sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 61

— Anh cũng thấy đấy, - Camille nói, - chúng tôi có vài điều không chắc chắn lắm về cái chết của em gái anh. Em cùng mẹ, xin lỗi.

Vasseur không phản ứng. Anh ta đang cố tìm hiểu xem điều đó có nghĩa là gì. Chẳng ăn thua gì mấy, hẳn nhiên rồi, mệt mỏi mà. Anh ta đi vòng quanh câu hỏi và mọi câu khác theo logic sẽ được đặt ra sau câu đầu tiên ấy. Anh ta trấn tĩnh lại. Trong cái chết của Alex, chẳng có gì để tự trách cứ cả. Toàn bộ vẻ ngoài của anh ta trả lời thay cho anh ta. Anh ta hít thở, thư giãn, khoanh hai tay lại, không nói một lời, chỉ liếc mắt nhìn đồng hồ và rồi rốt cuộc, vẫn nói, kiểu chuyện nọ xọ chuyện kia, anh ta hỏi:

— Kỳ tạm giam sẽ kết thúc vào lúc tám giờ, có phải không?

— Tôi thấy rằng cái chết của Alex không làm anh phải rộn lên.

Vasseur ngước mắt nhìn trần nhà, như thể đang tìm cảm hứng, hoặc đang được yêu cầu lựa chọn giữa hai món tráng miệng. Bực thật, anh ta chu môi lại.

— Chuyện ấy có làm tôi đau khổ chứ, - cuối cùng anh ta cũng nói. - Thậm chí là rất nhiều. Các ông cũng biết gia đình có nghĩa là gì rồi đấy, đó là những mối liên hệ rất bền chắc. nhưng các ông muốn gì nào… Đó là vấn đề của tụi trầm cảm.

— Tôi không nói với anh về cái chết của cô ta, mà đang nói đến cách cô ta chết.

Anh ta hiểu, anh ta nhất trí.

— Thuốc an thần, đúng, khủng khiếp lắm. Nó từng bảo nó hay bị mất ngủ, nếu không có thuốc thì nó không tài nào nhắm được mắt.

Anh ta nghe thấy mấy từ ấy vào đúng lúc nói ra, cả khi đang mệt mỏi thế này, vẫn có cảm giác anh ta cố kháng cự để không nói ra một câu đùa dí dỏm nào liên quan đến câu chuyện “nhắm mắt” này. Rốt cuộc anh ta đã chọn một giọng nói đầy vẻ lo lắng thái quá:

— Cái chuyện thuốc thang này, lẽ ra đã phải cẩn thận hơn, các ông có thấy thế không? Nên nhớ, nó từng là y tá, nó có thể kiếm được mọi thứ nó muốn.

Đột nhiên, Vasseur trở nên tư lự.

— Tôi cũng chả biết thuốc an thần có thể gây ra một cái chết như thế nào, chắc là phải… co giật nhiều lắm, có phải không?

— Nếu đối tượng không được cứu chữa kịp thời, - Camille đáp, - thì người đó sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, mất phản xạ bảo vệ khí quản. Người đó sẽ nôn mửa vào phổi, bị ngạt thở và chết.

Vasseur bĩu môi vẻ ghê tởm. Gớm. Theo anh ta, như thế thì hạ cấp quá.

Camille ra hiệu ý nói là ông hiểu. Nhìn ông, nếu không để ý các ngón tay ông đang hơi run rẩy thì thậm chí ta còn có thể nghĩ ông chia sẻ ý kiến của Thomas Vasseur. Ông ngửa đầu ra lưng ghế, thở thật sâu.

— Chúng ta sẽ quay trở lại lúc anh bước vào khách sạn, nếu anh muốn. Chúng ta đang ở vào cái đêm cô ta chết, lúc đó đã quá nửa đêm, đúng không?

— Các ông có nhân chứng mà, chỉ cần hỏi họ thôi.

— Chúng tôi đã làm việc đó.

— Thế rồi sao?

— Mười hai giờ hai mươi phút.

— Thì cứ cho là mười hai giờ hai mươi phút đi, tôi không định phản đối.

Vasseur ngồi sâu vào ghế phô tơi. Những ánh mắt liên tục hướng đến cái đồng hồ treo tường là các thông điệp rất rõ ràng.

— Vậy thì, - Camille nói tiếp, - anh vào sau họ, họ thấy thế là chuyện bình thường. Sự tình cờ… Một người khách khác về cùng giờ với mình. Các nhân chứng nói rằng anh đứng đợi thang máy. Sau đó thì họ không biết gì nữa. Phòng của họ nằm ở tầng trệt, họ không nhìn thấy anh nữa. Vậy là, anh đi cầu thang máy.

— Không.

— A, thế hả? Thế nhưng…

— À, không, các ông muốn tôi đi đâu nào?

— Đó chính là câu hỏi mà chúng tôi đang đặt ra đấy, thưa anh Vasseur. Lúc đó anh đi đâu?

Vasseur nhíu mày.

— Nghe này, Alex gọi cho tôi, bảo tôi đến, nó không nói tại sao và, thêm nữa, nó lại còn không đến! Tôi tới chỗ khách sạn của nó nhưng làm gì có nhân viên tiếp tân, thế thì các ông muốn tôi làm gì nào? Tôi đi gõ cửa đủ hai trăm căn phòng mà nói, xin lỗi, tôi đang tìm em gái à?

— Em cùng mẹ!

Hàm Vasseur nghiến lại, hít sâu, làm như thể đã không nghe thấy gì.

— Được rồi, tôi ngồi trong xe đợi cả giờ đồng hồ, khách sạn nơi nó gọi cho tôi chỉ cách hai trăm mét, bất kỳ ai cũng sẽ làm giống tôi. Tôi đến đó bởi vì tôi nghĩ sẽ tìm được một danh sách ở chỗ tiếp tân, tên nó ở đâu đó, một tấm bảng ghi gì đó, tôi cũng chẳng biết nữa! Nhưng khi tôi đến nơi thì ở quầy tiếp tân chẳng có gì hết. Mọi thứ đều đã được khóa lại. Tôi thấy rõ là mình chẳng thể làm gì, thế nên tôi bèn đi về nhà. Vậy đó.

— Nhìn chung anh đã không suy nghĩ.

— Thế đấy, tôi đã không suy nghĩ. Không suy nghĩ kỹ.

Camille tỏ ra bối rối, ông lắc đầu từ phải qua trái.

— Thế điều đó thay đổi được gì? - Vasseur hỏi, tức tối. Anh ta quay sang Louis rồi Armand, cầu họ làm nhân chứng.

— Hả, thay đổi gì nào?

Hai tay cớm không nhúc nhích, chỉ bình thản nhìn anh ta đăm đăm.

Ánh mắt của anh ta bèn leo lên chỗ cái đồng hồ, thời giờ đang trôi qua. Anh ta bình tĩnh lại. Anh ta mỉm cười.

— Ta nhất trí rồi nhé, - anh ta nói, tin chắc vào bản thân. - Chẳng thay đổi được gì hết. Trừ phi…

— Vâng?

— Trừ phi tôi tìm được nó, thì toàn bộ chuyện ấy đã không xảy ra.

— Nghĩa là?

Anh ta đan các ngón tay vào nhau, như một người đang bận lòng làm việc tốt.

— Tôi nghĩ lẽ ra tôi đã có thể cứu nó. Nhưng than ôi, chuyện đã xảy ra. Và cô ta đã chết. - Vasseur dang rộng hai tay, vẻ muốn nói, đó là định mệnh. Mỉm cười.

Camille tập trung:

— Thưa anh Vasseur, - ông chậm rãi thông báo, - nói thẳng ra nhé, các chuyên gia của chúng tôi đặt ra nhiều nghi ngờ về vụ tự sát của Alex.

— Nghi ngờ…?

— Đúng thế.

Camille để mặc cho thông tin ấy tự đi con đường của nó.

— Chúng tôi nghĩ em gái anh đã bị giết và vụ giết người đó đã được ngụy tạo thành tự sát. Mà cũng khá vụng về nữa cơ, nếu anh muốn biết ý kiến của tôi.

— Cái khỉ gì thế này hả?

Toàn bộ con người anh ta toát lên nỗi kinh ngạc.

— Trước hết, - Camille nói, - Alex không thực sự có tâm thế của một người sắp tự sát.

— Tâm thế… - Vasseur nhắc lại, nhíu lông mày. Trông cứ như thể anh ta không biết từ đó.

— Vé máy bay đi Zurich, đồ đạc sắp xếp cẩn thận, gọi taxi, tất cả những điều đó chắc hẳn vẫn chưa là gì, nhưng chúng tôi có những lý do khác để nghi ngờ. Chẳng hạn, đầu cô ta đã bị đập vào lavabo trong phòng tắm. Nhiều phát liền. Khám nghiệm tử thi cho thấy đầu cô ta có những tổn thương chứng tỏ các cú đập rất mạnh. Theo chúng tôi, đã có một người khác ở chỗ cô ta. Hắn đã đập cô ta… rất dữ dội.

— Nhưng… ai chứ?

— Này, anh Vasseur, thành thực mà nói, chúng tôi nghĩ đó là anh.

— Gì cơ?

Vasseur đứng phắt dậy. Anh ta hét lên.

— Tôi khuyên anh ngồi xuống đi.

Mất rất nhiều thời gian, nhưng Vasseur cũng ngồi xuống trở lại. Ở mép ghế, sẵn sàng tái khởi động.

— Đó là em gái anh, thưa anh Vasseur, và tôi hiểu toàn bộ chuyện này có thể khiến anh đau đớn đến thế nào. Nhưng nếu tôi không ngại động chạm đến sự nhạy cảm của anh khi tỏ ra hơi đi sâu vào chuyên môn, thì tôi sẽ nói rằng những người tự sát phải chọn cách thức. Họ nhảy qua cửa sổ hoặc họ cắt ven. Đôi khi họ tự rạch lên người, có lúc họ uống thuốc. Nhưng hiếm khi nào họ làm hai việc một lúc lắm.

— Tôi thì có liên quan gì đến chuyện đó chứ?

Không còn là về Alex nữa, có thể nhận thấy rõ điều này trong giọng nói đầy vẻ cấp bách của anh ta. Thái độ của anh ta chung chiêng giữa nghi ngại và phẫn nộ.

— Thế nào cơ? - Camille hỏi.

— À, vâng, chuyện đó liên quan gì đến tôi?

Camille nhìn Louis, Armand với vẻ bất lực của một người đã tuyệt vọng vì không làm cho người khác hiểu được mình muốn nói gì, rồi ông lại quay sang Vasseur.

— Nhưng có liên quan đến anh mà, vì các dấu vân tay.

— Dấu tay, dấu tay nào! Hử, d…

Tiếng chuông điện thoại ngắt lời anh ta nhưng nó không chặn được anh ta. Trong lúc Camille nhấc máy nói chuyện, anh ta quay sang Armand và Louis:

— Hả? Dấu tay nào?

Để đáp lại, Louis chỉ bĩu môi, làm ra vẻ cũng chẳng hiểu gì, cũng đang tự hỏi. Armand thì rất lơ đãng. Anh đang gỡ những sợi còn lại từ ba đầu mẩu thuốc lá lên một tờ giấy trắng, để vấn một điếu mới, hết sức tập trung, thậm chí còn chẳng buồn nhìn anh ta.

Vasseur bèn quay lại phía Camille, ông vẫn đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt vi vu về phía cửa sổ, tập trung lắng nghe người ở đầu dây bên kia. Vasseur nếm náp sự im lặng của Camille, khoảnh khắc này như thể kéo dài bất tận. Rốt cuộc Camille cũng dập máy, ngẩng lên nhìn Vasseur, ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?

— Dấu tay nào? - Vasseur vẫn hỏi.

— À, phải… trước hết là các dấu tay của Alex, - Camille nói.

Vasseur nhảy dựng lên.

— Hả, cái gì, dấu tay của Alex?

Quả thật, các thông điệp của Camille không phải lúc nào cũng dễ hiểu.

— Trong phòng nó, - Vasseur nói, - dấu tay của nó, có phải là hết sức bình thường không?

Anh ta phá lên cười, rất to. Camille vỗ tay, hoàn toàn nhất trí với nhận xét này.

— Đúng vậy đó, - ông ngừng vỗ tay, nói. - Gần như không hề có!

Vasseur cảm thấy đang có một vấn đề đặt ra với mình nhưng anh ta không thấy rõ là vấn đề gì.

Camille chọn lấy một giọng nói đầy nhân từ, ông đến giúp anh ta:

— Chúng tôi tìm thấy rất ít dấu tay của Alex trong phòng cô ta, anh có hiểu không? Theo chúng tôi, đã có ai đó muốn xóa dấu vết của mình và cùng lúc đã xóa đi không ít dấu vết của Alex. Không phải tất cả, nhưng dẫu sao… Một số chỗ có ý nghĩa rất lớn. Chẳng hạn dấu tay trên tay nắm cửa. Cái tay nắm mà cái người đến gặp Alex hẳn đã sờ vào…

Vasseur ghi nhận, anh ta không còn biết phải nghĩ gì nữa.

— Sau cùng, thưa anh Vasseur, ai đó tự sát thì sẽ không xóa đi dấu tay của chính mình, làm thế thì vô lý quá!

Các hình ảnh và từ ngữ xô đẩy vào nhau, Vasseur nuốt nước bọt.

— Chính vì thế, - Camille xác nhận, - chúng tôi nghĩ đã có một ai đó trong phòng Alex vào lúc cô ta chết.

Camille để Vasseur có thời gian tiêu hóa thông tin ấy, nhưng nhìn mặt anh ta thì có vẻ không hề dễ dàng.

Camille lấy giọng mô phạm.

— Liên quan đến chuyện dấu tay ấy mà, chai rượu whisky cũng đặt cho chúng tôi rất nhiều câu hỏi. Alex đã uống gần nửa lít rượu trong đó. Rượu kích hoạt thuốc an thần rất mạnh, đó là cái chết chắc chắn. Thế nhưng, cái chai đã được lau chùi cẩn thận (trên đó, chúng tôi đã lấy được các sợi vải của một chiếc áo phông nằm trên ghế phô tơi). Còn kỳ quặc hơn nữa, các dấu tay của Alex hiện trên đó thì bị gí ẹp vào theo đúng nghĩa đen, cứ như là có ai đó nắm tay cô ta, dùng sức ấn nó lên cái chai. Chắc hẳn là sau khi chết. Để làm chứng tôi tin rằng cô ta đã tự cầm nó một mình. Anh bình luận thế nào về chuyện ấy?

— Nhưng… tôi không bình luận gì cả, sao các ông lại muốn tôi biết được gì về chuyện đó chứ!

— A có chứ! - Camille hét lên, giọng bị xúc phạm. - Anh phải biết, thưa anh Vasseur, bởi vì anh có mặt ở đó!

— Không hề! Tôi không ở trong phòng! Tôi đã giải thích với các ông rồi, tôi đã về nhà!

Camille để một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Ông cúi người về phía Vasseur trong giới hạn mà vóc dáng ông cho phép.

— Nếu anh không ở đó, ông hỏi với giọng bình thản, thì anh giải thích thế nào về việc chúng tôi tìm được dấu tay của anh trong phòng Alex, hả anh Vasseur?

Vasseur cấm khẩu. Camille lùi lại ngồi vào ghế.

— Chính bởi chúng tôi tìm được dấu tay của anh trong phòng Alex vào thời điểm cô ta chết, nên chúng tôi nghĩ anh đã giết Alex.

Bên trong Vasseur, một âm thanh đã dừng lại đâu đó giữa bụng và cổ họng, như một dấu phẩy động.

— Không thể nào! Tôi không hề bước chân vào căn phòng đó. Mà trước tiên, dấu tay của tôi ở đâu chứ?

— Trên tuýp thuốc an thần dùng để giết em gái anh. Chắc hẳn anh đã quên không xóa ở đó. Chắc vì xúc động mạnh quá.

Đầu anh ta đung đưa, như đầu một con gà trống, từ ngữ xô đẩy vào nhau. Đột nhiên, anh ta hét lên:

— Tôi biết rồi! Tôi đã thấy tuýp thuốc đó! Những viên thuốc màu hồng! Tôi đã chạm vào nó! với Alex!

Thông điệp này khá hỗn độn. Camille nhíu mày. Vasseur nuốt nước bọt, anh ta cố bình tĩnh trình bày các sự việc nhưng áp lực và nỗi sợ ngăn cản anh ta. Anh ta nhắm mắt, siết chặt nắm tay, hít một hơi thật dài, tập trung vào những gì tốt nhất mà anh ta có thể làm.

Camille gật đầu khích lệ anh ta, như muốn giúp anh ta nói ra.

— Khi tôi gặp Alex…

— Vâng.

— … lần cuối cùng…

— Khi nào?

— Tôi cũng không biết nữa, cách đây ba tuần, có thể là một tháng.

— Được rồi.

— Nó đã rút tuýp thuốc đó ra!

— A! Ở đâu thế?

— Tại một quán cà phê, gần chỗ làm của tôi. Quán Le Modeme.

— Tốt lắm, giải thích cho chúng tôi chuyện ấy đi, anh Vasseur.

Anh ta thở phì phò. Cuối cùng thì một cánh cửa sổ cũng vừa được mở ra! Giờ thì sẽ ổn hơn. Anh ta sẽ giải thích, khá là đơn giản thôi, họ sẽ phải công nhận. Cái câu chuyện về thuốc men này nghe rất ngu ngốc. Họ không thể dựa vào đó mà buộc tội được. Anh ta cố bình tĩnh lại nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ. Anh ta dằn từng tiếng:

— Cách đây một tháng, khoảng đó. Alex đề nghị chúng tôi gặp nhau.

— Cô ta muốn đòi tiền à?

— Không.

— Thế cô ta muốn gì?

Vasseur không biết. Thật ra, cô đã không thực sự nói là tại sao, cuộc gặp giữa họ rất ngắn ngủi. Alex đã uống một tách cà phê, còn anh ta một cốc bia. Và đúng vào lúc đó cô đã rút tuýp thuốc ra. Vasseur đã hỏi gì thế, đúng, anh ta công nhận mình có hơi bực.

— Thấy nó uống những thứ quái quỷ như thế…

— Sức khỏe của em gái anh, hẳn nhiên rồi, anh rất quan tâm…

Vasseur làm ra vẻ không nghe thấy lời ám chỉ, anh ta tập trung nỗ lực, anh ta muốn thoát ra.

— Tôi đã cầm lấy tuýp thuốc, tôi đã cầm nó trên tay! Chính vì thế mà trên đó có dấu tay của tôi!

Điều đáng kinh ngạc là lũ cớm kia không có vẻ tin lời anh ta. Họ chờ đợi, chăm chú dõi theo cặp môi anh ta, như thể sẽ phải có đoạn tiếp sau nữa, như thể anh ta còn chưa nói hết.

— Thuốc gì thế, anh Vasseur?

— Tôi đã không nhìn tên! Tôi đã mở cái tuýp ra, tôi nhìn thấy những viên thuốc màu hồng, hỏi nó gì thế này, vậy thôi.

Ba tay cớm đột nhiên thở phào. Bỗng chốc, vụ án rốt cuộc đã được soi sáng, thứ ánh sáng hoàn toàn mới mẻ.

— Nhất trí, - Camille nói, - tôi hiểu rõ hơn rồi. Lần này không phải cùng tuýp đó. Alex đã uống những viên thuốc màu xanh lơ. Chẳng liên quan gì cả.

— Vậy thì thay đổi gì?

— Rằng chắc không phải cùng tuýp thuốc đó.

Vasseur lại trở nên rất kích động. Anh ta nói:

— Không không không, - ngón tay trỏ chĩa lên trời, từ ngữ chen nhau chui ra. - Trò mèo của các ông sẽ chẳng chứng minh được gì, không gì hết!

Camille đứng dậy.

— Tóm tắt lại câu chuyện nhé, anh Vasseur.

Ông dùng các ngón tay để đếm.

— Anh có một động cơ rất lớn. Alex từng tống tiền anh, cô ta đã bắt anh nộp hai mươi nghìn euro và chắc hẳn sắp đòi thêm nữa để có thể sang nước ngoài sống. Anh có một bằng chứng ngoại phạm rất yếu, anh nói dối vợ về cú điện thoại mà anh nhận được. Anh nói đã đợi ở một nơi không ai nhìn thấy anh. Rồi anh thừa nhận đã đến gặp Alex ở khách sạn, vả lại, chúng tôi có hai nhân chứng xác nhận điều đó.

Camille để Vasseur có thời gian nắm bắt tầm vóc vấn đề đang được vẽ ra.

— Những điều đó đâu có tạo ra bằng chứng!

— Đã tạo ra rồi, một động cơ, thiếu bằng chứng ngoại phạm, anh lại có mặt tại đó. Nếu nói thêm rằng Alex bị đập mạnh vào đầu, những dấu tay bị xóa, rồi dấu tay của anh rất rõ… Dẫu sao thì cũng rất nhiều rồi đấy…

— Không, không, không, như thế chưa đủ được!

Nhưng anh ta có vung vẩy ngón tay mạnh đến thế nào thì ta cũng vẫn cảm nhận được sự nghi hoặc ở tận sâu vẻ chắc chắn bề ngoài này. Chắc hẳn chính vì thế mà Camille nói nốt:

— Chúng tôi cũng đã tìm được ADN của anh tại đó, thưa anh Vasseur.

Sửng sốt tột độ.

— Một sợi tóc nhặt được trên sàn nhà, gần giường của Alex. Anh đã cố xóa dấu vết nhưng đã làm việc đó không được hiệu quả cho lắm.

Camille đứng trước mặt anh ta:

— Và bây giờ, thưa anh Vasseur, với ADN của anh, anh nghĩ là đủ chưa?

Cho đến lúc này, Thomas Vasseur luôn luôn tỏ ra mau lẹ trong phản ứng. Được phát biểu như vậy, lời buộc tội của chỉ huy Verhoeven lẽ ra đã phải làm anh ta nổ tung. Thế nhưng, không hề. Các cảnh sát nhìn anh ta, không chắc được anh ta sẽ xử sự thế nào bởi vì giờ đây Vasseur đang chìm đắm trong dòng suy tư rất căng thẳng, anh ta đã lãng đi khỏi cuộc thẩm vấn, không còn ở đó nữa. Anh ta chống cùi chỏ lên đầu gối, hai bàn tay xòe ra chụm vào nhau trong một động tác đột ngột, như thể anh ta đang dùng các đầu ngón tay để vỗ tay hoan hô. Ánh mắt anh ta lướt đi trên sàn nhà, rất nhanh. Anh ta nóng nảy gõ chân. Gần như ta phải lo lắng cho sức khỏe tinh thần của anh ta nhưng đột nhiên anh ta đứng dậy, nhìn Camille chằm chằm, anh ta đã ngừng mọi động tác.

— Nó đã cố tình…

Nghe cứ như anh ta đang nói với chính mình. Nhưng đúng là anh ta đang nói với các cảnh sát:

— Nó đã dàn dựng mọi chuyện rồi chất lên lưng tôi… Hả, có đúng vậy không?

Anh ta đã trở xuống mặt đất. Giọng anh ta rung lên vì kích động. Thường thì, cảnh sát hẳn sẽ phải kinh ngạc trước giả thiết này, nhưng không hề. Louis tỉ mỉ xếp lại tập hồ sơ của mình, Armand dùng một nửa cái ghim giấy chăm chú móc kẽ móng tay. Chỉ Camille còn hiện diện trong cuộc nói chuyện nhưng, chưa quyết định là sẽ can thiệp, ông đan hai bàn tay vào nhau đặt trên mặt bàn và chờ đợi.

— Tôi đã tát Alex… - Vasseur nói.

Đó là một giọng nói không âm sắc, anh ta nhìn Camille nhưng cứ như thể đang nói chuyện với chính mình.

— Ở quán cà phê. Khi nhìn thấy đống thuốc, tôi đã nổi giận. Nó đã muốn làm tôi bình tĩnh lại, nó đã luồn tay vào tóc tôi nhưng cái nhẫn bị mắc lại đó… Khi rút tay ra, nó làm tôi bị đau. Có những sợi tóc bị mắc vào. Đó là một phản xạ, tôi đã tát nó. Tóc của tôi…

Vasseur đã thoát khỏi trạng thái đờ đẫn.

— Ngay từ đầu, nó đã dàn dựng mọi thứ, đúng không?

Anh ta tìm kiếm sự cứu viện trong các ánh mắt. Nhưng không thấy. Armand, Louis, Camille, ba người ấy chỉ chằm chằm nhìn anh ta.

— Các ông cũng biết rằng đó là một trò dàn dựng hòng hại người, phải không? Đó là một màn kịch không hơn không kém, các ông biết điều ấy! Câu chuyện vé đi Zurich, rồi mua va li, cái taxi đặt trước… là để các ông tin rằng nó muốn chạy trốn. Rằng nó không có ý định tự sát! Nó đã hẹn tôi ở cái chỗ sẽ chẳng có ai nhìn thấy tôi, nó tự đập đầu vào thành lavabo, nó chùi hết dấu tay, nó để lại tuýp thuốc có dấu tay tôi ở trên, nó để một sợi tóc của tôi trên sàn nhà…

— Tôi e là khó chứng minh được như vậy lắm. Với chúng tôi, anh đã có mặt ở đó, chắc anh muốn rũ khỏi Alex, anh đã đánh cô ta, anh đã bắt cô ta uống rượu rồi uống thuốc an thần, dấu tay của anh và ADN của anh xác nhận cho giả thiết của chúng tôi.

Camille đứng dậy.

— Tôi có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là đã hết thời hạn tạm giam. Tin xấu là anh bị bắt vì tội giết người.

Camille mỉm cười. Đang nhũn người trên ghế, Vasseur vẫn ngẩng đầu lên.

— Không phải tôi! Các ông biết là nó, phải không? Các ông có biết!

Lần này thì anh ta hướng vào đích thân Camille mà cộc lốc nói:

— Ông biết rất rõ rằng không phải tôi!

Camille tiếp tục mỉm cười.

— Anh đã chứng tỏ mình không phản đối gì món hài hước đến cười ra nước mắt, thưa anh Vasseur, vậy nên tôi sẽ tự cho phép mình chơi chữ một chút. Tôi sẽ nói là lần này, Alex mới là người đã “chơi” anh.

Ở đầu phòng bên kia, vừa gài điếu thuốc lá tự tạo lên vành tai, Armand cuối cùng đã đứng lên, anh đi ra cửa, hai nhân viên mặc đồng phục bước vào. Camille kết luận một cách giản dị, thực sự phiền lòng:

— Rất tiếc là đã tạm giam anh lâu đến thế, anh Vasseur ạ. Hai ngày, tôi biết thế là rất dài. Nhưng xét nghiệm và đối chiếu ADN ấy mà… Phòng Thí nghiệm đang nhiều việc quá. Hai ngày, vào thời điểm này, gần như là thời hạn tối thiểu rồi đấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx