sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 27 phần 1

Chương Hai Mươi Bảy

Dậy! Dậy!

Tiếng thét và cái lắc vai không quá nương tay của Cal đã thô bạo kéo Will ra khỏi cái giấc ngủ li bì không mộng mị.

Khi Will ngồi dậy trên cái giường hẹp, đầu nó nhoi nhói đau. Nó cảm thấy rất yếu ớt.

- Dậy, anh Will, chúng ta phải làm nhiệm vụ.

Will chẳng biết lúc đó là mấy giờ, nhưng nó chắc chắn là còn sớm lắm. Nó ợ một cái, vị bia đắng của đêm trước khiến miệng nó chua, nó rên rỉ rồi lại phịch lưng xuống cái giường hẹp.

- Em bảo anh dậy mà!

Will phản đối:

- Mắc gì phải dậy?

- Ông Tonypandy đang đợi, mà ổng không phải là người kiên nhẫn.

Sao mình lại ở đây? Will nhắm tịt mắt lại, nằm im, mong cho giấc ngủ trở lại, cảm giác sợ hãi nhấn chìm nó. Nó hoàn toàn không biết người ta âm mưu gì về nó, mà nó cũng không có tâm trạng muốn tìm hiểu

Cal hét:

- Will!

- Được rồi, được rồi!

Dùng dằng nhượng bộ, Will ngồi dậy, mặc quần áo, theo Cal đi xuống cầu thang. Dưới nhà có sẵn một ông ục ịch với bộ mặt nghiêm trọng đứng chờ ở ngưỡng cửa. Ông ta nhìn Will với vẻ ghê tởm cực kỳ rồi quay lưng về phía nó.

Cal đưa cho Will một bó đồ đen nặng nề.

- Đây, mặc vào nhanh lên.

Will mở gói đồ ra và tròng vào người cái chỉ có thể miêu tả là lớp vải đầu chật cứng, bó chặt một cách khó chịu dưới cánh tay và quanh hông. Nó ngó xuống bộ dạng của chính mình rồi nhìn sang Cal cũng mang bộ đồ tương tự.

Nó nói:

- Tụi mình coi ngố quá!

Cal đáp gọn lỏn:

- Anh cần chúng ở chỗ anh sẽ đến.

Will tự mình trình diện với Tonypandy, ông ta không thốt một lời. Ông ta nhìn thẳng Will một lúc rồi hất đầu ra hiệu cho nó đi theo.

Ra đường, Cal đi trước về một hướng khắc hẳn Will. Mặc dù nó cũng ở trong một tổ lao động, nhưng thuộc một đội khác ở Động Nam, và Will thì hoảng sợ vì không thể cùng đi chung với thằng em nó.

Mặc dù Will thấy thằng em nó đôi khi chán phèo, Cal vẫn là chuẩn mực để nó liệu bề hành xử, là kẻ bảo hộ nó ở cái chốn không biết ất giáp gì về những thông lệ sơ khai. Không có Cal bên cạnh Will cảm thấy mình cực kỳ dễ bị nguy hiểm.

Lừng khừng đi theo sau ông Tonypandy, Will thỉnh thoảng lén nhìn khi ông đi chậm chạp với một cái chân thọt lộ liễu, chân trái của ông nhấc lên lóng ngóng đung đưa một vòng, rồi đặt xuống lề đường một tiếng cạnh nhỏ. Gần như to nganh bằng chiều cao, ông ta đội một cái mũ kẻ sọc màu đen kỳ cục kéo sụp xuống gần như tới tận chân mày. Cái mũ đó có vẻ làm bằng len, nhưng khi nhìn kĩ thì thấy nó được dệt bằng một thứ vật liệu hơi giống xơ dừa. Cái cổ ngắn của người đàn ông cũng to rộng bằn cái đầu của ông, và Will chợt nghĩ là toàn bộ hình thù ông trông giống như một ngón tay cái chĩa lên từ cái áo khoác.

Khi cả hai đi dọc đường phố, những người dân thuộc-địa nhập vào phía sau cho đến khi thành một nhóm khoảng một chục người. Hầu hết đều là bọn trẻ, Will đoán, tuổi từ mười đến mười lăm. Nó thấy nhiều đứa vác theo xẻng, trong khi một số đứa khác cầm những dụng cụ kỳ lạ có cán dài hơi giống như cây búa, một bên kia giống như cái muỗng cong cong. Căn cứ vào những cán dụng cụ quấn da đã mòn và tình trạng các dụng cụ kim loại, Will có thể thấy là các dụng cụ đã qua sử dụng nhiều lần.

Quá tò mò, Will nghiêng về phía một trong mấy đứa con trai đi bên cạnh nó hỏi nhỏ:

- Xin lỗi, cái bạn cầm là cái gì vậy?

Thằng nhóc trừng mắt nhìn nó e dè:

- Dĩ nhiên là con dao quắm.

Will lặp lại:

- Dao quắm. Ờ, cám ơn nhé.

Thằng nhỏ cố tình đi chậm lại, lùi ra phía sau Will. Lúc này Will càng cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết, và bỗng nhiên tràn ngập niềm khao khát cực mạnh muốn quay lại và trở về ngôi nhà họ Jerome. Nhưng nó biết là không có cách nào khác ngoài việc phải làm cái mà nó đã được bảo là ở dưới này tại chỗ này. Nó phải nối gót theo hàng ngũ.

Cuối cùng cả nhóm đi vào đường hầm, tiếng giầy nện trên nền đá vang khắp chung quanh mọi người. Vách hầm có những đường vân chéo của đá đen bóng chạy xuyên qua, giống như địa tầng của vỏ đất, hay có lẽ là than được mài láng, theo như quan sát kĩ hơn của Will. Có phải họ đang trên đường đi làm việc đó? Đầu của Will lập tức đầy hình ảnh của những người thợ mỏ cởi trần đến thắt lưng, bò trong những vỉa than hẹp và đục vào lớp than đen bụi bặm. Đầu nó choáng váng vì lo sợ.

Vài phút sau cả nhóm đi vào một hang động nhỏ hơn cái hang mà mọi người vừa đi qua. Điều đầu tiên mà Will nhận thấy là không khí ở đây rất khác; độ ẩm tăng lên tới mức có thể cảm thấy hơi nước đọng trên mặt và hòa quyện với mồ hôi của nó. Nó nhận thấy vách hang động được chống đỡ bằng những phiến đá vôi khổng lồ. Cal đã cho nó biết là Thuộc-địa được xây dựng trong hàng loạt hang động liên kết nhau, một số được hình thành tự nhiên, và một số khác, như cái này, được người ta tạo ra với những vách tường được gia cố phần nào.

Will lẩm bẩm thầm:

- Trời đất ơi, hi vọng là ba đã thấy những thứ này.

Nó ước được dừng chân để thưởng thức cảnh chung quanh, thậm chí có thể phác họa một hai bức vẽ để lưu làm tư liệu. Nhưng nó đành phải hài lòng với việc căng mắt mà quan sát trong lúc cả nhóm rầm rập đi nhanh.

Trong hang động này có ít công trình kiến trúc hơn, khiến cho nó mang vẻ nông thôn, và đi xa thêm chút nữa, cả nhóm tiến vào một cái kho có dầm bằng gỗ sồi và một ngôi nhà một tầng giống như cái chòi gỗ, có vài phần được xây độc lập nhưng phần lớn vẫn xây dính vào vách động. Về dân cư ở chỗ, Will chỉ thấy một số ít người vác mấy bao bố kềnh càng trên lưng hay đẩy xe cút kít chất đầy ứ.

Cả nhóm đi theo ông Tonypandy khi ông đổi hướng ra khỏi con đường và đi xuống một cái hào sâu, dưới đáy hào đầy đất sét nhão nhoét. Trơn trượt và biến đổi khôn lường, đất sét bám vào giầy ống của mọi người, làm vướng víu bước tiến của họ khi lội qua một khúc quanh ngoằn ngoèo. Chỉ một lát sau, cái hào mở rộng thành một cái hố khá lớn ở ngay dưới chân tường của hang động, và cả nhóm lao động tập họp bên cạnh hai tòa nhà xây bằng đá thô thiển có mái bằng. Đám con trai dường như biết là phải đợi nên đứng tựa vào xẻng và dao của tụi nó trong lúc ông Tonypandy bắt đầu một cuộc thảo luận sôi nổi với hai người đàn ông già hơn đi ra từ một trong hai ngôi nhà đó. Đám con trai trong nhóm lao động cũng nói chuyện tếu và giỡn hớt ồn ào với nhau, thỉnh thoảng liếc chừng Will một cái bởi vì nó đứng cách biệt tụi nó. Sau đó ông Tonypandy bỏ đi, bước cà nhắc về hướng con đường, và một trong hai người lớn tuổi quát gọi Will:

- Mày đi với tao, Jerome. Đi tới mấy cái chòi.

Người đàn ông có một cái thẹo thâm tím hình vành trăng khuyết vắt ngang qua gương mặt. Mép thẹo bắt đầu trên miệng ông ta một chút, vắt ngang qua mắt trái lên đến trán, rẽ đôi mái tóc trắng như tuyết, và kết thúc ở đâu đó phía sau đầu ông ta. Nhưng đối với Will thì con mắt của ông ta, thiên thu nhỏ lệ và đầy ắp nỗi buồn vằn vện, mới là khía cạnh đáng lo lắng nhất. Mi mắt trên con mắt đó rách bươm và tơi tả mỗi lần ông chớp mắt, trông như một cái cần gạt nước hư cố gắng làm phận sự.

Thấy Will không thi hành mệnh lệnh, ông gắt:

- Lại đây! Lại đây!

Will nhanh nhẩu đáp:

- Xin lỗi.

Sau đó nó và hai đứa trẻ khác đi theo người đàn ông có thẹo đi vào toàn nhà gần nhất. Bên trong ẩm ướt và có vẻ trống rỗng ngoại trừ vài dụng cụ đặt trong một xó. Cả nhóm trai trẻ đứng vơ vẩn trong lúc người đàn ông có thẹo sủi bụi trên sàn như thể tìm kiếm cái gì đó mà ông đã đánh mất. Ông bắt đầu chửi thề vũng vít trong họng cho đến khi giầy ông chạm phải cái gì đó cứng chắc. Đó là một cái vòng kim loại. Ông dùng cả hai tay kéo cái vòng lên và một tiếng cạch to vang lên khi cái nắp sắt được nhấc lên để lộ một khoảng trống cỡ một mét vuông.

- Nào, chúng ta xuống.

Từng người một đi xuống cái cầu thang gỉ sét ướt nhem và khi tất cả đã đến đáy, ông có thẹo cầm cái lồng đèn giắt theo bên thắt lưng soi rọi chung quanh đường hầm xây bằng gạch.

Đường hầm không đủ cao để đứng thẳng. Căn cứ vào tình trạng xây dựng thì rõ là đường hầm bị xói lở và cần tìm ra nơi mà vôi vữa đã sụp đổ. Will đoán là đường hầm đã được sử dụng hàng mấy chục năm, nếu không phải hàng mấy trăm năm.

Đáy đường hầm đọng khoảng một tấc nước đen ngòm và chẳng mấy chóc nước đã chảy vào cổ giầy Will khi nó lẽo đẽo theo sau những người khác. Cả nhóm lội bì bõm khoảng mười phút thì người đàn ông dừng bước quay lại nới với bọn trẻ:

- Dưới chỗ này…

Ông nói giọng hạ cố với Will như thể đang giải thích cho một đứa con nít:

- … là giếng khoan. Chúng ta dọn dẹp cặn bùn… chúng ta khai thông nó… hiểu không?

Ông huơ cái lồng đèn soi tỏ sàn đường hầm, cho thấy bùn sình lắng đọng ở đó khá dày và nhô lên trên mặt nước là những cù lao tích tụ vật rắn và những mảnh vỡ đá vôi. Ông tháo mấy vòng dây thừng quấn trên vai và Will đứng quan sát mấy đứa con trai kia lần lượt từng đứa nhận một đầu dây thừng rồi cột chặt vào hông mình. Người đàn ông cột đầu kia của từng sợi dây thừng quanh thân hình của chính ông ta, như thể mọi người nối kết với nhau thành một nhóm người leo núi.

Ông ta càu nhàu:

- Thằng Trần-gian kia. Chúng ta cột dây thừng quanh mình… chúng ta cột thật kĩ.

Will không dám hỏi tại sao, nó cầm sợi dây thừng vòng quanh bụng nó cột chặt lại, thắt nút kĩ hết sức.

Trong lúc nó kéo mạnh để thử nút thắt, ông thẹo đưa cho nó một con dao quắm.

- Bây giờ đào nào.

Hai đứa còn trai kia bắt đầu xới trên sàn đường hầm, và Will biết là nó cũng phải làm việc tương tự. Lóng ngóng với dụng cụ chưa quen tay, Will nhích dọc theo lớp gạch viền dưới mặt nước chảy tràn cho đến khi đến được một mảng cặn bùn và đất khá mềm. Nó ngập ngừng liếc nhìn mấy đứa con trai khác để biết cách làm cho đúng.

Ông thẹo quát khi đưa cái đèn lồng soi tới chỗ Will:

- Đào tiếp đi, không được nghỉ.

Will lập tức đào. Công việc khó, vì điều kiện chật chội và bởi vì dụng cụ nó đang dùng, con dao quắm, chưa được quen tay. Và dù cho nó có làm nhanh cách nào, công việc cũng chẳng dễ dàng hơn vì nước cứ tràn vào cái lỗ vừa đào.

Chẳng mấy chốc Will đã am hiểu dụng cụ của nó và rành rẽ kĩ thuật. Bây giờ đã có tiến bộ rồi, nó cảm thấy dễ chịu là lại được đào xới và dường như quên béng đi mọi nỗi lo lắng của nó, dù trong một lúc ngắn ngủi, khi nó dọn hết mớ đá và đất nhão này đến mớ khác ra khỏi cái hố. Mỗi tội hớt cặn lên thì nước lại tràn xuống hố, chẳng mấy chốc nước trong giếng khoan ngập tới bắp vế chân Will, và mấy con trai kia phải làm việc hùng hục chỉ để theo kịp nó. Bỗng nhiên, con dao quắm của nó bổ vào một cái gì không thể di dời, gây chấn động mạnh đến tận xương:

Ông thẹo quát:

- Đào xung quanh!

Mồ hôi chảy dầm dề trên gương mặt lem luốc và làm cay nhức con mắt, Will liếc nhìn người đàn ông rồi nhìn lại khối nước đang vỗ vào lớp quần áo vải dầu của nó, cố gắng tìm ra lý do công việc nó đang làm. Nó biết là nếu nó hỏi, thì nó sẽ nhận được bản án của ông thẹo. Nhưng nó không chịu nổi sự tò mò. Nó ngước lên để hỏi thì một tiếng kêu khẩn cấp vang lên, và nín bặt ngay lập tức.

Ông thẹo rống:

- CỐ LÊN!

Will quay lại đúng lúc để thấy một trong hai thằng con trai kia hoàn toàn biến mất cùng với tiếng ồng ộc rất to khi nước xoáy rút xuống một chỗ lúc này trông như một ống nước khổng lồ to bằng miệng cống.

Dây thừng bị giật căng cứng cứa vào hông Will và giật giật dữ dội vì sự vùng vẫy tuyệt vọng của thằng con trai bị té. Ông có thẹo ngã người ra sau và thọc giày vào lớp gạch đá vun trên sàn đường hầm. Will nhận thấy nó bị ép chặt vô cạnh cái giếng khoan của nó.

Người đàn ông quát về phía cái hố đang bị nước xoáy:

- Đu người lên!

Will lo sợ quan sát, cho đến khi nó thấy mấy ngón tay đầy bùn quấn lấy sợi dây thừng và thằng nhỏ tự đu người lên khỏi dòng ngước chảy. Khi thằng nhỏ đứng lại được Will nhìn thấy vẻ kinh hoàng còn trên nét mặt bê bết bùn của nó.

Ông thẹo nói:

- Một giếng đã thông. Bây giờ mấy đứa còn lại liệu mà làm nhanh lên.

Ông ta ngồi ườn ra dựa lưng vào bức tường phía sau, lấy ra một ống tẩu, dùng con dao xếp nạo sạch chỗ nhồi thuốc lá.

Will bổ đại những phát dao vào cái khối trầm tích nén chặt quanh cái vật cứng chèn cửa miệng giếng khoan cho đến khi phần lớn đã được khai thông. Nó không thể biết đó là cái gì, nhưng khi nó thọc mạnh vào chướng ngại vật đó thì thấy nó xốp, như thể một súc gỗ ngấm nước. Khi nó nhích gót chân để nới lỏng vật đó ra thì nó đột ngột sụp xuống như thể nó bật ra khỏi vị trí và bề mặt dưới chân Will cũng biến mất hoàn toàn. Nó không thể làm gì khác hơn rơi tự do, nước đổ ào ào quanh nó cuốn theo gạch đá vụn và vôi vữa. Thân thể nó va mạnh vào cạnh của giếng khoan, tóc tai mặt mũi nó đẫm nước và phủ đầy vụn gạch đá.

Nó bị sợi dây thừng giật như con rối khi rơi xuống. Ngay lập tức, đầu óc nó suy tính. Nó ước chừng nó rơi xuống ít nhất là sáu thước, nhưng nó không thể biết cái gì ở phía dưới nó trong bóng tối.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx