sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 24 phần 1

Chương Hai Mươi Bốn

Cùng thời gian Will và Cal về đến nhà của gia đình Jerome, Rebecca đang kiên nhẫn đứng bên cạnh một bà làm công tác Bảo vệ Gia đình trên tầng thứ mười ba của Đỉnh Cao Mandela, một cao ốc chung cư xuống cấp tồi tàn nằm ở khu vực tệ nạn của hạt Wandsworth. Bà nhân viên xã hội bấm chuông căn hộ số 65 đến lần thứ ba mà không ai ra mở cửa, trong lúc Rebecca nhìn quanh cái sàn dơ hầy. Một ngọn gió lờ đờ nghe như giọng than vãn áy náy, thổi qua cửa sổ vỡ của cầu thang, vỗ lạch phạch mấy bao đựng rác đầy chừng một nửa nằm ở một góc.

Rebecca rùng mình. Không chỉ vì gió lạnh, mà bởi vì con nhỏ sắp bị giao cho một nơi mà nó coi là tồi tệ nhất trên trái đất.

Lúc này, bà nhân viên xã hội thôi nhấn vào cái nút chuông cửa đóng đầy bụi nữa mà bắt đầu dộng ầm ầm lên cánh cửa. Vẫn không ai ư hử gì, nhưng âm thanh của máy truyền hình bên trong căn hộ vẫn nghe rõ mồn một. Bà bèn dộng cửa một lần nữa, lần này mạnh hơn, và chỉ ngừng lại khi nghe tiếng ho của một người đàn bà và tiếng chân bước vang lên từ bên kia cánh cửa.

- Được rồi, được rồi, ơn Chời Phật, cho chúng tôi một cơ hội với.

Bà nhân viên xã hội quay sang Rebecca cố gắng mỉm cười trấn an. Nhưng bà chỉ nặn ra được một vẻ mặt nhăn nhó thương hại.

- Xem ra bà ấy có ở nhà.

Rebecca xách hai cái rương quần áo của mình, nói giọng chua chát.

- Ôi, tốt quá.

Hai người đợi trong sự im lặng khó xử, rút cục sau một hồi trông ngóng, cánh cửa được mở khóa và tháo xích, kèm theo tiếng lầm bầm chửi bới, kết thúc bằng tiếng ho dấm dẵng. Cánh cửa cuối cùng bật mở và một bà sồn sồn trông hơi nhếch nhác, môi dưới dính một điếu thuốc lá, đưa mắt nhìn bà nhân viên công tác xã hội từ đầu đến chân đầy ngờ vực. Bà hỏi:

- Thế này là thế nào?

Một con mắt của bà lác sau khói cuộn tỏa từ điếu thuốc lá, khi bà nói thì nó giật giật hùng hồn như cây đũa điều khiển của nhạc trưởng.

Bà nhân viên xã hội chỉ vào Rebecca đứng bên cạnh thông báo:

- Bà Boswell, tôi đưa cháu gái của bà đến.

- Bà cái gì?

Bà sồn sồn gắt hỏi, búng tàn tro thuốc lá rơi trên đôi giày bóng láng của bà nhân viên xã hội. Rebecca co rúm lại.

- Bà không nhớ sao… Chúng ta đã nói chuyện trong điện thoại ngày hôm qua đấy?

Đôi mắt mòng mọng của bà sồn sồn nhìn chằm chằm vào Rebecca, con nhỏ mỉm cười và chồm tới trước một chút để lọt vào tầm nhìn bị giới hạn của bà ta. Cố gắng tối đa, con nhỏ nói:

- Chào dì Jean ạ.

- Rebecca, ôi, cục cưng, dĩ nhiên rồi, nhớ chứ, trông cháu kìa, cháu lớn xộn, chứ chẳng phải à? Ra dáng một tiểu thư yểu điệu rồi đấy.

Dì Jean vừa ho vừa mở rộng cửa.

- Đúng thế, vào đi, vào đi, dì đang dở tay trong bếp.

Dì quay lại và đi lệt xệt vào một hành lang nhỏ, bỏ mặc Rebecca và bà nhân viên xã hội ngó mấy đống báo quăn queo chất bừa bãi dọc theo tường, và vô số thư từ chưa mở và tờ bướm cung vãi trên tấm thảm bẩn thỉu. Mọi thứ đều phủ một màng bụi dày, và các góc trong hành lang giăng đầy mạng nhện. Toàn bộ căn hộ ám mùi khói thuốc lá của dì Jean. Bà nhân viên xã hội và Rebecca đứng trong im lặng cho đến khi bà nhân viên xã hội đột ngột, như thể tự lôi mình ra khỏi cơn mê, chào tạm biệt Rebecca và chúc con nhỏ may mắn. Bà ta có vẻ vội vàng kinh khủng khi ra về và Rebecca ngó theo bà ta đi ra cầu thang, dừng một chút để liếc vào cánh cửa thang máy như thể bà hi vọng là phép màu chợt xảy ra và thang máy hoạt động trở lại, để bà khỏi phải leo xuống chuỗi cầu thang dài.

Rebecca rón rén đi trở vào căn hộ, và theo người dì vô nhà bếp.

Dì Jean lượm gói thuốc lá giữa mớ tùm lum trên bàn, nói:

- Dì cần giúp một tay trong này.

Rebecca ngắm cái cảnh tượng bừa bộn bày trước mắt nó. Những vạt nắng xuyên qua màn sương mù mịt của khói thuốc lá lởn vởn quanh người bà dì như một đám mây bão riêng. Con nhỏ nhăn mũi khi ngửi ra mùi hăng hắc của đồ ăn bị khét ngày hôm qua vẫn còn vương trong không khí.

Dì nó nói trong tiếng ho khùng khục.

- Nếu cháu muốn ở chong cái rạp của dì thì cháu sẽ phải động đậy.

Rebecca không nhúc nhích; nó sợ bất cứ cử động nào, dù nhẹ nhàng đi nữa, cũng sẽ gây ra hậu quả là nó bị bao trùm trong đám bụi hiện nằm im bao phủ mọi thứ.

- Nào, Becs, bỏ túi xách xuống, xắn tay áo lên, cháu có thể bắt đầu bằng việc đun một ấm nước.

Dì Jean mỉm cười ngồi xuống bên bàn bếp. Dì đốt một điếu thuốc lá mới bằng cách mồi nó vào đầu thuốc lá cũ trước khi quăng cái đầu điếu thuốc vẫn còn cháy vào thẳng mặt bàn bằng mi-ca, chứ không trúng vào cái gạt tàn đã đầy ắp.

Bên trong căn nhà của gia đình Jerome thì tiện nghi và giàu có, trải thảm có hoa văn trang trí tinh vi, đồ gỗ bóng mướt, tường màu xanh lá sậm và màu đỏ rượu vang. Cal đón cái ba-lô của Will đặt xuống bên cạnh một cái bàn nhỏ, trên bàn có một cây đèn dầu có chụp đèn thủy tinh mờ để trên một tấm khăn lót màu kem.

- Vô trong này.

Cal nói, ngụ ý Will nên đi theo nó qua lớp cửa đầu tiên dẫn ra khỏi hành lang. Thằng nhỏ hãnh diện tuyên bố:

- Đây là phòng khách.

Không khí trong phòng ấm áp và hơi oi, chỉ có từng chút không khí phả ra từ một khung lưới sắt đóng bụi ngay phía trên cỗ tụi nó đang đứng. Trần nhà thấp có trang trí bằng những mô hình thạch cao đúc nổi màu trắng lờ mờ vì ám khỏi tỏa từ một ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi. Phía trước lò sưởi này, nằm ườn trên một tấm thảm Ba Tư là một con vật to có vẻ xơ xác, chân giơ lên trời, phơi bày một cách trơ trẽn hai hòn dái ỉu xìu.

- Một con chó!

Will hơi ngạc nhiên khi thấy một con vật nuôi kiểng trong nhà ở dưới này. Con vật có màu xám đá mài, hầu như trụi lũi, chỉ có một dúm lông hay râu kỳ cục mọc lên lởm chởm rải rác trên lớp da bèo nhèo, lùng nhùng như một bộ đồ không vừa vặn.

- Chó hả? Mèo đó chứ, nó là Bartleby, một biến thể thuộc giống mèo Rex. Một tay săn cừ khôi.

Will kinh ngạc nhìn lại con vật. Một con mèo? Nó to cỡ một con chó được vỗ béo và bị cạo lông nham nhở. Chẳng có tí xíu gì mèo trong con vật này cả. Lồng ngực nó đang nhô lên xẹp xuống nhẹ nhàng theo nhịp thở. Khi Will cúi xuống để xem xét nó kĩ hơn, nó ngáy rõ to trong giấc ngủ, và móng vuốt của nó giật giật.

- Coi chừng, nó cào sứt mặt cháu đấy!

Will quay phắt lại, thấy một bà già ngồi trên một trong hai chiếc ghế bành có lưng dựa cao đặt hai bên lò sưởi. Khi Will bước vô, nó không thấy bà vì bà ngồi thụt sâu trong lòng ghế.

Will đứng thẳng lên, trả lời kiểu chống đỡ:

- Cháu chẳng đời nào đụng đến nó.

Đôi mắt xám nhạt của bà già nhấp nháy và nhìn chằm chằm vào mặt Will. Bà nói:

- Nó chẳng cần được đụng tới.

Bà nói thêm:

- Nó còn phản ứng theo bản năng, con Bartieby của chúng ta.

Gương mặt bà ánh lên vẻ cảm thông khi nhìn con vật to quá khổ và đang đắm mình trong hưởng thụ. Cal nói:

- Thưa bà, đây là Will.

Một lần nữa ánh mắt am hiểu của bà già hướng về Will và bà gật đầu.

- Điều đó thì bà quá biết. Nó là một đứa dòng dõi Macaulay từ đầu đến ngón chân, có con mắt của mẹ nó, chẳng nhầm lẫn vô đâu được. Chào Will.

Will á khẩu vì kinh ngạc; đứng chết trân trước phong thái thanh lịch và ánh sáng lung linh nhảy múa trong đôi mắt già nua của bà. Dường như một phần nào của con người nó, một ký ức mơ hồ, vừa được thắp lên, như một cục than hồng sắp tàn được một làn gió thoảng thổi bùng lên. Nó cảm thấy dễ chịu ngay trước sự có mặt của bà.Nhưng tại sao? Nó đã tự nhiên cảnh giác khi gặp gỡ người lớn lần đầu tiên, và ở tuốt dưới này, nơi kỳ lạ nhất, nó không thể liều để cho sự cảnh giác này rơi mất. Nó đã quyết định hòa thuận với những người này, chơi trò chơi của họ, nhưng sẽ không tin tưởng bất cứ người nào. Tuy nhiên, với bà già này, chuyện lại khác. Dường như nó đã biết bà…

- Cháu đến đây và ngồi xuống, nói chuyện với bà. Bà biết chắc là có vô số chuyện kì lạ cháu có thể kể cho bà nghe về cuộc sống của cháu trên đó.

Bà ngước mặt lên trần nhà khi nói tới đó.

- Caleb, cháu đun nước lên để chúng ta cùng uống trà ăn bánh ngọt. Will sắp kể cho bà nghe mọi chuyện về nó.

Bà vừa nói vừa chỉ vào chiếc ghế bành bọc da bằng một bàn tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Đó là bàn tay của một phụ nữ đã làm việc khó nhọc cả một đời.

Will ngồi ghé lên mép ghế, ngọn lửa sống động khiến nó ấp ám và nhẹ nhõm. Mặc dù nó không thể tự giải thích với mình, nó cảm thấy rốt cuộc đã đến được một nơi an toàn, một chốn nương náu.

Bà già chăm chú nhìn nó và nó bất giác nhìn thẳng lại bà, sự ấp ám trong từng chút quan tâm của bà cũng giống như lửa trong lò sưởi khiến nó được an ủi. Tất cả hãi hùng và gian nan của tuần vừa qua được quên đi trong lúc đó, và nó thở ra, ngồi thụt sâu vào ghế, nhìn bà với vẻ tò mò mỗi lúc một tăng.

Tóc bà đẹp, trắng như tuyết, được bới thành một búi khéo léo ở trên đỉnh đầu, cài bằng một cây trâm đồi mồi. bà mặc một áo đầm dài tay màu lam giản dị, cổ áo cao xếp nếp.

Will đột nhiên hỏi:

- Không hiểu sao cháu lại có cảm giác như biết bà rồi ấy ạ?

Nó có cảm giác thật kỳ cục là nó có thể nói ra bất cứ điều gì ở trong đầu mình với người xa lạ hoàn toàn này.

Bà mỉm cười:

- Tại vì cháu biết chứ. Bà bồng cháu thuở cháu sơ sinh, hát ru cháu ngủ mà.

Nó há hốc miệng, sắp phản đối rằng những điều bà nói không thể nào đúng, nhưng có ngậm miệng lại. Nó nhăn nhó. Một lần nữa, sâu thẳm bên trong nó lóe lên sự thừa nhận. Như thể mọi thớ thịt trong cơ thể nó đang bảo rằng bà già nói đúng. Có gì đó rất quen thuộc về bà già này. Cổ họng nó co lại và nó nuốt nước miếng nhiều lần, cố gắng kiềm chế cảm xúc của nó. Bà già nhìn thấy tình cảm ứa tràn trong mắt nó.

Bà ngoại Macaulay nói:

- Cháu biết không, mẹ cháu ắt hẳn là tự hào về cháu lắm. Cháu là con đầu lòng của mẹ cháu.

Bà hất đầu về phía bệ lò sưởi:

- Cháu làm ơn đưa giúp bà tấm hình kia - ở đó, cái chính giữa ấy.

Will đứng dậy ngắm kĩ mấy tấm hình lộng trong khung nhiều hình dạng kích cỡ khác nhau. Nó không nhận ra ngay tức thì người nào trong ảnh cả. Một số nhe răng cười ngớ ngẩn, và một số đeo gương mặt cười trịnh trọng nhất. Tất cả đều có phẩm chất cao sang theo phong cách chụp ảnh thế kỉ trước. Những tấm hình cũ bày ra những chân dung giống như ma của người thuộc quá khứ xa xăm mà nó từng thấy trong viện bảo tàng của cha nó ở Highfield. Theo yêu cầu của bà ngoại, Will cầm tấm hình to nhất trong đám được vinh dự đặt ở vị trí chính giữa của bệ lò sưởi. Nhận thấy đó chính là ông Jerome và một phiên bản trẻ con hơn của Cal, nó ngập ngừng.

Bà ngoại xác nhận:

- Đúng, cái đó đấy.

Will đưa tấm hình cho bà, quan sát bà lập úp tấm hình trên đùi của bà, tháo những chốt gài, và giở tấm bìa sau của khung ảnh ra. Có một tấm hình khác được giấu trong đó. Bà dùng móng tay gỡ tấm hình đó ra và đưa Will mà không bình luận gì hết.

Xoay tấm hình về phía ánh sáng, Will nghiên cứu kĩ tấm hình. Đó là hình một người đàn bà trẻ mặc một cái áo trắng và một cái váy đen dài. Bà ôm trong tay một cái bọc nhỏ. Tóc của bà trắng hơn tất cả mọi màu trắng y chang tóc của Will,và gương mặt của bà thật xinh đẹp, một nét mặt rắn rỏi với đôi mắt hiền lành, và khuôn mặt thanh nhã, miệng rộng, hàm vuông… tay nó bất giác đưa lên sờ hàm của nó.

Bà ngoại dịu dàng nói:

- Ừ, đó là Sarah, mẹ của cháu. Cháu giống y như mẹ cháu. Hình đó được chụp lúc cháu mới được sinh ra vài tuần.

Will suýt đánh rơi tấm hình, há hốc kinh ngạc.

- Hả?

- Tên thật của cháu là Seth… Đó là tên khai sinh của cháu. Mẹ cháu đang bồng cháu đó.

Will cảm giác như thể tim nó ngừng đập. Nó nhìn kĩ cái bọc. Nó có thể thấy đó là một đứa trẻ sơ sinh nhưng không thể nào nhìn rõ mặt đứa nhỏ vì chăn tã quấn kín. Đầu óc nó hoang mang, tay nó bủn rủn, trong lúc cảm xúc và lý trí nó ngấu nghiến nhau. Nhưng qua tất cả điều này, một điều gì đó đã lộ ra và có liên hệ, như thể nó đang đánh vật với một vấn đề cho đến giờ vẫn chưa có giải đáp, rồi bỗng nhiên nó khám phá ra câu trả lời. Như thể chôn sâu trong tiềm thức nó là một câu hỏi nhỏ được giấu giếm, một nghi hoặc không được thừa nhận rằng gia đình nó, Tiến sĩ Burrows, bà Burrows và Rebbeca, tất cả những người mà nó biết từ ấu thơ đến giờ, đều không biết vì sao mà khác hẳn nó.

Tâm trí nó bị chi phối, không còn tập trung vào tấm hình nữa, nhưng nó tự ép mình nhìn vào tấm hình một lần nữa, rà soát tìm kiếm chi tiết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx