sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 25 phần 3

- Hãy biết điều này, các huynh đệ, hãy biết điều này.

Cái nhìn chằm chằm của ông ta như lưỡi hái cắt qua giáo đoàn khi ông lấy hơi một cách cường điệu.

- Bề mặt của trái đất đã bị chiếm cứ bởi những sinh vật thường xuyên gây chiến với nhau. Mỗi bên tham chiến có hàng triệu người tiêu vong và sự hung tàn ác độc của chúng thì không có giới hạn nào hết. Đất nước chúng sụp đổ rồi trồi lên, để lại sụp đổ nữa. Những cánh rừng mênh mông đã bị chúng san bằng, và những thảo nguyên ô nhiễm vì chất độc của chúng.

Will nghe xung quanh vang những lời lầm bầm tán đồng. Nhà truyền giáo Styx chồm tới trước, nắm chặt gờ của cái bục giảng bằng những ngón tay xanh xao:

- Chỉ có nỗi khao khát cái chết, tai họa, khủng bố và hủy diệt mọi sinh vật mới đáp ứng được thói phàm ăn của chúng. Vậy mà, bất chấp sự vô đạo của chúng, chúng nuôi tham vọng vươn lên trời... Nhưng, hãy ghi nhớ điều này, sức nặng quá tải của chính tội lỗi của chúng sẽ đè bẹp chúng xuống.

Ông ngừng một lúc khi quét đôi mắt đen qua đám tín đồ, và giơ cánh tay trái lên cao hơn đầu, chỉ ngón tay trỏ dài và xương xẩu lên trên, ông tiếp tục:

- Không có gì còn lại trên mặt đất hay trong đại dương còn có thể săn tìm, xáo trộn, hay khai thác nữa. Đối với những sinh vật đã bị tàn sát tập thể, thì bọn gây ô uế này vừa là mồ chôn vừa là phương tiện chuyển đổi.

Lúc này ông hạ cánh tay xuống và chỉ thẳng vào giáo đoàn trong không khí ngà ngà.

- Và khi đến ngày phán xử, hãy ghi nhớ những lời này, sẽ đến ngày đó... chúng sẽ bị quăng vào vực A-tì và vĩnh viễn bị Chúa lãng quên... và vào ngày đó, chúng ta, nói cho đúng là những người chân thật, những người đàng hoàng, sẽ đi lên giành lại mặt đất, để bắt đầu lại, xây dựng một quyền lực mới... Tân Jerusalem. Bởi vì đây là lời dạy và là tri thức của tổ tiên chúng ta, truyền lại cho chúng ta qua hàng bao đời thông qua quyển Sách về Tai-họa.

Sảnh đường im lặng tuyệt đối, không một tiếng ho hay tiếng chân bước. Rồi nhà truyền giáo lại cất tiếng nói, giọng trầm tĩnh hơn, gần như giọng nói thường:

- Vì vậy hãy khiến chúng biết, vì vậy hãy khiến chúng hiểu.

Ông cúi đầu.

Will nghĩ là nó thoáng thấy ông Jerome ngồi trên hàng ghế gỗ, nhưng nó không chắc lắm vì ông bị lèn kín trong đó.

Tiếp theo, không cần báo trước, toàn thể giáo đoàn cùng hòa với bọn Styx một giọng đơn điệu:

- Trái đất, gồm cả trái đất và những kẻ sống trong đó, thuộc về Thượng đế, và do vậy thuộc về những kẻ theo Ngài. Chúng ta đời đời biết ơn vị Cứu tinh của chúng ta, Ngài Gabriel, và những vị Cha-sáng-lập, vì sự chăn dắt của các vị và sự chan hòa với nhau, như phải xảy ra trên Trái đất, cũng như trên tầng cao nhất, Nước Trời.

Ngừng một chút rồi gã Styx nói tiếp:

- Trên sao, dưới vậy.

Cả giáo đoàn bùng vỡ tiếng A men khi gã Styx bước lùi lại và Will không còn thấy ông ta nữa. Nó quay lại Cal để hỏi một điều, nhưng cũng chẳng có thời gian bởi vì cả giáo đoàn ngay lúc đó đã ùn ùn kéo ra cửa, thoát ra khỏi sảnh đường nhanh chóng chẳng khác lúc kéo vào. Hai đứa con trai bị dòng người cuốn đi cho đến khi tụi nó thấy mình đã ra đến đường cái, ở đó tụi nó đứng lại nhìn người ta chia ra các ngả đường mà đi.

Will hỏi nhỏ Cal:

- Tao không hiểu cái câu “Trên sao, dưới vậy” nghĩa là sao? Tao tưởng mọi người ghét bọn người Trần-gian chứ?

- Trên đâu phải là Trần-gian!

Cal nói to bằng một giọng bực mình khiến nhiều ông to tướng nghe lọt tai quay đầu lại nhìn Will với vẻ gầm gừ ghê tởm. Will cau mày - nó bắt đầu tự hỏi là có một thằng em có là điều đáng ao ước không.

Sau khi cho qua hẳn câu trả lời vừa rồi của Cal, Will thử hỏi tiếp:

- Nhưng mày có phải thường xuyên làm chuyện đó - chuyện đi nhà thờ ấy?

Cal nói:

- Mỗi ngày một lần. Anh cũng đi nhà thờ Trần-gian, đúng không?

- Gia đình tao thì không?

Cal len lén nhìn quanh để chắc chắn là không ai nghe lỏm chuyện của tụi nó, nói:

- Lạ thật.

Nó cười khẩy nói thêm:

- Đằng nào cũng mất thì giờ. Thôi, tụi mình đi gặp cậu Tam. Cậu sẽ có mặt ở quán rượu Low Holborn.

Khi hai đứa đi tới cuối đường và quẹo qua đường khác, một bầy chim sáo đá trắng bóc lượn hình xoắn ốc phía trên đầu tụi nó rồi bay nối nhau theo hình cuốn tròn về phía có quán rượu mà hai đứa đang hướng tới. Con Bartleby không biết từ đâu hiện ra nhập bọn hai đứa, ngoe nguẩy cái đuôi và giật giật cái hàm dưới khi nhìn thấy lũ chim, và phát ra một tiếng meo ca cẩm khá ngọt ngào hoàn toàn chỏi lỏi với ngoại hình của nó.

Con vật thong thả đi lượn qua hai đứa con trai, đầu ngóc cao ra vẻ thèm thuồng lũ chim. Cal nói:

- Thôi đi, đồ khùng, mày không bao giờ bắt được chúng.

Tụi nó đi ngang qua những túp lều tồi tàn và những xưởng thợ nhỏ xíu: một lò rèn với một người thợ rèn, đó là một ông già, cái bóng ông được ánh sáng phát ra từ lò lửa soi ngược. Ông đang dộng búa liên tục xuống một cái đe. Tụi nó cũng đi qua những nơi có tên như Geo. Blueskin Cartwrights và Hóa chất Erasmus. Đặc biệt hấp dẫn Will là một cái sân có vẻ tối tăm nhơm nhớp đầy những toa xe và máy móc hư bể.

Will ngừng bước để nhìn kĩ những thanh sắt của cỗ máy kỳ dị đó. Nó hỏi:

- Tụi mình có buộc phải trở về ngay không?

Cai nói:

- Không, ba chưa về nhà đâu. Nhanh lên, chúng ta phải đi nhanh.

Trong lúc tụi nó đi về phía mà Will đoán là trung tâm của cái hang, nó không thể nào đừng nhìn quanh quất những cảnh trí kỳ lạ, những ngôi nhà chen chúc, san sát nhau thành những hàng dài dường như vô tận. Cho đến giờ nó vẫn chưa đánh giá hết cái hang động này rộng lớn cỡ nào. Khi nhìn lên, nó thấy một làn sương khói lung linh, sống động và biến đổi, lơ lửng như đám mây bên trên những mái nhà nhấp nhô lộn xộn, thấy được nhờ tập hợp của tất cả ánh sáng phát ra từ những trái cầu bên dưới.

Cảnh tượng này trong một thoáng nhắc Will nhớ đến Highfield vào những ngày lặng gió, ngoại trừ khác biệt là nơi lẽ ra có ánh nắng và bầu trời thì chỉ thấp thoáng một vòm đá mênh mông. Cal bước nhanh hơn khi tụi nó đi ngang qua mấy tay Thực-dân, căn cứ ánh mắt gườm gườm của chúng, rõ ràng chúng biết Will là ai. Một số trong bọn chúng băng qua đường để tránh Will, lẩm bẩm một mình, một số khác đứng yên tại chỗ trừng mắt nhìn Will. Một số thậm chí khạc nhổ về hướng nó.

Will khổ sở chứ không chỉ hơi lo lắng. Nó lùi lại sau lưng thằng em, khẽ hỏi:

Cal đáp giọng tự tin:

- Mặc chúng.

- Như thể họ ghét tao hay sao ấy.

- Người ngoài thì luôn bị vậy.

- Nhưng...

Will mới mở miệng, Cal đã bảo:

- Này, đừng sợ gì hết, nhé. Sẽ qua thôi, rồi anh sẽ thấy. Chẳng qua anh còn mới, và đừng quên, tất cả họ đều biết má mình là ai. Họ sẽ chẳng làm gì anh đâu.

Bỗng nhiên Cal đúng khựng lại, quay sang Will:

- Nhưng khi đi qua chỗ này anh cúi đầu xuống và cứ đi tới. Đừng ngừng lại vì bất cứ điều gì. Hiểu không?

Will không hiểu điều mà Cal đang nói cho đến khi nó nhìn thấy lối vào bên cạnh thằng em: một lối đi chỉ rộng bằng vai một người. Cal lách vào, Will bất đắc dĩ theo sau. Lối đi tăm tối gây cảm giác ghê sợ bị nhốt, và mùi lưu huỳnh thối của cống rãnh cũ lơ lửng trong không khí. Chân tụi nó giẫm vô những vũng nước không nhìn thấy được cũng không xác định được là có cái gì. Will cẩn thận không đụng vào các bức tường, những bức tường này tối thui và nhơm nhớp.

Cuối cùng tụi nó chường ra được ánh sáng, Will cảm thấy khoan khoái, nhưng rồi nó há hốc ra khi đứng trước cảnh tượng y chang London thời Victoria. Những tòa nhà hiện ra lù lù ở hai bên những đường hẻm hẹp, nghiêng vào nhau một góc lệch chông chênh đến nỗi những tầng ở trên cao gần như chạm nhau. Những tòa nhà này có khung bằng gỗ và ở trong tình trạng ọp ẹp khủng khiếp. Hầu hết các cửa sổ đều bị vỡ kính hoặc bị đóng bít lại bằng ván.

Will nghe tiếng nói, tiếng cười và tiếng kêu la khắp chung quanh mặc dù không thể phân biệt chúng xuất phát từ đâu. Có tiếng nhạc xập xình kỳ cục, như thể tiếng chập choảng chơi với đàn tranh bị ém lại. Đâu đó có tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt và tiếng chó sủa. Khi tụi nó bước nhanh qua mặt tiền các ngôi nhà đã hư hỏng tróc lở, Will ngửi thấy mùi than củi, khói thuốc lá. Liếc qua những cánh cửa để mở, nó thấy người ta túm tụm quanh những cái bàn. Những người đàn ông thô kệch mặc sơ-mi la cà ngoài cửa sổ, đăm đăm nhìn xuống đất với vẻ bơ phờ trong lúc hút ống tẩu. Có một cái mương mở ra ở giữa đường hẻm, dưới đó nước cống mới xả chảy lờ đờ qua đám rác thải từ rau cải và những thứ rác rưởi lụn vụn khác. Will suýt vấp té vô cái mương đó, nó bèn khôn ngoan đi men theo rìa của con hẻm để tránh cái mương.

Cal vội cảnh báo:

- Đừng, cẩn thật đấy! Tránh xa vùng rìa!

Trong lúc đi vội vàng, Will không để cho con mắt chớp lấy một cái trong lúc trố mắt nhìn ngắm mọi thứ mà nó thấy ở chung quanh. Nó lẩm nhẩm một mình nhiều lần:

- Kỳ lạ!

Nó đang thắc mắc là cha nó có từng đi qua chốn này không, một mảng quá khứ còn tồn tại, thì nó bỗng chú ý đến một chuyện khác.

Trong những lối đi hẹp rẽ nhánh hai bên đường hẻm có nhiều người. Những hình dạng tối hù bí hiểm chờn vờn giữa họ, và Will nghe những tiếng nói bị bưng bít, tiếng rít lên của những tiếng nói hoảng loạn, thậm chí có lúc, tiếng ai đó gào lên trong nỗi thống khổ.

Từ một trong những lối đi hẹp này lảo đảo đi ra một cái bóng đen. Đó là một người đàn ông trùm một cái khăn choàng màu đen mà ông tém mép để lộ một gương mặt xương xẩu. Gương mặt đó đẫm mồ hôi tanh ói và tái mét như màu xương mục. Ông ta chụp cánh tay của Will, con mắt vàng khè đầy ghèn của ông nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của thằng nhỏ.

- A, cục cưng của ta, cưng đang làm trò gì hả?

Ông ta thở khò khè như lên cơn suyễn, cái cười méo xẹo để lộ một hàng chân răng lởm chởm nâu xỉn. Bartleby gầm gừ khi Cal nhanh nhảu xông vào giữa Will và người đàn ông, giật cánh tay Will ra khỏi nắm tay người đàn ông, rồi giữ nguyên cánh tay Will trong tay nó, kéo thằng anh đi xuyên qua nhiều ngõ quanh khúc quẹo của đường hẻm cho đến khi tụi nó thoát ra, trở lại phố xá sáng đèn.

Will thở hắt ra nhẹ nhõm.

- Chỗ hồi nãy là gì?

- Khu-ổ-quạ. Chỗ bọn cùng đinh sống. Anh chỉ mới thấy cảnh ngoài rìa thôi - anh không muốn lọt vô trung tâm chốn đó đâu.

Cal đáp, và đi thật nhanh về phía trước đến nỗi Will vất vả lắm mới theo kịp. Nó vẫn còn thấm đòn sau những cực hình trong Địa-ngục; ngực nó nhức nhối và chân nó nặng như chì. Nhưng nó không chịu để cho Cal nhìn thấy dấu hiệu yếu đuối nào, nên tự ép mình cố đi theo.

Khi con mèo vọt lên trước khá xa, Will kiên trì đi theo dẫn dắt của Cal, khi thì nhảy qua những vũng nước to, khi thì đi vòng để tránh chỗ nước thường đổ xuống ào ào. Những dòng nước này đổ xuống từ những hốc tối trên vòm hang động trên cao, trông như vọt trào ra từ đá như mấy cái suối phun ngược.

Tụi nó đi vòng quanh qua một loạt những con đường rộng rãi, hai bên khít rịt những ngôi nhà liên kế, cho đến khi Will thấy ở xa xa ánh đèn của quán rượu ở mũi nhọn nơi hai góc đường gặp nhau. Người ta tụ tập đông đúc bên ngoài quán trong những tình trạng say xỉn khác nhau, cười khà khà và quát hét, một giọng đàn bà chẳng biết phát ra từ đâu hát eo éo nhức óc. Khi đến gần hơn Will nhận ra tấm bảng hiệu sơn chữ “Mông & Giũa”, kèm theo bức tranh của một đầu máy xe lửa kỳ quái nhất mà Will từng thấy. Cái đầu máy này có vẻ có một người lái là một gã quỷ sứ điển hình, da đỏ chét, mọc đầy sừng, gai chĩa ba và một cái đuôi tận cùng như đầu mũi tên.

Mặt tiền và cả cửa sổ của quán rượu được sơn đen và phủ một lớp bồ hóng xám xịt. người ta chen chúc trong đó chật đến nỗi tràn ra cả lề đường bên ngoài. Trời ơi, họ uống từ những cái vại bằng thiếc méo mó, trong khi một số khác hút thuốc lá từ những ống tẩu dài bằng đất sét hay bằng những vật gì đó có hình dạng củ cải mà Will không thể nhận ra, nhưng bốc lên mùi khăm khẳm của đồ dơ kinh niên.

Will bám sát theo Cal khi đi ngang một người đàn ông đội mũ ống đứng cạnh một cái bàn xếp nhỏ. Hắn đang rao với hai khán giả bị hấp dẫn trong lúc hắn xào bài chỉ bằng một bàn tay:

- Hãy tìm con bướm vẽ! Hãy tìm con bướm vẽ!

Khi một trong hai khán giả bước tới thảy một đồng tiền xu xuống mặt vải xanh trải bàn, hắn reo lên:

- Hay lắm, thưa ngài.

Bài được chia, Will lấy làm tiếc là nó không được chứng kiến kết quả của trò chơi, nhưng chắc chắn là nó không đời nào chịu để bị tách rời khỏi thằng em nó trong lúc hai đứa chen sâu vô giữa đám đông. Bị vây bọc giữa đám người này nó cảm thấy rất mong manh và đang vùng vằng nghĩ xem có nên khuyên Cal đưa nó về nhà, thì một giọng nói thân mật vang lên:

- Cal! Dắt Will lại đây!

Lập túc những tiếng chuyện trò lắng xuống chung quanh tụi nó và trong im lặng tất cả mọi cái đầu đều hướng về phía Will. Từ một nhóm người cậu Tam xuất hiện, rối rít vẫy tay gọi hai đứa. Những gương mặt trong đám đông bên ngoài quán có biểu hiện khác nhau: tò mò, tươi cười, tỉnh bơ - nhưng phần lớn khinh khỉnh với vẻ thù địch không che giấu. Cậu Tam dường như là người ít bận tâm đến điều này hơn hết thảy. Cậu vòng cánh tay to lớn qua vai của Will và quay đầu lại phía đám đông, trừng mắt nhìn họ trong thách thức im lặng.

Bản hợp tấu nhặng xị tiếp tục ở bên trong quán, càng làm căng thêm sự im lặng ngợp thở ở bên ngoài, và sự căng thẳng kèm theo đó càng thêm căng thẳng. Sự nín lặng khủng khiếp này bít nghẹt lỗ tai Will, khiến nó lùng bùng, phồng lên và nhấn chìm tất cả mọi thứ khác.

Bỗng một tiếng hự điếc tai, kéo dài và to hơn bất cứ tiếng ợ nào mà Will từng nghe trước đây, phát ra từ người nào đó trong đám đông. Khi tiếng vọng của âm thanh đó dội lại từ tòa nhà bên kia đường, thì như thể được giải bùa, toàn thể đám đông bùng nổ những trận cười thô lỗ, pha lẫn tiếng hò reo cổ vũ và tiếng huýt gió chướng tai.

Chỉ chốc lát sau, tất cả trò vui nhộn này xẹp xuống và mọi người lại bình thường, những cuộc chuyện trò lại tiếp tục, trong lúc một người đàn ông nhỏ thó được chúc tụng tưng bừng và được vỗ lên lưng mạnh đến nỗi ông ta phải dùng tay che miệng cốc lại để đồ uống bên trong không sóng sánh văng ra lề đường.

Vẫn hết sức cảnh giác, Will tiếp tục cúi đầu. Nó không thể không chú ý tới con Bartleby nằm duỗi dài dưới gầm ghế nơi những người đàn ông đang ngồi, con vật giật thột như thể bị ký sinh trùng hay gì đó cắn. Gập đôi mình lại, con vật liếm vùng thân phía dưới trong khi cẳng sau chĩa lên trời, như một con gà tây nhồi xấu xí.

Cậu Tam vừa nháy mắt về phía đám đông vừa nói với Will:

- Bây giờ cháu đã gặp bọn chưa-tẩy tuyệt vời.

Cậu xoay Will đối diện với một ông già đến héo quắt, nói:

- Cho phép tôi giới thiệu cháu với hoàng gia, tinh hoa của tinh hoa. Đây là Joe Waites.

Đầu của ông già đội một cái mũ sọ bám khít đầu, dường như ép dính vào nửa trên của gương mặt ông lão, khiến mắt ông lòi ra và kéo hai gò má ông lên cao tạo thành một cái cười xếch ngoài ý muốn. Một cái răng duy nhất chìa ra từ hàm trên giống như chiếc ngà voi. Ông đưa tay ra, Will bắt tay ông một cách bất đắc dĩ, hơi ngạc nhiên khi nhận thấy tay ông khô và ấm áp.

Cậu Tam hất đầu về phía một người đàn ông bảnh bao mặc một bộ đồ vía có áo chẽn kẻ ô lòe loẹt đeo kính gọng đen, nói:

- Và đây là Jesse Shingles.

Ông ta cúi chào duyên dáng rồi chắt lưỡi, nhướn chân mày lên.

- Và đặc biệt là, Imago Freebone độc nhất vô nhị.

Một người đàn ông có mái tóc dài ướt rin rít được kết lại thành một cái bím kiểu tóc đuôi ngựa của người cưỡi xe đạp chìa ra một bàn tay đeo găng, cái áo khoác lùng phùng của ông mở ra để lộ một thân thể có bộ ngực rộng vồng lên như thành thùng tô nô. Will ngượng ngùng trước vẻ lực lưỡng của người đàn ông đến nỗi nó suýt bước thụt lùi.

Ông ta nghiêng tấm thân vĩ đại tới trước và đưa tay kia làm động tác vén một chùm tóc không hề tồn tại trên trán, nói:

- Vô cùng hân hạnh được gặp một huyền thoại thiêng liêng, chúng tôi - những thân phận thấp hèn.

Will không rõ nên cư xử với ông ta như thế nào.

- Ơ... Chào.

Cậu Tam nhăn mặt:

- Dẹp đi.

Imago đứng thẳng lên, lại đưa tay ra và bằng một giọng bình thường nói:

- Will, rất vui làm quen với cháu.

Will bắt tay ông ta một lần nữa. Imago thành khẩn nói:

- Tôi không nên chọc ghẹo. Tất cả chúng ta đều biết cháu đã trải qua điều gì, biết quá rõ.

Ánh mắt ông ấm áp và thấu hiểu khi ông giữ bàn tay Will trong cả hai bàn tay của ông, siết nhẹ an ủi trước khi buông ra. Ông nói:

- Bản thân tôi đã từng nếm món Ánh Tối nhiều lần, nhờ lòng tốt của những bạn bè thân ái của chúng ta.

Jesse Shingles cười điệu:

- Ừ, cho mày biết món ợ hơi Trời-chạy.

Will thất vọng không ít với cái hội của cậu Tam và bề ngoài kỳ quái của những người này, nhưng nhìn quanh, nó kinh ngạc nhận thấy họ cũng chẳng khác gì mấy những người đang chè chén bên ngoài quán rượu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx