sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 20 phần 2

Will bỗng nhiên sững người, nó ngửa đầu ra hít hửi -trông không có vẻ gì là bọn chuột trên bánh xe răng cưa. Chester lo lắng hỏi:

- Chuyện gì? Không có thêm rắc rối chứ?

- Không, chỉ là chợt nghĩ... Tao ngửi thấy một thứ. Một loại như... amoniac... một thứ hăng hắc. Mày có để ý không?

Chester hít hửi nhiều lần:

- Không. Tao hi vọng thứ đó không độc.

- Ôi, thứ gì đi nữa, bây giờ nó cũng biến mất rồi. Mà tụi mình vẫn không sao hết, đúng không?

Chester đáp, nhìn lên cửa sổ những tòa nhà.

- Cho là như vậy. Nhưng mày có nghĩ là có người thực sự sống ở đây không?

Tụi nó chuyển hướng chú ý đến ngôi nhà gần nhất, ngôi nhà im lìm và ghê ghê, như thể thách chúng dám đến gần.

- Tao không biết.

- Vậy thì mấy thứ này ở đây để làm gì?

- Chỉ có một cách để tìm hiểu.

Tụi nó rón rén đi về phía ngôi nhà. Kiến trúc nhà đơn giản và thanh lịch, xây dựng bằng đá sa thạch, hầu như theo phong cách George. Tụi nó chỉ có thể thấy những bức màn thêu dày cui phía sau những cửa sổ mười hai khung ở mỗi bên khung cửa chính, cửa chính được sơn bóng màu xanh lá cây và trên cửa có tay gõ và nút nhấn chuông bằng đồng bóng loáng.

Nhìn thấy con số trên tay gõ, Will ngạc nhiên đọc:

- 167.

Chester thì thầm khi Will chợt thấy một ánh sáng thấp thoáng yếu ớt qua kẽ hở giữa các bức màn. Ánh sáng bập bùng như thể phát ra từ lò sưởi.

- Chỗ này là gì?

- Suỵt!

Will nói rồi bò lại và thu mình phía dưới khung cửa sổ, rồi từ từ vươn lên cao hơn bệ cửa sổ, nheo mắt nhìn qua khe hở hẹp. Miệng nó há hốc ra trong nỗi kinh ngạc lặng thinh. Nó có thể nhìn thấy lửa cháy trong lò sưởi. Bên trên lò sưởi là một cái bệ sậm màu có trưng nhiều thứ đồ trang trí. Và trong ánh sáng từ ngọn lửa bập bùng nó chỉ có thể nhìn thấy một chiếc trường kỉ và vài chiếc ghế, và trên những bức tường treo đầy những bức tranh đóng khung kích cỡ khác nhau.

Chester bồn chồn hỏi:

- Lẹ lên, cái gì trong đó?

Chester tiếp tục ngoảnh nhìn về phía con đường vắng trong khi Will áp sát mặt nó vào lớp kính cửa sổ bụi bặm. Will nhích qua một bên để cho thằng bạn nó tự quan sát.

- Mày không thể tin nổi đâu.

Chester háo hức ịn mũi vô kính cửa sổ.

- Quao! Một căn phòng đàng hoàng!

Nó kêu lên, quay lại nhìn Will, chỉ để nhận thấy Will đã di chuyển, đang đi dọc cửa trước của ngôi nhà. Nó dừng lại khi đi tới góc nhà.

Chester rít lên vì quá sợ hãi khi bị bỏ lại phía sau:

- Ê! Chờ tao với!

Giữa ngôi nhà này và ngôi nhà tiếp theo trên cùng một dãy là một con hẻm ngắn chạy thẳng đến vách hang động. Will thò đầu ra quan sát và khi đã yên tâm là không có ai, nó ra hiệu cho Chester là tụi nó nên di chuyển đến ngôi nhà kế bên.

Khi xem xét cửa trước ngôi nhà đó, Will nói:

- Đây là số 166.

Cửa cái nhà này giống gần y chang cửa của ngôi nhà trước. Will nhón gót đi tới cửa sổ, nhưng không nhìn thấy được gì qua lớp kính tối thui. Chester hỏi:

- Cái gì ở trỏng?

Will giơ một ngón tay lên môi, rồi đi ngược lại cửa cái. Kiểm tra thật kĩ cánh cửa, một ý tưởng chợt bật ra và hai mắt nó nheo lại. Nhận ra cái nhìn của Will, Chester tiến tới tìm cách ngăn cản nó, lắp bắp:

- Đừng, Will!

Nhưng đã quá trễ. Will chỉ mới chạm vào cánh cửa là nó bật mở vào trong. Hai đứa đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhích từng bước vào bên trong, sự căng thẳng đau đớn của hồi hộp và sợ hãi cùng nhau trào dâng khắp người tụi nó.

Phòng ngoài rộng rãi và ấm áp, và cả hai đứa cùng nhận biết một mùi tổng hợp - mùi nấu nướng, mùi bếp lửa- và người ta sống ở đây. Trong nhà được bày biện như bất cứ căn nhà bình thường nào; cầu thang rộng bắt đầu ở khoảng giữa hành lang, chấn song ở mỗi bậc cầu thang được bọc đồng. Ván gỗ đánh bóng được ốp đến tận tay vịn. Bên trên là giấy dán tường có những sọc xanh lá cây đậm và nhạt. Trên tường treo ảnh chân dung trong những cái khung chạm trổ màu vàng nhạt. Ảnh của những người trông vạm vỡ với vai to và gương mặt nhợt nhạt.

Chester đang ngắm nghía một trong những bức ảnh đó thì một ý nghĩ hãi hùng nảy ra khiến nó hoảng hốt. Nó nói:

- Họ giống y như những người đã đuổi bắt tụi mình. Ôi, tuyệt nhỉ, tụi mình đang ở trong ngôi nhà thuộc về một trong lũ dở hơi đó, chẳng phải sao?

Một nhận thức dễ sợ chợt lóe lên, nó nói thêm:

- Đây là một thị trấn dở hơi chết tiệt!

Will rít lên:

- Lắng nghe!

Chester đứng như trời trồng khi Will chong một tai về phía cầu thang, nhưng chẳng có gì, ngoại trừ sự im lặng ngột ngạt.

Will đi về phía ô cửa mở ra bên trái, rồi thận trọng nhìn quanh góc, nói:

- Tao tưởng như nghe… mà không... Chuyện này thật dễ sợ!

Nó không thể nào đừng, nó phải đi vào thôi. Và đến lúc này thì Chester cũng đã bị cuốn theo nhu cầu muốn biết thêm.

Trong bụng lò sưởi một ngọn lửa đang cháy lép bép. Khắp các bức tường là những tranh ảnh nhỏ và bóng chân dung[5] trong các khung mạ vàng và đồng. Một bức đặc biệt khiến Will chú ý, nó đọc hàng chữ khắc bên dưới: Nhà Martineau. Đó là một bức tranh sơn dầu nhỏ, vẽ cái dường như là một tòa nhà uy nghi giữa những đồng cỏ lượn sóng.

[5] Loại tranh chân dung, vẽ kiểu cắt bóng lấy hình đường viền, giống như bóng đổ trên tường.

Bên lò sưởi là mấy cái ghế được bọc bằng một loại vải màu đỏ sẫm, vẻ óng ánh đã mờ. Ở một góc bày một bàn ăn và ở một góc khác là một dụng cụ âm nhạc mà Will nhận ra là đàn hạc. Ngoài ánh sáng hất ra từ lửa trong lò sưởi, căn phòng còn được chiếu sáng bằng hai trái cầu to cỡ trái bóng tennis, lơ lửng dưới trần nhà trong những cái lồng kiểu cọ mạ vàng. Toàn cảnh này khiến Will nhớ đến một viện bảo tàng mà cha nó từng dẫn nó đến xem một triển lãm gọi là Cách sống ngày xưa của chúng ta. Khi nhìn quanh nó nghĩ căn phòng này mà bày trong cuộc triển lãm đó thì hoàn toàn thích hợp.

Chester đã rón rén đi tới bên bàn ăn, trên bàn có đặt hai bộ tách đĩa bằng sứ trắng ngà. Với vẻ mặt ngạc nhiên cực kỳ, Chester nói:

- Trong mấy cái này có cái gì đó. Trông như trà ấy. Nó ngập ngừng chạm vào một trong hai cái tách và ngước lên nhìn Will, tỏ ra ngạc nhiên hơn nữa.

- Còn ấm. Chuyện gì đang diễn ra ở đây? Người ta đâu cả rồi?

Will đáp:

- Không biết. Có vẻ như... như...

Tụi nó nhìn nhau sửng sốt. Will thú nhận:

- Tao thực tình không biết như thế nào cả.

Chester nói:

- Tụi mình hãy ra khỏi nơi đây.

Và hai đứa cùng vọt ra cửa. Khi cả hai đã ra đến lề đường, Chester đâm sầm vào Will vì thằng bạn nó bỗng đứng khựng lại. Will hỏi:

- Mắc gì tụi mình chạy?

- Ờ... thì...

Chester ấp úng trong bối rối tìm cách diễn đạt nỗi lo lắng thành lời. Hai đứa cù cưa không quyết định được mất một lúc trong vầng sáng rực rỡ siêu phàm của đèn đường.

Sau đó Chester hoảng hồn nhận thấy Will chăm chú nhìn con đường uốn cong ở phía xa xa.

- Thôi đi Will, tụi mình hãy về nhà.

Chester rùng mình ngoảnh nhìn lại ngôi nhà và ngước nhìn lên các khung cửa sổ, tin chắc là có ai đang ở đó.

- Chỗ này khiến tao ớn xương sống.

Will đáp, thậm chí không cần nhìn thằng bạn nó:

- Không. Chúng ta hãy đi dọc theo con đường thêm một chút. Coi nó đi tới đâu. Rồi chúng ta sẽ về. Tao hứa - Chịu không?

Nó nói mà chân đã sải dài đi tới rồi. Chester đứng ỳ kháng cự trong một lát, khao khát nhìn qua đường về phía khung cửa kim loại mà tụi nó đã nhờ đó mà vào đây. Sau đó, thốt ra một tiếng rên khuất phục, nó đi theo Will dọc theo dãy nhà. Nhiều nhà có ánh đèn bên trong cửa sổ, nhưng theo như tụi nó nhận định thì chẳng có ai ở trong nhà cả.

Khi tụi nó đi tới căn nhà cuối dãy, nơi con đường uốn cong về bên trái, Will ngừng bước một chút, thận trọng cân nhắc xem có nên đi tiếp hay coi như kết thúc một ngày khám phá. Chester đang cầu xin nó, bằng giọng rít lên tha thiết, rằng vậy là đủ rồi, tụi nó nên quay lại. Đang lúc đó tụi nó chợt nghe có tiếng động đằng sau lưng mình. Âm thanh đó tựa hồ như tiếng lá xào xạc, rồi nhanh chóng tăng cường độ thành một hỗn âm rì rầm.

Will kêu lên:

- Cái quỷ gì…?

Một bầy chim cỡ chim sẻ từ nóc nhà lao xuống về phía tụi nó, như thể những viên đạn sống định hướng, Will và Chester cùng thụp xuống né theo bản năng, giơ cả hai tay lên che mặt trong khi lũ chim trắng toát bay lượn chung quanh.

Will bật cười:

- Chim! Chỉ là mấy con chim!

- Nó vừa nói vừa vung lay đánh đuổi lũ chim quái quỷ, nhưng không thể chạm được con chim nào. Chester hạ cánh tay xuống và cũng bắt đầu cười, hơi lo lắng, bởi vì lũ chim vẫn phóng qua lại giữa tụi nó. Thế rồi, nhanh không kém lúc xuất hiện, lũ chim vọt lên cao và biến mất ở khúc quanh của hang động. Will đứng thẳng lên và lảo đảo đuổi theo chúng vài buớc, rồi đứng lặng. Nó thông báo bằng một giọng kinh ngạc:

- Cửa hàng.

Chester hỏi lại:

- Hả?

Đúng như lời, xuôi dài xuống một bên đường là một dãy cửa hàng hào nhoáng. Không nói lời nào, cả hai đứa đi về phía đó.

Khi tụi nó đi tới một cửa hiệu đầu tiên có cửa sổ bằng kính chế tạo thủ công khiến cho hàng hóa bèn trong méo mó như được nhìn qua thấu kính kém chất lượng, Chester thì thầm:

- Cái này thật hoang đường.

Nó đọc bảng hiệu:

- Tiệm vải Jacobson.

Nó ngó mấy cuộn vải nằm trong ánh sáng xanh kỳ quái bên trong tiệm.

Tụi nó đi tiếp, Will nói:

- Tiệm bách hóa.

Chester quan sát:

- Còn đây là một loại cửa hàng dụng cụ.

Will chăm chú nhìn lên cái mái hình vòng cung phía trên cửa cái hang động.

- Mày biết không, bây giờ tụi mình ắt là ở đâu đó bên dưới đường High.

Dòm ngó qua các cửa sổ và làm quen dần sự kỳ lạ của những cửa hàng cổ xưa, bị óc tò mò bất cẩn xui khiến, hai đứa tiếp tục bước đi, đến khi tụi nó đến một nơi đường ngầm rẽ ra làm ba. Nhánh chính giữa có vẻ như chạy xuống lòng đất ở một góc có đánh dấu.

Chester nói giọng quả quyết:

- Đúng rồi, chính nó. Tụi mình rời khỏi nơi đây ngay. Tao không đi xuống đó để mất tích luôn đâu.

Tất cả bản năng trong người nó đang gào thét bảo nó quay lại. Will đồng ý:

- Được rồi. Nhưng...

Nó vừa bước chân ra khỏi lề đường để lên con đường lát đá thì nổ ra một tiếng điếc tai của kim loại chạm vào đá. Trong ánh chớp chói lòa, bốn con ngựa trắng lao về phía nó, vó ngựa làm bắn ra những tia lửa nhỏ, lũ ngựa thở hào hển và kéo theo một toa xe đen ngòm dễ sợ. Will không có thì giờ để phản ứng, bởi vì đúng ngay lúc đó cả hai đứa bị tóm gáy, bứng hổng chân, nhấc bổng lên không.

Một gã đàn ông xách cả hai đứa bằng hai bàn tay ú nần vĩ đại, khiến tụi nó lủng lẳng vô phương thoát.

- Quân chõ mũi!

Gã đàn ông la lớn, giọng hắn dữ tợn và đe nẹt. Hắn nhấc hai đứa lên ngang tầm mặt để xem xét với một vẻ ghê tởm. Will cố gắng với lấy cái xẻng của mình để đánh trả lại hắn, nhưng cổ tay nó đã bị khóa.

Gã đàn ông đội một cái mũ bảo hộ nhỏ một cách khôi hài và mặc một bộ đồng phục xanh đậm bằng vải thô và kêu sột soạt mỗi khi hắn di chuyển. Will nhìn thấy một ngôi sao năm cánh nhọn bằng vật liệu màu vàng cam đính vào áo khoác bên cạnh một hàng nút xỉn màu. Gã khổng lồ dữ tợn đang bắt giữ tụi nó hiển nhiên là một loại cảnh sát gì đó.

- Cứu!

Chester há miệng nói không ra lời với thằng bạn nó, nó đã á khẩu từ khi hai đứa bị túm bởi bàn tay như gọng kìm của gã đàn ông.

Hắn quát:

- Chúng tao đã chờ đợi bọn mày.

Will trố mắt nhìn hắn không hiểu.

- Cái gì?

- Cha mày nói chẳng bao lâu thì mày sẽ đi theo chúng tao.

- Cha tôi? Cha tôi ở đâu? Ông đã làm gì cha tôi? Thả tôi xuống!

Will cố gắng xoay người lại, đá vào gã đàn ông.

- Vặn vẹo vô ích!

Hắn nhấc thằng con trai đang vùng vẫy lên cao hơn trong không trung và hít hửi nó.

- Người Trần-gian! Thật tởm lợm!

Will hít hửi lại:

- Mùi của ông thơm tho gì!

Gã đàn ông ném cho Will một cái nhìn khinh khi miệt thị, rồi giơ cao Chester lên, cũng hít hửi nó. Trong nỗi tuyệt vọng tột cùng Chester tìm cách húc đầu hắn. Hắn ngoảnh mặt né, nhưng cánh tay đung đưa của Chester kịp đấm văng cái mũ cối trên đầu hắn, để lộ ra một cái sọ tai tái được che phủ bằng một nhúm tóc trắng phau.

Gã đàn ông nắm cổ áo Chester lắc dữ dội, rồi gầm yên một tiếng khủng khiếp, gã đàn ông cụng đầu hai đứa vào với nhau. Mặc dù cái mũ cứng chắc tụi nó đang đội đã bảo vệ đầu tụi nó không bị thương tích khi đụng nhau một cái cốp, tụi nó cũng bị chấn động sững sờ trước sự hung ác dã man của hắn, nên ngay lập tức từ bỏ luôn mọi ý nghĩ kháng cự.

- Đủ rồi!

Gã đàn ông quát, và hai đứa con trai đang choáng váng nghe rộ lên đồng thanh một tràng cười cay độc từ phía sau hắn. Tụi nó ý thức lần đầu tiên rằng có những người đàn ông khác vẫn đang nhìn tụi nó bằng ánh mắt nhợt nhạt không cười.

Khi gã đàn ông xách tụi nó đi xuống nhánh rẽ giữa, nơi con đường chạy xuống lòng đất, hắn quát tháo:

- Mày tưởng mày có thể xuống đây xông vào nhà chúng tao hả?

Ai đó phía sau hắn gầm gừ:

- Đó là địa ngục cho hai đứa bay!

Tụi nó bị giải đi, không tiền hô hậu ủng, qua đường phố lúc này đã đầy người hiện ra từ các ngưỡng cửa ngõ hẻm để trố mắt nhìn hai kẻ xa lạ xui xẻo. Vừa bị lôi đi vừa vấp té, mỗi lần hổng chân là tụi nó bị gã cảnh sát to lớn quật dã man. Có vẻ như hắn đang diễn xuất trước khán giả và đang phô bày màn trấn áp tình huống tuyệt đối.

Trong cơn rối rắm và kinh hoảng, Will và Chester khiếp hãi nhìn quanh với hi vọng vô ích là có thể tìm được cơ hội thoát thân, hay ai đó có thể đến cứu tụi nó. Nhưng hi vọng này tan đi như mặt tụi nó cắt không còn giọt máu, và tụi nó nhận ra hoàn cảnh của tụi nó quả là trầm trọng. Tụi nó đang bị lôi xuống sâu vào trong ruột trái đất, và tụi nó chỉ còn nước bó tay bó chân.

Tụi nó chưa kịp nhận ra thì đã bị nhấc vòng qua một khúc quanh trong đường hầm và không gian chung quanh tụi nó mở rộng ra. Tụi nó há hốc kinh ngạc trước sự rối rắm chóng mặt của những cầu, cống, lối đi bắc lên cao, ngang dọc phía trên một mạng lưới chằng chịt những đường lớn đường nhỏ lát đá, đường nào cũng có nhà cửa viền hai bên.

Bị gã cảnh sát lôi đi bằng một tốc độ không tin nổi, tụi nó bị những đám đông hổ lốn dõi theo, gương mặt rộng của họ tò mò nhưng thụ động. Nhưng không phải tất cả những gương mặt người đó đều giống mặt kẻ bắt giữ tụi nó hay mặt những gã đàn ông đã rượt đuổi lụi nó trên phố High, có nước da xanh xao và những con mắt phờ phạc. Nếu không vì áo quần cổ điển lỗi thời của họ, thì một số người sẽ có vẻ bình thường và có thể đi lại mà không gây chút chú ý trên bất cứ đường phố nước Anh nào.

- Cứu! Cứu!

Chester kêu vô vọng trong lúc cố gắng một cách không hăng hái lắm nhằm thu gom sức lực tự giải thoát mình khỏi nắm tay của gã cảnh sát. Nhưng Will không để ý gì đến điều này. Nó đang chú ý đến một người cao gầy đứng bên cạnh một cột đèn, gương mặt rắn rỏi của người đó được đỡ bằng một cổ áo trắng cứng ngắc và tấm áo khoác đen dài của người đó phản chiếu ánh sáng như thể được chế tạc bằng da được đánh bóng. Ông ta đứng nổi bật khỏi đám người to bè chung quanh, vai ông ta hơi khòm như một cánh cung bị kéo quá căng. Toàn thể sự hiện hữu của ông ta toát ra vẻ khó chịu và đôi mi đen của ông ta không hề rời khỏi mắt Will khiến nó cảm thấy từng đợt sóng sợ hãi tràn qua người.

Không sao dứt nổi cái nhìn khỏi người đàn ông hứa hẹn tai họa đó, Will nói:

- Chester ơi, tụi mình chắc gặp rắc rối ra trò ở chốn này.

Môi người đàn ông bí hiểm nhếch một nụ cười nhạo báng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx