sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 27 phần 2

Ý nghĩ nháng lên trong đầu nó:

Bây giờ là cơ hội của mình …

Nó mò mẫm như điên dưới lớp vải dầu, trong túi quần, tay nó nắm chặt con dao xếp.

… để đào thoát…

Nó chăm chú nhìn xuống phía dưới bóng tối tuyệt đối và không biết là gì, tính toán lợi hại, trong lúc sợi dây thừng căng hết mức vì những người khác bắt đầu kéo.

… và ba đang ở dưới… đâu đó…

Ý nghĩ nhấp nháy trong đầu nó rõ như những bảng hiệu bằng đèn nê-ông.

… dưới chỗ này, dưới chỗ này, dưới chỗ này…

Ý nghĩ đó lặp đi lặp lại, chớp tắt liên tục, kèm theo tiếng u u khó chịu như tiếng bóng đèn nê-ông phát ra.

… nước, mình có thể nghe tiếng nước…

- TRÈO LÊN DÂY THỪNG, THẰNG NHÓC!

Nó nghe tiếng ông thẹo rống lên đâu đó ở bên trên.

- TRÈO LÊN DÂY THỪNG!

Đầu óc Will rối lên khi nó cố lắng nghe âm thanh phía dưới nó. Tiếng nước vỗ yếu ớt và tiếng ồ ồ của nước vang lẫn trong tiếng đung đưa cọt kẹt của sợi dây thừng đang thít chặt quanh eo nó, sợi dây cứu mạng lôi nó trở lên Thuộc-địa ở bên trên.

… nhưng mà nó sâu bao nhiêu?

Bên dưới có nước, điều đó chắc chắn, nhưng nó không biết có đủ để làm giảm sức va chạm khi nó rơi xuống. Nó bật lưỡi dao ra, sắp cắt sợi dây thừng.

Cắt… không?

Nếu nước không đủ sâu thì nó cầm như nhảy vô cái chết trong cái chốn tồi tàn xa vắng này. Nó hình dung những mảnh đá vỡ lởm chởm bén như dao cạo và nham hiểm, như nét vẽ trong quyển truyện tranh của nó… hình ảnh tiếp theo là thi thể bất động của nó, nát bấy và bị các mảnh đá đâm xiên qua, máu me phun trào, trộn lẫn vào bóng tối.

Nhưng nó cảm thấy liều mạng và dám làm. Nó cứa lưỡi dao vào dây thừng và sợi dây bện đầu tiên bị cứa tưa ra dưới lưỡi dao.

Một cuộc đào thoát liều lĩnh! - lóe lên trong đầu nó, sáng hơn cả trước đó, như cái tít của một bộ phim phiêu lưu Hollywood nào đó. Những chữ đó đầy niềm kêu hãnh và sự dũng cảm. Nhưng rồi hình ảnh của gương mặt Chester, tươi cười vui vẻ, hiện ra làm vỡ vụn cái tít đó thành triệu mảnh. Will rùng mình vì lạnh, thân thể nó ướt sũng và bê bết bùn.

Tiếng gào bị tắt đi của ông thẹo một lần nữa lại bồng bềnh phía trên, mơ hồ và khó hiểu như một giọng bè trầm hát qua ống nước, đã lôi Will ra khỏi suy nghĩ của nó. Nó biết là nó nên đu mình lên dây thừng, nhưng nó không thể nào khiến mình làm được điều đó. Rồi nó thở dài, rồi tất cả lòng dũng cảm và can trường biến đâu mất. Thay vào đó là niềm tin lạnh lùng rằng nếu không thể bây giờ thì sẽ có cơ hội khác cho nó đào thoát, và lần sau nó sẽ nắm lấy cơ hội.

Nó cất con dao xếp đi, đu người lên, và bắt đầu ì ạch trèo lên nhập bọn với những người khác.

Bảy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng sau đó Will thôi không hơi đâu đếm coi bao nhiêu miệng giếng khoan đã được dọn dẹp khi cả nhóm tiến càng lúc càng xa vào đường hầm. Cuối cùng, ông thẹo liếc vào cái đồng hồ bỏ túi dưới ánh đèn lồng, bảo với cả nhóm là tụi nó đã xong công việc ngày hôm đó. Mọi người lê bước trở lại cái hang và Will tự một mình đi về nhà, hai tay và lưng đau nhức rã rời.

Khi nó trèo ra khỏi cái hào và chậm rãi đi dọc con đường, nó thấy một đám dân Thuộc-địa xúm thành vòng trong bên ngoài một tòa nhà có hai cánh cửa to, kiểu cửa cuốn lên của nhà để xe. Xung quanh họ là những kho bãi các thùng đựng hàng hóa đầy ắp.

Khi một gã đàn ông bước lùi lại khỏi đám đông, Will nghe một tiếng cười the thé. Rồi nó thấy cái gì đó khiến nó chớp mắt rồi dụi mắt. Một người đàn ông mặc áo chẽn màu hồng nâu và đội một cái mũ rơm kiểu dùng để bơi thuyền đi vênh váo vào giữa đám người đó.

Nó bật nói to mà không có chủ ý.

- Không thể nào!Đúng mà! Chính là ông Clarke Nhỏ!

Một giọng nói vang lên sau lưng nó:

- Cái gì?

Đó là một trong hai thằng con trai đã làm việc chung với Will trong đường hầm.

- Mày biết ổng hả?

- Ừ, nhưng… nhưng… Ổng làm cái quỷ gì ở đây?

Will kinh ngạc đến sững sờ, bởi vì nó nghĩ đến tiệm Clarke trên đường phố High và cố gắng hiểu sự độn thổ trật chỗ của ông Clarke Nhỏ xuống tận dưới này, ông ta vẫn nhảy nhót hí hửng giữa đám dân Thuộc-địa cục mịch. Trong lúc quan sát, Will thấy ông ta lấy gì đó từ trong mấy cái thùng với điệu bộ kịch sĩ và đưa vật đó ra trước công chúng. Ông miết vật đó dài xuống ống tay áo như một người chào hàng kiên trì, rồi đặt lên một cái bàn cao. Thế là đồng xu rơi loẻng xoẻng.

Will nói:

- Chẳng lẽ ổng đang bán trái cây!

- Và rau cải.

Thằng con trai chung nhóm lao động với Will tò mò nhìn nó.

- Tiệm Clarke buôn bán với chúng ta từ thời…

Will ngắt lời thằng nhóc, chỉ vào một cái dáng kỳ dị vừa bước ta từ chỗ khuất sau những thùng trái cây chất cao ngất nghểu.

- Cha mẹ ơi, cái đó là cái gì?

Rõ ràng là chẳng ai buồn để mắt tới kẻ đó. Hắn đứng bên ngoài đám dân thuộc-địa và xem xét một trái thơm như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm, trong lúc cuộc mua bán vẫn tiếp tục với ông Clarke Nhỏ khua chân múa tay quảng cáo hàng hóa.

Thằng nhóc nhìn theo ngón tay Will chỉ vào cái hình dạng lờ đờ có đủ chân tay có vẻ là người đó, nhưng lại quấn mình trong một bộ đồ của người nhái màu xám xịt. Hắn phồng phồng như mô hình thư nhỏ cửa một người mập ú, đầu và mặt hoàn toàn khuất trong một cái giống như mũ trùm đầu. Hai trong mắt lồi lấp lánh khi hắt ánh sáng cửa ngọn đèn đường. Trông hắn giống một con ốc sên có hình dạng người hơn là một người có hình dạng ốc sên.

Thằng nhóc cười với vẻ khinh miệt sự dốt nát của Will:

- Quỷ thần ơi, mày không biết gì hết sao? Đó chỉ là một gã Cùng-đinh.

Will nhăn mặt:

- Ừ, há, một gã cùng đinh.

- Ở tuốt dưới đó.

Thằng nhỏ vừa nói vừa nháy mắt về phía mặt đất rồi bỏ đi. Will la cà ở lại thêm một lúc để quan sát sinh vật lạ - Hắn di chuyển chậm chạp khiến cho Will nhớ tới mấy con đỉa sống bám vào bùn dưới đáy cái hồ cá của trường nó. Cảnh này thật là phi thực, ông Clarke Nhỏ mặc áo chẽn hồng đang rao bán hàng giữa đám đông, trong khi một gã Cùng-đinh ngắm nghía trái thơm, ở sâu trong ruột trái đất.

Will phân vân không biết có nên đi tới chào hỏi ông Clarke Nhỏ chăng thì nó nhìn thấy hai gã cảnh sát ở bên rìa đám đông. Nó vội chuồn và tiếp tục đi về nhà, băn khoăn mãi cái câu hỏi lấn át tất cả những suy tư khác trong đầu nó: Nếu anh em Clarke biết về Thuộc-địa, thì có bao nhiêu người khác ở Highfield đang sống hai mặt?

Nhiều tuần lễ trôi qua, Will được giao những công việc đặc biệt hơn trong những khu vực khác của Thuộc-địa. Điều này giúp nó tìm hiểu thêm về sự vận hành của nền văn hóa ở âm phủ này, và nó quyết định ghi lại hiểu biết của nó trong nhật ký, càng nhiều càng tốt. Bộ Styx ở vị trí cao nhất, đặt ra luật lệ và ban hành mệnh lệnh, kế đến là một nhóm nhỏ dân thượng lưu cai trị Thuộc-địa, ông Jerome thuộc vào nhóm đặc quyền này. Will không biết ông Jerome và những nhà-cai-trị khác thực sự làm gì, và khi hỏi kĩ, dường như Cal cũng không biết tuốt. Tiếp theo là những người dân Thuộc-địa bình thường, và cuối cùng là những người không may, những kẻ không thể làm việc hay không chịu làm việc, và họ bị bỏ mặc cho thối mục trong những khu nhà xập xệ, mà khu lớn nhất là Khu-ổ-quạ.

Mỗi buổi chiều, sau khi Will dùng những tiện nghi căn bản trong cái gọi là phòng tắm của nhà Jerome để kỳ cọ hết bụi bặm và mồ hôi, Cal sẽ ngắm thằng anh nó ngồi trên giường lúi húi ghi lại những nhận xét tỉ mỉ, thỉnh thoảng bổ sung một hình vẽ vào chỗ mà nó thấy cần có bằng chứng. Có thể là bức tranh về lao động trẻ con ở một trong những đống rác. Cảnh khá hoành tráng. Những dân Thuộc-địa tí hon này, chỉ lớn hơn nhi đồng một tí, rất thông thạo trong việc mót hàng đống rác khổng lồ và rất chuyên nghiệp trong phân loại mọi thứ thành phế liệu để chế biến.

Cal đã bảo nó:

- Chẳng có gì là bỏ đi cả. Em phải biết làm, em quen làm rồi.

Hoặc có thể là một bức tranh của một pháo đài hoang vắng ở tận góc xa nhất của Động Nam nơi bọn Styx sống, có hàng rào song sắt khổng lồ bao quanh. Bức tranh này cho đến nay là thách thức lớn nhất đối với Will bởi vì nó không có cơ hội đến gần lắm. Bọn lính gác tuần tra những con đường gần đó, tỏ ra quan tâm đến chốn ấy quá nhiều chỉ tổ bị bắt.

Cal thì không chịu thua, không thể hiểu được tại sao Will phải khốn khổ khốn sở ghi nhật ký. Nó kiên trì quấy rầy thằng anh, cứ hỏi hoài là làm như vậy để làm gì. Will đã trả lời là ba nó đã dạy nó làm chuyện này, ghi chép lại mỗi khi nào tìm được cái gì trong lúc khai quật.

Và thế là vấn đề lại được đặt ra, cha nó. Tiến sĩ Burrows vẫn là cha nó trong tâm tưởng, còn ông Jerome, cho dù là cha ruột - mặc dù nó vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục - vẫn tội nghiệp đứng ở hàng thứ hai theo sắp hạng của Will. Và bà má Trần-gian loạn thần kinh của nó, và em gái nó, Rebecca, vẫn còn là gia đình trong tình cảm của nó. Tuy nhiên nó cũng cảm thấy thân thiết với Cal, cậu Tam, bà ngoại Macaulay đến nỗi đôi khi lòng trung nghĩa khoắng cái đầu nó một cách khốc liệt như một cơn cuồng phong trong hũ nút.

Vẽ xong nét cuối cùng bức tranh phác thảo một ngôi nhà Thuộc-địa, đầu óc Will bắt đầu lan man, và nó lại mơ mộng về hành trình của cha nó vào cõi Âm-ty. Will rất háo hức muốn biết ở dưới đó có gì, và hiểu rằng một ngày nào đó nó sẽ theo dấu chân cha nó vào cõi Âm-ty. Will rất háo hức muốn biết ở dưới đó có gì, và hiểu rằng một ngày nào đó nó sẽ theo dấu chân cha nó. Tuy nhiên mỗi lần nó cố gắng tưởng tượng tương lai nó sẽ như thế nào, thì nó lại bị hất trả về thực tại, nghĩ tới số phận của thằng bạn Chester của nó, vẫn còn bị giam cầm trong Địa-ngục cùng cực.

Nó ngừng vẽ, xoa xoa mấy cái cục chai tróc vẩy trên mu bàn tay với nhau. Cal hỏi:

- Đau hả?

Will đáp:

- Không còn đau như trước.

Nó sực nhớ lại công việc tạp vụ đã làm ngày hôm đó, thông một đường hầm đá trước khi rút một hầm cầu tiêu công cộng khổng lồ. Nó rùng mình. Đó là công việc tồi tệ nhất nó được phân công từ trước tới giờ. Nó quay trở lại cuốn nhật ký với hai cánh tay đau nhức, nhưng sự tập trung của nó không còn nguyên nữa vì một hồi còi rền rĩ khẩn cấp, tiếng còi ma quái lê thê vang khắp ngôi nhà. Will đứng dậy, cố gắng tìm xem tiếng còi xuất phát từ đâu.

Cal nhảy ra khỏi giường hối hả chạy đi đóng cửa sổ lại.

- Gió Đen!

Will hiệp sức với thằng em và thấy người trên con đường phía dưới chạy bán mạng về mọi hướng, cho đến khi đường sá vắng lặng. Cal hồi hộp chỉ, rồi tút tay lại ngay, nhìn lông trên cánh tay nó dựng đứng cả lên vì một sự nhiễu khí đang hình thành nhanh chóng trong không trung.

Nó giật tay áo của thằng anh:

- Nó tới đó. Em khoái vụ này.

Nhưng dường như chẳng có gì xảy ra. Tiếng còi vẫn rền rĩ đinh tai nhức óc trong lúc Will, vì chẳng biết trong mong điều gì, bèn nhìn xuống đường coi có gì khác thường chăng.

- Đó! Đó!

Cal hét lên, chăm chú nhìn về phía cuối hang động. Will nhìn theo hướng đó, cố gắng suy ra coi đó là cái gì, nhưng dường như có trục trặc gì đó về tầm nhìn của nó. Như thể mắt nó không thể nào tập trung nhìn chính xác.

Sau đó nó hiểu ra tại sao.

Một đám mây đặc phình ra ở cuối con đường giống như mực loang trong nước. Đám mây cuộn và xoáy và xóa mờ mọi thức trên đường phát triển của nó. Từ cửa sổ Will nhìn xuống thấy đèn đường cố gắng một cách dũng cảm cháy sáng hơn trong khi đám mây bồ hóng gần như bôi nhọ chúng. Như thể những cuộn sóng đêm đang trùm lên những ngọn đèn của một tàu hàng hải bất hạnh đang chìm.

Will ngẩn ngơ hỏi:

- Cái gì vậy?

Nó ịn mũi vào kính cửa sổ đề nhìn cho kĩ đám sương mù đen đang nhanh chóng lan tràn đến phần còn lại của con đường.

Cal nói với Will:

- Một loại vũ khí xoáy ngược từ Địa-tâm. Gọi là gió Levant. Nó trỗi lên từ dưới Âm-phủ - như dưới đó ợ hơi đó mà.

Cal cười hì hì, Will hỏi:

- Nguy hiểm không?

- Không, chỉ là bụi và đồ linh tinh. Nhưng người ta tin là hít phải thì xui xẻo. Họ nói nó mang theo mầm độc.

Cal cười lớn và nhái giọng đều đều giỡn cợt của bọn Styx: “Độc hại thay cho những ai gặp phải nó, nó làm khô héo đi xác thịt.”

Will trố mắt nhìn, chết khiếp. Con đường bên dưới biến mất, cửa sổ đen thui, và nó cảm thấy áp lực khó chịu đè lên lỗ tai nó. Da thịt nó dường như căng ra, và lông tóc đều dựng đứng lên. Đám mây đen cuốn qua trong nhiều phút, trùm khắp phòng ngủ của nó mùi ozone khét và một sự im lặng hãi hùng. Cuối cùng đám mây bắt đầu mỏng đi, đèn đường nhấp nháy trở lại trong đám bụi quay cuồng như cảnh mặt trời lên xuyên qua những đám mây, và rồi kết thúc, chỉ để lại khắp nơi một ít vết bẩn xam xám lơ lửng trong không trung, như thể cảnh trí vừa bị cây cọ của một họa sĩ màu nước quét qua.

- Bây giờ xem cái này nè!

- Kim cương hả?

Will hỏi mà không thể tin được điều nó đang nhìn thấy.

Giọng Cal run lên vì hồi hộp:

- Bão tĩnh điện. Bão này luôn theo sau gió Levant. Anh mà bị cuốn vô cơn bão này thì cầm như tới Địa-ngục.

Will quan sát trong im lặng hãi hùng khi một đám cầu lửa bắn ra từ đám mây đang tan dọc theo đường phố. Một số trái cầu lửa có kích thước như trái tennis, trong khi một số to bằng trái banh nhựa, kêu xèo xèo dễ sợ khi bắn ra nhũng tia lửa sáng rực, như thể một lũ pháo hoa dỏm phát khùng.

Hai anh em đứng ngẩn người ra như bị thôi miên khi một trái cầu lửa to bằng trái dưa hấu bay tới trước mặt tụi nó, ánh sáng rực rỡ của trái cầu soi tỏ gương mặt hai đứa trẻ và phản chiếu trong những con mắt mở to của tụi nó, rồi đột ngột leo xuống theo hình xoắn ốc, quay vòng vòng, co dần kích thước cỡ bằng một quả trứng. Trong lúc bay lượn trên mặt đường rải sỏi, trái cầu lửa hấp hối dường như chỉ nhấp nháy thêm một chút xíu trước khi tắt một cái xèo, trong chớp mắt.

Will và Cal không thể nào dứt mắt khỏi chỗ mà mới trước đó là trái cầu lửa, dấu vết của những giây phút cuối cùng của trái cầu lửa vẫn còn in trong võng mạc của tụi nó những vệt nhỏ mê ly, giống như một hiệu ứng quang học.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx