sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

All in love - Chương 28 - 29 (Hết)

Chương 28

Một chút kỷ niệm

Hồi cấp ba, có một lần về nhà khá muộn sau buổi tự học, đang cùng Từ Vi Vũ hồn nhiên, trong sáng đi trên con đường nhỏ dưới ánh đèn mờ bỗng gặp một nhóm học sinh trường khác. Chúng cầm dao giơ lên, dọa: “Bạn ơi, cho bọn này xin ít tiền tiêu vặt!”

Vi Vũ lập tức hô: “Chạy!”, nói xong đã co cẳng chạy xa mấy mét, còn tôi vẫn ngẩn người ra đó, sợ hãi lục tìm tiền đưa cho chúng, cũng chỉ nghe nói có trấn lột giữa đường nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải.

Từ Vi Vũ đã chạy được mấy mét, ngoảnh đầu thấy tôi vẫn đần thối đứng đó thì chạy quay lại, nắm lấy tay tôi chạy tiếp. Sau đó, nghe thấy tiếng chửi rủa phía sau: “Gan mày cũng to thật đấy, dám chạy quay lại cơ à!”

Tôi không nhịn được muốn bật cười, nhưng trong tình cảnh đó chẳng thể nào cười nổi.

Bọn chúng đuổi theo một lúc, khi chúng tôi chạy lên đường lớn thì chỉ nghe thấy tiếng chửi bới, chứ không thấy bọn chúng đuổi theo nữa.

Tưởng rằng sau này sẽ gặp phải chuyện đáng sợ hơn nhưng cho đến nay khi tôi đã ba mươi tuổi vẫn không sao.

Sau đó, tôi có hỏi Vi Vũ chuyện này: “Hồi đó anh có âm thầm làm gì nữa không? Sao không thấy bọn chúng đến gây phiền phức nữa?” Lén đưa tiền cho chúng? Hay là gọi người đến dọa bọn chúng một trận? Dù sao, chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Từ Vi Vũ trầm ngâm. “Em nghĩ ngợi nhiều quá rồi, sau ngày hôm đó không phải là cuối tuần sao? Em cùng bạn đi cắt tóc, tóc ngắn, còn anh hôm đó về nhà ngủ thế nào đè lên cả kính, thế là dứt khoát đeo kính áp tròng. Vì thế, bọn chúng không nhận ra chúng ta... Em có biết không? Nghe nói cái bọn ngốc đó có tìm chúng ta “nữ tóc dài, nam đeo kính”, ha ha ha, bọn chúng có mà tìm vào mắt!”

“...”

Một lần kiểm tra toán lớp mười, đây là môn tôi học khá tốt. Sau khi làm xong hết bài, tôi nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa mới hết giờ, nộp bài trước thì quá gây sự chú ý không phù hợp với phong cách của tôi, cộng thêm tối qua ngủ không ngon giấc nên tôi gục đầu xuống bàn chợp mắt một lát.

Khoảng năm phút sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Tiếng Vi Vũ: “Tránh ra, tránh ra, chẳng có tí không khí nào cả!”

“Bạn ấy bị ngất rồi à? Vi Vũ, cậu mau cõng xuống phòng y tế đi!”

“Biết rồi, biết rồi!”

“Vi Vũ, có cần hô hấp nhân tạo không?”

“Để tớ xem nào, để tớ xem nào!”

Tôi ngẩng đầu lên. “...”

Tôi chỉ làm bài kiểm tra xong sớm, nằm ra bàn nghỉ một tí thôi mà các bạn thân yêu ơi.

Sau khi chia phân ban, Từ Vi Vũ cùng một nhóm bạn nam trốn học đi chơi game, nghe nói hôm đó, sau khi chơi chán, trèo tường về lớp thì bị bắt.

Hôm sau, nhà trường thông báo phê bình và yêu cầu bọn họ đọc bản kiểm điểm qua loa phát thanh trường. Khi trong loa phát thanh vang lên tiếng của Vi Vũ, tôi cảm giác trong giọng anh có ý cười: “Khụ khụ, xin lỗi! Tên em là Từ Vi Vũ, hôm qua vì nhất thời kích động đã phạm sai lầm, lần sau em đảm bảo sẽ không mắc sai lầm tương tự, em sẽ là học sinh tốt, học hành chăm chỉ, ngày ngày phấn đấu, cố gắng học tập chủ nghĩa Mác, Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch Đông, học tập lí luận xây dựng chủ nghĩa xã hội, không ngừng nâng cao bản lĩnh phục vụ nhân dân...”

Phía sau vọng đến tiếng càu nhàu: “Từ Vi Vũ, mày đang đọc đơn xin vào đoàn của tao!”

Vi Vũ: “Im lặng nào! Em cảm nhận sâu sắc sai lầm lần này của mình, hi vọng các thầy cô hãy tin tưởng vào trái tim biết hối cải của em. Ngoài ra, gửi tới một người nào đó đang học ban xã hội, Happy Valentine's day!”

Có người nói nhỏ phía sau: “Em thưa thầy, có đứa đang công khai yêu sớm!”

Vi Vũ: “Tao có nói ai đâu? Tao đang chúc mừng ngày lễ tình yêu tới các thầy cô giáo trong ban xã hội đấy chứ, đương nhiên cũng có cả các thầy cô giáo trong ban tự nhiên nữa! Em kính chúc các thầy cô năm nào cũng có ngày hôm nay, tuổi nào cũng như tuổi này! Được rồi, tiếp theo là ai đấy? Mau lên!”

Tôi: “...”

Bây giờ nghĩ lại, thấy anh nói năng huyên thuyên còn nhiều hơn cả ngày trước.

Hồi học đại học, nói chuyện qua điện thoại.

Từ Vi Vũ nói: “Dạo này anh đang nghĩ không biết sau này đặt tên con chúng ta là gì?”

“Anh nghĩ sớm quá nhỉ?”

“Đâu có, nghĩ sớm chút nào yên tâm chút ấy!”

“Thế anh đã nghĩ ra tên gì chưa?”

“Chưa, không phải đang bàn bạc với em sao?” Cuối cùng, anh nghiêm túc nói: “Đầu tiên phải xác định họ đã, Thanh Khê, em gả vào nhà anh hay là anh đến ở rể?”

“...”

Vi Vũ đã từng được một người đàn ông tỏ tình, đó là trong một lần du lịch, lúc đang đi dạo trên đường ở Scotland, có một ông chú ăn mặc luộm thuộm đi ngang qua Từ Vi Vũ và cất giọng gào lên: “I love you!” Chuyện này khiến đồng chí Từ Vi Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, suốt một thời gian dài sau đó, trước khi ngủ, anh thường bảo tôi: “Ôm anh đi, hãy hành hạ làm cho anh đau đớn, để anh quên chuyện không vui ấy!”

“Không phải anh không đọc tiểu thuyết sao?”

“Lúc ở nhà bà em, anh đã xem cùng với bà hai tập phim thần tượng.”

Phim thần tượng mà có ảnh hưởng lớn đến thế à, tôi hỏi: “Anh chắc chắn là muốn em hành hạ à?”

“Ừ, hãy làm đi!”

“Roi da nhé?”

“...”

“Cán chổi?”

“...”

“Hay chổi lông gà?”

“...”

Chương 29

Chúc mừng năm mới

Mẹ gọi điện thoại đến nhưng tôi không biết, sau đó tôi gọi lại.

Tôi: “Alo, mẹ ạ, mẹ vừa gọi điện cho con ạ?”

Mẹ: “Ừ.”

Tôi: “Có chuyện gì không mẹ?”

Mẹ: “Không có chuyện gì.”

Tôi: “Ồ.”

Mẹ: “Con có chuyện gì à?”

Tôi: “Con cũng không có chuyện gì cả.”

Thế là cả hai cúp máy.

Trước giao thừa, dọn dẹp tổng vệ sinh, mẹ, bà và cả hai dì của tôi cũng đến giúp đỡ.

Từ Vi Vũ cũng bận rộn, anh đang lau chùi những đồ trang trí đặt ở trên cao, sau đó tôi nghe tiếng mẹ kêu lên: “Cẩn thận đấy!”

Ngoảnh đầu lại thấy Từ Vi Vũ đang lau một bình sứ màu đỏ tráng men hoa màu xanh, đồ mua ngoài đường, không đắt, nhưng rất đẹp, cũng rất to... Nhìn cái bình sứ to tròn đó rơi xuống, tôi cứ nghĩ Từ Vi Vũ sẽ đỡ lấy nó với tốc độ nhanh như chớp nhưng không ngờ tên này lại tránh ra, hai chân một trước một sau vươn thành nửa đường cong, lộn nửa vòng trên không...

Bình hoa rơi xuống đất vỡ tan, còn anh chàng cũng tự nhiên đáp xuống, đứng cạnh đống sứ vỡ ấy với “tư thế nho nhã”.

Bà, mẹ và hai dì tôi nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc. Tôi cũng ngơ ngẩn ngay tại chỗ. Mãi lúc lâu sau, mẹ tôi bật cười, rồi dì và bà tôi cũng cười nghiêng ngả.

Tối đó, Vi Vũ ôm tôi, mặt mày ủ rũ, nói: “Thường thì những người được huấn luyện quân sự đều là thiên thần gẫy cánh hết!”

Năm mới đi chúc tết một người họ hàng xa, bố mẹ và em trai tôi qua đó trước, tôi cùng Vi Vũ từ nhà chúng tôi xuất phát, vì khá xa nên đến nơi thì mọi người đã đông đủ.

Em tôi nhìn thấy tôi liền giơ tay vẫy. “Chị, ở đây!”

Vi Vũ bước đến chào bố mẹ tôi, sau đó nói với em trai: “Hôm nay cậu mặc mốt nhỉ?”

Em trai quay đầu không thèm để ý đến anh, nói với tôi: “Chị, sao đến muộn thế?”

Vi Vũ: “Bị tắc đường.”

Em trai nhìn tôi, hỏi: “Tối chị có về nhà không?”

Vi Vũ: “Đương nhiên là về nhà chứ, không về nhà thì ở đâu?”

Cuối cùng em trai cũng liếc Từ Vi Vũ, sau đó cố ý nói: “Ơ? Anh cũng đến à?”

Từ Vi Vũ nói với giọng run run: “Đúng vậy... ta đến đây được nghìn năm rồi... cuối cùng đã có người nhìn thấy ta... đợi cậu ăn xong, ta cùng cậu về nhà...”

Em trai tức đến nỗi mặt mũi đỏ gay.

Còn những người thân xung quanh, bao gồm cả họ hàng đều chen nhau đến nhìn mặt người nào đó.

Vi Vũ vẫn còn cười híp mắt, nói một câu: “Gia chỉ dọa nó tí thôi.”

Mọi người xung quanh phì cười, kể cả một người nghiêm nghị như bố tôi.

Tết năm đó, tôi đánh bài thắng một nghìn tệ.

Bạn A: Thanh Khê, mày may mắn thật đấy!

Bạn B: Năm nay tao thua nhiều quá, số đen thật! À, mà Thanh Khê, bọn tao rủ mày chơi bài, mày có bao giờ chơi đâu, năm nay chơi với ai đấy? Còn thắng một nghìn tệ chứ?

Tôi: Từ Vi Vũ.

Bạn A, B: Biến!

Tôi nghĩ là mình cần giải thích một chút, anh ấy chẳng bao giờ nhường tôi nước nào, chỉ là số anh đen mà thôi.

Đêm giao thừa, đốt pháo hoa. Em trai đứng trên ban công, Vi Vũ ở dưới sân, em trai nói to: “Anh châm lửa đi!”

Từ Vi Vũ: “Châm cái con khỉ, gọi vợ anh ra đã!”

Tôi đứng trong cửa sổ kính. “Lạnh quá, hai người cứ chơi đi!”

Em trai: “Chị tôi sợ lạnh, không thích ra ngoài, anh mau châm lửa đi, còn lề mề cái gì thế!”

Vi Vũ: “Nói lắm thế, có giỏi cậu xuống mà châm!”

Em trai: “Xuống thì xuống, sợ gì!”

Sau đó, em trai rầm rập chạy xuống. Tôi đợi một lúc lâu mà không thấy bên ngoài cửa sổ sáng lên. Tôi lo hai anh em không biết có đánh nhau không nên đẩy cửa bước ra, bỗng nghe thấy có tiếng nói nhỏ, sau đó là màn pháo hoa rực rỡ màu sắc tỏa sáng lấp lánh trên không trung.

Dưới sân, có người nói to: “Chúc mừng năm mới! Bà xã!”

“Happy New Year! Chị!

“Glückliches neues Jahr!”

“Nuovo Anno Felice! Chị!”

“Cậu nói tiếng chim gì thế?”

“Có anh mới nói tiếng chim ấy, là bạn tôi dạy tôi!”

“Bạn cậu là người nước nào?”

“Người Ý!”

“Người ta lừa cậu đấy!”

“Anh mới lừa tôi ấy! Tôi khinh!”

...

Tôi: “...”

Cuộc đời này, không cần đại phú đại quý, chỉ cần năm nào cũng như ngày hôm nay, tuổi nào cũng như độ tuổi này!

Lời cuối sách

Tôi nhặt cánh hoa tàn

Thực ra lúc đầu viết cuốn truyện này là chỉ muốn ghi lại những điều ngọt ngào, tốt đẹp trong cuộc sống, để sau này về già có thể nhớ lại những năm tháng đã qua.

Không ngờ cuốn truyện này lại có cơ hội xuất bản, mặc dù đây là cuốn tiểu thuyết có hơi hướng tự truyện cá nhân nhưng nhiều độc giả đọc xong lại cảm thấy ấm áp và thú vị. Nghĩ kỹ lại thấy đúng là nếu cuốn sách được xuất bản sẽ có nhiều người đọc hơn, sau khi đọc xong sẽ cảm thấy ấm áp, vui vẻ hơn, như thế cũng được coi là chuyện tốt đẹp, do đó khi biên tập đề nghị được xuất bản cuốn sách này, tôi đã đồng ý.

Ban đầu, truyện có tên là “Ngập tràn tình yêu anh dành cho em” (All in love), cá nhân tôi rất thích, lúc hỏi ý kiến của ai đó, anh rất hài lòng nói: “Cuối cùng cũng nhận được lời tỏ tình nồng nàn như vậy!” Tôi toát mồ hôi hột.

Lúc hỏi ý kiến của em trai, nó nói: “Chị nói như vậy người ta sẽ xấu hổ đấy”, sau đó nói tiếp: “Nhớ chia cho em một nửa tiền nhuận bút đấy!” Em tôi tự nhiên biến thành tư bản chủ nghĩa từ lúc nào vậy?

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi biết có một số độc giả rất thích cái tên “Tôi nhặt cánh hoa tàn”, nhưng thực ra “Ngập tràn tình yêu anh dành cho em” (All in love) cũng rất phù hợp với phong cách cuốn truyện này, tạo cảm giác tràn đầy tình yêu, ý vị.

Quá trình viết cuốn All in love -Ngập tràn yêu thương này rất vui, có những chỗ tôi vừa nhớ lại vừa viết, mỗi lần nhớ lại những chuyện đã qua, đều không kiềm chế được mà bật cười, đó là những người bạn có thể cùng nhau trêu đùa, nghịch ngợm. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi từng viết: “Có những người bạn khiến chúng ta muốn trở về ngày xưa”, họ chính là những người bạn đó. Trên bước đường đời, vì có duyên phận, chúng ta đã được gặp nhau, làm bạn với nhau, cuối cùng mỗi người có cuộc sống của riêng mình, bạn bè tuy không thể cả đời ở bên bạn nhưng ai nói thỉnh thoảng liên lạc với nhau, thỉnh thoảng gặp mặt nhau, nhớ đến nhau không phải là duyên phận lâu bền?

Trong All in love -Ngập tràn yêu thương, ngoài những kỷ niệm về bạn bè, tôi còn viết về cậu em trai của mình, mặc dù có lúc ngốc nghếch nhưng lại mang đến rất nhiều niềm vui. Vì có cậu em này, nên tôi mới thường xuyên có đề tài viết lách. Nghe em trai phát ngôn câu gì đó hay hay, tôi lập tức nói: Đợi đã, để chị ghi lại đã! Em cảm thấy rất tủi thân, bảo rằng sao chị lúc nào cũng viết em thế, người ta xấu hổ lắm.

Tôi bảo, em có thể làm cho bao nhiêu cô gái cười vui vẻ, đó là giá trị của em, em nên cảm thấy vinh dự mới phải.

Câu này tôi nói không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, em trai cũng nói, thôi được rồi, vậy chị hãy để em làm “hạt dẻ cười” cho họ đi.

Thằng bé này cho dù cao lớn thế nào vẫn rất nghe lời chị, không giống hàng cao cấp kia - phiên bản thực tế của Từ Vi Vũ. Nói thật là, ai đó ngoài đời chưa chắc đã có được ưu điểm nào của Từ Vi Vũ nhưng khuyết điểm nào của Từ Vi Vũ cũng có, đấy là anh tự nhận thế. Động tý là nổi cáu, hơi một chút là tỏ ra đáng thương, thường cầu xin an ủi, lúc “hành hạ” người khác thì vô cùng thành thạo. Tôi không hiểu, bản thân luôn thích những người đàn ông chín chắn, chu đáo, chững chạc, chẳng hiểu tại sao lại thích một nhân vật hoàn toàn tương phản với chàng kỵ sĩ trong mơ của mình. Sau đó nghĩ lại, cũng đúng, hầu như mọi việc trên đời đều “trái với ý nguyện” mà. Cười!

Trong cuốn All in love - Ngập tràn yêu thương, tôi viết về ba thứ tình cảm đáng trân trọng nhất trên thế gian mà tất cả chúng ta đều có: Tình thân là duyên phận lớn nhất mà Thượng Đế ban tặng. Tình bạn là quãng thời gian đẹp đẽ mà bạn luôn muốn quay trở về. Tình yêu là lời ước hẹn trọn đời.

Phải nói rằng, All in love -Ngập tràn yêu thương là cuốn sách tôi viết một cách vui vẻ nhất, nhẹ nhàng nhất.

Nếu bạn đang đọc All in love -Ngập tràn yêu thương mà bật cười, thì đó chính là món quà lớn nhất, tuyệt vời nhất mà tôi nhận được.

All in love -Ngập tràn yêu thương thực ra chỉ là “hạt dẻ cười” mà thôi.

HẾT

Thực hiện bởi​

nhóm Biên tập viên

Sienna - Mint

(Duyệt – Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx