sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

All in love - Chương 06 - 07 - 08

Chương 6

Mùa hè đầu tiên

Trước khi trang trí nhà một thời gian, mẹ dặn tôi vẽ hai bức tranh treo trong phòng khách, đỡ phải đi mua, vừa mất tiền vừa mất thời gian. Do đó, tôi bắt đầu vẽ tranh, nhưng màu vẽ đều khô hết rồi, vải vẽ lúc chuyển nhà cũng vứt đi rồi, nên tôi phải mua mới, thế là hôm sau tôi ra chợ mua nguyên liệu. Đang mua thì em trai gọi điện đến, hỏi: “Where are you? (Chị đang ở đâu?)”

Tôi nói đang đi mua đồ, nó lại hỏi: “When back? (Khi nào về?)”

Tôi bực mình: “Nói tiếng Trung tử tế cho chị nhờ!”

Cậu em gào vào điện thoại: “Thế ai đó nói tiếng Anh, sao chị không phàn nàn gì? Anh ta còn nói tiếng Đức cơ đấy! Chị thiên vị, chị vô lý, chị làm thế không thấy ngại với em à? Em là em trai chị cơ mà!”

Một tay tôi cầm bảng vẽ, một tay cầm nguyên liệu, tai kẹp điện thoại phía dưới, nghe nói thế cũng tức điên. “Thế thì làm sao, anh ấy là chồng chị!”

Đối phương im lặng một lúc lâu, sau đó tôi nghe thấy tiếng của Từ Vi Vũ: “Ha ha, thằng nhóc, cứ thích cá cược cơ, thua rồi đấy, mau nhả tiền ra đây! Thích đấu với anh hả, chú còn non lắm!”

Tôi...

Ngày thứ hai em tôi ở nhà, tôi thấy nick QQ của nó đổi thành: “Về nhà chán chết! Còn chán hơn ở trường.”

Tôi chạy ngay sang phòng nó, véo tai nó, nói: “Thế này còn chán không? Còn chán không?”

Em tôi kêu lên oai oái: “Bà chị mình giờ thành ác quỷ rồi!” Sau đó hét ầm lên gọi mẹ đến cứu.

Tôi ung dung đáp: “Có gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu!”

Ngẩng đầu nhìn lên thấy Từ Vi Vũ đứng trước cửa từ lúc nào, anh bình thản nói: “Mình nên cứu ai nhỉ?”

Tối đó, tôi bị Từ Vi Vũ kéo vào phòng, anh tắm xong, nằm trên giường, áo hơi vén lên, ánh mắt quyến rũ, nói: “Thanh Khê, em cũng nói với anh câu: “Có gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu!” đi!”

Thật là...

Em trai chẳng lúc nào ngồi yên trong nhà, chưa được vài ngày đã than thở người sắp mốc rồi, muốn đi ra ngoài, sau đó kéo tôi cùng đi dạo phố.

Nó nhìn ngang ngó dọc những cô gái xinh đẹp đi lại trên phố, rồi ngoái đầu nhìn tôi, sau đó lại nhìn gái đẹp, rồi lại ngoái đầu nhìn tôi, rồi lẩm bẩm một cách đầy nghi ngờ: “Sao Từ Vi Vũ lại có thể thích chị mình được nhỉ?”

“...”

Một buổi tối, cùng em trai và người yêu đi xem phim, em trai muốn xem “X”, người yêu nói: “Xem “Y” hay hơn.”

Tôi đề nghị: “Hay là xem “Z” đi!”

Cả hai đều nhất loạt đồng ý.

Hồi còn ở nước ngoài, Từ Vi Vũ chơi khá nhiều game.

Tên nhân vật trong game của anh là: Người đàn ông của Thanh Khê. Lúc tôi nhìn thấy cái tên ấy thì lạnh toát người.

Em trai tôi đòi chơi với anh vài ván game, vì ngoài đời không giết nổi anh nên muốn thực hiện ý định đó trong game cho đã.

“Chẳng qua... anh ta dùng tên của chị nên em không muốn giết thôi, nhưng nhìn thấy chữ “người đàn ông” phía sau thì ngứa mắt không chịu nổi!” Mỗi lần chơi game xong, em tôi lại gào lên một câu như vậy. Cuối cùng, có một hôm, không thể nhịn nổi nữa, nó điên tiết. “Từ Vi Vũ, anh có còn là đàn ông không hả? Sao lại đặt cái tên như vậy, đổi cho tôi nhờ!”

Từ Vi Vũ vẫn thản nhiên. “Anh là đàn ông, không thấy viết rõ ràng sao?”

Em trai: “Anh không thể dùng cái tên bình thường à?”

Vi Vũ: “Em nói cái tên “Thanh Khê” không bình thường à?”

Em trai: “Anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi không nói tên chị tôi không bình thường! Aaaa, tức chết đi được, anh mới không bình thường ấy! Cả nhà anh đều không bình thường!”

Vi Vũ ngoảnh đầu lại nói với tôi: “Thanh Khê, em trai em nói nhà mình đều không bình thường, bây giờ anh là người nhà của em rồi, em nói xem có phải nó đang nói em không...?”

Em trai tức tím mặt. “Anh, anh, anh... Chị ơi!”

Cậu em trai đáng thương chưa từng bị ai bắt nạt của tôi lần nào cũng bị Từ Vi Vũ chọc cho tức đến nỗi nhảy lên như con choi choi, đương nhiên nó cứ thua là muốn đánh, nhưng đánh thì lại thua. Tôi muốn nói với nó, nó không thể đấu lại được anh ấy đâu, vì anh ấy là loại người có thể nói với ông bí thư nào đó của thành phố một câu rằng “kiểu tóc đẹp đấy” trong khi ông ta hói đầu, nghe nói bố của Vi Vũ đang đứng đó cũng phải “phì cười”.

Em trai ở nhà một thời gian rồi lại phải qua Mỹ, đến hôm cuối nó mới cảm thấy lưu luyến, trên QQ đổi lại là: “Không muốn đi!”

Nhưng cho dù không muốn cũng phải đi, ngày cuối cùng tiễn em ra sân bay, chàng trai cao hơn tôi hai cái đầu ôm chầm lấy tôi, mắt rưng rưng đỏ. “Chị ơi, em đi đây, chị phải nhớ em đấy!”

Tôi nói: “Sẽ nhớ mà”, sau đó nhắc nhở, “sang bên đó đừng có bắt chước săm hình, uống rượu đấy. Còn nhỏ mà rượu chè chỉ khiến người ta coi thường, mà lại chẳng học được điều gì tốt đẹp cả. Có đứa con gái nào tốt tính cũng có thể theo đuổi, nhưng đừng có quan hệ lung tung. Tóc mà dài thì cắt ngắn đi, để cho người ta nhìn thấy cái mắt của em. Học hành chăm chỉ, biết chăm sóc bản thân đấy!”

Em tôi tủi thân. “Chị còn lắm mồm hơn cả mẹ.”

Nhưng cả tôi và nó đều biết, ngoài nó ra, tôi chưa nói với ai nhiều thế bao giờ.

Em tôi trở lại trường học, gọi điện về hỏi: “Chị ơi, Vi Vũ có ở đấy không?”

Tôi ngạc nhiên. “Em tìm anh ấy à, đợi chút.”

Em tôi cuống lên. “Ai nói là tìm anh ta! Em hỏi chị xem anh ta có ở đấy không để còn nói chuyện với chị.”

Chẳng hiểu sao hai người đó lại không ưa nhau đến thế, tôi nói: “Sao vậy? Bây giờ anh ấy chắc đang lướt web trong phòng đọc sách.”

Em trai tôi như chớp lấy cơ hội, nói luôn: “Chị không cảm thấy chị và anh ta đính hôn thế là quá sớm à? Hơn nữa, chị không thấy người đó quá lưu manh sao? Chị ở bên anh ta chắc chắn sẽ thiệt thòi đấy.”

Tôi hỏi: “Lưu manh ở chỗ nào?”

Em trai vội vàng đáp: “Chị đợi chút, em gửi cái này cho chị xem.”

Sau hai phút, trong phòng đọc sách, Vi Vũ gọi tôi: “Thanh Khê, em vào đây đi.”

Tôi bước vào, hỏi đầy nghi hoặc: “Sao thế anh?”

Vi Vũ mỉm cười chỉ vào máy tính, trên QQ của tôi, màn hình hiển thị đoạn đối thoại em trai gửi.

Em trai: “Tôi nói cho anh biết, đừng có tưởng anh ở bên chị gái tôi là tôi sẽ gọi anh bằng anh!”

Từ Vi Vũ: “Không cần gọi anh, gọi luôn anh rể đi.”

Em trai: “Thèm vào!”

Từ Vi Vũ: “Không thèm cũng phải nuốt nước bọt.”

“Chị, chị xem đi, anh ta nói năng lưu manh thế còn gì! Tuyệt đối không phải là quân tử! Em thử nghiệm giúp chị rồi đấy!”

Tôi nghĩ thầm, em trai ơi, chị đây đã từng chứng kiến kiểu lưu manh hơn thế này nhiều...

Sau đó, tôi thấy Từ Vi Vũ nhắn lại một câu: “Anh giúp em chuyển lời đến chị em rồi, không phải cảm ơn anh đâu.”

“...”

Thật không biết hai người này khi nào mới hòa thuận đây.

Em tôi nói với tôi là nó đang học lái xe, hỏi tôi một vài bí quyết.

Tôi nói: “Các chế độ quy định ở bên này không giống bên đó.” Nói xong, tôi nghĩ tới Từ Vi Vũ hồi trước cũng học lái xe ở nước ngoài nên bảo em tôi: “Em có cần hỏi Vi Vũ không?”

Đối phương trả lời dứt khoát: “No!”

Tôi phì cười, tò mò hỏi: “Sao em lại không thích anh ấy?”

“Anh ta cũng có thích em đâu! Chị, chị không biết anh ta thâm độc thế nào đâu! Anh ta nói với em nếu không giành được học bổng thì thà đâm đầu vào đậu phụ chết đi cho rồi! Anh ta nghĩ học bổng dễ lấy thế sao? Chưa thử làm sao biết!”

Tôi thành thật mách: “Năm nào anh ấy cũng giành học bổng đấy.”

Em tôi sững sờ một hồi. “Anh ta không phải là người!”

Từ Vi Vũ vẫn luôn dựa vào vai tôi, lúc này mới “chà” một tiếng, sau đó nói: “Con nhà giàu.”

Tôi đẩy đẩy đầu của Vi Vũ, nhắc nhở anh: “Em là chị gái của con nhà giàu đấy.”

Em tôi ở đầu dây bên kia, nghi ngờ hỏi: “Chị, tên đó không phải ngồi bên cạnh chị đấy chứ?”

“Ừ.”

“Tên họ Từ kia, anh tiểu nhân thật đấy! Nghe trộm mà còn làm quân tử hả?”

Từ Vi Vũ giơ tay đón lấy điện thoại, tôi cũng vui vẻ đưa anh, nghe thấy anh thong thả, từ tốn nói: “Ta đây nói mình là quân tử lúc nào?”

“Thế thì đúng là tiểu nhân rồi!” (Tiểu nhân: người nhỏ)

“Hà hà, to hơn người cậu là cái chắc!” (Đại nhân: người to)

“... Đại nhân cái đầu anh ấy!”

“Câu này ta thích nghe, nói thêm mấy tiếng đại nhân nghe xem nào!”

Chắc chắn em tôi đang tức đến nỗi giậm chân bình bịch, còn nghe thấy tiếng gào của nó qua điện thoại: “Mau đưa chị tôi nghe điện thoại! Tôi không muốn nói chuyện với loại người như anh!”

Tại sao hai người này cứ làm tôi nghĩ đến câu... yêu nhau lắm cắn nhau đau thế nhỉ?

Chương 7

Những lời ngọt ngào

Hôm qua vẽ tranh, chỉ vài nét tôi đã phác họa một chân dung con người, đó là bức tranh được vẽ bằng bút chì nên trông có vẻ ảm đạm. Đột nhiên, tôi nổi hứng đề tựa vài câu cạnh bức tranh: “Anh không muốn nhìn thấy em, vậy em chỉ cần kiếp này được chết cùng anh, em không thể luân hồi, thế nên kiếp sau sẽ không thể tìm anh nữa.” Viết xong tôi còn cảm thấy rùng mình.

Sau đó, Từ Vi Vũ đọc được câu đề tựa này, anh nhìn chăm chăm bức tranh, sau đó nhìn tôi thật lâu, rồi nói: “Thế thì để anh đi tìm em.”

... Cái con người này, đúng là khả năng “rùng mình” còn giỏi hơn tôi!

Từ Vi Vũ ở nhà ngày càng giống tính một đứa trẻ, vì thế tôi nghi ngờ không biết ở ngoài anh có càng ngày càng lạnh lùng kiêu ngạo hay không nữa.

Buổi sáng, anh đập nát bét một con muỗi, ngồi trên giường lẩm bẩm: “Biết rằng em muốn gần bên anh nhưng anh buộc lòng phải giết em vì anh đã có người yêu rồi.”

“...”

Nhiều người bạn của tôi thường xuyên hỏi Vi Vũ các vấn đề liên quan đến kinh tế, thậm chí cả chuyện giá thịt hôm nay hay lượng mưa sang năm cũng mặt dày hỏi được.

Một người bạn cùng ký túc hồi học đại học của tôi có lần hỏi: “Vi Vũ, có thể bơi trên sông Hoàng Hà không?”

Vi Vũ đáp: “Cô nghĩ không thông cái gì à?” (Nghĩ quẩn)

Cô bạn ngồi cùng bàn với tôi hồi học cấp ba, trước kia là cô gái khá trầm tĩnh nhưng giờ lại vô cùng hoạt bát. Cô hỏi Vi Vũ: “Vi Vũ, ông sống ở Đức lâu như vậy, chắc là biết rõ lắm nhỉ? Sau khi tốt nghiệp, tôi cũng muốn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, ông thấy nước Đức thế nào?”

Vi Vũ đáp: “Ở bên đó nếu không có mối bận tâm nào thì sống cũng ổn. Nhưng nếu có thì hơn cả địa ngục.”

Từ Vi Vũ chơi game. Tôi ở ngoài phòng khách xem ti vi, có lúc cũng vào phòng sách lấy đồ, nhân tiện đứng ở phía sau xem anh chơi.

Sau đó, anh ngẩng đầu lên nói với tôi: “Thanh Khê, em có thể đừng đứng sau anh được không?”

Tôi nghĩ, mình bị kỳ thị sao? Liền hỏi lại: “Tại sao?”

Anh ngại ngùng đáp: “Quấy rối trái tim anh!”

“...”

Từ Vi Vũ rất hay nghiên cứu và hiểu biết nhiều về tình hình kinh tế, nên mỗi lần tụ tập bạn bè là lại có người hỏi anh: “Vi Vũ, ông nói xem tôi nên đầu tư cái gì cho an toàn và không bị lỗ, để cả đời sống vô lo vô nghĩ, được ăn ngon mặc đẹp?”

Buổi tụ tập lần đó, tôi cũng đi cùng anh, anh chỉ vào người đang ăn hoa quả là tôi rồi phán: “Cưới người vợ thế này, chẳng lỗ tí nào.”

Tôi... hôm đó chưa được ăn sáng, đói gần chết, cứ thế cắm cúi ăn nhưng ở đó lại chỉ có hoa quả, nước ngọt, hạt dưa, mà những đồ như nước ngọt thì càng uống càng đói.

Nhưng cũng coi như hôm đó tôi được “ăn đủ”.

Đám bạn của Từ Vi Vũ tự tổ chức đi du lịch, sau khi tập trung mọi người, trưởng đoàn thông báo: “Mọi người mang theo đồ dùng thiết yếu nhé, chúng ta xuất phát nào!”

Từ Vi Vũ quay lại nhìn tôi, mỉm cười, nói: “Đi nào, cô gái thiết yếu của anh!”

“...”

Ngày Thất Tịch. Từ Vi Vũ tặng tôi một chậu hoa, ngọt ngào nói: “Bông hồng có lẽ chỉ đẹp trong một ngày thôi, nhưng cây hồng ít nhất sống được một năm đấy. Năm sau anh sẽ tặng em một chậu hoa khác. Em xem, tình yêu của chúng ta sẽ luôn tươi đẹp và tràn đầy sức sống!”

Tôi hơi “rùng mình” và cũng hơi cảm động.

Ngày hôm sau, tôi thấy Từ Vi Vũ nhìn chậu hoa, lắc đầu chán nản.

“Sao mới một ngày mà mày đã rụng lá thế? Biết sớm thì tao đã mua xương rồng cho xong!”

“...”

Từ Vi Vũ nói về tên của tôi và anh.

Từ Vi Vũ: “Em xem, anh, Vi Vũ (mưa nhỏ), rơi xuống, chầm chậm sẽ hòa quện thành Thanh Khê (suối trong).”

Tôi ngẩn người, nói: “Đừng có mà giở trò lưu manh!”

Từ Vi Vũ: “...”

Đây là lần nghiêm túc hiếm có của anh, hơn nữa đúng là rất lãng mạn, ngọt ngào.

Tôi thường không cẩn thận làm mình bị thương, tay và chân tôi từ nhỏ đến lớn không mấy khi là không bầm giập. Mấy hôm trước tôi bị trẹo chân, thế nào lại ảnh hưởng đến cả gân. Đến bệnh viện khám, bác sĩ bình thản nhìn tôi, nói: “Cô cũng biết cách trẹo chân đấy nhỉ?”

“...”

Trong lúc đó, Vi Vũ vẫn luôn lạnh lùng, đi mua thuốc, trả tiền viện phí, sau đó đến đón tôi.

Thực ra, tôi có thể tự đi được nhưng nhìn sắc mặt của anh, tôi đành ngoan ngoãn leo lên lưng anh.

Ra khỏi bệnh viện, người cõng tôi quả nhiên lên lớp cho tôi một bài: “Sao lại không cẩn thận thế? Đi bộ mà cũng bị trẹo chân, em là trẻ con lên ba à?”

Tôi rất mệt, chân lại đau, cả người ép sát vào lưng anh, nói: “Vi Vũ, em buồn ngủ!” Anh ngẩn ra một lúc rồi nói: “Thế em ngủ đi, để anh nói tiếp...”

Từ Vi Vũ đã từng nói không biết bao nhiêu lời ngọt ngào, nhưng nhiều khi những câu siêu ngốc của anh mới làm tôi cảm động.

Mấy hôm nay, vì cái chân đi lại bất tiện nên tôi đành phải ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối ngủ cũng không ngon giấc. Từ Vi Vũ nằm bên cạnh nói: “Hay là để anh xoa bóp cho em nhé?”

Tôi đáp: “Không cần đâu, càng xoa bóp càng đau. Anh kể chuyện gì để đánh lạc hướng sự chú ý của em được không?”

Anh nghĩ ngợi một lát rồi bắt đầu nói: “Ngày xưa có một cậu bé, từ nhỏ đã đi đường hình chữ S đến trước mặt một cô bé, thế nên cô bé đó cứ nghĩ cậu ta đang thể hiện.”

Tôi: “Hi hi.”

“Em đừng có cười, người thật việc thật đấy, tí nữa chắc chắn sẽ làm em cảm động.” Rồi anh nghiêm túc kể tiếp: “Một lần, nhà cô bé có chuyện nên xin nghỉ học. Lúc tan học, cô giáo hỏi, ai ở gần nhà bạn xxx? - tức là nhà cô bé đó í - thì mang bài tập về nhà cho bạn. Cậu bé nghe thấy thế, lập tức giơ tay nói, em ạ, em ạ! Cả lớp đều cười ầm lên, ha ha...”

Tôi nghi ngờ hỏi: “Nhà anh với nhà em không phải là ở phía nam và phía bắc sao?”

Từ Vi Vũ trừng mắt nhìn tôi. “Đang kể chuyện cơ mà.”

“Ặc... ừm, sau đó thì sao?”

Từ Vi Vũ tiếp tục kể: “Cậu bé chạy đến nhà cô bé gõ cửa, người ra mở cửa là mẹ cô bé. Cậu bé đó rất lo lắng, chào một tiếng “cô”, rồi nói: “Cháu đến đưa cho bạn xxx vở bài tập ạ.” Mẹ cô bé nói, bà cô bé bị ốm nên cô bé đến thăm bà, đang ở thôn dưới ấy. Mẹ cô bé hỏi cậu có muốn vào nhà ngồi đợi không, cô bé cũng sắp về rồi. Cậu bé hơi do dự, muốn gặp cô bé, nhưng lại xấu hổ. Cuối cùng cũng đánh liều vào nhà, ngồi đợi ở phòng khách. Mẹ cô bé đưa cho cậu một cốc nước hoa quả. Không biết có phải trùng hợp không, cốc sứ đựng nước quả cậu bé đang cầm trên tay đó có in tên của cô bé và một con búp bê hoạt hình, đây chắc chắn là cốc cô bé hay dùng. Sau khi phát hiện ra điều này, cậu bé mặt đỏ tía tai, cứ cầm cốc lên uống một ngụm là mặt lại đỏ thêm một phần. Không bao lâu thì cô bé về nhà. Một người họ hàng đưa cô bé về, vẻ mặt rất buồn bã, cô bé không nhìn thấy cậu bé, mà nếu nhìn thấy cũng chẳng để ý, thế nên chẳng nói lời nào đi thẳng lên tầng. Cậu bé ngơ ngẩn đứng đó, ánh mắt tràn ngập cô đơn, lạc lõng...”

Tôi nói: “Sao em chẳng nhớ gì cả?”

“Em nhớ được mới lạ!” Ai đó đã quên mất là mình đang kể chuyện.

Tôi cười, hỏi anh: “Thế sau đó thì sao?”

Từ Vi Vũ căm hận nói: “Sau đó, cậu bé ấy trở về trong đau thương, tuyệt vọng!”

Tôi nói: “Chỉ có thế thôi à?”

Anh đứng phắt dậy. “Em còn muốn thế nào? Với một cậu bé thuần khiết như bạch tuyết, sự tổn thương ấy đã tàn nhẫn lắm rồi...” Oán hận là chính, xin an ủi là phụ.

Hình như chân tôi càng đau thêm thì phải...

Buổi tụ tập của nhóm bạn, mấy đứa ngồi ôn lại những kỷ niệm đáng nhớ nhất, đáng trân trọng nhất.

Đến lượt mình, tôi nói: “Bốn năm đại học là kỷ niệm khó quên nhất.”

Bạn thân tôi hỏi: “Không phải trong thời gian đó, Vi Vũ nhà bà không ở đây sao?”

Tôi: “...”

Từ Vi Vũ - kẻ đi theo ăn ké: “...”

Bạn thân: “...”

Mấy người khác cười ầm lên. “Vi Vũ quả là đáng thương!”

Từ Vi Vũ buông ngay một câu: “Biến!”

Đến lượt Từ Vi Vũ, anh nói: “Mấy năm ở nước ngoài...”

Tôi thầm nghĩ, báo thù sao?

Từ Vi Vũ bổ sung thêm một câu: “... quả thực rất khó khăn!”

“...”

Tôi từ lúc không yêu anh, rồi yêu anh, đến yêu anh sâu sắc, có lẽ không có gì đáng ngạc nhiên.

Chương 8

Vấn đề quyền sở hữu

Lần trước, lúc Từ Vi Vũ đi công tác miền Bắc thì tôi đi gặp bạn. Họ đều dẫn theo người yêu, chỉ có tôi là đi một mình.

A lấy di động khoe ảnh chụp chiếc xe mà chồng mới mua cho. B cầm Iphone 5 lướt web, thỉnh thoảng chêm vào một câu. C ngồi lọt thỏm trong lòng người yêu, nũng nịu: Cưng, bao giờ mới mua cho em một cái túi LV?

Tôi... nhìn cái điện thoại cũ kỹ, lạc hậu của mình, lặng lẽ ngồi uống nước, thỉnh thoảng bình luận một câu cho có vẻ. “Xe đẹp đấy.” “LV đắt lắm.”...

A dành chút thời gian hỏi tôi: “Thanh Khê, lão chồng của bà đâu rồi?”

Tôi nói đi công tác.

B tranh thủ: “Bà đưa di động tôi xem nào.”

Tôi đưa cho bạn.

C nói: “Khê à, đổi con khác đi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn dùng con 09.”

Tôi nói, cái này dùng quen rồi, hơn nữa vẫn còn tận dụng được, chưa bị hỏng.

B “xì” lên một tiếng, phản bác: “Di động cũng giống đàn ông, không phải là hỏng hay không hỏng, điều quan trọng là có làm mình đẹp mặt hay không mà thôi.”

Vừa hay di động của tôi vang lên báo có tin nhắn, thật trùng hợp, đó là bức hình Từ Vi Vũ chụp lúc anh vừa bước ra khỏi nhà tắm (bình thường có bao giờ gửi những thứ này đâu cơ chứ), ảnh chụp nuy, tóc ướt nhẹp, may mà chủ nhân vẫn có chút lí trí nên bên dưới còn quấn chiếc khăn tắm.

Hôm đó, ABC nhất loạt bày tỏ ý kiến rằng Cố Thanh Khê cả đời này không nên đổi “di động” làm gì!

“...”

Bức ảnh sau đó được truyền tay nhau, mỗi đứa bạn tôi có một tấm, đứa nào cũng bảo: “Đây là người yêu của tao!”

Chuyện này cuối cùng cũng đến tai Từ Vi Vũ, anh hậm hực nói: “Sao anh có nhiều bạn gái thế mà ngay đến bản thân cũng không biết.”

Tôi lườm anh, mỉm cười hỏi lại: “Bây giờ biết rồi, cảm giác thế nào?”

Anh nói: “Anh thích chế độ một vợ một chồng!”

Từ Vi Vũ chơi rất thân với một nhóm bạn, lúc nào có thời gian rảnh rỗi lại đến tụ tập, tự xưng là Hội Đàn Ông.

Có một lần tụ tập cùng đám bạn ra ngoài ăn đồ nướng, Từ Vi Vũ cũng dẫn tôi theo, đến nơi đã bị mọi người vây xung quanh. Thực ra thì những người này tôi cũng quen, vì đó đều là bạn học của Vi Vũ, mà tôi học cùng trường với anh suốt.

Một anh bạn cười trêu tôi: “Thanh Khê, cô là người tình trong mộng từ nhỏ đến lớn của Vi Vũ đấy!”

Sau đó, anh ta kể chuyện ngày xưa. Những chuyện hồi ấy đều có mặt tôi, nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Anh ta kể, một lần tôi đi ngang qua hành lang lớp học của bọn họ, nhìn thấy Vi Vũ đang dán giấy gì đó, chỗ dán lại rất cao nên phải với lên. Tôi liền nói: “Để tớ đỡ cậu nhé?”

Vi Vũ quay lại nhìn tôi, xấu hổ lắp bắp: “Cậu đỡ tôi? Thế thì ra làm sao... nhưng... thôi cũng được.”

Tuy nhiên tôi lại đỡ... cái ghế dưới chân anh. Anh nghệt mặt ra hồi lâu, sau đó mới lặng lẽ quay lại tiếp tục dán giấy.

Tôi nghe anh bạn đó nói xong thì im lặng, hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này.

Từ Vi Vũ nhịn cười, ngón tay chọc chọc vào lưng tôi rồi trêu: “Tội lừa gạt tình cảm trẻ vị thành niên đấy nhé!”

“...” Thực sự tôi muốn nói, tại anh hay tưởng bở thì có!

Trước mặt tôi, cho dù Từ Vi Vũ có cởi hết y phục nhảy múa thì mặt vẫn tỉnh bơ, nhưng ở bên ngoài vẻ mặt anh luôn “trầm ngâm lạnh lùng”. Chẳng thể nói đó là giả tạo vì thực sự bản chất con người anh vốn thâm trầm.

Thế nên khi nướng cánh gà, anh bình thản nhìn tôi, nói: “Thanh Khê, nướng chín một chút!”

Được thôi... nướng xong đưa qua cho anh, anh lại thản nhiên nói: “Anh muốn ăn ngô!”

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, hàng ngày anh vẫn thích giả vờ trêu tôi như thế nhưng người khác lại lấy làm lạ, trêu chọc: “Đừng có siêu ân ái nữa đi!”

Từ Vi Vũ phản bác: “Thế mà gọi là siêu ân ái à? Thế gọi là quyền sở hữu.”

Mấy người bạn anh tranh nhau thể hiện bất bình, Vi Vũ đúng thật là! Hoàn toàn nắm chủ quyền!

Vi Vũ liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Tôi thuộc quyền sở hữu của Cố Thanh Khê, tôi chỉ ăn đồ cô ấy nấu...”

“...”

Có thằng bạn nào rủ Từ Vi Vũ đi ăn nhậu, anh thường đáp: “Để tôi hỏi vợ đã.”

Sau đó, anh đi quanh nhà một vòng, tay cầm điện thoại rồi trả lời: “Vợ tôi bảo gần đây đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, phải ở nhà ăn cơm.”

Tôi...

Có người hỏi anh: “Vi Vũ, bạn gái anh quản anh chặt lắm hả?”

Anh ung dung đáp: “Đương nhiên phải quản chặt rồi, thời đại này đàn ông tốt hiếm lắm, không quản chặt làm sao được?”

“Cũng phải! Anh Vũ văn võ song toàn, lại kiếm tiền giỏi, cái gì cũng biết. Chị dâu mà quản không chặt không chừng bị cô gái khác cướp mất ấy chứ.”

Từ Vi Vũ nói với giọng khinh bỉ: “Não cậu có bị ẩm không? Tôi nhất định phải để cô ấy quản chặt, cô ấy mà buông lỏng là tôi cảm thấy mất an toàn!”

“...”

Kiểu suy nghĩ gì thế không biết, sao tôi cứ cảm thấy Vi Vũ mới là người đầu óc có vấn đề nhỉ?

Nhiều lúc cảm thấy Từ Vi Vũ quả thật là người có suy nghĩ tạp nham, lộn xộn.

Có lần, anh nằm trên giường ôm tôi, rồi hỏi: “Thanh Khê, em có yêu anh không?”

Tôi đáp: “Yêu!”

Anh vặn vẹo: “Yêu nhiều không?”

Tôi sờ trán anh. “Bị sốt rồi à?”

Anh tủi thân quay người đi, một lúc sau quay lại ôm tôi, cười tủm tỉm. “Thanh Khê, anh có đẹp trai không?”

Tôi đáp: “Đẹp!”

Anh vội vàng hỏi: “Đẹp như thế nào?”

Tôi không biết hôm nay anh bị sao, liền đáp: “Rất đẹp trai!”

Anh vui vẻ, hỏi tiếp: “Em có thích trai đẹp không?”

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Không thích!”

Tủi thân quay lưng đi, một lát sau nghĩ thế nào quay phắt lại, anh hậm hực nói: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, anh ở bên em bao lâu như vậy, cho dù anh là con gì, em cũng phải dắt theo đấy!”

“...”

Cái người này dạo gần đây cực kỳ vô vị!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx