sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 42

Gần mười giờ tối. Hoắng lên cũng chẳng được gì. Camille đã bình tĩnh trở lại, nhưng đó là bởi ông đã đấu tranh hết sức. Đặc biệt là không được nhớ tới khuôn mặt đầy sung sướng của tay trông coi kho đồ, một thằng đểu có nước da bợt, kính cận dày như đít chai, đeo kính mà như thể chẳng nhìn thấy gì.

Cuộc đối thoại đã diễn ra như sau: cô gái, cô gái nào, cái xe, cái xe nào, đống thùng các tông, thùng các tông nào. Họ đã mở ngăn để đồ của cô ta, tất cả mọi người bị choáng nặng. Tất tật đều ở đó, mười thùng các tông dán băng dính, đồ đạc của cô gái, đồ dùng cá nhân của cô ta. Họ lao vào đó, Camille muốn mở hết ra ngay. Nhưng còn có quy trình phải tuân thủ, công việc kiểm kê, mọi chuyện được đẩy nhanh nhờ một cú điện thoại cho viên thẩm phán, họ mang đi tất, đống thùng, những thứ đồ đã tháo, mà cũng đâu có nặng, dẫu sao họ cũng đầy hy vọng tìm được những thứ cá nhân, rõ ràng, căn cước của cô ta. Vụ việc đang đứng trước một bước ngoặt cốt yếu.

Niềm hy vọng mong manh về những cuốn băng camera theo dõi ở mỗi tầng bị dập tắt mau chóng. Vấn đề không nằm ở khả năng lưu trữ của chúng, mà những camera ấy là đồ đểu.

— Chỉ để trang trí thôi, nói thế cũng được, - tay gác vừa nói vừa cười nhăn nhở.

Mất cả buổi tối cho công việc kiểm kê và để các kỹ thuật viên lấy các dữ kiện quan trọng. Họ để sang một bên những thứ đồ gỗ, đều là những món thông thường, có thể mua ở mọi nơi, các giá sách, một cái bàn ăn hình vuông, một cái giường có khung đệm, đệm, các kỹ thuật viên đã lao vào chúng với những thanh tăm bông và nhíp gắp. Sau đó, họ săm soi bên trong các thùng các tông. Quần áo thể thao, đồ bơi, quần áo mùa hè, quần áo mùa đông.

— Tất cả đều được bán đại trà ở mọi nước trên thế giới, - Louis nói.

Đống sách, gần hai thùng. Chỉ toàn sách bỏ túi. Céline, Proust, Gide, Dostoyevsky, Rimbaud. Camille đọc các nhan đề, Hành trình đến tận cùng đêm tối, Mối tình của Swann, Bọn làm bạc giả, nhưng Louis trông có vẻ tư lự.

— Gì thế hả? - Camille hỏi.

Louis không trả lời ngay. Những mối quan hệ nguy hiểm, Bông huệ trong thung, Đỏ và đen, Gatsby, Kẻ xa lạ.

— Cứ như tủ sách của một cô nữ sinh trung học ấy.

Đúng thế, dường như các cuốn sách đều được lựa chọn rất cẩn thận, mẫu mực. Mọi cuốn sách đều đã được đọc và thường xuyên được đọc lại, một số quyển theo đúng nghĩa đen là nát nhừ, nhiều đoạn dài được gạch chân, đôi khi cho đến tận trang cuối cùng. Họ tìm thấy những dấu chấm than, dấu chấm hỏi, những hoa thị lớn, nhỏ, thường là bằng bút mực xanh, có những chỗ mực đã mờ đi gần hết.

— Cô ta đọc những gì phải đọc, cô ta muốn làm thật tốt, cô ta rất kỷ luật, - Camille khẳng định. - Chậm trưởng thành chăng?

— Tôi không biết. Có lẽ là thoái triển.

Những ngôn từ hiểm hóc của Louis khiến Camille hơi loạn óc nhưng ông đã nắm bắt được thông điệp chính yếu. Cô gái không được toàn vẹn. Hoặc giả là chưa đầy đủ.

— Cô ta nói được một ít tiếng Ý, một ít tiếng Anh. Cô ta đã bắt đầu đọc những cuốn cổ điển nước ngoài nhưng chưa xong.

Camille cũng đã nhận ra điều đó. Những kẻ đính hôn, Người tình không nơi cổ định, Tên của đóa hồng cũng như Alice, Dorian Gray, Chân dung người phụ nữ hay Emma trong nguyên bản.

— Cô gái có liên quan đến vụ giết Maciak ấy, người ta bảo có âm sắc nước ngoài trong giọng nói, đúng không?

Những cuốn cẩm nang du lịch xác nhận điều này.

— Cô ta không ngu, cô ta có học hành, nói được hai ngoại ngữ, chắc không lưu loát nhưng cũng có nghĩa là từng ra nước ngoài học tiếng… Cậu có thấy cô ta phù hợp được với Pascal Trarieux không?

— Hay thích hợp với vai trò quyến rũ Stefan Maciak? - Louis nói nốt.

— Hoặc giết chết Jacqueline Zanetti?

Louis vội vã ghi chép. Nhờ đống cẩm nang du lịch, có lẽ sẽ tái thiết lập được hành trình của cô gái hay ít nhất là một phần, có ngày xuất bản trên một số catalô của các hãng du lịch, hẳn sẽ có thể đối chiếu thời gian, nhưng trong tất tật những thứ ấy, chẳng có lấy một cái tên. Không có một thứ giấy tờ hành chính nào. Không một dấu vết liên quan đến căn cước. Một cô gái sở hữu ít đồ vật đến vậy thì có thể có một cuộc sống như thế nào?

Cuối buổi tối, đã có kết luận, gần như đoán chắc.

— Cô ta đã lựa đồ trước rồi. Không một chút gì có tính chất cá nhân. Để phòng trường hợp cảnh sát tìm được. Chẳng có gì giúp được chúng ta hết.

Hai người đứng dậy, Camille đã mặc áo vest, Louis còn do dự, chắc anh sẽ ở lại thêm, lục lọi, tìm kiếm.

— Thôi không phải cố quá đâu… - Camille thốt lên. - Cô ta đã có một sự nghiệp huy hoàng sau lưng, và căn cứ vào cách thức cô ta tổ chức cuộc sống, chắc hẳn tương lai cô ta cũng sẽ không kém cỏi đâu.

Đó cũng là ý kiến của Le Guen.

• • •

Thứ Bảy, đầu buổi tối. Ke Valmy.

Ông đã gọi điện thoại cho Camille, họ đến ngồi ở hàng hiên quán La Marine. Có thể là do tác động của con kênh, khiến họ nghĩ đến cá, thế nên họ đã chọn hai ly vang trắng. Le Guen thận trọng ngồi xuống. Ông đã biết đến nhiều cái ghế không đủ khả năng chịu trọng lượng của ông. Cái này thì chịu được.

Những lúc trò chuyện bên ngoài nơi làm việc, thường thì họ theo sơ đồ này, họ nói về đủ thứ chuyện trên đời còn công việc chỉ chiếm vài giây cuối cùng, gói gọn trong dăm ba câu nói.

Lẽ dĩ nhiên, hôm nay trong óc Camille đang lởn vởn vụ bán đấu giá. Vào sáng mai.

— Anh không giữ lại bức nào à? - Le Guen ngạc nhiên.

— Không, tôi tống đi hết, - Camille đáp. - Tôi sẽ cho đi hết.

— Tôi đã hiểu là anh bán chúng mà.

— Tranh thì tôi bán. Còn tiền thì tôi sẽ cho đi. Tất cả.

Camille không sao hiểu nổi mình quyết định như vậy từ lúc nào, nó cứ tự nhiên như thế thôi nhưng ông cảm thấy đó là một quyết định đã nung nấu từ lâu. Le Guen cố kìm một lời bình luận. Nhưng dẫu sao, nó vẫn mạnh hơn ông.

— Cho ai?

Điều này thì Camille chưa từng nghĩ đến. Ông muốn cho đi số tiền đó nhưng không biết là cho ai.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx