sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 25 phần 4

Cậu Tam đưa hai cốc to cho Cal và Will:

- Cậu mua cho hai đứa một lít New London. Cứ thoải mái nhé, Will, cháu chưa từng nếm cái gì tương tự trước đây đâu.

Will ngờ vực nhìn vào chất nước xam xám có váng bọt nổi bên trên, hỏi:

- Tại sao? Cái gì trong này?

Cậu Tam nói:

- Cháu không cần biết, chàng trai ơi, không cần biết làm gì!

Đám bạn của cậu cười rộ lên. Lão Joe Waites phát ra tiếng gì kỳ cục như tiếng chim, trong khi Imago ngửa đầu ra sau bật cười điên dại nhưng không phát ra âm thanh, chỉ có đôi vai đồ sộ của ông rung lên từng chập. Dưới băng ghế họ ngồi, Bartleby cũng gừ gừ và liếm môi chem chép.

Cậu Tam hỏi:

- Vậy là cháu đã đi dự lễ bữa đầu tiên. Cháu thấy sao?

Will nói không thành khẩn lắm:

- Buổi lễ ơ... thú vị.

Cậu Tam nói:

- Nhiều năm sau sẽ hết thú vị hén? Dù vậy, vẫn giữ được bọn Cổ Trắng ở xa.

Cậu bưng cốc nốc một hơi, rồi ngồi thẳng lưng thở ra một hơi dài thỏa mãn.

- Ừ, nếu tôi mà có được một đồng cắc cho mỗi lời cầu nguyện “Trên sao, dưới cà chớn như vậy” thì bây giờ tôi đã là một tay giàu sụ.

Lão Joe Waites mệt mỏi nói giọng mũi, nhái theo điệu nhà truyền giáo Styx:

- Hôm qua sao, ngày mai vậy. Sách về Tai-họa viết thế.

Lão ngáp một cái rõ to, giúp Will có cơ hội nhìn qua một cách phập phồng hai hàm lợi hồng hồng và cái răng cô độc buồn hiu của lão.

Imago thúc vô be sườn của Will:

- Và nếu mày biết đến một tai họa thì mày biết đến tất cả.

- A men.

Jesse Shingles và lão Joe Waites đồng thanh hô rồi cụng ly cười to:

- A men tuốt!

Cậu Tam nói:

- Này, này, chúng lấy đó làm niềm an ủi như thể chúng không có đầu ấy.

Cal liếc mắt sang Cal và thấy nó đã nhập bọn cười đùa với những người này. Điều này khiến Will khó hiểu. Một mặt thằng em nó có vẻ một mực ngoan đạo, một mặt nó không hề ngại ngần bày tỏ sự thiếu tôn kính hoàn toàn, thậm chí chút xíu suy nghiệm cũng không.

Jesse chợt hỏi, ngón tay cái hất lên phía vòm đá trên đầu mọi người.

- Sao, Will, cháu nhớ gì nhất về cuộc sống của cháu ở trển?

Will có vẻ phân vân và định nói gì đó thì người đàn ông nhỏ thó đó nói tiếp:

- Tao thì nhớ món cá chiên và khoai tây chiên, không phải là tao chưa từng nếm qua nghen!

Ông ta nháy mắt với Imago một cách bí ẩn.

- Thôi, chuyện đó đủ rồi.

Cậu Tam nhíu mày lo lắng đưa mắt về phía những người lẩn quẩn quanh họ.

- Không phải chỗ, không phải lúc.

Cal nãy giờ sung sướng hớp thức uống của nó, nhưng nhận thấy Will hơi e dè. Nó quệt mu bàn tay chùi mép rồi quay qua thằng anh, ra dấu về phía cái cốc của Will gần như chưa được đụng tới:

- Uống thử đi!

Will dè dặt hớp một ngụm cái chất nước sủi bọt đó, ngậm trong miệng một lát rồi mới nuốt xuống.

Cal hỏi:

- Sao?

Will thè lưỡi liếm mép. Nó nói:

- Không tệ.

Chất lỏng bắt đầu có tác dụng. Hai mắt nó mở to và ứa nước trong khi cổ họng nó cháy bỏng. Nó khạc ra phì phì, cố gắng vô ích kiềm chế một cơn ho theo sau. Cậu Tam và Cal toét miệng cười.

Will đặt cái cốc lên mép bàn, càu nhàu:

- Tôi chưa đủ tuổi uống rượu

Cậu Tam vỗ nhẹ lên lung nó nói:

- Ai cấm cháu? Luật lệ dưới này hoàn toàn khác. Miễn là mày giữ mình trong khuôn phép luật lệ, ăn cho béo và đi dự lễ nhà thờ, thì chẳng ai bận tâm mảy may gì đến mày. Với lại, mắc mớ gì tới ai chứ?

Như thể để bày tỏ sự tán đồng, cả nhóm cùng giơ cao cốc lên, chạm cốc nhau chúc mừng:

- Dô cái thổ tả!

Và cứ thế, hết cốc này đến cốc khác, cho đến vòng thứ tư hay thứ năm - Will không còn đếm nổi nữa. Cậu Tam vừa kể xong một chuyện khôi hài rối rắm khó hiểu về một gã cảnh sát huênh hoang và con gái của một hề xiếc mù tung hứng những trái banh mà Will chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, mặc dù những người khác lăn ra cười.

Cầm cái cốc của mình lên, vẫn cười cười, cậu Tam bỗng dưng ngó chăm chú vào cốc của mình và, dùng ngón cái cùng ngón trỏ, cậu bóc lên cái gì đó từ váng bọt, nói:

- Tôi lại được một con sên mắc dịch nữa.

Cả bọn lại bật cười như điên một phen nữa. Imago gào:

- Mày sẽ cưới được vợ trong vòng một tháng nếu mày không ăn nó.

- Nếu vậy...

Cậu Tam cũng cười và, trước sự kinh ngạc của Will, cậu đặt cái vật ẻo lả xam xám lên lưỡi mình. Cậu đảo nó quanh trong miệng trước khi nhai và rồi nuốt, trước sự cổ vũ hoan hô của đám bạn.

Trong phút tạm lắng sau đó, Will cảm thấy trong người đã có đủ máu anh hùng rơm để nói:

- Ông Tam... Cậu Tam... Cháu cần cậu giúp đỡ.

Cậu Tam đặt một bàn tay lên vai Will nói:

- Bất cứ điều gì, bạn hiền ạ. Cứ nói.

Nhưng mà nó bắt đầu từ đâu? Nó bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Có quá nhiều nỗi bận tâm đang khuấy đảo trong cái đầu mụ mị đi vì rượu... đi tìm cha nó... nhưng còn em gái nó thì sao... và mẹ nó… nhưng người mẹ nào chứ?

Trong đám sương mù, một ý nghĩ cấp bách rõ dần - nó phải làm một điều, trên tất cả mọi điều:

- Cháu phải cứu Chester ra.

- Suỵt!

Cậu Tam rít khẽ, lo lắng liếc chung quanh. Cả bọn xúm lại thành vòng tròn vây quanh nó như hội ý kín. Cậu Tam thì thào:

- Cháu có hiểu điều cháu vừa nói không?

Will ngây ra nhìn cậu Tam, không biết trả lời như thế nào.

- Rồi cháu sẽ đi đâu? Trở lại Highfield à? Cháu tưởng lại được an toàn trên đó khi mà bọn Styx săn lùng à? Cháu không sống sót nổi một tuần đâu. Ai bảo vệ cháu hả?

Will nghĩ ra:

- Cháu sẽ báo cảnh sát. Họ sẽ...

Cậu Tam lặp lại nhấn mạnh:

- Cháu không nghe rõ. Bọn chúng có người ở khắp nơi.

Imago chen vào bằng giọng trầm nhỏ:

- Không chỉ ở Highfield. Cháu không thể tin cậy ai hết trên Trần-gian, kể cả cảnh sát... không một ai cả.

Cậu Tam gật đầu đồng ý.

- Cháu cần phải đánh mất chính mình ở nơi mà chúng không ngờ tới chuyện tìm cháu. Cháu có biết cháu có thể đi đâu chưa?

Will không rõ là do mệt mỏi hay do ảnh hưởng của rượu mà nó không sao ngăn được nước mắt. Cổ họng nó nghẹn lại vì cảm xúc, giọng nó khan khan:

- Nhưng cháu không thể nào không làm gì hết. Khi cháu cần giúp đỡ để tìm cha cháu, người mà cháu có thể trông cậy là Chester, và bây giờ nó đang kẹt trong Địa-ngục… vì cháu. Cháu mang ơn nó.

Cậu Tam hỏi:

- Cháu có hình dung được kẻ chạy trốn sẽ như thế nào không? Suốt cả cuộc đời còn lại sẽ phải chạy trốn bất cứ cái bóng nào, không có một người bạn giúp đỡ vì mình là mối nguy hiểm cho bất cứ ai gần gũi?

Những lời của cậu Tam thấm vào đầu nó thì Will càng nuốt nghẹn, ý thức là mọi con mắt của những người trong nhóm đều đang chăm chú nhìn nó.

Cậu Tam nói giọng khắc nghiệt:

- Nếu cậu là cháu, cậu phải đành quên Chester thôi.

- Cháu... không... thể...

Nó nói giọng nghẹn ngào, mắt nhìn vô cốc rượu.

- Không...

Cậu Tam dứt khoát lắc đầu:

- Ở dưới này phải vậy thôi, Will à... Cháu sẽ phải quen chịu vậy.

Tinh thần phấn khởi trong mấy phút trước đó hoàn toàn tan biến, và giờ đây gương mặt của Cal và của những người trong nhóm bạn cậu Tam kề sát gương mặt của Will trở nên lạnh lùng vô cảm. Nó không biết là nó có chọc trúng tổ ong chưa và làm điều gì tầm bậy, nhưng nó không thể nào cứ để như vậy - cảm xúc của nó quá mạnh. Nó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu Tam. Nó hỏi:

- Nhưng mà tại sao tất cả các người vẫn ở dưới này? Tại sao không ai cứ việc bỏ đi... chạy trốn?

Cậu Tam nói chậm rãi:

- Bởi vì, đã nói và giải quyết rồi, đây là nhà. Có thể không nhiều nhỏ gì, nhưng đó là tất cả những gì mà hầu hết người ta biết đến.

Lão Joe Waites nhấn mạnh:

- Gia đình chúng ta ở đây. Chẳng lẽ cháu nghĩ là chúng ta có thể xóa sạch, bỏ họ mà đi? Cháu có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta làm vậy?

- Trả thù.

Imago nói bằng giọng hầu như không nghe được.

- Bọn Styx sẽ tàn sát họ.

Cậu Tam thì thào:

- Máu chảy thành sông.

Lão Joe Waites chồm tới gần Will hơn:

- Chẳng lẽ cháu nghĩ là chúng ta sẽ sống hạnh phúc ở một nơi xa lạ, một nơi hoàn toàn xa lạ như nước ngoài đối với chúng ta? Chúng ta sẽ đi đâu? Chúng ta sẽ làm gì?

Lão nói một thôi, run rẩy vì nỗi lo sợ khi nói. Rõ ràng là lão rất tức giận về vấn đề Will đưa ra, chỉ khi cậu Tam đặt một bàn tay vỗ về lên vai lão, lão mới trấn tĩnh lại.

Jesse Shingles nói:

- Chúng ta sẽ lạc hậu... trật chỗ.

Will chỉ có thể gật đầu, sợ sệt vì đã làm trào lên những xúc cảm mãnh liệt như vậy trong nhóm. Nó thở dài lắc đầu. Nó nói:

- Dạ, dù gì đi nữa, cháu cũng phải cứu Chester ra. Cho dù cháu phải tự làm một mình.

Cậu Tam nhìn nó chăm chú một lát rồi lắc đầu. Một nụ cười thoáng hiện lại trên gương mặt, cậu nói:

- Bướng như lừa. Nói năng một giọng mẹ nào con nấy. Cháu có biết cháu giống mẹ cháu như thế nào không? Một khi chị Sarah quyết tâm làm gì thì đừng hòng lay chuyển chị.

Cậu vò đầu Will bằng bàn tay to tướng.

- Bướng như con la mắc dịch.

Imago vỗ lên bàn tay cậu Tam.

- Lại là hắn.

Will thở phào khi nó không còn là tâm điểm sự chú ý nữa, nhưng nó chỉ kịp hiểu ra khi nó quan sát thấy bên kia đường một gã Styx đang nói chuyện với một người đàn ông vạm vỡ có mái tóc trắng thô quăn tít và tóc mai để dài, khoác một cái áo khoác nâu bóng láng, quấn quanh cái cổ nần nẫn một cái khăn quàng bẩn thỉu. Khi nó nhìn thì gã Styx gật đầu, quay lưng, bước đi.

Cal thì thầm với Will:

- Gã Styx đó đã theo dõi cậu Tam lâu nay.

Will hỏi:

- Hắn là ai?

- Không ai biết tên bọn chúng, nhưng bọn ta gọi gã đó là Crawfly, ruồi thịt, vì không dễ gì xua được hắn đi. Hắn có mối thù cá nhân phải hại cậu Tam cho bằng được.

Will nhìn theo cái bóng của gã Crawfly nhòa đi trong bóng tối.

Imago nói với Will và Cal:

- Hắn rắp tâm hại gia đình các cháu từ khi mẹ các cháu vỗ mặt bọn Cổ Trắng bỏ đi lên Trần-gian.

Cậu Tam nói giọng dứt khoát và thiếu cảm xúc một cách kỳ lạ:

- Và cho đến cuối đời tôi vẫn thề là hắn đã hại cha tôi. Hắn giết cha tôi... chứ không phải tai nạn.

Imago chậm rãi lắc đầu. Ông tán đồng:

- Chuyện đó thật kinh khủng. Một chuyện kinh khủng.

Cậu Tam quay lại hỏi Imago, mặt mày cau lại:

- Vậy hắn đang âm mưu gì với thằng cặn bã đó?

Will ngó chăm chú qua bên kia đường, gã đàn ông đó lúc này đang băng qua đường đi về phía đám đông bên ngoài quán rượu. Nó hỏi:

- Kẻ nói chuyện với hắn là ai vậy?

Cal nhắc:

- Đừng nhìn hắn... đó là Heraldo Walsh. Một kẻ giết người... đồ tởm lợm.

Cậu Tam gầm gừ:

- Một kẻ trộm cắp, hạng bét trong bọn bẹt cùng.

Hoàn toàn rối rắm, Will hỏi:

- Nhưng vậy thì hắn làm cái gì mà nói chuyện với một gã Styx?

Cậu Tam lầm bầm:

- Chuyện phức tạp. Bọn Styx là một lũ ranh ma. Cái thắt lưng bọn chúng cũng trông ra con rắn.

Cậu quay lại bảo Will, giọng thì thào:

- Thế này nhé, cậu có thể giúp cháu vụ Chester, nhưng cháu phải hứa với cậu một chuyện.

- Chuyện gì ạ?

- Nếu cháu bị bắt, cháu sẽ không bao giờ khai ra Cal, cậu hay bất cứ ai trong chúng ta. Mạng sống của chúng ta và gia đình của chúng ta đều ở đây, và dù thích hay không thích, chúng ta phải ở lại chốn này với bọn Cổ Trắng... bọn Styx. Đó là số phận của chúng ta. Và cậu muốn nói lại một lần nữa: chúng sẽ không đời nào bỏ qua khi cháu cản trở chúng... Chúng sẽ làm mọi thứ chúng có thể làm để bắt kịp cháu...

Bỗng nhiên cậu Tam ngừng.

Will nhìn thấy tín hiệu báo động trong mắt Cal. Nó quay phắt lại. Heraldo Walsh đang đứng cách nó chừng hai thước, và sau lưng hắn những tay bợm rượu say xỉn sợ hãi dạt ra cho một đội hình Thực-dân trông rất hung tàn đi qua. Will nhìn thấy được sự căm ghét dữ dằn trên mặt chúng. Nó sợ chết khiếp. Cậu Tam lập tức đứng bên cạnh Will.

Bàn tay nắm chặt, đôi mắt nheo lại, cậu Tam nói:

- Mày muốn gì hả Walsh?

Heraldo Walsh nhe hàm răng sún ra nói giọng ti tiện:

- Ôi, bạn già, Tam ngố. Tôi chỉ muốn gặp riêng người Trần-gian này.

Will ước gì đất nứt ra để nuốt chửng hắn.

- Vậy ra mày là cái đồ cặn bã đã làm nghẽn ống thông khí của chúng ta và làm ô nhiễm nhà cửa của chúng ta bằng cống thải hôi thối của mày. Con gái tao chết vì lũ chúng mày.

- Hắn bước tới gần Will hơn, giơ tay lên đe dọa như thể hắn sắp túm lấy thằng nhỏ đứng ngây ra.

- Mày lại đây, đồ rác rưởi tanh tưởi!

Will run sợ. Phản ứng đầu tiên của nó là chực bỏ chạy, nhưng nó biết cậu nó sẽ chẳng để xảy ra chuyện gì không hay cho nó. Cậu Tam bước về phía gã đàn ông chắn lối hắn.

- Quá đủ rồi, Walsh.

Walsh rống lên, mắt vẫn không rời gương mặt Will.

- Macaulay, mày đang cấu kết với bọn không biết Chúa.

Cậu Tam bước hẳn ra trước mặt Will để che chắn nó, phản kháng:

- Còn mày thì biết gì về Chúa hả? Bây giờ mày để yên nó. Nó là người trong gia đình tao!

Nhưng Heraldo tựa như con chó nhắm vào khúc xương - hắn không chịu buông tha. Đằng sau lưng hắn, bọn người cổ vũ đang đổ dầu vô lửa và chửi bới.

Hắn xỉa một ngón tay bám đầy đất về phía Will:

- Mày gọi cái thứ đó là gia đình hả? Đồ con lai của Sarah Jerome ấy?

Tới mức này, nhiều người trong đám đàn ông hú lên và hò reo điên khùng. Heraldo táp tới:

- Nó là thằng con mất gốc đồi bại của một con chó cái phản bội đã chạy trốn vì mặt trời.

Cậu Tam rít lên qua kẽ răng nghiến chặt.

- Vậy đó.

Cậu hắt phần bia còn lại vào gã đàn ông, thẳng vào mặt hắn, làm ướt nhem tóc tai hắn bằng một thứ chất lỏng xam xám nhễu dài.

- Không ai được xúc phạm gia đình tao, Walsh à. Chuẩn bị đi.

Đám chầu rìa quanh Walsh bắt đầu hát:

- Nghiến, nghiến, nghiến!

Và chẳng mấy chốc tiếng hò reo vang khắp nơi khi mọi người bên ngoài trên lề đường nhập bọn. Những người khác chạy ra khỏi quán rượu để coi vụ um xùm này là về chuyện gì.

Will hoảng sợ đến nỗi không còn hiểu gì nữa khi đám đông siết lại chung quanh. Nó hỏi Cal:

- Chuyện gì đang diễn ra thế?

Ngay chính giữa đám đông chen chúc và quá khích, cậu Tam đứng với dáng điệu kiên quyết trước mặt một gã Heraldo Walsh đang nhễu nước long tong, kẹt cứng trong cuộc chiếu tướng giận dữ.

Cal nói:

- Một cuộc đấu đấm.

Chủ quán, một người đàn ông to bè chắc nịch đeo tạp dề xanh, gương mặt đỏ đẫm mồ hôi, đi xuyên qua cửa quán và luồn lách qua đám đông để đến được chỗ hai người đàn ông đang chiếu tướng. Ông xen vô giữa cậu Tam và Heraldo Walsh, quỳ xuống để gắn cùm vào vào mắt cá chân của hai người đàn ông. Khi cả hai lùi lại một bước, Will thấy cùm chân của họ nối với nhau bằng một sợi xích dài gỉ sét, khiến cho hai đấu sĩ bị xiềng với nhau.

Sau đó ông chủ quán thò tay vô túi cái tạp dề lấy ra một viên phấn, vẽ một lằn ranh trên lề đường giữa hai đấu sĩ. Giọng ông ta vang oang oang một cách cường điệu, cho đám đông thưởng lãm chứ không chỉ với hai đấu sĩ:

- Các anh biết luật chơi. Trên thắt lưng, không vũ khí, không cắn, không lừa bịp. Trận đấu kết thúc bằng hạ đo ván hay chết.

- Chết?

Will run run thì thầm với Cal, thằng em nó gật đầu dứt khoát.

Tiếp theo ông chủ quán đẩy mọi người lùi lại cho đến khi một vũ đài được hình thành bằng hàng rào người chung quanh. Đây không phải là một công việc dễ dàng gì, bởi vì mọi người xô đẩy nhau để giành chỗ nhìn được cả hai đấu sĩ.

Ông chủ quán nói to:

- Chuẩn bị xuất phát.

Cậu Tam và Heraldo Walsh chuẩn bị tư thế ở hai bên vạch phấn. Chủ quán nắm cánh tay hai người để giữ yên họ. Sau đó ông buông ra cùng một tiếng hô to “Bắt đầu!” và rút lui lẹ.

Nhằm làm cho đối thủ mất thăng bằng, Walsh ngay tức thì vung chân lùi lại và chiều dài sợi xích - cỡ hai mét- căng ra kêu lách cách, giật mạnh chân cậu Tam tới trước.

Nhưng cậu Tam đã đề phòng thủ đoạn đó và lợi dụng đà nhào tới này, nhảy xổ vào Walsh, một nắm đấm phải vĩ đại bay thẳng vào gương mặt của người đàn ông lùn hơn. Cú đấm trượt qua cằm Walsh, khiến đám đông nín thở. Cậu Tam tiếp tục tung những nắm đấm kết hợp rất nhanh, nhưng đối thủ của cậu né tránh coi bộ dễ dàng, chuồi và lặn như một con thỏ điên, trong khi sợi xích giữa hai người kêu loảng xoảng ỏm tỏi trên lề đường giữa tiếng hò hét và kêu la.

Lão Joe Waites quan sát cục diện:

- Mẹ ơi, cái thằng đó nhanh thật.

Jesse Shingles phản bác:

- Nhưng hắn không có được tầm tay dài như Tam, đúng không?

Lúc đó Heraldo Walsh, đang khom thấp, bất ngờ bật lên trong sự thiếu cảnh giác của cậu Tam, tống một đấm vào cằm cậu ấy, một cú đấm thẳng lên thình lình khiến cái đầu cậu Tam choáng váng. Máu phun từ miệng cậu ra, nhưng cậu không chần chừ trả đũa, dộng một đấm vào thẳng đỉnh đầu của Walsh.

- Cú đóng cọc!

Lão Joe Waites hào hứng nói, rồi hét:

- Tiếp tục, Tam! Tiếp tục đi, người đẹp!

Đầu gối của Heraldo Walsh khuỵu xuống và hắn quay lui, khạc nhổ giận dữ, rồi lập tức quay lại với một loạt thụi điên cuồng, nện quanh miệng của cậu Tam. Cậu Tam lùi lại đến hết chiều dài dây xích, đụng cả vào đám đông đứng sau lưng cậu. Người ta bèn giẫm lên những kẻ đứng sau mình để tránh chỗ cho hai đấu sĩ, Walsh bám theo cậu Tam. Cậu tranh thủ thời gian để lấy lại phong độ và sửa lại tư thế phòng vệ. Khi Walsh đến gần, hắn vung nắm đấm vào khoảng không trước mặt cậu Tam, cậu thụp xuống và bật trở lên tống vào đối thủ liên tiếp những cú đấm kết hợp như trời giáng vào be sườn và bụng hắn. Âm thanh của những cú đấm uỵch đụi như tiếng những bánh cỏ khô bị quăng xuống đất vang lên nghe rõ hơn cả tiếng hò reo cười cợt của khán giả.

Cal hí hửng nói:

- Cậu Tam đang dần nhừ hắn.

Vài trận đấu lẻ tẻ nổ ra giữa đám đông khi những trận cãi vã diễn ra ác liệt giữa những kẻ ủng hộ hai đấu sĩ. Từ vị trí thuận lợi của mình, Will nhìn thấy những cái đầu trồi lên thụp xuống, những cú đấm vụt tới tấp, những cái cốc bay vèo vèo, bia văng tung tóe khắp nơi. Nó cũng nhận thấy người ta trao tay tiền mặt vì những cuộc cá độ đang sôi nổi - người ta giơ lên một, hai, ba ngón tay và đổi chác những đồng bạc cắc. Tưng bừng không khí hội hè.

Bỗng dưng đám đông rú lên:

- Ối!

Lúc đó, không hề báo trước, Heraldo Walsh giáng một cú móc cực mạnh vào mũi cậu Tam. Một giây nín bặt đầy kịch tính giữa cơn la hét khi đám đông nhìn cậu Tam khuỵu xuống một đầu gối, dây xích căng đến bật kêu giữa hai đấu thủ.

Imago lo lắng nói:

- Không xong rồi!

Cal gào lên với tất cả sức lực nó có:

- Cố lên cậu Tam!

Nó hò:

- Macaulay, Macaulay, Macaulay...

Và Will hiệp sức với nó.

Cậu Tam vẫn quỳ. Cal và Will có thể thấy máu chảy dài trên mặt cậu nhễu xuống sỏi trải đường. Lúc đó cậu Tam nhìn qua hai đứa nó và hơi nháy mắt.

- Đồ cáo già!

Imago nói thầm.

- Tới rồi đây.

Y như lời, khi Heraldo Walsh cúi xuống cậu Tam, cậu đứng bật dậy với tất cả duyên dáng và tốc độ của một con báo vồ mồi, tung một cú đấm móc dễ sợ từ dưới lên khiến cái hàm của Walsh vỡ ra, răng cỏ hắn lạo xạo trộn nhau trong tiếng kêu răng rắc kinh hoàng. Heraldo Walsh lảo đảo lùi lại, và cậu Tam cưỡi lên hắn, dộng hắn bằng cú đấm chính xác chí tử, trúng ngay bộ mặt của kẻ nhỏ con hơn, nhanh và mạnh đến nỗi hắn không có thì giờ để tự trang bị bất cứ hình thức tự vệ nào.

Có cái gì đó dính đầy nước miếng và máu của Heraldo Walsh bay vèo ra khỏi miệng hắn và rớt xuống nền sỏi lát đường. Will sửng sốt thấy đó là một mảnh to của một cái răng bể. Những bàn tay thò vô võ đài toan cướp cái đó đi. Một người đàn ông đội mũ nỉ mềm cũ rích nhanh tay hơn tất cả, đã cuỗm được và biến ngay vào đám đông.

Cal nói:

- Bọn săn kỉ vật! Đồ ma cà rồng!

Will ngước nhìn lên vừa đúng lúc cậu Tam kết thúc đấu thủ, lúc này hắn được vài người ủng hộ đỡ lên, kiệt quệ và há hốc mồm ra thở. Miệng hắn phun ra máu, mắt trái hắn sưng vù, Heraldo Walsh bị đẩy tới trước vừa đúng lúc để đón cú đấm của cậu Tam. Cậu giáng cú đấm triệt hạ cuối cùng.

Đầu của gã đàn ông bật kêu cái rắc khi hắn ngã vào đám đông, lần này đám đông dạt ra và nhìn hắn nhảy một điệu jig từ từ, say xỉn, chân cong vẹo, trong vài khoảnh khắc đau đớn tột cùng. Sau đó hắn đơn giản ngã gục xuống đất như một con búp bê bằng giấy sũng nước, và đám đông nín khe.

Cậu Tam cúi tới trước, nắm tay chống trên đầu gối trong lúc cậu cố gắng điều hòa nhịp thở. Ông chủ quán đi tới, dùng mũi giày ống thúc vào đầu Heraldo Walsh. Hắn không nhúc nhích.

Ông chủ quán bèn gào lên với đám đông đang nín lặng:

- Tam Macaulay!

Đám đông chợt nổ bùng ra tiếng gào vang dội cả hang động, hẳn làm rung rinh cả những cửa sổ những ngôi nhà ở bên kia đường.

Cái còng chân của cậu Tam được tháo ra, bạn bè cậu ùa chạy tới để đỡ cậu tới băng ghế. Cậu ngồi phịch xuống, sờ lên quai hàm trong lúc hai đứa cháu giành chỗ ngồi hai bên cậu.

Cậu nhìn xuống các khớp ngón tay vấy máu mà cậu co duỗi một cách đau đớn, nói:

- Thằng khốn đó nhanh nhẹn hơn tôi tưởng.

Ai đó đưa cho cậu một cốc đầy bia, vỗ tay lên lưng cậu rồi biến vào trong quán. Jesse nói:

- Tên Crawfly thất vọng.

Cậu cháu tụi nó cùng quay lại thấy gã Styx ở cuối con đường, hắn bỏ đi, lưng đưa về phía tụi nó, vừa đi vừa gõ cặp kính đặc biệt của hắn lên đùi.

Cậu Tam chán nản nói:

- Nhưng hắn đã đạt được điều hắn muốn. Tin đồn sẽ lan truyền khắp là tôi lại dính vô một vụ bung xung nữa.

Jesse Shingles nói:

- Nhằm nhò gì! Anh có lý do chính đáng. Ai cũng biết chính thằng Walsh sinh sự trước.

Cậu Tam nhìn cái hình thù rũ ra tội nghiệp của Heraldo Walsh còn nằm tại chỗ hắn té. Không một thằng bạn nối khố nào của hắn đứng ra kéo hắn ra khỏi lòng đường.

Imago chắc lưỡi khi một người của quán bia dội một xô nước lên cái hình thù rệu rã rồi trở vô quán, vừa đi vừa cười.

- Chắc chắn một điều - khi hắn tỉnh dậy hắn sẽ có cảm giác như món ăn chiều của lũ Đá-phân.

Câu Tam gật đầu đăm chiêu rồi hớp một ngụm bia đưa cánh tay quẹt đôi môi bầm giập. Cậu nói khẽ:

- Nếu hắn còn có thể tỉnh dậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx