sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Sau đêm khiêu vũ, không một người khách nào ở Stony Cross Park có xu hướng để thức dậy trước buổi trưa, ngoại trừ cho một nhóm nhỏ những người đàn ông muốn đi bắn.Aline nhấm nháp một tách trà và mỉm cười với những người thức dậy sớm đang tập trung ở trong sân, cô lúng túng khi McKenna ở giữa họ. Bầu trời còn chưa thức dậy hẳn. Những tia nắng buổi sáng sơm không xua đi được không khi se se lạnh.

Ngồi ở bàn bên ngoài với khăn choàng lụa thắt nơ trên cổ trang phục mỏng manh, Aline đã cố gắng không nhìn chằm chằm vào McKenna. Tuy nhiên, điều đó thật khó khăn để che giấu niềm đam mê của mình. McKenna sở hữu một thân hình khỏe mạnh, tinh chất đàn ông mạnh mẽ mà cô nhìn thấy không có đối với người nào khác, ngoại trừ anh trai cô. Và trang phục cho việc săn bắn phù hợp với McKenna một cách hoàn hảo, chiếc áo khoác đen làm nổi bật bề rộng của vai, quần ống chẽn ôm vừa khích cơ bắp rắn chắc của đôi chân, và đôi giầy da màu đen phù hợp màu quần làm đôi chân trông càng dài.Trông anh thật cao lớn so với những người khác.

Kín đáo nhìn về phía cô, McKenna liếc cô một cách nhanh chóng. Ánh nhìn của cả hai khớp với nhau và được giữ chặt với nhau trước khi anh cố gắng bắt mình phải quay đi khi có ai đó đang gọi anh. Aline nhìn chằm chằm vào tách trà nóng,cơ thể cô bị lấp đầy sự căng thẳng run nhẹ. Cô không nhìn lên cho đến khi anh trai cô hỏi về lịch trình của ngày hôm nay.

“Điểm tâm sẽ được phục vụ bên hồ", Aline trả lời. Những lần ghé thăm kéo dài như thế này, bữa ăn đầu tiên trong ngày không bao giờ được phục vụ trước buổi trưa. Nó sẽ là một bữa phi thường, với vô số các món ăn thịnh soạn và rượu sâm banh vừa đủ để làm sống lại tâm trạng của buổi tối trước đó. Aline đưa tay ra chạm vào bàn tay màu nâu rộng của anh trai cô. "Chúc anh một buổi sáng tốt", cô vui vẻ nói, "và cố gắng giữ khoảng cách với những người với mục đích xấu."

Marcus cười toe toét và nói bằng một giọng thấp. "Đối với người Mỹ thì điều đó thường không được coi trọng ngoại trừ một số ít nhưng nói chung là họ chơi công bằng. " Nhìn Aline, anh chờ đến khi cô nhìn vào anh Đôi mắt đen của anh thu hẹp lại. "

Em đã biến mất cùng với McKenna nửa giờ tối qua. Hai người đi đâu, và có chuyện gì đã xảy ra"? "

"Marcus," Aline nói với một nụ cười chỉ trích " Có nhiều lần anh cũng đã biến mất cùng với nhiều khách nữ khác và em cũng không bao giờ yêu cầu được biết nơi anh đã đi và những gì anh đã làm."

"Bởi vì anh khác em".

Aline cảm động vì sự lo lắng của anh trai. “Tại sao?”

Lông mày của Marcus cau lại, kèm theo với giọng nói gắt gỏng " Vì em là em gái của anh."

"Em không có gì mà sợ McKenna cả," Cô nói. "Em biết anh ta khá tốt, Marcus."

"Em biết anh ta khi anh ta là một cậu bé," anh trai của cô phản đối. "Nhưng McKenna là một người lạ lúc này, và em không biết anh ta có mục đích gì?"

"Đừng can thiệp, Marcus. Mọi chuyện do em quyết định. Và em hy vọng rằng anh sẽ không cố gắng để mà điều khiển mọi chuyện như Cha đã làm những năm trước đây"

Marcus đưa tay để sau ghế của cô. Sự căng thẳng của anh thể hiện qua lời nói "Aline", anh hỏi một cách cẩn thận, " Hắn muốn gì từ em?" Câu trả lời là rõ ràng cả hai đã biết đáp án.

Tuy nhiên, Aline thấy rằng anh trai cô không hiểu mong muốn của cô. "Điều mà em cũng muốn từ anh ấy", cô trả lời.

"Em nói gì?" Marcus nhìn cô chằm chằm như thể anh nghe lầm.

Thở dài, Aline liếc nhìn McKenna, đang trò chuyện với hai người đàn ông khác. " Chắc anh chưa bao giờ ước được quay về lại trong quá khứ?", cô hỏi nhẹ nhàng. "Đó là tất cả những gì em muốn... chỉ cần một hương vị của những gì có thể có được."

"Không, anh không bao giờ muốn điều đó," anh trả lời cộc cằn "Những từ “ quá khứ ” không có nghĩa gì cả. Chỉ có bây giờ, và tương lai. "

"Bởi vì điều đó không ảnh hưởng với anh trong tương lại sau này," cô nói một cách nhẹ nhàng. "khác với em."

Marcus nén chặt tay lại “Vì một vài vết sẹo phải không?"

Câu hỏi làm cô tức giận. "Anh đã bao giờ nhìn thấy chân bị sẹo của em chưa,Marcus.Anh không biết anh đang nói gì đâu!. Lời nói này phát ra từ một người đàn ông bên cạnh là những phụ nữ đẹp như thể anh đang lựa hàng hóa đấy"

“Hàm ý của em nói anh ngu ngốc khi đánh giá bằng diện mạo khi chọn người phụ nữ phải không?”

Aline không muốn tiếp tục tranh cãi nữa để bảo vệ hoà bình giữa hai người. "Em xin lỗi, Marcus, nhưng sự lựa chọn gần đây của anh đối với người phụ nữ là diện mạo xinh đẹp nhưng trí óc thì như củ cải và không nghi ngờ gì khi anh nói chuyện với họ không quá năm phút"

Marcus lùi lại và nhìn cô trừng trừng “ Điều đó thì có liên quan gì đến việc chúng ta đang thảo luận?”

"Nó minh họa cho một điều mà ngay cả anh -một trong những người đàn ông tốt nhất và đáng kính nhất mà em từng biết, lại đặt tầm quan trọng lớn về sức hấp dẫn thể chất. Và nếu em nhìn thấy anh đi với một người phụ nữ ít hoàn hảo, có lẽ em sẽ lắng nghe các bài giảng của anh"

"Aline"

"Chúc anh đi săn vui vẻ," cô nói. "Và chú ý đến lời cảnh báo của em, không chọc giận em lúc này,

Marcus." Thở dài, anh đi tìm người hầu của mình- người giúp anh trong việc chuẩn bị súng và các túi da.

Aline đi về phía trong sân nơi những người chuẩn bị cho cuộc đi săn, chào hỏi thân thiện và trò chuyện vui vẻ. Hơi run khi cảm nhận đôi mắt đen của McKenna đang nhìn sau lưng. Chỉ khi mọi người bắt đầu đi săn dẫn đầu bởi Marcus, McKenna mới tiến về phía cô.

"Chào buổi sáng", Aline nói, trong khi nhịp tim của cô nhanh chóng đập một cách vội vàng.Cô giơ tay phải về hướng anh cho một nụ hôn lịch sự trên mu bàn tay. Bằng nghị lực, cô cố gắng trấn áp hơi thở của mình. " Anh thoải mái vào đêm qua không?"

"Không." Mắt anh lấp lánh khi anh nắm bàn tay cô lâu hơn cho phép

"Em hy vọng là căn phòng đó không gây khó chịu cho anh", Aline nói, giật mạnh tay ra khỏi anh.”

"Và em sẽ làm gì khi giả sữ tôi nói như thê?"

"Tất nhiên, xem xét cho anh một căn phòng khác."

"Thôi, điều đó không cần- nhưng nếu là phòng em thì tôi sẽ….."

Aline mỉm cười nhạt khi ý thức được sự táo bạo của anh, cô không thể nhớ khi nào, hoặc chưa bao giờ một người đàn ông đã nói chuyện với cô với sự khiêu khích như thế. " Đó là sự giúp đỡ sốt sắng của các quý bà dành cho người quá đặc biệt thôi! Tôi không làm được như thế "cô nói như cảnh báo anh.

McKenna nghiêng người qua bàn, đặt nhẹ tay lên trên bề mặt nhẵn bóng, mắt nhìn cô chăm chú, tư thế này làm cho cô tưởng tượng anh là một con mèo đang chuẩn bị vồ con mồi của mình. Đôi mắt loé lên tia sáng gi đó. " Hình phạt gì, thưa quý cô của tôi?"

Cô giả vờ không hiểu. " Hình phạt?" "Tôi phải đi khỏi nơi này hay được ở lại đây?"

Aline vẽ một vòng tròn vu vơ trên bàn bằng ngón tay trắng hồng được cắt tỉa cẩn thận, trong khi trái tim cô đập mạnh mẽ trong lồng ngực. "Ở lại, nếu anh muốn. "

Giọng anh rất mềm. "Và em biết điều gì xảy ra nếu tôi ở lại chứ? "

Aline đã không bao giờ nghĩ rằng McKenna có thể kiêu ngạo như vậy, hoặc cô thích thú với điều anh úp mở thế. Một cảm giác thách thức, ý muốn kháng cự lại điều anh nói. Cô trả lời, điều chỉnh giọng nói mềm mại. " Em không muốn làm anh thất vọng, McKenna, nhưng em hoàn toàn tin chắc vào khả năng của mình sẽ chiến thắng thôi."

Anh dường như bị thôi miên khi nhìn thấy mình trong ánh mắt cô “ Điều đó có chắc không?”

“Đúng vậy, đây không phải lần đầu tiên em gặp trường hợp như vậy và nghe có vẻ kiêu ngạo nhưng chắc điều này không phải là lần cuối cùng. " Aline mỉm cười với anh như cô muốn - đầy đủ và khiêu khích và nhẹ nhàng và chế giễu. "Do đó, anh có thể ở lại và làm điều đó tuỳ thích, em hoàn toàn mong đợi để thưởng thức những nỗ lực của anh. Và anh nên biết rằng em đánh giá cao sự khéo léo và tinh tế.

Ánh nhìn của anh di chuyển xuống đôi môi đang mỉm cười của cô. Mặc dù anh không thể hiện gi nhưng Aline cảm nhận sự ngạc nhiên của anh đối với cô. "Sự khéo léo và tinh tế?", anh lặp đi lặp lại, nhìn vào mắt cô ấy.

“Ừ, vâng.. hát, hoa, và thơ ca. "

"Những loại thơ như thế nào?"

"tất nhiên là thơ do anh nghĩ ra." Nụ cười lười biếng của anh làm cô thấy rung động. "Sandridge làm thơ cho em à?"

"uk, hum, nếu em yêu cầu." Adam là người thông minh không nghi ngờ gì anh sẽ thực hiện điều đó với phong cách tuyệt vời và sự dí dỏm.

"Nhưng em đã không làm thế!", McKenna thì thầm.

Cô lắc đầu từ từ.

"Tôi thường không nghĩ nhiều đến sự khéo léo cả " Anh nói với cô.

Aline cau lông mày. "Ngay cả khi anh đang quyến rũ người phụ nữ sao?"

"Những người phụ nữ tôi đưa lên giường thường không yêu cầu như thế."

Cô chống cằm nhìn anh chăm chú. " Ý anh là họ không cần những lời nói đó sao?"

“Đúng vậy.”

Anh nhìn cô một cái nhìn rất khó hiểu. "Và hầu hết trong số đó đều thuộc tầng lớp thượng lưu." Với mọt cái nhún vai chào lấy lệ, anh quay đi, tham gia vào cuộc hành trình đi săn.

Aline cố gắng điều hoà hơi thở của mình cho đến khi nhịp đập đều đều trở lại.

Rõ ràng cả hai đã cùng tham gia vào trò chơi khiêu khích này…. Không có quy tắc trò chơi…. Và không biết kết quả như thế nào…. Có thể gây tổn thương nặng nề cho cả hai người….. Và càng nhiều sự sợ hãi Aline lo cho mình, Cô phải luôn đặt anh trong đề phòng cảnh giác giữ khoảng cách một cách an toàn, đảm bảo làm thất bại những gì mà anh ta muốn đối với cô, và cuối cùng rời khỏi Stony Cross. Bây giờ không khí đã im lặng hơn, cô có thời gian thư giãn với một tách trà trong phòng ăn sáng. Bận tâm suy nghĩ về McKenna, cô gần như va vào một người nào đó đang vội vã đi đối dịên với cô.

Người đàn ông nhanh chóng giữ cô lại, nắm khuỷu tay cho đến khi đảm bảo thăng bằng “Hãy tha thứ cho tôi.!Tôi đang hơi vội vàng để tham gia vào cuộc săn với những người khác. "

"Mọi người mới vừa đi khỏi thôi ạ", Aline nói. "Chào buổi sáng, Mr Shaw.”

Với mái tóc màu vàng bị cháy nắng ở một số chỗ, làn da nhẹ rám nắng và đôi mắt màu xanh, Gideon Shaw là hình ảnh của người đàn ông tỏa sáng Anh thể hiện một tính cách vô tâm không lo nghĩ bởi vì sinh ra trong gia đình sự giàu quá mức. Các nét nhăn mờ nhạt xuất hiện trên khoé mắt chỉ càng làm nổi bật nét nam tính đàn ông hơn,. Anh có dáng người cao và vạm vỡ, mặc dù anh không làm ngành xây dựng như Mc Kenna.

"Nếu ngài đi xuống cầu thang bên tay trái và theo con đường vào rừng, ngài sẽ bắt kịp với họ", Aline nói anh.

Nụ cười của Shaw như một tia của ánh nắng mặt trời xuyên đám mây mù. "Cảm ơn cô, lady.Đó là môn thể thao mà tôi thích luyện tập vào sáng sớm đấy"

"Tôi đoán là ngài cũng rất thích đi câu cá?"

" Vâng."

"Có thể ngài sẽ thích thú khi đi cùng anh trai tôi câu cá trong một ngày nào đó?"

"Có lẽ vậy, mặc dù tôi không thể nghi ngờ. Cá ở Anh là quỷ quyệt hơn nhiều hơn so với con cá ở Mỹ. "

"Có thể nói điều này đại diện cho các doanh nhân Anh không?" Aline hỏi, đôi mắt cô lấp lánh cười.

"Ôi không, tôi không nghĩ như vậy." Mr Shaw nhún vai chào cô, sau đó dừng lại suy nghĩ điều gì đó” Lady, tôi có thể hỏi một câu..."

Bằng cách nào đó, Aline biết chính xác những gì anh ta sẽ hỏi. Phải mất đáng kể khả năng diễn xuất để duy trì một biểu hiện ngây thơ. " Vâng, Mr Shaw?"

"Đêm qua, tôi đã dạo quanh khu vườn, tôi đã làm quen với một phụ nữ trẻ..." Anh dừng lại, rõ ràng là xem xét làm thế nào diễn đạt cuộc gặp gỡ

"Ngài có biết tên của cô gái đó không?" Aline hỏi ngây thơ.

"Không."

" Để tôi đoán thử xem?Nếu là một quý cô chắc ngài phải biết vậy là không phải? Well, vậy thì, cô ấy có thể là một người hầu. "

"Tôi không tin như vậy." Lông mày của anh cau nhẹ. "Cô ấy có mái tóc nâu sáng và đôi mắt màu xanh lá cây... ít nhất, tôi nghĩ rằng là màu xanh lá cây... và cô ấy là tầm vóc nhỏ, có lẽ chỉ hơn bạn một chút."

Aline nhún vai vẻ xin lỗi. Mặc dù cô đã có thể nói với anh ta về em gái của mình nhưng cô không chắc chắn rằng Livia muốn Mr Shaw biết danh tính của mình. "Lúc này, Mr Shaw, tôi có thể nghĩ rằng không ai phù hợp với miêu tả của ngài. Ngài có chắc chắn rằng cô ấy không phải là điều tưởng tượng chứ? "

Anh lắc đầu, đôi mắt hạ xuống nhìn tư lự vào một điểm nào đó "Cô ấy có thật. Và tôi tin chắc điều đó, tôi rất muốn tìm cô gái ấy. "

"Người phụ nữ này dường như đã gây ấn tượng với ngài."

Một nụ cười tự chế giễu làm nổi bật thêm các góc của môi Mr Shaw, bàn tay vô tình cào nhẹ qua mái tóc sáng bóng của mình "Gặp cô ấy giống như một hơi thở sâu cho lần đầu tiên trong năm", anh trả lời, không hoàn toàn nhìn vào cô.

"Vâng, tôi hiểu." Sự chân thành không thể nhầm lẫn trong giọng nói của cô dường như gây sự chú ý với Shaw. Anh đột nhiên mỉm cười, thì thầm, "Tôi cảm thấy rằng cô đang giấu tôi ….."

Cảm thấy đã đủ, cô chuyển hướng chủ đề nói " Ngài đã trễ hẹn với mọi người rồi đấy, thưa ngài!"

Shaw cười lớn nói “ Ôi, lady, không có gì trong cuộc sống này, tôi có thể đuổi kịp cả."

"Tốt", Aline nói, hài lòng. " Ồ, ngài có muốn ăn sáng cùng với tôi không, tôi sẽ cho người hầu mang thức ăn lên. " Ngồi ăn với một quý ngài dễ thương vui hơn khi một mình nhiều Aline yêu cầu một người hầu dọn bữa ăn sáng cho hai người tại bàn.

Một giỏ hấp của bánh nướng và bánh ngọt đã mang lại cho họ một cách nhanh chóng, cùng với đĩa trứng nướng, nấm nướng, và các lát mỏng của chim đa đa nướng. Mặc dù Shaw đề nghị thức ăn bữa ăn sáng, dường như anh ta quan tâm chú ý vào ly cà phê nhiều hơn, uống như thể nó là thuốc giải độc vậy.

Ngồi xuống ghế dành cho mình, Aline cầm miếng bánh đã trét bơ vào miệng, và khẽ liếc nhìn anh ta một cái nhìn mê hoặc không bao giờ thất bại để gợi ra những thông tin mà cô muốn biết từ một người đàn ông. " Mr Shaw, "cô hỏi, sau khi uống một ngụm trà có đường " Ngài quen biết với McKenna bao nhiêu năm rồi? "

Câu hỏi dường như không ngạc nhiên cho Shaw. Sau khi uống một hơi hai tách cà phê với hầu như không kịp thở, bây giờ anh uống tách thứ ba với tốc độ nhàn nhã hơn. "Khoảng tám năm ", anh trả lời.

"McKenna nói với tôi rằng hai người đã gặp trong trường hợp khi anh ấy là thuỷ thủ và ngài là hành khách trên tàu." Anh nở nụ cười cong môi. "Đó có phải là những gì mà hắn đã nói với cô?"

Cô nghiêng đầu sang một bên quan sát anh. "Đó không phải là sự thật?"

“McKenna có xu hướng đánh bóng chi tiết nhất định để bảo vệ danh tiếng của tôi. Trong thực tế, hắn quan tâm nhiều hơn về danh tiếng của tôi hơn tôi. "

Cẩn thận, Aline khuấy đường trong trà của cô. "Tại sao ngài lại muốn quan hệ đối tác với một thủy thủ?" cô hỏi bằng một giọng cố tình thoải mái.

Gideon Shaw mất một thời gian dài để trả lời. Anh đặt tách cà phê xuống và nhìn chằm chằm vào cô. " Vì McKenna đã cứu cuộc đời tôi,." Aline im lặng nghe Mr Shaw tiếp tục nói "Tôi đã lang thang đi dọc bờ sông với dáng vẻ say khướt. Ngay cả bây giờ tôi không thể nhớ làm thế nào tôi có thể đi đến đó. Đôi khi tôi bị mất trí nhớ trong khi uống rượu, và tôi không thể phân biệt ngày và đêm như thế nào" Anh nở nụ cười ảm đạm. "Tôi trượt chân và rơi xuống nước, đủ xa nơi bến cảng không ai nhìn thấy tôi, đặc biệt là trong thời tiết khắc nghiệt. Và lúc đó tàu của Mc Kenna trở về từ Staten Island, và hắn đã nhảy xuống cứu tôi trong làn nước lạnh như băng trong thời tiết bão gió đó, và đã kéo tôi lên bờ."

"Thật may mắn quá!." Aline cảm giác cổ họng thắt chặt khi nghĩ đến sự nguy hiểm của McKenna khi cứu người.

"Vì McKenna không có phương tiện để đưa tôi đi đến bệnh viện", Shaw tiếp tục, "và tôi trong tình tạng rất lạnh, hắn đưa tôi đến căn phòng hắn thuê. Một ngày rưỡi sau đó tôi tỉnh lại trong một căn phòng ổ chuột, bị đánh thức bởi một người thủy thủ to lớn đang giận dữ" Anh lại cười. " Cô có thể tưởng tượng ra tôi mệt rã rời và đầu tôi đau như bị bổ ra làm hai. Sau khi McKenna mang lại cho tôi một số thực phẩm và đồ uống, tôi dần dần ý thức lại được, đủ để nói với hắn tên của tôi. Hắn biết tôi là ai vì đã học được rất nhiều từ tất cả các hành khách mà hắn đã chở qua lại, phần lớn là từ Manhattan.Hắn thậm chí còn biết về một mảnh đất mà gia đình tôi đã mua và chưa bao giờ phát triển vùng đất đó, và sau đó hắn đã có những ý nghĩ táo bạo... để đề xuất một thỏa thuận với tôi. "

Aline mỉm cười. "Thỏa thuận gì?"

"Hắn muốn chia đất thành ra nhiều lô đất nhỏ và đem cho thuê ngắn hạn. Và tất nhiên hắn muốn mười phần trăm tổng số tiền mà chúng tôi cho thuê- đó gọi là hoa hồng" Dựa lưng vào ghế, Shaw xen kẽ ngón tay đặt trên bụng của mình. "Và tôi nghĩ: Tại sao không? Không một ai trong gia đình tôi đã nghĩ đến việc này cả -Shaws thế hệ thứ ba được chính xác biết đến như mộttay ăn chơi nhàn rỗi. Vàkhi xuất hiện người xa lạ này, với tham vọng và khao khát làm giàu, rõ ràng là sẵn sàng làm bất cứ điều gì để tạo ra lợi nhuận. Vì vậy, tôi đã cho hắn tất cả tiền mặt trong ví của tôi, khoảng năm mươi đô la để mua cho mình một bộ đồ mới, cắt tóc và cạo râu và đến văn phòng của tôi ngày hôm sau. "

"Và McKenna đã làm tốt những điều đó", Aline nói hơn là hỏi.

Shaw gật đầu. "Trong vòng sáu tháng, hắn đã cho thuê mỗi inch vuông đất đó. Sau đó, không xin phép, hắn đã sử dụng lợi nhuận để mua đất bị ngập nước ven biển trong thành phố, khu vực bên dưới Canal Street. Điều đó làm tôi khá lo lắng, đặc biệt là khi tôi bắt đầu nghe những câu nói đùa về Shaw và McKenna “ Bán nước biển..." cười nhẹ nhàng anh nói tiếp "Đương nhiên tôi không tin tưởng lắm vào kế hoạch này. Nhưng tại thời điểm đó, tôi không thể làm được điều gì cả, McKenna chỉ đạo tất cả, hắn cho đổ lấp đầy mảnh đất đó bằng đất, đá và cát sau đó xây dựng hệ thống các tòa nhà lớn và hàng loạt nhà kho biến nó thành tài sản thương mại có giá trị. Cuối cùng, McKenna đã biến một khoản đầu tư 150.000 USD thành một khoản thu nhập khoảng một triệu đô la mỗi năm. "

Những con số làm Aline choáng váng.

Nhìn đôi mắt đang mở to của cô, Shaw cười nhẹ nhàng. "Không có gì đáng ngạc nhiên, McKenna đã trở thành anh chàng độc thân giàu có nhất trong thành phố New York, được nhiều người ngưỡng mộ. "

"Tôi không nghi ngờ trong số đó là các quý bà", Aline nói, cố gắng để giữ giọng cô bình thản.

"Đúng vậy đấy, nhưng hắn không quan tâm đến lắm", Shaw trả lời với một nụ cười ranh mãnh. "Tôi không chắc lắm nhưng cho đến tận lúc này thì hắn không quan tâm đến người phụ nữ nào khác mà dồn hết sức lực của hắn vào công việc. "

“Vậy còn ngài thì sao?" cô hỏi. " Ngài có đang rung động với ai không?"

Anh lắc đầu cùng một lúc. "Tôi sợ rằng tôi đã bị ảnh hưởng bởi tính lạnh lùng của hắn rồi." "Tôi không nghĩ vậy, ngài khác so với anh ấy!."

"Không đâu, tôi nghi ngờ điều cô nói đấy, tôi e sợ rằng tình yêu nó đang lẩn tránh tôi rồi….. "Đột nhiên, anh im lặng không nói nữa, ánh mắt như vừa phát hiện ra cái gì đấy.

"Mr Shaw? " Aline nhìn theo hướng anh đang nhìn nhận ra những gì anh đang thấy-Livia, mặc một chiếc váy đi dạo in hoa màu nhạt, đầu đội chiếc nón rơm được trang trí bằng những chồi non bông hoa cúc tươi sáng được giữ lại bằng sợi ruy băng, đi về phía khu vườn.

Gideon Shaw đứng dậy một cách vội vã làm ngã chiếc ghế đang ngồi ra đằng sau “ Xin lỗi!” – Anh nói với Aline, ném khăn ăn lên bàn “ Tôi lại nhìn thấy điều mình hôm qua tưởng tượng và không thể vuột mất cơ hội một lần nào nữa “

" Dĩ nhiên ", Aline nói cố gắng không cười. "Chúc may mắn, Mr Shaw."

“Cảm ơn". Anh biến mất nhanh chóng và xuất hiện gần chiếc cầu thang hình chữ U di chuyển nhanh và nhẹ như một con mèo. Sau khi chạm đất, anh chạy nhanh như bay băng ngang qua bãi cỏ tiến gần đến mục tiêu.

Chúc may mắn nhiều ngài Mr Shaw, Aline mỉm cười toe toét “ Vì ngài sẽ mất rất nhiều thời gian để mà hạ gục con mồi của ngài đấy! "


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx