sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 25 phần 2

Những cái ghế có lưng dựa cao trông đặc biệt yếu ớt và cổ xưa, với những chân khẳng khiu kêu cọt kẹt và lung lay khi bọn con trai ngồi lên. Hai đứa ngồi ở hai bên ông Jerome, lúc này có bộ mặt buồn hiu. Ông ta chẳng buồn liếc Will một cái.

Will ngồi nhấp nhổm trên ghế, cố gắng tìm sự thoải mái, thắc mắc một cách nhảm nhí là làm sao mấy cái ghế này có thể chịu đựng nổi người nào có khối lượng thân thể đồ sộ như ông Jerome mà không tiêu đời.

Ồng Jerome đằng hắng rõ to lấy giọng, rồi chẳng khuyên bảo gì hết, ông và Cal chồm tới trước, mắt nhắm lại, bàn tay đan nhau trên bàn trước mặt. Hơi tự giác, Will cũng làm y như vậy.

Ông Jerome cất giọng đều đều:

- Mặt trời sẽ không lặn nữa, mặt trăng cũng sẽ không tự rút lui, bởi vì Chúa sẽ là ánh sáng vĩnh viễn và những ngày tang thương của các người sẽ chấm dứt.

Will không thể nào đừng hé mắt nhìn người đàn ông. Nó cảm thấy tất cả những điều này hơi quái - Không ai từng nghĩ đến chuyện đọc kinh cầu nguyện trước bữa ăn trong căn nhà của nó. Thật vậy, trường hợp mà Chúa được gọi đến trong căn nhà của nó là khi mẹ nó quát “Vì Chúa, hãy câm miệng lại!”

Ông Jerome kết thúc bằng câu:

- Trên sao, dưới vậy.

Ông và Cal cùng đồng thanh xướng, quá nhanh, Will không nói kịp:

- A men!

Mọi người ngồi thẳng dậy, và ông Jerome gõ một cái muỗng vào cái vại đặt trước mặt.

Sự im lặng khó chịu kéo dài một lúc khi không ai ngồi cùng bàn ăn nhìn đến ai cả. Thế rồi một người đàn ông tóc nhờn dài thượt lê bước vào trong phòng. Gương mặt ông nhăn nheo những nếp hằn sâu và hai má hốc hác. Ông mặc một tấm khoác trước ngực bằng da, hai mắt của ông mệt mỏi, bơ phờ, như ngọn nến tàn trong các hốc của hang động, chờn vờn ngắn ngủi trên gương mặt của Will rồi nhanh chóng quay đi.

Khi Will quan sát người đàn ông đi ra đi vô căn phòng nhiều lần, lê bước đến bên từng người để phục vụ thức ăn, nó đi tới kết luận là ông ta ắt bị đau đớn khủng khiếp hay bệnh tật trầm trọng.

Món đầu tiên là canh lõng bõng. Nhờ làn khói bốc lên, Will có thể ngửi ra một gia vị, như thể một lượng lớn bột cà-ri đã được hòa trong canh. Ăn kèm món này là những thứ màu trắng nho nhỏ, bề ngoài giống như dưa chuột gọt vỏ.

Ông Jerome và Cal không mất thì giờ, thưởng thức ngay món canh của mình, giữa những cái hít hà, cả hai cùng phát ra những âm thanh sồn sột khi húp chất lỏng trong cái muỗng, làm nhễu tùm lum trên quần áo, mà chẳng hề bận tâm.

Khúc dạo đầu của tiếng húp xì xụp và tiếng nuốt ừng ực đạt tới một cao trào tức cười đến nỗi Will không thể trừng trố mắt ngó hai cha con Cal với vẻ hoài nghi không giấu giếm.

Cuối cùng nó cũng cầm muỗng của mình lên, và đúng ngay cái lúc nó múc một muỗng canh đầy miệng thì nó thoáng thấy một trong mấy cái trắng trắng trên cái đĩa của nó nhúc nhích. Nghĩ rằng mình tưởng tượng ra, nó bèn đổ muỗng canh trở vô chén, dùng cái muỗng lật cái trắng trắng đó lên.

Nó kinh hoàng nhận thấy cái đó có một hàng chân nhọn nhỏ xíu màu nâu sậm xếp gọn gàng bên dưới. Đó là một thứ dòi bọ gì đó! Nó bật ngồi thẳng lên và quan sát trong hãi hùng con vật cong lưng lại, những cái chân nhọn tí ti xòe ra điệu vẫy tay Mê-hi-cô, như thể chào nó.

Ý nghĩ đầu tiên của nó là cái đó bị dọn nhầm lên cho nó, cho nên nó liếc ngang sang đĩa của ông Jerome và Cal, tự hỏi mình có nên nói gì không. Đúng lúc đó, Cal cầm lên một con trắng trắng đó trong cái đĩa của nó và cắn một miếng, nhai ngon lành. Nửa khúc còn lại của con dòi đó vẫn còn ngoe nguẩy quằn quại giữa ngón tay cái và ngón trỏ của Cal, ứa ra một chất lỏng trong veo trên đầu ngón tay của thằng nhỏ.

Will cảm thấy bao tử mình cồn lên sắp nôn ọe, nó buông cái muỗng rớt xuống đĩa kêu to đến nỗi người phục vụ vội đi vào, và khi nhận thấy mình không được gọi đến, vội vàng lui ra. Khi Will cố gắng kìm cơn buồn nôn lại, nó thấy ông Jerome đang nhìn thẳng vào mặt nó. Cái nhìn ấy đầy ghét bỏ đến nỗi Will lập tức cụp mắt xuống. Còn Cal thì vẫn chú tâm ăn nốt nửa con giòi vẫn đang quằn quại, như thể nó đang ngốn một cọng mì Ý mập thù lù.

Will rùng mình; bây giờ không có cách gì mà nó tự nguyện ăn cái món canh, cho nên nó ngồi đó cảm thấy lo sợ và lạc lõng cho đến khi người phục vụ đến dọn chén canh đi.

Kế đến là món ăn chính, một món sền sệt mỡ màng không thể xác định được là gì, như món canh trước đó. Will chọc chọc mọi thứ trong đĩa nó một cách nghi ngờ, để biết chắc là không có thứ gì còn sống nhăn. Món này có vẻ vô hại, nên nó bắt đầu gắp một miếng một cách ơ hờ, trệu trạo nhai từng miếng khổ sở, trong khi hai người ngồi chung bàn đang hợp tấu khúc nhạc chỏi lỏi của nhai nuốt say sưa.

Mặc dù ông Jerome không nói một lời nào với Will trong suốt bữa ăn, nhưng nỗi oán ghét không kiềm chế mà ông phát ra quá dữ dội. Will không hiểu tại sao lại thế này, nhưng nó mơ hồ thắc mắc phải chăng nỗi oán ghét đó có liên quan đến bà mẹ ruột của nó, người mà không ai muốn nói nhiều khi đề cập đến. Có thể người đàn ông này chỉ ghét người Trần-gian như nó? Dù gì đi nữa, nó mong ông ta nói điều gì đó, bất cứ điều gì, chỉ để phá vỡ sự im lặng khổ sở này.

Căn cứ vào thái độ của ông Jerome, Will biết là khi ông nói thì chắc không dễ chịu gì, nó chuẩn bị tinh thần trước. Nó chỉ muốn xảy ra cho rồi. Nó bắt đầu toát mồ hôi và thử nới lỏng cổ áo hồ cứng ngắc của cái áo sơ-mi mới bằng cách thọc một tay vô trong cổ áo. Will cảm thấy như thể căn phòng đầy một thứ khí độc và lạnh, khiến nó bị ngộp thở.

Cuối cùng nó được buông tha khi ông Jerome ăn hết đĩa sền sệt và uống cạn một ly đục ngầu rồi đột ngột đứng dậy. Ông gấp cái khăn ăn của ông làm đôi và ném bừa nó lên bàn. Ông đi tới cửa khi người phục vụ khốn khổ đi vào với một cái tô đồng bưng trong tay. Ông Jerome dùng cùi chỏ huých đẩy ông ta qua một bên hết sức thô bạo khiến Will kinh hoàng. Will nghĩ người đàn ông phục vụ sắp té nhào khi ông ta lảo đảo tựa vào bức tường. Ông ta cố gắng gượng lấy lại thăng bằng thì các thứ trong cái tô rớt ra ngoài, táo và cam rớt xuống sàn lăn vô gầm bàn.

Như thể cách đối xử của ông Jerome chẳng có gì bất thường, người đàn ông phục vụ không ư hử ca cẩm gì hết. Will có thể thấy một vết cắt trên môi ông ta và máu rỉ xuống cằm khi kẻ khốn khổ đó bò xuống dưới gầm ghế để lượm lại thức ăn.

Will quá sức kinh sợ, nhưng Cal dường như không mảy may để ý đến sự cố vừa rồi. Will nhìn theo người đàn ông khốn khổ cho đến khi ông ta rời khỏi phòng, rồi quyết định là nó chẳng thể làm được gì, bèn chuyển hướng quan tâm đến cái tô trái cây tươi - nào là chuối, lê, và hai trái vả bên cạnh táo và cam. Nó tự lấy ăn, khoan khoái vì được ăn những thức quen thuộc và nhận biết được, sau hai món ăn đầu.

Vào lúc đó cánh cửa trước đóng mạnh đến nỗi hai cánh cửa sổ rung lên. Will và Cal cùng lắng nghe tiếng bước chân của ông Jerome đi xa dần trên lối đi trước nhà. Chính Will phá vỡ sự im lặng:

- Ông không ưa tao lắm hén?

Cal lắc đầu trong lúc gọt cam.

- Tại sao...?

Will nín bặt khi người phục vụ trở vào đứng phục tùng phía sau lưng ghế Cal.

Cal không buồn nhìn người đàn ông đó, ra lệnh thô bạo:

- Mày lui ra.

Ông ta lặng lẽ lủi ra khỏi phòng.

Will hỏi:

- Ai vậy?

- À, đó là Watkins.

Will không nói được lời nào một lúc rồi hỏi:

- Mày nói tên của ổng là gì?

- Watkins... Terry Watkins.

Will tự lặp đi lặp lại cái tên đó nhiều lần.

- Tao chắc chắn có biết cái tên này ở đâu đó.

Tuy nhiên nó không thể nào lần ra, cái tên gợi lên trong nó một cảm giác cấm kỵ gì đó.

Cal tiếp tục ăn, thích thú về sự bối rối của Will, và bỗng nhiên Will sực nhớ ra.

- Họ mất tích, cả gia đình luôn!

- Ừ, chắc chắn vậy.

Will giật mình nhìn Cal:

- Họ bị bắt cóc!

- Họ phải bị vậy thôi, họ là một vấn đề phải giải quyết. Watkins té vô một ống thông khí và chúng ta không thể để ông ta kể cho bất cứ ai biết.

Will nói:

- Nhưng ông đó không thể nào là ông Watkins - ông ta là một người rất to. Tao đã từng thấy ông ta... Con trai ông ấy học chung trường tao. Không, không thể nào là ông ta.

Cal lạnh lùng nói:

- Ông ta và gia đình bị bắt lao động.

- Nhưng...

Will lắp bắp khi nó lật tới lật lui trong đầu hình ảnh ông Watkins hồi xưa với cái bộ dạng ông ta bây giờ.

- ... trông ông ta già cả trăm tuổi. Chuyện gì đã xảy ra với ổng?

Will không thể nào đừng nghĩ đến số phận đoán trước được của chính nó và của Chester. Vậy ra đó chính là số phận của tụi nó? Bị ép làm nô lệ cho những người này?

Cal cầm một trái lê để ngửi mùi, lặp lại:

- Như em vừa nói, tất cả họ bị bắt lao động.

Nhận thấy có một vết máu của ông Watkins trên vỏ trái lê, Cal chùi vết máu bằng áo sơ-mi trước khi cắn một miếng.

Will giờ đây nhìn chăm chú thằng em trai của nó với sự dò xét mới, cố gắng hiểu đúng thằng nhỏ. Tình cảm nồng nhiệt mà nó đã có đối với Cal bỗng bốc hơi hết. Rõ ràng có tính chất không khoan dung, thậm chí hận thù, trong con người đứa trẻ này, mà Will không hiểu được hay đã không chú ý. Mới đó nó nói là nó muốn trốn khỏi Thuộc-địa, rồi lát sau nó hành động như thể nó hoàn toàn thoải mái hài lòng ở chốn này.

Dòng suy nghĩ của Wil bị đứt đoạn khi Cal nhìn qua cái ghế trống của cha nó.

- Ba rất khổ tâm chuyện này, nhưng anh phải cho ba thời gian. Em đoán anh gợi lại quá nhiều ký ức.

- Chính xác là về cái gì?

Will hỏi lại ngay, không thấy chút xíu thông cảm nào với một ông già quạu quọ. Chính đó là chỗ mà ý tưởng về một gia-đình-mới-tìm-được vỡ tan tành. Nếu nó không gặp lại ông Jerome nữa, thì cũng không đến nỗi muộn màng.

Cal thở dài:

- Về má, dĩ nhiên. Cậu Tam nói má hồi xưa vốn hơi nổi loạn.

Thằng nhỏ lại im lặng.

- Nhưng... có chuyện bậy bạ gì xảy ra sao?

- Tụi mình còn có một đứa em trai. Nó còn bé tí. Nó chết vì sốt. Sau đó, má bỏ trốn.

Một nỗi nuối tiếc hiện ra trong mắt Cal. Will nhắc lại:

- Một đứa em trai.

Cal chăm chú nhìn Will, mặt nó chẳng có chút dấu hiệu gì của một nụ cười.

- Khi bọn Styx đuổi kịp, má đang cố đưa cả hai đứa mình thoát ra.

- Vậy bà có thoát không?

- Có, mà chỉ thoát được thân thôi, vì vậy mà em còn bị kẹt ở đây.

Cal cắn một miếng lê to đầy miệng và nhai cho đến khi nó nói tiếp:

- Cậu Tam nói má là người duy nhất theo cậu biết đã thoát ra và sống ở ngoài.

- Bà còn sống à?

Cal gật đầu.

- Theo như chúng ta biết. Nhưng má đã phạm luật, và nếu ai phạm luật thì bọn Styx sẽ không bao giờ buông tha, ngay cả trốn lên Trần-gian. Chuyện không kết thúc ở đó. Một ngày nào đó, họ sẽ bắt được, và họ sẽ trừng phạt.

- Trừng phạt? Như thế nào?

Cal nói gọn:

- Trong trường hợp của má, tử hình. Vì vậy anh phải đi đứng hết sức cẩn thận.

Đâu đó xa xa vang lên một hồi chuông nguyện. Cal đứng lên và nhìn qua cửa sổ.

- Chuông bảy. Chúng ta nên đi thôi.

Khi tụi nó đã ở bên ngoài, Cal cắm cúi đi tới và Will khó nhọc đuổi theo, cái quần mới của nó cạ vào đùi mỗi khi nó xoạc chân bước dài. Có vẻ như tụi nó vừa bước vào một dòng sông người. Đường phố nhô lên vì người ta, tất cả đều lao như điên về các hướng khác nhau như thể họ bị trễ cái gì đó. Trông và nghe có vẻ như một bầy chim lộn xộn khoác áo da đang cất cánh. Will đi theo hướng dẫn của Cal, và sau nhiều lần quanh quẹo, tụi nó nhập vào đuôi một cái hàng người đứng bên ngoài một tòa nhà trông trơ trụi giống như một nhà kho. Phía trước mỗi cánh cửa gỗ có núm ở lối vào có hai gã Styx đứng với dáng điệu đặc trưng của chúng, khom người xuống như những ông hiệu trưởng khoan dung sắp tấn công. Will cúi đầu, cố gắng lẫn vào đám đông và tránh những con mắt đen nhánh của bọn Styx, nó biết là chúng sẽ rình rập nó.

Bên trong, sảnh đường có vẻ rất lớn - cỡ nửa sân banh. Sàn được lát bằng những phiến đá khổng lồ, bóng lên với những mảng sậm ẩm ướt. Các bức tường được trát vữa thô và quét vôi trắng. Nhìn quanh, Will có thể thấy những cái bục cao ở bốn góc sảnh đường, những bục giảng bằng gỗ mộc, mỗi bục có một gã Styx đứng sẵn, soi mói quan sát đám người tụ tập.

Khoảng giữa của hai bức tường bên trái và bên phải có treo hai bức tranh sơn dầu khổng lồ. Vì có một đám người đông đúc cực kỳ ở giữa nó và bức tranh trên tường bên phải, nên nó không thể nào nhìn rõ bức tranh này, nó bèn quay lại xem xét bức tranh kia ở gần nó hơn. Ở vị trí nổi bật là một người đàn ông mặc áo khoác đen và áo chẽn xanh đậm, đội một cái mũ cao bên trên một cái mặt phì phị hơi buồn thảm. Ông ta đang nghiên cứu một miếng giấy to, có thể là một bản vẽ, trải ra trong tay. Ông ta có vẻ đứng giữa một công trình đào đắp đất. Lố nhố bên cạnh ông có nhiều người khác, tay búa, tay xẻng, tất cả đều nhìn về ông ta với niềm ngưỡng vọng say sưa. Không có lý do đặc biệt gì, bức tranh này khiến Will nhớ tới những bức tranh mà nó đã từng thấy vẽ Chúa Jesus và các tín đồ.

Trong lúc người ta lăng xăng chung quanh, Will chỉ về phía bức tranh hỏi Cal:

- Ai đó?

- Dĩ nhiên là Ngài Gabriel Martineau. Bức tranh đó có tên là “Vỡ Đất”.

Với những đám đông người ta cứ tăng lên mãi loanh quanh trọng sảnh đường, Will phải ngoẹo đầu hết bên này tới bên kia để nhìn kĩ thêm bức tranh. Ngoài chân dung chính mà bây giờ Will đã biết chính là Ngài Gabriel Martineau, những gưong mặt ma quái của những công nhân hấp dẫn Will. Ánh sáng bạc có thể của mặt trăng chiếu rọi bên trên và soi tỏ những gương mặt họ ánh lên nét sáng rỡ thánh thiện dịu hiền. Và bổ sung cho hiệu quả này, nhiều gương mặt có vẻ như sáng hơn dưới ánh sáng trực tiếp chiếu bên trên đầu họ, như thể họ tỏa hào quang.

- Không.

Will lẩm bẩm một mình, bất ngờ nhận ra đó không phải là hào quang, mà là tóc trắng quanh đầu họ. Nó hỏi Cal:

- Mấy người kia, họ là ai?

Cal sắp trả lời thì một gã Thực-dân béo tốt thô lỗ đâm sầm vào nó, gần như khiến nó xoay tròn. Gã vẫn tiếp tục đi với dáng điệu quả quyết chẳng có vẻ xin lỗi gì cả, nhưng Cal không có chút xíu gì tỏ ra bất bình với tư cách của gã. Will vẫn chờ câu trả lời khi Cal quay lại đối diện với nó. Cal nói như thể đang thuyết giảng cho một người ngu hết thuốc chữa. Nó thở dài:

- Họ là tổ tiên của chúng ta, Will à.

- Ủa.

Bất chấp sự thật là Will đang rất nóng lòng muốn biết về bức tranh, chuyện đó vô phương - tầm nhìn cùa nó hoàn toàn bị chắn lại bởi đám đông. Thay vì ngắm tranh, nó xoay về phía trước của sảnh đường, nơi có khoảng mười cái ghế dài bằng gỗ chạm trổ đã được các tay Thực-dân ngồi san sát đầy hết. Nhón gót lên để cố nhìn coi còn gì phía bên kia bọn người này không, Will nhìn thấy một thập tự giá khổng lồ bằng kim loại gắn trên tường - Có vẻ như cây thập tự này được làm bằng hai thanh sắt đường ray, được gắn vào nhau bằng nhiều cây đinh tán đầu tròn to tướng.

Cal kéo tay áo của Will đi chen qua đám đông đến một vị trí gần những băng ghế hơn. Cánh cửa đóng lại một cái xịch và Will nhận ra sảnh đường đã trong chớp mắt đông nghẹt hết chỗ chứa. Nó thấy ngột ngạt và bị nén chặt giữa Cal và đám Thực-dân kềnh càng. Căn phòng ấm lên nhanh chóng, những cuộn khói như bóng ma bắt đầu tỏa lên từ quần áo ẩm ướt của đám đông và chung quanh những bóng đèn treo.

Những cuộc chuyên trò huyên náo tắt dần khi một gã Styx trèo lên bục thuyết giảng bên cạnh thập tự kim loại. Hắn mặc một tấm áo chùng dài tới gót màu đen, đôi mắt sáng của hắn nhìn xuyên qua làn không khí ẩm mốc. Trong một thoáng ngắn ngủi, hắn nhắm mắt lại và cúi đầu tới trước. Rồi hắn mở mắt ra, tấm áo chùng màu đen của hắn mở ra, khiến cho hắn trông giống một con dơi sắp vỗ cánh khi hắn dang rộng hai tay về phía giáo đoàn, rồi hắn bắt đầu nói bằng một giọng đều đều theo phong cách thầy tu với kiểu phát âm như huýt gió.

Ban đầu, Will không thể nào theo kịp những lời hắn nói, mặc dù từ bốn góc của sảnh đường, giọng của mấy gã Styx khác đang lặp lại những lời của nhà truyền giáo bằng một giọng rì rầm rin rít nghe nổi da gà, như thể tiếng xé cùng lúc nhiều tấm giấy da khô. Khi giọng nhà truyền giáo cất cao, Will lắng nghe chăm chú hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx