sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác quỷ - Chương 16

Hàng xóm của thằng trộm dở hơi là một người phụ nữ thông minh. Leyla có người chồng đi lính đã hai năm chưa ghé về thăm nhà. Mong ước có được đứa con để ẵm bồng cùng với người bạn duy nhất là sự tịch mịch thôi thúc cô giữ lại đứa trẻ thay vì mang nó đến tu viện hay trại mồ côi nào đó quanh vùng. Nhà cô nằm giữa lưng chừng đồi, nhìn đi ngó lại cũng chỉ có duy nhất một gã hàng xóm là thằng cha Doren chết giẫm, chẳng thể trông đợi ở gã một mối quan hệ hàng xóm lành mạnh cùng nhau uống trà nói chuyện thời tiết.

Leyla đi lên đồi trở về nhà mà bước chân nhanh như chạy, cô không yên tâm khi để đứa trẻ ở một mình với gã hàng xóm. Mặc dù không yên tâm nhưng cô không thể không rời nhà đi lên trấn mua sữa và tã cho thằng bé, cũng là đi nghe ngóng tin tức. Cô có người bạn ở làng bên, vài ngày trước có nghe cô ta kể về chuyện "con quỷ giết vợ" và đứa con của họ được đưa tới tu viện của cha Daniela. Rõ rành rành thằng bé con đáng thương là đứa trẻ bị ruồng bỏ. Không ai muốn nhận nuôi nó. Điều đó không khiến Leyla cảm thấy ủ dột, không chút nào. Thằng bé giờ là con của cô. Thật là phước điềm lành!

Từ bên trong vọng ra tiếng búa đóng đinh khô khốc, Leyla hốt hoảng nhấc cao váy lao ngay vào nhà. Bóng lưng thằng trộm ngồi giữa phòng khách đang cúi đầu, tay liên tục cầm búa gõ mạnh. Leyla chạy tới quát lên:

"Anh đã làm gì thằng bé...", và cô khựng lại. Thì ra thằng trộm đang làm một cái giường nôi bằng gỗ, chẳng biết là gã đã chôm số nguyên vật liệu này ở chốn nào. Miệng gã còn đương ngậm mấy cây đinh sắt. Doren ngẩng đầu cười với cô bằng điệu cười ngờ nghệch và ngô nghê đến phát ghét, răng gã cắn chặt đinh trong khi cặp môi ngoác ra rộng như cả thung lũng sau ngọn đồi. Gã nhướn cổ về chỗ đứa trẻ đang nằm ngửa trong phòng ngủ, rồi cầm búa gõ cộc cộc mấy cái lên "tác phẩm" của mình. Leyla lườm gã, bĩu môi cười:

"Cũng được việc gớm".

Cô đi vào phòng xem thằng bé, nó vẫn đang ngủ rất ngoan. Leyla quỳ xuống bên giường, cúi đầu kề sát mặt nó, dùng ngón tay dịu dàng xoa trán thằng bé. Bỗng đứa trẻ mở bừng mắt, bàn tay bé tí xíu của nó kéo kéo lọn tóc của cô, giống như muốn kéo mặt cô lại gần hơn. Thằng bé nhìn chăm chú vào mắt cô như đang quan sát một sinh vật lạ lẫm. Đôi đồng tử của nó có màu xám thật kì lạ, hôm qua cô nhớ rằng trông thấy mắt nó đen lay láy cơ. Không biết có phải là do di truyền không nhỉ, nghe bảo mẹ ruột của thằng bé là một người phụ nữ phương Đông rất đẹp.

"Con đói rồi phải không?", Leyla cười lắc lắc tay nó.

Thằng bé chớp mắt một cái như đáp lời cô. Leyla bật cười khúc khích. Cô đứng dậy đi ra phòng khách pha sữa và nghiêm mặt gọi thằng trộm:

"Doren, không được để ai biết thằng bé ở đây, nhớ chưa?".

Thằng trộm cào cào mái đầu lởm chởm của mình.

"Tại sao?".

"Người ta sẽ bắt nó đi, sẽ bỏ đói rồi vứt nó vào chuồng ngựa. Nó ở đây, tôi sẽ chăm sóc nó. Đợi nó lớn lên tí nữa, anh sẽ có bạn để chơi cùng".

Thằng trộm cười như một đứa con nít.

"Tôi sẽ không nói với ai đâu".

Chớp mắt đã sáu tháng trôi qua, vẫn không một ai hay biết Leyla bí mật nuôi một đứa trẻ. Lần nào đi mua sữa và tã, cô đều mua rất nhiều. Mỗi lần lại mua ở một sạp hàng khác nhau quanh vùng, còn nói dối rằng đồ mua là để mang đi thăm người bà con mới vừa sinh nở.

Thế giới của thằng bé thật an tĩnh. Nó không khóc quấy, không cười. Tuy nhiên thật đáng mừng là nó khỏe mạnh mỗi ngày. Leyla đã lo lắng nó bị ảnh hưởng vì những khốn khổ mà nó phải chịu trước khi Chúa ban nó cho cô, nhưng sức sống của thằng bé thật mãnh liệt và diệu kì làm sao. Ngay cả điều cơ bản là nỗi sợ mà mọi đứa trẻ khác đều có mang trong mình thì thằng bé của cô cũng không có nốt. Cho dù bên ngoài là tiếng mưa to sấm chớp trong một cơn bão tố hay tiếng kêu la dọa dẫm của lũ thú hoang cũng không khiến vẻ mặt nó biến đổi. Cho dù thức giấc giữa đêm, bóng tối bao trùm xung quanh cũng không làm nó khóc ré lên như phần còn lại của thế giới con nít. Nó chỉ ăn và ngủ, ngắm Leyla khi cô thay tã cho nó và nghe Leyla hoặc hát hoặc "trò chuyện" với nó trong khi cô làm việc.

Leyla là một thợ may tay nghề không chỉ khá khẩm, mọi sản phẩm cô làm ra đều được một cửa hiệu trên trấn nhận mua và bày bán nên cô không phải vất vả tìm cách bán từng cái ở chợ như những người thợ may nhỏ bé khác. Mỗi tháng một lần sẽ có cậu bé học việc từ cửa hiệu đến nhà cô lấy hàng trước, hai ngày sau tự cô sẽ đến nhận tiền hàng và chọn thêm vải mới nhập về.

Một buổi chiều mùa hè, tính từ lúc Leyla đón thằng bé về nuôi đã qua được bốn lần sáu tháng. Hôm nay là ngày cô lên trấn nhận tiền công và sắm sửa đồ dùng, và như mọi lần, bước chân của Leyla nhanh thoăn thoắt, gấp gáp để về nhà. Khi đến dưới chân ngọn đồi, cảnh tượng và tiếng huyên náo của đám đông tụ tập khiến người phụ nữ trẻ vô cùng hoảng hốt. Bình thường ngoài mấy tay thợ săn thỉnh thoảng qua đường thì chẳng ai bén mảng đến ngọn đồi hẻo lánh này. Điều duy nhất làm dấy lên nỗi lo lắng trong cô là ý nghĩ phải chăng thằng bé xảy ra chuyện, hay dân làng đã biết chuyện cô giấu giếm nuôi "đứa con của quỷ"?.

Leyla từng bước đến gần, đám đông không chú ý đến cô mà đang tập trung vào một vật gì đó ở giữa cái vòng tròn người này, bọn họ xì xà xì xầm:

"Cảnh sát sao còn chưa đến?".

"Có đến cũng chỉ có mỗi việc là dọn xác, nhìn là biết ngay bà ta ngã từ trên cao xuống rồi".

"Tội nghiệp quá!".

"Xui xẻo quá...".

Bỗng đằng sau có tiếng thở hổn hển và tiếng quát tháo, đám đông vội dạt ra nhường đường. Mấy viên cảnh sát già có trẻ có, mặc quân phục có, thường phục cũng có; xem dáng vẻ là vội vàng chạy tới đây. Đúng là làm khó cho bọn họ, con đường mòn duy nhất quá nhỏ hẹp và gồ ghề để phương tiện giao thông khác ngoài đôi chân có thể băng qua, khiến mồ hôi trên người bọn họ vã ra như mới chui đầu khỏi bể tắm hơi công cộng.

Cảnh sát bắt đầu phân công làm nhiệm vụ. Người kiểm tra hiện trường, người lấy lời khai của đám đông, rất nhanh chóng đã có kết luận. Một cảnh sát trẻ tới bên cạnh cấp trên báo cáo:

"Người chết là Maritza Konstancy, 34 tuổi, người làng Cây Sồi. Nguyên nhân dẫn đến cái chết có lẽ là do trượt chân té xuống khỏi vách núi", anh ta chỉ tay lên phía trên, một nhánh cây đã gãy sum suê lá mắc lại giữa lưng chừng đồi, rồi chỉ vào xác người phụ nữ, trên tóc và áo ngoài của bà ta có không ít lá cây dính vào.

Viên chỉ huy gật gù ra chiều hiểu rõ, rồi hỏi dân làng:

"Có ai chứng kiến vụ việc không?".

Đám đông lắc đầu nguầy nguậy. Một người phụ nữ nói:

"Thằng Ale đi bắt chim nghe tiếng hét nên chạy về gọi người. Khi chúng tôi tìm thấy thì bà ta đã sớm tắt thở rồi".

Bên cạnh người phụ nữ là thằng bé chín, mười tuổi gật đầu phụ họa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chỉ là một vụ tai nạn đáng tiếc. Nhưng để chắc chắn, viên chỉ huy vẫn hỏi thêm:

"Ai ở gần đây nhất? Trên đồi có người không?".

Leyla đang định lủi đi, nghe thế thì khựng lại. Từ lúc nghe tên người chết, cô đã giật thót tim. Cái xác nát bét phần đầu đang trợn trừng hai mắt kia cô chưa từng gặp nhưng có nghe tên rồi, chính là bà vú ở tu viện, người đã độc ác ném con cô vào chuồng ngựa. Leyla thầm run lên nghĩ đến Doren, không biết tên dở người đó có phải nổi điên xô bà vú từ trên kia xuống hay không?

Mẹ của thằng bé Ale trông thấy Leyla đứng đó thì chỉ vào cô, kêu lên:

"Leyla ở trên đồi, còn có thằng Doren nữa".

Viên chỉ huy nheo mắt tiến lại gần, nhìn kĩ thì thấy đối phương là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, hắng giọng hỏi:

"Cô có biết người bị tai nạn kia không? Có nghe thấy tiếng hét không?".

Leyla vội lắc đầu.

"Tôi lên trấn từ trưa, không có ở nhà".

Ông ta nhìn đống đồ trong tay cô, không nghi ngờ gì song vẫn hỏi tiếp:

"Có ai làm chứng cho cô không?".

Leyla kể lại những nơi cô đã đi, và những người cô đã gặp một cách cẩn thận. Trông cô rất bình tĩnh, chỉ hơi sợ sệt vì bị tra hỏi. Nhưng thực ra lúc này bụng cô đã loạn hết cả lên. Nếu đám cảnh sát này tới nhà điều tra, sẽ trông thấy thằng bé mất thôi!

Viên chỉ huy sai một cảnh sát trẻ đi điều tra chứng thực lời khai của Leyla rồi ra lệnh cho đám đông giải tán. Mấy tay cảnh sát còn lại lo thu dọn cái xác của bà vú. Chỉ còn viên chỉ huy cùng một cảnh sát ở lại, ông ta bảo Leyla dẫn đường tới nhà.

Bước chân Leyla chậm rì rì, vừa đi vừa thở khó nhọc, cố gắng tỏ vẻ cất bước không nổi. Nhưng dù cố trì hoãn đến đâu, cuối cùng ba người cũng tới trước nhà cô. Tay cảnh sát trẻ sắp sửa đẩy cổng đi vào thì Leyla kêu hô:

"Này!".

"Đừng lo, anh ta chỉ vào kiểm tra cho an toàn. Nhỡ đâu có kẻ giết người trốn trong nhà, thì người gặp nguy hiểm là cô đó!", Viên chỉ huy mỉm cười, ánh mắt lại như đang ra lệnh.

"Chẳng phải các ông đã nói là tai nạn ư? Làm gì có kẻ giết người nào ở đây!?". Tim Leyla đập thình thịch.

"Ôi, ai mà biết được. Vẫn nên kiểm tra một lượt, trách nhiệm của cảnh sát bọn tôi mà", ông ta gật đầu với tay cấp dưới một cái. Người kia liền đẩy cổng đi vào, còn rút súng bên hông ra rón rén nhìn qua cửa sổ mới đẩy cánh cửa khép hờ mà đi vào phòng khách.

Viên chỉ huy chặc lưỡi.

"Dù ở nơi vắng vẻ thế này thì cô cũng nên khóa cửa chứ, nhỡ có trộm thì sao?".

Leyla chỉ cúi đầu nhìn mũi giày. Cầu trời cho tay cảnh sát kia không chạy vô phòng ngủ, nếu không gã sẽ thấy thằng bé mất. Nhưng rất nhanh, người kia đã đi ra.

"Không có gì khả nghi thưa ngài".

Ồ? Không phải không có ai, mà không có gì khả nghi ư? Leyla tròn mắt. Cảnh sát điều tra kiểu gì vậy? Hay chắc anh chàng này sợ nên chỉ xem cho có lệ cũng nên. Dù sao thì may phước, Leyla thở phào nhẹ nhõm.

Chợt tay cảnh sát trẻ thì thầm điều gì đó vào tai vị cấp trên, tim Leyla lại nhảy tưng tưng như thỏ rừng động dục, bàn tay nắm chặt chiếc giỏ của cô trắng bệch. Nhưng viên chỉ huy lại gãi đầu có chút lúng túng:

"Có thể phiền cô dẫn chúng tôi sang nhà tay hàng xóm được không? Nghe nói anh ta...", ông ta cười một tiếng, gõ gõ ngón tay vào đầu mình một cách ngụ ý sâu xa, "hai người bọn tôi đột ngột xuất hiện, sợ dọa anh ta, thế thì khó mà hỏi chuyện được".

Bà ngoại ơi, đừng bảo với cô gã hàng xóm chết tiệt có dính líu tới vụ này thật đấy!

Leyla đành đáp ứng cảnh sát.

Nhà của thằng trộm khiến người ta nhìn mà hết muốn vào. Hàng rào có cũng như không, sứt hẳn một bên cửa. Cỏ mọc um tùm như nhà bỏ hoang. Mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Nhà nhỏ như cái hũ, chả có phân chia phòng, mà nghĩ kĩ thì cũng chả cần. Có ai quanh vùng thèm bén mảng tới nhà tên này làm khách đâu?

Ba người không cần gõ cửa, vì nó đã mở sẵn rồi. Và họ thấy ngay một người đàn ông đang nằm im như tượng ở trên giường. Tay cảnh sát trẻ bước tới gần định gọi dậy thì phát hiện người nọ trắng bệch như cái xác, không phải chết rồi chứ? Một ngày hai mạng thì quá là xui xẻo! Nhưng người trên giường bỗng mở bừng mắt, dọa cho tay cảnh sát giật mình nhảy dựng lên, loạng choạng lùi lại.

Viên chỉ huy bước qua cấp dưới mà tới cạnh giường.

"Chúng tôi là cảnh sát, có việc muốn hỏi. Anh có thể ngồi dậy không?".

Thằng trộm không trả lời. Hai người cảnh sát nhíu mày, quay lại nhìn Leyla. Cô gật đầu với họ rồi tới bên giường, nhìn dáng vẻ yếu ớt của gã, hốt hoảng hỏi:

"Doren, làm sao vậy?".

"Rắn cắn", thằng trộm thều thào đáp.

Cả ba người hoảng hồn, thảng thốt nhìn quanh mới phát hiện dưới chiếc bàn (gãy một chân) có một con rắn xanh lè nằm bất động. Tay cảnh sát trẻ rụt rè bước lại đó, rút súng nhìn chằm chằm vào con vật. Tới gần thì nhận ra con rắn đã chết queo rồi, một cái nỉa bạc cắm trên đầu xuyên qua cuống họng con vật ghim vào nền nhà. Mí mắt cảnh sát trẻ giật liên hồi vì ớn lạnh. Cái nhà rách nát này moi đâu ra đồ dùng bằng bạc, quá nửa là gã nằm trên giường kia chôm chỉa mà có. Nhưng, chuyện nhỏ này nên bỏ qua... Một gã giết rắn bằng một cái nỉa như thế này, thì lạy hồn, anh chả muốn dây vào gã đâu.

Viên chỉ huy nhìn trên mu bàn tay thằng trộm có đắp thứ gì như xác lá, cúi đầu nhìn xuống thì dưới nền nhà ngay chỗ chân họ đứng có ít máu đã khô cứng lại. Trong lòng liền thấy an tâm, gã này bị rắn cắn thành ra như thế, không có khả năng đẩy ngã người phụ nữ bất hạnh kia. Ông ta cười cười chép miệng:

"Tự hút độc, còn biết đắp thuốc chữa thương nữa. Vậy mà đám người kia dám bảo anh chàng này khờ khạo. Anh ta còn tài hơn khối người".

Leyla chỉ biết cười đáp lại mấy câu, rồi tiễn hai người cảnh sát ra về. Bọn họ vừa đi khuất, cô liền phóng thẳng về nhà. Vào trong phòng ngủ thì hồn vía lập tức lên mây. Thằng bé, thằng bé con cô không thấy nữa? Đôi giày cô may nửa chừng cho nó, cả đồ dùng như quần áo, sữa... các thứ bé bé xinh xinh đều không còn thấy bóng dáng. Tim cô như ngừng đập, lại hộc tốc chạy sang nhà thằng trộm để hỏi gã.

Thân hình cô khựng ngay ngưỡng cửa, hô hấp đình trệ. Cô nhìn thấy thằng bé đang đứng trước giường, nhả đám lá thuốc trong miệng ra, đắp lên vết thương của gã Doren. Chưa bao giờ cô thấy thằng bé đứng trên hai chân. Mặc dù rất lo lắng, nhưng cô chưa từng sinh con, chỉ nghe đứa trẻ nào sinh non thì sẽ biết đi chậm, học nói chậm hơn đứa khác. Thế nên đây là lần đầu cô thấy nó cử động tay chân, mà không, đâu chỉ là đi đứng, cơ thể bé xíu của nó đang chăm sóc cơ thể cồng kềnh kia với sự bình tĩnh và thuần thục đến mức Leyla mở to mắt không chớp lấy một cái, nhìn trân trân vào trong phòng.

Thằng bé đột ngột quay phắt đầu lại.

"Leyla, đứng im".

Môi nó mấp máy rất khẽ, giọng nó trong vắt như suối, thanh lạnh như chuông bạc, êm tai như tiếng đàn dưới ánh trăng. Không bi bô như một đứa trẻ mới học nói, không phát âm ngọng nghịu khó hiểu. Rõ ràng, và chính xác. Nó bước lại chỗ chiếc bàn, mắt vẫn không rời khỏi cô, dù không hề liếc mắt nhìn nó vẫn vươn tay cầm chính xác ngay cán con dao nhọn hoắt trên bàn. Nó đi về phía cô một cách chậm rãi, nhưng chắc chắn, khẽ khàng nhưng không hề ngập ngừng nửa bước. Mắt Leyla mở to hết cỡ. Song không phải là cô sợ hãi. Cảm xúc duy nhất trong cô lúc này là khó hiểu. Cô chẳng hiểu gì ráo. Cho dù thằng bé đang cầm dao bạc nhìn trừng trừng vào cô không chớp mắt thì cô vẫn chỉ đứng im như tượng. Có lẽ vì nhìn thấy thằng bé cứu sống Doren, có lẽ vì tình yêu của cô dành cho nó đã chiếm lấy cả linh hồn cô rồi. Leyla ngây ra nhìn thân hình bé nhỏ càng lúc càng gần.

Ngay khi thằng bé chỉ cách cô mấy bước chân, bên tai Leyla vang lên tiếng "khè" khiến cô thót tim quay đầu ra sau, cùng lúc đó một ánh sáng bạc lóe lên ngay tầm mắt, sượt qua vai cô. Bàng hoàng mở mắt, một con rắn đang lắc lư trên tấm cửa gỗ. Đầu nó bị con dao ghim dính cứng ngắc lên cánh cửa ọp ẹp, thân mình dài cả mét của nó vẫn đang đung đưa qua lại như con lắc đồng hồ.

Phản xạ đầu tiên của Leyla là hét lên, lùi ngay về sau, ôm lấy thằng bé lùi tít về chỗ Doren.

Xác con rắn cuối cùng cũng ngừng đung đưa. Trong phòng không một tiếng động, ngoài tiếng hít thở dồn dập của Leyla. Cô nuốt nước bọt, chớp chớp mắt, hình như... chỉ có một mình cô sợ thôi? Cô buông thằng bé ra. Chuyển mắt từ con rắn dưới cái bàn rách nát, tới thằng bé, tới con rắn úp mặt trên cánh cửa (cũng rách nát nốt), lại dời mắt sang nhìn thằng bé. Dáng vẻ cô lúc này so ra còn ngốc nghếch gấp mấy lần so với thằng cha dở hơi trong căn nhà rách nát này.

"Leyla, đừng sợ".

Hai tay của Leyla ngừng run rẩy. Bởi vì thằng bé đang cười với cô. Hệt như tia nắng đầu tiên của ngày mới, như cầu vồng trong ngày mưa. Nếu thiên sứ có hình hài, nụ cười của của thiên sứ phải chăng sẽ trông giống thế này? Bàn tay nhỏ bé đối diện vươn tới áp lên má cô, một giọt nước mắt trong suốt rơi lên ngón tay thằng bé.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx