sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 25 phần 1

Chương Hai Mươi Lăm

Sau cuộc chuyện trò, sau bữa trà và bánh và những tiết lộ, cậu Tam cuối cùng đứng dậy, ngáp một cái đã đời và duỗi thân hình đồ sộ kêu răng rắc. Cậu quay lại nói với bà ngoại Macaulay:

- Thôi, về, má. Tới giờ con đưa má về rồi.

Nói xong cậu Tam và bà ngoại chào tạm biệt rồi ra đi. Không còn tràn đầy tiếng nói oang oang và tiếng cười ha hả của cậu Tam, căn nhà bỗng dưng có vẻ như là một nơi khác hẳn.

Cal nói với Will:

- Em sẽ chỉ cho anh chỗ ngủ.

Will ậm ừ đáp lại. Có vẻ như nó đang bị ếm bùa mê ngải lú gì ấy. Đầu óc nó chen chúc những suy nghĩ và cảm xúc mới, nên dù cố gắng hết sức, nó cũng không thể nào giữ chúng đừng trồi trên bề mặt như một đàn cá đói.

Hai đứa đi ra ngoài hành lang, nơi Will phần nào hoạt bát trở lại. Nó bắt đầu nghiên cứu những bức tranh treo kế tiếp nhau ở đó trong lúc bước lần theo Cal. Nó dè dặt hỏi Cal:

- Tao tưởng bà mày sống chung trong nhà này.

Cal lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng Will không đến nỗi chậm nhận thấy có gì đó chưa nói hết trong câu trả lời của Cal:

- Bà được phép thăm em ở đây.

- Mày nói được phép nghĩa là sao?

- À, bà có nhà riêng, nơi má và cậu Tam chào đời.

Cal lắc đầu, nói với vẻ lảng tránh:

- Thôi, chúng ta đi.

Nó đi lên nửa chừng cầu thang, cánh tay khoèo cái ba-lô, thì nó bực mình nhận ra Will không đi theo nó. Chồm qua lan can cầu thang nó thấy Will vẫn quẩn quanh mấy bức chân dung, có cái gì đó trong hành lang đã khêu gợi óc tò mò của nó.

Will lại bị cuốn theo óc khám phá và phiêu lưu, gạt đi nỗi mệt mỏi kiệt sức và những mối ưu tư mà nó vừa biết đến. Nó chỉ vào một cánh cửa đen có nắm đấm bằng đồng hỏi:

- Qua cửa này là cái gì?

Cal sốt ruột đáp:

- Ôi, không có gì cả. Chỉ là nhà bếp.

Will đi về phía đó hỏi:

- Tao ngó qua một chút nhé.

Cal thở dài. Nó nói bằng giọng chịu đựng và đi xuống cầu thang, kéo lê theo cái ba-lô:

- Ừ, coi đi. Nhưng mà hổng có gì để coi hết. Chỉ là một cái nhà bếp!

Đẩy cửa ra, Will thấy một căn phòng trần thấp từa tựa như cái gì đó trong bệnh viện Victoria. Mà nó không chỉ trông giống mà còn có mùi giống nữa. Một mùi khí phenol ngấm ngầm hòa lẫn trong mùi nấu nướng không rõ lắm. Những bức tường có màu nấm u ám, sàn nhà và các mặt quầy đều lát gạch trắng to, vằn vện những vết trầy và kẽ nứt. Đó đây có chỗ bị mòn đến thành từng chỗ lõm do bị kỳ cọ nhiều năm trời.

Sự chú ý của Will bị thu hút về góc nhà bếp, ở đó một cái nắp đang nhấp nhô khẽ khàng trên một cái chảo đang được đun trên một cái lò cổ xưa thuộc loại gì đó, cái khung nặng nề của nó phình ra và bóng lưỡng vì dầu mỡ. Nó chồm tới cái chảo gần nhất, nhưng cái bên trong chảo khó nhìn rõ được vì hơi nước bốc lên, tỏa một mùi thơm ngon thoang thoảng. Bên phải nó, phía sau một tấm thớt trông có vẻ chắc chắn và những con dao rộng bản treo lủng lẳng từ những cái móc bên trên, Will phát hiện một cánh cửa nữa dẫn ra khỏi nhà bếp.

- Cửa đó mở ra đâu vậy?

- Này, anh nên...

Cal bỏ lửng câu nói vì nhận ra cãi nhau với anh nó là chuyện vô ích, Will đã thò đầu vô căn phòng nhỏ bên cạnh.

Mắt Will sáng lên khi nó nhìn thấy những thứ trong đó; trông giống như cái kho chứa đồ của một nhà giả kim, kệ này liên tiếp kệ kia để những cái hũ lùn chứa những thứ ngâm không nhận dạng được, tất cả đều méo mó dễ sợ qua đường cong của lớp thủy tinh dày và mất màu vì dung dịch dầu mỡ ngâm chúng. Chúng giống như những mẫu vật giải phẫu ngâm phoóc-môn.

Trên cái kệ dưới cùng là những cái khay kim loại xám xịt, Will để ý thấy một mớ gì đó có kích thước bằng những trái banh nhỏ có hoa li ti màu nâu xám.

- Cái gì đấy?

- Đó là bánh bao xu. Chúng ta trồng chúng khắp nơi, nhưng chủ yếu là ở những gian phòng thấp.

Will cúi xuống nghiên cứu bề mặt mịn như nhung và lấm tấm hoa của chúng.

- Chúng được dùng để làm gì?

- Chúng là nấm. Chúng ta ăn chúng. Có lẽ anh đã từng ăn chúng trong Địa-ngục.

- Ờ, phải.

Will nói, nhăn mặt khi đứng lên.

- Còn cái kia?

Nó chỉ vào những xâu treo lòng thòng từ một cái giá trên cao trông giống như khô bò.

Cal toét miệng cười:

- Anh phải biết đó là cái gì chứ?

Will ngập ngừng một lát rồi chồm tới trước để gần một xâu hơn một chút; chắc chắn đó là một thứ thịt gì đó. Trông cái đó giống như những miếng gân kéo dài và có màu như vết trầy mới đóng vảy. Nó ngập ngừng hít thử, rồi lắc đầu.

- Không biết được.

- Ráng thử coi. Mùi thì sao?

Will nhắm mắt lại và hít hơi ngửi lần nữa.

- Không, nó chẳng có mùi giống bất cứ thứ gì mà tao từng...

Mắt nó mở bừng ra và nó trố mắt nhìn Cal:

- Thịt chuột, đúng không?

Will kêu lên, vừa khoái vì nó đã có thể xác định được cái đó, đồng thời lại thấy hoảng hồn:

- Mày ăn chuột à?

Thú vị trước vẻ ghê tởm ra mặt của Will, Cal nói:

- Ngon lắm... Ăn chuột đâu có gì sai. Bây giờ anh thứ nói xem đó là loại gì? Nhắt, cống, hay mù?

- Tao không thích chuột, đừng nói tới chuyện ăn. Tao chẳng biết gì sất về chúng.

Cal lắc đầu nhè nhẹ, tỏ vẻ thất vọng giả vờ:

- Dễ quá, chuột mù.

Nó giở lên một miếng bằng mấy ngón tay và tự mình hít hửi.

- Nồng hơn hai thứ kia - khá đặc biệt. Chúng ta thường ăn món này vào ngày chủ nhật.

Câu chuyện của hai đứa bị gián đoạn vì tiếng gầm gừ rất to nghe như tiếng súng máy ở ngay sau lưng tụi nó. Cả hai lập tức quay hẳn người lại. Ngồi ngay đó là con Bartleby, ra sức gầm gừ, hai con mắt bự tổ bố màu hổ phách của nó trừng trừng ngó mấy miếng thịt, nước miếng nhễu ròng ròng xuống cái cằm trơ trụi.

Cal chỉ ra cửa bếp, quát:

- Ra!

Con mèo chẳng nhúc nhích tới một phân, vẫn ngồi vững vàng trên nền lát gạch, hoàn toàn mê muội vì hình ảnh mấy miếng thịt.

Cal quát lần nữa:

- Bart, tao bảo mày đi ra!

Nó đóng cửa bếp lại sau khi nó và Will trở vô nhà bếp. Con mèo sừng sộ, nhe răng, hàm răng nó giống như một rào cọc chắn nhọn hoắt dã man màu trắng đục, trong khi da nó nổi lên một gợn sóng gai ốc.

Cal nạt:

- Đồ láo. Mày biết mày đâu có được làm vậy!

Cal tung một cái đá giỡn vào con vật ngoan cố, nó chuồi mình qua một bên, né đòn phạt một cách dề dàng. Thủng thẳng quay đi, con Bartleby liếc cho hai đứa một cái đầy căm ghét, rồi ung dung bước đi với vẻ thờ ơ, cái đuôi thon thả trụi lông ngoe nguẩy phía sau đầu thách thức.

Cal lắc đầu cười:

- Bán hết linh hồn cho chuột rồi, cái con đó.

Sau chuyến tham quan nhanh căn bếp, Cal đưa Will lên một cầu thang gỗ kêu ken két để đến tầng trên của ngôi nhà.

- Đây là phòng của ba.

Cal nói khi mở cánh cửa đen nằm giữa chừng lối đi từ đầu cầu thang.

- Tụi mình không được phép vô trong đó. Nếu ba mà bắt gặp thì kể như đời tàn.

Will liếc nhanh xuống cầu thang để yên chí là không có ai rình rập rồi mới theo Cal. Phòng ông Jerome có một cái giường rất to, loại giường xưa có bốn cọc để giăng màn cao gần đụng cái trần tiêu điều đến nỗi võng xuống phía cái giường một cách đáng lo ngại. Không gian chung quanh cái giường trống trải và không có gì đặc sắc, chỉ có một ngọn đèn để ở góc phòng.

Will nhận thấy một hàng những mảng nhạt màu hơn trên tường bèn hỏi:

- Cái gì đã từng ở những chỗ đó?

Cal ngó những ô vuông ma quái nhăn mặt:

- Tranh ảnh - hồi trước khi ba dẹp sạch căn phòng, ở đó vốn có rất nhiều tranh ảnh.

- Tại sao ổng làm vậy?

Cal đáp:

- Tại vì má. Má thích bày biện trang trí những thứ đó, đúng ra đó là phòng của má. Sau khi má bỏ đi, ba…

Cal nín thinh, và vì thằng nhỏ không có vẻ tự nguyện đi sâu vào đề tài này, Will cảm thấy nó không nên tọc mạch quá sâu, dù sao thì cũng không phải lúc này, Nó chắc chắn chưa quên cái khung ảnh mà bà ngoại Macaulay đưa cho nó xem hình của má nó đã bị giấu đi một cách khó hiểu. Không ai trong những người này - bà ngoại Macaulay, cậu Tam hay Cal - chịu tiết lộ toàn bộ câu chuyện. Liệu tất cả họ có thật sự là gia đình của nó hay không - và Will không thể nào tự thuyết phục mình chấp nhận cái ý tưởng quái đản rằng họ là thân thích ruột rà - Hiển nhiên còn có nhiều uẩn khúc hơn những gì nó được nói cho biết.

Trở lại đầu cầu thang, Will ngừng bước để chiêm ngưỡng một trái cầu sáng rất ấn tượng được giữ trong một cánh tay ma quái thò ra từ bức tường. Sờ vào bề mặt mát lạnh của trái cầu, Will hỏi:

- Những cái đèn này, chúng từ đâu ra?

- Em không biết. Em nghĩ chúng được chế tạo tại Động Tây.

- Nhưng chúng hoạt động như thế nào? Ba đã gởi một cái cho các chuyên gia nghiên cứu, nhưng họ chẳng kết luận được gì hết.

Cal nhìn trái cầu không cố vẻ tha thiết gì hết.

- Em không thực sự biết. Nhưng em có biết là người khám phá ra công thức là các nhà khoa học của Ngài Gabriel Martineau...

- Martineau hả?

Will ngắt lời Cal, nhớ đến một cái tên có ghi trong nhật ký của cha nó.

Cal không bận tâm, nói tiếp:

- Không, em không thể nói cho anh biết nó hoat động như thế nào - nhưng em nghĩ họ dùng thủy tinh Antwerp. Nó có liên quan sao đó đến cách thức các yếu tố phối hợp dưới áp suất.

- Ắt có đến cả ngàn cái như vầy ở dưới này.

Cal đáp:

- Không có chúng thì chúng ta không thể sống. Ánh sáng của các đăng-châu giống như ánh sáng mặt trời đối với chúng ta.

- Làm sao mày tắt nó đi?

- Tắt đi à?

Cal nhìn Will ngạc nhiên, ánh sáng chiếu lên gương mặt xanh xao của nó.

- Mắc gì mà anh lại muốn điều đó?

Thằng nhỏ bắt đầu đi xuống hành lang, nhưng Will vẫn đứng ỳ tại chỗ. Nó hỏi:

- Vậy mày có nói cho tao biết về Martineau được không?

Cal đáp thận trọng, như thể Will đang bộc lộ rõ ràng sự thiếu tôn trọng:

- Ngài Gabriel Martineau - Ngài là vị Cha-sáng-lập - cứu tinh của chúng ta - người lập nên Thuộc-địa.

- Nhưng mà tao đọc thấy ổng đã chết trong một trận hỏa hoạn hồi... ư... đại khái nhiều thế kỉ trước.

Cal đáp với môi nhếch lên khinh miệt:

- Đó là điều họ muốn người Trần-gian tin. Có một trận cháy, nhưng ngài không hề chết trong lửa.

Will vặn lại:

- Vậy lúc đó xảy ra chuyện gì?

- Dĩ nhiên ngài xuống đây sống cùng những vị Cha-sáng-lập khác.

- Những vị Cha-sáng-lập nào?

Cal bực mình gắt:

- Trời ơi! Em không giải thích được hết những điều đó lúc này. Anh có thể đọc về chuyện đó trong cuốn Sách về Tai-họa nếu anh quan tâm đến vậy.

- Sách về...

Cal ngắt lời:

- Ôi, thôi đi mà.

Thằng nhỏ trừng mắt ngó Will và nghiến răng với một vẻ giận dữ khiến Will thôi ý định tra vấn thêm nữa. Hai đứa đi tiếp xuống hành lang và đi qua một cánh cửa.

- Đây là phòng của em. Khi ba được bảo là anh sẽ phải sống trong gia đình mình, ba đã xếp đặt thêm một cái giường.

Will hỏi lại ngay:

- Bảo? Ai bảo?

Cal nhướng mày lên như ngụ ý Will lẽ ra phải hiểu biết hơn, thế là Will chỉ nhìn quanh căn phòng ngủ đơn giản, không rộng hơn căn phòng của chính nó ở trên nhà.

Hai cái giường hẹp và một tủ quần áo hầu như khiến căn phòng chật cứng, chẳng còn mấy chỗ trống. Nó ngồi trên mép cuối một cái giường, nhận thấy một bộ quần áo đặt trên cái gối, bèn đưa mắt nhìn Cal.

Cal xác nhận:

- Ừ, áo quần của anh đó.

Will ngó xuống cái quần jeans dơ hầy mà nó đang mặc, lẩm bẩm:

- Tao thấy tao cũng cần thay đồ.

Nó mở bó quần áo mới ra, sờ lớp vải của cái quần có bề mặt như sơn sáp. Chất vải rất thô, gần như nổi vảy khi chạm tay vào - nó đoán vải được phủ sơn để chống ẩm.

Trong khi Cal nằm dài trên giường của nó, Will bắt đầu thay đồ. Áo quần cọ xát vào da là lạ và lành lạnh. Cái quần cứng và cồm cộm, được gài bằng nút kim loại và khóa thắt lưng. Nó tròng áo qua cổ, khỏi mất công cởi nút áo ra, rồi từ từ vặn vẹo hai vai và cánh tay như thể thử cho lớp da mới được vừa khít. Cuối cùng nó nhún vai đối với tấm áo khoác có những ngù vai quen thuộc mà tất cả bọn họ đều mặc. Tuy hài lòng được cởi ra bộ đồ dơ khủng khiếp của nó, bộ đồ mới vẫn còn cứng và chật.

Cal nhận thấy vẻ khó chịu của Will, nói:

- Đừng lo, chúng sẽ giãn ra khi chúng ấm lên.

Sau đó Cal ngồi dậy và trèo qua giường của Will để đến bên tủ quần áo, nó quỳ xuống và lôi ra một cái hộp bánh cũ bằng thiếc hiệu Peek Freans dưới đáy tủ. Nó đặt cái hộp lên giường Will và cạy nắp hộp ra.

- Nhìn mấy thứ này nè.

Thằng nhỏ tự hào thông báo:

- Đó là bộ sưu tập của em.

Nó lấy từ trong hộp ra một cái điện thoại di động mòn vẹt đưa cho Will. Will lập tức tìm cách bật lên. Nhưng cái điện thoại đã chết. Không xài được cũng không trưng bày được. Will nhớ lại cái câu thường dùng mà cha nó thốt lên trong những trường hợp tương tự, khi mỉa mai đánh giá hầu hết những vật sở hữu ưu tú nhưng không xếp được vô hạng mục nào của Tiến sĩ Burrows.

Cal lại lấy ra một cái đài nhỏ màu xanh giơ lên cho Will xem.

- Và cái này.

Will bật nút cái đài. Nó kêu rè rè tìm sóng khi Will vặn nút dò đài. Will nói:

- Ở dưới này mày không thể bắt được sóng nào hết. Nhưng Cal lại đưa ra thêm một món nữa trong cái hộp thiếc.

- Xem mấy cái này nè, kỳ lạ lắm.

Thằng nhỏ trải ra mấy tấm quảng cáo xe hơi cong queo, lốm đốm những vết mốc trắng, trao cho Will như thể đó là những mảnh giấy da vô giá. Will nhăn mặt khi xem xét mớ giấy đó. Nó lật qua các trang về xe thể thao và xe to cho gia đình, nói:

- Mày biết không, mấy kiểu này xưa lắc rồi.

Nó đọc to, và mỉm cười với chính mình:

- Capri đời mới!

Nó nhìn sang Cal và nhận thấy ánh mắt hoàn toàn chăm chú trên gương mặt thằng nhỏ khi sắp xếp một bộ sưu tập các thỏi sô-cô-la và một túi những giấy bóng gói kẹo ở dưới đáy hộp, như thể nó đang cố tìm kiếm một sự sắp đặt hoàn hảo.

- Mấy thỏi sô-cô-la đó dùng để làm gì?

Nó hỏi, hi vọng Cal sẽ mời nó ăn một ít.

Cal âu yếm giơ lên một thỏi sô-cô-la trái cây và đậu phộng.

- Em để dành cho những dịp rất là đặc biệt. Em khoái cách nó tan trong miệng mình.

Thằng nhỏ đưa thỏi sô-cô-la đến sát mũi, hít hà say sưa. Nó đảo tròn con mắt nói:

- Vậy là đỡ thèm. Em không cần phải mở ra.

- Vậy mày kiếm đâu ra những thứ này?

Will đặt mớ giấy quảng cáo xe hơi xuống, mớ giấy từ từ cuộn lại thành một ống xộc xệch. Cal thận trọng ngó chừng ra cửa phòng ngủ rồi nhích tới sát bên Will. Nó hạ giọng nói khẽ:

- Cậu Tam. Cậu thường đi ra khỏi Thuộc-địa - Nhưng anh không được nói cho ai biết nhé. Làm vậy là bị Đày đó.

Thằng nhỏ ngần ngừ rồi liếc ra cửa một lần nữa.

- Cậu đi lên cả trên Trần-gian.

Will chăm chú dò xét gương mặt của Cal:

- Lúc này cậu có đi lên đó không? Và chừng nào thì cậu làm vậy?

- Thường lắm.

Cal nói nhỏ đến nỗi Will khó khăn lắm mới nghe được.

- Cậu mua bán đồ...

Cal khựng lại ấp úng khi nhận ra nó đã vượt quá giới hạn.

- ... đồ mà cậu kiếm được.

Will hỏi:

- Ở đâu?

- Trong những chuyến đi của cậu.

Cal đáp né tránh trong lúc sắp xếp lại các vật vô cái thùng thiếc, đậy nắp lại và nhét trở vô đáy tủ quần áo. Vẫn trong tư thế quỳ, Cal quay lại Will. Nó nhoẻn miệng cười hỏi:

- Anh sẽ tìm cách trốn, đúng không?

- Hả?

Will giật mình vì câu hỏi đột ngột.

- Thôi đi mà, anh có thể nói với em. Anh sẽ trốn đi, đúng không? Em biết mà!

Cal đúng là hào hứng lên vì hồi hộp khi chờ câu trả lời của Will.

- Ý mày nói là trở về Highfield hả?

Cal hăng hái gật đầu. Will đề phòng đáp:

- Có thể có, mà cũng có thể không. Tao chưa biết.

Bất chấp những tình cảm và mọi thứ cảm nhận về gia-đình-mới-tìm-được này, lúc này nó vẫn cứ đề cao cảnh giác; một giọng nói nhỏ trong đầu nó vẫn cảnh cáo nó rằng đây có thể là một phần của một kế hoạch tinh vi để gài bẫy nó và giữ nó lại đây vĩnh viễn, và ngay cả thằng nhóc tự nhận là em trai nó cũng có thể làm việc cho bọn Styx. Nó chưa sẵn sàng tin tưởng thằng nhỏ này, chưa hoàn toàn.

Cal nhìn thẳng vào mặt Will.

- Này, khi nào anh đi trốn, em sẽ đi với anh.

Thằng nhỏ cười cười nhưng ánh mắt nó cực kỳ nghiêm túc. Will hoàn toàn bất ngờ về đề nghị này, và không biết trả lời ra sao, nhưng lúc đó nó được gỡ bí bằng một tiếng kẻng vang lên chắc nịch từ đâu đó trong căn nhà.

- Ăn tối. Chắc là ba về rồi. Đi mau.

Cal nhảy phóc dậy, chạy ra khỏi cửa phòng ngủ, xuống cầu thang để vào phòng ăn, Will chạy sát theo nó phía sau. Ông Jerome đã ngồi ở đầu cái bàn bằng gỗ cẩn. Khi hai đứa con trai bước vào, ông không ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cái đĩa đặt trước mặt ông. Căn phòng ăn khác hẳn căn phòng khách lộng lẫy mà Will đã thấy trước đó. Nội thất thanh đạm, bàn ghế chuẩn mực, có vẻ được làm bằng gỗ bền, dùng được cả mấy trăm năm. Nhìn kĩ hơn, Will có thể thấy bàn và ghế đều được lắp ghép bằng nhiều thứ gỗ tạp khác nhau, chỏi lỏi về màu sắc và vân gỗ ngược ngạo nhau; một số bộ phận được sơn sáp hay đánh véc-ni, trong khi những bộ phận khác vẫn để trơ trụi bề mặt sần sùi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx