sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

All in love - Chương 03 - 04 - 05

Chương 3

Tình yêu của một cậu bé

Hai hôm trước, nói chuyện với cô bạn về tình yêu, cô ấy thuộc loại “tình yêu mì ăn liền”, nói rằng chỉ cần thấy vừa ý, lên giường với nhau mà cảm thấy hợp là ok. Tôi nói mình chẳng thể làm như vậy, hai người cần hiểu nhau, phải biết đối phương chân thành với mình và cũng để đối phương biết mình có ý với người ta. Tôi phải xem xét nhiều khả năng, tính hợp lí khi hai đứa ở bên nhau, hoàn cảnh gia đình của đôi bên, rồi cũng nghĩ đến chuyện tương lai, sau khi kết hôn, hai người phải cố gắng thế nào để có thể chung sống lâu dài.

Bạn tôi nghe xong, lắc đầu nói: “Cậu thực tế quá!”

Đúng là tôi rất thực tế, thế nên người bạn trai theo chủ nghĩa lãng mạn của tôi luôn nói tôi là cô gái lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình. Sau đó, anh còn nói cô gái ấy đã làm cho trái tim chàng thiếu niên năm đó tan vỡ hết lần này đến lần khác như thế nào.

Tôi... nghĩ ngợi, quả có như vậy thật.

Tôi không nhớ ấn tượng đầu tiên về Từ Vi Vũ, chỉ biết chúng tôi có quen nhau. Tôi thậm chí không nhớ rõ trong suốt những năm học tiểu học đó, tôi đã học cùng lớp với anh năm nào và không học cùng lớp năm nào.

Năm học cấp ba, tôi chọn ban xã hội, khi đó anh đã gọi tôi ra ngoài, kéo tôi ra phía sau dãy lớp học, đi qua đi lại trước mặt tôi, hầm hầm nói: “Sao cậu lại như thế? Sao cậu lại như thế...”

Anh học giỏi môn xã hội, tôi học giỏi môn tự nhiên. Anh chiều theo ý tôi, chọn ban tự nhiên, nhưng tôi lại ngang bướng và tránh lời nguyền rủa chọn ban xã hội, đúng thật là sai sót ngẫu nhiên.

Tôi nói: “Vi Vũ, tớ lên lớp đây.”

Anh càng tức giận, trừng mắt nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy anh lạnh lùng nói: “Cố Thanh Khê, cậu có cần lạnh nhạt như vậy không?”

Tôi nhìn anh quay người bỏ đi, không biết phải giải quyết việc này thế nào, chỉ cảm thấy rất có lỗi.

Tôi đương nhiên không biết thứ tình cảm lãng mạn ấy, cũng không nhận ra tình ý của anh dành cho tôi, lúc đó chúng tôi còn nhỏ, làm sao có suy nghĩ sâu sắc như vậy, cho dù có cũng chỉ là cảm thấy hơi rung động, hơi mơ hồ, nhưng cũng chưa đủ chín chắn. Tình yêu tuổi học trò cho dù có được nếm trải hay để vụt qua, thì sau này bạn nhớ lại cũng chỉ là một nụ cười, một chút ấm áp hay một chút vấn vương mà thôi.

Cũng trong năm học lớp mười một, nhà trường tổ chức cho học sinh đi du xuân, đây có thể coi như phần thưởng hiếm hoi dành cho lũ học sinh cuối cấp đang trong giai đoạn “nước sôi lửa bỏng” như chúng tôi. Địa điểm là ở Vụ Nguyên, Giang Tây. Không nhớ chúng tôi đã ngồi trên xe bao lâu, nhưng lúc xuống xe tôi cảm thấy choáng váng, người bạn ngồi cùng bàn chạy đến hỏi han: “Thanh Khê, sắc mặt cậu xấu lắm, có cần uống chút nước không?”

Tôi bảo, chỉ cần đi hóng gió một chút là ổn.

Bạn cùng bàn của tôi là một cô gái điềm tĩnh, tính cách gần giống tôi nên tôi với cô ấy rất hợp nhau. Chúng tôi đi phía cuối đoàn, bước trên con đường nhỏ của thôn làng, cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm, thư thái, mặc dù đám con trai phía trước la hét, trò chuyện om sòm. Đi được một lát thì có người phía sau vỗ vai tôi, quay đầu nhìn lại thấy đó là Từ Vi Vũ. Tôi quên là chuyến đi này cũng có cả ban tự nhiên, ban xã hội chúng tôi đi trước, ban tự nhiên của anh ở phía sau. Anh đưa chai nước cho tôi với vẻ mặt không thể hiện cảm xúc. “Uống ít nước đi!”

Tôi hơi ngẩn người một lúc mới phản ứng lại. “Tớ không khát.” Thực ra là tôi không uống nổi, bụng dạ đang nôn nao khó chịu.

Anh nhíu mày, nói: “Mặt cậu trắng bệch như quỷ ấy!”

Tôi:...

Bạn cùng bàn của tôi thấy không khí bất ổn, lo lắng hỏi nhỏ: “Thanh Khê, hay là chúng ta đi nhanh một chút, như vậy mới theo kịp các bạn phía trước?”

Tôi đang do dự thì bọn con trai ban tự nhiên đã chạy đến, nói rôm rả: “Vi Vũ, thảo nào chạy nhanh thế, hóa ra là đi tìm bạn gái!”

“Bạn gì ơi, cái cậu họ Từ này thật sự có lòng với bạn đấy, trên đường đi nó chỉ nhìn đồng hồ thôi, ha ha ha!”

“Vi Vũ, thể hiện hơi bị rõ nét đấy nhá! Thầy giáo đang đến kìa, vừa vừa phai phải thôi chứ!”

Từ Vi Vũ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tôi, ngăn đám bạn. “Đủ rồi đấy!”

Từ Vi Vũ quay sang nhìn tôi, do dự nói: “Cùng đi nhé?”

Cô bạn cùng bàn của tôi lập tức hiểu ra, kiếm cớ nói: “Tớ đi tìm xx”, rồi nhanh chóng chạy biến đi.

Từ Vi Vũ bước đến đỡ lấy tay tôi, tôi nói không cần, có thể tự đi được.

Anh nghiến răng. “Cậu cứng đầu vừa thôi!”

Ôi, tôi đang rất khó chịu, lại bị anh làm cho ồn ào một hồi như vậy càng thấy khó chịu hơn, nhìn phía sau có rất nhiều các bạn ban tự nhiên đi tới, tôi vội nói: “Đi thôi!”

Chúng tôi đi giữa các bạn nên tôi cảm thấy không tự nhiên chút nào. Từ Vi Vũ đã từng nói với tôi: Tôi lo giữ thể diện còn hơn cả yêu anh. Thực ra, tôi chỉ không thích trở thành tâm điểm chú ý của người khác thôi. Từ nhỏ, tính cách tôi đã như vậy, hơn nữa tính cách này được hình thành trong một thời gian dài, không thể nói “sửa” là sửa ngay được. Hôm đó, tôi đã theo kịp nhóm bạn trong lớp, khi nói câu tạm biệt với anh thì anh kéo tôi lại và nói: “Thanh Khê, sang năm tớ phải đi rồi.”

Tình cảm mà Từ Vi Vũ dành cho tôi rất nhiều, rất nhiều, từ trước đến nay vẫn vậy. Hơn nữa, anh còn hiểu chuyện sớm hơn tôi. Câu anh thường nói nhất là: Em đã khiến anh phải chờ đợi thật lâu, thật lâu, suýt chút nữa anh nghĩ rằng phải đợi đến khi đầu bạc răng long thì em mới hiểu. Thế nên kiếp sau đừng để anh gặp em nữa!

Lớp mười hai là năm học vất vả nhất, ấn tượng sâu sắc mà tôi nhớ được là, ngày nào cũng buồn ngủ díp mắt, bài tập thì làm không bao giờ hết, đầu óc lúc nào cũng ong ong, chuông báo vào lớp hay hết giờ cũng không phân biệt rõ, nhưng chính như vậy tôi lại thấy thời gian trôi đi thật nhanh, nhanh đến nỗi tới trung tuần tháng Sáu, tôi mới phát hiện cuộc đời học sinh cấp ba của tôi đã đặt dấu chấm hết rồi.

Mùa hè năm đó, em trai ra nước ngoài cùng bố, tôi và mẹ cùng đi tiễn em, đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, chỉ cảm thấy xa lạ và không thích nghi nổi. Em trai tôi năm đó mới có mười một tuổi, tôi nghĩ nó chắc là sợ hãi và lạc lõng lắm, nhưng nó lại nắm tay tôi, cười nói ríu rít: “Chị, thế là em được ra nước ngoài rồi, hì hì, sau này em sẽ mua cho chị thật nhiều quần áo đẹp!”

Tôi chỉ bảo ừ.

Khi tôi về nước, bác hàng xóm gọi tôi lại nói: “Thanh Khê, dạo gần đây cháu và mẹ cháu không ở nhà à?”

Tôi đáp vâng, có việc phải đi xa ạ.

Bác ấy nói: “Có một cậu bé, hai tuần trước ngày nào cũng đến đây đợi cháu. Bác thấy cậu ấy đứng đợi từ sáng đến tối, bác bảo với cậu ấy có lẽ cháu đi đâu xa, mùa hè này không có ở nhà. Ôi, bây giờ thì cháu về rồi, hay là gọi điện cho cậu ấy đi, có biết cậu ấy là ai không?”

Tôi trả lời là biết.

Từ Vi Vũ cũng ra nước ngoài du học rồi, thời đại này, đi nước ngoài thuận tiện như ăn một bữa KFC vậy.

Lên đại học, tôi chơi với một nhóm bạn thân, đứa thì rất cá tính, cởi mở, đứa thì dịu dàng, đứa thì “mặt dày như bánh bao”. Họ đều nhất trí cho rằng đại học là thánh địa của tình yêu, thế nên đến học kỳ hai của năm thứ nhất, mấy đứa bạn thân của tôi đều có bạn trai một cách thần tốc, do đó, một đứa thân cô thế cô như tôi thường bị cả đám bạn khinh thường và lên tiếng dạy bảo, thuyết giáo.

Cho đến một hôm, trưởng phòng ký túc xá đưa điện thoại cho tôi với vẻ thần bí, nói: “Thanh Khê, có người tìm cậu, con trai đấy nhé!”

Tôi nghi ngờ nhận điện thoại, “Alo” một tiếng.

Đầu dây bên kia mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Tớ đây.”

Sau đó, tôi chính thức có “bạn trai qua tin đồn”. Vì lần thứ hai nhận điện thoại của Từ Vi Vũ, trưởng phòng ký túc hỏi: “Khai mau, cậu là gì của Thanh Khê nhà chúng tôi? Nói thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”

Anh nói: “Cô ấy bảo tôi là ai thì là người đó.”

Trưởng phòng ký túc cười to. “Vật sở hữu[2], ha ha, được, tôi biết rồi, vật sở hữu của Thanh Khê!”

[2] Trưởng phòng ký túc xá cố tình lái “ai thì” thành “sở hữu”, vì trong tiếng Trung cụm từ này có phát âm tương tự.

Anh nói: “Thanh Khê, lên đại học rồi, cậu đã có thể yêu được chưa?”

Tôi không phải là cô gái giỏi giang, nổi bật, nếu nói về ưu điểm, chắc chỉ có tính tình thích yên tĩnh và tốt bụng một chút thôi.

Tôi làm việc gì cũng suy nghĩ rất lâu, bao gồm cả chuyện tình cảm cũng vậy, vì thế việc Từ Vi Vũ thích tôi chắc chắn đã khiến anh chịu bao khổ sở. Có điều, đúng là lúc đầu tôi cho rằng anh chỉ hứng thú nhất thời, từ nhỏ anh đã thích trêu chọc tôi, có thể khi cảm giác mới mẻ đó qua đi, tình cảm của anh sẽ phai nhạt thôi. Còn tôi tự thấy mình là một người “chậm nóng”, thế nên tôi rất thận trọng với tình cảm của mình.

Tôi hỏi Vi Vũ: “Anh thích điều gì ở em?”

Anh đáp: “Anh không biết, chẳng thể nói ra được, chỉ cần đó là em thôi.”

Tôi nói: “Thế anh có biết cảm giác của em dành cho anh không?”

Anh đáp: “Biết, còn em lại không.”

Tôi mỉm cười, cảm thấy cả hai như những kẻ ngốc.

Bốn năm đại học, nhóm bạn thân đã cho tôi được trải nghiệm cảm giác khó quên của tình bạn, tôi biết thế nào là ngủ nướng, thế nào là chơi game, thế nào là đọc sách “lặng lẽ” trong khi cả đám bạn đang tru lên như sói trong phòng. Trong bốn năm đó, có hai cậu bạn theo đuổi tôi, nhưng so với đám bạn phóng túng của mình, tôi coi như vẫn “một mình lẻ bóng”, đương nhiên tôi đã từ chối khéo hai cậu bạn kia.

Từ Vi Vũ có đến trường tìm tôi vài lần, gặp mặt lần đầu tiên sau nghìn trùng xa cách, tôi nhớ anh mặc chiếc áo thể thao màu xanh nhạt, dáng người cao lớn, tóc cắt ngắn, trông đặc biệt cuốn hút dưới ánh nắng mặt trời.

Nhìn thấy tôi, anh cười hì hì, lúc đó sống mũi tôi tự nhiên cay cay.

Anh chạy ào đến, ngập ngừng, giơ tay ra rồi lại buông xuống.

Tôi hỏi: “Anh sao thế?”

Anh nói: “Muốn ôm em nhưng lại sợ em mắng.”

Cái ôm đầu tiên của chúng tôi là tôi chủ động ôm anh. Khi tôi buông tay, mới phát hiện mắt anh đỏ hoe, tôi hỏi: “Anh sao thế?”

Anh đáp: “Cảm động quá!”

Chúng tôi gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi thử nghĩ đến mối quan hệ của hai đứa kể từ lúc bắt đầu, phát hiện ra nó giống hệt một bộ phim dài tập nhạt nhẽo và dài dòng.

Từ Vi Vũ nói: “Thế mà nhạt nhẽo à! Cuộc sống của anh còn chưa đủ chua xót sao!”, sau đó nói tiếp, “nhưng đúng là dài dòng thật, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành hết cho em, em phải chịu trách nhiệm đấy!”

Tôi nói: “Anh học được câu này trong bộ phim nào thế?”

Năm đó anh trở về, tôi vẫn còn đang học ở trường, anh không báo cho tôi biết trước, thế nên hôm ấy lúc tôi trở về ký túc xá, nhìn thấy anh đứng dưới tòa nhà ký túc đợi mình, tôi ngạc nhiên đến nỗi đứng yên bất động.

Anh bước đến, ôm lấy tôi và nói: “Thanh Khê, anh trở về rồi.”

Sáu năm trước, trên con đường nhỏ ở Vụ Nguyên, anh đã kéo áo tôi lại và nói: “Thanh Khê, năm sau tớ phải đi rồi.”

Thời gian sáu năm, nói dài cũng không phải là dài, nhưng nói ngắn cũng không phải là ngắn.

Tình yêu của chúng tôi mặc dù không có nhiều trắc trở, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì. Xa cách bao nhiêu năm như vậy mà vẫn có thể nắm tay nhau tiếp tục bước đi trên cùng con đường, phần lớn là do sự kiên trì của anh, và tôi cũng luôn muốn nói với anh rằng: “Vi Vũ, cảm ơn vì anh đã luôn kiên trì ở bên em!”

Chương 4

“Chuyện mây mưa”

Từ Vi Vũ có vẻ bề ngoài lịch sự và đứng đắn, nhưng thực ra anh rất gian xảo và phóng túng trong chuyện ấy.

Ở bên ngoài, anh đường hoàng chững chạc, lạnh lùng đứng đắn bao nhiêu, thì về nhà anh lại buông thả bấy nhiêu. Bằng chứng là có hôm về đến nhà, anh hát rống lên: “Đừng hỏi anh ở nơi nao? Người con gái anh yêu đang trong phòng tân hôn, tại sao giữ anh, giữ anh,

giữ... anh...”

Có một hôm, bạn thân gọi điện cho tôi, nói với giọng than thở: “Nói thật với bà, sắp ba mươi đến nơi rồi mà vẫn còn là gái trinh, trời ơi, nhiều lúc muốn dâng quách cái đầu tiên ấy cho một thằng đàn ông nào đó mà cũng chẳng được!”

Tôi toát mồ hôi hột, vội an ủi: “Đồng bệnh tương lân[3], tôi cũng đã dâng cho ai đâu.”

[3] Cùng chung cảnh ngộ, dễ đồng tình cảm thông với nhau.

Lúc đó, Từ Vi Vũ cũng vừa tắm xong bước ra, nghe thấy thế thì đứng nguyên tại trận, sau đó giả bộ thẹn thùng, nói: “Anh tình nguyện!”

Tôi...

Có lần nói chuyện với bạn bè, thế nào lại bàn đến tầm quan trọng của cuộc sống vợ chồng sau hôn nhân và chuyện ân ái, tôi bất giác nghĩ đến người nào đó, cảm thấy đồng cảm và thương anh, thế nên lấy hết dũng khí quyết tâm gửi cho anh một tin nhắn: “Tối nay, chúng ta có cần...”

Vi Vũ nhắn lại: “Cần gì cơ?”

Tôi ngại chín mặt nhưng vẫn tỉnh bơ nhắn lại: “Động phòng ấy!”

Chỉ một giây sau, Vi Vũ gọi điện ngay cho tôi, giọng nói ra vẻ rất máy móc, hình như có đồng nghiệp đang ở văn phòng: “Tôi không có ý kiến gì, hạng mục cụ thể thế nào, tối nay chúng ta bàn tiếp, hi vọng quý khách... giữ lời hứa.”

Trời đúng là không chiều lòng người, hôm đó thế nào kỳ kinh của tôi lại đến sớm.

Vẻ mặt lúc về nhà của Từ Vi Vũ biến đổi hết sức đa dạng, đỏ lựng lên vui sướng, rồi chuyển sang trắng bệch kinh ngạc, sau đó tủi thân uất ức, cuối cùng buông một câu rất thê lương: “Tội lăng trì cũng chỉ đến mức này thôi.”

Sau đó, anh lăng xăng chạy vào nhà tắm lấy túi chườm nóng, rồi lại vội vàng chạy vào bếp pha trà đường cho tôi.

Hàng ngày, ngoài thời gian đi học, tôi còn làm thêm, viết lách hoặc vẽ vời, nói chung là khá bận rộn; Từ Vi Vũ ngoài công việc thường ngày thì hay nhắn tin hỏi tôi đang làm gì, ở đâu, có đi ăn cơm cùng với anh không, có cần đón không, vì thế có thể nói là khá tẻ nhạt.

Tôi thường lo anh ấy bị thất nghiệp, thực tế anh lại vô cùng bận rộn, còn nỗi lo của tôi lại là lo ngược, tôi thường xuyên phải đổi việc vì thời khóa biểu của mỗi học kỳ khác nhau.

Một lần, anh cầm thời khóa biểu của tôi, kéo tay tôi lại gần, thẹn thùng pha chút lo lắng hỏi: “My darling, lúc nào em mới có thể sắp xếp một tiết thực hành Từ Vi Vũ?”

Tôi... định thần lại, bình tĩnh trả lời: “Hiện tại chưa muốn học thêm môn này.”

Đối phương bắt đầu ra sức quảng cáo: “Chỉ cần học môn anh, đảm bảo em sẽ đỗ, còn được miễn học phí nữa! Ngoài ra, toàn bộ quá trình học tập sẽ do đích thân anh hướng dẫn, dạy nhiệt tình, không hiểu sẽ dạy lại, nếu tiếp tục còn không hiểu sẽ dạy lại, cho đến bao giờ hiểu mới thôi, đảm bảo em sẽ hài lòng tuyệt đối!”

Nhiều lúc nghĩ lại... công tử tuấn tú nho nhã qua những lời đồn này thật quá lưu manh.

Dạo gần đây, Từ Vi Vũ lặng lẽ chuẩn bị đồ cắm trại như lều bạt, túi ngủ... Một hôm, khi đã chuẩn bị xong xuôi, anh đẩy cửa phòng đọc sách, ánh mắt đưa tình hỏi: “Thanh Khê, bao giờ em được nghỉ phép?”

Tôi đáp: “Dạo này không được nghỉ.”

Từ Vi Vũ nghe xong, lầm lũi bước về phòng.

Đêm đó, anh ôm lấy tôi, chỉ lên trần nhà rồi nói: “Nhìn kìa, sao đấy!”

“...”

Hôm sau thì cả hai đứa đi cắm trại.

Dạo gần đây, Từ Vi Vũ rất bận việc, nghe nói sắp tới phải đi công tác tận miền Bắc, ngày nào cũng buồn bã chán nản, thở ngắn than dài: “Cứ nghĩ đến cảnh lên máy bay, xa cách em nghìn dặm, giống như ngày xưa là thấy chán hết cả người”, sau đó bổ sung thêm, “Thanh Khê, hay là em an ủi anh chút đi!”

Tôi nói: “Nào, lại đây em sờ một tí!”

Vi Vũ nghệt ra, rồi đỏ mặt tía tai buông một câu: “Em là đồ hạ lưu!”

Tôi...

Từ Vi Vũ đi công tác miền Bắc, trước khi lên máy bay, anh gửi cho tôi tin nhắn: “Anh vào cửa an ninh rồi.”

Trên máy bay, anh nhắn: “Anh phải tắt máy rồi.”

Hai tiếng sau, lại nhắn tin: “Anh ra khỏi cửa rồi.”

Một tiếng sau lại nhắn tin: “Đến khách sạn rồi.”

Lúc ăn cơm, tôi còn nhận được tin: “Anh đang ở phòng xx khách sạn xx.”

Tối hôm đó, tôi xem xong hai bộ phim, đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn: “Thanh Khê, anh không ngủ được, muốn... em, có được không?”

“...”

Hôm sau, lang thang trên mạng đọc tin tức, tôi đọc được một đoạn văn “kinh điển” trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao đăng trên diễn đàn.

Đọc đến đoạn: “Ngày đầu tiên Thư Hằng đi, nhớ anh.”

“Ngày thứ hai Thư Hằng đi, nhớ anh, nhớ anh.”

“Ngày thứ ba Thư Hằng đi, nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh.”

Tôi cảm thấy thật thú vị, nên gửi cho Từ Vi Vũ. Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh: “Em xem bạn gái của người ta thế nào, rồi nhìn lại chính mình đi!” Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt so sánh. “Anh đi ngày thứ nhất, gửi tin nhắn cho em, em đáp lại: Đang ăn cơm, buổi tối sẽ gọi lại cho anh. Ngày thứ hai, anh gọi điện cho em, em đáp: Đang đi gặp bạn, em phải lái xe, cúp máy đây. Ngày thứ ba, anh nói: Hôm sau anh về nhà. Em trả lời: Hả? Nhanh thế ư?” Rồi tổng kết lại một câu đầy ai oán: “Thế này làm sao mà sống nổi hả trời!”

Tôi... vì trước khi đi, anh cứ ở nhà lải nhải: “Lần này phải đi những hai tuần cơ, hai tuần cơ đấy...”

Đi công tác về, câu đầu tiên Từ Vi Vũ nói với tôi:

“Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ

Mây Vu sơn khó có mây hơn...[4]”

“...”

[4] Trích hai câu trong bài “Ly tứ ngũ thủ” của nhà thơ Nguyên Chẩn. Nguyên văn:

“Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ

Mây Vu sơn khó có mây hơn

Gặp giai nhân, ngó như không

Phần đang tu tỉnh, phần lòng thờ em.”

Chương 5

Đính hôn

Ngày đính hôn, Từ Vi Vũ mặc rất... đẹp trai nho nhã, lịch sự đứng đắn. Nhìn thấy tôi liền hỏi trông anh thế nào? Tôi nói cũng được. Lúc ăn cơm lại hỏi tôi trông anh thế nào? Tôi nói cũng đẹp. Lúc rót rượu lại điệp khúc trông anh thế nào? Tôi thực sự không còn kiên nhẫn nữa, nói to, rất đẹp trai! Mọi người xung quanh quay lại nhìn, Từ Vi Vũ cười cười. “Không có gì đâu, vợ tôi khen tôi rất đẹp trai ấy mà.”

“...”

Sau lễ đính hôn, Từ Vi Vũ muốn đi du lịch, cũng đã đăng ký mua vé xong rồi.

Trên xe, anh dựa đầu vào vai tôi ngủ khiến tôi thấy lạ. Một người nằng nặc đòi đi du lịch như anh mà lên xe lại lăn quay ra ngủ à?

Tôi lay lay đầu anh, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Anh cười hì hì, nói: “Để anh nhớ lại một chút cảnh em ngồi xe trước, anh ngồi xe sau, làm thế nào cũng không gặp được nhau, bây giờ em thỏa mãn anh chút đi mà.”

Tôi im lặng hồi lâu mới nói: “Câu này của anh dùng sai từ đấy.”

Vi Vũ: “...”

Hai hôm nay thời tiết vô cùng oi bức, Vi Vũ lại mặc quần dài, cởi trần đi đi lại lại trong phòng. Tôi nhìn chằm chằm vào anh, anh e thẹn buông một câu: “Đừng giở trò lưu manh!”

Lúc tôi không thèm nhìn anh nữa thì anh lại cứ lượn lờ trước mặt.

Cuối cùng, tôi đành phải đầu hàng, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh đỏ mặt, đáp: “Muốn!”

Một lúc lâu sau não bộ tôi mới có phản ứng trở lại.

Giờ thì cảm nhận triệt để và sâu sắc câu: “Lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có văn hóa.”

Tài khoản, mật mã MSN, QQ, hòm thư của tôi, Từ Vi Vũ đều biết rõ như lòng bàn tay, anh cũng thường xuyên đăng nhập hộ tôi. Bạn thân tôi biết điều này, thở dài. “Sự tin tưởng và tự tin của bà đang trở nên khan hiếm trong xã hội này đấy.” Sau đó tò mò hỏi: “Bà đã bao giờ đăng nhập vào tài khoản của lão ấy chưa?”

Tôi nói chưa. Sau đó, cô bạn ra sức xúi giục tôi đăng nhập và tài khoản của Vi Vũ. Tôi nghe cô ấy nói thế không muốn phật lòng bạn nên đồng ý. Hôm đó, tôi về nhà, lúc mở máy tính, tiện miệng hỏi: “Vi Vũ, em đăng nhập MSN hộ anh nhé?”

Anh ngẩn người, đáp: “Không cần!”

Tôi thấy bộ dạng anh thật kỳ lạ, thầm nghĩ, chẳng nhẽ có điều gì đó giấu giếm ư? Có điều, lúc đó tôi cũng không để ý, ngày hôm sau khi bước vào phòng đọc sách, máy tính đang mở, Vi Vũ lại không có trong phòng, đúng lúc tài khoản của anh đang online thế nên chuyện này cũng không thể coi là tôi cố ý, mà cửa sổ trên màn hình lại đang hiển thị chat.

“Này, Vi Vũ, có thời gian ra ngoài ăn cơm, tiện thể dẫn theo cô vợ nhỏ nhé!”

“Tôi không có thời gian, Thanh Khê càng không.”

“Hai người đang ra sức sản xuất báo đáp tổ quốc hay sao mà bận thế? Thực ra anh em chỉ muốn gặp cô vợ nhỏ của ông thôi, bao nhiêu năm không gặp rồi còn gì.”

“Ông thân với cô ấy lắm à mà muốn gặp?”

“Đừng có bủn xỉn thế, cẩn thận không tôi nói với vợ ông, lúc học cấp ba, ngày nào ông cũng ở trong phòng mơ tưởng được xyz với người ta nhé! Vi Vũ, ôi hình tượng cao quý của ông, hố hố hố!”

“Khà khà, thì ít nhất ông cũng phải có cơ hội gặp cô ấy đã chứ!”

“... Vi Vũ, có lúc, tôi thấy ông thật thất đức.”

Tôi... đóng cửa sổ chat, rồi nhìn sang phân loại MSN của anh: Bạn học, đồng nghiệp, nước Đức, người thân, người yêu. Người yêu chỉ có một tài khoản, là số của tôi, được Vi Vũ ghi là: My love!

Tôi nghĩ quả thật đơn giản, dễ hiểu.

Lúc tôi đứng dậy thì bị người đứng phía sau ấn ngồi xuống, tim lúc ấy đập khá nhanh. Ngẩng đầu lên thấy Từ Vi Vũ cười tủm tỉm nhìn tôi, từ ánh mắt anh toát lên niềm hân hoan. Anh nói: “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày em tra tài khoản của anh, anh cảm thấy rất vinh dự.”

“...”

Cuối tuần tôi đến trường có chút việc, Vi Vũ cũng đi cùng. Anh không thích lái xe nên từ trước tới giờ đều ngồi ghế phụ. Hôm nay thế nào anh lại có hứng lái xe, tôi ngồi bên cạnh, nghi ngờ liếc nhìn anh, anh vui vẻ nói: “Gia[5] hôm nay rất vui!”

[5] Cách xưng hô của quan lại ngày xưa.

Gần đây, câu cửa miệng của anh là: Gia...

Trước đây, tôi từng hỏi anh: “Anh học kiểu nói này ở đâu thế?”

Anh đáp: “Cậu em lang sói của em tự xưng là thiếu gia, được lắm, thế thì anh chính là đại gia. Có điều nghĩ lại thấy đại gia có vẻ huênh hoang quá, thôi thì rút ngắn lại là “gia” cũng được, có tuyệt không? Rất phù hợp với phong cách của anh nhỉ?”

Tôi nhìn người bên cạnh, Từ Vi Vũ trước mặt tôi luôn có tính cách như cậu học sinh cấp ba. Tôi không kiềm được lòng, sờ sờ một bên mặt của anh, anh nói: “Em sao thế?”

“Không có gì.” Chỉ tự cảm thấy mình rất hạnh phúc, nếu không có anh, cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ buồn tẻ biết bao, học hành, tốt nghiệp, tìm một công việc ổn định, sau đó đến tuổi lấy chồng, bố mẹ chắc chắn sẽ tìm cho tôi một mối nào đó, có thể kết hôn với một người cũng ưa nhìn dù chẳng có tình cảm nhiều với anh ta.

Tôi nói: “Vi Vũ, anh rất đẹp trai.”

Anh cười sung sướng. “Bây giờ em mới phát hiện ra à!”

Con người này, đúng là tự tin tuyệt đỉnh!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx