sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18

Le Guen đứng dậy, vươn vai, đi vài bước trong phòng làm việc giữa lúc Camille vẫn tiếp tục báo cáo, rồi ông quay trở lại ngồi xuống ghế, về với tư thế con nhân sư béo ị tư lự. Camille đã thấy ông cẩm cố nén một cái gì đó như một nụ cười hài lòng lúc ngồi xuống. Chắc là hài lòng vì đã hoàn thành bài tập thể dục hằng ngày, ông tự nhủ. Sếp cẩm làm vậy mỗi ngày dăm ba bận, đứng dậy, đi ra cửa rồi quay trở lại. Thậm chí có những ngày tới bốn lần. Ông luyện tập theo một kỷ luật thép.

— Có bảy, tám nhân vật thú vị trong điện thoại của Trarieux, - Camille nói tiếp. - Hắn đã gọi cho họ, vài người là gọi nhiều lần. Lúc nào cũng cùng những câu hỏi ấy. Hắn điều tra về vụ mất tích của thằng con trai. Khi đến gặp họ, hắn chìa cho họ xem bức ảnh chụp con trai hắn cùng cô gái ở hội chợ.

Camille mới chỉ đích thân gặp hai nhân chứng, còn những người khác thì Louis và Armand phụ trách. Ông ghé phòng Le Guen để thông báo tình hình, nhưng ông quay lại Đội không phải vì sếp. Mà là để gặp bà vợ cũ của Trarieux mới từ Orléans lên đến nơi. Bên cảnh binh đã đưa bà ta lên.

— Chắc hẳn Trarieux đã tìm được địa chỉ của họ trong email của con trai hắn. Chúng ta có gần như đủ mọi thứ.

Camille mở sổ ghi chép ra xem.

— Một cô tên là Valérie Touquet, ba mươi lăm tuổi, trước đây là bạn học cùng lớp với Pascal Trarieux, suốt mười lăm năm thằng chả đã tìm mọi cách để ngủ với cô ta, đến tuyệt cả vọng, mà không được.

— Nó cũng bền gan đấy nhỉ.

— Lão bố đã nhiều lần gọi cho cô ta để hỏi xem cô ta có biết tình hình cục cưng của hắn không. Cô ta bảo rằng thằng ấy ngẩn thực sự. “Cục súc”, đợi thêm vài phút nữa thì cô ta còn nói thêm: “Ngu lắm. Lúc nào cũng cố gây ấn tượng với lũ con gái bằng những câu chuyện rất dớ dẩn.” Tóm lại là một thằng đần đích thực. Nhưng dễ mến. Mà rốt cuộc, cô ta cũng hoàn toàn không biết nó ở đâu.

— Còn gì nữa?

— Chúng ta còn có một tay Patrick Jupien, lái xe giao hàng một hãng giặt, bạn chơi bời của Pascal Trarieux. Cả anh ta cũng không có tin tức gì của Trarieux con. Anh ta không nhận ra cô gái trong ảnh. Một người khác, bạn học cấp hai, Thomas Vasseur, làm đại diện bán hàng. Và một đồng nghiệp cũ, Didier Cottard, nhân viên giao hàng từng làm chung với nó tại một công ty bán hàng qua mạng, nói ngắn gọn là cùng một kiểu, lão bố gọi điện, tới gặp và làm tất cả phát bực. Và lẽ dĩ nhiên, chẳng ai có tin tức gì của thằng con trai từ rất lâu rồi. Những ai nhiều thông tin nhất thì biết rằng trong câu chuyện có một cô gái. Chuyện giật gân của năm đấy, Pascal Trarieux với một cô gái. Anh bạn Vasseur của nó lăn ra cười với cái vẻ “thế là cuối cùng cậu ta cũng có một cô bạn gái”. Anh bạn lái xe giao hàng thì xác nhận nó đã mang Nathalie của nó ra lải nhải khiến tất cả mọi người đều phát ngán, nhưng Nathalie như thế nào thì chẳng ai hay biết. Bởi vì nó chưa bao giờ giới thiệu cô ta với một ai.

— Ơ kìa…

— Không, không đáng ngạc nhiên đến thế đâu. Nó gặp cô ta hồi giữa tháng Sáu rồi một tháng sau đó cùng cô ta bỏ trốn. Tức là quá ít thời gian, chưa kịp giới thiệu với bạn bè.

Hai người cùng tư lự. Camille đọc lại sổ ghi chép, mày nhíu lại, thỉnh thoảng ngó ra cửa sổ như đang muốn tìm lời đáp cho một câu hỏi, rồi lại vùi đầu đọc. Le Guen rất hiểu ông. Thế nên, ông để cho một quãng im lặng trôi qua rồi mới cất tiếng:

— Nào, thử nói xem.

Camille có vẻ bối rối, điều này không thường gặp ở ông.

— Ờ, nói thật với anh… Cô gái này, tôi không thực sự cảm nhận nổi.

Ông vội giơ hai tay lên che lấy mặt.

— Tôi biết, tôi biết! Tôi biết, Jean ạ. Đây là nạn nhân! Ta không được động đến một nạn nhân! Nhưng vì anh hỏi tôi đang nghĩ gì, nên tôi trả lời thôi.

Le Guen lại đứng dậy khỏi ghế, tì hai khuỷu tay lên bàn làm việc.

— Như thế là vô cùng dở hơi, Camille ạ.

— Tôi biết mà.

— Cô gái ấy bị nhốt như một con chim trong một cái lồng treo cách mặt đất hai mét từ một tuần nay rồi…

— Tôi biết, Jean…

— … Trên ảnh ta thấy rõ cô ấy đang sắp chết.

— Đúng…

— Kẻ đã bắt cóc cô ấy là một thằng khốn vô học, tàn nhẫn, nghiện rượu…

Camille chỉ thở dài đánh sượt.

— … hắn nhốt cô ấy vào một cái lồng cho chuột xơi…

Camille gật đầu đau đớn.

— … và hắn chọn cách lao mình từ đường vành đai xuống còn hơn là chịu giao nộp cô ấy cho chúng ta…

Camille chỉ nhắm tịt mắt lại giống như ai đó không muốn nhìn thấy mức độ của thảm họa mà mình đã gây ra.

— … thế mà anh “không cảm nhận được cô gái ấy”? Anh đã nói điều đó với ai khác chưa hay đây là một món giật gân cho riêng tôi thế hả?

Nhưng những lúc Camille không phản đối, khi ông không nói gì, tệ hơn nữa là khi ông không tự vệ, Le Guen biết liền là đang xảy ra một điều gì đó. Một điều bất thường. Im lặng. Và rồi:

— Tôi không hiểu, - Camille chậm rãi nói, - tại sao chẳng ai báo tin về việc cô gái ấy mất tích.

— Ôi trời! Nhưng mà có đến hàng nghì…

— … hàng nghìn vụ như thế, tôi biết, Jean ạ, hàng nghìn người không được ai báo là mất tích. Nhưng dẫu sao… hắn ta, Trarieux ấy, là một tay đầu đất, ta nhất trí vậy chứ?

— Nhất trí.

— Không được tinh vi cho lắm.

— Nói thế là quá thừa.

— Vậy nên, hãy giải thích cho tôi, tại sao hắn lại thịnh nộ ghê gớm như thế đối với cô gái ấy. Và theo cách thức đó.

Le Guen ngước nhìn lên, vẻ không hiểu.

— Bởi vì, dẫu sao, hắn cũng đã điều tra về vụ mất tích của con trai hắn, rồi mua gỗ, làm một cái lồng, tìm ra một nơi đặng nhốt cô gái ấy suốt nhiều ngày trời, sau đó, hắn bắt cóc cô ấy, hắn nhốt cô ấy lại, hắn làm cô ấy chết dần chết mòn, hắn chụp ảnh cô ấy để chắc chắn rằng cô ấy đang trên con đường suy sụp… Thế mà anh lại nghĩ đó là một ý ngông chợt đến!

— Tôi không hề nói thế, Camille.

— Có đấy chứ, anh đã nói thế, hoặc nếu không thì cũng tương tự như thế! Ý tưởng đã xuất hiện trong đầu hắn như thế. Trong bộ não thợ nguội của hắn, hắn đã tự nhủ, rồi, giả thử mình tìm được đứa con gái bỏ trốn cùng thằng con mình và rồi nhốt con bé ấy vào một cái lồng gỗ! Và, bỗng dưng thật là tình cờ, đó lại là một cô gái mà ta không sao truy nổi tung tích. Còn hắn, ngu như một con lừa, lại dễ dàng tìm ra cô ấy, cái việc mà chúng ta không đủ khả năng làm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx