sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 21 phần 1

Chương Hai Mươi Mốt

Will và Chester va vấp và té nhào khi bị lôi lên một cầu thang nhỏ để vào một tòa nhà một lầu nằm giữa cái mà Will đoán là văn phòng hay nhà máy xám xịt. Khi đã vào bên trong, gã cảnh sát dựng tụi nó đứng lại đột ngột, rồi xoay tụi nó lại, thô lỗ giật mạnh ba-lô ra khỏi lưng tụi nó. Sau đó hắn xô mạnh hai đứa ngồi xuống một băng ghế bằng gỗ sồi trơn trượt. Cái ghế có bề mặt lõm xuống chỗ này chỗ kia vì những dấu chặt đẽo đã mòn láng, như thể bao nhiêu năm qua bọn tội phạm đã chà lết nhẫn chiều dài cái ghế. Will và Chester há hốc miệng khi lưng tụi nó dộng vô tường, đau tức thở.

- Chúng mày ngồi im!

Gã cảnh sát rống lên, ngồi giữa lối vào và tụi nó. Bằng cách nhóng cổ tới trước, Will có thể nhìn qua hắn và qua những cánh cửa có một nửa bằng kính như cửa sổ để nhìn ra đường phố bên ngoài, nơi một đám đông đang tụ tập. Nhiều người xô đẩy nhau để nhìn và một số người bắt đầu hò hét giận dữ và vung nắm đấm lên khi nhìn thấy Will. Nó vội ngồi thụt xuống và tìm cách đưa mắt cho Chester, nhưng thằng bạn nó đã quá sợ đến đờ đẫn đang ngó chằm chằm xuống khoảnh sàn trước mặt.

Will ngó thấy một bảng thông báo bên cạnh cửa, có khá nhiều tờ giấy viền đen được ghim trên đó. Hầu hết chữ viết đều quá nhỏ không thể đọc được từ chỗ nó ngồi, nó chỉ có thể đoán được những đề mục viết tay như Nội quy hay Sắc lệnh đặt trước một dãy những con số.

Tường của trạm cảnh sát sơn màu đen từ sàn đến lan can, phía trên là màu bạc phếch, từng chỗ bị tróc và vằn vện bụi bặm. Bản thân cái trần thì vàng ố màu nicôtin khó chịu với những vết nứt sâu chạy lung tung mọi hướng như tấm bản đồ đường sá của một nước nào đó. Trên bức tường ngay phía trên Will có một tấm hình của một tòa nhà trông ghê rợn với những khe hở làm cửa sổ và những chấn song khổng lồ chắn ngang cổng chính. Will chỉ có thể đọc được chữ “Địa-ngục Tân-môn” ghi bên dưới.

Đối diện tụi nó là một cái quầy dài, gã cảnh sát đã đặt ba-lô của tụi nó và cái xẻng của Will lên đấy. Phía sau quầy là một thứ văn phòng, nơi có ba bàn giấy với một rừng tủ hồ sơ hẹp vây quanh. Căn phòng chính này mở ra một số phòng nhỏ hơn, và từ một trong những phòng đó vang ra tiếng gõ nhanh lên thứ có thể là máy đánh chữ.

Vừa lúc Will nhìn vào góc đằng kia của căn phòng, nơi có vô số những ống đồng bóng loáng chạy ngược lên tường như những cọng dây leo cổ xưa, ở đó có tiếng hơi xì rít lên kết thúc bằng một tiếng cạch đặc ù do kim loại chạm nhau vang lên. Tiếng động vang đột ngột đến nỗi Chester bị khuấy động khỏi trạng thái lờ đờ rầu rĩ, ngồi thẳng dậy và chớp mắt liên tục như một con thỏ mất vía.

Một gã cảnh sát khác xuất hiện từ một căn phòng kế bên vội vã đi tới chỗ những ống đồng. Hắn đứng đó liếc bảng quay số cổ xưa nối với một cái hộp gỗ bằng một nùi dây nhợ ngoằn ngoèo xoắn ốc. Hắn mở một cái nắp trong một ống đồng, nạy lên một cái xi-lanh hình viên đạn kích thước bằng con ky. Tháo cái nắp ở một đầu cái xi-lanh gã rút ra một cuộn giấy, tờ giấy kêu sột soạt khi hắn mở ra vuốt thẳng để đọc.

- Styx đang đến.

Hắn nói cộc cằn, đi vòng qua cái quầy, mở ra một cuốn sổ cái, không hề nhìn về phía hai đứa trẻ một lần nào. Hắn cũng có một ngôi sao vàng cam đính trên áo khoác, và mặc dù bề ngoài hắn rất giống gã cảnh sát kia, hắn trông trẻ hơn và trên đầu là mái tóc trắng rậm được cắt tỉa ngay ngắn.

Will thì thào:

- Chester!

Thằng bạn nó không phản ứng nên nó chuồi tới để huých bạn. Trong nháy mắt, một đòn dùi cui vung lên đập trúng bóc khớp tay nó.

Gã cảnh sát ngồi gần tụi nó sủa:

- Chừa!

- Ui!

Will nhảy dựng lên trên băng ghế, nắm tay nó siết chặt. Nó hét:

- Đồ mập...

Thân thể nó run lên, cố gắng tự kiềm chế. Chester chồm tới chụp cánh tay nó.

- Im đi, Will!

Will giận dữ rảy tay Chester ra, nhìn trừng trừng vào đôi mắt lạnh lùng của gã cảnh sát. Nó hỏi:

- Tôi muốn biết tại sao chúng tôi bị giữ ở đây?

Trong một khoảnh khắc kinh hoàng tụi nó tưởng đâu gương mặt của gã cảnh sát sắp nổ tung khi bộ mặt hắn bừng lên màu đỏ như tiết canh. Nhưng rồi đôi vai đồ sộ của hắn bắt đầu nhô lên, rồi một giọng cười khùng khục phát ra, càng lúc càng lớn, Will ném một cái nhìn qua Chester, Chester vẫn nhìn gã cảnh sát đầy cảnh giác.

- ĐỦ RỒI!

Giọng của gã đàn ông phía sau cái quầy bật lên như tiếng roi quất khi hắn ngước đầu lên khỏi cuốn sổ cái. Cái nhìn chằm chằm của hắn nhắm vào gã cảnh sát đang cười, khiến gã này lập tức nín khe.

- MÀY!

Hắn trừng mắt nhìn Will.

- NGỒI XUỐNG!

Giọng hắn đầy uy quyền đến nỗi Will không dùng dằng tới một giây, lại nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Chester.

Gã cảnh sát uy quyền tiếp tục nói, ưỡn bộ ngực vồng lên như thùng tô nô đầy tự cao tự đại:

- Ta là Quan Nhất. Chúng mày đã quen biết Quan Nhì.

Hắn hất đầu về phía gã cảnh sát kia.

Quan Nhất ngó xuống cuộn giấy lấy từ ống thông tín, đọc lên bằng một giọng đều đều.

- Các người bị buộc tội xâm nhập bất hợp pháp và vượt qua Thành theo đạo luật Mười Hai, Điều khoản Hai.

Will nhũn nhặn nói:

- Nhưng...

Quan Nhất phớt lờ nó đọc tiếp:

- Hơn thế các người đã xâm nhập gia cư mà không được mời với ý đồ đánh cắp, chống lại Luật Sáu, Điều khoản Sáu.

Hắn tiếp tục vẻ mặc nhiên.

- Các người có hiểu những cáo buộc này không?

Hắn hỏi. Will và Chester nhìn nhau bối rối, và Will sắp trả lời thì Quan Nhất cướp lời nó. Hắn nói:

- Bây giờ để coi có gì trong này.

Hắn mở ba-lô của tụi nó, trút tất cả các thứ bên trong ra mặt quầy. Hắn cầm cái gói bánh mì kẹp thịt mà Will đã chuẩn bị, không buồn mở ra, chỉ ngửi.

- À, heo.

Hắn nói kèm một nụ cười thoáng qua. Và cứ theo cái kiểu hắn liếm môi và để cái gói qua một bên, Will biết đây là lần cuối cùng nó còn nhìn thấy phần ăn trưa của mình.

Sau đó Quan Nhất chuyển hướng chú ý đến những vật khác, kiểm tra chúng một cách hệ thống. Hắn chần chừ với cái la bàn, nhưng dành nhiều thời giờ hơn cho con dao xếp, lần lượt mở từng lưỡi dao ra, siết cái kéo nhỏ cắt móng tay dày cui của hắn, cuối cùng bỏ xuống. Một tay hắn thờ ơ lăn cuộn dây trên mặt quầy, tay kia hắn mở tấm bản đồ địa chất quăn góc lấy trong ba-lô của Will, tò mò kiểm tra. Cuối cùng, hắn chồm tới và ngửi tấm bản đồ, nhăn mặt lại với vẻ ghê tởm, rồi chuyển sang cái máy chụp hình.

- Hừmmmm.

Hắn lẩm nhẩm vẻ nghĩ ngợi, xoay trở cái máy giữa mấy ngón tay chuối mắn để xem xét nó từ nhiều góc độ. Will nói:

- Cái đó của tôi.

Quan Nhất hoàn toàn phớt lờ nó, đặt cái máy chụp hình xuống, cầm lên cái bút và chấm ngòi viết vào một bình mực để trên quầy. Với cái bút hườm sẵn trên một trang của quyển sổ cái để mở, hắn đằng hắng giọng. Quắc mắt về phía Chester hắn quát:

- TÊN!

Thằng nhỏ lắp bắp;

- Là... ơ… Chester... Chester Rawls.

Quan Nhất viết vào sổ cái. Căn phòng vang lên mỗi tiếng sột soạt của ngòi viết chạy trên trang giấy, và Will bỗng dưng cảm thấy hoàn toàn vô vọng, như thể việc ghi danh vào sổ cái là cầm như định đoạt một số phận không thể đảo ngược, một quy trình nó không sao hiểu được. Quan Nhất nạt Will:

- CÒN MÀY?

Will bạo gan chĩa ngón tay về phía Quan Nhì nói:

- Ông ấy nói là ba tôi ở đây. Ba tôi đâu? Tôi muốn gặp ba tôi ngay!

Quan Nhất liếc qua đồng nghiệp rồi ngó lại Will.

- Mày sẽ không gặp ai hết trừ khi mày làm đúng như được bảo.

Hắn liếc thêm một cái nữa về phía Quan Nhì và cau mày với vẻ không tán đồng không cần che đậy. Quan Nhì lảng nhìn đi chỗ khác và bồn chồn đứng không yên.

- TÊN!

Will chậm rãi đáp:

- Will Burrows.

Quan Nhất cầm cuộn giấy lên tham khảo một lần nữa. Hắn lắc đầu rồi nhìn chằm chằm Will bằng đôi mắt nghiêm khắc, nói:

- Đó không phải là cái tên ta có trong này.

- Tôi không bận tâm trong đó viết gì. Tôi biết tên của chính tôi.

Một sự im lặng như chết kéo dài trong lúc Quan Nhất tiếp tục trừng mắt nhìn Will. Bỗng hắn đột ngột đóng ập quyển sổ cái lại, vang lên một tiếng “phập”, khiến cho mặt quầy bốc lên một đám mây bụi.

Hắn sủa lên điên tiết:

- NHỐT CHÚNG LẠI!

Tụi nó bị lôi dậy và, đúng lúc tụi nó bị đẩy thô bạo qua khung cửa to bằng gỗ sồi ở cuối khu vực tiếp khách, tụi nó lại nghe một tiếng xì hơi dài nữa, kế đến là tiếng ‘cách’ khô khan khi một thông điệp ở xa được gởi đến trong hệ thống ống thông tín.

Hành lang kết nối của Địa-ngục dài khoảng hai mươi mét và chỉ được chiếu sáng mờ mờ bằng mỗi một trái cầu ở tận cuối, nơi đặt một cái ghế và một cái bàn nhỏ bằng gỗ. Một bức tường trống trơn chạy dài bên tay phải, và trên bức tường đối diện là bốn khung cửa thép xỉn màu gắn sâu trong những khối đá chắc chắn chung quanh. Hai đứa bị đẩy tới khung cửa xa nhất, trên cửa có đánh dấu con số bốn La Mã.

Quan Nhì mở cửa bằng chìa khóa của hắn và cánh cửa lặng lẽ bật ngược ra trên bản lề được bôi dầu. Hắn đứng qua một bên. Nhìn bọn trẻ, hắn hất đầu về phía xà lim, và trong khi tụi nó còn chần chừ không dứt khoát ở ngưỡng cửa, hắn mất kiên nhẫn, xua chúng vào bằng bàn tay kếch xù, rồi đóng sầm cửa lại sau lưng chúng.

Bên trong xà lim, tiếng cửa ngục đóng vang dội một cách bệnh hoạn khắp các bức tường, và bao tử của tụi nó quặn lên khi cái chìa xoay trong ổ khóa. Tụi nó cố gắng phân biệt các chi tiết trong xà lim tối tăm ẩm ướt bằng cách mò mẫm chung quanh. Trong lúc đi quanh, Chester đã loay hoay đá một cái thùng lăn lông lốc. Tụi nó khám phá cái xà lim này rộng chừng một thước, gờ tường dọc theo chiều dài bức tường đối diện cửa được bọc chì. Tụi nó ngồi xuống, không nói với nhau lời nào.

Hai đứa sờ thấy bề mặt gồ ghề của xà lim lạnh lẽo và ẩm ướt dưới bàn tay tụi nó. Mắt tụi nó dần thích nghi với nguồn ánh sáng duy nhất trong xà lim, ấy là ánh sáng yếu ớt lọc qua cái ô theo dõi trên cánh cửa. Cuối cùng Chester phá vỡ sự im lặng bằng cái khịt mũi rõ to.

- Ôi, khỉ, cái mùi đó là gì?

Will cũng khịt mũi, nói:

- Tao không chắc lắm. Ói? Mồ hôi?

Nó hít hửi quanh một lần nữa rồi thông báo, với vẻ ta đây am hiểu.

- Phenol và...

Hít hít một lần nữa, nó nói thêm:

- Có phải lưu huỳnh không?

Thằng bạn nó lẩm bẩm:

- Hả?

- Không, bắp cải! Bắp cải luộc!

Chester nhăn mặt nói:

- Tao cóc cần biết nó là gì, nó khó ngửi quá! Chỗ này gớm quá.

Nó quay nhìn thằng bạn nó trong u ám:

- Làm sao tụi mình ra khỏi được chỗ này hả Will?

Will co đầu gối lên tận cằm và tựa bàn chân lên mép của gờ tường. Nó gãi bắp chân không nói năng gì. Nó đang âm thầm nổi giận với chính nó và không muốn bạn nó đoán biết được điều mà nó đang cảm thấy. Có lẽ Chester đã đúng suốt từ đầu, với sự dè dặt tiếp cận và cảnh báo thường xuyên. Nó nghiến răng và co chặt nắm đấm trong bóng tối. Ngu, ngu ngu! Tụi nó đã sai lầm ngớ ngẩn như hai kẻ không chuyên. Nó đã để mặc cho mình bị cuốn đi. Và bây giờ làm sao nó đi tìm cha được chứ?

Chester lúc này đã chán chường ngó xuống sàn.

- Tao có cảm giác khủng khiếp nhất về tất cả những chuyện này. Tụi mình sẽ không bao giờ được về nhà, phải không?

- Thế này, mày đừng lo. Chúng ta đã tìm được cách vô đây, thì chắc như đinh đóng cột là tụi mình sẽ lại tìm được cách ra.

Will nói một cách tin tưởng trong nỗ lực an ủi bạn, mặc dù bản thân nó không thể cảm thấy tồi tệ hơn nữa trong tình huống khốn khổ hiện nay.

Không đứa nào cảm thấy muốn nói chuyện nữa, và căn phòng đầy tiếng rỉ rả luôn luôn hiện hữu và tiếng vụt cánh chập choạng của lũ côn trùng vô hình.

Will giật mình thức tỉnh, thở mạnh như thể thiếu không khí. Nó ngạc nhiên thấy nó đã ngủ thiếp đi trong tư thế nửa ngồi trên cái ngưỡng cửa chì. Nó đã thiếp ngủ bao lâu? Nó lờ đờ nhìn quanh cái bóng lờ mờ âm u. Chester đã đứng lên tựa lưng vào tường, mắt mở to nhìn trừng trừng cánh cửa xà lim. Will hầu như có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi toát ra từ thằng bạn nó. Nó máy móc nhìn theo ánh mắt đăm đăm của Chester vào cái ô theo dõi: đóng khung trong lỗ hở là gương mặt đểu cáng của Quan Nhì, nhưng do kích thước quá khổ của cái đầu hắn, chỉ có mắt và mũi của hắn lộ ra.

Nghe tiếng chìa vặn lách cách trong ổ khóa, Will cảnh giác vì mắt của gã đàn ông nheo lại. Và cánh cửa mở bung ra, để lộ dáng hình lờ mờ của gã cảnh sát trong khung cửa, giống như hình minh họa hoạt hình quái dị.

Hắn nói với Will:

- MÀY! RA NGAY!

- Tại sao? Để làm gì?

Gã cảnh sát sủa:

- DI CHUYỂN!

Chester lo lắng kêu:

- Will?

Will đứng dậy nói yếu ớt:

- Đừng lo, Chester, không sao đâu.

Chân nó bị vọp bẻ và tê cứng vì sự ẩm thấp. Nó duỗi chân trong lúc lóng ngóng bước ra khỏi xà lim đi vào hành lang. Rồi, không cần yêu cầu, nó bắt đầu đi về cửa chính của Địa-ngục.

Quan Nhì quát trong lúc khóa cửa xà lim lại:

- Đứng im!

Sau đó, tóm lấy cánh tay Will siết đau đớn, hắn giải Will ra khỏi Địa-ngục đi xuống một loạt liên tiếp những hành lang ảm đạm, tiếng bước chân vang vọng trống trải quanh những bức tường tróc vôi và những sàn đá trơ trụi. Cuối cùng, cả hai quẹo vào một cầu thang hẹp dẫn đến một hành lang ngắn và cụt. Hành lang bốc mùi ẩm và mùi đất, như một căn hầm cũ.

Một luồng sáng phát ra từ một cánh cửa mở khoảng giữa hành lang. Cảm giác sợ hãi gia tăng trong lòng Will khi hai người đi tới gần ngưỡng cửa, và đúng như nó nghĩ, nó bị đẩy vào căn phòng sáng trưng và bị kẻ hộ tống giữ đứng lại đột ngột. Lóa mắt vì ánh sáng, Will chỉ he hé mắt khi nhìn chung quanh.

Căn phòng trống trải ngoại trừ một cái ghế kỳ quái và một cái bàn kim loại, phía sau bàn là hai hình thù cao lớn đang đứng, tấm thân gầy gò của họ cúi xuống để đầu của họ gần chạm nhau trong lúc họ nói chuyện bằng giọng thì thầm bí ẩn và khẩn cấp. Will căng tai để nghe họ nói gì, nhưng không có về họ nói bằng bất cứ thứ ngôn ngữ nào mà nó nhận biết, ngắt quãng bởi vì đó là một chuỗi tiếng động tổng hợp âm vực cao đặc biệt gây hoang mang. Nó cố gắng hết sức cũng không thể hiểu được một từ; nó hoàn toàn không thể hiểu được.

Vậy là, với cánh tay vẫn bị gã cảnh sát tóm chặt trong nắm tay sắt, Will đứng đợi, bao tử quặn lên vì lo lắng căng thẳng trong lúc mắt nó dần quen với ánh sáng chói chang. Thỉnh thoảng những người đàn ông lạ lùng đó liếc nhanh về phía nó nhưng Will không dám thốt ra lời nào trước mặt cấp thẩm quyền mới và đáng sợ này.

Họ ăn mặc y chang nhau, cổ áo trắng bóc, thẳng cứng và mới tinh. Những cổ cồn này lớn đến nỗi chúng xếp nếp trên vai của những chiếc áo khoác da dài thẳng đuỗn tận gót, phát tiếng kêu cọt kẹt khi họ cử động làm dấu với nhau. Da trên gương mặt xương xẩu của họ, màu của vôi vữa mới, chỉ làm nổi bật lên con mắt đen nhánh của họ. Tóc của họ, hớt cao đến thái dương và bôi dầu bóng chải ngược lên sọ khiến cho họ có vẻ như đội một thứ mũ bơi bóng láng ôm sát sọ dừa.

Bất ngờ, họ ngừng chuyện đang làm để quay sang nhìn Will.

Quan Nhì đứng sau lưng nó nói:

- Quý ông đây là Styx. Và mày sẽ trả lời những câu quý ông hỏi.

Gã Styx bên phải trừng trừng nhìn Will bằng đôi mắt đen không chớp:

- Ghế.

Hắn chỉ bàn tay ngón dài thượt về phía chiếc ghế kỳ quái đặt giữa cái bàn và Will. Mất tinh thần vì linh tính điều chẳng lành, Will không kháng cự khi gã cảnh sát ấn nó ngồi xuống cái ghế. Một thanh kim loại điều chỉnh được nảy lên từ sau lưng ghế cùng hai cái kẹp có độn bông ở trên đỉnh để giữ yên một chỗ cái đầu của người ngồi trên ghế. Gã cảnh sát điều chỉnh chiều cao của thanh kim loại, siết chặt hai cái kẹp, ấn mạnh chúng vào thái dương của Will. Nó cố xoay đầu nhìn gã cảnh sát nhưng bộ kẹp giữ chặt nó. Trong khi gã cảnh sát tiếp tục siết chặt nó, Will hiểu ra là nó hoàn toàn không có lựa chọn nào khác hơn đối mặt với bọn Styx, những kẻ đứng đĩnh đạc sau cái bàn như những thầy tế tham lam.

Gã cảnh sát cúi gập người lại. Will cố liếc mắt nhìn thấy hắn kéo cái gì đó bên dưới cái ghế, rồi nghe tiếng dây nịt da cũ kêu cọt kẹt và những móc khóa kêu lách cách khi mỗi cổ tay nó bị cột vô một đùi tương ứng.

Will liều mạng hỏi:

- Như vầy để làm gì?

- Để bảo vệ chính mày.

Gã cảnh sát đáp trong lúc cúi xuống kéo vòng dây quấn quanh chân Will, ngay phía dưới đầu gối, cột chặt vô chân ghế. Cả hai cổ chân của Will cũng bị cột chặt theo cùng kiểu như vậy, gã cảnh sát kéo các dây buộc căng đến nỗi chúng cứa đau một cách tàn nhẫn, khiến Will quằn quại vì khổ sở. Nó nhận thấy điều này dường như khiến bọn Styx khoái trá, nên nó càng thêm mất tinh thần. Cuối cùng một dây bản dày cả tấc được chằng ngang qua ngực và tay nó rồi cột chặt sau lưng ghế. Gã cảnh sát sau đó đứng chờ cho đến khi một gã Styx lặng lẽ gật đầu ra hiệu cho hắn và hắn rời khỏi phòng, đóng lại cánh cửa sau khi bước ra.

Còn lại một mình với bọn Styx, Will quan sát trong im lặng hãi hùng trong lúc một gã Styx đem ra một cây đèn hình thù quái dị và đặt nó lên giữa bàn đối diện với Will. Cái đèn có một chân đế chắc chắn và một cái tay ngắn uốn cong tận cùng bằng một cái chụp hình nón. Cái chụp này giữ một cái hình như là bóng đèn màu tím sậm. Nó khiến Will nhớ tới cái đèn chiếu để quay phim hồi xưa mà nó đã thấy trong viện bảo tàng của ba nó. Cạnh cái đèn có một cái hộp đen có nút quay và vặn, được nối với cái đèn bằng một dây cáp nâu xoắn tít. Ngón tay nhợt nhạt của gã Styx bấm vào một cái nút và cái hộp bắt đầu tự ngân nga khe khẽ.

Một gã Styx bước lùi khỏi cái bàn trong khi một gã khác tiếp tục chồm qua cái đèn, điều chỉnh bộ điều khiển phía sau cái chụp đèn. Một tiếng tách vang to, bóng đèn lóe lên ánh sáng cam mờ mờ trong chốc lát rồi có vẻ tắt đi.

Will hỏi với cố gắng khôi hài mong manh, kềm chế cái giọng run run:

- Chụp hình tôi hả?

Gã Styx không để ý đến nó, tiếp tục quay số trên cái hộp đen như thể đang dò đài phát thanh.

Một áp lực khó chịu bắt đầu tác động từ sau mắt của Will một cách đáng lo ngại. Nó há miệng ra trong một cái ngáp im lặng, cố gắng làm giảm sự căng thẳng ở thái dương, trong lúc căn phòng trở nên tối đen, như thể cái dụng cụ đó đã hút hết ánh sáng của căn phòng. Tưởng là mình sắp mù, Will chớp mắt lia lịa rồi mở to mắt ra hết cỡ. Hết sức khó khăn, nó chỉ có thể thấy bóng lờ mờ của hai gã Styx bên cạnh ngọn đèn mờ trên tường phía sau bọn chúng.

Nó bắt đầu nhận ra tiếng vo ve rung động liên tục, nhung với kinh nghiệm cả đời nó cũng không xác định được tiếng đó xuất phát từ đâu. Khi âm thanh đó tăng cường độ, đầu nó có cảm giác kỳ lạ vô cùng, như thể mọi mảnh xương thớ thịt đang rung chuyển. Giống như có chiếc máy bay bay thật thấp trên đầu. Sự cộng hưởng dường như hình thành một trái cầu gai năng lượng ở ngay trung tâm cái đầu nó. Bây giờ nó thật sự bắt đầu hoảng loạn, nhưng nó không thể nhúc nhích một cơ bắp nào, không thể làm gì để kháng cự.

Trong lúc gã Styx vận hành cái nút quay, trái cầu dường như di chuyển, từ từ lặn vào cơ thể nó, xuống ngực nó khiến nó ho ngoài ý muốn. Sau đó trái cầu di chuyển vào trong rồi ra ngoài cơ thể Will, thỉnh thoảng ngừng lại nghỉ và lơ lửng ở một khoảng cách đằng sau Will. Trái cầu hành xử như một vật thể sống ở trong cơ thể Will và tìm kiếm cái gì đó. Vật đó lại chuyển dịch, và bây giờ lơ lửng nửa bên trong nửa bên ngoài cơ thể Will chỗ gáy của nó.

Cố gắng thu hết can đảm, Will hỏi:

- Chuyện gì đang xảy ra?

Nhưng chẳng có câu trả lời nào từ những hình thù tối tăm vĩnh viễn.

- Các ông không dọa được tôi bằng cách này đâu.

Bọn chúng vẫn im lặng.

Will nhắm mắt lại một lúc, nhưng khi nó mở mắt ra, nó thấy nó không còn có thể phân biệt được cả đường viền hình thù bọn Styx trong bóng tối hoàn toàn trước mặt nó lúc này. Nó bắt đầu vùng vẫy chống lại số phận.

Gã Styx bên trái hỏi:

- Việc thiếu ánh sáng có khiến mày bị đảo lộn không?

- Không, tại sao chứ?

- Tên mày là gì?

Từng chữ cứa vào đầu Will như từng lưỡi dao đâm xọc từ bóng tối.

- Tôi đã nói rồi, tôi là Will. Will Burrows.

- Tên thật của mày kia!

Cái giọng đó một lần nữa khiến Will nhăn nhó vì đau đớn - như thể mỗi tiếng đều kích thích điện giật thái dương nó. Will đáp qua kẽ răng nghiến chặt:

- Tôi không hiểu ông muốn nói gì.

Trái cầu năng lượng bắt đầu khía vào trung tâm cái sọ của Will, tiếng vo ve lúc này tăng cường độ mạnh hơn, nhịp đập buốt nhói bọc kín nó trong một tấm chăn áp lực.

- Mày có liên hệ với một người tên Burrows không?

Đầu Will đang bơi, những đợt sóng đau đớn khiến nó quằn quại. Chân và tay nó ngứa râm ran một cách khó chịu như bị kim châm. Cảm giác khủng khiếp này từ từ lan khắp cả cơ thể nó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx