sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Kể từ ngày Amberley chết, đêm nào Livia đi ngủ cùng với những hình ảnh của anh trong giấc mơ. Cho đến đêm qua. Lần đầu tiên cô nghĩ đến người khác ngoài Amberley, gương mặt nghiêng nghiêng của ngài Gideon Shaw với mái tóc vàng, sự đụng chạm nhẹ nhàng của anh ta vào làn da nàng làm cho cảm giác khao khát đang ngủ yên trỗi dậy mạnh mẽ đồng thời cảm xúc tội lỗi và bất ổn khi nghĩ đến Amberley.

Vị hôn phu của nàng là một người không quá phức tạp. Anh là một người đơn giản và bình thường. Sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng khôgn kiêu ngạo, mọi người trong gia đình anh thân thiện và luôn quan tâm đến những người kém may mắn khác, giúp đỡ họ. Amberley cực kỳ hấp dẫn, với đôi mắt màu nâu đen và mái tóc nâu sáng bóng, mái tóc được chải gọn gàng sang một bên lịch sự và thanh nhã. dáng anh vừa khôgn cao cũng không thấp và thân hình mảnh khảnh. Anh yêu thích các môn thể thao và cũng thích đi dạo với cô. Vì thế họ đến với nhau một cách bình thường được nhận sự chúc phúc của mọi người.. Amberley khơi dậy bản chất thực sự của Livia mà trước đây cô chưa biết. Trong vòng tay của anh, cô đã trở thành người tự do. Cô say sưa trong niềm hoan lạc giữa hai người quên đi tất cả mọi chuyện trên đời này.

Bây giờ Amberley đã đi ra khỏi cuộc đời cô, Livia đã không có một người đàn ông trong một thời gian dài. Mẹ đã khuyên cô nhanh chóng tìm cho mình một người chồng trước khi những dấu vết của tuổi trẻ bỏ rơi mình. Cô không phản đối.. Cô rất cô đơn, và thấy thật chán nản về mọi điều nhưng bằng cách nào đó cô không thể tập trung quan tâm đến những người đàn ông đủ tiêu chuẩn là chồng cô... cô chỉ có thể chờ đợi cho một người nào đó, một cái gì đó, để giải thoát cô khỏi xiềng xích vô hình ràng buộc cô.

Cô đi lang thang qua rừng cây sồi và hạt dẻ, bầu trời vẫn còn bao phủ bởi một đám mây màu xám bạc. Đến một con đường mòn nhỏ, cô đi theo nó và chỉ dừng lại khi đá những viên sỏi ngáng chân cô Một làn gió nhẹ lướt qua trong không khí, một tiếng xào xạc xa từ rừng và gây ra tiếng động làm những đàn chim đang hót ngừng lại một nhịp.

Livia không biết có người đang chạy theo mình cho đến khi nàng nghe một loạt tiếng bước chân chạy gấp rút ngay đằng sau nàng.

Quay đầu lại, nàng nhìn thấy dáng một người đàn ông và nghẹt thở khi nhận ra người đàn ông đó là ai.

Dưới ánh trăng khuôn mặt của anh đẹp lung linh thì anh càng hoàn hảo hơn vào ban ngày. Mái tóc vàng phát sáng, khuôn mặt đẹp trai nam tính, mũi hẹp và dài, xương gò má cao, đôi mắt màu xanh lơ như đại dương mênh mông. Anh mắt hai người bắt gặp lẫn nhau, khi anh cách nàng một quãng khoảng 5 dặm. Lydia nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt anh... niềm đam mê bất đắc dĩ của một người đàn ông đã cố gắng rất nhiều để không muốn cô ấy.

"Chào buổi sáng, thưa ngài."

Âm thanh giọng nói cô thu hút anh về phía nàng, anh tiếp cận từ từ như thể anh sợ rằng một động tác bất ngờ sẽ làm cô giật mình mà bỏ chạy “ Tôi mở thấy em vào đêm hôm qua” – anh nói thẳng những suy nghĩ của mình.

Sự hồi đáp táo bạo tuyên bố phần nào đáng báo động, nhưng Livia mỉm cười. " Ngài mơ thấy gì?" cô hỏi, nghiêng đầu khi cô nhìn chằm chằm vào anh ta. "Hoặc là một câu hỏi có nguy hiểm không?"

Gió trêu chọc một lọn tóc rơi trên trán anh. "Hầu hết chắc chắn một câu hỏi nguy hiểm."

Livia nhận ra rằng cô đang tán tỉnh với anh, cô nhanh chóng thay đổi chủ đề khác. " Ngài có muốn đi dạo cùng tôi không, Mr Shaw?"

"Nếu em cho phép."

"Nếu ngài không đồng ý thì tôi sẽ buồn đấy," cô nói với anh, nhìn thấy nụ cười đột ngột nở trên môi của anh chàng Ra hiệu cho anh đi theo cô, cô quay lại và tiếp tục dọc theo con đường cũ lúc nãy, về phía khu vườn. Shaw sánh bước bên cạnh cô, một tay giấu vào túi áo khoác vải tuýt, liếc nhìn sang Livia khi họ đi “ Em biết đấy” anh thản nhiên nói “ Tôi sẽ không để cho em chạy thoát lần nữa nếu không biết em là ai “

"Tôi muốn mình bí ẩn."

“ Vì sao?”

Cô nói với anh sự thật. "Bởi vì tôi đã tạo cho mình một điều đáng hổ thẹn trong quá khứ và nó còn ảnh hưởng cho đến lúc này"

"Một vụ bê bối à?" Giọng điệu châm biếm của anh đã vượt qua phép lịch sự "Em đã đi một mình đến nơi nào đó không có người đi kèm à hay là một người nào đó ăn cắp một nụ hôn từ em ở nơi công cộng. "

Cô lắc đầu với một nụ cười châm biếm. "Rõ ràng ngài thật không lịch sự chút nào"

"Vậy em hãy nói đi." Sự im lặng quyết đoán của Livia làm Mr Shaw bỏ cuộc và anh phóng tầm mắt nhìn khu vườn đang xuất hiện ra trước mắt, một khu vườn đầy các loại hoa với những màu sắc đẹp đẽ, đủ loại, mùi thơm lấp đầy trong không khí ngọt ngào và thoải mái. Những đàn bướm đang ve vãn chơi đùa với hoa anh túc và mẫu đơn. Cảm giác như đang ở trên thiên đường vậy. "Rất đẹp", Shaw nhận xét.

Cởi chiếc nón của mình, Livía dẫn anh đi vào trong nhà kính một góc ấm cúng mà không có nhiều hơn hai người có thể chiếm cùng một lúc. "Khi tôi còn là một cô bé, tôi thường ngồi trong nhà kính với sách và búp bê của tôi, và giả vờ rằng tôi là một công chúa trong một tòa tháp."

"Em lớn lên ở Stony Cross Park sao?" anh ngạc nhiên hỏi Livia mở cửa nhà kính và nhìn vào bên trong. Nó đã được quét dọn sạch sẽ, ghế gỗ lấp lánh mới một ngày đánh bóng gần đây.

"Lord Westcliff là anh trai của tôi", cuối cùng cô cũng thừa nhận, giọng nói của cô âm thanh rỗng khi nó vang lên bên trong phòng kính. "Tôi là Lady Olivia Marsden”

Shaw đứng đằng sau cô, gần nhưng không chạm vào nhau. Anh đang đứng lối ra vào, choán hết cánh cửa với cỏ thể gầy và đôi vai rộng của mình. Khi Livia quay sang đối mặt với anh, cô bị ấn tượng bởi sự khác biệt giữa anh và Amberley. Shaw lớn hơn Amberley ít nhất 10 tuổi. Một người đàn ông mạnh mẽ, với các nét nhăn mờ nhạt khắc xung quanh mắt. Nhưng khi anh mỉm cười, nó tạm thời biến mất và hấp dẫn cô.

"Lady Aline đã đề cập rằng cô ấy có một người em", Shaw nói. "Tuy nhiên, tôi đã có ấn tượng rằng em không phải….."

“Tôi giữ bản thân tránh khỏi những lời đàm tiếu của mọi người, ngài hiểu chứ!”

"Tôi sợ rằng tôi không hiểu gì cả ".

Các góc của miệng của anh nâng lên trong một nụ cười thoải mái.

"Nói cho tôi biết, công chúa Olivia... tại sao em phải lẩn tránh?"

Lời khẩn cầu tha thiết của anh làm Livia cảm thấy như thể cô đang tan chảy. Cô cười yếu ớt và suýt nữa đã nói cho anh biết. Lắc đầu, Livia muốn trốn khỏi anh nên muốn bước ra bên ngoài.

Đâu có dễ dàng như thế, anh bất thần nắm chặt lấy tay cô khi cô đến gần mình

"Mr Shaw!, " cô nói một cách tức giận.

"Gideon," anh thì thầm. "Tôi muốn biết bí mật của em, Olivia."

Một nụ cười cay đắng trên môi của cô. " Ngài sẽ biết điều đó từ mọi người thôi!”

"Tôi muốn nghe em nói."

Livia lắc mạnh tay muốn ải thoát bàn tay mình, không cho cô cơ hội, anh khéo léo tóm được chiếc eo nhỏ của cô và kéo cô sát vào thân hình của mình. Không thể đẩy anh ra, Livia đặt tay lên ngực anh để giữ một khoảng cách cho cả hai, khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì tức giận hay vì điều gì khác đang trỗi dậy trong cô Cô biết rằng anh đang chơi đùa với cô, và rằng cô tin rằng mình có thể kiểm soát được nhưng không phải là bây giờ Khi cô nói, giọng khàn khàn. "Tôi không thể làm điều này, Mr Shaw."

Anh dường như hiểu chính xác những gì cô nói: "Em không phải làm bất cứ điều gì," anh nói nhẹ nhàng. "Chỉ cần cho tôi đến gần hơn..." đầu của anh cúi xuống và môi anh mạnh mẽ chạm vào môi cô. Áp lực mạnh mẽ của môi anh làm Livia choáng váng,. Cô đã hôn Gideon Shaw, đã buông thả, và bị dụ dỗ, bỏ qua những lời cảnh báo của anh trai cô Oh, cảm giác thật tuyệt vời khác xa với lúc hôn Amberley... một cái gì đó khơi gợi cảm xúc của cô. Anh trêu chọc cô nhẹ nhàng, ép đôi môi của cô mở ra. Muốn nhiều hơn nữa, Livia thấy mình căng ra hơi thở gấp gáp. Anh kích động cô bằng những kinh nhgiệm tình ái khiến cô bất lực làm suy giảm ý thức muốn chống lại anh. Cô muốn sâu hơn nữa, không biết lúc nào hay tay cô quàng qua cổ anh, ấn đôi vú đang căng nhức vào bờ ngực rắn chắc của anh. Bàn tay anh trượt ra sau cổ cô, ngả đầu cô ra sau tìm kiếm cổ họng mong manh của cô, vẫn cái hôn dịu dàng và cháy bỏng, cô cảm giác cái lưỡi ấm áp của anh di chuyển lên xuống. Anh quay lại đôi môi ngọt ngào của cô, triền miên dây dưa, đến khi khôgn thể thở được nữa anh mới buông cô ra.

Hơi thở của cả hai hòa quyện lẫn nhau, nghe được trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực của mỗi người

“ Ôi chúa ơi!” – anh tựa vào má cô nói “ Em là cô gái quá rắc rối!”

Livia mỉm cười nói “ Không, em không phải…” nhưng anh đã nuốt trọn lời cô để bắt đầu cho cuộc tấn công lần thứ hai…

……

Một cái túi khá lớn đựng hơn hai mươi con gà gô và hơn nửa tá con chim săn- đó là những thức ăn còn thừa từ bữa ăn sáng thịnh soạn diễn ra bên bờ hồ. sau khi dùng xong, những người phụ nữ đi theo nhóm riêng, nhóm thì chuẩn bị cho cuộc thể thao nào mới nghĩ ra, nhóm thảo luận và cười nói vui vẻ, nhóm thì thích đi dạo ….

Khi Aline thấy số lượng đáng kể thức ăn thừa đã được đưa trở lại nhà bếp, cô và hai đứa hầu gái đóng gói thức ăn vào lọ, giỏ để chia cho dân làng Stony Cross. Khi người phụ nữ đứng đầu vùng đất này- là mẹ cô vắng mặt thì cô đại diện cho gia đình phải quan tâm đến những nhu cầu, khiếu nại, của mọi người dân. Đó là một nghĩa vụ mà cô không phải lúc nào cũng thích- một chuyến thăm hỏi kéo dài có khi nhiều ngày, kiên nhẫn ngồi nghe những lời than phiền và đưa ra những lời khuyên hợp lý, đi đến mọi nhà để giải quyết mọi chuyện.. Aline sợ rằng cô không có đủ cả trí tuệ và sự kiên nhẫn cho những cuộc gặpi như vậy.

Trong vài tháng qua, Aline thuyết phục Livia theo cô vào làng, và sự hiện diện của em gái mình luôn luôn làm cho chuyến thăm hỏi rút ngắn nhanh hơn. Thật không may Livia lại không thấy mặt mũi đâu cả vào lúc này. Lo lắng, Aline không biết cô em gái có phải đang ở chung với Mr Shaw hay không? Khi phát hiện anh này cũng không thấy mặt mũi đâu cả. Livia chưa bao giờ dành nhiều thời gian như thế để gặp gỡ người đàn ông và cô tự hỏi co lẽ là Mr Shaw đã kéo cô bé ra khỏi lớp vỏ tự bảo vệ của mình.

Nhưng là một điều tốt hay điều xấu? Aline băn khoăn lo lắng lặng lẽ.Nếu như Livia quan tâm đến một kẻ tay chơi bời hơn là một quý ông. Mỉm cưi một cách buồn bã, Aline kéo chiếc túi nặng đựng những chai lọ, thức ăn phân phát đến gần chiếc xe..

"Oh, Milady," một người giúp việc đi từ nhà bếp ra nhìn thấy cô, " Xin cô để đó cho tôi làm!!"

Liếc nhìn qua vai, Aline mỉm cười khi cô nhìn thấy người giúp việc trẻ đang khiêng nặng hai túi xách "Tôi có thể xoay xở được Gwen” cô trả lời, thở hổn hển khi cố sức kéo nó đi.

“Milady” Gwen tiếp tục dai dẳng " Chỉ việc để nó sang một bên và tôi sẽ giải quyết nó nhanh thôi"

"Không cần đâu, tôi muốn giúp mọi người làm nhanh….." Aline bỗng dừng lại đột ngột khi cô nhìnt hấy Mc Kenna đang đứng phía hành lang dành cho người hầu, anh đang nói chuyện vui vẻ với cô hầu gái trẻ, thoải mái dựa lưng vào tường. Dường như anh đang thu hút hết mọi cô gái trẻ trong đó bằng dáng vẻ như thế, đột nhiên anh vươn tay ra nắm dưới cằm cô hầu gái tóc đỏ.

Mặc dù Aline không tạo ra một tiếng âm thanh nào, nhưng cái gì đó đã báo động cho Mc Kenna biết sự hiện diện của cô, Anh đột nhiên quay ra nhìn thấy cô.

Ngay lập tức cô hầu gái bỏ đi, trong khi McKenna tiếp tục nhìn chằm chằm vào Aline. Cô nhắc nhở bản thân mình anh ta không phải thuộc về cô. Sau tất cả, cô không còn là một cô gái 19 tuổi say mê với chàng thanh niên chăn ngựa trong quá khứ nữa. Tuy nhiên, sự tức giận chạy xuyên qua người cô khi cô nhận ra cô không phải là người phụ nữ duy nhất mà McKenna muốn dụ dỗ.

Gương mặt cô cảm thấy cứng đờ nhưng cô vẫn tiếp tục về phía chiếc xe. "Đi đi," cô thì thầm với Gwen, cô gái ngoan ngoãn vội vã đi trước cô.

McKenna lại gần Aline trong một vài sải bước chân dài. Mặt anh đen lại khi nhìn thấy cô đang làm gì "Hãy đưa cho tôi."

Aline giật nó từ anh ta. "Không, cảm ơn anh."

" Em đang đi khập khiễng." Quan sát của anh gây ra các cảm xúc trong cô..

"Tôi không sao cả, chỉ bị té chút thôi", cô nói ngay, chống lại khi anh giật mạnh túi từ cô. “ Thả ra. Tôi không cần anh giúp đỡ”

Lờ cô đi, McKenna cầm túi một cách dễ dàng, lông mày nhăn lại khi anh nhìn chằm chằm vào cô. " Em nên gặp bà Faircloth để chữa trước khi nó nặng hơn."

“Tốt hơn rồi", Aline nói trong sự bực tức. "Hãy đi tìm người khác làm phiền, McKenna. Tôi chắc chắn có nhiều phụ nữ khác muốn anh làm phiền với họ ngày hôm nay. "

"Tôi không có quyến rũ cô ấy."

Cô liếc nhìn anh không trả lời, anh nhíu đôi lông mày đen lại “ Em không tin tôi?” "Không, thực sự không. Tôi nghĩ rằng cô ấy dự trữ trong trường hợp anh không thành công trong việc đưa tôi lên giường “

"Đầu tiên, tôi không có ý định ngủ với người hầu gái. Tôi đang tìm một số thông tin từ cô gái đó. Thứ hai, tôi không cần dự trữ.”

Sự ngạo mạn tuyên bố của anh đủ để làm cho Aline không nói nên lời. Cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông kiêu ngạo đến thế, và thật may mắn khi thế giới không chứa nhiều hơn một số ít những người như anh ta. Khi cô nghĩ rằng cô có thể nói mà không nói lắp (cà lăm), cuối cùng cô cũng hỏi bằng một giọng sắc bén", thông tin từ ngời giúp việc của tôi có làm anh quan tâm không?”

"Tôi phát hiện ra rằng cô ấy đã làm việc ở đây vào thời điểm căn bệnh bí ẩn của em. Tôi đã cố gắng để làm cho cô ấy cho tôi biết một cái gì đó về nó. "

Aline nhìn chằm chằm vào cái cravat của anh, cơ thể cô căng ra “ Và đó là điều gì?”

“Không có gì, hình như cô ta không muốn nói ra.”

Câu trả lời của anh làm cô thấy nhẹ nhõm Cô thư giãn một chút khi cô trả lời. "Không có bí mật gì để khám phá. Tôi đã có một cơn sốt. Đôi khi điều đó xảy ra cho những người không có lý do rõ ràng, và rồi chúng suy giảm. Cuối cùng tôi hồi phục, và đó là tất cả. "

Anh nhìn cô như câu trả lời của anh. "Tôi không tin." Các biểu hiện là không quen thuộc, nhưng ý nghĩa của nó là rõ ràng.

"Rõ ràng là anh sẽ tin bất cứ điều gì anh muốn," cô nói. "Tôi không thể làm gì hơn ngoài cung cấp cho anh sự thật."

Một nụ cười chế giễu nở trên môi anh. "Như tôi đã học được trong quá khứ, lady."

Aline quắc mắt không có khả năng để bảo vệ các hành động trong quá khứ của cô, mà không cần phải nói cho anh ta biết. Trước khi cô có thể đáp trả, McKenna làm cô choáng váng khi anh kéo cô đến bên lối đi hẹp. Anh đặt chiếc túi xuống và đứng thẳng đối mặt với cô, Khi họ đứng sát vào nhau cảm nhận cơ thể của anh,một trận run rẩy ào đến trong cô. Tránh khỏi anh cô đụng phải bức tường đằng sau lưng mình.

McKenna gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy được những sợi râu đang mọc lún phún của anh, một sự hấp dẫn nam tính. Môi anh xuất hiện những nét nhăn xung quanh miệng Aline muốn hôn những dòng căng thẳng, làm dịu đi bằng lưỡi, hương vị các góc của đôi môi của mình... tuyệt vọng, cô đẩy những suy nghĩ ra khỏi đầu và hạ thấp khuôn mặt của mình để tránh nhìn thấy môi anh. "Chẳng hợp lý chút nào khi em rõ ràng chưa kết hôn", thấp giọng xuống anh nói. "Tôi muốn biết những gì xảy ra với em tất cả những năm trước đây, và lý do tại sao em đang sống một mình. Có vấn đề với những người đàn ông Hampshire sao?, không ai trong số họ mà không nghĩ đến cô, hoặc là có điều gì xảy ra với em? "

Đó là gần với sự thật khiến Aline cảm thấy ớn lạnh khó chịu. "Đây có phải là một ví dụ về kỹ năng quyến rũ của anh không, McKenna?" cô hỏi với vẻ giễu cợt. " ép buộc vào hành lang ít người và mở cuộc điều tra sao”

Điều đó gây nên một nụ cười bất ngờ, thất vọng của anh bối rối biế mất nhanh chóng đáng ngạc nhiên. "Không," anh thừa nhận. "Tôi có thể làm tốt hơn thế này."

“Hy vọng như vậy." Cô cố gắng thoát khỏi anh qua anh ta, nhưngânh bước về phía trước, trọng lượng rắn chắc của anh ép buộc cô vào tường cho đến khi cô không có khả năng rút lui. Aline thở hổn hển cảm giác của cơ thể anh ép chặt vào mình, bắp đùi đầy cơ bắp của anh đang chen vào giữa hai chân cô. Anh không hôn cô, chỉ im lặng ôm cô trong lòng, như thể anh đang tưg từ cảm nhận cơ thể của cô từng chi tiết một. "Hãy để tôi đi ", Aline giọng khản đặc.

Anh dường như không nghe thấy cô nói. "Cảm giác về em...", anh lẩm bẩm. Ý thức được tình trạng của mình ngay lúc này, cô đã bị mắc kẹt giữa các bức tường lạnh cứng, với người đàn ông ấm áp đang lấy cô. Cơ thể của anh đã thay đổi không còn mềm mại nhưng to lớn và nặng hơn,

McKenna đã không còn là cậu bé làm cô say mê như còn nhỏ... anh đã trở thành một người khác hoàn toàn. Một người đàn ông mạnh mẽ, tàn nhẫn, với một cơ thể rắn chắc. Mê hoặc bởi sự khác biệt của anh, Aline không thể dừng lại trượt tay mình dưới áo khoác của anh. Ngón tay của cô lướt qua bờ ngực mạnh mẽ, đi xuống xương sườn của anh cảm giác anh một thoáng run rẩy khi cô chạm vào. "Tại sao anh vẫn một mình?" Aline thì thầm, hít thở mùi hương của anh, mùi thơm, mặn, nắng nóng làm cho trái tim của cô đập nhanh một cách hoang dã trái tim của mình trong nhịp đập gần như không thoải mái nặng. " Anh lẽ ra đã kết hôn rồi chứ!.

"Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ khiến tôi ham muốn", McKenna lẩm bẩm. Anh cứng người lại khi bàn tay cô đang xoa dịu bên thắt lưng anh. " Tôi không muốn …"

Anh dừng lại thở hổn hển khi bàn tay cô đang sờ chiếc bụng thon rắn chắc của anh. Tận hưởng cảm giác quyền lực và phấn khích khi cô cũng gây áp lực đến cho anh, Aline kéo dài thời gian này, cô dây dưa qua lại, cảm nhận sức nóng đang bừng bừng toả ra bên dưới quần anh..

Hầu như không thể tin sự liều lĩnh hoang dã của mình, cô trượt ngón tay của mình xuống chỗ đang nóng lên của anh, cảm giác được độ dài và nhô lên cương cứng của anh. Một cú sốc của niềm vui đã đi qua cô, các dây thần kinh trong lòng bàn tay của cô ngứa ran khi chạm vào phần cây gậy căng cứng của anh.

Những kỷ niệm hoan lạc trước đây của hai người trỗi dậy trong lòng. McKenna rên rỉ yếu ớt và nhìn đăm đăm vào tay anh đang đạt trên vai cô, các ngón tay anh xoè ra như sợ anh sẽ làm đau cô.

Cô khẽ vuốt ve, cảm nhận sự co giật của phần cây gậy của anh, ngón tay cái khẽ ma sát nhẹ nhàng ở đỉnh đầu…. sau đó xuống… bàn tay cô nắm anh lại trong tay, khẽ vuốt lên, vuốt xuống…. đến khi hơi thở anh rít lại giữa hai hàm răng nghíên chặt vì rên rỉ.

McKenna đã cúi đầu xuống hôn cô, môi anh chà sát qua lại trên đôi môi mềm mại của cô. Sự dịu dàng của anh làm cô ngạc nhiên. Anh hôn khoé miệng cô nấn ná thật lâu, men theo cằm cô chạm đến thuỳ mềm mại của tai cô. Một cách mù quáng Aline quay lại hôn môi anh,trêu chọc cô anh như vờn đùa giỡn với đôi môi cô cho đến khi cô rên lên vì không chịu được nữa anh cúi xuốgn trao cô cái hôn trọn vẹn., cô nhiệt tình mở miệng ra cho anh xâm nhập vào bên trong miệng mình. Anh nếm cô nhẹ nhàng, vuốt ve cái lưỡi thơm tho của cô như thể là một món ăn thơm ngon nhất trên đời này vậy, những kỹ năng điêu luyện của anh làm cô không thể không rên rỉ vì khao khát “ ưm….ưm…”, nhịp tim đập dồn dập, cơ thể nóng bừng bừng như thiêu đốt, cô ép chặt anh vào cơ thể của mình, như muốn hoà nhập làm một với thân hình của anh.

Ham muốn làm anh kéo cô vào sát mình, anh di chuyển bàn tay xuống mông cô nâng cô lên đứng trên các ngón chân của mình để hai người càng chìm sâu vào nhau. Miệng anh trôi lang thang đến cổ họng cô rồi lại trở về với môi cô, chuyển động hòa hợp với nhịp điệu của môi cô, lưỡi cô, liếm mút cô như một viên kẹo ngọt.

Cô quằn quại khi cảm nhận chiều dài to lớn của anh đang áp chặt vào bụng mình, run rẩy làm cô như muốn khuỵu xuống không thể đứng nỗi nữa càng bám chặt người anh hơn. Đột nhiên, anh buông cô ra, rên rỉ nguyền rủi.

Aline quấn cánh tay xung quanh mình và nhìn chằm chằm vào anh câm lặng, một cảm giác đau đớn làm cô bàng hoàng không nói nên lời.

McKenna quay lưng lại với cô, cố gắng kiềm chế mình, nhìn chằm chằm vào sàn nhà như thể nó sẽ biến mất khi anh không nhìn nó nữa vậy.

" Kiềm chề…. Hãy quên đi", anh nói lẩm bẩm một mình. Anh mất khả năng khống chế kiểm soát mình khi chạm vào cô, anh thừa nhận cô gây nên sự phấn khích, ham muốn trong anh ngày càng tăng chứ không giảm đi. Dường như thời gian trôi qua như là mãi mãi thì cả hai mới lấy lại sự bình tĩnh của mình.

Cuối cùng McKenna cầm túi da lên và ra hiệu cho cô đi trước dẫn đường anh. Ngập ngừng Aline dẫn đường anh đi vào lối hội trường, nơi cô gặp Gwen, đang ý định ra xách đồ cho tiểu thư cái túi cuối cùng.

McKenna nói khi cô người hầu đến lấy túi trong tay anh. "Không cần, nói cho tôi nên để cái này ở đâu."

"Vâng, thưa ngài", Gwen nói nhanh chóng chỉ chỗ cho anh.

Anh quay sang trao đổi một cái nhìn ngắn gọn với Aline, mắt xanh của ông thu hẹp và tối. Một tin nhắn mà hai người âm thầm trao nhau... sau đó... và sau đó anh rời đi với những bước chân dài, mạnh mẽ.

Trấn tĩnh mình, Aline giật mình khi quay người lại chạm mặt với anh trai- trong bộ đồ vest xám với chiếc cravat lụa màu xanh- khuôn mặt bực dọc điều gì đó.

"Livia đi đâu?" Marcus tức giận nói. "Không thấy con bé vào buổi sáng nay cả."

Aline do dự trước khi trả lời, thấp giọng nói. " Em nghĩ là nó đang đi với ngài Mr Shaw!."

"Cái gì?"

" Sáng nay, em thấy hai người đi dạo với nhau," Aline cố gắng giữ giọng mình bình thường. " Chắc họ sắp về rồi"

" Đi với Shaw?" Marcus hét lên phẫn nộ. " Ôi chúa tôi, tại sao em không ngăn cản cơ chứ?"

"Oh, như vậy thật không phải phép cho lắm", Aline bình tĩnh nói "Tin em đi, Marcus, Livia lớn rồi và hoàn toàn làm chủ mình khi tiếp xúc với người khác.

Và nếu con bé muốn nói chuyện với anh ta thì cũng tốt thôi mà bởi vì ngài Shaw cũng là một quý ông.. "

"Hắn ta không giống như các quý ông mà nó từng gặp. hắn ta là người Mỹ. " Nhấn mạnh đặc biệt vào từ cuối anh gằn giọng nói.

"Em nghĩ rằng anh thích người Mỹ!"

"Không phải khi họ đang muốn tiếp cận đến những đứa em gái của tôi " Cái nhìn của Marcus chằm chằm vào cô khi phát hiện ra cái gì. " Và em đang làm gì thế?"

"Em..." sửng sốt, Aline đặt một tay vào cổ họng cô, giữ để giữ mình không hốt hoảng "Tại sao anh nhìn vào em ghê thế?"

"Có sợi tóc trên áo em", anh nói giọng kiên quyết.

Giả vờ ngây thơ, cô nói “ Đừng có ngốc nghếch như thế. Nó chỉ là những sợi ruy băng rụng ra thôi mà. "

“Hình như, em không bao giờ đeo ruy băng cả."

Aline mỉm cười và nhón chân hôn vào má anh, biết rằng anh luôn lo lắng sợ rằng chị em cô sẽ bị tổn thương bởi những người đàn ông "Livia và em đã trưởng thành rồi anh ạ, ", cô nói thêm. " Và anh cũng không thể bảo vệ chúng em mãi mãi được, Marcus."

Anh trai cô chấp nhận nụ hôn của cô và không khiếu nại nữa, nhưng khi Aline đi xa anh, cô nghi ngờ nghe anh thán một câu như "Ồ, anh sẽ làm được."

Tối hôm đó Aline thấy hoa hồng đỏ đặt trên gối của mình, những bông hoa tươi tắn, rực rỡ như vừa mới được hái đi thôi, những cái gai được ai đó cẩn thận tước hết gai nhọn đi. Cầm hoa lên, cô áp lên má và hôn những bông hoa tươi đẹp đó. - My lady, Hoa, và dạ khúc tôi đã làm được rồi. Còn về thơ… em sẽ phải cho tôi thêm cảm hứng nhiều hơn nữa. Người của em.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx