sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần I - Chương 16 phần 2

- Rồi sao nữa...?

- Như hai gọng kim siết lại - tấn công từ đằng sau và tóm cổ hắn.

Will đang bước gấp lên vì cái kế hoạch hành động đang hình thành rõ rệt trong đầu nó.

- Hắn có thể là kẻ nguy hiểm, mà tụi mình thì chẳng biết ất giáp gì về hắn. Mà mày định tóm cổ hắn bằng cái gì? Bằng cặp sách của tụi mình hả?

- Thì nghĩ coi, tụi mình hai đứa mà hắn chỉ một mình.

Will nói khi các cửa hàng trên đường High hiện ra trước mắt.

- Tao sẽ đánh lạc hướng hắn, còn mày thì ra đòn bất ngờ từ phía sau - mày dư sức làm, đúng không?

Chester lắc đầu nói:

- Không, cám ơn mày bốc tao. Hắn bự con chết bà - có mà hắn giã tao thành cám!

Will nhìn vào mắt Chester nhếch mép cười tinh quái. Chester thở dài:

- Thôi được, được thôi. Tao làm chuyện đó.

Nó vừa nói vừa ngoái nhìn lại thật nhanh rồi chuẩn bị băng qua đường.

Will nói:

- Chà! Xoa tay đi. Tao nghĩ bọn chúng đã ra tay trước tụi mình rồi.

- Bọn chúng hả?

Chester há hốc mồm khi ngó theo ánh mắt của Will về một điểm ở phía trên con đường.

Ở đó, trước mắt tụi nó, cách chừng hai chục bước chân, là một người đàn ông khác. Hắn giống y chang người thứ nhất, ngoại trừ chi tiết hắn diện một cái mũ dẹp kéo sụp xuống trán khiến cho cặp kính râm của hắn chỉ thoáng hiện dưới vành mũ. Hắn cũng mặc một cái áo khoác rộng thùng thình, vạt áo phất phơ trong gió khi hắn đứng giữa lề đường.

Giờ thì Will chắc chắn là hai gã đàn ông này đang bám theo tụi nó.

Khi hai đứa đi tới cửa hiệu đầu tiên trên đường High, Will và Chester dừng lại nhìn quanh. Ở lề đường đối diện có hai bà già đang nói chuyện với nhau trong lúc bám theo chiếc xe đẩy tay có những bánh xe kêu ken két. Một bà dắt theo một con chó Tô Cách Lan bướng bỉnh bị mặc một cái áo kẻ ô. Ngoài ra chỉ còn vài ba người khác ở xa xa.

Đầu óc bọn trẻ bấn loạn lên ý tưởng kêu cứu, hay vẫy gọi một chiếc xe nào chạy ngang qua, khi gã đàn ông ở phía trước bắt đầu hướng về phía tụi nó. Khi cả hai người đàn ông đều đã đến gần, hai đứa nhỏ nhận ra là chúng đã nhanh chóng hết kế để mà lựa chọn.

- Vụ này quái thiệt, tụi mình đúng là bị vô rọ gọn ơ. Mấy lão đó là đồ quỷ sứ gì?

Chester nói, giọng bắt đầu lắp khi nó ngoảnh ra sau trừng mắt nhìn người đàn ông đội mũ nỉ. Khi hắn tiến gần tụi nó, tiếng chân nặng nề của đôi giầy đinh hắn mang nện xuống lề đường vang lên như tiếng máy đóng cọc. Chester tuyệt vọng hỏi:

- Có sáng kiến anh minh gì không?

- Có, nghe đây, tụi mình phóng qua đường thẳng về phía lão đội mũ dẹp, giả vờ quẹo phải, rồi thình lình quẹo trái và lủi vô tiệm Clarke. Hiểu không?

Giọng Will thì thào bởi vì người đàn ông đội mũ dẹp phía trước tụi nó đang lù lù tiến tới càng lúc càng gần hơn. Chester chẳng hiểu tí tẹo gì về cái sáng kiến mà Will đề xuất, nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ thì nó sẵn sàng tán đồng bất cứ cái gì.

Tiệm Anh em Clarke là tiệm bách hóa chính trên đường High do hai anh em mà người địa phương gọi là anh “Nhỏ” và anh “Giữa” trông coi. Tiệm có một mái hiên kẻ sọc rực rỡ và hai bên lối vào bày biện khít khao những quầy trái cây và rau củ. Lúc này bóng chiều đã bắt đầu nhập nhoạng, ánh sáng bên trong tiệm rọi qua cửa sổ ra bên ngoài, mời gọi hai đứa nhỏ, như thể ánh đèn hiệu dẫn đường. Người đàn ông đội mũ dẹp vừa đi vào vùng chiếu sáng của ánh đèn, dáng vóc to bè của ông ta gần như án toàn bộ bề ngang của lề đường.

- Chạy!

Will hét, rồi hai đứa ù chạy ra giữa đường, hai người đàn ông cũng xồ ra chặn đường hai đứa nhỏ. Tụi nó phóng như thỏ, chạy hết tốc lực, cặp sách quăng quật như điên trên lưng. Hai người đàn ông chạy nhanh hơn khả năng dự đoán của cả Will lẫn Chester, và kế hoạch của Will tiêu tùng trong nháy mắt, biến thành một trò cút bắt loạn cào cào khi hai đứa nhỏ chuồi lách thoát thân giữa hai người đàn ông vạm vỡ tìm cách chụp bắt tụi nó bằng những bàn tay to tướng vươn dài ra.

Một trong hai người đàn ông tóm được gáy của Will, nó la lên oai oái. Tiếp theo, do ngẫu nhiên hơn là sắp đặt, Chester cũng đâm sầm vào ông ta. Ảnh hưởng của cú va chạm này làm văng ra cặp kính râm của ông ta để lộ hai tròng mắt sáng, lóng lánh y chang như hai viên ngọc trai đen phía dưới viền mũ của hắn. Trong lúc hắn kinh ngạc xoay lại, Will thừa cơ hội dùng cả hai tay đẩy mạnh vào ngực hắn để cố vuột thoát ra. Cổ áo sơ-mi của nó rách toạc và nó đau ứa nước mắt khi giằng ra được.

Người đàn ông tạm thời bị cú va chạm với Chester phân tán tâm trí, gầm gừ và quay lại với Will. Quăng cái cổ áo đã bị đứt lìa đi, hắn nhào tới trong nỗ lực tóm bắt Will một phen nữa.

Trong cơn hoảng loạn cùng đường, đầu thụp xuống, vai gồng lên, Chester và Will bằng cách nào đó vừa lao đi vừa té nhào vô cửa tiệm Clarke khi người đàn ông đội mũ nỉ chồm tới trước cố chụp tụi nó lần cuối cùng rồi biến mất.

Will và Chester theo đà lao tông vô cửa, dồn cục ngay giữa khung cửa trong khi cái chuông treo trên cửa reo như một vũ nữ lên cơn khùng. Hai đứa nó rốt cuộc té lăn trên sàn, và Chester khi tỉnh hồn lại, ngay lập tức xoay mình, đóng sầm cánh cửa tiệm, dùng cả hai chân giữ cho cửa được đóng chặt.

- Trời ơi, trời!

Ông Clarke Nhỏ đang đứng chênh vênh một cách hiểm nghèo trên một cái thang trong lúc ổng sắp xếp trưng bày mấy con búp bê bắp trên kệ.

- Nhốn nháo gì thế? Chúng mày đột xuất thèm thứ trái cây hương xa vị lạ của tao à?

- Ơ, dạ không phải.

Will cố lấy lại hơi thở, đứng lên và làm ra vẻ tự nhiên, mặc dù lúc này Chester đang đứng với điệu bộ hơi kỳ cục, dùng vai tấn cánh cửa. Vừa lúc đó, ông Clarke Giữa từ dưới quầy tính tiền trồi đầu lên như cái ống dòm tàu ngầm bằng đầu người. Ông nắm chặt mớ hóa đơn và giấy tờ sổ sách trong cả hai bàn tay hỏi:

- Chuyện gì mà nhốn nháo hả?

Ông Clarke Nhỏ mỉm cười với ông anh:

- Không có gì đáng cho anh lo lắng cả. Anh đừng để bị phân tán tâm trí khỏi công việc sổ sách. Chẳng qua hai thằng nhóc lên cơn hứng tìm món trái cây đặc biệt, tôi sẽ xử lý.

- Ừ, hi vọng chúng không đòi ăn kim quất, chúng ta đang tạm thời hết quất.

Ông Clarke Giữa nói bằng một giọng nghiêm nghị trong lúc từ từ thụt xuống bên dưới cái quầy hàng.

- Thì còn cam.

Ông Clarke Nhỏ cười bằng giọng véo von như hát, khiến ông Clarke Giữa ở dưới gầm quầy phát ra tiếng làu bàu đáp lại. Ông Clarke Nhỏ bèn lấy giọng diễn thuyết và tư thế như trên diễn đàn trước một đám khán giả tưởng tượng:

- Xin đừng lấy làm phiền ông Giữa; ông ấy luôn căng thẳng khi đụng tới sổ sách. Giấy tờ, giấy tờ, chỗ nào cũng giấy tờ, đừng hòng chen cái gì khác vô.

Anh em Clarke là một doanh nghiệp có tên tuổi ở địa phương. Họ thừa kế doanh nghiệp của cha và cha họ thừa kế từ ông nội ông cố. Theo như tất cả những người hiểu biết thì tiệm Clarke có lẽ đã có từ thời quân La Mã xâm lược, bán củ cải hay rau củ gì đó thịnh hành vào thời buổi ấy. Ông Clarke Nhỏ trạc bốn mươi, một nhân vật hào nhoáng, khoái mặc áo chim cò rằn ri rực rỡ xấu phát ói, do thợ may địa phương đo ni thiết kế hẳn hoi. Những sọc màu vàng chanh chói lọi, màu hồng tươi và màu xanh da trời nhảy múa giữa một bảng màu sắc trải từ cà chua đỏ ối đến bắp cải xanh non. Tính khí hồ hởi xởi lởi và dường như chứa đầy bụng chuyện tiếu lâm châm chọc và chơi chữ, ông Clarke Nhỏ rất được lòng quý bà trong khu vực, cả già lẫn trẻ, ấy vậy mà lạ thay, ông vẫn còn nguyên xi là một chàng độc thân!

Ngược lại, ông Clarke Giữa, người anh, thì tánh nết khác người em một trời một vực. Là mẫu người truyền thống nghiêm chỉnh, ông cau mày trước sự ti toe của người em, trong dáng vẻ lẫn phong cách, ông khẳng định chuẩn mực trang phục cổ truyền: một áo khoác bán hàng cũ mà tổ tiên ông đã mặc. Ông gọn gàng sạch sẽ đến phát nhột; quần áo ông thẳng thớm như thể được ủi trong lúc ông đang mặc trên người, gồm chiếc áo khoác bảnh bao màu nâu nấm rơm, áo sơ-mi trắng và cà vạt đen. Giầy của ông được đánh bóng kĩ lưỡng, và tóc thì được hớt cao kiểu lính mới nhập ngũ, lại được vuốt dầu chải ép xuống, láng o sáng bóng đến nỗi nhìn từ đằng sau người ta khó mà phân biệt đâu là giày đâu là đầu của ông.

Hai anh em đặt trong khung cảnh xanh và râm mát bên trong tiệm bách hóa, thật chẳng khác gì một con nhộng và một con bướm mắc kẹt trong cái kén. Những cuộc cãi vã vặt vãnh khiến cho cậu em bỡn cợt chớt nhả và ông anh đứng đắn đàng hoàng cứ như đang dợt đi dợt lại một vở tấu hài thuộc làu mà không bao giờ được lên sân khấu biểu diễn chính thức.

Nhái giọng người xứ Wales, ông Clarke Nhỏ mỉm cười trịch thượng với Chester vẫn còn đang dùng vai tấn cánh của:

- Sợ thiên hạ xộc vô mua hết dâu ngỗng của tôi hả?

Chester không tìm cách trả lời, như thể tình thế lúc đó đã khiến nó câm luôn.

- Ái chà, phong cách im lìm mạnh mẽ.

Ông Clarke Nhỏ vừa nói ngọng nghịu vừa leo xuống cái thang theo phong cánh bay bướm, rồi xoay một điệu lả lướt để đối diện với Will.

- Thiếu gia Burrows đây mà, há chẳng phải sao?

Ông nói, giọng lập tức trở nên nghiêm trang:

- Tôi vô cùng áy náy khi nghe tin về người cha yêu kính của cậu. Chúng tôi luôn nghĩ đến và cầu nguyện cho cậu.

Ông nói, đặt bàn tay phải lên trái tim một cách dịu dàng.

- Mẹ của cậu cầm cự như thế nào? Và cô em gái tươi tắn của cậu...?

Will lơ đãng đáp:

- Khỏe, khỏe, cả hai đều khỏe.

- Cô ấy là khách hàng thường xuyên ở đây, cậu biết đấy, một khách hàng được quý trọng.

- Dạ.

Will lúng búng đáp, hơi nhanh, vì nó vừa phải đối đáp ông Clarke Nhỏ đồng thời để mắt đến cánh cửa mà Chester vẫn còn dùng thân hình trấn giữ, như thể mạng sống nó phụ thuộc vào đó.

Từ dưới gầm quầy, giọng của ông Clarke Giữa vô hình vang lên cùng với tiếng giấy tờ sột soạt.

- Một khách hàng được quý trọng.

Ông Clarke Nhỏ gật đầu và mỉm cười.

- Đúng thế, đúng thế. Bây giờ cậu cứ việc hạ cái bàn tọa dễ thương của cậu xuống ghế trong khi tôi kiếm món gì đó để cậu đem về cho mẹ và cô em gái nhé.

Will chưa kịp thốt ra lời nào, ông Clarke Nhỏ đã xoay một cái duyên dáng trên gót chân và nhún nhảy đi vào nhà kho ở phía sau cửa hàng. Will nhân cơ hội này đi lại cửa sổ để kiểm tra xem hai kẻ săn đuổi tụi nó ở đâu, và nó giật lùi kinh ngạc. Nó kêu lên:

- Họ vẫn còn ở đó!

Hai người đàn ông vẫn đứng trên lề đường, mỗi người đứng ngay bên ngoài một cửa sổ của cửa hàng, ngó đăm đăm qua những quầy bày trái cây rau cải. Bây giờ bên ngoài đã tối hoàn toàn, và gương mặt họ lại sáng lên như những cái bong bóng trắng toát ma quái trong ánh sáng hắt ra từ trong cửa hàng. Cả hai vẫn còn đeo kính râm dầy cui, và Will có thể phân biệt những cái mũ quái dị cùng vẻ bóng như sáp của những chiếc áo khoác cứng đơ có độn vai kỳ cục. Gương mặt lưỡi cày gồ ghề với cái miệng ngậm chặt của họ lộ rõ nét tàn bạo không nhân nhượng.

Chester thấp giọng miễn cưỡng nói:

- Kêu họ gọi cảnh sát dùm.

Nó hất đầu ra dấu về phía cái quầy tính tiền, chỗ ông Clarke Giữa phát ra tiếng lẩm bẩm trong lúc bấm mạnh xuống cái đồ bấm kẹp giấy khiến nó kêu như thể búa nện.

Vừa lúc đó, ông Clarke Nhỏ vắt vẻo quay trở lại cầm theo một giỏ chất đầy vun trái cây, lại còn cột cả một cái nơ hồng trên tay xách. Ông đưa cái giỏ cho Will bằng cả hai cánh tay duỗi thẳng ra như thể ông sắp sửa lấy hơi hát nhạc kịch.

- Tặng cho mẹ cậu, em gái cậu, và dĩ nhiên cả cậu nữa, hảo hán tử. Một chút quà của tôi và lão gàn núp đằng kia, như một biểu hiện niềm cảm thông của chúng tôi trước khó khăn của cậu.

Giọng ông Clarke Giữa bị nén nhịn phần nào.

- Gàn còn hơn là đồng bóng.

Will chỉ ra cửa sổ, há miệng toan giải thích về những người đàn ông bí mật. Chester nói to:

- Báo yên!

- Cái gì thế cháu?

Ông Clarke Nhỏ hỏi, rời mắt khỏi Will nhìn Chester lúc đó đang đứng trước một trong hai khung cửa sổ mà nhìn ngược nhìn xuôi con đường.

Ông Clarke Giữa vụt nhô đầu lên khỏi quầy như con lật đật bị hư lò xo:

- Báo yên cái gì?

- Giấy tờ!

Ông Clarke Nhỏ cất giọng nhắc nhở với điệu không hài lòng của một nữ hiệu trưởng, nhưng ông Clarke Giữa vẫn nhô đầu bên trên quầy. Will nói dối.

- Dạ... chỉ là mấy đứa nhỏ. Tụi cháu bị chúng đón đường.

Ông Clarke Nhỏ cười khục khặc.

- Con nít sẽ cứ là con nít. Này hãy nhắc cô em gái yêu quý của cậu, cô Rebecca, nhớ đến tôi nhé. Cậu biết không, cô ấy quả là có con mắt tinh tường đối với sản phẩm có chất lượng cao. Một bậc nữ lưu tài hoa đấy.

Will gật đầu kèm nụ cười cố nặn ra:

- Dạ, cháu sẽ nhắc. Cám ơn ông về món quà, ông Clarke ạ.

Ông nói:

- Ôi, có chi đâu.

Ông Clarke Giữa nói giọng buồn bã:

- Chúng tôi thật lòng hi vọng là cha của cậu sẽ sớm về nhà. Cậu không nên lo lắng quá; chuyện như vậy thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

Ông Clarke Nhỏ nói với ánh mắt hiểu biết kèm tiếng thở dài:

- Ừ... Cũng giống như cậu bé Gregson... chuyện khủng khiếp, chuyện đó, và rồi gia đình Watkins hồi năm ngoái.

Will và Chester quan sát ông ta trong lúc ông dường như tập trung vào một điểm ở đâu đó giữa mớ bí xanh và mớ dưa chuột.

- Họ cũng là người tử tế. Chẳng ai còn thấy tăm hơi dấu tích gì của họ từ khi họ...

Ông Clarke Giữa ngắt lời người em đột ngột, ho khan một cách khó chịu:

- Đó là chuyện khác hẳn, chẳng giống nhau chút nào. Tôi không cho rằng đây là lúc hay là nơi khơi lên chuyện đó, Nhỏ à. Chú không thấy là trong tình huống này thì hơi thiếu cảm thông không?

Nhưng ông Nhỏ chẳng thèm nghe lời ông Giữa. Mạch tâm tình của ông đã được khơi thì không thể nào ngưng chảy được. Ông khoanh tay trước ngực, đầu ngoẹo lang một bên, toát ra phong cách hao hao như các quý nhân đáng kính mà ổng thường tán gẫu.

- Khi cảnh sát đến nơi thì cứ như chuyện trinh thám Marie Celeste ấy. Giường trống trơn, đồng phục đi học của mấy đứa con trai để sẵn cho ngày hôm sau, nhưng chẳng thấy tăm tích ai cả, chẳng người nào cả. Hôm đó, tôi còn nhớ, bà Watkins mua nửa kí lô đậu que của chúng tôi và một cặp dưa hấu. Nhưng dù sao thì cũng không còn tăm tích gì nữa cả.

Ông Clarke Giữa hỏi giọng như đinh đóng cột:

- Cái gì... dưa hấu à?

Ông Clarke Nhỏ đảo tròn con mắt nói;

- Không, cái gia đình đó, đồ dòi ngố à.

Trong cái im lặng theo sau đó, Will hết nhìn ông Clarke Nhỏ đến ông Clarke Giữa, ông này đang trừng mắt nhìn ông kia đầy khí thế ăn tươi nuốt sống nhau. Will bắt đầu có cảm giác như Alice khi cô bé bước qua tấm gương soi.

Ông Clarke Nhỏ tuyên bố:

- Hừ, chịu đựng thôi.

Ông bày tỏ chút cảm thông cuối cùng trong ánh mắt nhìn Will rồi thót gọn lên cái thang, nghêu ngao hát: Cho tôi củ cải đường, mon petit chou[4]...

[4] Tiếng Pháp: cây cải bắp bé nhỏ của tôi.

Ông Clarke Giữa lại một lần nữa thụp đầu xuống khuất mắt, chỉ còn nghe tiếng giấy tờ sột soạt, cùng tiếng rè rè cùa một máy tính kiểu cổ điển. Will và Chester thận trọng mở nửa chừng cánh cửa tiệm, lo lắng thò đầu ra quan sát con đường. Chester hỏi:

- Có gì không?

Will bước hẳn ra lề đường phía trước cửa tiệm. Nó đáp:

- Không. Không có dấu vết gì của họ.

- Lẽ ra tụi mình nên báo cảnh sát.

Will nói:

- Báo cho họ cái gì? Báo là tụi mình bị hai quái nhân đeo kính râm đội mũ hề săn đuổi, rồi sau đó họ biến mất tiêu à?

Chester nổi khùng nói:

- Ừ, đúng y như vậy. Ai biết họ âm mưu gì?

Bỗng nhiên nó ngước nhìn lên như vừa bật ra một sáng kiến.

- Biết đâu họ chính là bọn đã bắt ba của mày?

- Thôi dẹp đi - Tụi mình làm sao biết được.

Chester nói:

- Nhưng cảnh sát...

Will ngắt lời Chester:

- Bộ mày thực tình muốn trải qua cái trò nhảm nhí đó khi mà tụi mình còn cả đống việc phải làm hả?

Nó liếc ngược liếc xuôi con đường High, cảm thấy dễ chịu là bây giờ đã có người qua lại. Ít nhất thì tụi nó cũng có thể kêu cứu nếu hai người đàn ông nọ lại xuất hiện.

- Cảnh sát có thể sẽ nghĩ tụi mình là hai đứa con nít ranh bịa chuyện. Tụi mình có nhân chứng nào đâu?

Chester bất đắc dĩ đồng ý:

- Có thể.

Hai đứa đang đi về hướng nhà của gia đình Burrows. Chester ngoái nhìn lại tiệm Clarke.

- Chắc chắn là không ít bánh trái cây ở chỗ này.

Will nói giọng tin tưởng:

- Dù sao thì bây giờ cũng an toàn. Họ biến rồi. Mà nếu họ có hiện ra lại thì tụi mình cũng sẽ sẵn sàng ứng phó.

Kể cũng kỳ lạ, sự cố vừa rồi không hề làm nhụt chí nó một chút xíu nào. Ngược lại, khi nó nghĩ về chuyện đó, nó càng thêm tin chắc là cha nó đã theo đuổi chuyện gì đó, và bây giờ nó đang theo đúng dấu vết. Mặc dù nó không đả động gì tới việc này với Chester, quyết tâm tiếp tục đào con đường hầm và tiếp tục điều tra càng được củng cố hơn.

Will bắt đầu ngắt trái nho trong giỏ trái cây quà tặng để ăn, cái nơ hồng đã bung ra, phất phơ trong gió phía sau nó. Chester có vẻ đã vượt qua được mối nghi ngại của mình và nhìn cái giỏ trái cây thèm thuồng, tay nó lăm le tự phục vụ.

Will đung đưa cái giỏ trái cây ra khỏi tầm tay Chester một cách trêu ngươi, nói giọng châm chọc:

- Vậy mày tính xù luôn? Hay mày vẫn tiếp tục giúp tao?

Thằng bạn nó đáp lại bằng một nụ cười:

- Thôi được. Đưa tao một trái chuối nào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx