khen. Anh cũng cười với cô. Đôi mắt và khóe môi kia vẫn dáng vẻ thanh nhã xuất chúng, cử chỉ trễ nải mà mê đắm người đối diện, nhưng có cái gì đó khang khác với trước đây. Gương mặt anh khuất một góc nhìn dưới ánh nến mông lung khiến nụ cười trông hơi lạ. Có lẽ tại ánh sáng, cô nhủ thầm, cố xua đi nghi hoặc trong lòng.

Trời lại bắt đầu mưa, kèm theo cả sấm chớp như báo bão. Chỉ e không thể có điện trở lại trong đêm nay. Gần nửa đêm, Nguyễn Đan rời giường. Căn phòng bên cạnh cô là của bé Ánh. Những ngày trước, khi trong thành phố liên tiếp có án mạng xảy ra, cô đã đề nghị hai anh em họ về căn biệt thự bên kia ở cùng cô nhưng Nguyễn An chỉ điềm đạm từ chối. Cô còn thấy thắc mắc hai anh em bọn họ ở cạnh nhau rất vui vẻ, song cứ có cảm giác mơ hồ kì lạ. Phòng ngủ hai người lại cách khá xa. Ngay cả khi bên ngoài có nguy hiểm thì chẳng ai trong hai người tỏ vẻ lo lắng, bất an chút nào. Bé Ánh khi ngủ đều chốt cửa từ bên trong, điều đó khá lạ so với một đứa trẻ. Có thể gia đình Himmler có thói quen không giống nhà khác, dù sao bọn họ cũng ở một nơi biệt lập tách hẳn với bên ngoài. Nguyễn Đan đành từ bỏ ý định vào phòng xem cô bé ngủ có ngoan không. Cô đi chân trần bước dọc theo hành lang.

Trong căn phòng lớn nhất tầng 2, Adolf đứng trước cửa sổ. Một tia chớp rạch trên nền trời rọi sáng gương mặt hoàn mỹ không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Sau lưng Adolf, William đang báo cáo lại những chuyện ở Anh quốc.

"Theresa vẫn càu nhàu, thí nghiệm đã có chút tiến triển nhưng phòng khám của cô ta cứ đầy ắp bệnh nhân từ sáng đến tối. Mặc dù đám vật thí nghiệm đấy rất có ích nhưng lại rút hết thời gian khiến cô nàng không thể đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu".

"Bảo Four đợi đi. IX vẫn còn tác dụng ở nơi này. Vài tháng nữa có thể đưa tới bên cạnh làm phụ tá cho cô ta".

Adolf gọi người được nhắc đến là Four, người này thật ra là kẻ mang số hiệu III, tên đầy đủ là Theresa Fournaye. Chỉ có ba người thân cận nhất là I, II, III mới có tư cách được Adolf gọi tên, những kẻ khác, kể cả Arilda, chỉ được nhắc đến dựa trên số thứ tự đã đánh dấu trên người.

"Ngài đã nói thế thì cô nàng chỉ còn cách ngoan ngoãn mà đợi thôi. Nhân tiện, thái độ Arilda có điểm không giống trước kia. Có thể là tôi đa nghi, tuy nhiên nếu cô ả không nhận thức rõ "hắn" là kẻ nguy hiểm thì...".

Adolf quay người lại.

"IX là người duy nhất tiếp cận mà không khiến hắn sinh ra cảnh giác".

William âm thầm hiểu rõ. Tác dụng của Arilda không phải là vỏ bọc đối phó với bên ngoài, mà là... Còn giả như có một ngày cô ả lún quá sâu, anh ta sẽ thay Adolf chú ý, trừ khử trước khi cô ả kịp làm chuyện phản bội.

"Còn chuyện của IV, Heidegger đang bận đối phó với lũ chó nhà ở Berlin nhưng có nhắn sau khi xong việc sẽ đến nhận mọi bản án cho tội tự ý xử lý IV...".

Adolf đánh ánh mắt ra hiệu, William lập tức dừng lời. Đợi đến khi tiếng bước chân nhỏ dần và im bặt, Adolf mới gật đầu ý bảo William nói tiếp.

"Người phụ nữ này có quan hệ thế nào với hắn? Vừa rồi ả không nghe được lời tôi nói đấy chứ?".

"Không sao. Phòng này có cách âm".

William ánh mắt tràn đầy sự thán phục nhưng không hề ngạc nhiên, bản thân anh ta đã không phát giác ra tiếng chân rón rén bên ngoài cho đến tận khi hơi thở của Nguyễn Đan dừng lại ngay trước cửa phòng. Người trước mặt anh ta lại nói:

"IV đã không còn tác dụng, để hắn sống cũng không có việc cho hắn làm. Bảo Hei không cần bận tâm. Ta đã cho ba người các anh toàn quyền quyết định mọi chuyện khi ta không có mặt, ngoại trừ hai người anh và Four, những kẻ còn lại đều không quan trọng, Hei tự biết phán đoán".

Còn về mối quan hệ giữa Nguyễn Đan và kẻ nọ, Adolf vẫn chưa thể làm rõ. Những chuyện xảy ra trong lúc bản thân "ngủ say", Adolf vẫn có thể nghe thấy, nhìn thấy toàn bộ. Nhưng chỉ riêng hình ảnh Nguyễn Đan và "hắn" trao đổi trong căn nhà hoang ở Berlin lại bị xóa đi một cách cố ý.

Sẽ có một ngày ta cho mi biến mất vĩnh viễn. Adolf lạnh lùng hừ một tiếng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx