sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 56

Ngồi ở góc phòng, Camille tiếp tục lắng nghe. Và vẽ. Vẫn là theo trí nhớ. Khuôn mặt Alex, tầm mười ba tuổi, trên thảm cỏ ngôi nhà Normandie, cô chụp cùng cô bạn, hai người ôm eo nhau, tay cầm một cái cốc nhựa. Camille cố tìm lại nụ cười trên bức ảnh đó. Nhất là ánh mắt. Đó là thứ thiếu vắng nhất ở cô. Trong căn phòng khách sạn, mắt cô nhắm chặt. Ánh mắt, đó là thứ thiếu vắng ở cô.

— A, - Louis nói. - Giờ đến lượt Jacqueline Zanetti nhé. Bà ấy thì anh biết rõ hơn chứ?

Không có câu trả lời. Tấm lưới đã khép lại. Louis trông thật giống người ta vẫn hình dung về một ông chưởng khế tỉnh lẻ, săm soi, đầy chú tâm, tỉ mỉ, căn cơ. Gây bực bội ghê gớm.

— Nói tôi nghe nào, thưa anh Vasseur, anh làm việc cho Distrifair từ bao nhiêu lâu rồi nhỉ?

— Tôi bắt đầu từ năm 1987, các ông biết rõ mà. Tôi báo trước nhé, nếu các ông đã gặp ông chủ của tôi rồi…

— Hử? - Camille ngắt lời từ cuối phòng.

Vasseur điên tiết ngoảnh đầu lại.

— Nếu các ông đã gặp ông ấy rồi, anh nói thế, - Camille nhắc lại. - Tôi có cảm giác như là trong câu của anh có ý đe dọa đấy. Nào, nói tiếp đi, tôi đang rất quan tâm đây.

Vasseur không kịp trả lời.

— Anh vào làm ở Distrifair năm bao nhiêu tuổi? - Louis hỏi.

— Mười tám.

Camille lại xen vào:

— Nói tôi nghe nào…

Vasseur không ngừng quay sang Louis và Armand, rồi lại ngoái về phía Camille, thế rồi, anh ta đứng phắt dậy, tức tối đặt chếch cái ghế đi, như thế anh ta có thể đối đầu với cả ba cùng một lúc mà khỏi cần quay người.

— Vâng?

— Vào giai đoạn ấy, chuyện với Alex ổn chứ? - Camille hỏi.

Thomas mỉm cười:

— Quan hệ của tôi với Alex lúc nào cũng ổn hết, thưa cảnh sát trưởng.

— Chỉ huy, - Camille chữa lại.

— Chỉ huy, cảnh sát trưởng, đại úy, tôi thây kệ đấy.

— Và anh theo một khóa đào tạo, - Louis nói tiếp, - khóa đào tạo do hãng của anh tổ chức, chúng ta đang ở năm 1988, và…

— Thôi được rồi, nhất trí, OK, Zanetti thì tôi có quen. Tôi đã ngủ với bà ta một lần, chuyện chỉ nho nhỏ vậy thôi!

— Anh tới Toulouse theo khóa đào tạo, ba lần mỗi tuần…

Thomas bĩu môi, tôi chả biết gì, sao các ông nghĩ tôi nhớ được chuyện ấy chứ…

— Có đấy, có đấy, - Louis khích lệ anh ta, - tôi đảm bảo với anh, chúng tôi đã kiểm tra rồi, ba lần mỗi tuần: từ ngày 17 đến…

— Thôi được rồi, OK, ba lần, OK!

— Ta bình tĩnh nhé…

Đó lại là Camille.

— Trò của các ông hơi có mùi kịch cổ lỗ đấy, - Thomas nói. - Tay ăn mặc chải chuốt lục hồ sơ, thằng ăn mày tra hỏi còn thằng lùn thì ngồi tô màu ở góc lớp học…

Máu Camille trào ra. Ông lao khỏi ghế ngồi, vọt tới. Louis đứng dậy, đặt tay lên ngực sếp và nhắm mắt lại như một người đang cố tĩnh tâm, đó thường là cách anh đối phó với Camille, anh bắt chước cách cư xử chuẩn mực, hy vọng rằng chỉ huy sẽ làm theo nhưng lần này thì không được ích lợi gì.

— Còn mày, thằng ngu to con kia, vở kịch của mày là: “Đúng, tôi đã ngủ với nó năm nó mười tuổi và chuyện ấy hay lắm nhé”, mày nghĩ điều đó sẽ dẫn mày đến đâu hả?

— Nhưng… tôi chưa bao giờ nói thế!

Thomas cảm thấy bị xúc phạm.

— Thực tình, ông nhét vào miệng tôi những lời lẽ…

Anh ta rất bình tĩnh nhưng tỏ ra bị phật ý ghê gớm.

— Tôi chưa bao giờ nói những điều kinh tởm như thế. Không, điều tôi đã nói…

Có đang ngồi thì anh ta cũng vẫn cao hơn Camille, cảnh tượng thật buồn cười. Anh ta nhẩn nha. Anh ta dằn từng tiếng.

— Điều tôi đã nói là tôi rất yêu quý em gái mình. Vô cùng. Tôi hy vọng điều đó không có gì xấu. Ít nhất thì nó cũng không bị pháp luật trừng trị chứ?

Vẻ tức tối. Anh ta nói thêm, sửng sốt:

— Tình cảm anh em bị pháp luật điều chỉnh à?

Kinh tởm và thối tha. Vẻ như anh ta muốn nói thế. Nhưng nụ cười của anh ta gợi lên điều ngược hẳn lại.

• • •

Sinh nhật. Lần này thì có ngày tháng chắc chắn. Đằng sau, bà Vasseur đã viết: “Thomas 16 tháng Chạp 1989”. Tròn hai mươi tuổi. Bức ảnh được chụp trước nhà.

— Một chiếc SEAT Malaga, - bà Vasseur kiêu hãnh cho biết. - À mà là đồ cũ thôi, nếu không tôi cũng chẳng tài nào mua nổi.

Thomas tựa khuỷu tay vào cửa xe mở rộng, để người ta có thể nhìn thấy mấy cái ghế giả da, chắc vậy. Alex đứng bên cạnh anh ta. Để chụp ảnh, anh ta choàng tay ôm vai cô em, đầy vẻ che chở. Khi biết chuyện, ta nhìn nhận mọi sự khác hẳn. Vì bức ảnh khá nhỏ, Camille đã phải dùng kính lúp để nhìn khuôn mặt Alex. Ban đêm, ông không ngủ được, ông đã vẽ cô theo trí nhớ, khó lắm ông mới mường tượng lại được khuôn mặt ấy. Trên bức ảnh này cô không cười. Khi ấy đang là mùa đông, cô mặc một chiếc măng tô dày nhưng có thể cảm nhận được là cô vẫn rất gầy, cô mười ba tuổi.

— Thế giữa Thomas và em gái mọi chuyện thế nào? - Camille hỏi.

— Ôi, tốt lắm, - bà Prévost đáp. - Lúc nào nó cũng rất chăm sóc em.

“Thomas vào phòng mình. Gần như mọi buổi tối. Mẹ có biết.”

• • •

Thomas bực bội nhìn đồng hồ đeo tay.

— Anh có ba đứa con… - Camille cất tiếng.

Thomas cảm thấy gió đang đổi chiều. Do dự.

— Đúng, ba đứa.

— Trong đó có con gái không? Hai nhỉ, tôi nghĩ thế, có phải không?

Ông cúi xuống tập hồ sơ để mở trước mặt Louis.

— Đúng rồi. Kìa, Camille, giống tên tôi! Và Élodie… Bây giờ chúng mấy tuổi rồi nhỉ, mấy đứa nhóc ấy?

Thomas nghiến răng, nín thinh. Louis quyết định điểm trang cho quãng im lặng, anh nghĩ rằng cần phải đánh lạc hướng:

— Thế tức là bà Zanetti… - anh cất lời, nhưng không kịp nói hết câu.

— Chín tuổi và mười một tuổi! - Camille cắt ngang.

Ông gí ngón tay trỏ xuống một trang hồ sơ, vẻ đắc thắng. Nụ cười của ông đột nhiên đanh lại. Ông nghiêng người về phía Thomas.

— Và các con gái của anh, thưa anh Vasseur, anh yêu quý chúng như thế nào? Tôi đảm bảo với anh nhé, tình cha con không bị pháp luật trừng trị đâu.

Thomas nghiến răng, có thể thấy rõ hàm anh ta cứng đơ lại.

— Chúng có bất ổn không? Có cần uy quyền không? Tuy rằng, đôi khi, nhu cầu uy quyền ở các bé gái lại thường là nhu cầu tình yêu. Mọi ông bố đều biết điều đó…

Vasseur chằm chằm nhìn Camille một lúc lâu rồi như thể áp lực đột nhiên rơi tõm xuống, anh ta mỉm cười với trần nhà và thở ra một hơi rõ dài.

— Ông thực sự rất thiếu tế nhị đấy, chỉ huy ạ… Với một người có vóc dáng như ông, như thế thì thật là đáng ngạc nhiên. Khi nghĩ rằng tôi sẽ điên lên trước những lời khiêu khích của ông. Rằng tôi sẽ tống nắm đấm vào mõm ông và thế là ông sẽ có cơ hội để…

Anh ta mở rộng phạm vi chỉ trích:

— Các ông không chỉ xấu xa, thưa các ông, mà các ông còn tầm thường nữa.

Nói đến đây, anh ta đứng dậy.

— Anh chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này một bước… - Camille nói.

Vào lúc ấy, không ai còn biết tình hình đang thế nào nữa. Đã cao giọng, mọi người đều đã đứng lên, kể cả Louis, mọi thứ đều bế tắc.

Louis thử tìm lối thoát.

— Bà Zanetti, vào cái hồi anh đến ở khách sạn của bà ấy, đang cặp kè với Félix Manière. Ông Manière trẻ hơn bà ấy. Họ cách nhau chừng chục tuổi. Còn anh thì, bao nhiêu nhỉ, mới mười chín hai mươi.

— Thôi đừng đi vòng vòng nữa. Zanetti là một con phò già! Mọi thứ mà mụ ấy từng làm trong đời, chỉ có một thứ hấp dẫn mụ ấy, là lao theo lũ trai trẻ. Chắc mụ ấy đã xơi tái một nửa khách khứa, tôi thì mụ ấy nhảy xổ lên người khi vừa mới mở cửa ra.

— Tức là, - Louis kết luận, - bà Zanetti quen biết ông Félix Manière. vẫn giông giống cái hệ thống ấy nhỉ, Gattegno, mà anh từng quen biết, thì có quen Praderie mà anh không quen biết và bà Zanetti mà anh từng quen biết thì có quen ông Manière mà anh lại không quen.

Louis bèn quay sang Camille, vẻ lo lắng:

— Tôi không chắc là mình đã nói thật rõ ràng.

— Không, không được rõ ràng lắm đâu, - Camille xác nhận, cả ông cũng tỏ vẻ lo lắng.

— Tôi đã ngờ rồi mà, để tôi làm rõ ra.

Anh quay sang Vasseur:

— Anh có quen biết, hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp tất cả những người đã bị em gái anh giết. Sao lại thế được nhỉ? - anh nói thêm rồi quay sang sếp của mình.

Thản nhiên, Camille nói:

— Nghe này, Louis, tôi không muốn làm cậu mếch lòng nhưng cách đặt câu của cậu chưa được hoàn toàn sáng sủa đâu.

— Anh thấy thế à?

— Phải, tôi thấy thế.

Vasseur hết quay đầu sang phải rồi lại sang trái, cái lũ ngu ngốc này…

— Cậu cho phép chứ?

Louis phác một cử chỉ giống như một đức ông. Camille:

— Thật ra, anh Vasseur ạ, em gái anh, Alex…

— Vâng?

— Anh đã bán cô ta bao nhiêu lần?

Im lặng.

— Tôi muốn nói: Gattegno, Praderie, Manière… chúng tôi không chắc là đã biết hết họ, anh cũng hiểu rồi đấy. Thế nên chúng tôi cần anh giúp đỡ, bởi vì anh, với tư cách người tổ chức, hẳn nhiên là biết anh đã mời bao nhiêu người đến “sử dụng” bé Alex nhà anh.

Vasseur giận điên.

— Các ông coi em gái tôi là đĩ hả? Các ông thực sự chẳng hề biết tôn trọng người đã chết là gì!

Tiếp đó một nụ cười hé nở trên khuôn mặt anh ta:

— Nói tôi nghe nào, thưa các ông, các ông tính làm thế nào để chứng minh điều đó đây? Các ông sẽ đưa Alex ra làm chứng hả?

Anh ta để các tay cớm có đủ thời gian thưởng thức khiếu hài hước của mình.

— Các ông sẽ cho triệu tập đám khách hàng ra tòa à? Chuyện ấy sẽ không dễ đâu. Không còn tươi lắm đâu, theo như tôi hiểu, những cái người được coi là khách hàng ấy?

Dù là vở hay sổ thì Alex cũng chẳng bao giờ ghi ngày tháng. Các đoạn viết thì mơ hồ, cô sợ từ ngữ, ngay cả những lúc chỉ có một mình, trước quyển sổ nhỏ của mình, cô cũng không dám. Chắc phải tự hỏi cô có biết các từ cần thiết hay không nữa. Cô viết:

Thứ Năm, Thomas đã đến cùng Pascal bạn anh ấy. Hai người từng là bạn học. Anh ta có vẻ rất ngu. Thomas đã bắt mình đứng trước anh ta, anh ta dùng mắt săm soi mình. Bạn của anh ấy phá lên cười. Sau đó, trong phòng, anh ta vẫn cười, cười suốt, Thomas đã nói em phải ngoan với bạn anh đấy nhé. Sau đó thì là ở trong phòng, bạn của anh ấy, mình thấy anh ta cười phía trên mình, cả khi mình bị đau cứ như thể anh ta không thể ngừng cười nổi. Mình không muốn khóc trước mặt anh ta.

Camille có thể hình dung rất rõ, thằng ngu ấy, đang hì hụi với cô bé gái, vừa làm vừa cười. Chắc hẳn người ta có thể khiến hắn tin bất kỳ điều gì, rằng cô bé thích thế, thậm chí cả như vậy. Nói chung, trước hết, chuyện này nói lên rất nhiều điều về Vasseur, còn nhiều hơn so với về Pascal Trarieux.

— Hoàn toàn không phải thế, - Thomas Vasseur nói, tay phát vào đùi, - nhưng muộn rồi. Ta đã nói chuyện xong rồi chứ, thưa các ông?

— Xin phép anh nốt một hai điểm nữa thôi.

Thomas công khai nhìn đồng hồ đeo tay, anh ta do dự rất lâu rồi nhượng bộ trước yêu cầu của Louis.

— Thôi được rồi, đồng ý, nhưng thế thì phải nhanh lên nhé, không thì ở nhà tôi mọi người sẽ lo đấy.

Anh ta khoanh tay lại, tôi nghe đây.

— Tôi đề nghị anh điểm lại các giả thiết của chúng tôi, - Louis nói.

— Tuyệt, tôi cũng thích mọi thứ thật rõ ràng. Điều cốt yếu là phải rõ ràng. Nhất là với các giả thiết.

Anh ta tỏ vẻ thực sự hài lòng.

— Vào lúc anh ngủ với Alex, em gái anh mười tuổi, còn anh mười bảy.

Vẻ chăm chú, Vasseur đưa mắt tìm kiếm ánh mắt của Camille rồi Louis.

— Chúng ta đã nhất trí với nhau, thưa các ông, rằng ta chỉ đang điểm lại các giả thiết của các ông mà thôi!

— Hoàn toàn đúng vậy, thưa anh Vasseur! - Louis nói ngay. - Ở đây là các giả thiết của chúng tôi và tôi chỉ yêu cầu anh nói cho chúng tôi biết xem chúng có chứa đựng các mâu thuẫn nội tại hay không… những gì không thể xảy ra… kiểu kiểu vậy.

Có thể nghĩ rằng Louis đang làm trò quá mức nhưng không hề, đó gần như là phong cách thường ngày của anh.

— Tuyệt, - Vasseur đáp. - Vậy, giả thiết của các ông…

— Giả thiết đầu tiên là anh đã lạm dụng tình dục em gái anh khi cô ấy mới khoảng mười tuổi. Điều 222 của bộ luật hình sự quy định phạt hành động này hai mươi năm tù.

Thomas Vasseur, ngón tay trỏ chỉ lên trời, rất mô phạm:

— Nếu có đơn kiện, nếu chứng minh được sự việc, nếu…

— Tất nhiên, - Louis ngắt lời, không cười, - đó là một giả thiết.

Vasseur tỏ ra hài lòng, anh ta thuộc thể loại lúc nào cũng muốn mọi chuyện diễn ra đúng theo quy tắc.

— Giả thiết thứ hai của chúng tôi là sau khi lạm dụng cô ấy, anh đã cho những kẻ khác mượn cô ấy, thậm chí chắc là có lấy tiền. Tội dẫn gái ở mức độ trầm trọng được xử chiếu theo điều 225 của cùng bộ luật và có thể dẫn đến án tù mười năm.

— Hượm đã, hượm đã! Anh đã nói “cho mượn”. Ông kia, lúc nãy (anh ta chỉ Camille ở cuối phòng) đã nói là “bán”…

— Tôi đề xuất với anh là “cho thuê” nhé, - Louis nói.

— Bán! Tôi đùa đấy! OK, cứ cho là “cho thuê” nhé.

— Tức là cho những người khác thuê. Đầu tiên là Trarieux, một người bạn học, rồi ông Gattegno, mà anh quen biết với tư cách chủ xưởng sửa xe, ông Maciak, một khách hàng (theo cả hai nghĩa của từ này vì anh cũng cho ông ta thuê các loại máy trò chơi cho quán cà phê của ông ta). Ông Gattegno hẳn đã nhiệt tình giới thiệu dịch vụ tuyệt hảo của anh cho bạn của ông ta, ông Praderie. Còn về phần bà Zanetti, mà anh đã quen biết một cách thân mật với tư cách chủ khách sạn, bà ấy đã không ngần ngại tặng cùng dịch vụ tuyệt hảo này cho bạn trai trẻ tuổi của bà ấy, tức là ông Félix Manière, chắc là một cách để lấy lòng ông ta. Thậm chí có thể còn là để ràng buộc ông ta nữa.

— Đây không còn là một giả thiết mà đã là cả một chùm rồi!

— Vẫn không liên quan chút nào đến thực tế à?

— Theo chỗ tôi được biết thì chẳng có gì liên quan hết. Nhưng các ông không thiếu logic đâu. Thậm chí cả trí tưởng tượng nữa. Bản thân Alex chắc chắn cũng sẽ khen ngợi các ông đấy.

— Về điều gì?

— Về những nỗ lực mà các ông thực hiện cho một người đã chết…

Anh ta lần lượt nhìn hai viên cảnh sát:

— … với nó thì giờ đây mọi chuyện đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

— Cũng chẳng còn ý nghĩa gì với mẹ anh phải không? Với vợ anh? Với các con anh?

— À không!

Anh ta lần lượt nhìn thẳng vào mắt Louis rồi Camille.

— Ở đây thì, thưa các ông, một lời buộc tội như thế, được đưa ra mà chẳng hề có bằng chứng nào, chẳng có lời chứng nào, chỉ là một lời vu khống không hơn không kém. Điều đó cũng là phạm luật đấy, các ông biết chứ?

Thomas bảo mình sẽ thích anh ta bởi anh ta mang tên của một con mèo.[24] Mẹ anh ta trả tiền cho anh ta đi chơi. Nhưng mặt anh ta chẳng giống mèo chút nào. Anh ta cứ nhìn mình suốt, nhìn chăm chăm, không nói năng gì. Chỉ có điều, anh ta cười theo kiểu rất kỳ, trông như là anh ta muốn ăn đầu mình ấy. Sau đó, rất lâu, mình vẫn còn hay thấy mặt anh ta và cặp mắt của anh ta.

Trong quyển sổ không còn thấy nhắc đến Félix nữa nhưng sau đó, lại thấy trong quyển vở. Rất ngắn ngủi:

Con mèo đã quay trở lại. Anh ta lại nhìn mình rất lâu, cười cười, giống hệt lần đầu tiên. Và sau đó, anh ta bảo mình làm khác đi và anh ta đã làm mình rất đau. Thomas và anh ta, cả hai không hài lòng vì mình đã khóc rất to.

Alex mười hai tuổi. Félix thì hai mươi sáu.

Nỗi khó ở kéo dài một lúc lâu.

— Trong chùm giả thiết này, - rốt cuộc Louis cất tiếng trở lại, - tôi nghĩ rằng chúng tôi chỉ còn cần làm rõ một điều mà thôi.

— Vậy thì ta kết thúc nó đi.

— Làm thế nào mà Alex tìm lại được tất cả những người đó? Bởi vì dẫu sao mọi chuyện cũng đã xảy ra gần hai mươi năm rồi.

— Ý anh muốn nói là giả thiết đó ấy hả?

— Rõ rồi, phải, xin lỗi. Chúng ta đặt giả thiết rằng những sự kiện ấy xảy ra đã gần hai mươi năm. Alex đã thay đổi rất nhiều, chúng ta đều biết cô ta dùng nhiều tên khác, cô ta không vội vàng gì, cô ta có cả một chiến lược. Cô ta đã tổ chức rất tốt các cuộc gặp với từng người trong số họ. Với mỗi người cô ta đã đóng một vai hết sức đáng tin. Một cô gái khá béo và cẩu thả với Pascal Trarieux, một người phụ nữ tương đối cổ điển với Félix Manière… Nhưng, câu hỏi là: làm thế nào Alex tìm lại được tất cả những người đó?

Thomas quay sang Camille, rồi sang Louis, rồi lại Camille, như một người đang không biết phải làm gì nữa.

— Đừng nói với tôi…

Vẻ kinh hoàng:

— Đừng nói với tôi rằng các ông không có giả thiết đấy nhé.

Camille đã quay trở lại. Trong cái nghề này nhiều lúc phải gắng sức thôi.

— Ừ thì có chứ, - Louis nói bằng một giọng khiêm nhường, - chúng tôi có một giả thiết.

— Aaaaa… Cứ nói hết với tôi đi.

— Theo cùng cách chúng tôi giả định rằng anh đã trao cho ông Trarieux căn cước và địa chỉ của em gái anh, chúng tôi đặt giả định rằng anh cũng đã giúp em gái mình tìm lại tất cả những người đó.

— Nhưng trước khi Alex khử tất cả bọn họ… Cứ giả định rằng tôi quen biết họ (anh ta huơ huơ ngón tay trỏ: chú ý nhé…) làm thế nào tôi biết được họ ở đâu, hai mươi năm sau?

— Trước hết, vài người không hề thay đổi chỗ ở suốt hai mươi năm nay. Sau nữa, tôi nghĩ rằng chỉ cần đưa cho cô ta tên tuổi, địa chỉ cũ, sau đó Alex đã tự điều tra lấy.

Thomas làm điệu bộ như đang vỗ tay hoan hô nhưng đột nhiên anh ta ngưng lại:

— Thế tại sao tôi lại phải làm vậy?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx