sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ai sẽ ôm em khi thấy em buồn (Tập 2) - Chương 75

Chương 75

Sinh nhật của Tạ Di Hồng sắp đến, Đàm Duy vắt óc suy nghĩ một món quà đẹp đẽ, tinh xảo để tặng cô, nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được thứ gì khả dĩ, bèn quyết định cầu hôn cô. Anh tới Mỹ cũng gần một năm rồi, thói quen sống cũng nhiễm của dân bản địa ít nhiều, cảm thấy lời cầu hôn của đàn ông là món quà mà phụ nữ yêu thích nhất. Với lại, anh và cô đã đi đến bước này, nếu anh không ngỏ lời thì có vẻ quá vô trách nhiệm. Ngoài những điều trên, anh cũng có chút bồn chồn, lo lắng trước tình trạng mập mờ, như xa như gần này, muốn thông qua việc cầu hôn để minh bạch hóa mọi chuyện.

Anh không có xe, đi ra ngoài mua sắm rất bất tiện, nếu để cô đánh xe đưa anh đi, vậy sẽ chẳng còn gì là bất ngờ nữa. Thế là anh đi bộ một quãng đường xa để bắt xe buýt, đến trung tâm thương mại mua một chiếc nhẫn đính hôn, mất hơn nghìn tệ. Lần này anh không hề thấy xót tiền, chỉ lo đẳng cấp không xứng, cô sẽ xem thường. Nhưng số tiền trong tài khoản mà anh có thể chi tiêu chỉ có bấy nhiêu, đều là tiền anh dành dụm được từ phí sinh hoạt cá nhân, phần còn lại là tiền để trả nợ.

Hôm sinh nhật của Tạ Di Hồng, anh xin nghỉ phép một ngày, đích thân nướng bánh sinh nhật, làm thêm mấy món ăn, gọi điện nói cô hết giờ học thì qua chỗ anh.

Tạ Di Hồng tan học liền lái xe đến nhà anh, nhìn thấy bao nhiêu là món như vậy, còn có cả bánh sinh nhật thì cực kì vui sướng. “Chà, lâu lắm rồi em không có tổ chức sinh nhật, cũng sắp quên mình sinh vào ngày nào rồi. Sao anh biết sinh nhật của em vậy?”

“Anh nghe Tiểu Băng nói...”

Sắc mặt Tạ Di Hồng bỗng trầm xuống, anh vội vã giải thích: “Em đừng giận, là trước kia anh nghe cô ấy nói, em xem, đã lâu như thế mà anh vẫn nhớ được sinh nhật em, vậy còn không phải là...”

“Chúng mình đem tất cả những thứ này tới nhà em... ăn mừng sinh nhật nhé!”

Họ gói kĩ thức ăn và bánh ga tô lại, cầm xuống xe rồi đến nhà cô. Hai người ăn no rồi, anh thắp cho cô ba ngọn nến nhỏ trên chiếc bánh sinh nhật, nói cô hãy ước một điều ước. Cô nhắm mắt lại thầm ước, sau đó một hơi thổi tắt nến. Anh hát tặng cô bài hát mừng sinh nhật, sau đó cô cũng hòa giọng cùng anh, cao giọng hát: “Chúc tôi sinh nhật hạnh phúc.”

Xong, mỗi người ăn hết một miếng bánh nhỏ, anh cảm thấy thời cơ là đây, liền ngượng ngùng lấy chiếc nhẫn đính hôn ra. Nhưng anh không quen quỳ xuống, đành ra vẻ tạm cho có, ngồi xổm xuống trước mặt cô cầu hôn, thêm vào đó lại cảm thấy rất ngượng khi phải nói bằng tiếng Trung, liền đổi sang dùng tiếng Anh: “Will you marry me?”

Tạ Di Hồng nhận lấy chiếc nhẫn, mân mê rất lâu nhưng không đáp “yes”.

Anh có chút hoảng loạn, nắm lấy hai tay cô, khẩn khoản nhìn vào mắt cô, nói: “Anh biết mình không xứng với em, nhưng anh sẽ... đối với em thật tốt...”

Tạ Di Hồng gỡ tay anh ra, lại tiếp tục mân mê chiếc nhẫn kia, hỏi: “Anh cầu hôn em, nhưng anh có yêu em không?” Anh gật gật đầu.

“Nhưng trước giờ anh chưa từng nói vậy.”

“Em cũng biết anh... anh... không giỏi biểu đạt, nhưng mà anh... love you...”

“Yêu bao nhiêu?”

Câu hỏi này đúng là làm khó anh, một chữ yêu này thật khó mà đo đếm được, anh ấp úng nói: “Yêu tới mức muốn cưới em, vậy có đủ không?”

Tạ Di Hồng không nói đủ, cũng không nói không đủ, mà hai mắt nhìn đi chỗ khác, nói: “Nếu em nói cho anh... rằng Tiểu Băng không kết hôn với Tiểu Lục, không hề... chung sống vui vẻ với anh ta, anh còn muốn cầu hôn em nữa không?”

Trong phút chốc, anh sững sờ, đứng ngây ra một chỗ, nhìn cô không dời mắt, dường như bản thân đang kiểm nghiệm, nhìn thật kĩ xem cô có nói dối hay không. Nhưng cô giấu ánh mắt đi, trốn tránh cái nhìn của anh. Anh nhìn cô rất lâu mới ngờ vực nói: “Em... đang đùa anh đúng không? Đang thử anh đúng không?”

Tạ Di Hồng thở dài, đáp: “Thôi được rồi, anh không trả lời em cũng biết được đáp án. Em nói để anh biết, rằng Tiểu Băng không có gì hết, không có quan hệ yêu đương với Tiểu Lục, cũng không hề ngoại tình qua mạng...”

“Không thể nào, chính mắt anh nhìn thấy... thư tình của bọn họ, còn có cả những câu buồn nôn như thế...”

“Chính mắt anh nhìn thấy được cái gì? Chính mắt anh nhìn thấy Tiểu Băng ở cùng một chỗ với Tiểu Lục sao? Chính mắt anh nhìn thấy cái kẻ tên “Hận Thủy” kia trao đổi email với Tiểu Băng sao? Ngay cả hòm thư điện tử của họ anh cũng không vào, chẳng qua chỉ thấy được những thứ đã được copy. Sao anh biết đó thực sự là những dòng được copy từ hộp thư mà không thể do Tiểu Băng tự mình tạo ra?”

“Tạo ra? Nhiều như thế... đều là được tạo ra?”

Tạ Di Hồng bật cười. “Sớm biết anh ngốc thế này, lại còn vô tâm vô tính, Tiểu Băng đã chẳng cần tạo giả nhiều email thế làm chi, chỉ cần tạo hai, ba thư đầu tiên là được...”

“Vậy... “Hận Thủy” rốt cuộc là ai?”

“Sao anh còn không hiểu nhỉ? Vốn chẳng có tay “Hận Thủy” nào cả, “Băng” và “Hận Thủy” chẳng qua chỉ là hai tài khoản email do Tiểu Băng lập mà thôi, cô ấy vốn dĩ có thể dùng tài khoản này gửi email cho tài khoản kia, nhưng cô ấy không thể tạo ra email được trao đổi suốt mấy năm, nên đành copy, nếu vậy có thể tạo ngày và nội dung tùy thích. Nếu anh không tin, cô ấy có thể mở hẳn hòm thư cho anh xem, làm vậy sẽ càng có tính thuyết phục.”

“Nhưng sao cô ấy biết được... hôm ấy anh sẽ... tới chỗ cô ấy?”

“Hôm ấy là... ngày kỷ niệm của hai người, cô ấy sao lại không biết anh sẽ tới? Thực ra tất cả những lá thư đó gần như ngày nào cũng được cô ấy mở ra sẵn, sớm muộn gì anh cũng sẽ thấy được...”

“Vậy... người mà mỗi tối đều gọi điện cho cô ấy là ai? Là em sao?”

“Trời ạ, thật tội cho Tiểu Băng, lúc nào cũng tưởng là anh tài trí tuyệt đỉnh, hóa ra anh lại là tên đầu đất. Cô ấy chẳng cần phải tốn hơi thiết lập một kế hoạch chu toàn như vậy, vì anh dễ lừa quá mà. Đồ ngốc, vì sao mỗi tối đều có người gọi cho cô ấy? Vì cô ấy có di động, trước khi ra khỏi nhà thì nói với mẹ mình: “Con vừa nhận được điện thoại, ra ngoài một lát”, không phải thế là được rồi sao? Chẳng lẽ mẹ cô ấy lại đi kiểm tra điện thoại của con gái mình?”

“Vậy... mỗi buổi tối ra ngoài, cô ấy đi đâu?”

“Cô ấy đến trường.”

“Cô ấy không đến trường, anh... từng bám theo... Cô ấy không đến văn phòng...”

“Cô ấy ở phòng tự học, hoặc ở phòng riêng. Khi đó cô ấy là giáo viên dạy thay, trường không phân cho cô ấy nhà ở nhưng có cấp cho cô ấy một gian phòng đơn, cô ấy ở đó cho đến tầm mười một giờ thì về nhà.”

Anh vẫn ở trong tình trạng mắt trợn trừng miệng há hốc, ngắc ngứ nói: “Vậy anh... anh sẽ gọi điện cho cô ấy... hỏi cô ấy...”

Tạ Di Hồng lập tức ngăn lại. “Anh hỏi cô ấy để làm gì? Để cô ấy mắng em chắc? Cô ấy trút hết tâm tư chính là muốn để anh rũ bỏ được nợ nần phiền toái, rũ bỏ được gánh nặng là cô ấy, để anh được sống thoải mái, vui vẻ. Bây giờ anh chạy đi hỏi cô ấy, chẳng phải là nói cho cô ấy biết công sức của cô ấy đã quăng sông đổ bể rồi sao?”

Anh nghe thấy hai tiếng “nợ nần”, lập tức hỏi: “Thế cô ấy... lấy đâu ra tiền để trả cho em và cô Lam? Là hỏi vay Tiểu Lục sao?”

“Anh đừng có tưởng bở chứ! Tiểu Lục học tiến sĩ xong thì vớ phải một bà cô keo kiệt, chỉ sợ cả tiền hút thuốc cũng không có, lấy tiền ở đâu ra cho Tiểu Băng vay?”

“Vậy bọn em...”

“Cô ấy chưa trả tiền cho em, em đưa giấy vay nợ của anh cho cô ấy rồi. Em vốn không cần anh trả, là anh cứ ngang bướng đòi trả cho bằng được, nên sau khi cô ấy nói ý định của mình cho em, em liền quyết định giúp cô ấy lừa anh...”

“Vậy... còn cô Lam?”

“Tiền của cô Lam cũng chưa trả, cô ấy cũng nói từ đầu là không cần trả lại, chỉ có anh kỳ kèo đòi trả đấy chứ.”

Anh nhớ đến thời điểm hỏi vay tiền cô Lam, vẻ mặt cô Lam khi đó quả thật là vô cùng bất ngờ, thật không ngờ được lúc đó cô Lam đang nói dối. Ba người phụ nữ này đúng là cao thủ lừa gạt, mỗi người đều diễn tự nhiên vô cùng, khiến người ta không phân được thật giả.

Anh hoàn toàn kiệt sức, ngồi thừ ra đó, không biết là có cảm giác gì, cuối cùng nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh biết được lúc này em có đang... lừa anh không?”

“Thế này nhé, em đã nói dối quá nhiều rồi, giờ có nói gì anh cũng không tin. Cô Lam cũng nói dối quá nhiều, chắc hẳn anh cũng không tin cô ấy. Anh hãy gọi điện cho Tiểu Lục đi, xem anh ta nói thế nào.” Tạ Di Hồng nói xong liền tìm trang web của Đại học P nơi Tiểu Lục làm việc, tra được số điện thoại của Tiểu Lục, nói: “Anh gọi vào số này, đây là số máy nhà riêng của anh ta.”

Anh nhìn thấy tên và ảnh chụp của Tiểu Lục trên trang web của Đại học P, trong lòng cũng có vài phần tin tưởng, nhưng anh vẫn bấm số điện thoại nhà Tiểu Lục một cách cứng nhắc. Có một cô gái nhấc máy, nói một tràng tiếng Anh, anh nhất thời không kịp động não để hiểu, bèn dùng tiếng Trung hỏi lại: “Xin hỏi Tiểu Lục... anh Lục Vĩnh Nguyên có nhà không?”

Anh nghe thấy tiếng cô gái gọi to: “Luke, phone call!”, sau đó thấp giọng nói: “Chắc là bạn trong nước của anh gọi đến, một chữ tiếng Anh cũng không hiểu.”

Một lúc sau, anh mới nghe thấy giọng nói từ tốn của Tiểu Lục: “Hello, anh Kim hả? Không phải tôi đã nói với anh rồi sao...”

Anh cắt ngang: “Là tôi, Đàm Duy.”

Tiểu Lục ngây ra một lúc. “À... Đàm Duy, là cái kia... của Tiểu Băng nhỉ?”

“Cái đó... trước đây từng là như thế.”

“À, tôi nghe nói hai người đã ly hôn, tên này đến là thông minh, vứt được cục nợ, cao chạy xa bay rồi hử?”

“Cậu kết hôn rồi à? Lúc nào vậy?”

Tiểu Lục ảm đạm thở dài. “Là chuyện rất lâu, rất lâu rồi, đã lâu quá là lâu, chẳng còn nhớ đã được bao nhiêu lâu nữa...”

Còn chưa đáp tiếng nào, Đàm Duy đã nghe thấy trong ống nghe vọng lại tiếng người phụ nữ kia réo Tiểu Lục: “Luke, nhanh lên, con nó chạy vào phòng vệ sinh rồi, mau lôi nó ra đi, nếu không nó lại vầy nước trong bồn cầu.”

Tiểu Lục miễn cưỡng đáp lại: “Anh chưa nói chuyện xong mà! Em làm đi...”

“Em đang rang cơm, hai tay không rảnh, sao việc gì anh cũng chẳng chịu làm thế? Chưa từng thấy ai lười như anh.”

Tiểu Lục nói trong ống nghe: “Thôi nhé, không nói với cậu lâu được, con hổ mẹ đang gọi. Cậu đúng là khôn thật, nhanh chân thoát khỏi hố lửa, chứ như tôi đây, bất cẩn một cái có con luôn rồi, toàn bị người ta dắt mũi, muốn trốn cũng không trốn được.”

Anh không nghe ra rốt cuộc Tiểu Lục đang oán thán hay là đang khoe khoang, dù sao thì anh cũng chẳng quan tâm, chỉ cần biết Tiểu Lục đã kết hôn, đang sống ở Mỹ là đủ.

Anh gác máy, trong lòng buồn bực, khẽ nói: “Vậy... thời gian qua... cô ấy một mình... chịu đựng tất cả đau khổ đó? Sức khỏe của cô ấy không tốt, còn phải đi dạy... Tiền thuốc men của cô ấy... giải quyết thế nào?”

“Trước khi được chuyển sang biên chế chính thức thì tiền thuốc men do ba mẹ cô ấy chi trả, sau này chuyển được rồi thì mọi việc cũng dễ dàng hơn.”

“Còn số tiền hai mươi nghìn tệ mà cô ấy trả cho chị của anh...”

“Hai mươi nghìn tệ đó là do bọn em cùng góp vào, cô ấy nói chị của anh vì cho hai người vay tiền nên thường xuyên bị chồng quát mắng, cô ấy muốn trả hết cho xong, hơn nữa nếu cô ấy chỉ trả tiền cho em và cô Lam, lại sợ bị anh đoán ra ý định, nên đã gom góp hai mươi nghìn tệ trả cho chị anh. Nhưng bọn em thật sự không có cách nào để gom được số tiền của chú Đàm, nếu không... chắc chắn sẽ trả hết.”

Anh nghẹn giọng hỏi: “Vì sao Tiểu Băng phải làm như thế? Vì sao bọn em phải làm như thế?”

“Còn không phải do anh ép sao? Nếu anh nghe lời bọn em, không để ý đến chuyện trả nợ thì cô ấy cũng sẽ không phải nghĩ một cách khổ sở như vậy. Nhưng anh thì... cứng đầu cứng cổ muốn trả bằng được, đi dạy khắp nơi, mệt mỏi đến gần chết, còn vì tiền mà làm mấy chuyện hạ lưu, làm xong lại bị lương tâm dằn vặt... Cô ấy thực sự không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa... nên mới nói... mọi phiền toái đều từ anh mà ra... Mà điều khiến người ta tức giận nhất chính là Tiểu Băng hy sinh nhiều như vậy, hao tổn bao tâm huyết, cuối cùng anh vẫn cứ gánh lấy đống nợ ấy trên lưng. Đúng là chỉ muốn cho anh một trận để anh sáng mắt ra.”

Anh hoang mang hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Tùy anh, anh muốn quay về gặp Tiểu Băng thì quay về thôi...”

Đương nhiên anh muốn về nước gặp Tiểu Băng, chỉ giận một nỗi không thể gắn thêm đôi cánh để bay về, nhưng anh không dám để lộ nỗi khát khao của mình trước mặt Tạ Di Hồng, anh lo lắng nói: “Có thể anh sẽ phải quay về một thời gian, nhưng còn em... thì sao?”

““Còn em thì sao” cái gì? Anh là cái cột chống trời của em hả? Anh vừa về là trời sụp xuống đầu em được chắc?”

“Ý của anh không phải thế, anh muốn nói... chuyện của chúng ta...”

“Chúng ta có chuyện gì? Anh động não chút đi, nếu em mà đã muốn có “chuyện của chúng ta” thì em đã chẳng kể với anh chuyện này làm gì.”

“Nhưng mà chúng ta đã...”

“Đã cái gì? Lên giường ấy hả? Anh đừng có làm bộ như một trinh nữ thất tiết, lên giường xong liền quấn lấy người ta, bắt người ta cưới mình, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, lên giường thì có gì đáng nói?”

“Nhưng mà em muốn cùng anh... lên giường, vậy không phải có nghĩa là... vẫn có chút gì đó... với anh sao?”

“Anh đừng tưởng mình hay ho lắm! Hôm đấy đáng ra phải mắng anh cái tội quá khích, không phải em đã nhắc đi nhắc lại là buông em ra rồi sao? Anh không nghe, ôm càng chặt, em biết làm thế nào? Với lại anh thích giữ thể diện, còn phải tích đủ dũng khí mới dám đi đến bước ấy, sao em nỡ làm tổn thương lòng tự trọng của anh? Nhưng em vẫn muốn tìm một cơ hội nói cho anh hay, chỉ là vẫn sợ làm anh tổn thương... Bây giờ anh lại cầu hôn, em cũng hết cách, đành nói thật chuyện của Tiểu Băng với anh...”

Anh bán tín bán nghi, im lặng đứng nhìn cô. Cô hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không quen biết nhau à? Rất lâu trước đây em từng nói với anh rồi, anh luôn tự cho mình là đúng, luôn tưởng rằng người khác yêu anh. Nếu em thật sự yêu anh, vì sao sau khi anh ly hôn còn giới thiệu bạn gái cho anh? Vì sao bây giờ lại nói chuyện của Tiểu Băng cho anh hay? Mau lên mạng đặt vé đi, chẳng lẽ còn muốn em đặt hộ anh?”

Anh ngồi xuống trước máy tính, vừa đặt vé vừa hứa với cô: “Anh về xem tình hình thế nào... Xong rồi anh sẽ quay lại, lúc ấy chúng ta sẽ bàn tiếp...”

Tạ Di Hồng trề môi. “Ngu ngốc, dạy mãi mà không khôn được.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx