sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 23

Chương Hai Mươi Ba

Will đột ngột thức giấc vì tiếng cửa xà lim bật mở và Quan Nhất lôi nó dựng đứng lên. Vẫn còn ngái ngủ, nó bị tống ra khỏi Địa-ngục đi qua khu vực tiếp khách của trạm, ra cửa chính và lên trên một thứ gì như cầu thang bằng đá.

Gã cảnh sát buông nó ra và nó lảo đảo vài bước thì trụ được trên đôi chân mình. Nó đứng đó, lừ đừ và hơi hoang mang. Nó nghe một tiếng uỵch vang lên bên cạnh như thể cái balô của nó rớt xuống bên cạnh chân nó, và gã cảnh sát không nói một lời, quay lưng đi trở vào trạm.

Cảm giác thật lạ lùng khi đứng đó, tắm trong ánh sáng của đèn đường sau khi bị nhốt trong xà lim tăm tối quá lâu. Một làn gió thoảng qua da mặt nó - ẩm ướt và có mùi mốc, nhưng dù sao vẫn còn hơn trong Địa-ngục không có cả không khí.

Chuyện gì đã xảy ra? Nó suy nghĩ một mình, gãi gãi cái cần cổ bên trong cái cổ áo sơ-mi ram ráp mà nó được một gã cảnh sát cho mặc. Đầu óc nó vẫn còn mụ mị, nó ngoác miệng ngáp, nhưng dừng ngay khi nghe một tiếng động: Một con ngựa bồn chồn hí vang và gõ móng xuống mặt sỏi ẩm ướt. Will ngẩng phắt đầu lên và thấy một cỗ xe ngựa đang đậu bên lề kia con đường phía dưới một chút, cỗ xe đó được thắng hai con ngựa trắng tuyền. Ở phần trước cỗ xe ngựa có một người đánh xe ngồi cầm cương. Cửa của cỗ xe mở bung ra, và Cal nhảy ra, băng qua đường về phía nó.

Will lùi lại một bước khi Cal đến gần, hỏi giọng đầy ngờ vực:

- Chuyện gì đây?

Cal đáp:

- Em đón anh về với gia đình.

Will nói dứt khoát:

- Gia đình? Mày nói gia đình với nghĩa gì? Với mày hả? Tao không đi đâu hết nếu không có Chester!

Cal lúc này đã đứng sát bên Will và nói giọng khẩn khoản:

- Suỵt, đừng la. Hãy nghe nè. Họ đang quan sát chúng ta.

Cal cúi đầu xuống đất, mắt nó vẫn không hề rời mắt Will.

Ở một góc kia có một hình thù đen thui lẫn vào trong bóng tối đứng yên như vách đá. Will có thể nhận ra cái cổ cồn màu trắng.

Will rít khẽ:

- Tao không đi nếu không có Chester.

- Anh nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra cho anh ấy nếu anh không đi với em? Hãy nghĩ đến điều đó.

- Nhưng…

Cal nhìn vào mắt Will van nài:

- Họ có thể dễ dãi với anh, hoặc ngược lại. Điều đó tùy thuộc vào anh.

Will liếc nhìn lại trạm lần cuối, rồi thở dài, lắc đầu:

- Thôi được.

Cal mỉm cười, lượm cái ba-lô lên cho Will, dẫn đường đi tới cỗ xe ngựa đang chờ. Thằng nhỏ mở cửa cho Will miễn cưỡng chui vào, hai tay đút túi quần, đầu cúi thấp. Nó chẳng ưa chuyện này chút nào.

Khi cỗ xe ngựa chạy, Will nghiên cứu những trang trí mộc mạc bên trong xe. Chắc chắn chiếc xe này không được chế tạo nhằm tạo sự tiện nghi thoải mái. Ghế ngồi giống như ván kê bên hông, làm bằng một thứ gỗ sơn đen bóng, và toàn cỗ xe bốc mùi véc-ni thoảng mùi chất tẩy, gợi liên tưởng đến phòng thể dục của nhà trường vào ngày đầu niên học. Dù vậy, bất cứ cái gì thì cũng vẫn tốt hơn cái xà lim mà nó đã bị nhốt cùng Chester trong nhiều ngày qua, Will đột ngột cảm thấy nhói đau khi nghĩ đến thằng bạn của mình vẫn còn bị nhốt và bây giờ một mình trong Địa-ngục. Nó tự hỏi liệu Chester có được bảo cho biết là Will bị tống cổ đi, và nó thề với chính mình là nó sẽ tìm cách cứu bạn nó ra khỏi đó cho dù đó là điều cuối cùng nó làm.

Nó ngồi thụp xuống một cách buồn bã trên cái ghế và gác hai chân nó lên băng ghế đối diện, rồi kéo tấm màn bằng da lên để nhìn qua cửa sổ của toa xe ngựa. Trong khi cỗ xe chạy lắc lư qua những con đường như hang động vắng vẻ, những ngôi nhà im lìm và những hàng quán không thắp đèn trước cửa lướt qua trong nhịp đều đặn buồn chán. Bắt chước Will, Cal cũng ngồi thụp xuống và gác hai chân lên băng ghế đối điện, thỉnh thoảng liếc nhìn sang Will và mỉm cười hài lòng với chính mình.

Cả hai đứa im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhưng chỉ một lát sau là bản tính tò mò của Will bắt đầu ngọ nguậy. Nó cố gắng có chủ tâm ghi nhận cảnh trí âm u đang lướt qua mắt, nhưng một lúc sau, mi mắt nó càng lúc càng nặng trĩu hơn khi mà sự mệt mỏi tột cùng của nó và cái thế giới dưới đất dường như vô tận này đánh gục nó. Cuối cùng, được ru bằng tiếng vó ngựa gõ đều đặn, nó ngoẹo đầu ngủ, thỉnh thoảng giật mình thức dậy khi cỗ xe dằn xốc đánh thức nó. Với vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nó nhìn quanh một cách ngượng ngập, khiến cho Cal khoái chí, rồi đầu nó lại gục xuống, không kháng cự nổi cơn mệt mỏi.

Will không biết nó đã ngủ thiếp đi vài phút hay vài tiếng đồng hồ khi tiếng người đánh xe ngựa quất roi đánh thức nó. Cỗ xe lao tới trước, và cột đèn lướt qua cửa sổ toa xe không còn theo nhịp đều đặn nữa. Will cho là tụi nó đã đến vùng ngoại ô thành phố. Giữa các tòa nhà có nhiều không gian mở rộng ra, phủ kín bằng những thảm địa y, hay cái gì đó tương tự, màu xanh lục, đậm, gần như đen. Rồi đến những dải đất ở hai bên con đường, được chia thành từng thửa bằng những hàng rào có vẻ ọp ẹp, và gồm những mảnh vườn mọc cái gì đó như một loại nấm to.

Có lúc, cỗ xe chậm lại khi băng qua một cái cầu nhỏ bắc ngang một con kênh đen như mực. Will ngó xuống làn nước trôi uể oải chậm rãi như dòng chảy dầu thô, và không rõ vì lí do gì lại khiến Will sợ hãi không giải thích được.

Nó vừa mới ngồi ngay lại và bắt đầu ngủ thiếp đi một phen nữa, thì con đường bỗng chúc xuống sâu và cỗ xe quẹo sang trái. Sau đó, khi con đường bằng phẳng lại, người đánh xe quát “Qua!” và đôi ngựa trắng giảm tốc độ thành chạy nước kiệu.

Bây giờ Will tỉnh hẳn ra, và thò đầu ra ngoài cửa sổ để xem chuyện gì đang diễn ra. Có một cái cổng kim loại khổng lồ chắn ngang đường, và bên cạnh cổng có một nhóm đàn ông tụ tập quanh một lò than để hơ ấm tay. Tách ra khỏi nhóm này, đứng một mình giữa đường, một bóng người đội mũ trùm cầm một ngọn đèn giơ cao và đu đưa nó từ bên này qua bên kia như thể ra hiệu cho người đánh xe dừng lại, Will kinh hoàng khi nhìn thấy hình thù có thể nhận ra ngay tức thì của một Styx từ bóng tối hiện ra. Will lập tức kéo sập màn che cửa sổ lại và lùi tuốt vào trong toa xe. Nó nhìn Cal thắc mắc. Cal giải thích với một giọng vỗ về:

- Đó là Cổng Sọ. Đó là cổng chính để vào Thuộc-địa.

- Tao tưởng tụi mình đã ở trong Thuộc-địa mà?

Cal đáp một cách ngờ vực:

- Không. Chỗ đó chỉ là Doanh trại. Chỗ đó là… đại khái như một tiền đồn… một thị trấn biên giới.

- Vậy là còn nữa sau cổng này?

- Còn nữa hả? Trời ơi, còn hàng dặm nữa!

Will nín lặng. Nó hãi hùng nhìn cánh cửa khi âm thanh cộc lốc của gót giày đinh nện trên sỏi đang đến gần. Cal nắm cánh tay Will dặn:

- Đừng lo, họ kiểm tra tất cả mọi người đi qua. Đừng nói gì cả. Nếu có chuyện gì thì một mình em sẽ đối đáp.

Đúng ngay lúc đó, cánh cửa bên phía Will mở ra và một gã Styx soi cái đèn bằng đồng vào trong toa xe. Hắn soi ánh sáng vào mặt tụi nó, rồi lùi một bước, soi đèn lên gương mặt người đánh xe, người này đưa hắn một mảnh giấy. Hắn đọc lướt qua. Rõ ràng hắn hài lòng. Hắn quay lại hai đứa một lần nữa, hắn đưa trả tờ giấy cho người đánh xe, ra hiệu cho người gác cổng, xoay gót giầy bỏ đi.

Nghe một tiếng lách cách to vang lên, Will mới thận trọng giở cái viền của tấm màn lên và dòm ra ngoài. Khi người gác cổng vẫy tụi nó cho qua, ánh sáng ngọn đèn của ông ta cho thấy cái cổng thực ra là một khung lưới sắt. Will ngó cái khung cà giựt đó cuốn lên đến một kiến trúc khiến nó chớp kinh ngạc. Được khắc vào đá nhạt màu hơn và thò ra từ bức tường phía trên khung lưới là một cái sọ không răng khổng lồ.

Will thì thầm:

- Cái đó hơi ớn xương sống.

- Thì mục đích là vậy mà. Cái đó để cảnh cáo.

Cal đáp lại thản nhiên trong khi người đánh xe quất roi và cỗ xe lắc lư qua hàm ma quỷ dễ sợ để vào sâu hang động.

Chồm ra ngoài cửa sổ, Will ngó khung lưới xục xịch hạ xuống phía sau cho đến khi khúc quanh của đường hầm khiến nó khuất mắt. Cặp ngựa tăng tốc, cỗ xe quẹo qua một khúc quanh rồi lao xuống dốc đứng để vào một đường hầm đục vào lớp sa thạch màu đỏ sậm. Đường hầm này hoàn toàn không có nhà cửa kiến trúc gì cả. Khi đường hầm càng lúc càng xuống sâu hơn, không khí bắt đầu thay đổi - bắt đầu có mùi như khói - và trong một khoảnh khắc cái tiếng vo ve làm nền có suốt từ đầu giờ trở nên to dần cho đến khi thành tiếng lách cách hòa nhịp với tiếng cỗ xe ngựa

Cỗ xe quẹo gấp lần cuối cùng và tiếng vo ve nhỏ đi, không khí lại trở nên trong lành. Cal cùng Will nhìn qua cửa sổ ngắm không gian mênh mông đang ngoác rộng phía trước tụi nó. Hai bên đường đứng sừng sững hàng dãy những tòa nhà, một khu rừng phức tạp những đường ống dẫn bằng gạch xây trên những bức tường bên trên đầu tụi nó, giống như những đường tĩnh mạch múp míp. Ở xa xa, những ống khói đen thông những ngọn lửa xanh lơ lạnh lẽo và những cuộn khói thẳng đứng, không bị ảnh hưởng của những luồng không khí, bốc thẳng lên nóc của hang động. Ở đó khói tích tụ, từ từ gợn sóng và trông giống như một chỗ phình lên nhẹ nhàng trên bề mặt của một đại dương màu nâu lộn ngược.

Gương mặt của Cal kề sát bên gương mặt Will trong khung cửa sổ cỗ xe ngựa, Cal nói:

- Thuộc-địa là đây, Will. Đây là…

Will chỉ trố mắt kinh ngạc, không dám cả thở.

- … nhà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx