sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19

Cô gần như không ngủ được nữa. Quá sợ. Alex vặn vẹo trong lồng hơn lúc nào hết, cô đau đớn hơn lúc nào hết, kể từ khi bắt đầu bị nhốt, cô chưa hề đổi tư thế, cũng chưa được ăn một cách bình thường, hay ngủ một cách bình thường, cô không thể duỗi chân duỗi tay, nghỉ ngơi vài phút rồi giờ đây, với lũ chuột này… Càng lúc sự tỉnh táo càng rời bỏ cô, lắm lúc trong suốt nhiều tiếng đồng hồ mọi thứ cô nhìn thấy đều nhòe nhoẹt, mù mờ, mọi âm thanh vọng đến cô đều lùng bùng, nghe như tiếng vọng của những âm thanh có thực từ rất xa, cô lại còn nghe thấy tiếng chính mình rên rỉ, rền rẫm, hét những tiếng trầm đục ào lên từ trong bụng. Cô yếu đi nhanh khủng khiếp.

Đầu cô cứ không ngừng ngật xuống rồi lại ngẩng lên. Mới một lúc trước, cô đã xỉu đi vì mệt, điên dại vì buồn ngủ, vì đau đớn, tâm trí cô hoảng loạn, nhìn thấy chuột ở khắp mọi nơi.

Thế rồi đột nhiên, chẳng biết tại sao nữa, cô chắc chắn rằng Trarieux sẽ không quay trở lại, hắn đã bỏ mặc cô nơi đây. Nếu hắn quay lại, cô sẽ nói tất cả cho hắn, cô nhắc đi nhắc lại điều đó như niệm chú, miễn sao hắn quay trở lại là mình sẽ nói hết, mọi thứ hắn muốn, mọi thứ hắn muốn, để chấm dứt chuyện này. Cô chấp nhận để hắn mau chóng giết cô, như thế còn hơn nhiều so với lũ chuột kia.

Chúng nối đuôi nhau bò xuống sợi dây vào lúc tảng sáng, mồm kêu chít chít. Chúng đã biết rằng Alex thuộc về chúng. Chúng sẽ không đợi đến lúc cô chết. Chúng đang phấn khích quá mức. Chưa bao giờ chúng đánh nhau nhiều như từ sáng hôm nay. Để hít ngửi cô, chúng tiến lại mỗi lúc một gần hơn. Chúng đợi cho đến lúc cô kiệt sức hoàn toàn nhưng chúng đang rất nóng ruột, ngây ngất. Dấu hiệu sẽ là gì? Điều gì sẽ khiến chúng quyết định?

Đột nhiên cô thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, cô vừa có một khoảnh khắc sáng suốt.

Cái câu “Tao sẽ nhìn mày chết”, trên thực tế, muốn nói: “Tao sẽ nhìn mày đã chết.”[9] Hắn sẽ không quay trở lại, hắn sẽ chỉ trở lại chừng nào cô đã chết.

Phía trên cô, con to nhất, con có bộ lông đen pha hung, đang đứng trên hai chân sau và kêu lên rin rít. Nó nhe răng ra.

Chỉ còn một việc để làm. Với bàn tay run lẩy bẩy, cô lần các đầu ngón tìm cạnh gờ thô ráp của thanh gỗ phía dưới, cái thanh từ hàng chục tiếng đồng hồ nay cô cố tránh vì nó nhọn, vì nó cứa rách thịt cô ngay khi chạm vào. Cô luồn móng tay vào cái hốc, từng mi li mét một, gỗ kêu răng rắc nhè nhẹ, cô lấn thêm được một chút nữa, cô tập trung tinh thần, dùng hết sức lực ấn xuống, phải mất một lúc lâu, cô phải làm đi làm lại nhiều lần, rồi rốt cuộc, đột nhiên, gỗ chịu thua. Giữa các ngón tay của Alex đã có một cái dằm lớn, dài gần mười lăm xăng ti mét. Nhọn hoắt. Cô nhìn lên phía trên, qua khe gỗ nắp lồng, gần chỗ gắn cái vòng, gần sợi dây treo. Rồi đột ngột, cô thò tay qua đó, dùng đầu nhọn mảnh gỗ đâm thẳng vào con chuột, đẩy nó rơi ra ngoài khoảng không. Nó cố bám, tuyệt vọng cào vào mép lồng, rít lên man rợ rồi rơi xuống hai mét bên dưới. Ngay lập tức, Alex đâm cái dằm sâu vào bàn tay và xoáy nó như thể đó là một con dao, cô hét lên vì đau.

Máu liền trào ục ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx