sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 43

— Mọi thứ đang tăng tốc rồi hay tôi bị quáng nhỉ? - Le Guen hỏi.

— Không, là nhịp điệu bình thường thôi, - Camille đáp. - Phải tập quen với nó, vậy thôi.

Ông nói thật nhẹ nhõm nhưng thực sự câu chuyện đang xoay qua chiều hướng xấu. Họ đã tìm được xác một người tên là Félix Manière, bị giết tại nhà riêng. Một đồng nghiệp đã báo động vì không thấy anh ta đến dự “cuộc họp rất quan trọng” do chính anh ta triệu tập. Người ta đã tìm thấy anh ta, không thể chết ngắc hơn nữa, cái đầu gần như rời khỏi thân, cổ tan chảy vì axít sunfuric, vụ việc đã ngay lập tức được chuyển đến tay chỉ huy Verhoeven, bản thân ông thì bị thẩm phán triệu tập vào cuối ngày. Vụ việc hết sức trầm trọng.

Công việc điều tra rất mau lẹ. Điện thoại di động của người đã chết lưu lại lịch sử cuộc gọi của anh ta. Cuộc cuối cùng, nhận được vào buổi tối anh ta chết, xuất phát từ một khách sạn trên phố Monge. Kiểm tra thì biết đó là khách sạn cô gái kia đến ở khi từ Toulouse quay về. Cô ta hẹn ăn tối với anh ta vào cùng tối đó. Đó là điều người sắp chết nói với một đồng nghiệp khi vội vã rời khỏi văn phòng.

Cô tiếp tân ở khách sạn trên phố Monge nhận ra cô ta khi xem bức vẽ phác thảo, tóc vẫn gần giống thế, mắt vẫn gần giống thế, cô tiếp tân hết sức cả quyết. Cô gái đã biến mất vào sáng hôm sau. Tên giả. Trả bằng tiền mặt.

— Cái tay Félix quái quỷ này là ai thế? - Le Guen hỏi.

Không đợi câu trả lời, ông lật giở báo cáo của Camille.

— Bốn mươi tư tuổi…

— Đúng, - Camille xác nhận. - Kỹ thuật viên tại một hãng máy vi tính. Ly thân. Đang làm thủ tục ly dị. Nghiện rượu, cái đó là chắc.

Le Guen im lặng, ông giở báo cáo thật mau chóng, vừa giở vừa “hừm hừm”, đôi lúc nghe như là những tiếng rên rỉ. Hẳn người ta có thể rên rỉ vì lý do chẳng hề quan trọng.

— Thế còn chuyện cái máy tính xách tay là thế nào?

— Nó đã biến mất. Nhưng tôi đảm bảo với anh, chắc chắn không phải để lấy nó mà người ta dùng cái cúp giết anh ta rồi đổ nửa lít axít vào cổ họng đâu.

— Là cô gái đó à?

— Hẳn rồi. Có lẽ cô ta đã viết email cho anh ta. Hoặc cô ta đã dùng cái máy và không muốn để chúng ta biết cô ta dùng nó để làm gì…

— Thế rồi sao? Rồi sao?

Le Guen nổi giận, thật không giống ông chút nào. Báo chí toàn quốc, còn chưa kịp rúng động vì cái chết của Jacqueline Zanetti (vụ giết một bà chủ khách sạn ở Toulouse dẫu sao nghe vẫn có mùi tỉnh lẻ), rốt cuộc đã loạn cào cào lên. Khung cảnh Seine-Saint-Denis thì không được hào nhoáng cho lắm nhưng cái món kết thúc bằng axít thì họ rất thích. Đó là một tin vặt, nhưng cách thức thì có gì đó mới mẻ, gần như là hương xa cỏ lạ. Lúc này đã có hai cái chết. Gần như là một vụ giết người hàng loạt, tuy vẫn chưa hoàn toàn. Có những thứ ấy rồi, họ tha hồ nói, nhưng còn chưa náo nức lắm đâu. Chỉ cần thêm một nạn nhân thứ ba nữa là bọn họ sẽ náo nhiệt hết cả lên. Vụ việc sẽ thành điểm nóng trên bản tin truyền hình, Le Guen sẽ bị đẩy bắn lên tầng cao nhất của Bộ Nội vụ, thẩm phán Vidard thì lên tầng cao nhất của Bộ Tư pháp và những mắng mỏ sẽ ào xuống như mưa đá. Họ còn không dám nghĩ đến trường hợp thông tin rò rỉ, để báo chí biết được về những tội ác trước đây ở Reims và Étampes… Họ sẽ sớm được thấy một tấm bản đồ nước Pháp (gần tương tự tấm bản đồ mà Camille có sẵn trong phòng làm việc của ông, cắm đầy những cái ghim nhỏ đủ màu) với một tiểu sử gây choáng váng của các nạn nhân và lời hứa hẹn về một road movie chết chóc “theo kiểu Pháp”. Niềm vui sướng. Nỗi hân hoan.

Vào lúc này, Le Guen mới chỉ phải đối mặt với “những áp lực lớn từ trên ép xuống”, chưa phải điều tệ hại nhất nhưng cũng đã khó mà chịu đựng rồi. Thế nhưng, về chuyện này, Le Guen là một sếp tốt, những phiền phức với cấp trên, ông giữ riêng cho mình. Tất tật những gì lộ ra chỉ là do chất chứa quá mức, trừ mỗi việc hôm nay Camille thấy nó tràn ra ở khắp mọi nơi.

— Trên đó họ riềng mẻ anh hả?

Le Guen như thể phát điên vì câu hỏi.

— Này, Camille, thế anh nghĩ cái quái gì chứ?

Đây là vấn đề của các cặp đôi, những cảnh như thế này lặp đi lặp lại khá nhiều.

— Chúng ta có một cô gái bị bắt cóc và bị nhốt vào một cái lồng với lũ chuột, rồi kẻ bắt cóc tự sát, làm đường vành đai tắc nghẽn ngay nửa đêm…

Cảnh này chẳng hạn, Le Guen và Camille đã diễn nó ít nhất năm mươi lần trong sự nghiệp chung của họ.

— … cô gái bị hắn bắt cóc tự giải thoát trước khi chúng ta kịp tìm thấy, rồi ta biết rằng cô ta đã dùng axít sunfuric tiêu diệt ba gã đàn ông…

Camille thấy đã hơi giống tấu hài rồi, ông định nói điều đó nhưng Le Guen đã tiếp tục:

— … trong lúc còn đang lập hồ sơ thì cô ta đã cho một con mụ người Toulouse lên thiên đường của đám chủ khách sạn, quay trở lại Paris…

Thế là Camille bèn đợi phần kết, rất dễ đoán và đã được viết từ trước:

— … và thanh toán một tay sống độc thân, chắc là nuôi ý định làm tình với cô ta một cách thoải mái, thế mà anh còn hỏi…

— … trên đó họ riềng mẻ anh hả? - Camille thay ông nói nốt câu.

Camille đã đứng dậy, ông đã đi ra đến cửa, ông mở cửa, đầy mệt mỏi.

— Anh đi đâu đấy? - Le Guen hét lên.

— Nếu mà nhất định phải bị ai đó mắng mỏ, thì chẳng thà tôi chịu đựng thẩm phán Vidard còn hơn.

— Sở thích của anh tệ quá đấy!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx