sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần I - Chương 16 phần 1

Chương Mười Sáu

Sau mấy tuần lễ, viên thanh tra cảnh sát rốt cuộc đã đến nói chuyện với bà Burrows về việc biến mất của chồng bà. Ông ta khoác áo mưa xanh đậm bên ngoài bộ đồ xám nhạt và nói năng tử tế, dù hơi cộc cằn, khi ông tự giới thiệu với Will và Rebecca rồi yêu cầu gặp má hai đứa nó. Tụi nó mời ông ta vào phòng khách nơi bà mẹ đang ngồi chờ.

Khi đi theo ông thanh tra vô phòng, hai đứa há hốc kinh ngạc, tưởng đâu tụi nó đã đi sao đó mà vô nhầm phòng. Cái máy truyền hình, nguồn phát sáng bất tận ở góc phòng, im re, tối đen, và căn phòng - cũng là hiện tượng nổi bật - ngăn nắp tinh tươm một cách không tin nổi. Trong suốt thời gian bà Burrows sống cách biệt trong phòng như kẻ ẩn tu, Will và Rebecca không hề đặt chân vào trong phòng khách, cả hai đã tưởng đâu bên trong phòng hẳn đã xuống cấp thành một chỗ nhếch nhác kinh khủng, và hình dung bên trong bừa bộn đồ ăn bỏ mứa, bao bì rỗng, tách đĩa dơ. Nhưng tụi nó đã sai lầm hết mức. Phòng khách giờ đây sạch bong không một tì vết - nhưng điều khiến kinh ngạc hơn hết thảy là chính bà mẹ của tụi nó. Thay cho bộ đồ ngủ nhếch nhác và đôi dép lê của kẻ nằm ườn trên trường kỉ, bà đã khoác lên bộ đồ mùa hè đẹp nhất, chải bới tóc tai, thậm chí còn điểm phấn tô son nữa.

Will trố mắt nhìn mẹ hoàn toàn không tin nổi, tự hỏi cái gì trên thế gian này đã khiến bà thay đổi hoàn toàn như vậy. Nó chỉ có thể suy đoán là bà đang tưởng tượng vào vai trong một bộ phim án mạng bí hiểm mà bà mê hết chỗ nói, nhưng cả điều này cũng không khiến cho diễn tiến trước mặt nó khả dĩ giải thích được. Nó lúng búng nói:

- Thưa má, đây là… đây là…

Em gái nó phải trợ giúp:

- Thám tử Chánh Thanh tra Beatty.

Bà Burrows đứng lên khỏi cái ghế bành và mỉm cười nhã nhặn:

- Xin mời vào.

- Cám ơn, bà Burrows... Tôi biết đây là lúc khó khăn. Bà Burrows tươi cười:

- Không, không hề chi. Rebecca, con đặt ấm nước lên bếp để pha cho mọi người một tách trà thật ngon nhé.

Thanh tra Beatty vụng về xàng xê ở giữa phòng:

- Thưa bà, thật quý hóa quá, cám ơn bà.

Bà Burrows tiến về phía chiếc trường kỉ.

- Xin mời, mời ông cứ thoải mái tự nhiên.

Rebecca kéo cánh tay của anh nó, dắt đi về phía cửa, nói:

- Will, anh giúp em một tay.

Will không nhúc nhích, vẫn đứng như mọc rễ tại chỗ truớc cảnh tượng mẹ nó có vẻ như lại là người đàn bà của một thời vang bóng nhiều năm trước. Nó loay hoay:

- Ơ... Ừ… Ờ phải.

Rebecca vẫn níu cánh tay Will, hỏi ông thanh tra.

- Ông có dùng trà với đường không?

Ông ta đáp:

- Không, trà sữa không đường, cám ơn cháu.

- Dạ, sữa, không đường - và thưa má, chỉ cần hai miếng đường hóa học?

Bà mẹ mỉm cười gật đầu với cô con gái, rồi với cậu con trai, như thể bà thích thú trước vẻ ngạc nhiên của Will.

- Và Will, con cho thêm vào chút kem nhé?

Will tỉnh hồn khỏi cơn thôi miên, quay lưng lại đi cùng Rebecca vào nhà bếp. Trong bếp nó đứng há hốc miệng, lúc lắc đầu, không tin nổi.

Trong thời gian Will và Rebecca không có mặt trong phòng khách, viên thanh tra nói với bà Burrows bằng giọng thì thầm nghiêm trọng. Ông nói là họ đã làm mọi thứ để tìm Tiến sĩ Burrows, nhưng vì không có tăm tích nào hết nên họ quyết định thực hiện bước điều tra tiếp theo. Bước này sẽ cần đến việc công bố rộng rãi ảnh của Tiến sĩ Burrows và thực hiện một “cuộc phỏng vấn cặn kẽ”, theo chữ dùng của ông thanh tra, với bà Burrows ở đồn cảnh sát. Họ cũng muốn nói chuyện với bất cứ ai đã có tiếp xúc với Tiến sĩ Burrows trước khi biến mất.

- Bây giờ tôi muốn hỏi bà vài câu, nếu được. Chúng ta hãy bắt đầu từ công việc của chồng bà.

Ông thanh tra vừa nói vừa nhìn ra cửa, vẻ thắc mắc chừng nào thì trà của ông được bưng ra.

- Ông nhà có đặc biệt nhắc đến ai ở viện bảo tàng không?

Bà Burrows đáp:

- Không.

- Ý tôi là ông nhà có ai đó để thổ lộ tâm tình không?

Bà Burrows nói nốt câu giùm ông thanh tra:

- Về chuyện ông ấy đi đâu à?

Bà cười khan.

- Tôi e rằng ông không tìm được trò vui theo hướng điều tra đó đâu. Ngõ cụt đấy.

Ông thanh tra ngồi thẳng lưng trên ghế, hơi bị phật ý về câu trả lời của bà Burrows.

Bà vẫn nói tiếp:

- Ông ấy quản lý chỗ đó một mình; chẳng có một nhân viên nào khác. Ông có thể thẩm vấn mấy ông lão lẩm cẩm phí thì giờ vớ vẩn với ông ấy, nhưng đừng ngạc nhiên nếu trí nhớ của họ không còn được như xưa.

Một nụ cười nhẹ khiến hai mép của ông thanh tra nhếch lên khi ông ghi chú vào sổ tay. Ông nói:

- Không à?

- Không, hầu hết những người đó đều trên tám mươi tuổi. Và, cho phép tôi hỏi, tại sao ông muốn thẩm vấn tôi và các con của tôi? Tôi đã nói với các vị cảnh sát mặc sắc phục mọi điều mà tôi biết. Ông có nên cho đăng TBK không?

- Thông báo khẩn à?

Ông thanh tra toét miệng cười.

- Chúng tôi không dùng khái niệm đó trong trường hợp này. Chúng tôi thông báo trên đài phát thanh những trường hợp khẩn cấp...

- Vậy trường hợp của chồng tôi không phải là khẩn cấp à?

Vào lúc đó, Will và Rebecca bưng trà xuất hiện. Căn phòng bỗng im phắc khi Rebecca đặt khay trà lên bàn uống trà và bưng tách trà mời khách. Will cũng bước vào phòng, bưng đĩa bánh quy, và vì ông thanh tra không có vẻ phản đối việc nó hay Rebecca nấn ná ở lại thêm chút nữa, tụi nó bèn ngồi xuống. Sự im lặng càng lúc càng khó chịu. Bà Burrows thì trừng mắt ngó ông cảnh sát, còn ông cảnh sát thì chăm chú ngắm tách trà. Ông nói:

- Thưa bà Burrows, tôi nghĩ chúng ta có lẽ đang đi quá xa. Chúng ta trở lại tập trung vào ông nhà thôi nhé?

Bà Burrows đáp cộc lốc:

- Tôi nghĩ chúng ta sẽ nhận thấy là chúng ta đều quá tập trung vào ông ấy. Chính ông là người tôi lo lắng đấy.

Ông thanh tra mở miệng:

- Thưa bà Burrows, bà phải nhận thức là có người không... không muốn được tìm thấy. Họ muốn biến mất bởi vì có thể cuộc sống và những áp lực trở nên quá sức chịu đựng.

Bà giận dữ lặp lại:

- Quá sức chịu đựng hả?

- Vâng, chúng ta phải cân nhắc đến cả khả năng đó.

- Chồng tôi mà không chịu đựng nổi áp lực hả? Chính xác là áp lực gì chứ? Vấn đề là ông ấy đã không hề có áp lực khỉ khô gì hết, hay nỗ lực, nếu nói cho đúng.

- Thưa bà...

Ông thanh tra cố gắng chen vô một lời, vừa liếc sang Will và Rebecca với vẻ bó tay. Hai đứa nhỏ hết nhìn ông ta rồi nhìn sang mẹ chúng nó, như thể tụi nó là khán giả đang xem một trận đấu cầu lông đang hồi giao tranh ác liệt.

Mẹ tụi nó bỗng tuyên bố:

- Đừng tưởng là tôi không biết là hầu hết những vụ sát nhân do chính người trong gia đình gây ra.

- Bà Burrows…

- Đó chính là lý do ông muốn thẩm vấn chúng tôi ở đồn cảnh sát, đúng không? Để coi có phải chúng tôi đã mần chuyện đó.

Ông thanh tra lại bắt đầu nói, nhỏ giọng:

- Không ai đặt giả thuyết có việc sát nhân ở đây. Bà có cho là chúng ta có thể bắt đầu lại, và lần này đi vào đúng vấn đề không?

Ông ta đề nghị với sự cố gắng dũng cảm giành lại thế chủ động trong tình huống này.

- Xin lỗi, tôi biết ông đang thi hành phận sự.

Bà Burrows nói bằng giọng bình tĩnh hơn, rồi hớp một ngụm trà.

Ông thanh tra gật đầu, tỏ ra biết ơn là bà đã kết thúc cuộc đả kích tràng giang. Ông hít một hơi thở sâu, lại ngó xuống cuốn sổ tay. Ông nói:

- Tôi biết đây là điều khó nghĩ tới, nhưng chồng bà có kẻ thù nào không? Có thể trong giới giao dịch nghề nghiệp?

Trước câu hỏi này, bà Burrows ngẩng phắt đầu lên và bật cười to, khiến Will ngạc nhiên. Ông thanh tra lẩm bẩm gì đó rằng ông coi đó như câu trả lời “không”, và nguệch ngoạc viết gì đó vô sổ tay. Có vẻ như ông đã lấy lại được sự tự chủ.

- Tôi phải hỏi những câu này.

Ông nhìn thẳng vào bà Burrows mà hỏi:

- Theo bà biết thì ông ấy có say xỉn hay xài thuốc lắc không?

Một lần nữa bà Burrows để sổng ra một tràng cười rú. Bà nói:

- Ông ấy hả? Ông nói giỡn chơi sao?

- Vậy cũng được. Vậy lúc rảnh rỗi ông ấy làm gì?

Ông thanh tra hỏi bằng một giọng thẳng thừng, cố gắng hết sức để cuộc thẩm vấn được tiến hành và càng nhanh càng tốt.

- Ông ấy có thú tiêu khiển gì không?

Rebecca ngay lúc đó liếc sang Will.

Bà Burrows đáp:

- Trước đây ổng thích đào xới... khai quật khảo cổ.

- À, phải.

Ông thanh tra quay qua hỏi Will:

- Theo tôi biết thì cháu giúp ông ấy một tay, đúng không cháu?

Will gật đầu.

- Vậy hai cha con đào ở chỗ nào?

Will đằng hắng và nhìn mẹ nó; rồi nhìn ông thanh tra, ông ta đang chờ đợi, cây viết lăm le trong tay, sẵn sàng cho câu trả lời.

Will nói:

- Dạ, thật ra thì khắp nơi. Ở ngoại ô, trên những bãi rác và những nơi như vậy.

Ông thanh tra nói:

- Ồ, tôi đã tưởng là công việc hợp thức chứ.

Will khẳng định:

- Việc đào xới là hợp thức mà. Có lần chúng cháu đã phát hiện di chỉ của một biệt thự La Mã, nhưng phần lớn thì chũng cháu tìm những thứ thuộc thế kỉ mười tám và mười chín.

- Về tầm cỡ… tức là, những cái lỗ cha con cháu đào bao sâu?

Will không muốn ông ta theo đuổi đường dây thẩm vấn này, nói lảng đi:

- Ôi, thực ra chỉ là những cái hố con.

- Và trong khoảng thời gian cha của cháu biến mất, cha con cháu có tham gia hoạt động tương tự không?

Will nói mà cảm thấy ánh mắt của Rebecca đang nhìn nó như thiêu đốt.

- Dạ, không.

- Cháu chắc chắn là cha của cháu lúc đó không đào xới gì, có thể có mà cháu không biết?

- Không, cháu tin là không.

Ông thanh tra gập cuốn sổ, nói:

- Được. Hôm nay như thế là đủ.

Ngày hôm sau Chester và Will la cà quanh trường không lâu. Hai đứa nhận thấy Speed và đứa đàn em trung thành Bloggsy lảng vảng gần cổng. Speed dõi mắt theo Will và Chester trong lúc đi thẩn thơ dựa theo hàng rào song sắt, hai tay đút túi quần, trong khi Bloggsy, thằng nhóc cà chớn có mái tóc hoe quăn queo khiến cho cái đầu nó có vẻ như một cái gối bị bục tòi lông, thì đang hào hứng chọi đá, những hòn đá mà nó móc ra từ túi cái áo khoác. Nó thấy đứa con gái nào đi ngang qua tầm ngắm là nó chọi. Hậu quả phát sinh từ việc này là những tiếng kêu la oai oái và những tiếng chửi bới vung trời khiến cho Bloggsy cười khằng khặc với vẻ khoái trá độc địa.

Will liếc nhìn về phía Speed, Speed quắc mắt nhìn lại, cho đến khi Chester cắt ngang trận chiếu tướng. Will nói:

- Tao nghĩ nó đang tìm một trận trả đũa.

Ở thời điểm đó Speed khinh khỉnh quay lưng về phía Will và Chester, thầm thì gì đó với Bloggsy, thằng này cũng khinh khỉnh liếc về phía tụi nó và phát ra một tiếng cười nhạo báng, lỗ mãng.

- Một cặp cà chớn.

Chester lầu bầu giận dữ khi cùng Will bỏ đi, chọn con đường tắt về nhà.

Tụi nó rời ngôi trường, một công trình hiện đại thấp bèn bẹt bằng kiếng và gạch màu vàng, thong thả băng qua đường để đi vào một khu dân cư. Được xây vào khoảng thập niên 1970, khu dân cư này được người địa phương gọi là Phố Gián, vì những lý do hiển nhiên, và những căn nhà chen chúc làm nên khu dân cư này thường xuyên ở trong tình trạng ọp ẹp với nhiều căn để trống hoặc xuống cấp. Tình trạng ấy chẳng khiến cho Will và Chester ngại ngần gì, nhưng rắc rối ở chỗ con đường tụi nó đang đi băng xuyên qua lãnh địa của băng Cạch, so với băng này thì Speed và nhóm của nó chẳng khác gì một Phường Hội Con Gái.

Trong lúc hai đứa đang đi sóng đôi qua khu dân cư, những tia nắng yếu ớt chiếu lấp lánh qua những mẩu kính vỡ trên mặt đường nhựa và những rãnh nước bên đường. Will đi chậm lại, gần như không tự nhận thấy, nhưng đủ để Chester chú ý.

- Chuyện gì vậy?

Will nói:

- Tao không biết.

Nó liếc lên ngó xuống con đường và cẩn thận dòm ngang liếc dọc khi đi qua phố. Chester nhìn quanh thật nhanh, hỏi:

- Nói đi, cho tao biết. Tao thật tình không tưởng tượng ra kẻ nào nhảy xổ vào tụi mình ở đây.

Will ngoan cố:

- Không có gì, chỉ là một cảm giác thôi.

Chester mỉm cười, nói:

- Thằng Speed khiến mày phát hoảng hả?

Dù vậy Chester cũng tăng tốc độ, buộc Will cũng phải bước nhanh lên.

Khi qua khỏi khu dân cư, tụi nó lấy lại tốc độ bình thường. Chẳng bao lâu, tụi nó đã đến đầu đường High, nơi tọa lạc viện bảo tàng. Như mỗi chiều Will đi ngang qua nó lại nhìn tòa nhà hi vọng đèn sáng lên, cửa lại mở và cha nó trở lại làm việc. Nó chỉ mong sao mọi việc trở lại bình thường như cũ - dù hay dù dở - nhưng viện bảo tàng vẫn đóng cửa, những khung cửa sổ tối thui lạnh lùng. Hội đồng thành phố hẳn đã quyết định rằng từ nay cứ đóng cửa viện bảo tàng để đó sẽ đỡ tốn hơn là kiếm một người thay thế tạm thời Tiến sĩ Burrows.

Will ngước nhìn trời, mây dày kịt bắt đầu kéo lên và che khuất mặt trời. Tinh thần nó phấn khởi lên chút đỉnh:

- Tối nay sẽ thuận lợi đây. Trời tối sớm hơn thì tụi mình sẽ không phải đợi đến khuya mới đo đất.

Chester bắt đầu càm ràm là nếu không cần phải che đậy bưng bít công việc cần giữ bí mật này thì tụi nó đã có thể đạt được tiến độ nhanh hơn nhiều, chợt Will thì thào gì đó.

- Mày nói gì hả, Will?

- Tao nói: đừng ngó quanh, nhưng tao nghĩ có người đang theo dõi tụi mình.

- Mày nói gì?

Chester hỏi lại, và không thể tự kiềm chế mình, nó lập tức quay đầu lại nhìn phía sau lưng. Will cự nự:

- Chester, đồ ngu!

Rõ ràng cách tụi nó chừng hai chục thước, một người đàn ông lùn, chắc nịch, đeo kính râm đen, đội mũ nỉ, khoác áo đen tùm hụp dài gần tới mắt cá chân. Đầu ông ta hướng về phía Will và Chester, nhưng khó nói là ông ta thực ra có đang nhìn tụi nó hay không.

Chester nói nhỏ:

- Cứt thiệt! Tao thấy mày đúng. Hắn giống y chang mấy người mà ba mày đã miêu tả trong nhật ký.

Bất chấp lời chính nó cảnh cáo Chester trước đó là đừng nhìn gã đàn ông, Will lúc này cũng không thể đừng ngoái đầu nhìn lén một cái. Nó nói với giọng nửa ngạc nhiên nửa nhận biết:

- Một “người-đội-mũ” đúng không?

Chester hỏi:

- Nhưng mà hắn đâu có theo dõi tụi mình hả? Mắc gì hắn phải theo dõi chứ?

Will đề nghị:

- Đi chậm lại một chút để coi hắn làm gì.

Khi hai đứa giảm tốc độ, người đàn ông bí mật cũng chậm lại. Will nói:

- Đích thị! Thử băng qua đường coi sao?

Người đàn ông cũng lại làm y như tụi nó, và khi tụi nó đi nhanh trở lại, ông ta cũng đi nhanh, duy trì khoảng cách cố định với tụi nó.

- Chắc chắn là hắn đang theo dõi tụi mình.

Chester nói, lần đầu tiên trong giọng của nó phát ra sự hoảng hốt.

- Nhưng mà tại sao chứ? Hắn muốn cái gì? Tao không khoái vụ này - Tụi mình quẹo trái ở ngã tư tới rồi chạy biến luôn nghe.

Will đăm chiêu suy nghĩ:

- Tao không biết nữa. Tao nghĩ là tụi mình nên đương đầu hắn.

- Mày nói giỡn chơi à? Ba mày đã biến mất khỏi mặt đất chỉ ít lâu sau khi gặp mấy người đó, và theo như những gì tụi mình biết, thì cái ông đó có thể là kẻ chịu trách nhiệm. Hắn có thể là một thành viên băng đảng hay cái gì đó. Tao thấy tụi mình cần phải biến ngay khỏi chỗ này và gọi cảnh sát. Hay kêu cứu với ai đó.

Hai đứa im lặng nhìn quanh một lúc. Will nói: Không, tao có ý kiến này. Tụi mình tương kế tựu kế, bẫy hắn thử xem sao? Nếu tụi mình chia hai, hắn chỉ có thể đuổi theo một đứa, và khi hắn đuổi theo đứa này thì đứa kia vòng ra sau hắn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx