sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 40

— Rất dễ mến! - anh chủ hiệu tạp hóa Ả Rập nói.

Armand phụ trách chủ hiệu tạp hóa Ả Rập. Anh luôn luôn sẵn sàng với các nhà buôn, nhất là các chủ tiệm tạp hóa, một món hời không phải ngày nào cũng gặp được. Khi tra hỏi, anh làm người ta sợ hãi chút đỉnh với dáng vẻ vô gia cư của mình, anh bước đi giữa các giá hàng, gây ấn tượng bằng những ẩn ý đáng lo ngại và vẻ như không có chuyện gì, làm thế anh có thể xoáy đồ trong tiệm, anh nhặt chỗ này một hộp kẹo cao su, chỗ kia một lon Coca-Cola, rồi thêm lon nữa, anh hỏi với ra, chủ cửa hàng nhìn anh lèn cho đầy các túi, kiếm chác những thanh sô cô la, những túi kẹo, rồi bánh, các thanh kẹo phết sô cô la, anh thích đồ ngọt, Armand ấy, về cô gái, anh không thu lượm được nhiều thông tin, dẫu sao anh vẫn cứ cố. Tên là gì? Trả tiền mặt, không bao giờ bằng thẻ, không bao giờ bằng séc? Có hay đến không? Ăn mặc như thế nào? Thế tối hôm trước, chính xác thì cô ta đã mua những gì? Và khi các túi đã đầy ụ, anh nói cảm ơn ông đã hợp tác rồi đi trút đồ vào cốp xe, trong đó lúc nào anh cũng để đầy túi ni lông cũ dành riêng cho những dịp thế này.

Còn bà Guénaude thì chính Camille tìm ra. Trạc lục tuần, nặng nề, đeo bờm tóc. Tròn trịa và mặt đỏ ửng như một bà bán thịt, cái nhìn tránh né. Và rất bực bội. Thực sự là rất rất bực bội, bà ta vặn vẹo như một con bé học sinh bị người ta đến dụ dỗ bậy bạ, đúng cái kiểu làm các chỉ huy cảnh sát phát bực. Cũng là loại rất dễ gọi cảnh sát, rất thích làm ra vẻ bà chủ nhà. Thế nên, không, đó không chỉ là một người hàng xóm, biết nói thế nào nhỉ, bà ta có biết cô ta không, có hay không, khó mà hiểu nổi các câu trả lời của bà ta, vốn dĩ cũng chẳng phải những câu trả lời, bực lắm.

Camille mất đến bốn phút mới gần như lột trần được con mụ Guénaude ấy. Gabrielle. Bà ta bốc mùi dối trá, giả dối và đạo đức giả. Đầy ác tâm. Thợ làm bánh và bánh ngọt, cùng chồng. Ngày 1 tháng Giêng năm 2002, Chúa đã xuống trái đất, hiện thân trong vụ chuyển từ tiền franc sang đồng euro. Và một khi đã đích thân hành đạo, Người liền gieo rắc phép mầu. Sau lần biến ra rất nhiều bánh mì là đến lần biến ra rất nhiều tiền. Gấp tới bảy lần. Chỉ qua một đêm. Chúa là một thiên tài về sự giản tiện.

Góa chồng, mụ Guénaude cho thuê mọi thứ mà mụ sở hữu theo con đường mờ ám, mụ bảo rằng làm thế thì có ích, “chỉ là tôi…” Đi vắng vào cái ngày cảnh sát gần như ào vào tấn công khu phố. Tôi ở nhà con gái tôi bên Juvisy. Vậy thì sao. Khi quay về, biết chuyện, rằng cô gái mà người ta đang tìm kiếm cực giống cô gái thuê nhà cũ, đã không gọi cho cảnh sát, tôi đâu biết được đó chính là cô ta, giá mà tôi đoán ra được, ông thử nghĩ mà xem.

— Tôi sẽ tống bà vào tù, - Camille nói.

Mụ tái nhợt, đủ biết lời đe dọa có tác dụng hay không. Để trấn an mụ, Camille nói tiếp:

— Trong tù, với chỗ tiền tiết kiệm được, bà sẽ có thể mua tất cả những gì bán ở căng tin đấy.

Ở đây, cô gái là Emma. Sao lại không. Sau Nathalie, Léa, Laura, Camille đã sẵn sàng trước mọi cái tên. Mụ Guénaude phải ngồi xuống để xem bức vẽ phác họa. Mụ không ngồi xuống, mà đổ sụp người xuống. Đúng rồi, là cô ta, chính là cô ta, a, sao mà nhiều cảm xúc đến thế, mụ đưa tay ôm lấy ngực, Camille tự hỏi không biết mụ ta có lên luôn với chồng ở trên thiên đường của lũ bất lương không. Cô ta chỉ ở đây có ba tháng, Emma ấy, không bao giờ tiếp một ai, cô ta hay đi vắng, mới tuần vừa rồi thôi, cô ta đã phải đi gấp, cô ta vừa đi làm dưới tỉnh, thế chỗ ai đó, bị vẹo cổ, cô ta đã bị ngã rất nặng, cô ta bảo là dưới miền Nam, cô ta đã trả tiền hai tháng, có việc gia đình, cô ta giải thích, thấy rất phiền vì phải ra đi chóng vánh đến thế. Mụ tuôn hết những gì mình biết, con mụ bán bánh, mụ chẳng biết phải làm gì nữa để chỉ huy Verhoeven cảm thấy hài lòng. Nếu mà dám, mụ hẳn sẽ đề nghị đút tiền. Nhìn tay cớm thấp bé với ánh mắt lạnh lẽo, mụ mơ hồ cảm thấy làm thế sẽ không ổn. Camille trình bày lại câu chuyện mặc dù thông tin thật lộn xộn. Mụ chỉ ngăn kéo tủ, một tờ giấy màu xanh, địa chỉ cô ta để lại. Camille không vội vã, ông không hề ảo tưởng về chuyện này, tuy nhiên ông vẫn vừa mở ngăn kéo vừa rút điện thoại di động.

— Đây là chữ của cô ta à?

— Không, chữ của tôi đấy.

— Tôi đã nghĩ thế rồi mà…

Ông đọc địa chỉ và vẫn nghe máy. Trước mặt ông, phía trên cái tủ, lồng trong khung là bức tranh vẽ trên vải bố một con hoẵng trong khoảng rừng màu xanh táo.

— Trông con hoẵng của bà ngu quá đi…

— Con gái tôi vẽ đấy, - mụ Guénaude rụt rè lên tiếng.

— Nhà bà rặt một lũ ăn hại.

Mụ Guénaude cố sức hồi tưởng. Emma làm việc tại một ngân hàng, ngân hàng nào thì bà không biết, một ngân hàng nước ngoài, chà chà. Camille hỏi nhưng ông đã biết tất cả các câu trả lời, mụ Guénaude đòi một khoản tiền thuê nhà vô lối để không đặt câu hỏi, đó là hợp đồng ngầm những khi người ta thuê nhà theo kiểu mờ ám.

Địa chỉ giả, Camille dập máy.

Louis đến nơi cùng hai kỹ thuật viên của bên Lý lịch tư pháp. Chân đau lắm, nên bà chủ nhà không thể đi cùng họ lên trên tầng. Mụ vẫn chưa tìm được ai thuê lại. Họ đã biết sẽ tìm thấy gì trong căn hộ của Emma: dấu tay của Léa, ADN của Laura, các dấu vết của Nathalie.

Camille cất tiếng:

— Tôi quên mất, bà cũng sẽ phải chịu tội đồng lõa giết người. Giết người hàng loạt…

Mặc dù đang ngồi, Gabrielle Guénaude vẫn tìm một điểm tựa, tóm chặt lấy mép bàn. Mồ hôi mụ túa ra, gần như phát rồ.

— À mà có! - đột nhiên mụ hét lên. - Chỗ chuyển nhà thuê, tôi có biết chỗ ấy!

Camille quay trở lại ngay lập tức.

Mấy cái thùng các tông, đồ đạc tháo rời, cô ta không có nhiều đồ lắm, ông cũng biết đấy, mụ bất đắc dĩ bình luận. Camille hiểu là với mụ Guénaude, một người không sở hữu gì thì chẳng là gì hoặc chẳng đáng gì. Họ liên lạc ngay với chỗ chuyển nhà, cô thư ký tỏ ra không mấy sốt sắng trên điện thoại, không, thực sự, cô ta không thể cung cấp thông tin, vì không biết đang phải nói chuyện với ai.

— OK, - Camille nói, - tôi sẽ đích thân đến lấy thông tin! Nhưng tôi báo trước, nếu phải tự đến thì tôi sẽ đóng cửa hàng của cô cả năm, tôi sẽ cho người vào kiểm tra thuế, rồi họ sẽ lần tới tận ngày cô mới bước chân vào nhà trẻ và cô, chính cô đấy, tôi sẽ tống cô vào tù vì tội cản trở người thực thi pháp luật và nếu cô có con, chúng sẽ được chuyển thẳng cho bên công tác xã hội quản lý!

Dẫu rằng nghe thật là ngớ ngẩn, thì câu nói đó cũng có tác dụng, cô thư ký trở nên phấn khích, đưa ngay địa chỉ kho giữ đồ nơi cô gái để toàn bộ đồ đạc của mình, dưới cái tên: Emma Szekely.

Camille bảo đánh vần đi.

— Ở đầu là s rồi đến z, đúng không? Cô cấm không cho ai động vào ngăn đó đi, nghe chưa hả? Không một ai hết! Rõ chưa?

Chỗ đó nằm cách đây chỉ mười phút. Camille dập máy và lại hét lên:

— Một nhóm! Ngay lập tức!

Ông lao xuống cầu thang.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx