sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 60

Le Guen nhấc máy ngay ở hồi chuông đầu tiên.

— Đêm nay chúng tôi tạm nghỉ.

— Anh có gì rồi? - Le Guen hỏi.

— Anh đang ở đâu đấy? - Camille hỏi.

Le Guen ngập ngừng. Điều đó có nghĩa: ở nhà một phụ nữ. Điều đó có nghĩa Le Guen đang yêu - không phải vậy thì ông đã ngủ, kiểu của ông nó thế - điều đó có nghĩa…

— Jean, lần trước tôi đã cảnh báo với anh rồi đấy, tôi không muốn làm người làm chứng cho anh nữa đâu đấy! Trong bất kỳ trường hợp nào.

— Tôi biết mà, Camille, đừng lo. Tôi sẽ trụ thật vững.

— Tôi có thể nói điều này không?

— Được chứ.

— Anh đang làm tôi thực sự thấy sợ đấy.

— Còn ở phía anh thì thế nào?

Camille xem đồng hồ.

— Người ta đã cho em gái vay tiền, người ta đã nhận được điện thoại của em gái, người ta đã bước vào khách sạn của em gái.

— Tốt. Sẽ ổn chứ?

— Sẽ ngon lành. Giờ thì chỉ cần kiên nhẫn thôi. Tôi hy vọng thẩm phán…

— Ở điểm này thì anh ta rất tuyệt.

— Tốt rồi. Vậy thì, lúc này, tốt hơn hết là đi ngủ.

Đêm đã khuya.

Ba giờ sáng. Điều đó mạnh hơn ông và lần này, ông đã thành công. Năm nhát, không cần thêm nhát nào. Hàng xóm yêu quý Camille, nhưng dẫu sao thì, lấy búa ra gõ lên tường vào ba giờ sáng… Nhát đầu tiên làm người ta kinh ngạc, nhát thứ hai đánh thức, nhát thứ ba tra hỏi, nhát thứ tư gây công phẫn, nhát thứ năm khiến người ta quyết định đập tay lên tường… nhưng không có phát thứ sáu, mọi sự lại im lìm, Camille đã có thể treo bức chân dung tự họa của Maud lên tường phòng khách nhà ông, cái đinh rất chắc. Camille cũng thế.

Ông đã muốn đuổi theo Louis ở lối ra của Đội nhưng Louis đã đi mất, chuồn mất. Mai ông sẽ gặp anh. Phải nói gì với anh đây? Camille đành nương nhờ vào trực giác, vào tình hình, ông sẽ giữ bức tranh, ông sẽ cảm ơn Louis, hành động thật cao đẹp, và trả tiền cho anh. Hoặc là không. Câu chuyện hai trăm tám mươi nghìn euro cứ quay vòng vòng trong óc ông.

Kể từ khi sống một mình, trong lúc ngủ lúc nào ông cũng để rèm mở rộng, ông rất thích được ánh ngày đánh thức. Doudouche đến nằm cạnh ông. Không sao ngủ nổi. Phần còn lại của đêm ông nằm trên trường kỷ, đối diện với bức tranh.

Cuộc hỏi cung Vasseur là một thử thách, tất nhiên, nhưng đó không phải chuyện duy nhất. Đêm hôm trước, tại xưởng vẽ Montfort, điều nảy sinh trong lòng ông, rồi điều đã khuấy động ông trong căn phòng khách sạn khi đối diện với xác của Alex Prévost, giờ đây nó đang ở ngay trước mặt ông.

Vụ việc này đã cho phép ông xua đi cái chết của Irène, kết toán với mẹ ông.

Hình ảnh Alex, cô bé với khuôn mặt xấu xí, xâm chiếm đầu óc ông đến mức khiến ông bật khóc. Nét chữ vụng về của cô trong nhật ký, những thứ đồ vật nực cười ấy, câu chuyện ấy, tất tật đều khiến ông cảm thấy lòng mình tan nát.

Ông có cảm giác rằng thực ra, ông cũng giống mọi người. Cả với ông nữa, Alex cũng là một công cụ. Ông đã sử dụng cô.

• • •

Trong vòng mười bảy tiếng sau đó, Vasseur bị lôi ra khỏi phòng giam ba lần, dẫn về phòng làm việc của Đội. Armand tiếp anh ta hai lần, rồi đến lượt Louis. Họ kiểm tra các chi tiết. Armand cho anh ta xem ngày tháng chính xác những đợt anh ta ở Toulouse.

— Hai mươi năm rồi, chuyện ấy có gì quan trọng chứ? - Vasseur bùng nổ.

Armand trả lời bằng ánh mắt, anh cũng biết đấy, tôi chỉ làm những gì người ta ra lệnh cho tôi làm thôi.

Vasseur ký mọi thứ mà họ muốn, nhận mọi thứ mà họ muốn.

— Các ông chẳng có gì chống lại được tôi hết, chẳng có gì.

— Nếu thế, - Louis đáp bởi vì anh là người đang thẩm vấn, - anh đâu có gì phải lo sợ, anh Vasseur.

Thời gian căng ra, giờ phút trôi đi, Vasseur cảm thấy đây là điềm tốt. Họ lôi anh ta ra khỏi phòng giam lần cuối cùng để đưa cho anh ta xem ngày tháng những lần anh ta gặp Stefan Maciak, trong khuôn khổ các chuyến bảo trì của anh ta.

— Chẳng có cái quái gì, - Vasseur vừa ký biên bản vừa hống hách tuyên bố.

Anh ta nhìn đồng hồ treo tường. Chẳng ai tìm được gì để trách cứ anh ta.

Anh ta chưa cạo râu. Mặt mũi chỉ rửa qua loa.

Họ vừa mới dẫn anh ta đến, thêm một lần nữa. Tới lượt Camille nói. Ngay lập tức, trên ngưỡng cửa, ánh mắt hướng đến đồng hồ treo tường. Đã tám giờ tối. Ngày thật dài.

Vasseur vênh vang, sẵn sàng cho lễ khải hoàn.

— Thế nào, đại úy? - anh ta hỏi, miệng cười toe toét. - Ta sắp phải chia tay nhau rồi, có tiếc nuối gì không?

— Tại sao lại sắp?

Hẳn nhiên không thể coi Vasseur là một kẻ ngờ nghệch, anh ta có độ nhạy cảm của tụi biến thái, rất sắc sảo, có linh tính. Và anh ta cảm nhận ngay được hướng gió, ngay lập tức. Bằng chứng là anh ta không nói gì, mặt tái nhợt đi, hai chân bồn chồn gác lên nhau. Anh ta chờ đợi. Camille nhìn anh ta một lúc lâu, không nói một lời. Thật giống với những cuộc đua trong đó kẻ thua là người không đứng vững được nữa. Điện thoại đổ chuông. Armand đứng dậy, đi tới, nhấc máy, nói a lô, nghe, cảm ơn, dập máy, còn Camille, ánh mắt vẫn dán chặt không rời Vasseur, chỉ nói gọn lỏn:

— Thẩm phán vừa chấp nhận đề nghị kéo dài thời gian tạm giam lên thành bốn mươi tám tiếng, thưa anh Vasseur.

— Tôi muốn gặp tay thẩm phán đó!

— Chà, thưa anh Vasseur, chà chà chà! Thẩm phán Vidard rất tiếc vì không thể tiếp anh nhưng ông ấy đang bận nhiều việc quá, không thể nào. Chúng ta sẽ phải ở bên nhau thêm chút nữa, không tiếc nuối gì chứ?

Vasseur quay đầu tứ phía, anh ta muốn tỏ ra thật biểu cảm. Anh ta nén tiếng cười, anh ta thấy nản cho bọn họ.

— Và sau đó, các ông sẽ làm gì? - anh ta hỏi. - Tôi không biết các ông đã nói gì với thẩm phán để được kéo dài như thế này, các ông đã nói dối ra sao, nhưng bây giờ hay hai mươi tư giờ nữa thì rốt cuộc các ông cũng sẽ phải thả tôi thôi. Các ông thật là…

— Anh ta tìm từ. - Thảm hại.

• • •

Họ lại dẫn anh ta đến. Họ gần như không hỏi gì anh ta nữa. Hẳn họ có thể thử khiến anh ta cùn mòn, Camille nghĩ rằng cách này sẽ tốt hơn. Chỉ áp dụng công vụ tối thiểu. Đó sẽ là cách hiệu quả nhất. Không làm gì, hay gần như thế, dẫu sao vậy cũng rất khó. Mỗi người tập trung vào thứ gì mình có thể. Họ tưởng tượng ra kết cục, họ tưởng tượng ra Vasseur mặc áo vest, thắt lại cà vạt, họ nghĩ đến nụ cười anh ta sẽ hướng về cả nhóm, những lời anh ta sẽ nói, những lời giờ đây anh ta đã mơ thấy mình sẽ nói.

Armand đã tìm thấy hai nhân viên tập sự mới, một người ở tầng ba, một người ở tầng năm. Anh đi kiếm những điếu thuốc, những cây bút bi để ních cho đầy túi, chuyện ấy lấy mất của anh không ít thời gian. Làm anh phải bận rộn.

Giữa buổi sáng, bắt đầu một vũ điệu đan xen kỳ quặc. Camille tìm cách kéo Louis ra một chỗ, để nói chuyện về bức tranh, nhưng mọi chuyện hóa ra lại không như dự tính. Louis nhiều lần có điện thoại gọi ra ngoài, Camille cảm thấy giữa họ đang có gì đó không thoải mái. Trong lúc gõ báo cáo, một nửa thời gian dán mắt vào đồng hồ treo tường, ông hiểu ra rằng việc làm của Louis đã khiến mối quan hệ giữa họ trở nên cực kỳ phức tạp. Camille sẽ nói cảm ơn, nhưng sao nào? Ông sẽ hoàn tiền cho anh, nhưng rồi sau đó? Trong hành động của Louis ông thoáng thấy có chút gì đó mang tính gia trưởng. Thời gian càng trôi đi, ông càng có cảm giác Louis đang dạy ông một bài học, với câu chuyện về bức tranh kia.

Quãng ba giờ chiều, rốt cuộc cũng chỉ còn mình họ trong phòng. Camille không suy nghĩ gì nữa, ông nói cảm ơn, đó là từ đầu tiên hiện ra.

— Cảm ơn, Louis.

Phải nói thêm điều gì đó, không thể chỉ như vậy được.

— Điều đó…

Nhưng ông ngừng lại. Căn cứ vào vẻ dò hỏi của Louis, ông hiểu ra mình đã nhầm lẫn đến thế nào. Câu chuyện về bức tranh này, Louis chẳng hề liên quan.

— Cảm ơn vì cái gì?

Camille vội biến báo:

— Vì mọi chuyện, Louis ạ. Vì sự giúp đỡ của cậu… trong toàn bộ chuyện này.

Louis nói “vâng”, vẻ ngạc nhiên, thói thường, họ đâu có bao giờ nói với nhau những điều như thế.

Camille hy vọng nói được điều gì đó đúng đắn, ông vừa làm xong, bản thân cũng thấy kinh ngạc vì lời thú nhận mà ông không trông chờ.

— Vụ việc này cũng gần như là sự trở lại của tôi. Và tôi không phải một kẻ dễ sống cho lắm, thế nên…

Sự hiện diện của Louis, cậu trai bí ẩn mà ông biết rõ nhưng cũng chẳng biết gì, đột nhiên làm ông thấy chộn rộn, có thể còn nhiều hơn so với sự tái xuất hiện của bức tranh.

Họ lại đưa Vasseur lên một lần nữa, để kiểm tra các chi tiết.

Camille lên chỗ Le Guen, gõ cửa rất nhanh rồi bước vào. Sếp cẩm đang chờ sẵn một tin tồi tệ, điều đó hiện rõ trên mặt ông, ngay lập tức Camille giơ cao hai tay để trấn an ông. Họ nói chuyện vụ án. Mọi người đều đã làm những gì cần thiết. Họ chờ đợi. Camille nhắc đến cuộc bán đấu giá.

— Bao nhiêu cơ? - Le Guen hỏi, ngẩn người ra.

Camille nhắc lại con số, con số mà mỗi lúc ông lại thấy thêm phần trừu tượng. Le Guen bĩu môi vẻ ngưỡng mộ.

Camille không nhắc gì đến bức chân dung tự họa. Ông đã có thời gian để suy nghĩ và đã biết. Ông sẽ gọi cho người bạn của mẹ ông, người đã tổ chức cuộc bán đấu giá. Chắc ông ấy đã thu được chút lợi trong vụ này, ông ấy đã cảm ơn Camille bằng bức tranh. Hết sức sòng phẳng. Camille thấy nhẹ nhõm.

Ông gọi điện, để lại một tin nhắn rồi quay về phòng.

Giờ phút cứ thế trôi đi.

Camille đã quyết định. Sẽ vào lúc bảy giờ tối.

Thời điểm đã đến. Đã bảy giờ.

Vasseur bước vào phòng. Ngồi xuống, ánh mắt cố ý chĩa thẳng vào đồng hồ treo tường.

Anh ta rất mệt mỏi, anh ta đã gần như không ngủ trong suốt bốn mươi tám tiếng vừa rồi và giờ thì điều đó trông rõ khủng khiếp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx