sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác quỷ - Chương 15

CHƯƠNG 15

Lại là một ngày mưa.

Adolf ngồi phía sau bàn đọc sách, còn William thì đứng bên ô cửa sổ mở rộng hết cỡ. Gió thổi bạt mạng khiến mưa bắn đầy mặt anh ta.

"Nếu thích tắm mưa như thế thì ra hẳn ngoài sân đi".

William quay mặt lại, tóc mái anh ta dính nước rũ xuống như bó cải bị héo bết vào hai gò má, nước từ ngọn tóc chảy xuống môi. William vuốt ngược chỗ tóc trên mặt ra sau đầu, há miệng nhả ra hơi lạnh.

"Thời tiết kiểu này lại làm tôi nhớ tới cái ngày ngài tiễn cha tôi lên thiên đàng".

"Ta không tiễn, mà...".

"... mà là đá đít lão khọm ấy lên trển".

"Anh đang nhớ ông ta à?".

"Không. Nhưng hôm ấy đúng là một ngày đáng nhớ. Ngài thì đói sắp chết, còn tôi thì bị đánh suýt chết. Ấy thế mà thằng chả lại chết trước cả chúng ta. Ha, lão súc vật ấy lúc còn sống mỗi lần xáp tới định dần cho tôi một trận là tôi lại đưa tay lên, không phải che mặt hay ôm đầu mà bịt mũi trước tiên. Cái mùi bả bãi nôn dính trên khắp ngực lão quyện với mùi mồ hôi thum thủm, ngai ngái như nước đái ngựa thật đúng là tởm không chịu được".

Mùi bài tiết của lũ ngựa à? Adolf nhăn mũi, thứ mùi đó đúng là đáng nguyền rủa.

Rất lâu rất lâu về trước.

Tiếng hét thất thanh của phụ nữ giữa đêm hôm khuya khoắt gọi giật dậy tất cả những người hàng xóm xung quanh căn nhà phát ra âm thanh kinh hoàng bạt vía đó. Đàn ông tóm lấy rìu và gậy gộc, đàn bà thì vớ lấy dao trong bếp. Bọn họ chạy rầm rập ra khỏi nhà trong khi mồm miệng không quên nguyền rủa quân trộm cướp, quân ăn hại, quân phá hoại. Còn gì đáng phẫn nộ và rủa xả hơn việc bị phá tan giấc mộng đẹp khi trăng đã treo cao chót vót cơ chứ!

Nhưng khi những người đầu tiên chạy tới nơi lại phát hiện một điểm kì quái và chết tiệt! Căn nhà bị khóa xừ nó rồi! Thằng ăn trộm nào mà đi khóa cửa nhà người ta? Quân ăn trộm chúng nó chỉ chọn phá cửa phá khóa chứ chẳng đời nào ngu tới nỗi khóa cửa tự nhốt mình lại trong nhà. Thế là đám đàn ông bắt đầu đấm thùm thụp gọi cửa. Không có ai trả lời. Hai, ba người quyết định hùn sức tông mạnh cửa.

Thứ đầu tiên xông tới chỗ họ là mùi máu tươi tanh ngòm.

Những người gan dạ nhất cầm chắc vũ khí trên tay đánh mắt ra hiệu với nhau rồi từng bước tiến vào bên trong.

Chăn gối nằm la liệt dưới đất, máu từ trên giường vẫn đang lan rộng chảy xuống như cái bệ rửa mặt bị bỏ quên không đóng van vòi nước xả. Người phụ nữ trẻ lõa lồ nằm trên giường, hai mắt lồi ra, miệng há to, dường như đến tận lúc tắt thở cô ta vẫn đang gào thét. Cái bụng bầu của người phụ nữ đáng thương giờ đã trống hoác, mở toang như miệng hang. Ruột gan, nội tạng cũng bị lôi cả ra ngoài, nằm vắt vẻo trên hai bầu ngực.

Người duy nhất không bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết khiếp tiến tới kiểm tra cái xác thứ hai gục đầu bên cạnh giường. Ông ta đẩy nhẹ, thân người đàn ông đã ngã ngửa ra đất, trên tay chồng của người phụ nữ còn nắm chặt con dao đỏ lòm.

Đám người phía sau ôm ngực thốt lên:

"Quỷ dữ!".

Người đàn ông gan dạ nhất bế cái cục đỏ hỏn từ trong vũng máu ra, run run nhìn nó.

"Thằng con của con quỷ này còn sống".

Cả ngôi làng xúm lại tức tốc mở cuộc họp. Bọn họ tranh cãi ồn ào như cái chợ, nhưng cuối cùng toàn bộ các hộ gia đình đều có cùng ý nghĩ. Không ai trong số họ muốn nhận nuôi đứa trẻ. Đứa con của quỷ sẽ đem tới tai vạ, cách tốt nhất là đưa nó tới tu viện.

Trời vừa sáng, người đàn ông gan dạ đêm qua nhận trách nhiệm chuyển đứa trẻ đi. Trời sắp tắt nắng, còn ông ta sắp tắt thở vì đi bộ thì cuối cùng cũng tới được trước cổng tu viện. Người đứng đầu tu viện nhỏ của cái vùng hẻo lánh này là cha Daniela, cũng là người giàu lòng nhân từ và hiền hậu nhất xứ. Ông không nỡ từ chối một đứa trẻ sơ sinh.

"Ôi, đứa trẻ tội nghiệp. Chúa sẽ ban phước lành cho con!". Ông thốt lên và đón lấy đứa bé. Cái cục đỏ hỏn đêm qua đã được người trong làng lau sạch sẽ, bọn họ lo sợ rằng ngay cả "người giàu lòng nhân từ và hiền hậu nhất xứ" nếu nhìn thấy đống máu trên khắp mình thằng bé cũng sẽ giật mình mà ném nó đi mất.

Người đàn ông tạ ơn cha Daniela rồi nhẹ nhõm ra về.

Trong tu viện có một đứa trẻ khác cần được chăm sóc nên cha Daniela có mời về một bà vú. Ông lập tức bế đứa trẻ trên tay đi tới trao cho bà vú nọ, nhờ bà ta cho nó uống sữa, đứa trẻ này đã đói lắm rồi. Và ông quyết định đợi nó khỏe lên sẽ làm lễ rửa tội và ban cho nó một cái tên thật lành.

Hai ngày sau, bà vú bắt đầu lo lắng chạy tới báo với cha Daniela.

"Đứa trẻ này có vấn đề, thưa cha".

Cha Daniela vạch khăn kiểm tra mình mẩy đứa trẻ một lượt, nó đâu có vấn đề gì đâu! So với lúc mới đến rõ ràng là hồng hào, mạnh khỏe hơn đấy chứ!

"Nó ốm ư?".

"Không, nó không bệnh tật gì cả".

"Vậy thì có vấn đề gì ở đây?".

"Nó không khóc! Hai ngày rồi, tôi đã thử đánh mông nó nhưng nó vẫn im re. Sợ nó bị nghẹn nên ngạt thở, nhưng không! Nó ăn ngủ khỏe re".

Cha Daniela đưa ngón tay dịu dàng cọ cọ má đứa trẻ, vô tư nói:

"Tốt quá còn gì. Nó ngoan hơn khối đứa trẻ khác", rồi ông thì thầm trước ngực bà vú, "nơi này khiến con thấy vui phải không, ta cũng vậy, nhìn xem, trông con như một thiên sứ. Ai lại muốn xem thiên sứ khóc lóc kia chứ!".

Và rồi ông để mặc bà vú với cái lo lắng dở hơi của bà ta, chuyên tâm chuẩn bị cho lễ Thanh Tẩy.

Mọi sự đều đâu vào đó, cho đến khi cha Daniela vừa sắp sửa bắt đầu nghi thức thì đứa trẻ lại khóc ré lên. Suýt chút thì ông đánh rơi nó khỏi tay vì giật mình. Cha Daniela cười hiền từ vỗ về đứa trẻ:

"Đấy, con có vấn đề gì đâu nào, cũng biết khóc như những đứa khác đấy thôi".

Ông còn cảm thấy vui vẻ, đứa trẻ này không khóc lúc chào đời, mà cất tiếng khóc đầu tiên vào đúng thời điểm này. Điều đó chẳng phải là có ý nghĩa và đặc biệt lắm ư! Ông lại chuẩn bị tiến hành nghi thức thiêng liêng.

Đứa trẻ đã nín lần nữa ré lên. Nó còn quá nhỏ để vùng vẫy nhưng tiếng kêu khóc của nó hệt như một con thú dữ, nó gào thét liên thanh như hét vào mặt cha Daniela. Nó chỉ ré chứ không nhỏ một giọt nước mắt nào. Cuối cùng thì cha Daniela cũng tin rằng đứa trẻ này đang phản đối. Ông đành ngưng lại buổi lễ.

Bà vú nhìn xuống vật nhỏ trong tay với ánh mắt khó chịu hơn hẳn, dường như bà còn chả muốn tiếp tục ẵm bế gì nó nữa.

"Nó là đứa con của quỷ, trong người nó có mầm mống của quỷ dữ, nên Chúa đã từ chối nó".

"Không. Người từ chối không phải là Chúa".

Cha Daniela ánh mắt trở nên buồn rầu và mệt mỏi. Nhưng ông là người giàu lòng nhân hậu và hiền từ nhất xứ, ngoài ra còn có thừa sự kiên nhẫn và quyết tâm. Đứa trẻ này phải được rửa tội, nó cần một cái tên để được nhận nuôi. Nó chẳng còn cha mẹ để nuôi nấng.

Hôm sau, cha Daniela lại chuẩn bị cho lễ Thanh Tẩy với hy vọng tốt đẹp rằng đứa trẻ sẽ thay đổi ý định. Mặc dầu riêng cái ý nghĩ rằng một đứa trẻ sơ sinh có cái gọi là ý định trong đầu rõ là ngớ ngẩn. Nhưng nói gì đi nữa, ông mong rằng sự việc ngày hôm qua chỉ là trùng hợp. Mà sự trùng hợp thì đâu có tái diễn chỉ sau một ngày.

Nhưng đứa trẻ lại ré lên y hệt lần trước. Cha Daniela đành dừng lại, nhưng ông vẫn còn lại rất nhiều sự kiên nhẫn và quyết tâm mà ông tin là sẽ đủ dùng cho đến khi hoàn tất được nghi thức.

Đáng tiếc, đến ngày thứ 9, quyết tâm của ông đã lung lay dữ dội và đầy vết nứt, còn sự kiên nhẫn của ông bị tiếng khóc thét inh tai làm cho hao kiệt, gần như bị bào mòn sắp cạn sạch. Tiếng ré vang vọng ở nơi linh thiêng nhất như tiếng kêu gào vọng lên từ chốn đen tối nhất, âm thanh đó khiến cha Daniela dần cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng. Ông quyết định, dùng hết số kiên nhẫn và quyết tâm sót lại cho lần cuối cùng.

Ngày thứ 10, đứa trẻ không khóc, nó cười.

Cha Daniela vô cùng vui mừng, thế mới là bé ngoan chứ. Ông cúi xuống để bế nó, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đang nở nụ cười của đứa trẻ, cha Daniela hãi hùng, cả người lạnh toát. Cái miệng chưa mọc răng đang ngoạc ra cười với ông, nụ cười trống hoác và ghê rợn, kinh tởm, gớm ghiếc nhất trên đời. Không, chỉ có quỷ nơi địa ngục mới mang vẻ mặt ô uế và đáng sợ nhường này. Đôi mắt đen của nó nhìn ông không chớp trong khi vẫn giữ nguyên nụ cười kia. Cái cười vô thanh của nó còn đáng sợ hơn tiếng khóc ré ban đầu. Cha Daniela tin rằng chỉ nhìn thêm một giây vào cái miệng mở rộng tới tận cùng của nó sẽ khiến ông chết mất!

Và ông chết thật. Tim ông ngừng đập, cơ thể già nua của ông ngã lăn ra, vĩnh viễn không bao giờ cử động lại được nữa. Sự kiên nhẫn và quyết tâm của ông cuối cùng đã trở nên công cốc, chẳng được tích sự gì.

Cha Daniela quá tốt bụng, lòng nhân hậu của ông lấn át hết những người khác. Đặc biệt là bà vú. Bà ta không nhìn thấy nụ cười của đứa trẻ, khi bà đến nó đang ngủ, và cha Daniela cũng đang ngủ, chỉ có khác biệt nho nhỏ là ông sẽ không thể tỉnh dậy để làm lễ rửa tội cho ai được nữa. Bà vú bế đứa trẻ với niềm giận dữ và động tác thô bạo. Bà ném nó vào trong chuồng ngựa. Và thầm mong nó chết quách đi cho rồi.

Trong chuồng chỉ có hai con ngựa vừa già vừa ốm yếu, gầy trơ xương. Nhưng đứa trẻ này không bị ngựa giẫm chết thì cũng sẽ chết vì đói. Bà vú quẳng nó lên đống phân ngựa. Trong vòng hai tuần nó đã được chuyển từ vũng máu tanh sang vũng lầy nhầy nhụa của chất bài tiết hôi thối. Đến ngày thứ ba sau khi đứa trẻ chuyển vào ở trong chuồng ngựa, một thằng trộm chạy vào tu viện. Thằng trộm này không phải thằng trộm cắp bình thường.

Thằng chả bị dở hơi! Thằng trộm không có kĩ năng đặc biệt hơn những thằng trộm khác, mà có cái đầu bị thần kinh. Nhìn thấy đứa trẻ nằm trong đống phân, hắn vô cùng sửng sốt. Hai con ngựa già của cái viện này không ngờ vẫn còn có thể đẻ được! Đúng là kì diệu, nhất định là Chúa thương xót và ban phép nhiệm màu này cho hắn. Thằng trộm trộm nghĩ và nhấc "con ngựa non" ra khỏi đống phân. Đứa trẻ bị bỏ đói, tay chân nó xìu xuống lỏng tỏng và thằng trộm chặc lưỡi, con ngựa non này yếu quá, bốn chân của nó mềm tới đứng không nổi. Hắn không bế ẵm mà cắp nách đứa trẻ, tay luồn qua bụng nó như cắp một con dê con, hứng chí chạy về nhà.

Thằng trộm rất sáng suốt nhận định ngay rằng con ngựa đang bị đói. Hắn lập tức chạy đi cắt trộm cỏ rồi về cho ngựa ăn. Nhưng con ngựa không hề nhúc nhích, bởi vì con ngựa này là con người, nó không bị mùi cỏ non hấp dẫn. Cho dù mùi cỏ có dễ chịu hơn trăm ngàn lần so với mùi phân thì cũng không khiến nó thèm ăn.

Con ngựa này chết mất! Thằng trộm ôm đầu đi qua đi lại trước cửa nhà. Hàng xóm của hắn là Leyla trông thấy bèn băng qua đường mòn hỏi thằng trộm:

"Có chuyện gì vậy Doren?".

"Con ngựa của tôi sắp chết rồi". Thằng trộm đáp và chỉ tay vào trong nhà, mắt hắn đỏ cả lên.

Ngựa ở trong nhà? Leyla chẳng hiểu mô tê gì cả, song cô không hiểu nội dung câu nói thì cũng quá quen với mấy câu trên trời dưới đất của gã hàng xóm này rồi.

"Tôi vào trong xem được không?".

Thằng trộm gật gật cái đầu với mái tóc không rõ vì sao lại cháy xém đằng trước.

Leyla đi vào nhà và thấy ngay đứa trẻ. Cô ôm ngực gọi tên Chúa rồi nhào tới chỗ thằng bé. Tạ ơn Chúa, nó vẫn còn sống. Nhưng nó sắp chết rồi. Da nó tím tái, người nó bốc mùi hôi rình, và cái miệng nó thì đang thở như thể nó đang ho mà bị nghẹn giữa chừng. Leyla vội vàng ôm lấy đứa trẻ chạy ra ngoài. Thằng trộm la lên:

"Ngựa của tôi! Phép màu của tôi!".

Leyla liền hét vào mặt thằng trộm:

"Doren, đồ chết giẫm! Ngựa cái giống nhà anh. Anh trộm con nhà người ta mà bỏ mặc cho nó sắp chết đói".

Thằng trộm lắc đầu như bị động kinh, giơ nắm cỏ trong tay chìa tới trước.

"Tôi không bỏ đói nó. Do nó không chịu ăn".

"Nó không ăn cỏ, đồ chết giẫm!".

Leyla không thèm chửi tay hàng xóm nữa, ôm theo đứa trẻ, ba chân bốn cẳng chạy về nhà mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx